Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Anh Trai
Chương 10: Anh Thích Vi Nhất.
Đại Bao Tử
21/05/2021
Bạch Vi đứng yên ngay cửa, nghe thấy anh trai nói như vậy, liền hiểu chuyện mà bước vào.
Bạch Hiển vươn ra cánh tay rắn chắc, cô thật tự nhiên mà thay hắn cởi đi từng chiếc nút nho nhỏ trên cổ tay áo. Sau đó liền rũ mi dời tầm mắt, nhìn đến xấp váy ngủ được xếp vô cùng chỉn chu gọn gàng, lúc này đang nằm yên trên mặt giường bên cạnh Bạch Hiển.
Kia là đồ của cô, đấu tranh tư tưởng một hồi liền có chút do dự, chậm rãi mà mở miệng:
”Anh hai, váy ngủ của em…”. Vì cái gì mà lại đặt trên giường của anh chứ?
”Anh hai đi tắm một lát, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, em cứ ở phòng khách chờ anh”.
Nhìn thấu được vấn đề mà Bạch Vi muốn hỏi, Bạch Hiển ngay lập tức đánh gãy những lời cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng. Giữa ánh nắng cam vàng ấm áp của hoàng hôn, người đàn ông thân hình cao lớn, áo sơ mi trắng đơn điệu bao bọc lấy từng múi cơ chắc nịch, rũ mắt nhìn bé con thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Hắn cúi xuống, phần cằm liền dường như gần chạm vào vầng trán mịn màng của cô.
Tay hắn nhẹ nhàng phối hợp nâng lên, tùy ý để em gái nhỏ thay hắn xử lí những chiếc nút cứng đầu.
Bạch Vi chỉ vừa mới lên tiếng, ập vào khoang mũi đều là hơi thở nam tính mát lạnh, cô rất ít khi cùng anh trai tựa đến gần như thế, cũng không dám cứ như vậy mà cắp đuôi rời đi.
Bởi vì cô không muốn biến mình thành một đứa con nít không hiểu chuyện, anh trai dồn nhiều tâm huyết, vất vả mà chống đỡ cho Bạch gia như vậy, ở một cái gia tộc như lang như hổ(*), cùng “thân thích” mỗi lúc một chiếc mặt nạ chu toàn cả buổi, cũng đủ để biến một ngày của hắn trở nên thật mệt mỏi, cô không thể để chính mình không có việc gì lớn lại khiến hắn phiền lòng.
Chỉ có thể chờ lúc đã ăn xong, anh trai nghỉ ngơi đủ rồi, cô mới nên hỏi một chút về việc đồ ngủ.
”Vi Vi”.
Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ đỉnh đầu của Bạch Vi, lôi cô trở về từ cuộc dạo chơi trong cõi thần tiên, ngập tràn mê hoặc.
”Thay anh cởi cả cúc áo sơ mi nữa”.
Bạch Vi sửng sốt một chút, uyển chuyển nhẹ nhàng nâng lên đôi mắt trong vắt như làn thu thuỷ(**). Ánh chiều hoàng hôn vẫn đang dịu dàng lan tỏa, cô nhìn Bạch Hiển, trong đáy mắt có chút nghi hoặc.
Cô có một thói quen, chính là bất cứ chuyện gì đều nghe theo lời Bạch Hiển. Vì vậy, dù có đôi chút băn khoăn cùng nghi ngờ yêu cầu này của hắn, Bạch Vi vẫn ngoan ngoãn nâng lên mười ngón tay nõn nà, thay Bạch Hiển đem nút áo ngay phần cổ cởi ra. Sau đó đều đặn gỡ từng cái, đến khi áo sơ mi của hắn hoàn toàn buông lỏng.
Cô thật sự nghiêm túc mà cởi, không mảy may dự đoán được nam nhân trước mặt nghĩ cái gì. Đáy mắt Bạch Hiển hàm chứa thâm trầm khó đoán, hắn khẽ cúi đầu, càng lúc càng dựa vào sát bên cô, di chuyển một chút, phần cằm mát lạnh liền nhẹ nhàng cọ lên thái dương của Bạch Vi, giống như khen thưởng mà nói:
”Thật ngoan, anh thích Vi Vi nhất”.
Khuôn mặt Bạch Vi nhanh chóng đỏ lựng, cúi đầu giọng lí nhí thầm thì:
”Em có phải là con nít nữa đâu”.
