Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ
Chương 39:
Phong Huyền
09/05/2023
Vân Xu giơ tay ra trước mặt Cố Diễm, nói lời xin lỗi trước: “Xin lỗi nhé, tôi dùng lực mạnh quá!”
Tầm mắt Cố Diễm di chuyển từ mặt cô đến sợi chỉ trắng còn sót lại trên áo sơ mi, đầu óc hỗn loạn trì trệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Bình thường cậu có hai bộ thay đổi, chỉ trong những trường hợp quan trọng cậu mới mặc chiếc áo cậu trân quý này. Lần trước bị đẩy xuống nước, cái áo kia chưa kịp khô nên mới phải đổi sang mặc cái này.
Bây giờ thì lại bị Vân Xu làm hỏng rồi.
Cố Diễm mím môi, bình tĩnh vươn tay về phía Vân Xu: “Đưa cúc áo cho tôi.”
Vân Xu trả lại cúc áo cho Cố Diễm, Cố Diễm vừa nhận lấy đã bỏ ngay vào túi áo đồng phục.
Sau đó cậu lại nhìn vẻ mặt Vân Xu đầy áy náy nói: “Là nó không chắc chắn, không phải do cậu dùng lực mạnh.”
Cái “trân quý” nhất cũng không vượt quá 100 tệ, lại còn mặc gần hai năm liền, bây giờ cúc áo cũng chỉ mới đứt một lần vì cậu ít mặc, còn giữ gìn cẩn thận nữa.
Vừa rồi Cố Diễm mơ hồ cảm nhận được có người đang giúp cậu phủi tay chân và trán của mình, có chút mát mát, giống như một vũng nước trên sa mạc, một cơn gió từ Nam Cực thổi qua tạm thời làm dịu đi cái khô nóng trên người cậu, cảm thấy rất yên lòng. Lúc này cậu nhìn thoáng qua mới biết người đó là Vân Xu.
Hiện tại cậu cảm thấy khá mệt, nhưng lại có chút nóng nảy khó mà kiềm chế.
Lúc trước cô là người dẫn người đến gây rắc rối cho cậu, cũng là cô hết lần này đến lần khác cầu xin cậu giúp đỡ. Trước mặt gọi người đẩy cậu xuống nước, sau lưng lại đưa cậu vào bệnh viện, còn tự mình chăm sóc, lau người cho cậu.
Phá cũng là cô, lập công cũng là cô, có phải cô bị tâm thần phân liệt không vậy?
Hay đây chỉ là cách mới cô nghĩ ra để dày vò cậu?
Mặc kệ như thế nào, lần này Cố Diễm sẽ không bất cẩn như trước, đồng thời hạ quyết tâm nhất định phải tránh xa Vân Xu một chút.
Vân Xu nhìn Cố Diễm vậy mà lại chủ động nói đỡ cho cô, trong lòng nhất thời không cảm nhận được gì. Nhìn lại cái áo sơ mi của Cố Diễm bị cô làm rách, cũng không cởi cúc áo ra mà trực tiếp vén áo của Cố Diễm lên.
Lưng đột nhiên truyền đến một cỗ lạnh, Cố Diễm vừa nhìn liền phát hiện Vân Xu đang vén áo của mình lên, trong tay còn cầm cồn và một tấm khăn.
“Cậu...” Cố Diễm theo bản năng dùng tay kéo áo lại, lại bị ánh mắt sắc bén của Vân Xu ngăn lại.
Tay bị Vân Xu nắm lấy, Cố Diễm giống như bị bỏng liền rụt tay lại, hai gò má vốn đã ửng hồng lại càng đỏ hơn: “Để tôi tự làm.”
Đây là lần đầu tiên Vân Xu làm chuyện như vậy với người khác giới, mặt cũng đỏ bừng, ánh mắt khẽ chớp: “Một mình cậu rất khó làm, để tôi giúp cậu.”
Cố Diễm nhất quyết cự tuyệt nói: “Không cần đâu.”
Cố Diễm cố gắng ngồi dậy, đầu đột nhiên lại truyền đến cơn đau nhói khiến sắc mặt của cậu trông rất khó coi.
Vân Xu vừa nhìn biểu cảm của cậu liền biết chuyện gì xảy ra, nhất thời đem lưỡng lự dẹp qua một bên, kiên quyết đáp: “Tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì chứ.”
