Chương 85
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
05/03/2020
Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, lại là một tiếng sấm vang lên, kèm theo
đó là một thức ánh sáng như mặt trời ban ngày, xuyên thấy qua lớp rèm
cửa sổ chiếu rọi sáng rực cả phòng khách, ầm một tiếng như âm thanh đại
bác, hòa trong tiếng mưa rơi lộp độp trên vách tường, gấp gáp vội vã.
Ông trời có thể đừng phối hợp ăn ý với cô như vậy nữa được không!
Nguyễn Thu Thu bị dọa đến run rẩy cả người.
Đối mặt với câu hỏi của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển trầm mặc trong chốc lát. Hai người bọn họ dường như muốn đắm chìm trong tiếng mưa rơi, tâm trạng Nguyễn Thu Thu vừa phức tạp vừa thấp thỏm lo âu, giống như đang chờ nhận lấy một bản án.
Trình Tuyển nghiêm túc hỏi: “Em sẽ đi sao?’’
Có vẻ như anh vẫn rất cố chấp với vấn đề này, tựa như chỉ cần anh buông lỏng, Nguyễn Thu Thu sẽ bị một thế lực vô hình nào đó kéo đi ngay lập tức, từ đó biến mất không thấy bóng dáng.
Nguyễn Thu Thu hơi buồn cười: “Mưa lớn như thế này, anh bảo em còn có thể đi đâu được ?’’
Trình Tuyển không trả lời, cánh tay càng thêm siết chặt lấy cô, trước sau không hè có ý định buông tha.
Nguyễn Thu Thu đang do dự không biết có nên tiếp tục hỏi Trình Tuyển nữa hay không, rốt cuộc anh đã biết được những gì. Bí mật xuyên đến một thế giới khác này, vốn dĩ cô định giữ trong lòng mãi mãi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Trình Tuyển lúc này, cô lại mềm lòng, không nghĩ đến anh lại lo lắng không yên đến vậy.
Nhưng đồng thời, Nguyễn Thu Thu cũng sợ mình và Trình Tuyển không cùng một suy nghĩ, sợ cô hiểu lầm, trời xui đất khiến lại vô tình để lộ bí mật ra ngoài.
Anh sợ cô biến mất không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là…
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy vui vẻ: “Chẳng lẽ anh nghĩ em là tiên nữ hạ phàm xuống đây tháo gỡ mối nhân duyên của anh sao?’’
Nếu như Trình Tuyển thực sự nghĩ như vậy, cô sẽ vui lòng chấp nhận.
Ai lại không muốn là một tiểu tiên nữ xinh đẹp chứ.
Trình Tuyển : “…”
Nguyễn Thu Thu: “???”
Trình Tuyển: “… ….’’
Nguyễn Thu Thu: “?? Anh hãy nói như vậy đi.’’
Trình Tuyển: “Cứ xem là vậy đi.’’
Nguyễn Thu Thu khẽ cắn răng: “Không lẽ anh xem em là cô hồn dã quỷ, hoặc là yêu tinh trong núi sâu, giống như Bạch xà?’’ Chẳng trách không có cô xem phim về Bạch xà, hóa ra trong đầu người này lại nghĩ như vậy?
Cho nên, thầy tướng số là Pháp Hải? Cho nên anh ấy mới sốt ruột như vậy??
“…” Nguyễn Thu Thu thật sự rất muốn phế quan nhân* này của mình đi.
(Quan nhân: Là một xưng hô khi người vợ gọi chồng, thường thấy trong thời kỳ đầu Bạch thoại.)
Ánh mắt Trình Tuyển lưng chừng, nhanh chóng khôi phục bản năng sinh tồn của mình: “Không phải, em là tiểu tiên nữ.’’ Những lời này vô cùng cẩu thả qua loa lấy lệ, Nguyễn Thu Thu đẩy anh ra, tức giận trừng mắt.
Giống như hai quả nho màu tím, Trình Tuyển âm thầm nghĩ trong lòng.
Nguyễn Thu Thu sớm đã quên mất tại sao ngay từ đầu lại phải giấu diếm thân phận thật của mình. Lúc này, cô sẽ tự lừa người dối mình bản thân là một tiểu tiên nữ, là tiên nữ hạ phàm, không phải là cô hồn dã quỷ, càng không phải đến đây để hút tình khí của Trình Tuyển.
Trình Tuyển: “Được rồi, em nói cái gì thì chính là cái đó.’’
Nguyễn Thu Thu: “…” Tại sao cô càng buồn bực thế này.
Cô xoay người, đen mặt nói: “Bản tiên nữ muốn về phòng ngủ.’’
"Ầm ầm!"
Lại là một tiếng sấm đến không phải lúc, Nguyễn Thu Thu bị dọa thiếu chút nữa ôm đầu, bình thường cô chưa bao giờ sợ tiếng sấm sét, nhưng hôm nay lại vang rền đến dọa người, giống như quỷ thần nơi cõi u mình đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thu Thu trắng bệch, ảo nảo chạy trở về trong lồng ngực của Trình Tuyển.
"Hôm nay em thực sự không muốn bị sét đánh chết đâu.’’ Ngay cả ông trời cũng nói cho cô biết, không ôm Trình Tuyển là chuyện trái với đạo trời sao.
Trong đêm tối mịt mùng, Trình Tuyển cúi thấp đầu, dạt dào ôm chặt cô vào lòng. Lúc nguyễn Thu Thu ôm lấy anh, giống như một cỗ máy đã ngừng hoạt động từ lâu bỗng nhiên được sạc điện, bắt đầu vận hành. Loại cảm giác tốt đẹp ấy, anh chưa từng được trải qua.
Giọng nói trầm thấp trấn an của Trình Tuyển vang lên trên đỉnh đầu.
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Không hiểu tại sao, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy an toàn đến lạ thường.
Trong đêm mưa dữ dội, hai người lặng lẽ ôm nhau, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chân thực. Cô quyết định từ nay sẽ thẳng thắn nói chuyện với nhau, miễn cho Trình Tuyển cứ suốt ngày đoán già đoán non đến mất ăn mất ngủ, nói không chừng còn đoản mệnh sớm hơn so với đời trước.
Cô không muốn làm quả phụ đâu.
Nguyễn Thu Thu chôn mặt vào trong lồng ngực Trình Tuyển, giọng nói buồn rầu: “Bí mật của em chỉ nói cho một mình anh biết, nói trước không được phản bác em đâu đấy! Em chính là tiên nữ, sợ anh chết đói nên mới hạ phàm cứu giúp, anh hiểu không?’’
“Tóm lại, anh chỉ cần biết em sẽ không đi, đừng lo lắng nữa.’’
Trình Tuyển trầm mặc trong chốc lát, âm thanh chậm rãi, nhưng vô cùng rõ ràng.
"Không cần phải vì anh hạ phàm, anh sẽ giữ lấy em.’’
“…”
Đầu tiên Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, trong lòng giống như hàng vạn pháo hoa đang nổ tung, nổ đến hoa mắt choáng đầu, mặt đỏ tới mang tai, ngọt ngào như ăn mật. Không thể phủ nhận, thỉnh thoảng những lúc Trình Tuyển không “chó”, nghiêm túc nói ra lời yêu thương còn dễ nghe hơn cả bất kỳ ngôn ngữ mỹ miều trên thế gian nào.
Trình Tuyển tiếp tục nói: “Nhưng ngộ nhỡ mặt chạm vào mặt đất thì phải làm sao bây giờ.’’
nháy mắt, nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Thu Thu trở nên cứng ngắc. Ngay khi cô đang muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra thì lại bị một tay đối phương giữ ở eo, một tay đặt sau gáy cô.
"Đùa thôi."
"Anh... Ưm..."
Lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị một đôi môi ấm áp chặn lại. Cô kinh ngạc mở to hai mắt, trong căn phòng mờ tối, mặt mũi của Trình Tuyển dường như được phóng đại quá mức. Anh che mặt của Nguyễn Thu Thu, thấp giọng nói: “Đừng mở mắt.’’
Gò má Nguyễn Thu Thu nóng bừng, lỗ tai xinh xắn đỏ ửng, đôi mắt đào hoa làm say lòng người nở rộ, bị bao phủ bởi một thứ ánh nắng ban mai mông lung mờ ảo, giúp cô che kín sự xấu hổ tràn đầy.
Cô vô thức nghe lời nhắm mắt lại.
Lần này, anh tựa như chuồn chuồn lướt nước vuốt ve âu yếm, môi cùng môi chạm vào nhau ấm áp, giống như đang cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của đối phương. Nguyễn Thu Thu trúc trắc ngửa đầu đáp trả, theo bản năng níu chặt quần áo của anh để cho mình có thể đứng vững.
