Xuyên Thành Vị Hôn Thê Pháo Hôi Của Tổng Tài Lạnh Lùng
Chương 13
Dạ Thiên Tinh
25/02/2023
Tất cả mọi người có mặt cũng một phen kinh hãi, nhìn cử chỉ khi nãy của
Sở Kỳ mọi người nghĩ sắp có chuyện lớn rồi, không ngờ mọi chuyện lại trở nên êm đẹp.
Những vị khách mời đến hôm nay tuy bề ngoài là chúc mừng nhiệt tình, nhưng có không ít người trong số đó, càng không muốn Sở gia cùng Diệp gia liên hôn.
Họ không phải sợ thế lực Diệp gia cùng Vân gia, mà là cảm thấy mất một cơ hội tốt để liên hôn với Sở gia.Trước đó vì muốn liên hôn thành công, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức.
Nhà ai có con gái xinh đẹp đủ tuổi, đều muốn đem ra hôn phối cùng Sở Kỳ, chú tâm tạo nhiều cơ hội gặp mặt tại các buổi tiệc, hay giả vờ tình cờ gặp trên đường, nhưng tất cả đều nhận lại sự ghét bỏ của Sở Kỳ.
Bây giờ nhìn Diệp gia thành công giành lấy chỗ tốt, ai mà vui được chứ, tất nhiên bên ngoài họ vẫn tươi cười chúc mừng đúng chuẩn mực.
Dù không vừa ý với mối hôn sự này, cũng không thể hiện quá rõ, họ sợ làm mất lòng Sở gia, nếu là như vậy thì về sau sẽ đừng mong sống tốt.
Trong khi quần chúng ăn dưa ở dưới xôn xao, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, thì trên này Vịnh Thanh vẫn chưa hết bất ngờ, cô vẫn đang đứng hình, nhìn chiếc nhẫn trên tay mà ngẩn người ra.
Sở Kỳ chờ đợi cô phản ứng lại quá lâu, mà khó chịu lên tiếng: "Cô định đứng đây bao lâu, mau đeo nhẫn cho tôi."
Vịnh Thanh: "Hả... anh vừa nói cái gì?"
Sở Kỳ nhấn mạnh từng tiếng: "Đeo nhẫn cho tôi."
Tôi đang rất kiềm chế bản thân rồi, cô đừng làm tôi nổi điên lên, tôi sẽ không bảo đảm sẽ làm ra những gì đâu.
Vịnh Thanh cảm thấy ánh nhìn nguy hiểm đầy cảnh cáo từ Sở Kỳ, mà thân thể cô phát run, khí thế của anh ta quá cường.
Không chỉ riêng Vịnh Thanh cảm nhận được áp lực vô hình này, mà hầu như toàn bộ người trong căn phòng này cũng phát hiện, tình hình đã trở nên căng thẳng hơn.
Vân lão gia buộc lòng lên tiếng hối thúc: "Vịnh Thanh con hãy mau đeo nhẫn cho Sở Kỳ đi."
Vịnh Thanh: "Vâng ông ngoại."
Mình có được chọn bỏ qua giai đoạn đeo nhẫn cho nam chính không, cảnh diễn này nên để dành lại cho nữ chính gấp. Thật khổ cho tôi quá a, sau này Vương Tiểu My biết được, cô đừng tính toán với tôi chuyện này nha, tôi cũng bị ép buộc thôi.
Mình sợ đến nỗi tay cũng hơi run rồi, cầm chiếc nhẫn mà cảm thấy nặng nề hơn, Vịnh Thanh cầm tay Sở Kỳ lên từ từ đeo nhẫn vào cho anh. Đeo vào rồi còn tự ngắm nghía, tay Sở Kỳ to hơn mình nhiều, nhưng bàn tay lại rất đẹp, các ngón tay thẳng và thon dài.
Đôi bàn tay cực phẩm này nhìn thôi đã muốn nắm, giờ mới hiểu cảm giác của các vị tỷ tỷ trên mạng.
Mỗi ngày đi ngắm mấy bức ảnh chụp bàn tay của các nam minh tinh, rồi họ còn hay đi so sánh bàn tay của ai xinh đẹp, nam tính hơn giữa các vị minh tinh màn ảnh với nhau.
Vịnh Thanh vẫn còn đang tự chìm đắm vào thế giới suy tưởng của mình, thì Sở Kỳ đã mạnh mẽ rút tay lại.
Sở Kỳ anh là con trai a, cho tôi nắm tay thêm một chút nữa, thì anh có tổn thất gì à.
Cái bệnh nhan khống của mình ngày càng nghiêm trọng, không giảm xíu nào, giờ chỉ cần nhìn một đôi tay đẹp thôi, cũng mất hồn thế này đây haiz... tự gây nghiệt mà.
Ông chú kì lạ kia lại lên tiếng: "Nghi thức trao nhẫn đã kết thúc, lễ đính hôn hoàn thành tốt đẹp.
Mời mọi người hãy tận hưởng vui vẻ bữa tiệc ngày hôm nay, xin cảm ơn vì đã đến."
Mọi người bên dưới đều vỗ tay chúc mừng, không khí trở nên hòa hoãn hơn khi nãy rồi. Mọi người cũng cảm thấy dễ thở hơn.
Ai nấy ngồi xuống vị trí của mình, Vịnh Thanh và Sở Kỳ đi xuống ngồi vào bàn gia đình, ngoài mọi người trong nhà thì có thêm hai người là Tiêu Tuyết và Phương Thiên Tư.
Không hiểu tại sao cô ta từ phía dưới phòng, bây giờ lại di chuyển vào ngồi bàn chủ trì, nhìn lại vị trí bây giờ của mình là ngồi giữa Tiêu Tuyết và Sở Kỳ, bên cạnh Sở Kỳ là Phương Thiên Tư.
Không hiểu sao, mình lại cảm thấy khó chịu khi Phương Thiên Tư ngồi gần Sở Kỳ như vậy. Cảm giác này kì lạ quá hay là do mình không ưa thích cô ta.
Nhưng cô ta đã làm gì mình đâu, sao càng nghĩ càng vô lý, không tìm thấy đường ra.
Sở gia gia: "Lão Vân, hôm nay mọi việc hoàn thành rồi, xem như tôi đã giữ lời hứa với ông rồi nha."
Ông ngoại: "Ừm, lời hứa giữa hai chúng ta đã thực hiện được, tôi rất vui."
Sở gia gia: "Nhìn xem mối hôn sự này là do tôi với ông cùng định, nhưng xem ra hai đứa chúng nó rất hợp nhau."
Haha... Sở gia gia ông nhìn thấy hợp sao, nhưng con cảm giác Sở Kỳ anh ta chuẩn bị bùng phát cơn thịnh nộ rồi.
Ông ngoại: "Cũng mong hai đứa sắp tới sẽ thấu hiểu nhau hơn. Sau này mong ông và Sở Kỳ để tâm đến nó giúp tôi."
Sở gia gia: "Tất nhiên rồi, bây giờ Vịnh Thanh là cháu dâu của tôi mà."
Ba Diệp: "Cảm ơn Sở lão gia đã yêu thương Vịnh Thanh."
Diệp phu nhân: "Con bé bình thường còn nhiều thiếu sót, nếu có làm gì sai thì chú Sở cứ dạy bảo nó giúp con."
Sở gia gia: "Con bé rất ngoan, cũng hợp ý của chú con đừng lo lắng, Sở Kỳ mà có làm gì không đúng với Vịnh Thanh, chú sẽ là người đầu tiên chấn chỉnh nó.
Bây giờ đã là người nhà rồi, không cần khách sáo nữa dùng cơm thôi."
Tiêu Tuyết ghé sát vào tai Vịnh Thanh nói nhỏ: "Khi nãy làm mình sợ quá, cứ tưởng Sở Kỳ sẽ lên tiếng từ hôn chứ, cũng may là mọi việc thuận lợi."
Vịnh Thanh: "Ừm, khi nãy tớ cũng rất sợ anh ta sẽ từ hôn, nếu vậy sự cố gắng trước giờ của tớ cũng tan nát hết."
Tiêu Tuyết: "Rất sợ? Hình như dạo trước cậu còn không quan tâm những người kia quyến rũ Sở Kỳ mà, hôm nay lại biết sợ rồi."
Đúng là lời cậu ấy nói đừng nên tin hết, vì không biết mấy phần là thật đâu.
Vịnh Thanh: "Việc đó... nói chung không như cậu nghĩ đâu, sau này cậu sẽ hiểu."
Tiêu Tuyết: "Lại ra vẻ thần bí."
Vịnh Thanh cùng Tiêu Tuyết vừa ăn vừa nói chuyện, âm thanh phát ra nho nhỏ chỉ đủ hai người bọn họ nghe.
