Chương 93
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
05/03/2020
Nguyễn Thu Thu đang ngồi ở ghế phụ lấy làm kinh hãi.
“Đợi đã…Đám cưới?’’
Cô không cách nào nghĩ tới Trình Tuyển sẽ trả lời như thế này.
Những suy nghĩ trong đầu Nguyễn Thu Thu rối như tơ vò, cô mờ mịt nhìn sang Trình Tuyển, người này vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, vẫn không quên nhắc nhở: “Nghỉ ngơi một lát đi.’’
Nghỉ….Nghỉ ngơi?
Đều là những người trưởng thành cả rồi, rõ ràng Nguyễn Thu Thu đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn không ngừng nghỉ. Cô khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi Trình Tuyển: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?’’
“Chờ lát nữa thì em sẽ biết.’’
Trên mặt của Nguyễn Thu Thu viết đầu những dấu chấm hỏi to đùng.
Cô muốn làm lễ cưới,nhưng đến tận lúc này vẫn chẳng hay biết gì, mơ mơ màng màng, có cô dâu nào có vinh dự đặc biệt như thế này không?
Không phải Trình Tuyển đang nói đùa đấy chứ?
Những nghi ngờ trong lòng cô vẫn không có lời giải đáp. Chiếc xe chạy khoảng chừng mấy chục phút, tốc độ lái xe của Trình Tuyển không chậm, từ đầu đến cuối trong lòng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy run sợ, giống như người đàn ông bên cạnh đang muốn mang cô đi lừa bán. Rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại ven đường, Nguyễn Thu Thu hết nhìn đông rồi lại tới nhìn tây, dáng vẻ thần hồn nát thần tính, Trình Tuyển mở cửa xe xuống trước, rồi vòng quá ghế phụ bên cạnh giúp cô mở cửa xe.
“Đây là?’’
Bọn họ đang ở một con đường buôn bán sầm uất, trước mặt là một cửa hàng áo cưới tự thiết kế cao cấp. Nguyễn Thu Thu vô thức nhìn về phía về phía Trình Tuyển, nhưng lại thấy anh hướng ra sau cô gật đầu.
Nguyễn Thu Thu thuận theo tầm mắt của anh ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác, ngạc nhiên phát hiện cô thư ký nhỏ của Đồ Nam đã đừng chờ ở cửa từ lúc nào, cô vừa bước xuống xe, cô ấy đã bước lên nắm lấy tay cô, ý cười nồng đậm kéo cô vào trong cửa hàng.
“A, chúng ta đang làm gì vậy?’’
"Chị đi vào thì sẽ biết.’’
Không thấy Trình Tuyển đi cùng mình vào trong cửa hàng khiến Nguyễn Thu Thu hơi hoảng hốt. Cô thư ký nhỏ vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hai người bọn họ vừa đẩy cửa bước vào, quản lý cửa hàng mang theo mấy nhân viên đi đến nghênh đón, cười hít mắt vươn tay ra, tỏ ý mời Nguyễn Thu Thu đi vào phòng thử áo.
Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi thư ký : "Em có biết chuyện gì đang xảy ra không? Có thể nói cho tôi ngọn nguồn mọi chuyện được không ?’’
Cô thư ký mỉm cười hiền hóa : "Không thể."
"..."
Chẳng lẽ hôm nay không phải là ngày cô kết hôn sao? Tại sao mọi người đều liên minh giấu diếm một mình cô? Tâm trạng Nguyễn Thu Thu cực kỳ phức tạp.
Cô bị mang đến phòng thử quần áo, cánh cửa vừa được mở ra, đập vào mắt cô chính là hình ảnh người mẫu mặc trên người một chiếc áo cưới trắng tinh, đường may mũi chỉ hoàn mỹ, thủ công tinh xảo, giá cả không hề rẻ. Nguyễn Thu Thu nhìn ngạc nhiên nhìn áo cưới trước mặt, không phải vì cô biết áo cưới này đắt đỏ đến mức nào, càng không phải là nó thiếu đi sự tinh tế.
Mà áo cưới trước mặt này, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần trên wedsite.
