Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ
Chương 26:
Phong Huyền
09/05/2023
"Tôi sẽ gửi đoạn ghi âm qua cho cậu." Vân Xu nói: "Cậu nhận đoạn ghi âm này thù sẽ cùng một đám với tôi, Giả Văn Bân làm việc gì cũng không có quan hệ với cậu. Đương nhiên, nếu cậu muốn tiếp tục đi theo Giả Văn Bân cũng được thôi."
Lương Manh đang hoảng hốt lại bị Vân Xu nhìn chằm chằm, theo bản năng theo tiết tấu của Vân Xu, chọn một trong hai phương án mà Vân Xu đưa ra: "Tôi, tôi với cậu."
Cô ta choáng váng mới cùng một đám với Giả Văn Bân, đặc biệt là Giả Văn Bân còn đối xử với cô ta như vậy.
Lương Manh đưa số cho Vân Xu, sau đó vội vàng rời đi, để lại Vân Xu đứng một mình ở sâu trong rừng cây, cúi đầu nhìn không rõ biểu tình, cả người như dung nhập vào bóng tối vô tận, rất giống cảnh tượng trong phim kinh dị, khiến cho Lương Manh đang quay đầu lại nhìn sợ tới mức chạy đi.
Thấy người đều đã đi hết, Vân Xu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô có ghi âm nhưng kỳ thật chưa kịp gửi đi.
Nếu những người này thông minh hơn một chút, lá gan cũng lớn hơn, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Vân Xu vừa về ký túc xá thì lập tức đi tắm. Ba người Ngô Tuyết, Lý Đồng, Trần Lệ liếc nhau, đáy mắt đều ẩn chứa một tầng kiêng kị nồng đậm.
Gần đây bọn họ tương đối chú ý đến Vân Xu, đêm nay bọn họ lén lút nhìn cô bị mấy nữ sinh lớp khác mang đi, lúc đó Lương Manh cũng đi theo với vẻ mặt đắc ý, không cần nghĩ nhiều cũng biết Vân Xu bị mang đi là bút tích của Lương Manh. Lúc trước bị làm mất mặt, bây giờ chắc chắn là đến kiếm chuyện.
Nhưng hiện giờ Vân Xu lông tóc vô thương trở về, các cô cũng không ngu ngốc nghĩ rằng Lương Manh sẽ có lòng tốt mà không làm gì Vân Xu.
Vân Xu tắm rửa xong lên giường, sau đó lấy di động ra.
Ban đầu trường trung học số ba cấm học sinh mang di động tới trường học nhưng không thành công, cuối cùng chỉ có thể thu hẹp yêu cầu không cho phép mang điện thoại vào phòng học.
Này cũng có nghĩa là một số lớp kém tương đối buông lỏng, một số học sinh không nhịn được sẽ lấy ra chơi nhưng ví dụ như lớp Tên Lửa lại rất có ý thức, không ai dùng di động trong giờ học, di động chỉ có tác dụng tra cứu thông tin và liên lạc về nhà.
Ngày thường Vân Xu cũng không lấy ra nhưng bây giờ cô muốn liên lạc với Lương Manh.
Cô nghĩ ra một cách có thể nhanh chóng trả thù Châu Dã.
Vân Xu:【 Lương Manh, cậu có phương thức liên hệ của Châu Dã không? 】
Lương Manh nhanh chóng trả lời:【 Tôi có, cậu cần tới làm gì? 】
Vân Xu: 【 Biết càng nhiều bí mật thì sẽ càng nhiều phiền toái, đối với cậu mà nói không phải chuyện tốt. 】
Nếu Lương Manh biết kế hoạch của cô, vậy sẽ cột chung một thuyền với cô, Lương Manh muốn xuống cũng xuống không được.
Theo trực giác Lương Manh cảm thấy có bẫy, nhưng không dám hỏi lại, trực tiếp gửi số của Giả Văn Bân qua.
Giả Văn Bân không biết đây là số của Vân Xu, thấy là một nữ sinh, thông tin xác minh là bạn học, ảnh đại diện cũng rất đáng yêu liền run tay đồng ý. Anh ta cho rằng có nữ sinh nào đó định tỏ tình với anh ta giống như Lương Manh.
Không nghĩ tới anh ta vừa đồng ý, đầu bên kia đã gửi tới một file ghi âm, anh ta vừa xem trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Anh ta thử thăm dò click mở, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, anh ta lập tức tắt đi không dám nghe tiếp.
Vân Xu: 【Tôi là Vân Xu, tôi gửi đoạn ghi âm này cho anh nghe để chứng minh trước đó tôi không lừa anh. 】
Giả Văn Bân: 【 Cô muốn làm gì? 】
Vân Xu: 【 Tôi có thể xóa hết đoạn ghi âm, đảm bảo sau này sẽ không truyền ra ngoài nhưng với điều kiện là anh giúp tôi làm một chuyện. 】
Giả Văn Bân: 【 Tôi nghĩ rằng tôi thả cô đi rồi, cô nên tự giác xóa ghi âm đi. 】
Vân Xu: 【 Là do anh quá ngốc, hay anh nghĩ rằng tôi ngốc? 】
Giả Văn Bân đột nhiên cảm thấy mình có cả hai.
Bất quá lúc này anh cũng không lo lắng như vậy. Nhưng anh ta rất muốn xem, một nữ sinh như vân Xu có thể nói ra điều kiện gì.
Tốt nhất là nhờ anh ta dạy cho ai đó một bài học, chẳng hạn như người ban đầu muốn tìm cô gây phiền toái Lương Manh.
Lương Manh muốn thông qua anh ta dạy dỗ cô, hiện tại cô bảo anh ta đi dạy dỗ Lương Manh, hung hăng đánh vào mặt cô ta, có vẻ sẽ rất sảng khoái?
Giả Văn Bân chỉ đoán trúng nửa phần.
Vân Xu: 【 Giúp tôi đi đánh người, không đánh mặt chỉ đánh người, dùng bảy phần sức lực, đừng để đến mức nhập viện. Còn có, không được để lộ ra là tôi bảo anh đi. 】
Giả Văn Bân hỏi: 【Ai? Lớp nào? 】
Vân Xu: 【 Châu Dã. 】
Giả Văn Bân cho rằng mình nhìn nhầm, xoa xoa đôi mắt nhìn lại lần nữa, phát hiện là không nhìn nhầm, chính là hai chữ này.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vân Xu: Anh ta là trùm trường, anh cũng là trùm trường, không cần sợ, cứ làm đi.
Giả Văn Bân: Không! Tôi không!
Lương Manh đang hoảng hốt lại bị Vân Xu nhìn chằm chằm, theo bản năng theo tiết tấu của Vân Xu, chọn một trong hai phương án mà Vân Xu đưa ra: "Tôi, tôi với cậu."
Cô ta choáng váng mới cùng một đám với Giả Văn Bân, đặc biệt là Giả Văn Bân còn đối xử với cô ta như vậy.
Lương Manh đưa số cho Vân Xu, sau đó vội vàng rời đi, để lại Vân Xu đứng một mình ở sâu trong rừng cây, cúi đầu nhìn không rõ biểu tình, cả người như dung nhập vào bóng tối vô tận, rất giống cảnh tượng trong phim kinh dị, khiến cho Lương Manh đang quay đầu lại nhìn sợ tới mức chạy đi.
Thấy người đều đã đi hết, Vân Xu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô có ghi âm nhưng kỳ thật chưa kịp gửi đi.
Nếu những người này thông minh hơn một chút, lá gan cũng lớn hơn, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Vân Xu vừa về ký túc xá thì lập tức đi tắm. Ba người Ngô Tuyết, Lý Đồng, Trần Lệ liếc nhau, đáy mắt đều ẩn chứa một tầng kiêng kị nồng đậm.
Gần đây bọn họ tương đối chú ý đến Vân Xu, đêm nay bọn họ lén lút nhìn cô bị mấy nữ sinh lớp khác mang đi, lúc đó Lương Manh cũng đi theo với vẻ mặt đắc ý, không cần nghĩ nhiều cũng biết Vân Xu bị mang đi là bút tích của Lương Manh. Lúc trước bị làm mất mặt, bây giờ chắc chắn là đến kiếm chuyện.
Nhưng hiện giờ Vân Xu lông tóc vô thương trở về, các cô cũng không ngu ngốc nghĩ rằng Lương Manh sẽ có lòng tốt mà không làm gì Vân Xu.
