Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ
Chương 18:
Phong Huyền
09/05/2023
Vân Xu cũng không khách khí, cầm lấy sách đi đến quầy thu ngân tính tiền, thuận tiện hỏi một chút bộ tài liệu này còn có hàng tồn không, cuối cùng tra ra thực sự không còn.
Thanh toán xong, Vân Xu đứng ở trước cửa đợi Cố Diễm.
Kết quả chưa đợi được Cố Diễm, lại khiến cô gặp phải Châu Dã.
Là Châu Dã nhận ra Vân Xu trước, lúc Vân Xu không chú ý một phát nắm lấy cánh tay Vân Xu.
Dáng dấp Châu Dã cao, Vân Xu phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt cậu ta. Vân Xu còn chưa kịp mở miệng bảo Châu Dã buông tay, bạn gái bên cạnh cậu ta đã nổi giận trước.
Nữ sinh tướng mạo xinh đẹp, trên mặt còn trang điểm, trên chân đi đôi giày cao gót vừa hay ngang hàng với Vân Xu đi giày đế bằng, ánh mắt cô ta nhìn Vân Xu mang ý thù địch, cô ta nhìn về phía Châu Dã nói: “Châu Dã anh quen cô ấy sao?”
Châu Dã cười nói: “Quen chứ.” Cậu ta có thâm ý khác nhìn Vân Xu, mặc cho Vân Xu giãy giụa cũng không có ý định buông tay.
Nữ sinh đó nhìn dáng vẻ rất hứng thú với Vân Xu của Châu Dã, sự đố kỵ bốc lên, cô ta nhắc nhở Châu Dã: “Anh đừng có nắm tay con gái người ta, thế này rất không thân sĩ.”
Châu Dã miễn cưỡng cong khóe môi, giọng điệu tùy tính: “Đối với bạn gái của mình tôi cần thân sĩ làm gì?”
Một câu nói này của cậu ta rước lấy hai người nhìn chằm chằm.
Nữ sinh vừa tức vừa vội nói: “Châu Dã không phải anh đồng ý qua lại với em rồi sao? Anh có ý gì?”
“Ai đồng ý chuyện qua lại này thế?” Châu Dã liếc xéo nữ sinh, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng mang theo chút ý cười nhạo: “Đồng ý đi dạo phố với cô, chỉ là đúng lúc tôi nghĩ ra, để cô đi cùng thôi.”
Sau đó, cậu ta đột nhiên vươn nốt cái tay còn lại ra ngoắc vào cổ Vân Xu kéo cô vào trong ngực, vừa ngưng mắt nhìn Vân Xu, nói: “Mắt nhìn của tôi rất cao, không tùy tiện như vậy, nếu như muốn được tôi nhìn trúng, nói thế nào nhỉ… Ừm, cũng phải đến cấp bậc như bạn gái tôi bây giờ mới được.”
Nói xong cậu ta còn bổ thêm một đao: “Cô còn kém xa lắm.”
Từ góc độ của Vân Xu có thể nhìn thấy sự nguy hiểm và ác ý trong mắt của Châu Dã, nhưng nhìn từ góc độ của nữ sinh, lúc Châu Dã và Vân Xu đối mắt chính là một dáng vẻ thâm tình chân thành.
Sự thân mật của Châu Dã và Vân Xu khiến cô ta ghen tị, hai chữ đi cùng càng khiến cô ta có hơi khó chịu và xấu hổ, nhưng cô ta chú ý nhất vẫn là câu Châu Dã so sánh cô ta và Vân Xu.
Câu cô còn kém xa lắm thúc giục sự ghen ghét trong cô đến cực hạn, cô ta hung hăng liếc nhìn Vân Xu một cái, âm thầm ghi nhớ lại dáng vẻ của Vân Xu.
Châu Dã thành công khiến bạn gái tức rời đi, còn khiến Vân Xu nghênh đón một làn sóng hận thù, cười đến rất để rất đắc ý, hơn nữa ỷ vào sức lớn, cố ý chống lại Vân Xu không bỏ cô ra.
Tiếp đến cậu ta thu bớt ý cười phóng túng, trầm giọng nói với Vân Xu: “Lá gan không nhỏ ha, biết tôi là ai còn dám dùng bóng đập tôi?”
Cậu ta không biết Vân Xu là ai, vốn dĩ cho rằng gặp lại lần nữa rất khó, không ngờ mới cách có một ngày đã gặp được rồi, thật đúng là… Oan gia ngõ hẹp?
Châu Dã ôm cổ Vân Xu vốn chỉ đơn thuần uy hiếp và kéo một làn sóng hận thù, nữ sinh đó đi rồi cậu ta đang định buông tay. Chỉ là khi cậu ta cảm nhận được xúc cảm trơn mịn truyền đến, còn có mùi hương nhẹ nhàng xộc vào chóp mũi, trong lòng cậu khẽ run.
Ôm rất thoải mái, đột nhiên không muốn buông ra.
Lúc Vân Xu phát hiện bản thân giãy giụa không được bắt đầu yên tĩnh lại, yên lặng đợi Châu Dã buông ra, không ngờ rằng cô đợi một lúc lâu Châu Dã vẫn ôm lấy cổ cô không buông.
“Cậu bỏ tôi ra.” Vân Xu không vui trừng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén.
Châu Dã hơi thả lỏng ra một chút, tay tùy ý khoác lên vai Vân Xu, nhưng lại có thể kịp thời ngăn cản ý đồ muốn tránh thoát của Vân Xu.
Cậu ta nói: “Cậu nói cho tôi trước, cậu tên là gì, ở lớp nào, tôi sẽ thả cậu ra. Nếu không, tôi sẽ treo cậu ở trên diễn đàn của trường, đến lúc đó cậu không nói, tôi cũng biết thông tin của cậu rồi.”
Cái tay còn lại của Châu Dã lấy điện thoại từ trong túi ra, chớp mắt nhìn Vân Xu, nói: “Cậu chọn cái nào?”
Vân Xu nghiêng đầu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc cô vừa định trả lời Châu Dã, nhìn thấy Cố Diễm vừa thanh toán xong đi ra.
Cố Diễm cũng nhìn thấy Vân Xu và Châu Dã, cậu không chú ý dáng vẻ thân mật của hai người, cậu vốn muốn thu hồi tầm mắt lập tức rời đi, nhưng ánh mắt sáng quắc của Vân Xu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu không có cách nào bỏ qua.
Cố Diễm và Vân Xu liếc nhau một cái, nhìn thấy trong mắt của Vân Xu có sự tủi thân và khẩn cầu.
Không nghi ngờ chút nào, cô lại một lần nữa nhờ cậu giúp đỡ.
—
Tối qua không biết sao đầu rất đau cũng không viết được gì hết.
Cuối cùng không chịu nổi lăn lên giường ngủ.
Cố gắng viết xong chương này, muốn kiểm tra lại một chút nhưng mà buồn ngủ quá rùi nên tui đi ngủ.
Đợi lâu rùi.
Thanh toán xong, Vân Xu đứng ở trước cửa đợi Cố Diễm.
Kết quả chưa đợi được Cố Diễm, lại khiến cô gặp phải Châu Dã.
Là Châu Dã nhận ra Vân Xu trước, lúc Vân Xu không chú ý một phát nắm lấy cánh tay Vân Xu.
Dáng dấp Châu Dã cao, Vân Xu phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt cậu ta. Vân Xu còn chưa kịp mở miệng bảo Châu Dã buông tay, bạn gái bên cạnh cậu ta đã nổi giận trước.
Nữ sinh tướng mạo xinh đẹp, trên mặt còn trang điểm, trên chân đi đôi giày cao gót vừa hay ngang hàng với Vân Xu đi giày đế bằng, ánh mắt cô ta nhìn Vân Xu mang ý thù địch, cô ta nhìn về phía Châu Dã nói: “Châu Dã anh quen cô ấy sao?”
Châu Dã cười nói: “Quen chứ.” Cậu ta có thâm ý khác nhìn Vân Xu, mặc cho Vân Xu giãy giụa cũng không có ý định buông tay.
Nữ sinh đó nhìn dáng vẻ rất hứng thú với Vân Xu của Châu Dã, sự đố kỵ bốc lên, cô ta nhắc nhở Châu Dã: “Anh đừng có nắm tay con gái người ta, thế này rất không thân sĩ.”
Châu Dã miễn cưỡng cong khóe môi, giọng điệu tùy tính: “Đối với bạn gái của mình tôi cần thân sĩ làm gì?”
Một câu nói này của cậu ta rước lấy hai người nhìn chằm chằm.
Nữ sinh vừa tức vừa vội nói: “Châu Dã không phải anh đồng ý qua lại với em rồi sao? Anh có ý gì?”
“Ai đồng ý chuyện qua lại này thế?” Châu Dã liếc xéo nữ sinh, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng mang theo chút ý cười nhạo: “Đồng ý đi dạo phố với cô, chỉ là đúng lúc tôi nghĩ ra, để cô đi cùng thôi.”
