Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Anh Trai
Chương 8: Uống Máu Xông Trận.
Đại Bao Tử
21/05/2021
Bạch Hiển lúc này đang xử lý những phân đoạn cuối cùng của tang lễ em gái hắn.
Hắn chọn cho mình một bộ âu phục đen tuyền cẩn trọng, một bàn tay cầm lấy thân điện thoại, tay còn lại yên vị trong túi quần. Trên mặt đeo một chiếc kính râm ánh bạc, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, thông qua điện thoại nói với Bạch Vi:
“Lát nữa anh sẽ cho người đưa tới”.
Sau đó lại trầm trầm mà dặn dò cô một số thứ cần chú ý khi ở nhà một mình, lúc này mới yên tâm mà cúp máy. Hắn xoay người, vô cảm nhìn về phía sau, từng người từng người Bạch gia đều đang khóc lóc thảm thương.
Những người thật lòng khóc thương, những kẻ dối trá vờ vịt, ngay lúc này đây, Bạch Hiển đều phớt lờ không để bụng. Hiện tại em gái nhỏ của hắn đang ở trong hôn phòng, ngoan ngoãn chờ được đem quần áo tới. Hắn chỉ muốn tức khắc trở về.
Có một người hầu lại gần Bạch Hiển, sửa sang lại một ít quần áo của Bạch Vi lúc cô còn sống, hỏi hắn cách xử lý thoả đáng. Bác hai mặt đầy nước mắt, bộ dáng trông có vẻ như đang thương tâm muốn chết cũng theo sau mà tiến đến, trách cứ người hầu:
“Đương nhiên là mang đi hoả táng cùng thân xác, việc nhỏ như vậy còn đến làm phiền A Hiển, đầu óc dùng để trưng à!?”
“Đều gói lại thật cẩn thận, đưa về hôn phòng của tôi”.
Bạch Hiển biểu tình lãnh đạm nhìn người hầu, đôi tay đều cắm hết vào trong túi quần, thân hình thon dài cao lớn, kính râm vẫn như cũ đeo trên gương mặt anh tuấn.
Phân phó cho người hầu xong, hắn mím chặt môi mỏng, đường nét khuôn mặt góc cạnh rắn chắc, gắt gao mà nhìn người bác đang cùng mình và em gái trước khi xảy ra chuyện chảy chung một dòng máu, ánh mắt hận thù mãnh liệt bừng lên giấu sau kính râm, mơ hồ không thể nhìn ra được.
Ánh mắt của bác hai nhà họ Bạch có chút lập loè, tuy rằng không nhìn thấy đôi con ngươi sắc bén của Bạch Hiển, nội tâm lại vô cớ cảm nhận được một nỗi khiếp đảm đang từ từ gặm nhấm, sởn hết cả tóc gáy.
Bạch Hiển đã phát giác được chuyện gì sao?
Sao lại như vậy được? Hết thảy dấu vết đều được ông ta xử lý gọn gàng sạch sẽ, không ai có thể nhận ra được điều gì ẩn khuất bất thường, thư phòng của Bạch Hiển mới là hiện trường xảy ra cái chết của con bé chết tiệt kia!
Thậm chí, Bạch Vi có thật sự bị ông ta "tiễn vong" hay không, phía cảnh sát còn không có chứng cứ buộc tội.
Thật ra từ lúc xảy ra vụ án đên bây giờ, Bạch Hiển vẫn luôn khăng khăng kiên trì đảm bảo Bạch Vi không hề tự sát hay có khuynh hướng như thế, tạo áp lực không nhỏ cho phía cảnh sát, điểm này gây ra tương đối nhiều phiền phức cho ông ta.
Nhưng Bạch Hiển vẫn như cũ, vẫn không hề có chứng cứ có thể chứng minh Bạch Vi chết trong tay bác hai ruột thịt của mình, thậm chí cũng chưa từng hoài nghi đến vấn đề này.
Trong lúc bác hai chột dạ, lòng mang thấp thỏm lo âu, Bạch Hiển đột nhiên cười một tiếng.
Tiếng cười này rất quái dị, mơ hồ mang theo một loại châm chọc, như là... mèo vờn chuột bỡn cợt.
