Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ

Chương 6:

Phong Huyền

19/04/2023

Sau khi Vân Xu ngồi xuống thì ngước mắt nhìn Cố Diễm, từ đầu đến cuối Cố Diễm vẫn cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, không định nhìn cô ở phía đối diện thêm một lần.

Đầu óc hỗn độn của Vân Xu mãi mới nhớ ra ân oán giũa mình và nam chính nên cũng không lên tiếng, yên tĩnh ăn cơm. Khi cô đang chậm chạp nuốt từng miếng cơm thì Cố Diễm đã tốc chiến tốc thắng đứng dậy rời đi, bóng lưng gầy gò nhưng lại rất thẳng, giống như một cây bạch dương.

Vân Xu nheo mắt nhìn thêm hai cái, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.

Ăn mãi ăn mãi, một bàn tay bỗng định rút khay ăn của cô đi. Lông mày cô nhíu lại, theo bản năng muốn nắm chặt khay ăn nhưng khay ăn vẫn nhanh chóng bị cướp mất. Sau đó, “loảng xoảng” một tiếng, là tiếng khay ăn rơi xuống dưới đất.

Kế đến, một giọng nam cố ý tỏ vẻ kinh ngạc vang lên: “Ôi, xin lỗi, bất cẩn làm đổ khay ăn của cậu, không sao chứ?”

Vân Xu cầm thìa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía người nói.

Đối phương không mặc đồng phục, thân trên mặc một chiếc áo thun vẽ nguệch ngoạc, trên khuôn mặt phấn chấn lộ ra nụ cười ác ý. Nếu cô nhớ không nhầm thì tối qua nam sinh này đứng ở đằng sau Châu Dã, cùng một hội với Châu Dã.

Vân Xu đứng dậy, cúi đầu nhìn thức ăn rơi vãi đầy đất, hốc mũi hơi cay, trong mắt dâng lên một tầng sương mờ.

Hôm qua cô chưa ăn cơm, lại bị đánh vào bụng, sáng nay cũng chưa ăn gì, khó khăn lắm mới ăn được mấy miếng cơm nóng thì giây lát đã như này… Hiếp người quá đáng!

Nhìn cô gái trước mặt cúi đầu không phản ứng gì, Đào Tích Vũ thấy hơi nhàm chán.

Ngay khi cậu ta định bỏ đi thì Vân Xu lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn chằm chằm cậu ta.

Vân Xu có ngoại hình rất xinh xắn, nhưng trước đây cô ta chỉ thích làm ra những biểu cảm chua ngoa cay nghiệt, nếu không thì là tỏ vẻ yếu đuối đến cả nam chính cũng không nhìn nổi; giọng nói không phải quá chói tai thì chẳng khác gì trẻ con, điều này khiến sức hấp dẫn của cả người cô giảm đi không ít.

Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của Vân Xu rất đẹp, mắt sáng răng trắng, một đôi mắt to như hai quả nho mọng nước, làn da trắng sáng, lỗ chân lông nhỏ rất sạch sẽ, đôi môi hồng hào mềm mịn khiến người ta nhìn vào mà rất muốn hôn.

Hiện giờ cô đang dùng vẻ mặt lên án nhìn cậu ta, trong con mắt đen trắng rõ ràng có một tầng hơi nước nổi lên. Đào Tích Vũ hơi thu lại ý cười, bị cô nhìn đến mức hơi ngượng ngùng luôn.



Vân Xu lên tiếng trước: “Tôi còn nhớ cậu.”

Trong lòng Đào Tích Vũ khẽ nảy lên, cậu ta còn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy Vân Xu nói tiếp: “Cậu cùng một hội với Châu Dã.”

“Giờ trùm trường đã suy bại đến mức chỉ có thể bắt nạt… bắt nạt bạn nữ rồi sao?”

Trong khi đang nói, Vân Xu không tiếng động giẫm một chân lên đống thức ăn, nói xong thì nhấc chân đá vào đùi Đào Tích Vũ.

Cô không có sức lắm, Đào Tích Vũ không cảm thấy đau, nhưng khi cúi đầu xuống trông thấy một vệt bàn chân màu đen trên chiếc quần nhạt màu và hạt cơm, dầu mỡ dính trên đó thì không thể khống chế biểu cảm nữa.

Xung quanh có người đang xem drama bên này, còn Vân Xu đá người xong thì vội vàng chạy đi.

Cô rất yếu đuối, một mình không đánh lại Đào Tích Vũ.

Vân Xu đi tới nhà vệ sinh ở lầu học rửa dép, rửa mãi rửa mãi bỗng bị người khác đẩy một cái từ đằng sau.

Cô quay đầu lại nhìn, là một nữ sinh trong lớp.

Từ trước đến nay Vân Xu và cô ta đã không hợp nhau, do Vân Xu xinh nên tính tình có tệ đến đâu đi chăng nữa thì nam sinh trong lớp cũng đều có ý với cô. Trùng hợp là nam sinh mà cô ta thích lại thích nhắc đến Vân Xu với cô ta, chính vì vậy nên cô ta khá không vừa mắt Vân Xu.

Nhưng cô ta cũng không dám gây sự, bình thường chỉ mượn cơ hội xô qua đẩy lại chê bai Vân Xu.

Cô gái kia nở một nụ cười khiêu khích với Vân Xu, nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Quần và tất của Vân Xu đều bị ướt, ướt nhẹp dính vào da.

Lại bị bắt nạt…



Không hổ là bia đỡ đạn còn không bằng cả nữ phụ, ác ý nhằm vào cô đúng là khắp nơi đều có.

Vân Xu cắn môi, cô không muốn chịu thiệt, ai bắt nạt cô thì chắc chắn cô phải trả lại.

Bố mẹ nuôi nấng cô lên người khó khăn như vậy, bảo vệ cô tốt như vậy không phải là để cô bị người khác chà đạp.

Vân Xu liếc qua một xô nước đặt trong góc ở cuối hành lang.

Sau khi đổ nửa xô nước vào đó, cô cố hết sức kiễng ngón chân nâng xô nước lên. Vốn dĩ cô định đổ nước, nhưng do sức lực không đủ nên cô vừa dùng sức thì xô nước đã bị lật, may là lật vào trong, không rơi trúng đầu cô.

Ngay sau đó, phòng bên cạnh truyền đến một tiếng hét chói tai.

Vân Xu đi ra khỏi nhà vệ sinh không hề chần chừ.

Cô xắn ống quần lên rồi đi ra ngoài, vô tình gặp phải Cố Diễm vừa đi ra từ nhà vệ sinh nam.

Một đoạn bắp chân thon gầy và trắng trẻo của Vân Xu hoàn toàn lộ ra trong không khí giá lạnh, một chiếc dép ướt sũng, vạt áo và đùi cũng hơi ướt một chút, khuôn mặt to bằng bàn tay lộ ra vẻ tái nhợt yếu ớt, hốc mắt đỏ cả lên, mí mắt còn hơi sưng giống như đã khóc.

Khi nhìn anh, sự uất ức trong mắt vẫn chưa kịp thu lại, dáng vẻ đáng thương như bị người ta bắt nạt một cách tàn nhẫn.



Lời tác giả:

Vân Xu trước mặt nam chính: Cực kỳ tủi thân, đáng thương yếu đuối, còn suốt ngày bị người khác bắt nạt.

Sau này, tất cả mọi người đều bảo Vân Xu là đại ma vương khó chơi, chỉ có nam chính là không tin, hahahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook