Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70
Chương 28: Con sai rồi
Thượng Cửu Thương Lãm Nguyệt
24/07/2022
Từ sau khi Mập mạp biết đi đường, liền không thích ngồi nguyên một chỗ, rất thích ra bên ngoài chơi.
Giản Dao còn chưa ăn cơm xong, đã bị mập mạp nóng vội lôi kéo ống quần, tay nhỏ chỉ ra ngoài sân, giọng non nớt nhưng rất là kiên định: "Chơi!"
"Con ăn no rồi nhưng mẹ vẫn còn đói đây này, đợi chút ha."
Giản Dao bình tĩnh ăn bánh bao, uống cháo.
Mập mạp ngẩng đầu nhìn vài giây, quyết đoán buông tay vẫn là tìm bà nội đi.
Trong tay Đô đô ôm một con búp bê vải, ngoan ngoãn dựa vào bên người Diệp mẫu, nhìn anh trai nhào vào trong lòng ngực bà nội, bé nhìn thoáng qua, lại cúi đầu chơi búp bê trong tay.
Một lát sau, nhìn thoáng qua hướng Giản Dao, bé bước chân nhỏ ngắn chập chững đi tìm mẹ.
Giản Dao mới vừa rửa bát đũa xong, đã thấy Đô đô lắc lư đi về hướng mình. Cô khom lưng ôm Đô đô vào trong lòng ngực, nghe bé nãi thanh nãi khí gọi mẹ, trả lời lại một tiếng.
(奶声奶气: Nǎi shēng nǎi qì: âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa)
Ôm bé ngồi xuống, sờ sờ mái tóc mềm mại của bé. Tóc của Mập mạp cùng đô đô đều rất tốt, mềm mại lại sáng bóng, độ dày cũng thực kinh người, còn có hơi hơi vểnh lên.
Giản Dao cầm lấy cái lược nhỏ trên bàn trà, chải chải tóc cho bé, sau đó thắt hai cái bím tóc.
Đô đô chớp chớp hai mắt tròn xoe, lông mi cong vút, làn da trắng nõn, Giản Dao cho bé mặc một bộ váy nhỏ, trông không khác gì búp bê Tây Dương.
"Đi, đi......"
Mập mạp ở bên cạnh ánh mắt trông mong, thấy Giản Dao đặt lược xuống, vội vàng mở miệng.
Giản Dao bất đắc dĩ, không biết bên ngoài có cái gì tốt mà đi, để bé nhớ thương đến như vậy.
Giản Dao đành phải mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài dạo quanh, mới vừa đi đến cửa Điền gia, đã thấy Điền Gia Tuấn từ bên trong chạy ra, thấy mấy người Giản Dao, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Thím ạ, thím muốn ra ngoài sao?" Xong rồi, cậu nhóc còn đang định qua nhà chú Diệp trốn một lát.
Giản Dao còn không có trả lời, đã nghe thấy giọng của Điền chính trị viên vọng ra. "Điền Gia Tuấn cái thằng ranh con này, chạy nhanh lăn trở về cho ba!"
Giản Dao:......
Điền Dũng hùng hổ đuổi tới cửa, thấy mấy người Giản Dao sắc mặt lập tức đình chỉ.
Liếc mắt nhìn con trai đang giả vờ giả vịt chơi đùa cùng đô đô, Điền Dũng ném que cời lửa trong tay vào trong sân.
Trước cùng Diệp mẫu chào hỏi, "Thím, ra ngoài đi dạo hả."
Diệp mẫu cười nói, "Mập mạp không chịu ngồi ở nhà, chỉ muốn ra ngoài chơi, chúng ta mang bọn trẻ ra ngoài tản bộ chút."
Điền Dũng vội vàng nói: "Cháu đây cũng không quấy rầy mọi người."
Nói xong đưa mắt nhìn con trai, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mau trở về, bài tập làm xong chưa đã chạy ra ngoài, còn không quay về bổ sung bài tập cho ba!"
Điền Gia Tuấn nhìn vẻ mặt của ba mình, thật sự không muốn quay về. "Để buổi tối rồi con làm, con muốn đi dạo cùng thím."