Mỗi một lần, Nguyễn Thu Thu đều không thể nhịn được mà mở ra xem kỹ từng chi tiết nhỏ của nó. Cái này vốn dĩ là phiên bản số lượng có hạn, hiện nay không làm thêm nữa, cô không thể biết được Trình Tuyển dùng cách nào để có được nó. Điều quan trọng nhất là, Trình Tuyển lại hao tổn tâm tư chỉ vì một chiếc áo cưới.
Trước đây Nguyễn Thu Thu đã từng tưởng tượng qua vô số lần, cảnh tượng cô mặc một chiếc áo cưới cô dâu trên người sẽ là như thế nào. Cô cũng đã từng mong đợi khoảnh khắc mình được làm cô dâu, hành phúc nhận những lời chúc tốt đẹp của người thân bạn bè, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người nắm tay người mình yêu bước vào cung điện hôn nhân.
Kể từ khi ở bên cạnh Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tổ chức một hôn lễ , ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng đã cầm lâu như vậy, còn không biết xấu hổ mà làm lễ cưới sao?
Nhưng bây giờ…
Nguyễn Thu Thu dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, đùa giỡn nói: “Cái tên khốn kia, thật sự muốn làm mình khóc mà, đừng nghĩ đến việc sẽ tránh thoát khỏi một nện.’’
Cô thứ ký cầm tay cô, nói: “Hãy để dành nước mắt đến hội trường hôn lễ đi, chị có muốn mặc thử trước không?’’
“A… Được.’’
Trong phòng thay đồ còn chuẩn bị phòng tắm, một bộ quần áo giày dép đều đặt ngay ngắn ở trong đó. Nguyễn Thu Thu thay quần áo, tháo đồ trang sức, vọt vào tắm. Rõ ràng bên ngoài còn có người đang chờ, mà Trình Tuyển lại không biết đang làm chuyện gì tiếp theo, khiến cho Nguyễn Thu Thu vừa hồi hộp vừa nảy sinh mấy phần mong đợi.
Nếu như Trình Tuyển đã chuẩn bị hết thảy, vậy thì cô vẫn nên yên tâm cảm nhận màn hôn lễ này đi.
Là chồng của cô, Trình Tuyển.
“…”
Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu bỗng chốc đỏ bừng, ra sức vỗ vỗ gò má của mình. Trong mắt người khác, hai người bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, xấu hổ như vậy làm gì nữa. Không được, không được, cô nhất định phải tỉnh táo lại, ngộ nhỡ Trình Tuyển đột nhiên lại giở chứng trêu đùa cô không đúng lúc thì phải làm sao?
Cô thư ký đang ngồi chờ trong phòng trang điểm mở group chat trên Wedchat.
Group chat được cô lập ra có tên là Kế hoạch đám cưới A, tổng cộng có năm người cả thảy, trong nhóm hiện ra một tin nhắn, lại là Trình Tuyển.
Trình Tuyển: Mọi người có vấn đề gì không?
Đồ Nam: Chỉ cần đợi chị dâu đến nữa thôi.
Phó Tử Trừng và Tiêu Phàn: 10086.
Thư ký : Bên này của tôi không có vấn đề gì.
Ngoại trừ cô dâu của chúng ta lúc này có lẽ vẫn còn ở trong phòng tắm suy nghĩ về nhân sinh.
…
Nguyễn Thu Thu tắm xong vừa bước ra khỏi cửa đã thấy cô thư ký chuẩn bị sẵn áo cưới, dịu dàng hỏi: “Để em giúp chị nhé? Áo cưới này một người không thể mặc được đâu.’’
Để người khác giúp mình thay quần áo, hơn nữa đối phương rất có thể trở thành một cặp với Đồ Nam, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi xấu hổ. Gò má trắng nõn của cô trở nên đỏ ửng, nổi bật lên màu da như ngọc, mềm mại động lòng người, ngay cả cùng là phụ nữ với nhau, trong lòng thư ký của lặng lẽ cảm thán, bà chủ thật sự rất xinh đẹp.
Quả nhiên là hai vợ chồng, giá trị nhan sắc không hề tầm thường.
Lúc đầu Nguyễn Thu Thu còn định cậy mạnh tự mặc một mình , nhưng lại phát hiện mọi chuyện không như ý muốn, không thể làm gì khác hơn là nhờ đến sự giúp đỡ của Ôn Thiến. Đối mặt với tấm kính trong phòng thay đồ, Ôn Thiến giúp cô sửa sang lại làn váy, cảm giác sờ vào chất liệu vải mềm mại vô cùng tốt, vải vóc trơn bóng, tựa như nó chỉ dành riêng cho việc may lễ phục cao cấp.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, mặc dù tuổi tác của mình không nhỏ, nhưng ôm mang trong người tâm tư của một nàng công chúa nhỏ. Áo cưới này được may thủ công tinh xảo phức tạp, dưới ánh đèn chiếu rọi, đầu ngón tay cô khẽ nhấc làn váy hơi đung đưa, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Chiếc áo này vừa sát với người, nhưng Nguyễn Thu Thu không biết được Trình Tuyển từ nơi nào mà biết được số đo cơ thể cô.
Vải vóc hoàn mỹ dính sát mỗi tấc da tấc thịt trên người, lộ ra cần cổ thon dài tinh tế của cô, bờ mai mảnh khảnh mềm mại, vòng eo thon thả, phô bày đường cong quyến rũ.
Lúc Nguyễn Thu Thu đứng trước gương nhìn ngắm chính mình, nhất thời cũng hơi hoảng hốt.
Thư ký che miệng, ánh mắt lóe sáng: “Trời ạ, thật đẹp.’’
Thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc bước vào sau đó cũng ngay lập tức ngẩn người.
Các cô ngơ ngác ngắm nhìn Nguyễn Thu Thu một lúc lâu, thật lòng thật dạ khen ngợi khiến Nguyễn Thu Thu không khỏi có chút thẹn thùng đỏ mặt, vội vàng cắt đứt chủ đề, nhanh chóng ngồi xuống bước bàn để cho bọn họ trang điểm.
Nhà tạo mẫu tóc còn hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu như tóc dài chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn.’’ Mặc dù có thể đội tóc giả, nhưng nói thế nào cũng không thể tự nhiên bằng tóc thật.
Nhớ lại lúc trước cắt tóc để chạy trốn thành công, Nguyễn Thu Thu còn cảm thấy buồn cười.
Lúc đó tại sao cô có thể quyết tâm cắt tóc như vậy được nhỉ.
Nguyễn Thu Thu liếc mắt nhìn thấy cô thư ký nhỏ đang cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại, không khỏi tò mò hỏi: “Tiếp theo mấy người định làm gì? Nói cho tôi một tiếng đi, để tôi còn chuẩn bị tinh thần.’’
Ôn Thiến cất điện thoại vào trong túi, kiên quyết giữ bí mật đến cùng, dứt khoát không tiết lộ bất cứ chi tiết nào, lắc đầu một cái.
“Một lát nữa chị sẽ biết.’’
“Mấy người cứ làm như vậy thật khiến tôi lo lắng không yên mà. Trình Tuyển đâu? Anh ấy bây giờ đang ở đâu?’’
Ôn Thiến cười thần bí.
“Anh ấy là chú rể nha.’’
“… Được rồi.’’
Sau khi trang điểm, làm tóc xong, cài lên mấy đóa hoa nhỏ trên đầu, đeo khuyên tai và giây chuyền, lúc Nguyễn Thu Thu đối mặt với gương trang điểm, thiếu chút nữa tưởng mình đã hóa thân thành hoa thủy tiên, không thể rời mắt khỏi người phụ nữ trong đó.
Ánh mắt Ôn Thiến sáng rực, nhịn không được lấy điện thoại ra lách tách chụp thật nhiều bức ảnh, nếu như không phải không được cho phép, cô thật sự muốn xoa xoa vào giương mặt của Nguyễn Thu Thu. Chợt nhớ đến chính sự, cô vội vàng nhìn thoáng qua thời gian một cái, nói: “Trời ạ, thời gian sắp đến rồi! Chúng ta mau xuất phát thôi.’’
Nguyễn Thu Thu: “Chúng ta còn đi đâu?’’
“Đương nhiên là đến địa điểm tổ chức hôn lễ rồi.’’
Cửa hàng áo cưới đã được bao trọn, bên trong ngoại trừ nhân viên cửa hàng và thợ trang đểm cũng chỉ có hai người Nguyễn Thu Thu và thư ký. Nhân viên cửa hàng háo hức vây quanh ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay, từng người từng người tỏ ra vô cùng vui mừng dào dạt, hai người tự động giúp Nguyễn Thu Thu nâng đỡ làn váy phía sau để cô thư ký đỡ cô, bọn họ đi về phía cửa.
