Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 43: Dung túng (2)
Đằng La Vi Chi
06/07/2021
Edit: Ai đó cực cute của Sel Team :3
Nặc Nặc cảm thấy anh sẽ không chết, thế giới này cho dù ai có chết đi nữa thì nam chính cũng sẽ không, bởi anh là người nghịch thiên để tồn tại.
"Nặc Nặc..." Anh bám vào trên người cô, nhẹ hôn cô một cái vào môi: "Nặc Nặc..."
Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc tin rằng nam chính thật sự thích cô.
Dựa vào tính cách của anh, không dùng một phát súng bắn chết cô rồi cho c.h.ó ăn mà bây giờ lại còn có thể mặt đầy máu đến hôn cô, chứng tỏ anh đã điên đến nỗi không thể điên hơn nữa rồi.
Chính là không ai chịu nổi tình yêu như vậy.
Ngay cả nữ chính Tống Liên bây giờ cũng sợ đến nỗi tránh còn không kịp.
Lúc môi anh dán lên, Nặc Nặc quay mặt đi chỗ khác, nụ hôn của anh chỉ dừng lại ở khoé môi cô. Cô nhớ tới nụ hôn đáng sợ lúc bị treo trên không, dạ dày lại cuộn lên buồn nôn.
Nặc Nặc sợ nhất Cừu Lệ khát vọng mình.
Thích đến không muốn sống, như thiêu thân lao đầu vào lửa khiến cô nhịn không được co rúm lại.
Cô không chút nghi ngờ việc Cừu Lệ không nỡ giết cô nhưng chắc chắn sẽ ép cô ngủ với anh.
Lúc bị thả tự do dưới vách núi cô đã biết, người đàn ông này không biết tuân thủ lời hứa. Tất cả hứa hẹn đối với anh mà nói chỉ là đùa vui mà thôi.
Máu của anh thậm chí đã nhiễm hồng áo khoác của cô, rốt cuộc Nặc Nặc sắp bị anh bức điên rồi.
"Cừu Lệ." Ngữ khí của cô hết sức hoà nhã, đối diện với hai tròng mắt đen nhánh của anh: "Đi bệnh viện xem vết thương được không?"
Anh mắt điếc tai ngơ: "Em hận tôi đúng không?"
Nặc Nặc mím môi, nhìn anh: "Đúng, tôi không thích bị cưỡng ép."
Anh cười châm chọc: "Nhưng em có biết giây phút em nói em yêu tôi, lúc ấy tôi đã nghĩ gì không?"
Hai mắt Nặc Nặc sáng lên nhìn anh.
"Tôi muốn chiều chuộng cô gái này cả đời!"
Cô không nói gì, cô sợ nhất chính là phải dây dưa với anh cả đời.
"Cho nên lúc bình rượu đập xuống, tôi đã nghĩ, nếu tôi buông tay sẽ làm em bị ngã."
Nặc Nặc ngơ ngẩn.
"Rất buồn cười đúng không, hửm?" Tay anh nhẹ nhàng lướt qua viên lệ chí tinh xảo ở khoé mắt cô: "Em hận tôi, tôi lại yêu em."
Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo ý cười lạnh nhạt: "Tôi yêu em, Nặc Nặc!"
"Anh đừng nói nữa." Nặc Nặc cắn môi.
Tuy tính tình cô rất tốt nhưng cô không phải người không có nguyên tắc. Anh cưỡng ép cô nhảy bungee là không đúng, cô dùng rượu vang đỏ đập anh cũng không đúng.
Nhưng nếu hỏi cô có hối hận không? Thì chắc chắn cô sẽ không hối hận.
Dồn cô vào sợ hãi để cô phải đồng ý, tình yêu của anh cũng quá đáng sợ rồi.
Nhưng giây tiếp theo anh lại ngất xỉu ở trên vai cô.
Nặc Nặc nhẹ thở ra, cô mờ mịt vài giây mới phát hiện anh đã hôn mê.
Cô hơi hoảng, dù sao anh cũng là người có máu có thịt, cho dù là nam chính thì cũng sẽ bị đau, bị thương.
Sắc mặt Cừu Lệ tái nhợt, quần áo của anh cùng Nặc Nặc đều là máu.
Nặc Nặc run rẩy lấy điện thoại trong túi anh ra rồi gọi cấp cứu. Cô nghĩ nghĩ rồi dứt khoát gọi cho mẹ Trần, dù cứu thương có nhanh cũng chẳng thể bằng đám tay chân mà Cừu Lệ bồi dưỡng được.
Mẹ Trần bình tĩnh ngoài ý muốn: "Cô chủ đừng hoảng, mở GPS đi."
Không mất vài phút, đám người đón Cừu Lệ đã tới.
Nặc Nặc từ chối đi cùng bọn họ, Cừu Lệ đang hôn mê nên không ai dám cản cô, đành phải đưa cô về biệt thự.
Mẹ Trần đang định ra cửa thì thấy Nặc Nặc quay về, đôi mắt vẫn còn xanh tím, nhìn rất thê thảm. Bà hỏi cô: "Sao Cừu thiếu lại bị thương?"
Nặc Nặc rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Là tôi làm."
"..." Mẹ Trần đanh mặt, thôi bỏ đi, thế giới của những người trẻ tuổi bà không hiểu nổi nữa rồi.
Nhưng trước khi đi, bà vẫn nhiều lời vài câu: "Cô chủ!"
Nặc Nặc quay đầu lại.
Giọng điệu của mẹ Trần không hề phập phồng: "Buổi sáng hôm nay Cừu thiếu rất vui vẻ, tôi chưa từng thấy ngài ấy vui như vậy bao giờ. Ngài ấy thật sự rất để ý đến cô."
Nặc Nặc dời mắt: "Mẹ Trần, tôi sợ anh ta. Cách anh ta thích người khác rất cực đoan, làm người khác sợ hãi."
[849 words]
22/05/2021
Nặc Nặc cảm thấy anh sẽ không chết, thế giới này cho dù ai có chết đi nữa thì nam chính cũng sẽ không, bởi anh là người nghịch thiên để tồn tại.
"Nặc Nặc..." Anh bám vào trên người cô, nhẹ hôn cô một cái vào môi: "Nặc Nặc..."
Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc tin rằng nam chính thật sự thích cô.
Dựa vào tính cách của anh, không dùng một phát súng bắn chết cô rồi cho c.h.ó ăn mà bây giờ lại còn có thể mặt đầy máu đến hôn cô, chứng tỏ anh đã điên đến nỗi không thể điên hơn nữa rồi.
Chính là không ai chịu nổi tình yêu như vậy.
Ngay cả nữ chính Tống Liên bây giờ cũng sợ đến nỗi tránh còn không kịp.
Lúc môi anh dán lên, Nặc Nặc quay mặt đi chỗ khác, nụ hôn của anh chỉ dừng lại ở khoé môi cô. Cô nhớ tới nụ hôn đáng sợ lúc bị treo trên không, dạ dày lại cuộn lên buồn nôn.
Nặc Nặc sợ nhất Cừu Lệ khát vọng mình.
Thích đến không muốn sống, như thiêu thân lao đầu vào lửa khiến cô nhịn không được co rúm lại.
Cô không chút nghi ngờ việc Cừu Lệ không nỡ giết cô nhưng chắc chắn sẽ ép cô ngủ với anh.
Lúc bị thả tự do dưới vách núi cô đã biết, người đàn ông này không biết tuân thủ lời hứa. Tất cả hứa hẹn đối với anh mà nói chỉ là đùa vui mà thôi.
Máu của anh thậm chí đã nhiễm hồng áo khoác của cô, rốt cuộc Nặc Nặc sắp bị anh bức điên rồi.