Nói xong ánh mắt trông mong nhìn Giản Dao, còn đặc biệt khoa trương chớp chớp mắt, ám chỉ cô giúp chính mình nói chuyện.
"Đi thôi đi thôi." Cậu nhóc dẫn đầu nắm tay mập mạp rời đi.
Giản Dao:......
Cô ngượng ngùng nhìn về phía Điền chính trị viên: "Điền đại ca, bọn em đi dạo một vòng rồi nhất định sẽ dẫn Gia Tuấn về."
Điền Dũng nhìn thoáng qua bóng dáng con trai, cười nói: "Được."
Dù sao tránh được mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm.
Điền Dũng mặc áo ba lỗ, dẫm dép lê, nhặt que cời lửa vừa ném trong sân lên, đặt bên trong phòng khách.
..........
Trên đường.
Điền Gia Tuấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô tâm vô phế cùng Giản Dao oán giận.
"Thím nói xem ba cháu làm gì mà đến mức như này không? Cháu không phải chỉ là nói với giáo viên ông ấy dùng sách bài tập của cháu chùi đít thôi sao, ông ấy cũng không phải là chưa trải qua chuyện này, có cần tức giận đến như vậy không?"
Giản Dao: "......"
"Cháu nói với giáo viên cái này làm gì."
Điền Gia Tuấn xoay chuyển tròng mắt, ấp úng nói: "Cháu lỡ quên làm tập nên cháu nói với giáo viên là cháu làm xong rồi nhưng để ở nhà, không nghĩ tới giáo viên lại để cháu về nhà lấy, cháu đành phải nói bị ba cháu xé ra chùi đít......"
"......"
"Ai biết giáo viên đúng là quá tích cực, tìm tới tận ba cháu để chứng thực......" Nói xong Điền Gia Tuấn còn thở dài, sớm biết như thế cậu nói luôn tình hình thực tế cho rồi, cùng lắm thì chính là bị chép phạt. Cái này còn tốt, bây giờ không chỉ phải chép phạt, còn bị ba đánh.
Giản Dao ánh mắt vi diệu, Điền chính trị viên ở bên ngoài là người nghiêm trang sĩ diện như vậy, cố tình lại có một đứa con trai không xem mặt hắn ra gì. Điền Gia Tuấn thích bóc trần tật xấu của ba cậu nhóc thì không nói làm gì, còn đặc biệt ưa thích cho ba mình đội nồi. (微妙: Wēimiào: vi diệu- tế nhị.)
Đi bộ xong, Giản Dao tốt bụng dẫn Điền Gia Tuấn về đến tận cửa nhà cậu nhóc. Điền Gia Tuấn vẫn còn chưa muốn về nhà, cậu nhìn Giản Dao: "Thím ơi, cháu sang nhà thím chơi một lát nha~."
Giản Dao liếc nhìn về phía sau cậu nhóc, "Ba cháu còn đang chờ cháu kìa, khi nào rảnh lại qua chơi ha."
Điền Gia Tuấn vừa quay đầu, đã đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của ba.
Điền Dũng hừ một tiếng, "Qua đây."
Điền Gia Tuấn thành thành thật thật đứng ở trước vách tường, ánh mắt nhìn thấy que cời lửa ở một bên, bỗng cảm giác mông ẩn ẩn đau.
Điền Dũng hỏi cậu nhóc: "Điền Gia Tuấn, nhiệm vụ của quân nhân là huấn luyện, nhiệm vụ của học sinh là cái gì?"
Điền Gia Tuấn thành thật nói: "Hoàn thành bài tập......"
"Vậy con vì cái gì không làm bài tập?" Điền Dũng lạnh mặt nói: "Không làm bài tập, còn nói dối, bôi nhọ lão tử! Lão tử dạy con như thế này hả?"
Điền Gia Tuấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, rốt cuộc cũng ý thức được lỗi sai của mình.
Cậu nhóc mím môi, lắc lắc đầu.
"Nói chuyện!"
"Con sai rồi!" Điền Gia Tuấn lớn tiếng nói.