Chỉ thấy Bạch Hiển sải hai bước chân tiến đến gần bác hai, cúi đầu, mỉa mai nhìn xuống người bác lùn hơn hắn nửa cái đầu, lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng:
“Bác hai thân yêu, nghe nói gần đây công trình ở Nam Sơn diễn ra không quá thuận lợi, là thiếu hụt về tài chính phải không? Tập đoàn cấp khoản tài trợ cho bác, bác đều dùng vào chuyện gì cả rồi?”
“Chuyện này...Chuyện này là kẻ nào khua môi múa mép(*) với cháu?!?”
Ông ta thầm có linh cảm không tốt, tại sao đột nhiên ở tang lễ của Bạch Vi, Bạch Hiển lại nhắc đến vấn đề này?
Thằng cháu này, không phải dạo gần đây luôn suy sụp sao?
Từ khi Bạch Vi xảy ra chuyện, Bạch Hiển đều bỏ hết những việc quan trọng trong tay hắn, chuyện gì ở Bạch gia cũng đều không muốn can thiệp vào, càng đừng nói đến bất luận công việc gì ở tập đoàn. Cả người hư thoát như muốn đi cùng đứa em xấu số Bạch Vi vậy, cảm giác như chỉ cần một cái đẩy nhẹ liền ngã.
Đây chính là chuyện mà bác hai vui vẻ mong chờ ấp ủ bấy lâu nay, một khi Bạch Hiển ngã xuống, toàn bộ Bạch gia còn không phải là của ông ta sao?
Nhưng tối hôm qua, Bạch Hiển ra ngoài một chuyến, mãi tới sáng hôm nay mới trở về, tinh thần trạng thái cả người lại hoàn toàn khôi phục về phong độ đỉnh cao, thậm chí còn xán lạn hơn so với trước kia.
Giống như lưỡi kiếm sắc bén được lau sạch sẽ tro bụi, một lần nữa được rút ra khỏi vỏ, uống máu xông trận.
Tên chết bằm này, từ lúc còn nhỏ liền không dễ bị lừa gạt, sau này, chỉ sợ càng khó đối phó rồi.
░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░
(*) Khua môi mua mép: Ba hoa khoác lác.
Hắn chọn cho mình một bộ âu phục đen tuyền cẩn trọng, một bàn tay cầm lấy thân điện thoại, tay còn lại yên vị trong túi quần. Trên mặt đeo một chiếc kính râm ánh bạc, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, thông qua điện thoại nói với Bạch Vi:
“Lát nữa anh sẽ cho người đưa tới”.
Sau đó lại trầm trầm mà dặn dò cô một số thứ cần chú ý khi ở nhà một mình, lúc này mới yên tâm mà cúp máy. Hắn xoay người, vô cảm nhìn về phía sau, từng người từng người Bạch gia đều đang khóc lóc thảm thương.
Những người thật lòng khóc thương, những kẻ dối trá vờ vịt, ngay lúc này đây, Bạch Hiển đều phớt lờ không để bụng. Hiện tại em gái nhỏ của hắn đang ở trong hôn phòng, ngoan ngoãn chờ được đem quần áo tới. Hắn chỉ muốn tức khắc trở về.
Có một người hầu lại gần Bạch Hiển, sửa sang lại một ít quần áo của Bạch Vi lúc cô còn sống, hỏi hắn cách xử lý thoả đáng. Bác hai mặt đầy nước mắt, bộ dáng trông có vẻ như đang thương tâm muốn chết cũng theo sau mà tiến đến, trách cứ người hầu:
“Đương nhiên là mang đi hoả táng cùng thân xác, việc nhỏ như vậy còn đến làm phiền A Hiển, đầu óc dùng để trưng à!?”
“Đều gói lại thật cẩn thận, đưa về hôn phòng của tôi”.
Bạch Hiển biểu tình lãnh đạm nhìn người hầu, đôi tay đều cắm hết vào trong túi quần, thân hình thon dài cao lớn, kính râm vẫn như cũ đeo trên gương mặt anh tuấn.