Trình Tuyển khắc chế cảm xúc của chính mình, lưu lại mấy cái hôn trên đôi môi mềm mại của cô. Lần này, anh bỗng nhiên tỏ ra nghiêm túc chưa từng thấy.
“Em thích anh hay không cũng không sao, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên cạnh anh là được rồi.’’ Anh không mong ước xa vời.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu chua xót, không ngờ đến Trình Tuyển sẽ lại một lần nữa thổ lộ tấm chân tình của mình như vậy. Cô ngạc nhiên mở mắt ra nhìn về phía Trình Tuyển, trong đôi mắt nhìn thì có vẻ bình tĩnh kia ẩn chứa bao nhiêu cảm giác bất an mới có thể nói ra những lời như vậy.
Trình Tuyển lãng tránh ánh mắt của cô, chuyển chủ đề, chầm chậm nói: “Về phòng ngủ đi, trời sắp sáng rồi.’’
Anh buông lỏng cách tay, để cho Nguyễn Thu Thu từ hít thở khó khăn có thể thoát khỏi.
Lúc Trình Tuyển muốn quay người rời đi, lần này, đổi lại Nguyễn Thu Thu chủ động bước lên nắm chặt lấy cánh tay anh. Ngoài mặt thì tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại khẩn trương đến hoảng hốt, thô bạo trực tiếp đẩy Trình Tuyển đến vách tường.
Trình Tuyển mờ mịt chớp chớp mắt mấy cái.
Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng.
Biết rõ cô ghét nhất là làm điều xấu, cẩu nam nhân này!
Cô ép buộc mình phải xụ mặt, một tay đè lên lồng ngực Trình Tuyển, mặt không cảm xúc giống như đang tổ chức cuộc họp với cấp dưới của mình, nếu như không phải cô hơi lùn, nhất định phải ngẩng đầu nhìn lên, nói không chừng khí thế sẽ còn mạnh hơn nữa.
“Em sẽ làm một cái tổng kết nho nhỏ nhé. Cuộc khảo sát sơ bộ đầu tiên đã được thông qua, mặc dù vẫn còn có một vài lỗi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc vận hành chỉnh thể. Cộng thêm một số hiểu hiện tốt, sau khi trải qua thảo luận kỹ càng, quyết định sẽ khen thưởng.’’
Trình Tuyển: “??”
Nguyễn Thu Thu nghiêm túc nói: “Cúi đầu.’’
Trình Tuyển lại chớp chớp mắt mấy cái, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu. Anh liếc xuống mũi chân của Nguyễn Thu Thu, cơ thể nhích lại gần cô, sau đó, khóe môi được in lên một nụ hôn thật nhẹ nhàng. Giống như một cây kẹo bông đường mềm mại, còn chưa kịp để anh nhấm nháp hương vị tuyệt vời của nó, Nguyễn Thu Thu tựa như một chú chim cút co đầu lại, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.
“Em về ngủ đây, ngủ ngon.’’
“Sầm” một tiếng, cánh cửa phòng ngủ của Nguyễn Thu Thu bị đóng chặt, để lại Trình Tuyển ngẩn ngơ dựa vào vách tường phía sau.
Một lúc lâu sau, anh vẫn không thể hồi phục tinh thần, sau đó, mới nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra, đầu ngón tay thon dài chạm vào khóe môi của mình, loáng thoáng còn có thể cảm nhận được nhiệt độ còn vương lại trên đó.
“…”
Trình Tuyển mở to mắt, vẻ mặt cứng ngắc, không hề giống với dáng vẻ bình tĩnh lúc nãy, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.
Đúng lúc này, tiêng chuông đinh đinh đông đông vang lên, chui qua khe cửa nhỏ hẹp bay ra ngoài. Là tiếng chuông báo thức của Nguyễn Thu Thu, đã đến giờ phải thức dậy đi làm rồi.
Chuông báo thức bỗng nhiên im bặt, trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động, một lúc sau, Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ mở cửa, mái tóc rối vời lòa xòa trước mặt, cố gắng che giấu sự xấu hổ trên khuôn mặt: ‘Khụ, khụ… Nên đi làm rồi.’’
Một trận mưa bão đi qua, đợi đến khi hai người bọn họ ra ngoài, trên đường chỉ còn đọng lại những vũng nước bùn sình, cùng với mùi vị tươi mát của buổi sáng sau cơm mua.
Hai người ngồi trên xe, trầm mặc im ắng.
…Nếu như cánh tay trái của Nguyễn Thu Thu vẫn bị nắm chặt không buông, người khác nhìn vào còn tưởng rằng bọn họ đang cãi nhau đấy.
Nguyễn Thu Thu quay mặt ra sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ dường như không thèm để ý. Không phải chỉ là một cái hôn thôi sao, đều là người lớn cả rồi, có gì để xấu hổ cơ chứ.
Tài xế ngồi ở phía trước ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu một cái, nhận ra được bầu không khí giữa hai người phía sau không giống như thường ngày. Trong lòng hắn ngầm hiểu nở một nụ cười, mở loa, tiếng hát êm ái vang lên trong buồng xe, tốc độ xe cũng chậm lại.
Hôm nay tâm trạng của Trình Tuyển rất tốt, không chỉ có rất tốt thôi đâu, mà còn vô cùng vô cùng rất tốt.
Bất cứ ai thường xuyên tiếp xúc với anh cũng có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng của Trình boss.
Đồ Nam lén lút chạy đến phòng làm việc của Nguyễn Thu Thu, nháy mắt ra hiệu: “Chị dâu, tại sao boss nhìn có vẻ phấn chấn cao hứng như vậy?’’
Nguyễn Thu Thu lạnh nhạt liếc xéo hắn một cái: “Tôi nghe nói thư ký nhỏ của anh nói, anh quấy rồi cô ấy.’’
Vấn đề bỗng nhiên chạy tới trên người mình, Đồ Nam vội vàng kêu oan: “Không phải đâu, chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, tôi không phải là người như vậy! Tôi chỉ muốn chủ động một chút, chị cũng biết, nữ theo đuổi nam khó khăn đến nhường nào, tôi không muốn cô ấy phải tốn sức đâu.’’
Nguyễn Thu Thu: “…Cậu đang mộng xuân giữa ban ngày sao?’’
Sáng sớm xảy ra chuyện như vậy, Nguyễn Thu Thu nào có tâm tư nấu cơm, cho nên buổi trưa chỉ có thể đến căng tin ăn cơm mà thôi. Vì né tránh Trình Tuyển, miễn cho càng thêm xấu hổ, lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu bâng đĩa thức ăn của mình ngồi chung một chỗ với mấy đồng nghiệp khác. Những người khác thụ sủng nhược knh vội vàng nhường chỗ của cô, để chỗ ngồi của cô càng rộng rãi.
Ngay khi bọn họ đang câu được câu không tán gẫu, những cô gái nhỏ đang líu ríu trò chuyện đột nhiên yên tĩnh lại.
Gương mặt xinh đẹp của các cô đỏ bừng, chỉ biết ngây ngốc nhìn đại boss ngàn năm không xuất hiện đang bâng một đĩa thức ăn xuất hiện ở căng tin.
Trình Tuyển vô cùng lạnh nhạt lại cố ý giả vờ như mình không phải là người ngoài ngồi xuống đối diện Nguyễn Thu Thu. Trước ánh mắt của bao người, anh chậm rãi hỏi: “Tại sao lại ăn ít như vậy, là vì đêm qua bị chơi đùa ngủ không ngon sao, cho nên không muốn ăn?’’
Một mảnh xôn xao…
Trình Tuyển vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hiểu lầm.
Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu ngay lập tức đổ tới tận mang tai, nháy mắt ra hiệu cho Trình Tuyển, bảo anh đừng có nói lung tung.
Trình Tuyển bâng một chén canh nấm tuyết cẩu kỷ đặt trước mặt Nguyễn Thu Thu: “Bồi bổ cơ thể.’’
Nguyễn Thu Thu: “…” Cô gần như xấu hổi đến mức muốn đụng tường rồi.
Mấy đồng nghiệp xung quanh nghe được cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhưng ngại vì ông chủ và bà chủ đang ở bên cạnh, chỉ có thể đè xuống tâm tình ói mang của mình.
Quả thực là cặp vợ chống thần tiên nha! Gía trị nhan sắc đã cao lại còn mặn nồng như vậy!
Chỉ trong vòng mấy giờ, các loại tin đồn trong công ty đều được truyền đi sôi sùng sục.
Còn đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại đang thản nhiên ngủ thiếp đi ở trong phòng làm việc của mình.
Trước mặt anh bày mấy cuốn sách, phía trên mỗi cuốn đều được vẽ những ấn ký khác nhau, thậm chí còn có chú thích. Chia ra gồm có: “Bách khoa toàn thư về lời yêu thương” “Cách theo đuổi người khác phái nhanh chóng và hiệu quả nhất’’, “Trăm kiểu đàn ông mà phụ nữ ghét nhất.’’
Ông trời có thể đừng phối hợp ăn ý với cô như vậy nữa được không!
Nguyễn Thu Thu bị dọa đến run rẩy cả người.
Đối mặt với câu hỏi của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển trầm mặc trong chốc lát. Hai người bọn họ dường như muốn đắm chìm trong tiếng mưa rơi, tâm trạng Nguyễn Thu Thu vừa phức tạp vừa thấp thỏm lo âu, giống như đang chờ nhận lấy một bản án.
Trình Tuyển nghiêm túc hỏi: “Em sẽ đi sao?’’
Có vẻ như anh vẫn rất cố chấp với vấn đề này, tựa như chỉ cần anh buông lỏng, Nguyễn Thu Thu sẽ bị một thế lực vô hình nào đó kéo đi ngay lập tức, từ đó biến mất không thấy bóng dáng.
Nguyễn Thu Thu hơi buồn cười: “Mưa lớn như thế này, anh bảo em còn có thể đi đâu được ?’’
Trình Tuyển không trả lời, cánh tay càng thêm siết chặt lấy cô, trước sau không hè có ý định buông tha.
Nguyễn Thu Thu đang do dự không biết có nên tiếp tục hỏi Trình Tuyển nữa hay không, rốt cuộc anh đã biết được những gì. Bí mật xuyên đến một thế giới khác này, vốn dĩ cô định giữ trong lòng mãi mãi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Trình Tuyển lúc này, cô lại mềm lòng, không nghĩ đến anh lại lo lắng không yên đến vậy.
Nhưng đồng thời, Nguyễn Thu Thu cũng sợ mình và Trình Tuyển không cùng một suy nghĩ, sợ cô hiểu lầm, trời xui đất khiến lại vô tình để lộ bí mật ra ngoài.
Anh sợ cô biến mất không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là…
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy vui vẻ: “Chẳng lẽ anh nghĩ em là tiên nữ hạ phàm xuống đây tháo gỡ mối nhân duyên của anh sao?’’
Nếu như Trình Tuyển thực sự nghĩ như vậy, cô sẽ vui lòng chấp nhận.
Ai lại không muốn là một tiểu tiên nữ xinh đẹp chứ.
Trình Tuyển : “…”
Nguyễn Thu Thu: “???”
Trình Tuyển: “… ….’’
Nguyễn Thu Thu: “?? Anh hãy nói như vậy đi.’’
Trình Tuyển: “Cứ xem là vậy đi.’’
Nguyễn Thu Thu khẽ cắn răng: “Không lẽ anh xem em là cô hồn dã quỷ, hoặc là yêu tinh trong núi sâu, giống như Bạch xà?’’ Chẳng trách không có cô xem phim về Bạch xà, hóa ra trong đầu người này lại nghĩ như vậy?
Cho nên, thầy tướng số là Pháp Hải? Cho nên anh ấy mới sốt ruột như vậy??
“…” Nguyễn Thu Thu thật sự rất muốn phế quan nhân* này của mình đi.
(Quan nhân: Là một xưng hô khi người vợ gọi chồng, thường thấy trong thời kỳ đầu Bạch thoại.)
Ánh mắt Trình Tuyển lưng chừng, nhanh chóng khôi phục bản năng sinh tồn của mình: “Không phải, em là tiểu tiên nữ.’’ Những lời này vô cùng cẩu thả qua loa lấy lệ, Nguyễn Thu Thu đẩy anh ra, tức giận trừng mắt.
Giống như hai quả nho màu tím, Trình Tuyển âm thầm nghĩ trong lòng.
Nguyễn Thu Thu sớm đã quên mất tại sao ngay từ đầu lại phải giấu diếm thân phận thật của mình. Lúc này, cô sẽ tự lừa người dối mình bản thân là một tiểu tiên nữ, là tiên nữ hạ phàm, không phải là cô hồn dã quỷ, càng không phải đến đây để hút tình khí của Trình Tuyển.
Trình Tuyển: “Được rồi, em nói cái gì thì chính là cái đó.’’
Nguyễn Thu Thu: “…” Tại sao cô càng buồn bực thế này.
Cô xoay người, đen mặt nói: “Bản tiên nữ muốn về phòng ngủ.’’
"Ầm ầm!"