Điền Dũng nhìn cậu nhóc một cái, "Không có lần sau. Con đứng tấn nửa tiếng cho ba, đứng xong đi làm bài tập, hai ngày này không được đi ra ngoài chơi, thành thành thật thật chờ ở nhà, có nghe thấy không?"
"Nghe rồi ạ!"
Điền Dũng thấy con trai ngoan ngoãn đứng sẵn tư thế, sửa sang lại quần áo, đội mũ lên, chỉnh tề đi ra cửa.
Lưu Cầm từ phòng bếp đi ra, liếc mắt nhìn con trai một cái, lại tiếp tục làm việc của mình.
Điền Gia Tuấn thành thành thật thật đứng đủ nửa giờ, sau đó về phòng của mình làm bài tập.
*
"Tiểu tử kia nghe ba nó, hai ngày nghỉ này an phận ở trong nhà, người cũng ngoan không ít, còn biết giúp cháu làm việc." Lưu Cầm cười nói.
Cũng không biết có thể kiên trì được mấy ngày.
Diệp mẫu nói: "Trẻ con đều như vậy, không thích làm bài tập. Đứa lớn nhà thím cũng vậy, lúc trước cho nó đi học, học được hai năm, sống chết không chịu đi nữa. Cũng chỉ có Vệ Đông tiếp tục kiên trì, lấy được cái bằng cấp hai."
"Vệ Đông ở bộ đội cũng từng đi trường quân đội bổ túc, cháu xem a, cậu ấy nếu không phải làm quân nhân, làm sinh viên cũng không gì vấn đề." Chồng cô cùng Vệ Đông là cộng sự, khen hắn không ít. Không chỉ có năng lực tác chiến cá nhân cực mạnh, trình độ quân sự cũng cực cao, lớn lên lại đẹp trai, ngay cả thủ trưởng nơi đó cũng đề cập đến mấy lần, cực kỳ coi trọng hắn.
Tôn bà tử nghe xong cũng đi theo khen.
Lưu Cầm nói: "Tôn doanh trưởng cũng vậy, năng lực cũng rất mạnh."
Tôn bà tử nghe xong, chỉ nói: "Ta a, chỉ hy vọng hắn bình an."
Lời này khiến cho Diệp mẫu đồng cảm, con trai là quân nhân, tuy rằng quang vinh, nhưng quang vinh này, là dùng mạng để đổi. Chồng bà tham gia quân ngũ, nhi tử cũng đi theo đường cũ của ba hắn, làm bà vừa tự hào vừa lo lắng.
"Ai nói không phải đâu." Diệp mẫu than một câu.
Trong lòng này của bà không có lúc nào an ổn, đặc biệt là khi con trai đi làm nhiệm vụ.
Lưu Cầm thấy không khí nặng nề lên, vội vàng mở miệng: "Bình an bình an, mọi người khẳng định đều sẽ bình an trở về."
Giản Dao cũng cười nói: "Chị dâu nói rất đúng."
"Đúng rồi, thím, xe lửa của thím ngày mai mấy giờ vậy?" Lưu Cầm hỏi Tôn bà tử.
Tôn bà tử tới bộ đội ở cũng được một tuần rồi, chuẩn bị đi trở về.
Bà nói: "Sáng mai liền đi."
Biết được Tôn Mai sau khi trở về không lâu liền phải gả chồng, Lưu Cầm tặng cho cô ấy một cái khăn lông in mấy bông hoa hồng lớn, Diệp mẫu tặng đôi vỏ gối thêu uyên ương hí thủy, Giản Dao nghĩ nghĩ, mang một lọ kem dưỡng da chưa mở mà mình mua đưa cho cô ấy.
Tôn Mai ôm lễ vật cảm động không thôi, đồ mọi người đưa đều là thứ cô cần nhưng lại khó có được. Đặc biệt là kem dưỡng da, lúc trước khi nói chuyện phiếm cô chỉ nói một câu thật hâm mộ kem dưỡng da của chị dâu, không nghĩ tới chị Giản Dao liền tặng cô một lọ.
Tôn bà tử cũng là liên tục nói lời cảm ơn, nói: "Đáng tiếc cách quá xa, bằng không nhất định phải mời mọi người uống ly rượu mừng."
"Nếu không phải không thể đi xa, chúng cháu cũng muốn đi."
"Về sau có cơ hội lại qua đây chơi a."
"Được rồi, sang năm tôi lại đến!" Tôn bà tử cười ha hả nói.
Tôn Mai mím mím môi, sang năm sợ là cô không tới được.
Sáng sớm hôm sau, Tôn bà tử dẫn theo con gái Tôn mai rời đi khu người thân.
Tiêu Diệu Linh thấy mẹ chồng đi rồi, tâm tình rất tốt. Tuy nói mẹ chồng qua đây cô ta nhẹ nhàng không ít, không cần giặt quần áo nấu cơm, con trai cũng có người chăm sóc. Nhưng cô ta không có đủ kiên nhẫn nhìn cái mặt già kia của bà, càng không thích nghe bà lải nhải.
Ra cửa cũng nói, mua đồ cũng nói. Vẫn là đi mới tốt.
Mấy đứaTôn Tiểu Cường lại có chút luyến tiếc, tuy bà nội cùng mẹ hắn có chút không hợp, nhưng đối bọn họ vẫn khá tốt. Có gì ăn ngon đều để cho bọn họ, chính mình lại luyến tiếc ăn.
Không giống mẹ hắn, có thứ gì tốt, đều ăn một mình, khi nào không muốn ăn mới cho bọn họ ăn.
Tiêu Diệu Linh không biết suy nghĩ của con trai, mở ngăn tủ ra nhìn nhìn, cầm túi đường cát trắng cùng bánh quy ra, nghĩ nghĩ lại tính toán, nhớ tới đồ ăn tự làm mẹ chồng mang đến còn chưa ăn hết, cầm một túi.
Đưa phiếu cơm cho con trai, nếu đến giờ mà mình không trở về, để cho bọn họ tự mình đi nhà ăn ăn.
Dặn dò xong, Tiêu Diệu Linh thong thả ung dung rời đi.
Đi đến trong thành, Tiêu Diệu Linh lập tức đi đến Cố gia. Vào sân lớn, gõ gõ cửa thuộc về Cố gia, không có ai. Cô ta nhíu mày, cửa phía đông bỗng mở ra, có một cái đầu ló ra nhìn thoáng qua.
"Cô tìm ai a?"
Tiêu Diệu Linh liếc nhìn thím mập đeo tạp dề, chỉ chỉ cửa Cố gia: "Người nhà này không có ở nhà sao?"
"Cô là ai a?" Thím mập đánh giá Tiêu Diệu Linh.
"Tôi......" Tiêu Diệu Linh dừng một chút, không muốn nói quá thân, sợ có chuyện gì lại liên lụy đến mình. "Có người nhờ tôi qua đây nhìn xem, có chút việc."
Thím mập hiểu rõ, "Là cái người bộ đội kia hả? Cố lão đầu không có ở đây, giờ này ông ấy hẳn là còn đang quét đường cái, cháu trai ông ấy chắc cũng đi hỗ trợ rồi."
Tiêu Diệu Linh sửng sốt, hỏi: "Cái gì người bộ đội?"
Thím mập nghi ngờ liếc nhìn cô ta một cái, "Lần trước có cái sĩ quan cùng một cô gái xinh đẹp lái xe jeep tới thăm Cố lão đầu, lúc sau còn tặng đồ cho bọn họ, tôi còn cho rằng cô qua đây là bọn họ nhờ vả đâu."
Nói xong liếc mắt một cái nhìn rau khô trong tay cô ta, đoán chừng là bản thân hiểu lầm rồi.
"Cô muốn ở đây chờ hay vẫn là đi tìm bọn họ, chính mình tùy ý." Thím mập cũng lười hỏi nhiều, cuối cùng nhắc nhở một câu. "Cố lão đầu giống như ở chỗ phố đông ý."
Tiêu Diệu Linh ánh mắt chợt lóe, chú Cố ở bộ đội còn có nhân mạch, còn tặng đồ cho bọn họ. Không biết là người nào, vừa vặn chồng cô ta Tôn Hạo cũng ở bộ đội, nếu là có thể giúp một chút, để Tôn Hạo càng tiến thêm một bước......
Nghĩ vậy, Tiêu Diệu Linh trên mặt mang ý cười.
"Cảm ơn."
Giản Dao còn chưa ăn cơm xong, đã bị mập mạp nóng vội lôi kéo ống quần, tay nhỏ chỉ ra ngoài sân, giọng non nớt nhưng rất là kiên định: "Chơi!"
"Con ăn no rồi nhưng mẹ vẫn còn đói đây này, đợi chút ha."
Giản Dao bình tĩnh ăn bánh bao, uống cháo.
Mập mạp ngẩng đầu nhìn vài giây, quyết đoán buông tay vẫn là tìm bà nội đi.
Trong tay Đô đô ôm một con búp bê vải, ngoan ngoãn dựa vào bên người Diệp mẫu, nhìn anh trai nhào vào trong lòng ngực bà nội, bé nhìn thoáng qua, lại cúi đầu chơi búp bê trong tay.
Một lát sau, nhìn thoáng qua hướng Giản Dao, bé bước chân nhỏ ngắn chập chững đi tìm mẹ.
Giản Dao mới vừa rửa bát đũa xong, đã thấy Đô đô lắc lư đi về hướng mình. Cô khom lưng ôm Đô đô vào trong lòng ngực, nghe bé nãi thanh nãi khí gọi mẹ, trả lời lại một tiếng.
(奶声奶气: Nǎi shēng nǎi qì: âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa)
Ôm bé ngồi xuống, sờ sờ mái tóc mềm mại của bé. Tóc của Mập mạp cùng đô đô đều rất tốt, mềm mại lại sáng bóng, độ dày cũng thực kinh người, còn có hơi hơi vểnh lên.
Giản Dao cầm lấy cái lược nhỏ trên bàn trà, chải chải tóc cho bé, sau đó thắt hai cái bím tóc.
Đô đô chớp chớp hai mắt tròn xoe, lông mi cong vút, làn da trắng nõn, Giản Dao cho bé mặc một bộ váy nhỏ, trông không khác gì búp bê Tây Dương.
"Đi, đi......"
Mập mạp ở bên cạnh ánh mắt trông mong, thấy Giản Dao đặt lược xuống, vội vàng mở miệng.
Giản Dao bất đắc dĩ, không biết bên ngoài có cái gì tốt mà đi, để bé nhớ thương đến như vậy.
Giản Dao đành phải mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài dạo quanh, mới vừa đi đến cửa Điền gia, đã thấy Điền Gia Tuấn từ bên trong chạy ra, thấy mấy người Giản Dao, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Thím ạ, thím muốn ra ngoài sao?" Xong rồi, cậu nhóc còn đang định qua nhà chú Diệp trốn một lát.
Giản Dao còn không có trả lời, đã nghe thấy giọng của Điền chính trị viên vọng ra. "Điền Gia Tuấn cái thằng ranh con này, chạy nhanh lăn trở về cho ba!"
Giản Dao:......
Điền Dũng hùng hổ đuổi tới cửa, thấy mấy người Giản Dao sắc mặt lập tức đình chỉ.
Liếc mắt nhìn con trai đang giả vờ giả vịt chơi đùa cùng đô đô, Điền Dũng ném que cời lửa trong tay vào trong sân.
Trước cùng Diệp mẫu chào hỏi, "Thím, ra ngoài đi dạo hả."
Diệp mẫu cười nói, "Mập mạp không chịu ngồi ở nhà, chỉ muốn ra ngoài chơi, chúng ta mang bọn trẻ ra ngoài tản bộ chút."
Điền Dũng vội vàng nói: "Cháu đây cũng không quấy rầy mọi người."
Nói xong đưa mắt nhìn con trai, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mau trở về, bài tập làm xong chưa đã chạy ra ngoài, còn không quay về bổ sung bài tập cho ba!"
Điền Gia Tuấn nhìn vẻ mặt của ba mình, thật sự không muốn quay về. "Để buổi tối rồi con làm, con muốn đi dạo cùng thím."
Nói xong ánh mắt trông mong nhìn Giản Dao, còn đặc biệt khoa trương chớp chớp mắt, ám chỉ cô giúp chính mình nói chuyện.