Sau đó, cậu ta đột nhiên vươn nốt cái tay còn lại ra ngoắc vào cổ Vân Xu kéo cô vào trong ngực, vừa ngưng mắt nhìn Vân Xu, nói: “Mắt nhìn của tôi rất cao, không tùy tiện như vậy, nếu như muốn được tôi nhìn trúng, nói thế nào nhỉ… Ừm, cũng phải đến cấp bậc như bạn gái tôi bây giờ mới được.”
Nói xong cậu ta còn bổ thêm một đao: “Cô còn kém xa lắm.”
Từ góc độ của Vân Xu có thể nhìn thấy sự nguy hiểm và ác ý trong mắt của Châu Dã, nhưng nhìn từ góc độ của nữ sinh, lúc Châu Dã và Vân Xu đối mắt chính là một dáng vẻ thâm tình chân thành.
Sự thân mật của Châu Dã và Vân Xu khiến cô ta ghen tị, hai chữ đi cùng càng khiến cô ta có hơi khó chịu và xấu hổ, nhưng cô ta chú ý nhất vẫn là câu Châu Dã so sánh cô ta và Vân Xu.
Câu cô còn kém xa lắm thúc giục sự ghen ghét trong cô đến cực hạn, cô ta hung hăng liếc nhìn Vân Xu một cái, âm thầm ghi nhớ lại dáng vẻ của Vân Xu.
Châu Dã thành công khiến bạn gái tức rời đi, còn khiến Vân Xu nghênh đón một làn sóng hận thù, cười đến rất để rất đắc ý, hơn nữa ỷ vào sức lớn, cố ý chống lại Vân Xu không bỏ cô ra.
Tiếp đến cậu ta thu bớt ý cười phóng túng, trầm giọng nói với Vân Xu: “Lá gan không nhỏ ha, biết tôi là ai còn dám dùng bóng đập tôi?”
Cậu ta không biết Vân Xu là ai, vốn dĩ cho rằng gặp lại lần nữa rất khó, không ngờ mới cách có một ngày đã gặp được rồi, thật đúng là… Oan gia ngõ hẹp?
Châu Dã ôm cổ Vân Xu vốn chỉ đơn thuần uy hiếp và kéo một làn sóng hận thù, nữ sinh đó đi rồi cậu ta đang định buông tay. Chỉ là khi cậu ta cảm nhận được xúc cảm trơn mịn truyền đến, còn có mùi hương nhẹ nhàng xộc vào chóp mũi, trong lòng cậu khẽ run.
Ôm rất thoải mái, đột nhiên không muốn buông ra.
Lúc Vân Xu phát hiện bản thân giãy giụa không được bắt đầu yên tĩnh lại, yên lặng đợi Châu Dã buông ra, không ngờ rằng cô đợi một lúc lâu Châu Dã vẫn ôm lấy cổ cô không buông.
“Cậu bỏ tôi ra.” Vân Xu không vui trừng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén.
Châu Dã hơi thả lỏng ra một chút, tay tùy ý khoác lên vai Vân Xu, nhưng lại có thể kịp thời ngăn cản ý đồ muốn tránh thoát của Vân Xu.
Cậu ta nói: “Cậu nói cho tôi trước, cậu tên là gì, ở lớp nào, tôi sẽ thả cậu ra. Nếu không, tôi sẽ treo cậu ở trên diễn đàn của trường, đến lúc đó cậu không nói, tôi cũng biết thông tin của cậu rồi.”
Cái tay còn lại của Châu Dã lấy điện thoại từ trong túi ra, chớp mắt nhìn Vân Xu, nói: “Cậu chọn cái nào?”
Vân Xu nghiêng đầu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc cô vừa định trả lời Châu Dã, nhìn thấy Cố Diễm vừa thanh toán xong đi ra.
Cố Diễm cũng nhìn thấy Vân Xu và Châu Dã, cậu không chú ý dáng vẻ thân mật của hai người, cậu vốn muốn thu hồi tầm mắt lập tức rời đi, nhưng ánh mắt sáng quắc của Vân Xu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu không có cách nào bỏ qua.
Cố Diễm và Vân Xu liếc nhau một cái, nhìn thấy trong mắt của Vân Xu có sự tủi thân và khẩn cầu.
Không nghi ngờ chút nào, cô lại một lần nữa nhờ cậu giúp đỡ.
—
Tối qua không biết sao đầu rất đau cũng không viết được gì hết.
Cuối cùng không chịu nổi lăn lên giường ngủ.
Cố gắng viết xong chương này, muốn kiểm tra lại một chút nhưng mà buồn ngủ quá rùi nên tui đi ngủ.
Đợi lâu rùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.