Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ

Chương 47:

Phong Huyền

09/05/2023

Vân Xu nói không tức giận đương nhiên không phải là thật.

Cô rất tức giận, vì vậy mới nhân cơ hội này mà những người này một trận.

Bước xuống bục giảng, hai chân cô mềm nhũn, cô cố bày ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống, mở sách ra, đúng lúc giáo viên môn tiếp theo cũng vào lớp.

Thầy giáo bước vào chợt dừng lại vài giây, lại lùi lại vài bước xem bảng hiệu của lớp.

Đúng là lớp Ánh Nắng, nhưng nhóm học sinh này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Không chỉ yên tĩnh dị thường, mà biểu cảm trên mặt cũng rất kỳ quái.

Vẻ mặt giống như máu dồn lên não muốn đứng dậy đánh người vậy.

Giáo viên cảm thấy có chút lạ, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Lớp xảy ra chuyện gì sao?”

Không ai lên tiếng.

Vân Xu giơ tay nói: “Là do hôm nay cô giảng bài rất thú vị ạ.”

Lúc đầu cô giáo có chút xấu hổ, nhưng sau khi được Vân Xu tâng bốc lên tận mây xanh, cố gắng trấn tĩnh lại, sự ngại ngùng cũng không còn nữa, cười haha tiếp tục giảng bài, cũng không hỏi tình hình của lớp nữa. Dù sao cô cũng không phải là giáo viên chủ nhiệm, lát nữa cô đi nói cho giáo viên chủ nhiệm thì biết.

Lời của Vân Xu giống như một cái búa, hung hăng gõ thẳng vào đầu bọn họ.



Cô không nói bọn họ cũng không ý thức được, mà lời nói của Vân Xu đã xé toạc tấm màn che, để lộ ra sự thật trần trụi trần trụi bên trong.

Bọn họ không có khí phách, bọn họ tự ti, bọn họ không có tôn nghiêm, bọn họ nguyện bị gán mác là phế vật... Những chuyện này không vẻ vang chút nào.

Vân Xu vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì phát hiện bàn học của mình đã bị lật tung, sách vở và cốc nước vương vãi dưới đất, cốc nước không được đậy chặt, nước chảy ra làm ướt hết sách và sổ ghi chép. Cô ngồi xổm xuống lật cuốn sổ ghi chép ra xem, hầu hết nội dung bên trong đều bị nước làm nhòe hết.

Vân Xu im lặng thu dọn lại đồ đạc, bình tĩnh hỏi người bàn sau: “Ai làm vậy?”

Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại lộ ra ủy khuất không thể che giấu. Nữ sinh bàn sau vốn là một người nhát gan sợ gặp phiền phức, nhưng lại không nhịn được mà nhỏ giọng nói ra hai cái tên cho Vân Xu.

Cô cảm thấy lời nói vừa nãy của Vân Xu rất đúng, bị người ta đứng ở cửa lớp mắng là phế vật, mọi người không những không tức giận mà còn thay người ngoài cười nhạo bạn học mình... Bây giờ lại tức giận sau lưng khi dễ bạn học nữ, đến cô cũng không nhịn nổi nữa rồi.

Vân Xu nhìn về phía hai nam sinh kia, thấy bọn họ hung hăng nhìn mình, nói ba chữ: “Thật vô dụng.”

Hai nam sinh đột nhiên đứng dậy, Vân Xu cũng không chớp mắt, nghiêm túc ghi nhớ bộ dạng của hai người họ mới lần nữa ngồi xuống.

Cả buổi chiều, bầu không khí trong lớp Ánh Nắng có chút uể oải. Những lời Vân Xu nói có thể bọn họ sẽ tức giận, sẽ giả vờ không quan tâm, sẽ xấu hổ, hoặc cũng có thể không thể chấp nổi. Nhưng bởi vì chạm đúng nỗi đau nên không có ai thực sự không quan tâm.

Sau tiết học cuối cùng, Vân Xu đến phòng giáo viên chủ nhiệm, có người nhìn thấy nghĩ hay là Vân Xu đi tố cáo chuyện bàn bị lục tung?

Tự học buổi tối, Triệu Thành Sơn đến phòng học rất sớm, vẻ mặt nghiêm túc.



Chuông vào lớp vang lên, ông nhìn thấy trong lớp còn rất nhiều chỗ trống, liền vẫy tay ra hiệu cho ban cán sự lớp tìm người về.

Đợi qua nửa tiết, học sinh mới coi như đến đủ.

Triệu Thành Sơn nãy giờ im lặng đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.

Ông nói với cả lớp: “Hôm nay mở một buổi họp lớp đi, cũng lâu lắm rồi chưa họp lớp, cũng lâu không nói chuyện với các em rồi.”

Mọi người nhìn xung quanh, trong lòng suy đoán đủ loại, như cảm nhận được cái gì, mấy học sinh nghịch ngợm lúc này cũng im lặng.

Triệu Thành Sơn nói: “Chủ đề của buổi họp lớp hôm nay là ‘giá trị’.”

“Chữ ‘giá trị’ có thể giải thích từ đơn giản đến phức tạp, về kinh tế, về triết học, muốn giải thích được thì có thể thảo luận viết ra những luận điểm.”

Nói xong ông dừng lại một chút, sau đó hạ thấp giọng chậm rãi nói: “Tối nay, tôi muốn cùng các em thảo luận về giá trị của đời người.”

Triệu Thành Sơn cất giọng nặng nề mở đầu, tiếp sau đó là một màn thao thao bất tuyệt mà các học sinh luôn ghét. Nhưng có lẽ vì lời nói của Vân Xu ngày hôm nay, có lẽ là thần thái ngữ khí của Triệu Thành Sơn rất nghiêm túc, nên bọn họ không hề mất kiên nhẫn, cũng không cố giở trò để chen ngang.

Triệu Thành Sơn nói về chủ đề này rất nhiều, nói rất nhiều về tương lai, nói về ước mơ, vẻ đẹp và ý nghĩa của cuộc sống.

Một buổi tối, trong lời nói của Triệu Thành Sơn không hề nhắc đến một từ thành tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook