Chương 116: Phiên ngoại 4
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
15/04/2020
Việc liên hệ người tốt bị Nguyễn Thu Thu vội vàng ngăn cản, mặc dù cô
rất hiếu kì khái niệm người tốt trong lòng Trình Tuyển nhưng chuyện như
vậy vẫn là không nên hỏi thì hơn.
Hậu quả trực tiếp của việc Trình Tuyển không nghe thấy thai động chính là —— thùng giấy bị đệm thêm hai tầng báo.
Không sai... Thân là một người cha, Trình Tuyển xưa nay chưa bao giờ để ý đến tiểu tiết, không chỉ không đệm khăn vào mà còn kéo đống báo ở công ty về, vò nát mấy lần rồi dúm dó đặt vào trong thùng. Nguyễn Thu Thu vịn eo đứng cạnh xem trò vui, nhìn được một lúc thì dở khóc dở cười.
"Lần sau em bé đạp, em sẽ nhanh báo với anh mà, không cần phải làm như vậy đâu."
"Được, nhưng cái thùng này cần nhét thêm báo."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Thôi bỏ đi, cô cũng không khuyên nổi Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ bụng mình, cười híp mắt hỏi: "Nếu là một đứa con gái đáng yêu thì sao, anh nỡ tặng người khác hả?"
Động tác trải báo của Trình Tuyển khựng lại, trầm tư một lát, nói: "Nếu là con gái thì trải thêm một tầng báo nữa."
Nếu như là con trai, hai tầng báo là đủ rồi.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Bố nhà người ta tầm này là bắt đầu lo lắng đặt tên cho con, mua quần áo cho con, Trình Tuyển thì hay rồi, sống chó đến không tưởng, ngày nào cũng chỉ nhớ thương việc ném con cho người khác. Trình Tuyển đã trải báo xong, trịnh trọng cất thùng giấy vào ngăn tủ. Nguyễn Thu Thu nhìn anh làm cả quá trình, đột nhiên cảm thấy, cái thùng này quá nhỏ.
Có khi một ngày đẹp trời nào đó cô đặt luôn hai bố con nhà này vào trong thùng rồi ném xa ngàn dặm không chừng.
Trình Tuyển quay mặt lại, ôm eo Nguyễn Thu Thu một cách vô cùng tự nhiên, cứ như cô và đứa trẻ trong bụng là hai cá thể đơn lẻ, không hề ảnh hưởng đến việc anh thích người này ghét người kia.
Hôm sau.
Nguyễn Thu Thu đi học, cô có thể cảm nhận được rõ ràng cách cư xử của những người khác với mình đã thay đổi. Có người vẫn hữu nghị như cũ, người càng thêm nhiệt tình nhưng cũng có người tinh tế tỏ vẻ tị hiềm.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, cô nghe thấy một người ngồi phía trước tức giận nói: "Đời tôi ghét nhất là tình nhân, tiểu tam người ta tốt xấu gì còn muốn thượng vị, còn loại con gái như này, vừa không có tiền đồ vừa không biết liêm sỉ."
"Đúng đấy."
"Ai da, cũng không thể nói vậy, chuyện vợ chồng nhà người ta, đâu ai nói rõ được. Bên cạnh tôi cũng có nhiều người, đa số đều là ai chơi mệnh lấy, có tình nhân thì có tình nhân thôi, xã hội thời nay rất thoáng mà." Một sản phụ trung niên ngồi bên cạnh Nguyễn Thu Thu liếc mắt thương hại nhìn cô.
Hồn Nguyễn Thu Thu bây giờ còn đang bận bay lên mây, tự hỏi không biết đứa trẻ trong bụng là nam hay nữ, lấy tên gì cho hay ta.
Vừa nghĩ đến vấn đề đặt tên, trong đầu cô tự nhiên lại lòi ra hai chữ Trình Tú to đùng, vứt cũng không vứt nổi.
Nguyễn Thu Thu vội vàng lắc đầu thật mạnh.
Tuyệt đối không thể đặt là Trình Tú! Đánh chết cũng không!
Cô vốn không đặt lực chú ý vào mấy vấn đề ám chỉ của mấy người bên cạnh. Cũng may, phần lớn người ở đây dù không có thiện ý nhưng cũng có đủ phong độ, không định nói những chuyện riêng tư như vậy trong phòng học. Có người nói chuyển sang đề tài khác, dần dần cũng không ai nhắc lại nữa.
Hôm nay sau khi tiết học kết thúc, huấn luyện viên đứng trước các thai phụ nói: "Nuôi con không phải chuyện của một người, buổi tiếp theo chúng tôi hy vọng có sự tham gia của cha đứa trẻ. Nam giới cũng nên tìm hiểu về phương diện này."
Huấn luyện viên vừa nói xong, lập tức có người thắc mắc: "Con nhà chúng tôi đều sẽ có bảo mẫu chăm sóc, đến cả tôi còn không cần cố sức, nói gì đến chồng tôi?"
Huấn luyện viên là một phụ nữ trung niên khéo léo, nghe vậy, bà hơi mỉm cười nói: "Một mặt là vun đắp mối quan hệ vợ chồng, một mặt là mọi người có thể làm quen với nhau mà không cần tiệc tùng. Chẳng qua chỉ là khóa học ngắn ngủi một tiếng, nếu có thời gian có thể đến, nếu không có thời gian chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
Nguyễn Thu Thu ngồi dưới hiện đang vô cùng băn khoăn.
Cô nghĩ rằng việc Trình Tuyển lại đây nghe giảng là vô cùng cần thiết, nhưng Trình Tuyển đâu thể đến được.
Tối nay huấn luyện viên sẽ thống kê số người có thể đến.Dựa theo những khoá trước, ít nhất một nửa số người có thể đến, cũng coi như không uổng cho "Phí nhập môn" cao ngất đó.
Nguyễn Thu Thu quyết định rồi, để cô học xong rồi về nhà dạy cho Trình Tuyển vậy.
Buổi học tiếp theo vào chủ nhật, Nguyễn Thu Thu nằm ì trên giường đến giữa trưa, Trình Tuyển cũng bắt chước nằm ì ra theo, thỉnh thoảng lại sờ sờ bụng. Không biết vì sao, vốn đây phải là một hành động dịu dàng, thế nào lại khiến Nguyễn Thu Thu liên tưởng đến cảnh Trình Tuyển gào khóc thảm thiết chờ dưa chín để mổ xẻ.
Cô rùng mình.
Trình Tuyển: "Lạnh sao?"
Nguyễn Thu Thu rúc vào ổ chăn: "Vẫn ổn."
Trình Tuyển: "... Uống nước ấm không?"
Nguyễn Thu Thu: "... Anh bớt chọc giận em thì bớt được bao việc rồi đấy."
Theo lịch hàng tuần, vốn dĩ bác tài không đi làm vào cuối tuần, Nguyễn Thu Thu quên béng mất việc này, sắp đến giờ mới nhớ ra gọi điện hỏi xem bác có thời gian không, bác tài ngượng ngùng nói, con bác hôm nay ăn sinh nhật, có lẽ sẽ tới muộn một chút.
Nguyễn Thu Thu không muốn quấy rầy thời gian hạnh phúc hiếm hoi của gia đình bác, sau khi từ chối liền gửi cho bác một lì xì lớn để bác mua quà sinh nhật cho con.Dù sao cách đây cũng gần, cô gọi xe là qua được rồi.
Trình Tuyển nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nói: "Anh đưa em qua đó."
"Không cần đâu."
"Anh sợ em chạy."
Nguyễn Thu Thu: "... Em muốn chạy lắm đấy, mà vác cái bụng mỡ này thì đi được quái đâu." Có khi chạy được hai bước ngắn đã thở hồng hộc.
Trình Tuyển bỗng nhiên cảm thấy, anh cũng không phải không thích có thêm một thằng nhãi như đã nghĩ.
Cuối cùng Nguyễn Thu Thu vẫn ngồi xe Trình Tuyển. Nhìn cả hai chiếc xe đều thấy không tiện, nếu để những người khác nhìn thấy không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa. Tới gần cổng, Nguyễn Thu Thu bảo Trình Tuyển dừng xe, mình thì rất tự giác đi xuống, chưa đứng vững đã vội vội vàng vàng đuổi chồng về.
Trình Tuyển âm u nhìn chằm chằm cô, cảm thấy vô cùng nghi ngờ, liệu có phải cô đã bắt đầu có tên trai lơ nào ở bên ngoài không, hay là tình cảm phai nhạt, ghét bỏ anh rồi.
Anh tháo dây an toàn, xuống xe.
Nguyễn Thu Thu: "Anh làm gì thế?"
Giọng Trình Tuyển chậm rãi: "Nhìn xem."
Đang nói, một cặp vợ chồng đi ngang qua, mặt cả hai đều lạnh như tiền, ánh mắt hờ hững, nhìn từ xa còn tưởng rằng sắp ly hôn đến nơi. Nguyễn Thu Thu vội vàng chui vào xe, lại bị Trình Tuyển tóm cổ áo, không cho động đậy, động thái của hai người đã thu hút sự chú ý của đối phương.
Một người trong số đó đích thị là người hôm qua nói bóng nói gió châm chọc Nguyễn Thu Thu.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn Trình Tuyển trước tiên, khó nén kinh ngạc và khiếp sợ, sững sờ vài giây ngắn ngủi, người đàn ông bên cạnh sắc mặt vốn đã khó coi nay lại càng kém hơn, cứ như mấy củ khoai lang để lâu ngày mốc meo mọc mầm, khiến Nguyễn Thu Thu thấy khó chịu thay.
Nếu Trình Tuyển dám dùng vẻ mặt này để đối diện với cô cả ngày chắc chắn cô sẽ cho anh biết cái gì gọi là thai phụ nổi nóng.
"Cô... Hai người, tiểu Nguyễn?" Ánh mắt cô ta cuối cùng cũng rời khỏi người Trình Tuyển, lại nhìn sang Nguyễn Thu Thu đang định lủi đi.
Nguyễn Thu Thu ngượng ngùng chào hỏi.
"Trời đất, đây là chồng cô sao?" Vẻ mặt cô ta không dám tin, "Là minh tinh à? Hay là người mẫu?"
"Đều không phải." Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng, đẩy đẩy Trình Tuyển, "Anh đi nhanh đi, khi nào em xong sẽ gọi điện cho."
"Đi đâu? Không phải hôm nay hai người cùng đến để học sao?"
Nhận thấy sự tránh né của Nguyễn Thu Thu, đối phương rõ ràng đã cả nghĩ.
Chồng thừa dịp cô ta mang thai ra ngoài tìm một cô sinh viên trẻ đẹp, cô ta giận mà không dám nói gì, uất nghẹn đầy người mà không có chỗ phát tiết, vừa lúc gặp được quả hồng mềm như Nguyễn Thu Thu. Đứng bên cạnh một cậu trai trẻ đẹp, không hề tức giận trước hành vi của Nguyễn Thu Thu, mà Nguyễn Thu Thu còn không muốn cho cậu ta gặp người khác, vậy nên người này chắc chắn không phải kim chủ bao dưỡng Nguyễn Thu Thu, nào có ai lại đối xử với kim chủ của mình như vậy.
Nhưng hai người lại kề vào nhau không chút kiêng kị, cậu ta còn đỡ eo cho Nguyễn Thu Thu, động tác thân mật này tuyệt đối không thể là quan hệ gì khác ngoài nam nữ.
Như vậy ----Có hai khả năng, một là Nguyễn Thu Thu một chân dẫm hai thuyền, hai là ngầm bao nuôi một trai lơ.
Suy nghĩ của hai vợ chồng nhanh chóng lướt qua, ánh mắt nhìn Nguyễn Thu Thu thâm thúy như nhìn vào bí mật xấu xa nào đó không thể nói ra vậy, khiến Nguyễn Thu Thu to đầu. Đã thế, Trình Tuyển còn hỏi cô: "Hoạt động vợ chồng gì thế, sao em không nói với anh?"
Trong lúc này, Nguyễn Thu Thu không thể nào giải thích rõ được.
"Không phải chuyện gì quan trọng nên anh đến hay không cũng không sao."
Thai phụ đối diện cười như không cười nói: "Huấn luyện viên nói có thể bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, còn có thể mở rộng quan hệ nữa."
Trình Tuyển không hứng thú với chuyện mở rộng quan hệ, nhưng việc nâng cao tình cảm vợ chồng đích thị đã chọc đúng chỗ.
Anh nói: "Anh muốn đi."
Nguyễn Thu Thu: "... Hay là anh ở dưới này chờ em đi."
Đôi mắt đen như mực của Trình Tuyển nhìn vào Nguyễn Thu Thu khiến cô biết rằng để anh đứng dưới này chờ là chuyện không thể nào.
Nguyễn Thu Thu thở dài.
"Được rồi."
Hôm nay mọi người đều tới khá sớm, đã có người bắt chuyện với nhau. Rõ ràng chỉ là một buổi học bình thường lại có người ăn mặc rất chỉnh chu, có người mặc cả tây trang. Duy chỉ có Trình Tuyển và Nguyễn Thu Thu, hai người hai bộ hoodie với chiếc quần rộng thùng thình, một người trong lòng hờ hững không thèm để ý, một người nãy đến giờ chỉ nghĩ đến việc nhét Trình Tuyển vào chỗ không người nhìn thấy.