Nói xong, cô liền vô ý mà nhìn bên dưới chiếc áo sơ mi không còn bị hàng nút che chắn của anh trai, chỉ thấy thân trên nam nhân cường tráng chắc nịch, tỏa ra một loại mỹ cảm. Bạch Vi bối rối quay đầu, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, lưu lại một câu:
”Anh tắm nhanh một chút, em đợi anh cùng ăn cơm đó”.
”Được”.
Bạch Hiển cong môi cười cười, đáp ứng lời của em gái nhỏ liền cởi chiếc áo sơ mi trên người, hướng đến phòng tắm.
Từng giọt nước nối chân nhau như mưa rào rơi xuống từ vòi hoa sen, chảy dọc sống lưng to lớn tinh tráng của hắn, thân thể mật sắc(***) hoà vào cùng làn nước mát, Bạch Hiển duỗi tay vuốt ve một chút vật nam tính giữa hai chân, ngửa cổ nhắm nghiền mắt, hứng từng đợt nước ồ ạt đánh lên mặt.
Hắn cúi đầu, từ từ mở ra đôi mắt thấm đẫm phong tình, đôi tay chống lên tường phòng tắm, ánh mắt sắc bén dừng ở một sợi tóc dài đen nhánh.
Trước khi hắn trở về, Vi Vi vừa mới dùng qua phòng tắm, ở ngay nơi hắn đang đứng, cũng như hắn lúc này, không một mảnh vải che thân mà tắm táp, còn gội đầu nữa.
”Vi Vi…”
Bạch Hiển nhìn sợi tóc dài trên mặt đất, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, làm sao bây giờ? Đồ lẳng lơ này, chỉ dùng một sợi tóc thôi cũng đủ câu dẫn anh trai.
( Editor: ... ??? )
Nhớ đến vừa rồi Vi Vi đứng trước mặt hắn, dương vật của Bạch Hiển liền không tự chủ được mà cương cứng khó chịu. Hắn đã tập mãi thành thói quen việc vừa tắm rửa xong, mặt liền không có một chút biểu tình nào, như chưa có chuyện gì “xấu xa” xảy ra, mặc vào áo choàng tắm rời đi.
░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░
(*) Như lang như hổ: Như cọp như sói, ý chỉ sự hung hãn, độc ác.
(**) Làn thu thuỷ: Nước mặt hồ vào mùa thu, thường trong vắt và tĩnh lặng.
(***) Mật sắc: Làn da màu bánh mật.
Bạch Hiển vươn ra cánh tay rắn chắc, cô thật tự nhiên mà thay hắn cởi đi từng chiếc nút nho nhỏ trên cổ tay áo. Sau đó liền rũ mi dời tầm mắt, nhìn đến xấp váy ngủ được xếp vô cùng chỉn chu gọn gàng, lúc này đang nằm yên trên mặt giường bên cạnh Bạch Hiển.
Kia là đồ của cô, đấu tranh tư tưởng một hồi liền có chút do dự, chậm rãi mà mở miệng:
”Anh hai, váy ngủ của em…”. Vì cái gì mà lại đặt trên giường của anh chứ?
”Anh hai đi tắm một lát, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, em cứ ở phòng khách chờ anh”.
Nhìn thấu được vấn đề mà Bạch Vi muốn hỏi, Bạch Hiển ngay lập tức đánh gãy những lời cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng. Giữa ánh nắng cam vàng ấm áp của hoàng hôn, người đàn ông thân hình cao lớn, áo sơ mi trắng đơn điệu bao bọc lấy từng múi cơ chắc nịch, rũ mắt nhìn bé con thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Hắn cúi xuống, phần cằm liền dường như gần chạm vào vầng trán mịn màng của cô.
Tay hắn nhẹ nhàng phối hợp nâng lên, tùy ý để em gái nhỏ thay hắn xử lí những chiếc nút cứng đầu.
Bạch Vi chỉ vừa mới lên tiếng, ập vào khoang mũi đều là hơi thở nam tính mát lạnh, cô rất ít khi cùng anh trai tựa đến gần như thế, cũng không dám cứ như vậy mà cắp đuôi rời đi.
Bởi vì cô không muốn biến mình thành một đứa con nít không hiểu chuyện, anh trai dồn nhiều tâm huyết, vất vả mà chống đỡ cho Bạch gia như vậy, ở một cái gia tộc như lang như hổ(*), cùng “thân thích” mỗi lúc một chiếc mặt nạ chu toàn cả buổi, cũng đủ để biến một ngày của hắn trở nên thật mệt mỏi, cô không thể để chính mình không có việc gì lớn lại khiến hắn phiền lòng.