Thư ký nói: "Hôm nay em sẽ làm người nhà của chị, chị không ngại chứ.’’
“Sao có thể, dĩ nhiên không ngại rồi.’’
Không thể nghĩ đến còn có người quan tâm săn sóc sắp xếp như vậy, trong lòng Nguyễn Thu Thu trào dâng một sự xúc động, cô và Ôn Thiến nhìn nhau cười một tiếng, dường như bởi vì động tác nhỏ ấy, khoảng khách của hai người ngay lập tức trở nên thân thiết gần gũi hơn rất nhiều.
“Đừng lo lắng, hôn lễ nhất định sẽ rất tốt đẹp.’’
“Ừ.’’
Nói thế nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đợi đến khi cánh cửa được mở ra, cô không khỏi sợ ngây người.
Thảm đỏ trải dài từ bậc thang cửa hàng đến tận chiếc xe hoa sang trọng màu đen đang đỗ cách đó không xa. Đại thúc lái xe chuyên dụng của Trình Tuyển mặc trên người âu phục giàu da đang đứng trước cửa xe, mỉm cười với Nguyễn Thu Thu.
Nhưng đây không phải là điều khiến Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhất.
Mà là từng chiếc, từng chiếc xe thể thao màu đen xa hoa phía sau xe hoa kia, mấy chục chiếc ngay ngắn xếp hàng ở phía sau. Nguyễn Thu Thu đã có thể tưởng tượng đến lúc nữa khi đoàn xe này chạy bon bon trên đường sẽ dẫn đến một màn như thế nào rồi.
Nguyễn Thu Thu lắp bắp hỏi: “Chuyện này là sao vậy?’’
“Đoàn xe rước dâu.’’
“Đoàn xe? Tôi không có thân thích, ít bạn bè, lấy đâu ra nhiều xe như vậy?’’
Ôn Thiến vô cùng bình tĩnh: “Trình boss nói, hôn lễ của người khác đều có, hôn lễ của chúng ta nhất định không thể thiếu.’’
“Đợi đã…Đám cưới?’’
Cô không cách nào nghĩ tới Trình Tuyển sẽ trả lời như thế này.
Những suy nghĩ trong đầu Nguyễn Thu Thu rối như tơ vò, cô mờ mịt nhìn sang Trình Tuyển, người này vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, vẫn không quên nhắc nhở: “Nghỉ ngơi một lát đi.’’
Nghỉ….Nghỉ ngơi?
Đều là những người trưởng thành cả rồi, rõ ràng Nguyễn Thu Thu đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn không ngừng nghỉ. Cô khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi Trình Tuyển: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?’’
“Chờ lát nữa thì em sẽ biết.’’
Trên mặt của Nguyễn Thu Thu viết đầu những dấu chấm hỏi to đùng.
Cô muốn làm lễ cưới,nhưng đến tận lúc này vẫn chẳng hay biết gì, mơ mơ màng màng, có cô dâu nào có vinh dự đặc biệt như thế này không?
Không phải Trình Tuyển đang nói đùa đấy chứ?
Những nghi ngờ trong lòng cô vẫn không có lời giải đáp. Chiếc xe chạy khoảng chừng mấy chục phút, tốc độ lái xe của Trình Tuyển không chậm, từ đầu đến cuối trong lòng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy run sợ, giống như người đàn ông bên cạnh đang muốn mang cô đi lừa bán. Rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại ven đường, Nguyễn Thu Thu hết nhìn đông rồi lại tới nhìn tây, dáng vẻ thần hồn nát thần tính, Trình Tuyển mở cửa xe xuống trước, rồi vòng quá ghế phụ bên cạnh giúp cô mở cửa xe.
“Đây là?’’
Bọn họ đang ở một con đường buôn bán sầm uất, trước mặt là một cửa hàng áo cưới tự thiết kế cao cấp. Nguyễn Thu Thu vô thức nhìn về phía về phía Trình Tuyển, nhưng lại thấy anh hướng ra sau cô gật đầu.