Hai người vừa bước vào phòng, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía bọn họ, cả căn phòng đột nhiên im bặt.
Nếu nói Nguyễn Thu Thu mang thai, vẻ đẹp tuyệt thế càng thêm trưởng thành đã đủ động lòng người thì Trình Tuyển bên cạnh lại là một cỗ sát khí to bự, khiến cả đám phụ nữ nhìn anh không chớp mắt, quên cả lễ nghi giao tiếp cơ bản, cứ ngây ra mà nhìn chằm chằm vào anh.
So với bọn họ, nhóm nam có vẻ khá khó chịu.
Trình Tuyển khẽ cau mày.
"Nhiều người quá." Anh không thích những trường hợp có nhiều người lạ như vậy, "Tại sao không chọn gói 1vs1?"
"1vs1 phí tiền lắm, thỉnh thoảng ra ngoài giao lưu cũng không tệ mà."
Mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên: "Bây giờ anh về vẫn còn kịp."
Trình Tuyển lơ đãng đứng chắn trước mặt cô, ngăn trở đủ mọi ánh mắt: "Không cần."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Đôi vợ chồng bọn họ chứ như đất đá trôi, người khác thân thiện bắt chuyện thì một người không muốn nói, một người ngay cả mắt cũng lười nhìn nói gì là miệng. Hơn nữa cách dăm ba bước, đôi vợ chồng kia lại nói vài câu vô tình cố ý, thoáng chốc, tất cả mọi người đều đinh ninh rằng Trình Tuyển là trai lơ Nguyễn Thu Thu nuôi ở ngoài.
Nguyễn Thu Thu vẫn không hề hay biết suy đoán của mọi người, thật ra cũng có vài thai phụ không có chồng lẳng lặng đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu, hâm mộ ngắm Trình Tuyển vài lần, khẽ giọng hỏi: "Còn hàng không? Giá tốt không?"
Nguyễn Thu Thu vẫn không hiểu ra sao: "??? Hàng gì?"
Sao cô bắt đầu không nghe hiểu đề tài của bọn họ rồi thế?
Đối với hành vi không lễ phép như mang trai lơ mình nuôi đến trường hợp như vậy, có người khinh thường, có người không nói gì vì chưa rõ tình huống, thế là bất tri bất giác hai người gần như bị cách ly, Nguyễn Thu Thu thấy tự tại hơn nhiều.
Trình Tuyển câu được câu không nghịch tóc cô, không hề để ý đến cái nhìn của người khác, thỉnh thoảng có người đến gần, anh cũng chỉ hờ hững liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục giả vờ câm điếc.
Vợ chồng hai người hoàn toàn bị lãng quên trong góc, tách biệt với thế gian.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, có khi lớp học hôm nay kết thúc cô phải đổi sang lớp mới mất.
Đúng lúc này, Nguyễn Thu Thu chộp được một từ ngữ vô cùng quan trọng và quen thuộc. Cô tập trung nghe ngóng, cô nghe thấy tiếng hâm mộ trầm trồ của bọn họ, trong đó có một người có chồng là nhân viên cấp cao của Gia Trừng, lát nữa sẽ đến.
Lòng Nguyễn Thu Thu căng thẳng.
Xong rồi, xong rồi, tuy nói ảnh chụp của Trình Tuyển không được lưu truyền bên ngoài nhưng mấy nhân viên cấp cao hầu hết đều đã từng gặp anh.
Cô đang muốn kéo Trình Tuyển ra ngoài, lại thấy một cặp vợ chồng bước vào cửa, thai phụ lòng tràn ngập kiêu ngạo nắm tay chồng, tình cảm hai người thoạt nhìn không tệ lắm, người chồng lúc đỡ cô động tác rất cẩn thận.
Nguyễn Thu Thu đang kéo Trình Tuyển ra khỏi thì lại bị thai phụ lúc nãy gặp được dưới lầu gọi lại.
"Hai người đi đâu vậy, sắp bắt đầu rồi đấy."
Sau đó, bọn họ liền thấy nhân viên cấp cao của Gia Trừng mới vừa rồi còn rất thành thạo, tiến lùi đúng lúc giờ lại mắt chữ a mồm chữ O nhìn hai người. Mãi sau mới căng thẳng chào hỏi, lời vừa nói ra đã khiến người khác sững sờ, chôn chân tại chỗ.
"Chủ tịch, phu nhân, hai người cũng ở đây?"
Hậu quả trực tiếp của việc Trình Tuyển không nghe thấy thai động chính là —— thùng giấy bị đệm thêm hai tầng báo.
Không sai... Thân là một người cha, Trình Tuyển xưa nay chưa bao giờ để ý đến tiểu tiết, không chỉ không đệm khăn vào mà còn kéo đống báo ở công ty về, vò nát mấy lần rồi dúm dó đặt vào trong thùng. Nguyễn Thu Thu vịn eo đứng cạnh xem trò vui, nhìn được một lúc thì dở khóc dở cười.
"Lần sau em bé đạp, em sẽ nhanh báo với anh mà, không cần phải làm như vậy đâu."
"Được, nhưng cái thùng này cần nhét thêm báo."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Thôi bỏ đi, cô cũng không khuyên nổi Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ bụng mình, cười híp mắt hỏi: "Nếu là một đứa con gái đáng yêu thì sao, anh nỡ tặng người khác hả?"
Động tác trải báo của Trình Tuyển khựng lại, trầm tư một lát, nói: "Nếu là con gái thì trải thêm một tầng báo nữa."
Nếu như là con trai, hai tầng báo là đủ rồi.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Bố nhà người ta tầm này là bắt đầu lo lắng đặt tên cho con, mua quần áo cho con, Trình Tuyển thì hay rồi, sống chó đến không tưởng, ngày nào cũng chỉ nhớ thương việc ném con cho người khác. Trình Tuyển đã trải báo xong, trịnh trọng cất thùng giấy vào ngăn tủ. Nguyễn Thu Thu nhìn anh làm cả quá trình, đột nhiên cảm thấy, cái thùng này quá nhỏ.
Có khi một ngày đẹp trời nào đó cô đặt luôn hai bố con nhà này vào trong thùng rồi ném xa ngàn dặm không chừng.
Trình Tuyển quay mặt lại, ôm eo Nguyễn Thu Thu một cách vô cùng tự nhiên, cứ như cô và đứa trẻ trong bụng là hai cá thể đơn lẻ, không hề ảnh hưởng đến việc anh thích người này ghét người kia.
Hôm sau.
Nguyễn Thu Thu đi học, cô có thể cảm nhận được rõ ràng cách cư xử của những người khác với mình đã thay đổi. Có người vẫn hữu nghị như cũ, người càng thêm nhiệt tình nhưng cũng có người tinh tế tỏ vẻ tị hiềm.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, cô nghe thấy một người ngồi phía trước tức giận nói: "Đời tôi ghét nhất là tình nhân, tiểu tam người ta tốt xấu gì còn muốn thượng vị, còn loại con gái như này, vừa không có tiền đồ vừa không biết liêm sỉ."
"Đúng đấy."
"Ai da, cũng không thể nói vậy, chuyện vợ chồng nhà người ta, đâu ai nói rõ được. Bên cạnh tôi cũng có nhiều người, đa số đều là ai chơi mệnh lấy, có tình nhân thì có tình nhân thôi, xã hội thời nay rất thoáng mà." Một sản phụ trung niên ngồi bên cạnh Nguyễn Thu Thu liếc mắt thương hại nhìn cô.
Hồn Nguyễn Thu Thu bây giờ còn đang bận bay lên mây, tự hỏi không biết đứa trẻ trong bụng là nam hay nữ, lấy tên gì cho hay ta.
Vừa nghĩ đến vấn đề đặt tên, trong đầu cô tự nhiên lại lòi ra hai chữ Trình Tú to đùng, vứt cũng không vứt nổi.
Nguyễn Thu Thu vội vàng lắc đầu thật mạnh.
Tuyệt đối không thể đặt là Trình Tú! Đánh chết cũng không!
Cô vốn không đặt lực chú ý vào mấy vấn đề ám chỉ của mấy người bên cạnh. Cũng may, phần lớn người ở đây dù không có thiện ý nhưng cũng có đủ phong độ, không định nói những chuyện riêng tư như vậy trong phòng học. Có người nói chuyển sang đề tài khác, dần dần cũng không ai nhắc lại nữa.
Hôm nay sau khi tiết học kết thúc, huấn luyện viên đứng trước các thai phụ nói: "Nuôi con không phải chuyện của một người, buổi tiếp theo chúng tôi hy vọng có sự tham gia của cha đứa trẻ. Nam giới cũng nên tìm hiểu về phương diện này."