Lại là một tiếng sấm đến không phải lúc, Nguyễn Thu Thu bị dọa thiếu chút nữa ôm đầu, bình thường cô chưa bao giờ sợ tiếng sấm sét, nhưng hôm nay lại vang rền đến dọa người, giống như quỷ thần nơi cõi u mình đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thu Thu trắng bệch, ảo nảo chạy trở về trong lồng ngực của Trình Tuyển.
"Hôm nay em thực sự không muốn bị sét đánh chết đâu.’’ Ngay cả ông trời cũng nói cho cô biết, không ôm Trình Tuyển là chuyện trái với đạo trời sao.
Trong đêm tối mịt mùng, Trình Tuyển cúi thấp đầu, dạt dào ôm chặt cô vào lòng. Lúc nguyễn Thu Thu ôm lấy anh, giống như một cỗ máy đã ngừng hoạt động từ lâu bỗng nhiên được sạc điện, bắt đầu vận hành. Loại cảm giác tốt đẹp ấy, anh chưa từng được trải qua.
Giọng nói trầm thấp trấn an của Trình Tuyển vang lên trên đỉnh đầu.
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Không hiểu tại sao, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy an toàn đến lạ thường.
Trong đêm mưa dữ dội, hai người lặng lẽ ôm nhau, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chân thực. Cô quyết định từ nay sẽ thẳng thắn nói chuyện với nhau, miễn cho Trình Tuyển cứ suốt ngày đoán già đoán non đến mất ăn mất ngủ, nói không chừng còn đoản mệnh sớm hơn so với đời trước.
Cô không muốn làm quả phụ đâu.
Nguyễn Thu Thu chôn mặt vào trong lồng ngực Trình Tuyển, giọng nói buồn rầu: “Bí mật của em chỉ nói cho một mình anh biết, nói trước không được phản bác em đâu đấy! Em chính là tiên nữ, sợ anh chết đói nên mới hạ phàm cứu giúp, anh hiểu không?’’
“Tóm lại, anh chỉ cần biết em sẽ không đi, đừng lo lắng nữa.’’
Trình Tuyển trầm mặc trong chốc lát, âm thanh chậm rãi, nhưng vô cùng rõ ràng.
"Không cần phải vì anh hạ phàm, anh sẽ giữ lấy em.’’
“…”
Đầu tiên Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, trong lòng giống như hàng vạn pháo hoa đang nổ tung, nổ đến hoa mắt choáng đầu, mặt đỏ tới mang tai, ngọt ngào như ăn mật. Không thể phủ nhận, thỉnh thoảng những lúc Trình Tuyển không “chó”, nghiêm túc nói ra lời yêu thương còn dễ nghe hơn cả bất kỳ ngôn ngữ mỹ miều trên thế gian nào.
Trình Tuyển tiếp tục nói: “Nhưng ngộ nhỡ mặt chạm vào mặt đất thì phải làm sao bây giờ.’’
nháy mắt, nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Thu Thu trở nên cứng ngắc. Ngay khi cô đang muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra thì lại bị một tay đối phương giữ ở eo, một tay đặt sau gáy cô.
"Đùa thôi."
"Anh... Ưm..."
Lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị một đôi môi ấm áp chặn lại. Cô kinh ngạc mở to hai mắt, trong căn phòng mờ tối, mặt mũi của Trình Tuyển dường như được phóng đại quá mức. Anh che mặt của Nguyễn Thu Thu, thấp giọng nói: “Đừng mở mắt.’’
Gò má Nguyễn Thu Thu nóng bừng, lỗ tai xinh xắn đỏ ửng, đôi mắt đào hoa làm say lòng người nở rộ, bị bao phủ bởi một thứ ánh nắng ban mai mông lung mờ ảo, giúp cô che kín sự xấu hổ tràn đầy.
Cô vô thức nghe lời nhắm mắt lại.
Lần này, anh tựa như chuồn chuồn lướt nước vuốt ve âu yếm, môi cùng môi chạm vào nhau ấm áp, giống như đang cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của đối phương. Nguyễn Thu Thu trúc trắc ngửa đầu đáp trả, theo bản năng níu chặt quần áo của anh để cho mình có thể đứng vững.
Trình Tuyển khắc chế cảm xúc của chính mình, lưu lại mấy cái hôn trên đôi môi mềm mại của cô. Lần này, anh bỗng nhiên tỏ ra nghiêm túc chưa từng thấy.