Sở Kỳ thì đang rất khó chịu vì Phương Thiên Tư, cô ta liên tục gắp đồ ăn cho anh.
Sở Kỳ: "Thiên Tư em đừng gắp thức ăn cho anh nữa, anh tự mình ăn được."
Phương Thiên Tư: "Em quan tâm anh mà."
Vịnh Thanh trầm mặc nhìn hai người... mình đang nghe cái gì vậy, xưng hô với người ta là "anh" rồi gọi tên Thiên Tư nhẹ nhàng.
Với mình thì trở thành "tôi" với "cô" không cảm xúc, còn tặng kèm vẻ mặt chán ghét nữa chứ, đây là tiêu chuẩn kép của nam chính?
Không cần ăn cơm đâu, chỉ cần nhìn hai người họ ăn cẩu lương là sẽ no.
Tiêu Tuyết: "Nhưng là Sở Kỳ có Vịnh Thanh lo lắng cho rồi, Phương tiểu thư không cần nhọc lòng."
Thật là ngồi nhìn Phương Thiên Tư tỏ vẻ yêu thương cùng Sở Kỳ trước mắt, mà Vịnh Thanh có thể chịu được, nhưng cô thì không được ngứa cả mắt.
Tiêu Tuyết: "Vị hôn phu của cậu thì cậu lo lắng đi, đừng để người khác thừa cơ lừa đi mất."
Vịnh Thanh nháy mắt lắc đầu ra hiệu với Tiêu Tuyết, ý nói cứ mặc kệ họ đi, Tiêu Tuyết nhìn thấy mà muốn nổi điên, nhưng thôi đang ở chỗ đông người, cũng không tiện giải quyết thẳng thắn được.
Sở gia gia nhìn ra được sự khó xử của mọi người, nên ra mặt giải quyết. Vì vấn đề này cũng từ Sở Kỳ mà ra.
Sở gia gia: "Bọn trẻ chơi cùng nhau thôi không phải vấn đề gì lớn, sẽ không ai lừa được Sở Kỳ đi đâu, Vịnh Thanh con đừng lo lắng còn ông đây mà.
Mọi người mau dùng cơm thôi, tất cả món ăn hôm nay đều do tôi đích thân chọn, mùi vị không tệ, ăn nhiều một chút."
Sở Kỳ không ăn những món mà Phương Thiên Tư gắp vào chén cho mình, mà đổi hẳn một cái chén khác để ăn.
Mọi người: "..."
Phương Thiên Tư: "Sao anh lại không ăn, mấy món này anh đều không thích sao, để em gắp món khác cho anh nha."
Phương Thiên Tư vừa định nhấc tay gắp món khác, thì Sở Kỳ đã giơ tay ngăn lại.
Sở Kỳ: "Anh đã nói tự ăn, em cứ lo cho mình là được."
Hầu như nhìn thấy thái độ vạch rõ ranh giới này của Sở Kỳ đối với Phương Thiên Tư, thì người lớn hai nhà rất vừa lòng.
Chỉ riêng Tiêu Tuyết và Vịnh Thanh là có suy nghĩ khác. Tiêu Tuyết thì chăm chú vào Phương Thiên Tư nghĩ là cô ta quá mặt dày, trước mắt mọi người mà còn giở trò câu dẫn, thật không muốn thể diện nữa.
Vịnh Thanh thì nghĩ Sở Kỳ có hơi lạ, thái độ này vô tình quá mức, không phù hợp với tiêu chuẩn dành cho bạch nguyệt quang, đáng ra phải dịu dàng quan tâm nâng niu như thủy tinh.
Bởi vì Phương Thiên Tư là ánh trăng sáng, không với đến được trong lòng nam chính mà.
Nữ chính Vương Tiểu My chưa xuất hiện, vậy tiêu chuẩn kép của nam chính phải thuộc về bạch nguyệt quang chứ, sao lại có vẻ xa cách.
Tuyến cốt truyện lại đi sai ở chi tiết nào nữa rồi, hoặc là nam chính chỉ đang diễn cho mọi người xem.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc khách mời đã về hết, mình cùng ông ngoại và ba mẹ Diệp chào tạm biệt Sở gia, sau đó cũng tiếp nối ra về theo, người về cuối chắc chắn là phía Sở gia.
Nhà chính Sở gia
Xe vừa dừng trước cổng biệt thự, thì Lý quản gia đã chạy ra đón tiếp hai vị chủ nhân của mình.
Nhìn sắc mặt của lão gia, thì ông biết rằng mọi việc đều thuận lợi.
Lý quản gia: "Lão gia, thiếu gia hai người đã về."
Sở lão gia: "Ừm, Sở Kỳ đi thôi."
Sở Kỳ: "Vâng"
Vào đến thư phòng Sở lão gia mới bắt đầu nói: "Hôm nay khi bắt đầu nghi thức, có phải con lại định đổi ý, muốn ở trước mặt mọi người từ hôn."
Sở Kỳ: "Khi đó đúng là con có suy nghĩ đến."
Sở lão gia: "Vậy tại sao lại không làm?"
Sở Kỳ: "Con nghĩ đến lời hứa với ông, không muốn làm ông mất mặt, quan trọng là không muốn ông phải giả bệnh tự hành hạ mình, để ép con đồng ý."
Thì ra là nó nhìn ra được, thế mà tên Lý quản gia kia bảo sẽ không bị phát hiện, làm mình chịu khổ mấy ngày, nếu vậy tiền thưởng nên suy nghĩ lại.
Sở lão gia: "Con biết từ khi nào, mà tại sao con nhìn ra được."
Sở Kỳ: "Vừa nhìn thái độ của ông là con đã biết, trước giờ người luôn trực tiếp nói ra yêu cầu, chưa từng sử dụng những cách này.
Về phần sức khỏe của ông, con đã hỏi bác sĩ Trình, ông ấy khẳng định ông chỉ là không cung cấp đủ dinh dưỡng, nên người mệt lã thôi.
Nhưng mà trước nay ông đều yêu thích mỹ thực, sao có thể bỏ bữa được, trừ phi ông cố tình bỏ ăn."
Sở Kỳ cái tên nhóc con này, đúng là thông minh nhìn ra rất nhanh.
Sở lão gia: "Đó không phải cũng là vì con sao!"
Sở Kỳ: "Con biết, về sau ông đừng như vậy nữa."
Sở lão gia: "Ta không bỏ bữa nữa."
Nghĩa là ông nội chỉ hứa không bỏ bữa thôi à, vậy những việc khác không hề nói sẽ không làm, thật là...
Sở Kỳ: "Bây giờ đã đính hôn xong, ông nội người yên tâm được rồi."
Sở lão gia: "Vẫn chưa, hôm nay con bé Phương Thiên Tư đã làm những việc không phải phép, con nên biết giữ khoảng cách với con bé đi."
Sở Kỳ: "Con sẽ giải quyết ổn thỏa."
Chuyện năm xưa người tung ra tin đồn mình thích Thiên Tư, lại chính là người Phương gia làm.
Định dùng danh tiếng của Sở gia làm lá chắn để phát triển, Phương gia mấy người rất biết tính toán tôi nha.
Nếu không vì nể mặt Thiên Tư trước nay chưa làm việc gì quá đáng, thì mình đã ra tay với Phương gia rồi.
Nhưng gần đây Thiên Tư đã thay đổi khá nhiều, không còn thanh thuần như hai năm trước nữa, mình cũng cảm thấy dần mất đi thiện cảm vốn có.
Sở lão gia: "Hôm nay đã khuya rồi con ngủ lại đi."
Sở Kỳ: "Vâng, ông nội đã mệt nhiều rồi hãy nghỉ ngơi sớm con về phòng đây."
Sở lão gia : "Con cũng vậy."
Khi Sở Kỳ đi rồi, thì Lý quản gia bước vào sau đó.
Lý quản gia: "Lão gia, hôm nay thuận lợi sao?"
Sở lão gia: "Có chút vấn đề nhưng không sao đã giải quyết, tiền thưởng hôm trước tôi hứa trừ đi một phần tư."
Lý quản gia. "... lão gia sao vậy, có chuyện gì sao?"
Sở lão gia: "Sở Kỳ nhìn ra được là tôi giả bệnh rồi, thế mà ông cứ khăng khăng bảo là nó sẽ không biết, tôi phải nhịn ăn là do ông, thế nên cái này xem như phạt nhẹ rồi."
Lý quản gia: "Là do tôi không có năng lực, lần sau sẽ có kế hoạch chu đáo hơn."
Đúng là làm việc cho tư bản thì phải chấp nhận những chuyện này, không sao phần tiền thưởng còn lại cũng không ít.
Sau một ngày mệt mỏi, Vịnh Thanh chỉ muốn mau chóng lên phòng để nghỉ ngơi, nhưng chắc chắn là không được rồi.
Những vị khách mời đến hôm nay tuy bề ngoài là chúc mừng nhiệt tình, nhưng có không ít người trong số đó, càng không muốn Sở gia cùng Diệp gia liên hôn.
Họ không phải sợ thế lực Diệp gia cùng Vân gia, mà là cảm thấy mất một cơ hội tốt để liên hôn với Sở gia.Trước đó vì muốn liên hôn thành công, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức.
Nhà ai có con gái xinh đẹp đủ tuổi, đều muốn đem ra hôn phối cùng Sở Kỳ, chú tâm tạo nhiều cơ hội gặp mặt tại các buổi tiệc, hay giả vờ tình cờ gặp trên đường, nhưng tất cả đều nhận lại sự ghét bỏ của Sở Kỳ.
Bây giờ nhìn Diệp gia thành công giành lấy chỗ tốt, ai mà vui được chứ, tất nhiên bên ngoài họ vẫn tươi cười chúc mừng đúng chuẩn mực.
Dù không vừa ý với mối hôn sự này, cũng không thể hiện quá rõ, họ sợ làm mất lòng Sở gia, nếu là như vậy thì về sau sẽ đừng mong sống tốt.
Trong khi quần chúng ăn dưa ở dưới xôn xao, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, thì trên này Vịnh Thanh vẫn chưa hết bất ngờ, cô vẫn đang đứng hình, nhìn chiếc nhẫn trên tay mà ngẩn người ra.
Sở Kỳ chờ đợi cô phản ứng lại quá lâu, mà khó chịu lên tiếng: "Cô định đứng đây bao lâu, mau đeo nhẫn cho tôi."
Vịnh Thanh: "Hả... anh vừa nói cái gì?"
Sở Kỳ nhấn mạnh từng tiếng: "Đeo nhẫn cho tôi."
Tôi đang rất kiềm chế bản thân rồi, cô đừng làm tôi nổi điên lên, tôi sẽ không bảo đảm sẽ làm ra những gì đâu.
Vịnh Thanh cảm thấy ánh nhìn nguy hiểm đầy cảnh cáo từ Sở Kỳ, mà thân thể cô phát run, khí thế của anh ta quá cường.
Không chỉ riêng Vịnh Thanh cảm nhận được áp lực vô hình này, mà hầu như toàn bộ người trong căn phòng này cũng phát hiện, tình hình đã trở nên căng thẳng hơn.
Vân lão gia buộc lòng lên tiếng hối thúc: "Vịnh Thanh con hãy mau đeo nhẫn cho Sở Kỳ đi."
Vịnh Thanh: "Vâng ông ngoại."
Mình có được chọn bỏ qua giai đoạn đeo nhẫn cho nam chính không, cảnh diễn này nên để dành lại cho nữ chính gấp. Thật khổ cho tôi quá a, sau này Vương Tiểu My biết được, cô đừng tính toán với tôi chuyện này nha, tôi cũng bị ép buộc thôi.
Mình sợ đến nỗi tay cũng hơi run rồi, cầm chiếc nhẫn mà cảm thấy nặng nề hơn, Vịnh Thanh cầm tay Sở Kỳ lên từ từ đeo nhẫn vào cho anh. Đeo vào rồi còn tự ngắm nghía, tay Sở Kỳ to hơn mình nhiều, nhưng bàn tay lại rất đẹp, các ngón tay thẳng và thon dài.
Đôi bàn tay cực phẩm này nhìn thôi đã muốn nắm, giờ mới hiểu cảm giác của các vị tỷ tỷ trên mạng.
Mỗi ngày đi ngắm mấy bức ảnh chụp bàn tay của các nam minh tinh, rồi họ còn hay đi so sánh bàn tay của ai xinh đẹp, nam tính hơn giữa các vị minh tinh màn ảnh với nhau.
Vịnh Thanh vẫn còn đang tự chìm đắm vào thế giới suy tưởng của mình, thì Sở Kỳ đã mạnh mẽ rút tay lại.
Sở Kỳ anh là con trai a, cho tôi nắm tay thêm một chút nữa, thì anh có tổn thất gì à.
Cái bệnh nhan khống của mình ngày càng nghiêm trọng, không giảm xíu nào, giờ chỉ cần nhìn một đôi tay đẹp thôi, cũng mất hồn thế này đây haiz... tự gây nghiệt mà.
Ông chú kì lạ kia lại lên tiếng: "Nghi thức trao nhẫn đã kết thúc, lễ đính hôn hoàn thành tốt đẹp.
Mời mọi người hãy tận hưởng vui vẻ bữa tiệc ngày hôm nay, xin cảm ơn vì đã đến."
Mọi người bên dưới đều vỗ tay chúc mừng, không khí trở nên hòa hoãn hơn khi nãy rồi. Mọi người cũng cảm thấy dễ thở hơn.
Ai nấy ngồi xuống vị trí của mình, Vịnh Thanh và Sở Kỳ đi xuống ngồi vào bàn gia đình, ngoài mọi người trong nhà thì có thêm hai người là Tiêu Tuyết và Phương Thiên Tư.
Không hiểu tại sao cô ta từ phía dưới phòng, bây giờ lại di chuyển vào ngồi bàn chủ trì, nhìn lại vị trí bây giờ của mình là ngồi giữa Tiêu Tuyết và Sở Kỳ, bên cạnh Sở Kỳ là Phương Thiên Tư.
Không hiểu sao, mình lại cảm thấy khó chịu khi Phương Thiên Tư ngồi gần Sở Kỳ như vậy. Cảm giác này kì lạ quá hay là do mình không ưa thích cô ta.
Nhưng cô ta đã làm gì mình đâu, sao càng nghĩ càng vô lý, không tìm thấy đường ra.
Sở gia gia: "Lão Vân, hôm nay mọi việc hoàn thành rồi, xem như tôi đã giữ lời hứa với ông rồi nha."
Ông ngoại: "Ừm, lời hứa giữa hai chúng ta đã thực hiện được, tôi rất vui."
Sở gia gia: "Nhìn xem mối hôn sự này là do tôi với ông cùng định, nhưng xem ra hai đứa chúng nó rất hợp nhau."
Haha... Sở gia gia ông nhìn thấy hợp sao, nhưng con cảm giác Sở Kỳ anh ta chuẩn bị bùng phát cơn thịnh nộ rồi.
Ông ngoại: "Cũng mong hai đứa sắp tới sẽ thấu hiểu nhau hơn. Sau này mong ông và Sở Kỳ để tâm đến nó giúp tôi."
Sở gia gia: "Tất nhiên rồi, bây giờ Vịnh Thanh là cháu dâu của tôi mà."
Ba Diệp: "Cảm ơn Sở lão gia đã yêu thương Vịnh Thanh."
Diệp phu nhân: "Con bé bình thường còn nhiều thiếu sót, nếu có làm gì sai thì chú Sở cứ dạy bảo nó giúp con."
Sở gia gia: "Con bé rất ngoan, cũng hợp ý của chú con đừng lo lắng, Sở Kỳ mà có làm gì không đúng với Vịnh Thanh, chú sẽ là người đầu tiên chấn chỉnh nó.
Bây giờ đã là người nhà rồi, không cần khách sáo nữa dùng cơm thôi."
Tiêu Tuyết ghé sát vào tai Vịnh Thanh nói nhỏ: "Khi nãy làm mình sợ quá, cứ tưởng Sở Kỳ sẽ lên tiếng từ hôn chứ, cũng may là mọi việc thuận lợi."
Vịnh Thanh: "Ừm, khi nãy tớ cũng rất sợ anh ta sẽ từ hôn, nếu vậy sự cố gắng trước giờ của tớ cũng tan nát hết."
Tiêu Tuyết: "Rất sợ? Hình như dạo trước cậu còn không quan tâm những người kia quyến rũ Sở Kỳ mà, hôm nay lại biết sợ rồi."
Đúng là lời cậu ấy nói đừng nên tin hết, vì không biết mấy phần là thật đâu.
Vịnh Thanh: "Việc đó... nói chung không như cậu nghĩ đâu, sau này cậu sẽ hiểu."
Tiêu Tuyết: "Lại ra vẻ thần bí."
Vịnh Thanh cùng Tiêu Tuyết vừa ăn vừa nói chuyện, âm thanh phát ra nho nhỏ chỉ đủ hai người bọn họ nghe.
Sở Kỳ thì đang rất khó chịu vì Phương Thiên Tư, cô ta liên tục gắp đồ ăn cho anh.
Sở Kỳ: "Thiên Tư em đừng gắp thức ăn cho anh nữa, anh tự mình ăn được."
Phương Thiên Tư: "Em quan tâm anh mà."
Vịnh Thanh trầm mặc nhìn hai người... mình đang nghe cái gì vậy, xưng hô với người ta là "anh" rồi gọi tên Thiên Tư nhẹ nhàng.
Với mình thì trở thành "tôi" với "cô" không cảm xúc, còn tặng kèm vẻ mặt chán ghét nữa chứ, đây là tiêu chuẩn kép của nam chính?
Không cần ăn cơm đâu, chỉ cần nhìn hai người họ ăn cẩu lương là sẽ no.
Tiêu Tuyết: "Nhưng là Sở Kỳ có Vịnh Thanh lo lắng cho rồi, Phương tiểu thư không cần nhọc lòng."
Thật là ngồi nhìn Phương Thiên Tư tỏ vẻ yêu thương cùng Sở Kỳ trước mắt, mà Vịnh Thanh có thể chịu được, nhưng cô thì không được ngứa cả mắt.
Tiêu Tuyết: "Vị hôn phu của cậu thì cậu lo lắng đi, đừng để người khác thừa cơ lừa đi mất."
Vịnh Thanh nháy mắt lắc đầu ra hiệu với Tiêu Tuyết, ý nói cứ mặc kệ họ đi, Tiêu Tuyết nhìn thấy mà muốn nổi điên, nhưng thôi đang ở chỗ đông người, cũng không tiện giải quyết thẳng thắn được.
Sở gia gia nhìn ra được sự khó xử của mọi người, nên ra mặt giải quyết. Vì vấn đề này cũng từ Sở Kỳ mà ra.
Sở gia gia: "Bọn trẻ chơi cùng nhau thôi không phải vấn đề gì lớn, sẽ không ai lừa được Sở Kỳ đi đâu, Vịnh Thanh con đừng lo lắng còn ông đây mà.
Mọi người mau dùng cơm thôi, tất cả món ăn hôm nay đều do tôi đích thân chọn, mùi vị không tệ, ăn nhiều một chút."
Sở Kỳ không ăn những món mà Phương Thiên Tư gắp vào chén cho mình, mà đổi hẳn một cái chén khác để ăn.
Mọi người: "..."
Phương Thiên Tư: "Sao anh lại không ăn, mấy món này anh đều không thích sao, để em gắp món khác cho anh nha."
Phương Thiên Tư vừa định nhấc tay gắp món khác, thì Sở Kỳ đã giơ tay ngăn lại.
Sở Kỳ: "Anh đã nói tự ăn, em cứ lo cho mình là được."
Hầu như nhìn thấy thái độ vạch rõ ranh giới này của Sở Kỳ đối với Phương Thiên Tư, thì người lớn hai nhà rất vừa lòng.
Chỉ riêng Tiêu Tuyết và Vịnh Thanh là có suy nghĩ khác. Tiêu Tuyết thì chăm chú vào Phương Thiên Tư nghĩ là cô ta quá mặt dày, trước mắt mọi người mà còn giở trò câu dẫn, thật không muốn thể diện nữa.
Vịnh Thanh thì nghĩ Sở Kỳ có hơi lạ, thái độ này vô tình quá mức, không phù hợp với tiêu chuẩn dành cho bạch nguyệt quang, đáng ra phải dịu dàng quan tâm nâng niu như thủy tinh.
Bởi vì Phương Thiên Tư là ánh trăng sáng, không với đến được trong lòng nam chính mà.
Nữ chính Vương Tiểu My chưa xuất hiện, vậy tiêu chuẩn kép của nam chính phải thuộc về bạch nguyệt quang chứ, sao lại có vẻ xa cách.
Tuyến cốt truyện lại đi sai ở chi tiết nào nữa rồi, hoặc là nam chính chỉ đang diễn cho mọi người xem.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc khách mời đã về hết, mình cùng ông ngoại và ba mẹ Diệp chào tạm biệt Sở gia, sau đó cũng tiếp nối ra về theo, người về cuối chắc chắn là phía Sở gia.
Nhà chính Sở gia
Xe vừa dừng trước cổng biệt thự, thì Lý quản gia đã chạy ra đón tiếp hai vị chủ nhân của mình.
Nhìn sắc mặt của lão gia, thì ông biết rằng mọi việc đều thuận lợi.