"Đi thôi đi thôi." Cậu nhóc dẫn đầu nắm tay mập mạp rời đi.
Giản Dao:......
Cô ngượng ngùng nhìn về phía Điền chính trị viên: "Điền đại ca, bọn em đi dạo một vòng rồi nhất định sẽ dẫn Gia Tuấn về."
Điền Dũng nhìn thoáng qua bóng dáng con trai, cười nói: "Được."
Dù sao tránh được mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm.
Điền Dũng mặc áo ba lỗ, dẫm dép lê, nhặt que cời lửa vừa ném trong sân lên, đặt bên trong phòng khách.
..........
Trên đường.
Điền Gia Tuấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô tâm vô phế cùng Giản Dao oán giận.
"Thím nói xem ba cháu làm gì mà đến mức như này không? Cháu không phải chỉ là nói với giáo viên ông ấy dùng sách bài tập của cháu chùi đít thôi sao, ông ấy cũng không phải là chưa trải qua chuyện này, có cần tức giận đến như vậy không?"
Giản Dao: "......"
"Cháu nói với giáo viên cái này làm gì."
Điền Gia Tuấn xoay chuyển tròng mắt, ấp úng nói: "Cháu lỡ quên làm tập nên cháu nói với giáo viên là cháu làm xong rồi nhưng để ở nhà, không nghĩ tới giáo viên lại để cháu về nhà lấy, cháu đành phải nói bị ba cháu xé ra chùi đít......"
"......"
"Ai biết giáo viên đúng là quá tích cực, tìm tới tận ba cháu để chứng thực......" Nói xong Điền Gia Tuấn còn thở dài, sớm biết như thế cậu nói luôn tình hình thực tế cho rồi, cùng lắm thì chính là bị chép phạt. Cái này còn tốt, bây giờ không chỉ phải chép phạt, còn bị ba đánh.
Giản Dao ánh mắt vi diệu, Điền chính trị viên ở bên ngoài là người nghiêm trang sĩ diện như vậy, cố tình lại có một đứa con trai không xem mặt hắn ra gì. Điền Gia Tuấn thích bóc trần tật xấu của ba cậu nhóc thì không nói làm gì, còn đặc biệt ưa thích cho ba mình đội nồi. (微妙: Wēimiào: vi diệu- tế nhị.)
Đi bộ xong, Giản Dao tốt bụng dẫn Điền Gia Tuấn về đến tận cửa nhà cậu nhóc. Điền Gia Tuấn vẫn còn chưa muốn về nhà, cậu nhìn Giản Dao: "Thím ơi, cháu sang nhà thím chơi một lát nha~."
Giản Dao liếc nhìn về phía sau cậu nhóc, "Ba cháu còn đang chờ cháu kìa, khi nào rảnh lại qua chơi ha."
Điền Gia Tuấn vừa quay đầu, đã đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của ba.
Điền Dũng hừ một tiếng, "Qua đây."
Điền Gia Tuấn thành thành thật thật đứng ở trước vách tường, ánh mắt nhìn thấy que cời lửa ở một bên, bỗng cảm giác mông ẩn ẩn đau.
Điền Dũng hỏi cậu nhóc: "Điền Gia Tuấn, nhiệm vụ của quân nhân là huấn luyện, nhiệm vụ của học sinh là cái gì?"
Điền Gia Tuấn thành thật nói: "Hoàn thành bài tập......"
"Vậy con vì cái gì không làm bài tập?" Điền Dũng lạnh mặt nói: "Không làm bài tập, còn nói dối, bôi nhọ lão tử! Lão tử dạy con như thế này hả?"
Điền Gia Tuấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, rốt cuộc cũng ý thức được lỗi sai của mình.
Cậu nhóc mím môi, lắc lắc đầu.
"Nói chuyện!"
"Con sai rồi!" Điền Gia Tuấn lớn tiếng nói.
Điền Dũng nhìn cậu nhóc một cái, "Không có lần sau. Con đứng tấn nửa tiếng cho ba, đứng xong đi làm bài tập, hai ngày này không được đi ra ngoài chơi, thành thành thật thật chờ ở nhà, có nghe thấy không?"
