Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ
Chương 45:
Phong Huyền
09/05/2023
Bởi vì lời đồn lan truyền rộng rãi, nên có một số người thích hóng chuyện đến lớp Ánh Nắng vây xem, những người biết Vân Xu lại càng chú ý nhiều hơn, còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thậm chí mấy nữ sinh của lớp Tên Lửa cũng đến xem.
Đối với những người xuất thân từ gia đình bình thường, điểm phải vô cùng tốt mới là con đường duy nhất vào được lớp Tên Lửa, trong khi đối với những người có xuất thân tốt thì chỉ cần nỗ lực hơn một chút là có thể.
Lần này nữ sinh đến tìm Vân Xu có gia cảnh khỏi phải bàn, chỉ kém Lăng Văn Huyên một chút mà thôi.
Cô cũng thích Lăng Văn Huyên.
Tất nhiên, một cô gái ở lớp Ánh Nắng sẽ không thể khiến cô để tâm khi bản thân được người khác ca ngợi là nữ thần, nhưng những tin đồn đó lan truyền quá rộng khiến cô cảm thấy rất không vui.
Cô cảm thấy những tin đồn này đều do chính Vân Xu tung ra, mục đích là lấy lòng mọi người, khiến Lăng Văn Huyên chú ý đến mình, thủ đoạn này đúng là rất vô dụng.
Nữ sinh này tên Tần Ảnh, cũng là người có tiếng tăm học cùng Lăng Văn Xuyên ở trường Trung học số ba, đến năm nhất đã được bầu làm hoa khôi của trường. Thành tích của cô không thể so với Lăng Văn Huyên, nhưng cũng không coi là quá tệ. Bởi vì nhà cô có gia thế nên lấy được một vị trí ở lớp Tên Lửa.
Người ngoài nhìn vào, giống như là nhân vật nữ thần của trường thì phải.
Bây giờ Tần Ảnh đang đứng ở cửa lớp Ánh Nắng, nhất thời kéo theo rất nhiều người đến vây xem.
Tần Ảnh mặc một chiếc váy dài, trên vai khoác một chiếc áo khoác nhỏ có mùi thơm, chân đi giày cao gót 5,6 cm, mặt trang điểm nhẹ, tóc búi cao phía sau đầu, trên trán có một lọn tóc xoăn nhẹ trông khuôn mặt càng nhỏ gọn thanh thoát hơn.
Trên mặt lộ ra một loại tinh xảo khiến rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục học sinh theo bản năng lùi về phía sau, không dám lại gần cô, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
Nữ sinh đứng bên cạnh Tần Ảnh đi vào lớp Ánh Nắng gọi một bạn học nữ, hỏi cô ấy: “Người tên Vân Xu của lớp cậu có ở đây không?”
“A, chính là cậu ta.” Bạn học nữ kia chỉ tay vào Vân Xu đang vùi đầu giải đề.
Nữ sinh nói: “Cậu đi gọi cậu ta qua đây giúp tôi, tôi muốn nói vài câu với cậu ta.”
Bạn học nữ vốn định đẩy Vân Xu ra, nhưng nghĩ tới chuyện lúc trước vẫn có chút sợ Vân Xu, liền gõ gõ vào mặt bàn nói: “Vân Xu, có người tìm kìa.”
Sau khi tan học Vân Xu đeo bịt tai nên không để ý tới ồn ào bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, Vân Xu ngẩng đầu nhìn người đang gõ bàn của mình.
Bạn học nữ nhắc lại lần nữa: “Ngoài kia có người tìm cậu kìa.”
Vân Xu đáp: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Hai từ cảm ơn thốt ra từ miệng Vân Xu, bạn học nữ kia có chút kinh ngạc. Cô còn tưởng Vân Xu sẽ tức giận, không ngờ Vân Xu cũng không phải mắc bệnh chó dại mà xồ lên cắn người.
Vân Xu nhìn ra ngoài cửa, rất dễ dàng chú ý đến Tần Ảnh.
Vóc dáng, diện mạo, còn cả khí chất, trang phục của Tần Ảnh đều khác hẳn so với những người đứng bên cạnh.
Vân Xu đứng dậy đi đến trước mặt Tần Ảnh: “Cậu tìm tôi?”
Sau khi Tần Ảnh nhìn thấy Vân Xu trong lòng có vài phần kiêng dè. Tầm mắt của cô lướt qua mặt của Vân Xu một lượt, sau đó chỉ ngón tay sang nữ sinh bên cạnh nói: “Không phải, là cậu ấy tìm cậu.”
Tần Ảnh lùi lại một bước, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, chỉnh lại áo khoác, mỗi một động tác đều có cảm giác cao quý.
Giọng nói của cô gái bên cạnh Tần Ảnh đã kịp thời thu hút sự chú ý của Vân Xu: “Cậu chính là Vân Xu?”
Vân Xu quay đầu đối diện với cô ta, đáp: “Phải, có chuyện gì sao?”
“Có. Tôi đến để xem xem cô gái nào da mặt lại dày như vậy... Ồ xin lỗi nhé, ý của tôi là tôi rất tò mò khẩu khí lớn như vậy, xem cô gái dũng cảm đó trông thế nào.” Cô ta cố ý đánh giá Vân Xu, dùng mấy lời khinh miệt nói: “Cũng chả ra làm sao mà.”
Vân Xu thuận miệng đáp: “Đúng rồi, không thể so sánh với cậu được.”
Nữ sinh kia sửng sốt một chút, khi ý thức được lời Vân Xu nói, sắc mặt liền biến đổi.
“Có chuyện gì không?” Vân Xu nói: “Không có gì thì đừng có tùy tiện làm phiền người khác học tập được không hả?”
Nữ sinh có chút tức tối, cười lạnh nói: “Học? Phế vật của lớp Ánh Dương cũng biết học sao?”
Vân Xu nhíu mày, bất mãn nhìn cô ta.
Nữ sinh nhìn thấy Vân Xu khó chịu trong lòng cảm thấy thoải mái, liền nói ra những gì vốn định nói.
“Khoảng cách chênh lệch giữa lớp Ánh Nắng với lớp Tên Lửa cậu có nằm mơ cũng không thể với tới. Cậu với Lăng Văn Huyên cũng vậy, dù cậu có nỗ lực đến đâu cũng không có khả năng đâu.” Nữ sinh đáp: “Cậu cũng không thèm nhìn xem bản thân là cái loại gì, cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga à.”
Thậm chí mấy nữ sinh của lớp Tên Lửa cũng đến xem.
Đối với những người xuất thân từ gia đình bình thường, điểm phải vô cùng tốt mới là con đường duy nhất vào được lớp Tên Lửa, trong khi đối với những người có xuất thân tốt thì chỉ cần nỗ lực hơn một chút là có thể.
Lần này nữ sinh đến tìm Vân Xu có gia cảnh khỏi phải bàn, chỉ kém Lăng Văn Huyên một chút mà thôi.
Cô cũng thích Lăng Văn Huyên.
Tất nhiên, một cô gái ở lớp Ánh Nắng sẽ không thể khiến cô để tâm khi bản thân được người khác ca ngợi là nữ thần, nhưng những tin đồn đó lan truyền quá rộng khiến cô cảm thấy rất không vui.
Cô cảm thấy những tin đồn này đều do chính Vân Xu tung ra, mục đích là lấy lòng mọi người, khiến Lăng Văn Huyên chú ý đến mình, thủ đoạn này đúng là rất vô dụng.
Nữ sinh này tên Tần Ảnh, cũng là người có tiếng tăm học cùng Lăng Văn Xuyên ở trường Trung học số ba, đến năm nhất đã được bầu làm hoa khôi của trường. Thành tích của cô không thể so với Lăng Văn Huyên, nhưng cũng không coi là quá tệ. Bởi vì nhà cô có gia thế nên lấy được một vị trí ở lớp Tên Lửa.
Người ngoài nhìn vào, giống như là nhân vật nữ thần của trường thì phải.
Bây giờ Tần Ảnh đang đứng ở cửa lớp Ánh Nắng, nhất thời kéo theo rất nhiều người đến vây xem.
Tần Ảnh mặc một chiếc váy dài, trên vai khoác một chiếc áo khoác nhỏ có mùi thơm, chân đi giày cao gót 5,6 cm, mặt trang điểm nhẹ, tóc búi cao phía sau đầu, trên trán có một lọn tóc xoăn nhẹ trông khuôn mặt càng nhỏ gọn thanh thoát hơn.
Trên mặt lộ ra một loại tinh xảo khiến rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục học sinh theo bản năng lùi về phía sau, không dám lại gần cô, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
Nữ sinh đứng bên cạnh Tần Ảnh đi vào lớp Ánh Nắng gọi một bạn học nữ, hỏi cô ấy: “Người tên Vân Xu của lớp cậu có ở đây không?”
“A, chính là cậu ta.” Bạn học nữ kia chỉ tay vào Vân Xu đang vùi đầu giải đề.
Nữ sinh nói: “Cậu đi gọi cậu ta qua đây giúp tôi, tôi muốn nói vài câu với cậu ta.”
Bạn học nữ vốn định đẩy Vân Xu ra, nhưng nghĩ tới chuyện lúc trước vẫn có chút sợ Vân Xu, liền gõ gõ vào mặt bàn nói: “Vân Xu, có người tìm kìa.”
Sau khi tan học Vân Xu đeo bịt tai nên không để ý tới ồn ào bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, Vân Xu ngẩng đầu nhìn người đang gõ bàn của mình.
Bạn học nữ nhắc lại lần nữa: “Ngoài kia có người tìm cậu kìa.”
Vân Xu đáp: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Hai từ cảm ơn thốt ra từ miệng Vân Xu, bạn học nữ kia có chút kinh ngạc. Cô còn tưởng Vân Xu sẽ tức giận, không ngờ Vân Xu cũng không phải mắc bệnh chó dại mà xồ lên cắn người.
Vân Xu nhìn ra ngoài cửa, rất dễ dàng chú ý đến Tần Ảnh.
Vóc dáng, diện mạo, còn cả khí chất, trang phục của Tần Ảnh đều khác hẳn so với những người đứng bên cạnh.
Vân Xu đứng dậy đi đến trước mặt Tần Ảnh: “Cậu tìm tôi?”
Sau khi Tần Ảnh nhìn thấy Vân Xu trong lòng có vài phần kiêng dè. Tầm mắt của cô lướt qua mặt của Vân Xu một lượt, sau đó chỉ ngón tay sang nữ sinh bên cạnh nói: “Không phải, là cậu ấy tìm cậu.”
Tần Ảnh lùi lại một bước, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, chỉnh lại áo khoác, mỗi một động tác đều có cảm giác cao quý.
Giọng nói của cô gái bên cạnh Tần Ảnh đã kịp thời thu hút sự chú ý của Vân Xu: “Cậu chính là Vân Xu?”
Vân Xu quay đầu đối diện với cô ta, đáp: “Phải, có chuyện gì sao?”
“Có. Tôi đến để xem xem cô gái nào da mặt lại dày như vậy... Ồ xin lỗi nhé, ý của tôi là tôi rất tò mò khẩu khí lớn như vậy, xem cô gái dũng cảm đó trông thế nào.” Cô ta cố ý đánh giá Vân Xu, dùng mấy lời khinh miệt nói: “Cũng chả ra làm sao mà.”
Vân Xu thuận miệng đáp: “Đúng rồi, không thể so sánh với cậu được.”
Nữ sinh kia sửng sốt một chút, khi ý thức được lời Vân Xu nói, sắc mặt liền biến đổi.
“Có chuyện gì không?” Vân Xu nói: “Không có gì thì đừng có tùy tiện làm phiền người khác học tập được không hả?”
Nữ sinh có chút tức tối, cười lạnh nói: “Học? Phế vật của lớp Ánh Dương cũng biết học sao?”
Vân Xu nhíu mày, bất mãn nhìn cô ta.
Nữ sinh nhìn thấy Vân Xu khó chịu trong lòng cảm thấy thoải mái, liền nói ra những gì vốn định nói.
“Khoảng cách chênh lệch giữa lớp Ánh Nắng với lớp Tên Lửa cậu có nằm mơ cũng không thể với tới. Cậu với Lăng Văn Huyên cũng vậy, dù cậu có nỗ lực đến đâu cũng không có khả năng đâu.” Nữ sinh đáp: “Cậu cũng không thèm nhìn xem bản thân là cái loại gì, cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga à.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.