Nguyễn Thu Thu thuận theo tầm mắt của anh ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác, ngạc nhiên phát hiện cô thư ký nhỏ của Đồ Nam đã đừng chờ ở cửa từ lúc nào, cô vừa bước xuống xe, cô ấy đã bước lên nắm lấy tay cô, ý cười nồng đậm kéo cô vào trong cửa hàng.
“A, chúng ta đang làm gì vậy?’’
"Chị đi vào thì sẽ biết.’’
Không thấy Trình Tuyển đi cùng mình vào trong cửa hàng khiến Nguyễn Thu Thu hơi hoảng hốt. Cô thư ký nhỏ vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hai người bọn họ vừa đẩy cửa bước vào, quản lý cửa hàng mang theo mấy nhân viên đi đến nghênh đón, cười hít mắt vươn tay ra, tỏ ý mời Nguyễn Thu Thu đi vào phòng thử áo.
Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi thư ký : "Em có biết chuyện gì đang xảy ra không? Có thể nói cho tôi ngọn nguồn mọi chuyện được không ?’’
Cô thư ký mỉm cười hiền hóa : "Không thể."
"..."
Chẳng lẽ hôm nay không phải là ngày cô kết hôn sao? Tại sao mọi người đều liên minh giấu diếm một mình cô? Tâm trạng Nguyễn Thu Thu cực kỳ phức tạp.
Cô bị mang đến phòng thử quần áo, cánh cửa vừa được mở ra, đập vào mắt cô chính là hình ảnh người mẫu mặc trên người một chiếc áo cưới trắng tinh, đường may mũi chỉ hoàn mỹ, thủ công tinh xảo, giá cả không hề rẻ. Nguyễn Thu Thu nhìn ngạc nhiên nhìn áo cưới trước mặt, không phải vì cô biết áo cưới này đắt đỏ đến mức nào, càng không phải là nó thiếu đi sự tinh tế.
Mà áo cưới trước mặt này, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần trên wedsite.
Mỗi một lần, Nguyễn Thu Thu đều không thể nhịn được mà mở ra xem kỹ từng chi tiết nhỏ của nó. Cái này vốn dĩ là phiên bản số lượng có hạn, hiện nay không làm thêm nữa, cô không thể biết được Trình Tuyển dùng cách nào để có được nó. Điều quan trọng nhất là, Trình Tuyển lại hao tổn tâm tư chỉ vì một chiếc áo cưới.
Trước đây Nguyễn Thu Thu đã từng tưởng tượng qua vô số lần, cảnh tượng cô mặc một chiếc áo cưới cô dâu trên người sẽ là như thế nào. Cô cũng đã từng mong đợi khoảnh khắc mình được làm cô dâu, hành phúc nhận những lời chúc tốt đẹp của người thân bạn bè, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người nắm tay người mình yêu bước vào cung điện hôn nhân.
Kể từ khi ở bên cạnh Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tổ chức một hôn lễ , ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng đã cầm lâu như vậy, còn không biết xấu hổ mà làm lễ cưới sao?
Nhưng bây giờ…
Nguyễn Thu Thu dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, đùa giỡn nói: “Cái tên khốn kia, thật sự muốn làm mình khóc mà, đừng nghĩ đến việc sẽ tránh thoát khỏi một nện.’’
Cô thứ ký cầm tay cô, nói: “Hãy để dành nước mắt đến hội trường hôn lễ đi, chị có muốn mặc thử trước không?’’
“A… Được.’’
Trong phòng thay đồ còn chuẩn bị phòng tắm, một bộ quần áo giày dép đều đặt ngay ngắn ở trong đó. Nguyễn Thu Thu thay quần áo, tháo đồ trang sức, vọt vào tắm. Rõ ràng bên ngoài còn có người đang chờ, mà Trình Tuyển lại không biết đang làm chuyện gì tiếp theo, khiến cho Nguyễn Thu Thu vừa hồi hộp vừa nảy sinh mấy phần mong đợi.
Nếu như Trình Tuyển đã chuẩn bị hết thảy, vậy thì cô vẫn nên yên tâm cảm nhận màn hôn lễ này đi.
Là chồng của cô, Trình Tuyển.