"Nghe rồi ạ!"
Điền Dũng thấy con trai ngoan ngoãn đứng sẵn tư thế, sửa sang lại quần áo, đội mũ lên, chỉnh tề đi ra cửa.
Lưu Cầm từ phòng bếp đi ra, liếc mắt nhìn con trai một cái, lại tiếp tục làm việc của mình.
Điền Gia Tuấn thành thành thật thật đứng đủ nửa giờ, sau đó về phòng của mình làm bài tập.
*
"Tiểu tử kia nghe ba nó, hai ngày nghỉ này an phận ở trong nhà, người cũng ngoan không ít, còn biết giúp cháu làm việc." Lưu Cầm cười nói.
Cũng không biết có thể kiên trì được mấy ngày.
Diệp mẫu nói: "Trẻ con đều như vậy, không thích làm bài tập. Đứa lớn nhà thím cũng vậy, lúc trước cho nó đi học, học được hai năm, sống chết không chịu đi nữa. Cũng chỉ có Vệ Đông tiếp tục kiên trì, lấy được cái bằng cấp hai."
"Vệ Đông ở bộ đội cũng từng đi trường quân đội bổ túc, cháu xem a, cậu ấy nếu không phải làm quân nhân, làm sinh viên cũng không gì vấn đề." Chồng cô cùng Vệ Đông là cộng sự, khen hắn không ít. Không chỉ có năng lực tác chiến cá nhân cực mạnh, trình độ quân sự cũng cực cao, lớn lên lại đẹp trai, ngay cả thủ trưởng nơi đó cũng đề cập đến mấy lần, cực kỳ coi trọng hắn.
Tôn bà tử nghe xong cũng đi theo khen.
Lưu Cầm nói: "Tôn doanh trưởng cũng vậy, năng lực cũng rất mạnh."
Tôn bà tử nghe xong, chỉ nói: "Ta a, chỉ hy vọng hắn bình an."
Lời này khiến cho Diệp mẫu đồng cảm, con trai là quân nhân, tuy rằng quang vinh, nhưng quang vinh này, là dùng mạng để đổi. Chồng bà tham gia quân ngũ, nhi tử cũng đi theo đường cũ của ba hắn, làm bà vừa tự hào vừa lo lắng.
"Ai nói không phải đâu." Diệp mẫu than một câu.
Trong lòng này của bà không có lúc nào an ổn, đặc biệt là khi con trai đi làm nhiệm vụ.
Lưu Cầm thấy không khí nặng nề lên, vội vàng mở miệng: "Bình an bình an, mọi người khẳng định đều sẽ bình an trở về."
Giản Dao cũng cười nói: "Chị dâu nói rất đúng."
"Đúng rồi, thím, xe lửa của thím ngày mai mấy giờ vậy?" Lưu Cầm hỏi Tôn bà tử.
Tôn bà tử tới bộ đội ở cũng được một tuần rồi, chuẩn bị đi trở về.
Bà nói: "Sáng mai liền đi."
Biết được Tôn Mai sau khi trở về không lâu liền phải gả chồng, Lưu Cầm tặng cho cô ấy một cái khăn lông in mấy bông hoa hồng lớn, Diệp mẫu tặng đôi vỏ gối thêu uyên ương hí thủy, Giản Dao nghĩ nghĩ, mang một lọ kem dưỡng da chưa mở mà mình mua đưa cho cô ấy.
Tôn Mai ôm lễ vật cảm động không thôi, đồ mọi người đưa đều là thứ cô cần nhưng lại khó có được. Đặc biệt là kem dưỡng da, lúc trước khi nói chuyện phiếm cô chỉ nói một câu thật hâm mộ kem dưỡng da của chị dâu, không nghĩ tới chị Giản Dao liền tặng cô một lọ.
Tôn bà tử cũng là liên tục nói lời cảm ơn, nói: "Đáng tiếc cách quá xa, bằng không nhất định phải mời mọi người uống ly rượu mừng."
"Nếu không phải không thể đi xa, chúng cháu cũng muốn đi."
"Về sau có cơ hội lại qua đây chơi a."