Vân Xu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, kiên quyết đến cùng.
Thắt lưng của Cố Diễm rất trắng, lại còn rất nhỏ, không dư một chút thịt thừa nào. Một người không thích vận động như cậu nên cơ bắp cũng không lộ rõ rệt, hoàn toàn giống như cơ thể của một thiếu niên, trông rất yếu ớt.
Nhưng lại mang theo một loại hấp dẫn ngây ngô.
Vân Xu tự dặn lòng mình không được bất lịch sự, nhưng ánh mắt của cô lại không ngừng nhìn đi nhìn lại vài lần, ngón tay vô thức chạm vào làn da của cậu, vừa mềm mại vừa đàn hồi, bên dưới bề mặt lạnh lẽo giống như có một dòng nham thạch nóng chảy vậy.
Vân Xu chỉ nhìn thoáng qua ngực Cố Diễm sau đó không dám nhìn tiếp nữa, thò tay vào bên trong tùy ý lau lau vài cái.
Tay Cố Diễm vô thức nắm lấy ga trải giường, đến khi ga giường đều bị nhàu nát, cậu không nhịn được mà nhắc nhở lần nữa: “Cậu xong chưa?”
Lau được một lúc Vân Xu liền rút tay và khăn về, chỉnh lại áo cho cậu một lần nữa, động tác rất thành thục lưu loát.
Vân Xu lập tức đáp: “Xong rồi!”
Cố Diễm mở miệng, nhưng lời vừa định nói ra liền nuốt trở lại.
Phòng y tế là một gian phòng đôi, nhưng lúc này bên cạnh không một bóng người. Tấm màn trắng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, màu sắc mờ ảo của những cây thủy sinh nhuộm màu hoàng hôn, bên ngoài cửa sổ truyền đến những âm thanh phảng phất càng khiến cho căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn.
Yên tĩnh đến mức hai người đều vô thức nín thở, thời gian như ngừng trôi.
“Tôi đi lấy cơm tối cho cậu nhé.” Vân Xu nói xong liền cầm đồ rời khỏi phòng bệnh mà không ngoảnh đầu lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Diễm mím môi, dụi dụi đôi tai nóng bỏng vào chiếc khăn lạnh bên cạnh.
Tầm mắt Cố Diễm di chuyển từ mặt cô đến sợi chỉ trắng còn sót lại trên áo sơ mi, đầu óc hỗn loạn trì trệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Bình thường cậu có hai bộ thay đổi, chỉ trong những trường hợp quan trọng cậu mới mặc chiếc áo cậu trân quý này. Lần trước bị đẩy xuống nước, cái áo kia chưa kịp khô nên mới phải đổi sang mặc cái này.
Bây giờ thì lại bị Vân Xu làm hỏng rồi.
Cố Diễm mím môi, bình tĩnh vươn tay về phía Vân Xu: “Đưa cúc áo cho tôi.”
Vân Xu trả lại cúc áo cho Cố Diễm, Cố Diễm vừa nhận lấy đã bỏ ngay vào túi áo đồng phục.
Sau đó cậu lại nhìn vẻ mặt Vân Xu đầy áy náy nói: “Là nó không chắc chắn, không phải do cậu dùng lực mạnh.”
Cái “trân quý” nhất cũng không vượt quá 100 tệ, lại còn mặc gần hai năm liền, bây giờ cúc áo cũng chỉ mới đứt một lần vì cậu ít mặc, còn giữ gìn cẩn thận nữa.
Vừa rồi Cố Diễm mơ hồ cảm nhận được có người đang giúp cậu phủi tay chân và trán của mình, có chút mát mát, giống như một vũng nước trên sa mạc, một cơn gió từ Nam Cực thổi qua tạm thời làm dịu đi cái khô nóng trên người cậu, cảm thấy rất yên lòng. Lúc này cậu nhìn thoáng qua mới biết người đó là Vân Xu.
Hiện tại cậu cảm thấy khá mệt, nhưng lại có chút nóng nảy khó mà kiềm chế.
Lúc trước cô là người dẫn người đến gây rắc rối cho cậu, cũng là cô hết lần này đến lần khác cầu xin cậu giúp đỡ. Trước mặt gọi người đẩy cậu xuống nước, sau lưng lại đưa cậu vào bệnh viện, còn tự mình chăm sóc, lau người cho cậu.
Phá cũng là cô, lập công cũng là cô, có phải cô bị tâm thần phân liệt không vậy?
Hay đây chỉ là cách mới cô nghĩ ra để dày vò cậu?
Mặc kệ như thế nào, lần này Cố Diễm sẽ không bất cẩn như trước, đồng thời hạ quyết tâm nhất định phải tránh xa Vân Xu một chút.
Vân Xu nhìn Cố Diễm vậy mà lại chủ động nói đỡ cho cô, trong lòng nhất thời không cảm nhận được gì. Nhìn lại cái áo sơ mi của Cố Diễm bị cô làm rách, cũng không cởi cúc áo ra mà trực tiếp vén áo của Cố Diễm lên.
Lưng đột nhiên truyền đến một cỗ lạnh, Cố Diễm vừa nhìn liền phát hiện Vân Xu đang vén áo của mình lên, trong tay còn cầm cồn và một tấm khăn.
“Cậu...” Cố Diễm theo bản năng dùng tay kéo áo lại, lại bị ánh mắt sắc bén của Vân Xu ngăn lại.
Tay bị Vân Xu nắm lấy, Cố Diễm giống như bị bỏng liền rụt tay lại, hai gò má vốn đã ửng hồng lại càng đỏ hơn: “Để tôi tự làm.”
Đây là lần đầu tiên Vân Xu làm chuyện như vậy với người khác giới, mặt cũng đỏ bừng, ánh mắt khẽ chớp: “Một mình cậu rất khó làm, để tôi giúp cậu.”
Cố Diễm nhất quyết cự tuyệt nói: “Không cần đâu.”
Cố Diễm cố gắng ngồi dậy, đầu đột nhiên lại truyền đến cơn đau nhói khiến sắc mặt của cậu trông rất khó coi.
Vân Xu vừa nhìn biểu cảm của cậu liền biết chuyện gì xảy ra, nhất thời đem lưỡng lự dẹp qua một bên, kiên quyết đáp: “Tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì chứ.”
Vân Xu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, kiên quyết đến cùng.
Thắt lưng của Cố Diễm rất trắng, lại còn rất nhỏ, không dư một chút thịt thừa nào. Một người không thích vận động như cậu nên cơ bắp cũng không lộ rõ rệt, hoàn toàn giống như cơ thể của một thiếu niên, trông rất yếu ớt.
Nhưng lại mang theo một loại hấp dẫn ngây ngô.
Vân Xu tự dặn lòng mình không được bất lịch sự, nhưng ánh mắt của cô lại không ngừng nhìn đi nhìn lại vài lần, ngón tay vô thức chạm vào làn da của cậu, vừa mềm mại vừa đàn hồi, bên dưới bề mặt lạnh lẽo giống như có một dòng nham thạch nóng chảy vậy.
Vân Xu chỉ nhìn thoáng qua ngực Cố Diễm sau đó không dám nhìn tiếp nữa, thò tay vào bên trong tùy ý lau lau vài cái.
Tay Cố Diễm vô thức nắm lấy ga trải giường, đến khi ga giường đều bị nhàu nát, cậu không nhịn được mà nhắc nhở lần nữa: “Cậu xong chưa?”
Lau được một lúc Vân Xu liền rút tay và khăn về, chỉnh lại áo cho cậu một lần nữa, động tác rất thành thục lưu loát.
Vân Xu lập tức đáp: “Xong rồi!”
Cố Diễm mở miệng, nhưng lời vừa định nói ra liền nuốt trở lại.
Phòng y tế là một gian phòng đôi, nhưng lúc này bên cạnh không một bóng người. Tấm màn trắng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, màu sắc mờ ảo của những cây thủy sinh nhuộm màu hoàng hôn, bên ngoài cửa sổ truyền đến những âm thanh phảng phất càng khiến cho căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn.
Yên tĩnh đến mức hai người đều vô thức nín thở, thời gian như ngừng trôi.
“Tôi đi lấy cơm tối cho cậu nhé.” Vân Xu nói xong liền cầm đồ rời khỏi phòng bệnh mà không ngoảnh đầu lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Diễm mím môi, dụi dụi đôi tai nóng bỏng vào chiếc khăn lạnh bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.