“Em thích anh hay không cũng không sao, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên cạnh anh là được rồi.’’ Anh không mong ước xa vời.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu chua xót, không ngờ đến Trình Tuyển sẽ lại một lần nữa thổ lộ tấm chân tình của mình như vậy. Cô ngạc nhiên mở mắt ra nhìn về phía Trình Tuyển, trong đôi mắt nhìn thì có vẻ bình tĩnh kia ẩn chứa bao nhiêu cảm giác bất an mới có thể nói ra những lời như vậy.
Trình Tuyển lãng tránh ánh mắt của cô, chuyển chủ đề, chầm chậm nói: “Về phòng ngủ đi, trời sắp sáng rồi.’’
Anh buông lỏng cách tay, để cho Nguyễn Thu Thu từ hít thở khó khăn có thể thoát khỏi.
Lúc Trình Tuyển muốn quay người rời đi, lần này, đổi lại Nguyễn Thu Thu chủ động bước lên nắm chặt lấy cánh tay anh. Ngoài mặt thì tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại khẩn trương đến hoảng hốt, thô bạo trực tiếp đẩy Trình Tuyển đến vách tường.
Trình Tuyển mờ mịt chớp chớp mắt mấy cái.
Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng.
Biết rõ cô ghét nhất là làm điều xấu, cẩu nam nhân này!
Cô ép buộc mình phải xụ mặt, một tay đè lên lồng ngực Trình Tuyển, mặt không cảm xúc giống như đang tổ chức cuộc họp với cấp dưới của mình, nếu như không phải cô hơi lùn, nhất định phải ngẩng đầu nhìn lên, nói không chừng khí thế sẽ còn mạnh hơn nữa.
“Em sẽ làm một cái tổng kết nho nhỏ nhé. Cuộc khảo sát sơ bộ đầu tiên đã được thông qua, mặc dù vẫn còn có một vài lỗi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc vận hành chỉnh thể. Cộng thêm một số hiểu hiện tốt, sau khi trải qua thảo luận kỹ càng, quyết định sẽ khen thưởng.’’
Trình Tuyển: “??”
Nguyễn Thu Thu nghiêm túc nói: “Cúi đầu.’’
Trình Tuyển lại chớp chớp mắt mấy cái, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu. Anh liếc xuống mũi chân của Nguyễn Thu Thu, cơ thể nhích lại gần cô, sau đó, khóe môi được in lên một nụ hôn thật nhẹ nhàng. Giống như một cây kẹo bông đường mềm mại, còn chưa kịp để anh nhấm nháp hương vị tuyệt vời của nó, Nguyễn Thu Thu tựa như một chú chim cút co đầu lại, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.
“Em về ngủ đây, ngủ ngon.’’
“Sầm” một tiếng, cánh cửa phòng ngủ của Nguyễn Thu Thu bị đóng chặt, để lại Trình Tuyển ngẩn ngơ dựa vào vách tường phía sau.
Một lúc lâu sau, anh vẫn không thể hồi phục tinh thần, sau đó, mới nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra, đầu ngón tay thon dài chạm vào khóe môi của mình, loáng thoáng còn có thể cảm nhận được nhiệt độ còn vương lại trên đó.
“…”
Trình Tuyển mở to mắt, vẻ mặt cứng ngắc, không hề giống với dáng vẻ bình tĩnh lúc nãy, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.
Đúng lúc này, tiêng chuông đinh đinh đông đông vang lên, chui qua khe cửa nhỏ hẹp bay ra ngoài. Là tiếng chuông báo thức của Nguyễn Thu Thu, đã đến giờ phải thức dậy đi làm rồi.
Chuông báo thức bỗng nhiên im bặt, trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động, một lúc sau, Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ mở cửa, mái tóc rối vời lòa xòa trước mặt, cố gắng che giấu sự xấu hổ trên khuôn mặt: ‘Khụ, khụ… Nên đi làm rồi.’’
Một trận mưa bão đi qua, đợi đến khi hai người bọn họ ra ngoài, trên đường chỉ còn đọng lại những vũng nước bùn sình, cùng với mùi vị tươi mát của buổi sáng sau cơm mua.
Hai người ngồi trên xe, trầm mặc im ắng.
…Nếu như cánh tay trái của Nguyễn Thu Thu vẫn bị nắm chặt không buông, người khác nhìn vào còn tưởng rằng bọn họ đang cãi nhau đấy.