Huấn luyện viên vừa nói xong, lập tức có người thắc mắc: "Con nhà chúng tôi đều sẽ có bảo mẫu chăm sóc, đến cả tôi còn không cần cố sức, nói gì đến chồng tôi?"
Huấn luyện viên là một phụ nữ trung niên khéo léo, nghe vậy, bà hơi mỉm cười nói: "Một mặt là vun đắp mối quan hệ vợ chồng, một mặt là mọi người có thể làm quen với nhau mà không cần tiệc tùng. Chẳng qua chỉ là khóa học ngắn ngủi một tiếng, nếu có thời gian có thể đến, nếu không có thời gian chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
Nguyễn Thu Thu ngồi dưới hiện đang vô cùng băn khoăn.
Cô nghĩ rằng việc Trình Tuyển lại đây nghe giảng là vô cùng cần thiết, nhưng Trình Tuyển đâu thể đến được.
Tối nay huấn luyện viên sẽ thống kê số người có thể đến.Dựa theo những khoá trước, ít nhất một nửa số người có thể đến, cũng coi như không uổng cho "Phí nhập môn" cao ngất đó.
Nguyễn Thu Thu quyết định rồi, để cô học xong rồi về nhà dạy cho Trình Tuyển vậy.
Buổi học tiếp theo vào chủ nhật, Nguyễn Thu Thu nằm ì trên giường đến giữa trưa, Trình Tuyển cũng bắt chước nằm ì ra theo, thỉnh thoảng lại sờ sờ bụng. Không biết vì sao, vốn đây phải là một hành động dịu dàng, thế nào lại khiến Nguyễn Thu Thu liên tưởng đến cảnh Trình Tuyển gào khóc thảm thiết chờ dưa chín để mổ xẻ.
Cô rùng mình.
Trình Tuyển: "Lạnh sao?"
Nguyễn Thu Thu rúc vào ổ chăn: "Vẫn ổn."
Trình Tuyển: "... Uống nước ấm không?"
Nguyễn Thu Thu: "... Anh bớt chọc giận em thì bớt được bao việc rồi đấy."
Theo lịch hàng tuần, vốn dĩ bác tài không đi làm vào cuối tuần, Nguyễn Thu Thu quên béng mất việc này, sắp đến giờ mới nhớ ra gọi điện hỏi xem bác có thời gian không, bác tài ngượng ngùng nói, con bác hôm nay ăn sinh nhật, có lẽ sẽ tới muộn một chút.
Nguyễn Thu Thu không muốn quấy rầy thời gian hạnh phúc hiếm hoi của gia đình bác, sau khi từ chối liền gửi cho bác một lì xì lớn để bác mua quà sinh nhật cho con.Dù sao cách đây cũng gần, cô gọi xe là qua được rồi.
Trình Tuyển nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nói: "Anh đưa em qua đó."
"Không cần đâu."
"Anh sợ em chạy."
Nguyễn Thu Thu: "... Em muốn chạy lắm đấy, mà vác cái bụng mỡ này thì đi được quái đâu." Có khi chạy được hai bước ngắn đã thở hồng hộc.
Trình Tuyển bỗng nhiên cảm thấy, anh cũng không phải không thích có thêm một thằng nhãi như đã nghĩ.
Cuối cùng Nguyễn Thu Thu vẫn ngồi xe Trình Tuyển. Nhìn cả hai chiếc xe đều thấy không tiện, nếu để những người khác nhìn thấy không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa. Tới gần cổng, Nguyễn Thu Thu bảo Trình Tuyển dừng xe, mình thì rất tự giác đi xuống, chưa đứng vững đã vội vội vàng vàng đuổi chồng về.
Trình Tuyển âm u nhìn chằm chằm cô, cảm thấy vô cùng nghi ngờ, liệu có phải cô đã bắt đầu có tên trai lơ nào ở bên ngoài không, hay là tình cảm phai nhạt, ghét bỏ anh rồi.
Anh tháo dây an toàn, xuống xe.
Nguyễn Thu Thu: "Anh làm gì thế?"
Giọng Trình Tuyển chậm rãi: "Nhìn xem."
Đang nói, một cặp vợ chồng đi ngang qua, mặt cả hai đều lạnh như tiền, ánh mắt hờ hững, nhìn từ xa còn tưởng rằng sắp ly hôn đến nơi. Nguyễn Thu Thu vội vàng chui vào xe, lại bị Trình Tuyển tóm cổ áo, không cho động đậy, động thái của hai người đã thu hút sự chú ý của đối phương.