Vân Xu tắm rửa xong lên giường, sau đó lấy di động ra.
Ban đầu trường trung học số ba cấm học sinh mang di động tới trường học nhưng không thành công, cuối cùng chỉ có thể thu hẹp yêu cầu không cho phép mang điện thoại vào phòng học.
Này cũng có nghĩa là một số lớp kém tương đối buông lỏng, một số học sinh không nhịn được sẽ lấy ra chơi nhưng ví dụ như lớp Tên Lửa lại rất có ý thức, không ai dùng di động trong giờ học, di động chỉ có tác dụng tra cứu thông tin và liên lạc về nhà.
Ngày thường Vân Xu cũng không lấy ra nhưng bây giờ cô muốn liên lạc với Lương Manh.
Cô nghĩ ra một cách có thể nhanh chóng trả thù Châu Dã.
Vân Xu:【 Lương Manh, cậu có phương thức liên hệ của Châu Dã không? 】
Lương Manh nhanh chóng trả lời:【 Tôi có, cậu cần tới làm gì? 】
Vân Xu: 【 Biết càng nhiều bí mật thì sẽ càng nhiều phiền toái, đối với cậu mà nói không phải chuyện tốt. 】
Nếu Lương Manh biết kế hoạch của cô, vậy sẽ cột chung một thuyền với cô, Lương Manh muốn xuống cũng xuống không được.
Theo trực giác Lương Manh cảm thấy có bẫy, nhưng không dám hỏi lại, trực tiếp gửi số của Giả Văn Bân qua.
Giả Văn Bân không biết đây là số của Vân Xu, thấy là một nữ sinh, thông tin xác minh là bạn học, ảnh đại diện cũng rất đáng yêu liền run tay đồng ý. Anh ta cho rằng có nữ sinh nào đó định tỏ tình với anh ta giống như Lương Manh.
Không nghĩ tới anh ta vừa đồng ý, đầu bên kia đã gửi tới một file ghi âm, anh ta vừa xem trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Anh ta thử thăm dò click mở, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, anh ta lập tức tắt đi không dám nghe tiếp.
Vân Xu: 【Tôi là Vân Xu, tôi gửi đoạn ghi âm này cho anh nghe để chứng minh trước đó tôi không lừa anh. 】
Giả Văn Bân: 【 Cô muốn làm gì? 】
Vân Xu: 【 Tôi có thể xóa hết đoạn ghi âm, đảm bảo sau này sẽ không truyền ra ngoài nhưng với điều kiện là anh giúp tôi làm một chuyện. 】
Giả Văn Bân: 【 Tôi nghĩ rằng tôi thả cô đi rồi, cô nên tự giác xóa ghi âm đi. 】
Vân Xu: 【 Là do anh quá ngốc, hay anh nghĩ rằng tôi ngốc? 】
Giả Văn Bân đột nhiên cảm thấy mình có cả hai.
Bất quá lúc này anh cũng không lo lắng như vậy. Nhưng anh ta rất muốn xem, một nữ sinh như vân Xu có thể nói ra điều kiện gì.
Tốt nhất là nhờ anh ta dạy cho ai đó một bài học, chẳng hạn như người ban đầu muốn tìm cô gây phiền toái Lương Manh.
Lương Manh muốn thông qua anh ta dạy dỗ cô, hiện tại cô bảo anh ta đi dạy dỗ Lương Manh, hung hăng đánh vào mặt cô ta, có vẻ sẽ rất sảng khoái?
Giả Văn Bân chỉ đoán trúng nửa phần.
Vân Xu: 【 Giúp tôi đi đánh người, không đánh mặt chỉ đánh người, dùng bảy phần sức lực, đừng để đến mức nhập viện. Còn có, không được để lộ ra là tôi bảo anh đi. 】
Giả Văn Bân hỏi: 【Ai? Lớp nào? 】
Vân Xu: 【 Châu Dã. 】
Giả Văn Bân cho rằng mình nhìn nhầm, xoa xoa đôi mắt nhìn lại lần nữa, phát hiện là không nhìn nhầm, chính là hai chữ này.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vân Xu: Anh ta là trùm trường, anh cũng là trùm trường, không cần sợ, cứ làm đi.
Giả Văn Bân: Không! Tôi không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.