Nguyễn Thu Thu quay mặt ra sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ dường như không thèm để ý. Không phải chỉ là một cái hôn thôi sao, đều là người lớn cả rồi, có gì để xấu hổ cơ chứ.
Tài xế ngồi ở phía trước ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu một cái, nhận ra được bầu không khí giữa hai người phía sau không giống như thường ngày. Trong lòng hắn ngầm hiểu nở một nụ cười, mở loa, tiếng hát êm ái vang lên trong buồng xe, tốc độ xe cũng chậm lại.
Hôm nay tâm trạng của Trình Tuyển rất tốt, không chỉ có rất tốt thôi đâu, mà còn vô cùng vô cùng rất tốt.
Bất cứ ai thường xuyên tiếp xúc với anh cũng có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng của Trình boss.
Đồ Nam lén lút chạy đến phòng làm việc của Nguyễn Thu Thu, nháy mắt ra hiệu: “Chị dâu, tại sao boss nhìn có vẻ phấn chấn cao hứng như vậy?’’
Nguyễn Thu Thu lạnh nhạt liếc xéo hắn một cái: “Tôi nghe nói thư ký nhỏ của anh nói, anh quấy rồi cô ấy.’’
Vấn đề bỗng nhiên chạy tới trên người mình, Đồ Nam vội vàng kêu oan: “Không phải đâu, chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, tôi không phải là người như vậy! Tôi chỉ muốn chủ động một chút, chị cũng biết, nữ theo đuổi nam khó khăn đến nhường nào, tôi không muốn cô ấy phải tốn sức đâu.’’
Nguyễn Thu Thu: “…Cậu đang mộng xuân giữa ban ngày sao?’’
Sáng sớm xảy ra chuyện như vậy, Nguyễn Thu Thu nào có tâm tư nấu cơm, cho nên buổi trưa chỉ có thể đến căng tin ăn cơm mà thôi. Vì né tránh Trình Tuyển, miễn cho càng thêm xấu hổ, lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu bâng đĩa thức ăn của mình ngồi chung một chỗ với mấy đồng nghiệp khác. Những người khác thụ sủng nhược knh vội vàng nhường chỗ của cô, để chỗ ngồi của cô càng rộng rãi.
Ngay khi bọn họ đang câu được câu không tán gẫu, những cô gái nhỏ đang líu ríu trò chuyện đột nhiên yên tĩnh lại.
Gương mặt xinh đẹp của các cô đỏ bừng, chỉ biết ngây ngốc nhìn đại boss ngàn năm không xuất hiện đang bâng một đĩa thức ăn xuất hiện ở căng tin.
Trình Tuyển vô cùng lạnh nhạt lại cố ý giả vờ như mình không phải là người ngoài ngồi xuống đối diện Nguyễn Thu Thu. Trước ánh mắt của bao người, anh chậm rãi hỏi: “Tại sao lại ăn ít như vậy, là vì đêm qua bị chơi đùa ngủ không ngon sao, cho nên không muốn ăn?’’
Một mảnh xôn xao…
Trình Tuyển vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hiểu lầm.
Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu ngay lập tức đổ tới tận mang tai, nháy mắt ra hiệu cho Trình Tuyển, bảo anh đừng có nói lung tung.
Trình Tuyển bâng một chén canh nấm tuyết cẩu kỷ đặt trước mặt Nguyễn Thu Thu: “Bồi bổ cơ thể.’’
Nguyễn Thu Thu: “…” Cô gần như xấu hổi đến mức muốn đụng tường rồi.
Mấy đồng nghiệp xung quanh nghe được cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhưng ngại vì ông chủ và bà chủ đang ở bên cạnh, chỉ có thể đè xuống tâm tình ói mang của mình.
Quả thực là cặp vợ chống thần tiên nha! Gía trị nhan sắc đã cao lại còn mặn nồng như vậy!
Chỉ trong vòng mấy giờ, các loại tin đồn trong công ty đều được truyền đi sôi sùng sục.
Còn đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại đang thản nhiên ngủ thiếp đi ở trong phòng làm việc của mình.
Trước mặt anh bày mấy cuốn sách, phía trên mỗi cuốn đều được vẽ những ấn ký khác nhau, thậm chí còn có chú thích. Chia ra gồm có: “Bách khoa toàn thư về lời yêu thương” “Cách theo đuổi người khác phái nhanh chóng và hiệu quả nhất’’, “Trăm kiểu đàn ông mà phụ nữ ghét nhất.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.