“…”
Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu bỗng chốc đỏ bừng, ra sức vỗ vỗ gò má của mình. Trong mắt người khác, hai người bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, xấu hổ như vậy làm gì nữa. Không được, không được, cô nhất định phải tỉnh táo lại, ngộ nhỡ Trình Tuyển đột nhiên lại giở chứng trêu đùa cô không đúng lúc thì phải làm sao?
Cô thư ký đang ngồi chờ trong phòng trang điểm mở group chat trên Wedchat.
Group chat được cô lập ra có tên là Kế hoạch đám cưới A, tổng cộng có năm người cả thảy, trong nhóm hiện ra một tin nhắn, lại là Trình Tuyển.
Trình Tuyển: Mọi người có vấn đề gì không?
Đồ Nam: Chỉ cần đợi chị dâu đến nữa thôi.
Phó Tử Trừng và Tiêu Phàn: 10086.
Thư ký : Bên này của tôi không có vấn đề gì.
Ngoại trừ cô dâu của chúng ta lúc này có lẽ vẫn còn ở trong phòng tắm suy nghĩ về nhân sinh.
…
Nguyễn Thu Thu tắm xong vừa bước ra khỏi cửa đã thấy cô thư ký chuẩn bị sẵn áo cưới, dịu dàng hỏi: “Để em giúp chị nhé? Áo cưới này một người không thể mặc được đâu.’’
Để người khác giúp mình thay quần áo, hơn nữa đối phương rất có thể trở thành một cặp với Đồ Nam, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi xấu hổ. Gò má trắng nõn của cô trở nên đỏ ửng, nổi bật lên màu da như ngọc, mềm mại động lòng người, ngay cả cùng là phụ nữ với nhau, trong lòng thư ký của lặng lẽ cảm thán, bà chủ thật sự rất xinh đẹp.
Quả nhiên là hai vợ chồng, giá trị nhan sắc không hề tầm thường.
Lúc đầu Nguyễn Thu Thu còn định cậy mạnh tự mặc một mình , nhưng lại phát hiện mọi chuyện không như ý muốn, không thể làm gì khác hơn là nhờ đến sự giúp đỡ của Ôn Thiến. Đối mặt với tấm kính trong phòng thay đồ, Ôn Thiến giúp cô sửa sang lại làn váy, cảm giác sờ vào chất liệu vải mềm mại vô cùng tốt, vải vóc trơn bóng, tựa như nó chỉ dành riêng cho việc may lễ phục cao cấp.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, mặc dù tuổi tác của mình không nhỏ, nhưng ôm mang trong người tâm tư của một nàng công chúa nhỏ. Áo cưới này được may thủ công tinh xảo phức tạp, dưới ánh đèn chiếu rọi, đầu ngón tay cô khẽ nhấc làn váy hơi đung đưa, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Chiếc áo này vừa sát với người, nhưng Nguyễn Thu Thu không biết được Trình Tuyển từ nơi nào mà biết được số đo cơ thể cô.
Vải vóc hoàn mỹ dính sát mỗi tấc da tấc thịt trên người, lộ ra cần cổ thon dài tinh tế của cô, bờ mai mảnh khảnh mềm mại, vòng eo thon thả, phô bày đường cong quyến rũ.
Lúc Nguyễn Thu Thu đứng trước gương nhìn ngắm chính mình, nhất thời cũng hơi hoảng hốt.
Thư ký che miệng, ánh mắt lóe sáng: “Trời ạ, thật đẹp.’’
Thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc bước vào sau đó cũng ngay lập tức ngẩn người.
Các cô ngơ ngác ngắm nhìn Nguyễn Thu Thu một lúc lâu, thật lòng thật dạ khen ngợi khiến Nguyễn Thu Thu không khỏi có chút thẹn thùng đỏ mặt, vội vàng cắt đứt chủ đề, nhanh chóng ngồi xuống bước bàn để cho bọn họ trang điểm.
Nhà tạo mẫu tóc còn hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu như tóc dài chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn.’’ Mặc dù có thể đội tóc giả, nhưng nói thế nào cũng không thể tự nhiên bằng tóc thật.
Nhớ lại lúc trước cắt tóc để chạy trốn thành công, Nguyễn Thu Thu còn cảm thấy buồn cười.
Lúc đó tại sao cô có thể quyết tâm cắt tóc như vậy được nhỉ.