Một người trong số đó đích thị là người hôm qua nói bóng nói gió châm chọc Nguyễn Thu Thu.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn Trình Tuyển trước tiên, khó nén kinh ngạc và khiếp sợ, sững sờ vài giây ngắn ngủi, người đàn ông bên cạnh sắc mặt vốn đã khó coi nay lại càng kém hơn, cứ như mấy củ khoai lang để lâu ngày mốc meo mọc mầm, khiến Nguyễn Thu Thu thấy khó chịu thay.
Nếu Trình Tuyển dám dùng vẻ mặt này để đối diện với cô cả ngày chắc chắn cô sẽ cho anh biết cái gì gọi là thai phụ nổi nóng.
"Cô... Hai người, tiểu Nguyễn?" Ánh mắt cô ta cuối cùng cũng rời khỏi người Trình Tuyển, lại nhìn sang Nguyễn Thu Thu đang định lủi đi.
Nguyễn Thu Thu ngượng ngùng chào hỏi.
"Trời đất, đây là chồng cô sao?" Vẻ mặt cô ta không dám tin, "Là minh tinh à? Hay là người mẫu?"
"Đều không phải." Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng, đẩy đẩy Trình Tuyển, "Anh đi nhanh đi, khi nào em xong sẽ gọi điện cho."
"Đi đâu? Không phải hôm nay hai người cùng đến để học sao?"
Nhận thấy sự tránh né của Nguyễn Thu Thu, đối phương rõ ràng đã cả nghĩ.
Chồng thừa dịp cô ta mang thai ra ngoài tìm một cô sinh viên trẻ đẹp, cô ta giận mà không dám nói gì, uất nghẹn đầy người mà không có chỗ phát tiết, vừa lúc gặp được quả hồng mềm như Nguyễn Thu Thu. Đứng bên cạnh một cậu trai trẻ đẹp, không hề tức giận trước hành vi của Nguyễn Thu Thu, mà Nguyễn Thu Thu còn không muốn cho cậu ta gặp người khác, vậy nên người này chắc chắn không phải kim chủ bao dưỡng Nguyễn Thu Thu, nào có ai lại đối xử với kim chủ của mình như vậy.
Nhưng hai người lại kề vào nhau không chút kiêng kị, cậu ta còn đỡ eo cho Nguyễn Thu Thu, động tác thân mật này tuyệt đối không thể là quan hệ gì khác ngoài nam nữ.
Như vậy ----Có hai khả năng, một là Nguyễn Thu Thu một chân dẫm hai thuyền, hai là ngầm bao nuôi một trai lơ.
Suy nghĩ của hai vợ chồng nhanh chóng lướt qua, ánh mắt nhìn Nguyễn Thu Thu thâm thúy như nhìn vào bí mật xấu xa nào đó không thể nói ra vậy, khiến Nguyễn Thu Thu to đầu. Đã thế, Trình Tuyển còn hỏi cô: "Hoạt động vợ chồng gì thế, sao em không nói với anh?"
Trong lúc này, Nguyễn Thu Thu không thể nào giải thích rõ được.
"Không phải chuyện gì quan trọng nên anh đến hay không cũng không sao."
Thai phụ đối diện cười như không cười nói: "Huấn luyện viên nói có thể bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, còn có thể mở rộng quan hệ nữa."
Trình Tuyển không hứng thú với chuyện mở rộng quan hệ, nhưng việc nâng cao tình cảm vợ chồng đích thị đã chọc đúng chỗ.
Anh nói: "Anh muốn đi."
Nguyễn Thu Thu: "... Hay là anh ở dưới này chờ em đi."
Đôi mắt đen như mực của Trình Tuyển nhìn vào Nguyễn Thu Thu khiến cô biết rằng để anh đứng dưới này chờ là chuyện không thể nào.
Nguyễn Thu Thu thở dài.
"Được rồi."
Hôm nay mọi người đều tới khá sớm, đã có người bắt chuyện với nhau. Rõ ràng chỉ là một buổi học bình thường lại có người ăn mặc rất chỉnh chu, có người mặc cả tây trang. Duy chỉ có Trình Tuyển và Nguyễn Thu Thu, hai người hai bộ hoodie với chiếc quần rộng thùng thình, một người trong lòng hờ hững không thèm để ý, một người nãy đến giờ chỉ nghĩ đến việc nhét Trình Tuyển vào chỗ không người nhìn thấy.
Hai người vừa bước vào phòng, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía bọn họ, cả căn phòng đột nhiên im bặt.
Nếu nói Nguyễn Thu Thu mang thai, vẻ đẹp tuyệt thế càng thêm trưởng thành đã đủ động lòng người thì Trình Tuyển bên cạnh lại là một cỗ sát khí to bự, khiến cả đám phụ nữ nhìn anh không chớp mắt, quên cả lễ nghi giao tiếp cơ bản, cứ ngây ra mà nhìn chằm chằm vào anh.
So với bọn họ, nhóm nam có vẻ khá khó chịu.
Trình Tuyển khẽ cau mày.
"Nhiều người quá." Anh không thích những trường hợp có nhiều người lạ như vậy, "Tại sao không chọn gói 1vs1?"
"1vs1 phí tiền lắm, thỉnh thoảng ra ngoài giao lưu cũng không tệ mà."
Mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên: "Bây giờ anh về vẫn còn kịp."
Trình Tuyển lơ đãng đứng chắn trước mặt cô, ngăn trở đủ mọi ánh mắt: "Không cần."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Đôi vợ chồng bọn họ chứ như đất đá trôi, người khác thân thiện bắt chuyện thì một người không muốn nói, một người ngay cả mắt cũng lười nhìn nói gì là miệng. Hơn nữa cách dăm ba bước, đôi vợ chồng kia lại nói vài câu vô tình cố ý, thoáng chốc, tất cả mọi người đều đinh ninh rằng Trình Tuyển là trai lơ Nguyễn Thu Thu nuôi ở ngoài.
Nguyễn Thu Thu vẫn không hề hay biết suy đoán của mọi người, thật ra cũng có vài thai phụ không có chồng lẳng lặng đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu, hâm mộ ngắm Trình Tuyển vài lần, khẽ giọng hỏi: "Còn hàng không? Giá tốt không?"
Nguyễn Thu Thu vẫn không hiểu ra sao: "??? Hàng gì?"
Sao cô bắt đầu không nghe hiểu đề tài của bọn họ rồi thế?
Đối với hành vi không lễ phép như mang trai lơ mình nuôi đến trường hợp như vậy, có người khinh thường, có người không nói gì vì chưa rõ tình huống, thế là bất tri bất giác hai người gần như bị cách ly, Nguyễn Thu Thu thấy tự tại hơn nhiều.
Trình Tuyển câu được câu không nghịch tóc cô, không hề để ý đến cái nhìn của người khác, thỉnh thoảng có người đến gần, anh cũng chỉ hờ hững liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục giả vờ câm điếc.
Vợ chồng hai người hoàn toàn bị lãng quên trong góc, tách biệt với thế gian.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, có khi lớp học hôm nay kết thúc cô phải đổi sang lớp mới mất.
Đúng lúc này, Nguyễn Thu Thu chộp được một từ ngữ vô cùng quan trọng và quen thuộc. Cô tập trung nghe ngóng, cô nghe thấy tiếng hâm mộ trầm trồ của bọn họ, trong đó có một người có chồng là nhân viên cấp cao của Gia Trừng, lát nữa sẽ đến.
Lòng Nguyễn Thu Thu căng thẳng.
Xong rồi, xong rồi, tuy nói ảnh chụp của Trình Tuyển không được lưu truyền bên ngoài nhưng mấy nhân viên cấp cao hầu hết đều đã từng gặp anh.
Cô đang muốn kéo Trình Tuyển ra ngoài, lại thấy một cặp vợ chồng bước vào cửa, thai phụ lòng tràn ngập kiêu ngạo nắm tay chồng, tình cảm hai người thoạt nhìn không tệ lắm, người chồng lúc đỡ cô động tác rất cẩn thận.
Nguyễn Thu Thu đang kéo Trình Tuyển ra khỏi thì lại bị thai phụ lúc nãy gặp được dưới lầu gọi lại.
"Hai người đi đâu vậy, sắp bắt đầu rồi đấy."
Sau đó, bọn họ liền thấy nhân viên cấp cao của Gia Trừng mới vừa rồi còn rất thành thạo, tiến lùi đúng lúc giờ lại mắt chữ a mồm chữ O nhìn hai người. Mãi sau mới căng thẳng chào hỏi, lời vừa nói ra đã khiến người khác sững sờ, chôn chân tại chỗ.
"Chủ tịch, phu nhân, hai người cũng ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.