"Được rồi, sang năm tôi lại đến!" Tôn bà tử cười ha hả nói.
Tôn Mai mím mím môi, sang năm sợ là cô không tới được.
Sáng sớm hôm sau, Tôn bà tử dẫn theo con gái Tôn mai rời đi khu người thân.
Tiêu Diệu Linh thấy mẹ chồng đi rồi, tâm tình rất tốt. Tuy nói mẹ chồng qua đây cô ta nhẹ nhàng không ít, không cần giặt quần áo nấu cơm, con trai cũng có người chăm sóc. Nhưng cô ta không có đủ kiên nhẫn nhìn cái mặt già kia của bà, càng không thích nghe bà lải nhải.
Ra cửa cũng nói, mua đồ cũng nói. Vẫn là đi mới tốt.
Mấy đứaTôn Tiểu Cường lại có chút luyến tiếc, tuy bà nội cùng mẹ hắn có chút không hợp, nhưng đối bọn họ vẫn khá tốt. Có gì ăn ngon đều để cho bọn họ, chính mình lại luyến tiếc ăn.
Không giống mẹ hắn, có thứ gì tốt, đều ăn một mình, khi nào không muốn ăn mới cho bọn họ ăn.
Tiêu Diệu Linh không biết suy nghĩ của con trai, mở ngăn tủ ra nhìn nhìn, cầm túi đường cát trắng cùng bánh quy ra, nghĩ nghĩ lại tính toán, nhớ tới đồ ăn tự làm mẹ chồng mang đến còn chưa ăn hết, cầm một túi.
Đưa phiếu cơm cho con trai, nếu đến giờ mà mình không trở về, để cho bọn họ tự mình đi nhà ăn ăn.
Dặn dò xong, Tiêu Diệu Linh thong thả ung dung rời đi.
Đi đến trong thành, Tiêu Diệu Linh lập tức đi đến Cố gia. Vào sân lớn, gõ gõ cửa thuộc về Cố gia, không có ai. Cô ta nhíu mày, cửa phía đông bỗng mở ra, có một cái đầu ló ra nhìn thoáng qua.
"Cô tìm ai a?"
Tiêu Diệu Linh liếc nhìn thím mập đeo tạp dề, chỉ chỉ cửa Cố gia: "Người nhà này không có ở nhà sao?"
"Cô là ai a?" Thím mập đánh giá Tiêu Diệu Linh.
"Tôi......" Tiêu Diệu Linh dừng một chút, không muốn nói quá thân, sợ có chuyện gì lại liên lụy đến mình. "Có người nhờ tôi qua đây nhìn xem, có chút việc."
Thím mập hiểu rõ, "Là cái người bộ đội kia hả? Cố lão đầu không có ở đây, giờ này ông ấy hẳn là còn đang quét đường cái, cháu trai ông ấy chắc cũng đi hỗ trợ rồi."
Tiêu Diệu Linh sửng sốt, hỏi: "Cái gì người bộ đội?"
Thím mập nghi ngờ liếc nhìn cô ta một cái, "Lần trước có cái sĩ quan cùng một cô gái xinh đẹp lái xe jeep tới thăm Cố lão đầu, lúc sau còn tặng đồ cho bọn họ, tôi còn cho rằng cô qua đây là bọn họ nhờ vả đâu."
Nói xong liếc mắt một cái nhìn rau khô trong tay cô ta, đoán chừng là bản thân hiểu lầm rồi.
"Cô muốn ở đây chờ hay vẫn là đi tìm bọn họ, chính mình tùy ý." Thím mập cũng lười hỏi nhiều, cuối cùng nhắc nhở một câu. "Cố lão đầu giống như ở chỗ phố đông ý."
Tiêu Diệu Linh ánh mắt chợt lóe, chú Cố ở bộ đội còn có nhân mạch, còn tặng đồ cho bọn họ. Không biết là người nào, vừa vặn chồng cô ta Tôn Hạo cũng ở bộ đội, nếu là có thể giúp một chút, để Tôn Hạo càng tiến thêm một bước......
Nghĩ vậy, Tiêu Diệu Linh trên mặt mang ý cười.
"Cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.