Chỉ có thể chờ lúc đã ăn xong, anh trai nghỉ ngơi đủ rồi, cô mới nên hỏi một chút về việc đồ ngủ.
”Vi Vi”.
Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ đỉnh đầu của Bạch Vi, lôi cô trở về từ cuộc dạo chơi trong cõi thần tiên, ngập tràn mê hoặc.
”Thay anh cởi cả cúc áo sơ mi nữa”.
Bạch Vi sửng sốt một chút, uyển chuyển nhẹ nhàng nâng lên đôi mắt trong vắt như làn thu thuỷ(**). Ánh chiều hoàng hôn vẫn đang dịu dàng lan tỏa, cô nhìn Bạch Hiển, trong đáy mắt có chút nghi hoặc.
Cô có một thói quen, chính là bất cứ chuyện gì đều nghe theo lời Bạch Hiển. Vì vậy, dù có đôi chút băn khoăn cùng nghi ngờ yêu cầu này của hắn, Bạch Vi vẫn ngoan ngoãn nâng lên mười ngón tay nõn nà, thay Bạch Hiển đem nút áo ngay phần cổ cởi ra. Sau đó đều đặn gỡ từng cái, đến khi áo sơ mi của hắn hoàn toàn buông lỏng.
Cô thật sự nghiêm túc mà cởi, không mảy may dự đoán được nam nhân trước mặt nghĩ cái gì. Đáy mắt Bạch Hiển hàm chứa thâm trầm khó đoán, hắn khẽ cúi đầu, càng lúc càng dựa vào sát bên cô, di chuyển một chút, phần cằm mát lạnh liền nhẹ nhàng cọ lên thái dương của Bạch Vi, giống như khen thưởng mà nói:
”Thật ngoan, anh thích Vi Vi nhất”.
Khuôn mặt Bạch Vi nhanh chóng đỏ lựng, cúi đầu giọng lí nhí thầm thì:
”Em có phải là con nít nữa đâu”.
Nói xong, cô liền vô ý mà nhìn bên dưới chiếc áo sơ mi không còn bị hàng nút che chắn của anh trai, chỉ thấy thân trên nam nhân cường tráng chắc nịch, tỏa ra một loại mỹ cảm. Bạch Vi bối rối quay đầu, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, lưu lại một câu:
”Anh tắm nhanh một chút, em đợi anh cùng ăn cơm đó”.
”Được”.
Bạch Hiển cong môi cười cười, đáp ứng lời của em gái nhỏ liền cởi chiếc áo sơ mi trên người, hướng đến phòng tắm.
Từng giọt nước nối chân nhau như mưa rào rơi xuống từ vòi hoa sen, chảy dọc sống lưng to lớn tinh tráng của hắn, thân thể mật sắc(***) hoà vào cùng làn nước mát, Bạch Hiển duỗi tay vuốt ve một chút vật nam tính giữa hai chân, ngửa cổ nhắm nghiền mắt, hứng từng đợt nước ồ ạt đánh lên mặt.
Hắn cúi đầu, từ từ mở ra đôi mắt thấm đẫm phong tình, đôi tay chống lên tường phòng tắm, ánh mắt sắc bén dừng ở một sợi tóc dài đen nhánh.
Trước khi hắn trở về, Vi Vi vừa mới dùng qua phòng tắm, ở ngay nơi hắn đang đứng, cũng như hắn lúc này, không một mảnh vải che thân mà tắm táp, còn gội đầu nữa.
”Vi Vi…”
Bạch Hiển nhìn sợi tóc dài trên mặt đất, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, làm sao bây giờ? Đồ lẳng lơ này, chỉ dùng một sợi tóc thôi cũng đủ câu dẫn anh trai.
( Editor: ... ??? )
Nhớ đến vừa rồi Vi Vi đứng trước mặt hắn, dương vật của Bạch Hiển liền không tự chủ được mà cương cứng khó chịu. Hắn đã tập mãi thành thói quen việc vừa tắm rửa xong, mặt liền không có một chút biểu tình nào, như chưa có chuyện gì “xấu xa” xảy ra, mặc vào áo choàng tắm rời đi.
░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░
(*) Như lang như hổ: Như cọp như sói, ý chỉ sự hung hãn, độc ác.
(**) Làn thu thuỷ: Nước mặt hồ vào mùa thu, thường trong vắt và tĩnh lặng.
(***) Mật sắc: Làn da màu bánh mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.