Phân phó cho người hầu xong, hắn mím chặt môi mỏng, đường nét khuôn mặt góc cạnh rắn chắc, gắt gao mà nhìn người bác đang cùng mình và em gái trước khi xảy ra chuyện chảy chung một dòng máu, ánh mắt hận thù mãnh liệt bừng lên giấu sau kính râm, mơ hồ không thể nhìn ra được.
Ánh mắt của bác hai nhà họ Bạch có chút lập loè, tuy rằng không nhìn thấy đôi con ngươi sắc bén của Bạch Hiển, nội tâm lại vô cớ cảm nhận được một nỗi khiếp đảm đang từ từ gặm nhấm, sởn hết cả tóc gáy.
Bạch Hiển đã phát giác được chuyện gì sao?
Sao lại như vậy được? Hết thảy dấu vết đều được ông ta xử lý gọn gàng sạch sẽ, không ai có thể nhận ra được điều gì ẩn khuất bất thường, thư phòng của Bạch Hiển mới là hiện trường xảy ra cái chết của con bé chết tiệt kia!
Thậm chí, Bạch Vi có thật sự bị ông ta "tiễn vong" hay không, phía cảnh sát còn không có chứng cứ buộc tội.
Thật ra từ lúc xảy ra vụ án đên bây giờ, Bạch Hiển vẫn luôn khăng khăng kiên trì đảm bảo Bạch Vi không hề tự sát hay có khuynh hướng như thế, tạo áp lực không nhỏ cho phía cảnh sát, điểm này gây ra tương đối nhiều phiền phức cho ông ta.
Nhưng Bạch Hiển vẫn như cũ, vẫn không hề có chứng cứ có thể chứng minh Bạch Vi chết trong tay bác hai ruột thịt của mình, thậm chí cũng chưa từng hoài nghi đến vấn đề này.
Trong lúc bác hai chột dạ, lòng mang thấp thỏm lo âu, Bạch Hiển đột nhiên cười một tiếng.
Tiếng cười này rất quái dị, mơ hồ mang theo một loại châm chọc, như là... mèo vờn chuột bỡn cợt.
Chỉ thấy Bạch Hiển sải hai bước chân tiến đến gần bác hai, cúi đầu, mỉa mai nhìn xuống người bác lùn hơn hắn nửa cái đầu, lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng:
“Bác hai thân yêu, nghe nói gần đây công trình ở Nam Sơn diễn ra không quá thuận lợi, là thiếu hụt về tài chính phải không? Tập đoàn cấp khoản tài trợ cho bác, bác đều dùng vào chuyện gì cả rồi?”
“Chuyện này...Chuyện này là kẻ nào khua môi múa mép(*) với cháu?!?”
Ông ta thầm có linh cảm không tốt, tại sao đột nhiên ở tang lễ của Bạch Vi, Bạch Hiển lại nhắc đến vấn đề này?
Thằng cháu này, không phải dạo gần đây luôn suy sụp sao?
Từ khi Bạch Vi xảy ra chuyện, Bạch Hiển đều bỏ hết những việc quan trọng trong tay hắn, chuyện gì ở Bạch gia cũng đều không muốn can thiệp vào, càng đừng nói đến bất luận công việc gì ở tập đoàn. Cả người hư thoát như muốn đi cùng đứa em xấu số Bạch Vi vậy, cảm giác như chỉ cần một cái đẩy nhẹ liền ngã.
Đây chính là chuyện mà bác hai vui vẻ mong chờ ấp ủ bấy lâu nay, một khi Bạch Hiển ngã xuống, toàn bộ Bạch gia còn không phải là của ông ta sao?
Nhưng tối hôm qua, Bạch Hiển ra ngoài một chuyến, mãi tới sáng hôm nay mới trở về, tinh thần trạng thái cả người lại hoàn toàn khôi phục về phong độ đỉnh cao, thậm chí còn xán lạn hơn so với trước kia.
Giống như lưỡi kiếm sắc bén được lau sạch sẽ tro bụi, một lần nữa được rút ra khỏi vỏ, uống máu xông trận.
Tên chết bằm này, từ lúc còn nhỏ liền không dễ bị lừa gạt, sau này, chỉ sợ càng khó đối phó rồi.
░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░
(*) Khua môi mua mép: Ba hoa khoác lác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.