Nguyễn Thu Thu liếc mắt nhìn thấy cô thư ký nhỏ đang cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại, không khỏi tò mò hỏi: “Tiếp theo mấy người định làm gì? Nói cho tôi một tiếng đi, để tôi còn chuẩn bị tinh thần.’’
Ôn Thiến cất điện thoại vào trong túi, kiên quyết giữ bí mật đến cùng, dứt khoát không tiết lộ bất cứ chi tiết nào, lắc đầu một cái.
“Một lát nữa chị sẽ biết.’’
“Mấy người cứ làm như vậy thật khiến tôi lo lắng không yên mà. Trình Tuyển đâu? Anh ấy bây giờ đang ở đâu?’’
Ôn Thiến cười thần bí.
“Anh ấy là chú rể nha.’’
“… Được rồi.’’
Sau khi trang điểm, làm tóc xong, cài lên mấy đóa hoa nhỏ trên đầu, đeo khuyên tai và giây chuyền, lúc Nguyễn Thu Thu đối mặt với gương trang điểm, thiếu chút nữa tưởng mình đã hóa thân thành hoa thủy tiên, không thể rời mắt khỏi người phụ nữ trong đó.
Ánh mắt Ôn Thiến sáng rực, nhịn không được lấy điện thoại ra lách tách chụp thật nhiều bức ảnh, nếu như không phải không được cho phép, cô thật sự muốn xoa xoa vào giương mặt của Nguyễn Thu Thu. Chợt nhớ đến chính sự, cô vội vàng nhìn thoáng qua thời gian một cái, nói: “Trời ạ, thời gian sắp đến rồi! Chúng ta mau xuất phát thôi.’’
Nguyễn Thu Thu: “Chúng ta còn đi đâu?’’
“Đương nhiên là đến địa điểm tổ chức hôn lễ rồi.’’
Cửa hàng áo cưới đã được bao trọn, bên trong ngoại trừ nhân viên cửa hàng và thợ trang đểm cũng chỉ có hai người Nguyễn Thu Thu và thư ký. Nhân viên cửa hàng háo hức vây quanh ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay, từng người từng người tỏ ra vô cùng vui mừng dào dạt, hai người tự động giúp Nguyễn Thu Thu nâng đỡ làn váy phía sau để cô thư ký đỡ cô, bọn họ đi về phía cửa.
Thư ký nói: "Hôm nay em sẽ làm người nhà của chị, chị không ngại chứ.’’
“Sao có thể, dĩ nhiên không ngại rồi.’’
Không thể nghĩ đến còn có người quan tâm săn sóc sắp xếp như vậy, trong lòng Nguyễn Thu Thu trào dâng một sự xúc động, cô và Ôn Thiến nhìn nhau cười một tiếng, dường như bởi vì động tác nhỏ ấy, khoảng khách của hai người ngay lập tức trở nên thân thiết gần gũi hơn rất nhiều.
“Đừng lo lắng, hôn lễ nhất định sẽ rất tốt đẹp.’’
“Ừ.’’
Nói thế nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đợi đến khi cánh cửa được mở ra, cô không khỏi sợ ngây người.
Thảm đỏ trải dài từ bậc thang cửa hàng đến tận chiếc xe hoa sang trọng màu đen đang đỗ cách đó không xa. Đại thúc lái xe chuyên dụng của Trình Tuyển mặc trên người âu phục giàu da đang đứng trước cửa xe, mỉm cười với Nguyễn Thu Thu.
Nhưng đây không phải là điều khiến Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhất.
Mà là từng chiếc, từng chiếc xe thể thao màu đen xa hoa phía sau xe hoa kia, mấy chục chiếc ngay ngắn xếp hàng ở phía sau. Nguyễn Thu Thu đã có thể tưởng tượng đến lúc nữa khi đoàn xe này chạy bon bon trên đường sẽ dẫn đến một màn như thế nào rồi.
Nguyễn Thu Thu lắp bắp hỏi: “Chuyện này là sao vậy?’’
“Đoàn xe rước dâu.’’
“Đoàn xe? Tôi không có thân thích, ít bạn bè, lấy đâu ra nhiều xe như vậy?’’
Ôn Thiến vô cùng bình tĩnh: “Trình boss nói, hôn lễ của người khác đều có, hôn lễ của chúng ta nhất định không thể thiếu.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.