"Cừu Lệ." Ngữ khí của cô hết sức hoà nhã, đối diện với hai tròng mắt đen nhánh của anh: "Đi bệnh viện xem vết thương được không?"
Anh mắt điếc tai ngơ: "Em hận tôi đúng không?"
Nặc Nặc mím môi, nhìn anh: "Đúng, tôi không thích bị cưỡng ép."
Anh cười châm chọc: "Nhưng em có biết giây phút em nói em yêu tôi, lúc ấy tôi đã nghĩ gì không?"
Hai mắt Nặc Nặc sáng lên nhìn anh.
"Tôi muốn chiều chuộng cô gái này cả đời!"
Cô không nói gì, cô sợ nhất chính là phải dây dưa với anh cả đời.
"Cho nên lúc bình rượu đập xuống, tôi đã nghĩ, nếu tôi buông tay sẽ làm em bị ngã."
Nặc Nặc ngơ ngẩn.
"Rất buồn cười đúng không, hửm?" Tay anh nhẹ nhàng lướt qua viên lệ chí tinh xảo ở khoé mắt cô: "Em hận tôi, tôi lại yêu em."
Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo ý cười lạnh nhạt: "Tôi yêu em, Nặc Nặc!"
"Anh đừng nói nữa." Nặc Nặc cắn môi.
Tuy tính tình cô rất tốt nhưng cô không phải người không có nguyên tắc. Anh cưỡng ép cô nhảy bungee là không đúng, cô dùng rượu vang đỏ đập anh cũng không đúng.
Nhưng nếu hỏi cô có hối hận không? Thì chắc chắn cô sẽ không hối hận.
Dồn cô vào sợ hãi để cô phải đồng ý, tình yêu của anh cũng quá đáng sợ rồi.
Nhưng giây tiếp theo anh lại ngất xỉu ở trên vai cô.
Nặc Nặc nhẹ thở ra, cô mờ mịt vài giây mới phát hiện anh đã hôn mê.
Cô hơi hoảng, dù sao anh cũng là người có máu có thịt, cho dù là nam chính thì cũng sẽ bị đau, bị thương.
Sắc mặt Cừu Lệ tái nhợt, quần áo của anh cùng Nặc Nặc đều là máu.
Nặc Nặc run rẩy lấy điện thoại trong túi anh ra rồi gọi cấp cứu. Cô nghĩ nghĩ rồi dứt khoát gọi cho mẹ Trần, dù cứu thương có nhanh cũng chẳng thể bằng đám tay chân mà Cừu Lệ bồi dưỡng được.
Mẹ Trần bình tĩnh ngoài ý muốn: "Cô chủ đừng hoảng, mở GPS đi."
Không mất vài phút, đám người đón Cừu Lệ đã tới.
Nặc Nặc từ chối đi cùng bọn họ, Cừu Lệ đang hôn mê nên không ai dám cản cô, đành phải đưa cô về biệt thự.
Mẹ Trần đang định ra cửa thì thấy Nặc Nặc quay về, đôi mắt vẫn còn xanh tím, nhìn rất thê thảm. Bà hỏi cô: "Sao Cừu thiếu lại bị thương?"
Nặc Nặc rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Là tôi làm."
"..." Mẹ Trần đanh mặt, thôi bỏ đi, thế giới của những người trẻ tuổi bà không hiểu nổi nữa rồi.
Nhưng trước khi đi, bà vẫn nhiều lời vài câu: "Cô chủ!"
Nặc Nặc quay đầu lại.
Giọng điệu của mẹ Trần không hề phập phồng: "Buổi sáng hôm nay Cừu thiếu rất vui vẻ, tôi chưa từng thấy ngài ấy vui như vậy bao giờ. Ngài ấy thật sự rất để ý đến cô."
Nặc Nặc dời mắt: "Mẹ Trần, tôi sợ anh ta. Cách anh ta thích người khác rất cực đoan, làm người khác sợ hãi."
[849 words]
22/05/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.