Lý quản gia: "Lão gia, thiếu gia hai người đã về."
Sở lão gia: "Ừm, Sở Kỳ đi thôi."
Sở Kỳ: "Vâng"
Vào đến thư phòng Sở lão gia mới bắt đầu nói: "Hôm nay khi bắt đầu nghi thức, có phải con lại định đổi ý, muốn ở trước mặt mọi người từ hôn."
Sở Kỳ: "Khi đó đúng là con có suy nghĩ đến."
Sở lão gia: "Vậy tại sao lại không làm?"
Sở Kỳ: "Con nghĩ đến lời hứa với ông, không muốn làm ông mất mặt, quan trọng là không muốn ông phải giả bệnh tự hành hạ mình, để ép con đồng ý."
Thì ra là nó nhìn ra được, thế mà tên Lý quản gia kia bảo sẽ không bị phát hiện, làm mình chịu khổ mấy ngày, nếu vậy tiền thưởng nên suy nghĩ lại.
Sở lão gia: "Con biết từ khi nào, mà tại sao con nhìn ra được."
Sở Kỳ: "Vừa nhìn thái độ của ông là con đã biết, trước giờ người luôn trực tiếp nói ra yêu cầu, chưa từng sử dụng những cách này.
Về phần sức khỏe của ông, con đã hỏi bác sĩ Trình, ông ấy khẳng định ông chỉ là không cung cấp đủ dinh dưỡng, nên người mệt lã thôi.
Nhưng mà trước nay ông đều yêu thích mỹ thực, sao có thể bỏ bữa được, trừ phi ông cố tình bỏ ăn."
Sở Kỳ cái tên nhóc con này, đúng là thông minh nhìn ra rất nhanh.
Sở lão gia: "Đó không phải cũng là vì con sao!"
Sở Kỳ: "Con biết, về sau ông đừng như vậy nữa."
Sở lão gia: "Ta không bỏ bữa nữa."
Nghĩa là ông nội chỉ hứa không bỏ bữa thôi à, vậy những việc khác không hề nói sẽ không làm, thật là...
Sở Kỳ: "Bây giờ đã đính hôn xong, ông nội người yên tâm được rồi."
Sở lão gia: "Vẫn chưa, hôm nay con bé Phương Thiên Tư đã làm những việc không phải phép, con nên biết giữ khoảng cách với con bé đi."
Sở Kỳ: "Con sẽ giải quyết ổn thỏa."
Chuyện năm xưa người tung ra tin đồn mình thích Thiên Tư, lại chính là người Phương gia làm.
Định dùng danh tiếng của Sở gia làm lá chắn để phát triển, Phương gia mấy người rất biết tính toán tôi nha.
Nếu không vì nể mặt Thiên Tư trước nay chưa làm việc gì quá đáng, thì mình đã ra tay với Phương gia rồi.
Nhưng gần đây Thiên Tư đã thay đổi khá nhiều, không còn thanh thuần như hai năm trước nữa, mình cũng cảm thấy dần mất đi thiện cảm vốn có.
Sở lão gia: "Hôm nay đã khuya rồi con ngủ lại đi."
Sở Kỳ: "Vâng, ông nội đã mệt nhiều rồi hãy nghỉ ngơi sớm con về phòng đây."
Sở lão gia : "Con cũng vậy."
Khi Sở Kỳ đi rồi, thì Lý quản gia bước vào sau đó.
Lý quản gia: "Lão gia, hôm nay thuận lợi sao?"
Sở lão gia: "Có chút vấn đề nhưng không sao đã giải quyết, tiền thưởng hôm trước tôi hứa trừ đi một phần tư."
Lý quản gia. "... lão gia sao vậy, có chuyện gì sao?"
Sở lão gia: "Sở Kỳ nhìn ra được là tôi giả bệnh rồi, thế mà ông cứ khăng khăng bảo là nó sẽ không biết, tôi phải nhịn ăn là do ông, thế nên cái này xem như phạt nhẹ rồi."
Lý quản gia: "Là do tôi không có năng lực, lần sau sẽ có kế hoạch chu đáo hơn."
Đúng là làm việc cho tư bản thì phải chấp nhận những chuyện này, không sao phần tiền thưởng còn lại cũng không ít.
Sau một ngày mệt mỏi, Vịnh Thanh chỉ muốn mau chóng lên phòng để nghỉ ngơi, nhưng chắc chắn là không được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.