Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 18
Phong Thỏ Tử
11/05/2021
Sau khi ký kết hợp đồng với "Sát cơ", Ôn Tố lại tranh thủ thời gian rảnh rỗi nghiên cứu vai diễn và trêu chọc Sở Tĩnh Xu. Mấy ngày đầu cô còn nghĩ Sở Tĩnh Xu bận rộn sự nghiệp, có thể cho đến lúc chị ấy tiếp quản được công ty mới có thể dành thời gian cho cô, mãi cho đến khi Ôn Tố nhận được điện thoại của mẹ, cô mới biết công ty đã sớm đi vào quỹ đạo, Sở Tĩnh Xu thời gian này bận rộn hoàn toàn là vì để mở rộng con đường mới.
Nói cách khác, công ty Sở Tĩnh Xu đã sớm ổn định trở lại, thậm chí còn có phần phát triển không ngừng.
Chờ sau khi Sở Tĩnh Xu trở về, Ôn Tố nhân cơ hội thử cô một phen, không ngờ Sở Tĩnh Xu mặt không đổi sắc, một mực khẳng định công ty vẫn còn hỗn loạn.
Ôn Tố cho dù là ngu ngốc, cũng có thể hiểu được Sở Tĩnh Xu lừa gạt mình như vậy là vì cái gì.
Rõ ràng là vì không muốn ly hôn.
Ý thức được điểm ấy, Ôn Tố lại càng cảm thấy cô thật đáng yêu.
Bất quá bàn về diễn trò, Ôn Tố lại càng chuyên nghiệp hơn.
"Cần hỗ trợ không?" Ôn Tố cau mày, mặt ẩn ẩn chút lo lắng, "Nếu có gì phiền toái, em có thể giúp chị."
Sở Tĩnh Xu trong lòng căng thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, đôi mắt giống như ngậm nước rưng rưng, cô nói: "Không cần, gần đây em đã giúp chị rất nhiều, chuyện này chị có thể giải quyết được."
"Không cần khách sáo." Ôn Tố nhìn cô trả lời, đến khi người kia chột dạ quay đầu đi.
"Thật sự không cần, mẹ đã giúp chị nhiều rồi." Sở Tĩnh Xu thật lòng nói, "Nếu việc gì cũng cần hỗ trợ, công ty sớm muộn cũng bị hủy trên tay chị, cho nên em không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng chị tự nắm rõ."
Ôn Tố giống như giật mình vuốt cằm, cảm thấy lời nói của Sở Tĩnh Xu cũng có lý, lơ đãng hỏi: "Chị phải mất bao lâu mới có thể giải quyết việc này?"
Sở Tĩnh Xu nghe được lời này trong lòng hoảng hốt, Ôn Tố đang nóng lòng muốn ly hôn với cô sao?
Đôi mắt rũ xuống, lông mi dài cong vút khiến cô trông thật dịu dàng.
Ôn Tố còn đang thưởng thức sườn mặt của cô, chỉ nghe cô nói: "Loại chuyện này ai có thể nắm chắc được đâu, trước kia chị cũng chưa tiếp xúc qua mấy thứ này, có thể là ba tháng, cũng có thể là nửa năm."
Lại còn ba tháng nửa năm, nếu thật sự như vậy, công ty hẳn là không trụ nổi ba tháng sẽ nhanh chóng phá sản mất.
Ôn Tố cố nén ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Nếu không giải quyết được cũng đừng tự ép mình, chỉ sợ cơ thể chị không chịu nổi. Hơn nữa lần đầu tiếp quản công ty, rất nhiều chuyện không biết giải quyết như thế nào là điều bình thường."
Thấy Ôn Tố không tiếp tục tra hỏi nữa, Sở Tĩnh Xu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Từ sau khi Ôn Tố kết thúc phim "Vân Lăng" trở về, hai người liền hình thành thói quen làm việc ở phòng khách.
Đây là bởi vì khi Ôn Tố ký xong hợp đồng, khi về nhà xem kịch bản, trong lúc nhất thời quên đọc kịch bản, liền trực tiếp ở phòng khách nghiên cứu vai diễn. Sở Tĩnh Xu tan tầm trở về thấy cô ở phòng khách nghiêm túc làm việc, cũng đem máy tích xách tay ra phòng khách cùng nhau làm việc.
Mãi cho đến khi Ôn Tố lấy lại tinh thần, ngẩng đầu muốn hoạt động gân cốt, lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của Sở Tĩnh Xu.
Sở Tĩnh Xu:!
Không ngờ bị Ôn Tố phát hiện, Sở Tĩnh Xu không được tự nhiên trừng mắt nhìn, vành tai trắng nõn ửng đỏ, nếu không phải cô có trang điểm nhẹ, Ôn Tố dám cam đoan mặt cô cũng là màu đỏ hồng.
Ôn Tố không cho cô cơ hội ngụy biện, trực tiếp hỏi: "Chị đang nhìn em?"
Sở Tĩnh Xu ngẩn ra, vành tai vốn chỉ hồng nhạt dường như càng đỏ hơn nữa, cô hạ giọng, cố làm cho chính mình có vẻ ngây thơ vô tội, "Không thể nhìn được sao?"
Hôm nay lại học được cách hỏi vặn lại người ta.
Ôn Tố có chút đăm chiêu nhìn cô, đến khi Sở Tĩnh Xu không tự nhiên tránh đi ánh mắt đó nhìn xuống bàn phím, lúc này mới nghe âm thanh cười khẽ của Ôn Tố, nói: "Có thể chứ."
Nghe được tiếng cười hai má Sở Tĩnh Xu nóng lên, trong lòng bắt đầu đánh trống rộn ràng.
Ôn Tố trước kia chưa từng thể hiện ra dáng vẻ như vậy, lần trước nghe thấy tiếng cười đó là khi đang diễn trò trước mặt Phương Oánh Như, nhưng bây giờ không có Phương Oánh Như ở đây, hai người các cô cũng không cần phải diễn trò.
Như vậy thái độ này có phải chứng minh rằng...
Ánh mắt Sở Tĩnh Xu bất giác dừng trên người Ôn Tố, mà Ôn Tố đã cúi đầu tiếp tục nghiên cứu nhân vật.
Có chút mất mát khó hiểu, Sở Tĩnh Xu dưới đáy lòng yên lặng thở dài, thu lại tâm tư lo được lo mất, chuyên tâm tập trung vào công việc.
Từ lần đó, hai người giống như ngầm hiểu, Sở Tĩnh Xu mỗi lần trở về đều có thể nhìn thấy Ôn Tố ở phòng khách nghiên cứu kịch bản, Ôn Tố nghe được tiếng mở cửa liền biết được đã đến giờ rồi.
Tuy rằng bình thường đến giờ này, Ôn Tố đều chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát, nhưng khi nhìn đến Sở Tĩnh Xu mang máy tính ngồi xuống đối diện, cô đành phải tiếp tục cầm bút phân tích kịch bản.
Hiệu suất làm việc cao như vậy giúp Ôn Tố rất nhanh đã nắm rõ kịch bản "Sát cơ", chỉ chờ ngày quay.
__________________________________
Nửa tháng sau, đoàn phim "Sát cơ" chính thức khởi động, lần này bối cảnh đều ở xung quanh thành phố.
Bởi vì ekip lần này so với "Vân Lăng" lớn hơn nhiều, ngày khai máy phóng viên đến rất đông, phóng viên vây quanh Ôn Tố cũng không tính là nhiều, nhưng những câu hỏi mà bọn họ đưa ra cũng không mấy thân thiện, đều ngầm ám chỉ cô diễn vai này chính là đang phá hủy tác phẩm.
Đối mặt với mấy phóng viên như vậy, Ôn Tố đương nhiên sẽ không cư xử quá hòa nhã, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái liền xoay người rời đi.
Thấy có phóng viên tức giận, Cảnh tỷ đi ra hòa giải cũng khiếp sợ một phen, nhưng nhớ tới gia thế bối cảnh phía sau vị này, phóng viên kia có không cam lòng cũng phải nuốt xuống, chuẩn bị lên các diễn đàn nặc danh bôi đen Ôn Tố.
Ở trong vòng tròn này, dù có là siêu sao cũng phải tôn trọng giới truyền thông, nếu không ngay cả những người trong sạch nhất cũng có thể bị dội nước bẩn. Bởi vậy, việc xây dựng quan hệ tốt với truyền thông đã trở thành luật bất thành văn của những người trong vòng, nhưng mà Cảnh tỷ cũng sẽ không làm như vậy, dù sao người ta cũng có gia thế.
Khác với thái độ bất thiện của đám phóng viên, sau khi tin tức "Sát cơ" chính thức khởi động được công khai, vai diễn nữ gián điệp của Ôn Tố được cư dân mạng đón nhận nồng nhiệt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Ôn Tố nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy kể từ khi ra mắt --
"Ôn Tố chính là người tôi nghĩ đến khi đọc truyện này. Ôn Tố thật sự rất thích hợp với hình tượng cao lãnh ngự tỷ, quả thật bùng nổ."
"Người hâm mộ đây, bộ phim này tôi sẽ theo dõi, Ôn Tố rất phù hợp với hình tượng khí chất của Tiết Như Thu, vai diễn này rất thích hợp."
"Ôn Tố hẳn là nên diễn những vai như thế này, rõ ràng là hình tượng lạnh lùng, lại đi diễn mấy cái thể loại ngốc nghếch ngọt ngào đáng yêu, quả thật quá cay mắt.
"CMN!! Lại là Ôn Tố!! Cô ta không lo đi đóng mấy phim hình tượng Mary Sue đi, chạy đến đây đóng phim chiến tranh tình báo cái gì, cầu cho biên kịch không đem thể loại phim chiến tranh đổi thành Mary Sue* thời dân quốc."
(*Mary Sue: tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý)
"Lầu trên đừng nói vậy chứ, tôi vốn còn đang rất mong chờ, đột nhiên nhìn thấy bình luận này, thật cảm thấy sẽ bị đổi thành Mary Sue dân quốc mất."
"Đừng đoán mò, nam chính số một là Giản Vệ, nếu thật sự đổi thành thể loại Mary Sue, Giản Vệ cũng sẽ không nhận, theo tôi nghĩ, đây là phim nam chủ!"
"Lần đầu tiên thấy phim chuyển thể chọn diễn viên phù hợp như vậy, hy vọng tác phẩm sẽ hay, ủng hộ trước đã."
"Tôi nói này, đây có thể là vai diễn được đánh giá cao nhất của Ôn Tố/ cười to/ cười to/ cười to"
"Ôn Tố đổi người đại diện hay sao vậy, phong cách gần đây đều thay đổi, thật mong chờ."
Khi Cảnh tỷ nhìn thấy bình luận Ôn Tố đổi người đại diện kia, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Trước kia vai diễn cũng không phải do chị ta chọn, đều là do Ôn Tố tự mình chọn, với kỹ thuật diễn xuất của Ôn Tố trước kia, nếu chị ta chọn mấy vai diễn như vậy cho cô, cô có thể diễn được sao?
Cảnh tỷ thở dài, may là hiện tại Ôn Tố kịp thời tỉnh ngộ, tìm giáo viên dạy diễn xuất, nếu không thanh danh người đại diện kim bài của chị ta sẽ bị hủy trong tay Ôn Tố mất.
Lễ khai máy buổi sáng kết thúc, công tác quay chụp cũng được tiến hành khẩn trương.
Biểu hiện tuyệt vời của Ôn Tố vượt quá sự mong đợi của mọi người, vốn nghĩ Ôn Tố diễn xuất quá tệ sẽ làm kéo dài thời gian sản xuất, nhà sản xuất và đạo diễn lúc này thở phào, thậm chí còn rất vui mừng.
Thật không biết Cảnh Dịch Thu suy nghĩ thế nào, Ôn Tố diễn thể loại vai này rất phù hợp, tại sao không chọn cho cô những vai nữ chính tương tự thế này, lại mang mặt đơ đi diễn những vai ngốc bạch ngọt.
Hoàn toàn không biết chính mình một lần nữa bị lên án, Cảnh tỷ vẫn còn đang vì lộ trình tương lai của Ôn Tố mà bận rộn.
Dàn diễn viên "Sát cơ" mạnh hơn nhiều so với "Vân Lăng", còn có hai diễn viên tên tuổi khác, Ôn Tố mặc dù kỹ thuật diễn xuất kém hơn hai vị tiền bối, nhưng khi diễn chung cũng có thể thực hiện tốt.
Cả đoàn phim hầu như đều thay đổi cách nhìn với cô, càng cảm thấy khuôn mặt này trước kia chỉ diễn phim thần tượng thật lãng phí.
Biểu hiện "phi thường" của Ôn Tố phát huy khiến hiệu suất quay chụp được nâng cao, hôm nay còn có thể quay trước những phân đoạn của hôm sau, đến buổi chiều khi kết thúc công việc, Ôn Tố cũng đã mệt thở không ra hơi.
Đúng lúc hôm qua cha lại gọi điện thoại bảo các cô đêm nay đến ăn cơm, vốn Sở Tĩnh Xu định lấy lý do bận rộn công việc uyển chuyển từ chối, nhưng đã bị Ôn Tố cướp lời nhanh chóng đồng ý --
"Có việc gì không hiểu có thể hỏi mẹ." Ôn Tố chân thành đề nghị.
Sở Tĩnh Xu đáy lòng lộp bộp, cô chính là sợ chuyện này nên mới không dám gặp cha mẹ Ôn Tố, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ hỏi cô tình huống gần đây của công ty, cứ như vậy sẽ bị lộ mất.
Cô không sợ mẹ Ôn Tố biết mình lừa em ấy, cô chỉ sợ em ấy biết được sự thật này.
Lỡ như Ôn Tố đã biết, vậy...
Sở Tĩnh Xu nhớ tới lần đó khi Sở Tĩnh Đồng và Ôn Tố chờ cô ở công ty, Sở Tĩnh Đồng đã hỏi Ôn Tố "Tại sao chị lại không thích chị của em."
Cô cũng rất muốn biết đáp án, nhưng lại càng sợ nghe được đáp án.
Sở Tĩnh Xu lấy lại bình tĩnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp còn tràn đầy thành thật, cười nói: "Chị vẫn là muốn tự mình cố gắng, tin tưởng chị được không?"
"Đừng ép buộc bản thân quá." Ôn Tố không đồng ý nhìn cô, cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của cô.
Sở Tĩnh Xu lắc đầu, "Sao lại gọi là tự ép buộc bản thân, đây là công ty do ông nội chị sáng lập, chị chỉ hy vọng có thể dẫn dắt nó đi đúng hướng. Mẹ đã hỗ trợ chị rất nhiều rồi, chị không muốn lại làm phiền bà."
Không để Ôn Tố nói, cô đã cười khẽ hạ mắt, "Nếu không được thì xem ra chị đúng là vô dụng rồi."
Ôn Tố nhìn Sở Tĩnh Xu một lát, người kia suýt chút nữa không duy trì được biểu tình, Ôn Tố lúc này mới mở miệng, "Được rồi, em sẽ không nói với mẹ chuyện này nữa."
Nghe như thế, đáy lòng Sở Tĩnh Xu mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến ngày mai mẹ Ôn có thể chủ động nhắc tới, liền rèn sắt khi còn nóng, giống như chột dạ nắm ngón tay, "Thật ra chị... có chuyện, gạt mẹ."
Ôn Tố thắc mắc nhìn cô.
Sở Tĩnh Xu hắng giọng, ngón tay thon dài trắng nõn xoắn vào nhau, động tác nhỏ này nhìn đáng yêu muốn chết.
"Chị nói dối với mẹ công ty hiện tại đã khôi phục bình thường." Sở Tĩnh Xu vừa nói vừa quan sát Ôn Tố, thấy thần sắc cô khẽ động, Sở Tĩnh Xu vội vàng bổ sung: "Chị là không muốn khiến mẹ lo lắng, đến lúc đó em cũng đừng vạch trần chị!"
Ôn Tố phải rất khắc chế để không cười thành tiếng, cô thật không biết nên khen Sở Tĩnh Xu thông minh, hay nên cười vì hành vi lừa gạt mình của chị ấy đây. Nếu không phải cô biết rõ năng lực của Sở Tĩnh Xu, cô thật sự sẽ tin vào lời nói dối này.
Nhưng nếu nói dối quá nhiều lần sẽ không thể nào quay về được nữa, đến lúc đó xem chị ấy làm thế nào?
Cố nén ý cười, Ôn Tố nhíu mày làm bộ dạng như đang đắn đo.
Sở Tĩnh Xu thấy vậy liền an tâm, chỉ cần Ôn Tố có dáng vẻ như vậy tức là có thể thương lượng được.
Cô vội vàng bổ sung vài câu, "Chị sẽ không ép bản thân quá, nếu thật sự không giải quyết được, chị sẽ tìm mẹ hỗ trợ. Cục diện hiện tại còn có thể khống chế được, tuy rằng chị còn chưa xuất sắc như mẹ..."
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Sở Tĩnh Xu đã giảm rất nhiều, bộ dáng áy náy ảm đạm khiến Ôn Tố không nỡ nhìn cô khổ sở.
Ôn Tố "miễn cưỡng" gật đầu đáp ứng, lại cường điệu nói: "Tuyệt đối không được cậy mạnh."
Sở Tĩnh Xu lúc này mới lộ ra nụ cười tươi tắn, nhịn không được cầm tay Ôn Tố, "Cảm ơn em đã giúp chị nhiều như vậy, còn đáp ứng thỉnh cầu này của chị, thật không biết phải cảm ơn em thế nào."
Ôn Tố nén mắt toát lên vẻ chân thành, "Việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí."
____________________________
Sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim, việc đầu tiên Ôn Tố làm sau khi về nhà là gội đầu tắm rửa, mặc phục trang trong loại thời tiết này, cảm thấy mùi trên cơ thể mình thật khó chịu.
Nghe được mùi hương như vậy thật buồn nôn, làm sao nuốt trôi cơm được.
Đến khi Ôn Tố tắm rửa thay quần áo xuống lầu, Sở Tĩnh Xu cũng vừa lúc về đến nhà.
"Chị đem văn kiện lên lầu trước, rồi cùng nhau đi." Sở Tĩnh Xu giơ văn kiện trên tay lên, nhìn Ôn Tố cười ngọt ngào.
Ôn Tố ra vẻ đồng ý, Sở Tĩnh Xu liền nhẹ nhàng bước lên lầu.
Thời gian chờ Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố nhịn không được ngáp vài cái, lúc này cô rất mệt mỏi, hôm nay tuy chỉ là quay mấy cảnh hội thoại, nhưng thể lực và tinh thần đều tiêu hao rất lớn, buổi trưa lại không được nghỉ trưa. Nếu không phải đã đồng ý đến nhà cha mẹ ăn cơm, Ôn Tố đã trực tiếp lên giường ngủ.
Lần này Sở Tĩnh Xu không lái xe, mà để tài xế Tiểu Trương chở đi.
Khi đến nhà vợ chồng Ôn thị đã là tám giờ rưỡi tối.
Đã lâu không thấy con gái, Trầm Bách Xuyên không nhịn được nâng tay xoa đầu Ôn Tố.
Vẻ mặt Ôn Tố nhất thời cứng đờ, khi bị cha mình chạm vào, phản ứng của cô và nguyên chủ giống nhau như đúc, khó chịu nhưng cũng không trốn tránh, đành phải cứng ngắc mặc cha mình tùy ý sờ đầu.
Sở Tĩnh Xu còn chưa kịp trêu chọc cô đã bị Trầm Bách Xuyên đưa tay xoa đầu.
Sở Tĩnh Xu:...
Tuy thường xuyên làm vậy với em gái, nhưng khi chính mình bị người lớn sờ đầu, vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Ôn Tố nhướng mày nhìn cô, Sở Tĩnh Xu yên lặng dời mắt, mím môi không nói.
Sự vui vẻ của mọi người hầu như biến mất khi thấy Ôn Như Nhàn tiếp điện thoại bàn chuyện công việc, Trầm Bách Xuyên bất đắc dĩ bĩu môi, mặc kệ người vợ cuồng công việc của mình, nói với hai người: "Chúng ta ăn trước, mặc kệ bà ấy."
Ôn Tố cũng không do dự, trực tiếp cầm lấy đũa gắp rau.
Ở Ôn gia, Ôn Như Nhàn kiếm được nhiều tiền hơn, tính tình cũng nóng nảy hơn, nhưng Trầm Bách Xuyên đều có cách kiềm chế bà, mỗi lần nguyên chủ chọc mẹ nổi giận, chỉ cần trốn phía sau lưng cha, dù mẹ có nóng nảy đến đâu nhìn thấy cha cũng sẽ thu lại.
"Hai đứa sao lại gầy đi rồi, có phải bận rộn công việc quá không? Dù bận cũng phải ăn cơm đúng bữa, cơ thể khỏe mạnh là quan trọng nhất." Trầm Bách Xuyên cau mày, liếc mắt nhìn Ôn Như Nhàn đang nói chuyện điện thoại, "Đừng giống như mẹ tụi con."
"Cái gì đừng giống tôi?" Ôn Như Nhàn thuận miệng hỏi, ngồi xuống bên cạnh Trầm Bách Xuyên.
Trầm Bách Xuyên lạnh lùng mở miệng nói: "Giống như bà trong lòng lúc nào cũng chỉ nhớ rõ công việc."
Ôn Như Nhàn nhướng mày, "Ai nói, trong lòng tôi nhớ rõ ràng nhất là ông!"
Suýt chút nữa bị sặc, thật vất vả nuốt xuống miếng rau, Ôn Tố nhịn không được giương mắt nhìn đôi vợ chồng trung niên ngồi trước mặt.
Trầm Bách Xuyên da mặt mỏng, xấu hổ vỗ mu bàn tay Ôn Như Nhàn, "Trước mặt bọn nhỏ nói bậy gì đó!"
Cái vỗ tay tuy nhìn giống thật hung ác, nhưng Ôn Như Nhàn lại cảm nhận được lực đánh cũng không lớn, tay cũng không xuất hiện màu đỏ.
Ngoài miệng nói không cần ở trước mặt bọn nhỏ nói mấy lời này, trên thực tế lại đi liếc mắt đưa tình.
Ôn Như Nhàn cũng không để ý, cười cười, "Nói sự thật thôi."
Đáy lòng xem thường, Ôn Tố dời mắt xem như không thấy đôi vợ chồng này liếc mắt đưa tình, lại thấy Sở Tĩnh Xu đang mỉm cười nhìn bọn họ, trên mặt ngoại trừ ý cười còn có vài phần hâm mộ, Ôn Tố không khỏi mềm lòng.
Thấy ánh mắt của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn cô, lại bắt gặp đôi mắt sâu như nước hồ kia.
Vợ chồng Ôn thị rất nhanh cũng thấy được sự mờ ám của hai đứa nhỏ, trao đổi nhau ánh mắt ăn ý, trong mắt đều là ý cười vui mừng.
Lúc ăn cơm quả nhiên Ôn Như Nhàn hỏi Sở Tĩnh Xu tình hình gần đây của công ty, Sở Tĩnh Xu nhanh chóng liếc mắt sang Ôn Tố, nhìn như bình tĩnh nói chuyện công việc nhưng kỳ thực trong lòng lại lo lắng.
Nghe được Sở Tĩnh Xu nói suy nghĩ của mình và kế hoạch trong tương lai, Ôn Như Nhàn rất tán thưởng, bà cảm thấy nếu không có Ôn gia hỗ trợ, Sở Tĩnh Xu cũng có thể dùng thực lực của mình gánh vác một công ty lớn như vậy.
Năng lực kinh doanh của Sở Tĩnh Xu vượt xa so với cha mình, Ôn Như Nhàn không khỏi vui mừng cho người bạn quá cố, ít nhất Sở gia cũng sẽ không xuống dốc trong tay Sở Tĩnh Xu.
Nói xong chuyện này với Ôn Như Nhàn, Sở Tĩnh Xu nhanh chóng nhìn sang Ôn Tố, người nọ vẫn chưa biết, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhận ra ánh mắt Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố nhìn sang, thấy cô đang nhìn mình liền cười khẽ.
Ôn Tố làm khẩu hình với cô: "Tiểu lừa gạt."
Sở Tĩnh Xu thấy vậy hoàn toàn yên tâm, trên mặt cũng mang ý cười nhẹ nhàng.
Tiểu lừa gạt thì tiểu lừa gạt, cũng không phải lần đầu tiên bị Ôn Tố gọi là tiểu lừa gạt, dù sao... nghe cũng có vẻ vô cùng thân thiết.
Đang cảm khái năng lực của Sở Tĩnh Xu, Ôn Như Nhàn nhìn thấy hai người thân mật, trong lòng cũng sinh ra chút suy nghĩ ----
Nếu hai người các cô sớm lập kế hoạch sinh con thì tốt quá.
Người có suy nghĩ này không chỉ có mình Ôn Như Nhàn, Trầm Bách Xuyên lại rất nhanh bắt đầu thúc giục Ôn Tố.
"Con gái của em họ con cũng đã được một tuổi rồi, cha và mẹ con đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho nó, con làm chị cũng suy nghĩ xem."
Ôn Tố:...... Dừng lại!
Đương nhiên Trầm Bách Xuyên sẽ không dừng, mấy hôm trước Ôn Tố lại nhận được hình chụp của cháu gái họ do Trầm Bách Xuyên gửi tới, quả thật làm cho cô đau đầu vô cùng.
Mới đầu Sở Tĩnh Xu nghĩ Trầm Bách Xuyên thật là đang nói chuyện tặng quà, lát sau mới biết đây là ý thúc giục hai người các cô sớm lập kế hoạch sinh con, ý thức được điều này, Sở Tĩnh Xu nhất thời đỏ mặt, nhịn không được liếc nhìn sang Ôn Tố.
Làn da trắng như sứ nhiễm một tầng ửng đỏ lại mang chút phong tình, Ôn Tố làm như lơ đãng nhìn sang cũng giật mình, cô nhớ tới cảm giác kinh hãi khi lần đầu tiên thấy đối phương bày ra dáng vẻ quyến rũ như vậy.
Tiếp xúc nhiều trong khoảng thời gian này khiến Ôn Tố suýt chút nữa đã quên, Sở Tĩnh Xu chính là một vị đại mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Nhìn tới dáng vẻ của đôi trẻ, Trầm Bách Xuyên làm sao còn lo lắng hai người các cô thật ra không hạnh phúc.
Kỳ thực ông cũng không phải muốn ép hai người các cô sinh con, nhưng dù sao là bậc làm cha mẹ cũng nên nói vài câu, nếu các cô có ý nghĩ này, cũng sẽ sớm lập kế hoạch trước, nếu không có, vậy cũng không quan trọng, chỉ cần các cô hạnh phúc là tốt rồi.
Cơm nước xong, Trầm Bách Xuyên định giữ hai người ở lại, nhưng sáng mai Ôn Tố còn phải đi quay phim, nơi này cách trường quay cũng khá xa, không thuận tiện bằng nhà mình, liền từ chối.
Trên đường trở về, Sở Tĩnh Xu trái lo phải nghĩ, nhịn không được muốn nói với Ôn Tố chuyện khi nãy. Cô vừa định mở miệng đã thấy đầu vai trĩu xuống, mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
Ôn Tố tựa vào đầu vai của cô.
Sở Tĩnh Xu trong lòng vui vẻ, đang định trêu cô có phải đang muốn làm nũng mình, chợt nghe tiếng hít thở đều đều.
Thì ra là đang ngủ.
Sở Tĩnh Xu khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, đỡ đầu của Ôn Tố, đảm bảo cho cô dựa vào thật thoải mái.
Ôn Tố ngủ rất say, cũng không tỉnh lại.
Sở Tĩnh Xu theo bản năng ngừng thở, nâng nhẹ tay chạm vào gò má của cô, xác định người kia ngủ rất sâu không hề phát hiện, lúc này mới nhẹ nhàng khẽ động đầu ngón tay, muốn phác họa ngũ quan của cô, đầu ngón tay lại không cẩn thận chạm vào một vật ấm áp mềm mại.
Ý thức được đó là môi của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu như bị điện giật rút tay về, nhịn không được nhìn ngón tay ngẩn người, hai giây sau, ma xui quỷ khiến lại nâng tay đặt lên môi chính mình.
Nhận ra mình vừa làm gì, Sở Tĩnh Xu thất kinh siết chặt bàn tay giấu sau lưng, bên tai tràn ngập tiếng tim mình như đánh trống, cô vội vàng đè lại lồng ngực, giống như có thể khiến cho tim đập chậm lại không đánh thức Ôn Tố.
May mắn, Ôn Tố vẫn ngủ say như trước, đối với những chuyện xung quanh mình hoàn toàn không hay biết gì.
Cảm giác như vậy khiến Sở Tĩnh Xu càng khổ sở, vừa hy vọng Ôn Tố thật ra vẫn thanh tỉnh, lại thấy may mắn khi Ôn Tố đang ngủ say.
Tâm tình phức tạp làm cô sinh ra một nỗi xúc động muốn nói cho Ôn Tố biết hết thảy chân tướng mọi việc.
Nhưng nghĩ đến những phản ứng có thể có của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu chùn bước.
Nếu là lúc trước, cô có lẽ còn cảm thấy không phục, muốn tranh cao thấp với Thẩm Mạn Huy, nhưng hiện tại cô lại không dám, sợ mình sẽ thất bại.
Sở Tĩnh Xu vẻ mặt phức tạp nhìn tới người đang tựa vào vai mình ngủ yên, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, ít nhất thời khắc này có thể duy trì thêm chút nữa.
Nhưng dù có duy trì thế nào thì con đường cũng chỉ dài như vậy.
Tiểu Trương đang muốn cho xe vào garage, chỉ nghe Sở Tĩnh Xu ngồi phía sau thấp giọng nói: "Tiếp tục chạy."
Tiểu Trương:???
Anh ta quay đầu nhìn Sở Tĩnh Xu, Sở Tĩnh Xu ánh mắt thâm thúy nhìn lại, ra hiệu tiếp tục.
Vốn định hỏi tại sao, nhìn đến Ôn Tố đang tựa vai cô, anh ta lựa chọn ngậm miệng, yên lặng tiếp tục lái xe, bắt đầu chạy lòng vòng quanh khu biệt thự.
Lúc Tiểu Trương lái đến vòng thứ hai, Ôn Tố rốt cuộc tỉnh lại.
Ôn Tố mờ mịt mở mắt, nhận ra xe vẫn đang chạy, theo bản năng nhìn đồng hồ phía trước, trong lúc nhất thời kinh ngạc đến tỉnh ngủ.
Đáng lý chỉ mất không quá hai mươi phút là có thể về tới nhà, bây giờ đã hơn một tiếng rồi, sao vẫn còn chưa tới?
"Còn chưa tới?" ôn Tố nhíu mày kỳ quái hỏi.
Sở Tĩnh Xu mặt không đổi sắc, "Trời tối quá, anh ta lạc đường."
Tiểu Trương:...
Tiểu Trương: cmn lạc đường, không phải cô bảo tôi chạy lòng vòng sao?
Nói cách khác, công ty Sở Tĩnh Xu đã sớm ổn định trở lại, thậm chí còn có phần phát triển không ngừng.
Chờ sau khi Sở Tĩnh Xu trở về, Ôn Tố nhân cơ hội thử cô một phen, không ngờ Sở Tĩnh Xu mặt không đổi sắc, một mực khẳng định công ty vẫn còn hỗn loạn.
Ôn Tố cho dù là ngu ngốc, cũng có thể hiểu được Sở Tĩnh Xu lừa gạt mình như vậy là vì cái gì.
Rõ ràng là vì không muốn ly hôn.
Ý thức được điểm ấy, Ôn Tố lại càng cảm thấy cô thật đáng yêu.
Bất quá bàn về diễn trò, Ôn Tố lại càng chuyên nghiệp hơn.
"Cần hỗ trợ không?" Ôn Tố cau mày, mặt ẩn ẩn chút lo lắng, "Nếu có gì phiền toái, em có thể giúp chị."
Sở Tĩnh Xu trong lòng căng thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, đôi mắt giống như ngậm nước rưng rưng, cô nói: "Không cần, gần đây em đã giúp chị rất nhiều, chuyện này chị có thể giải quyết được."
"Không cần khách sáo." Ôn Tố nhìn cô trả lời, đến khi người kia chột dạ quay đầu đi.
"Thật sự không cần, mẹ đã giúp chị nhiều rồi." Sở Tĩnh Xu thật lòng nói, "Nếu việc gì cũng cần hỗ trợ, công ty sớm muộn cũng bị hủy trên tay chị, cho nên em không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng chị tự nắm rõ."
Ôn Tố giống như giật mình vuốt cằm, cảm thấy lời nói của Sở Tĩnh Xu cũng có lý, lơ đãng hỏi: "Chị phải mất bao lâu mới có thể giải quyết việc này?"
Sở Tĩnh Xu nghe được lời này trong lòng hoảng hốt, Ôn Tố đang nóng lòng muốn ly hôn với cô sao?
Đôi mắt rũ xuống, lông mi dài cong vút khiến cô trông thật dịu dàng.
Ôn Tố còn đang thưởng thức sườn mặt của cô, chỉ nghe cô nói: "Loại chuyện này ai có thể nắm chắc được đâu, trước kia chị cũng chưa tiếp xúc qua mấy thứ này, có thể là ba tháng, cũng có thể là nửa năm."
Lại còn ba tháng nửa năm, nếu thật sự như vậy, công ty hẳn là không trụ nổi ba tháng sẽ nhanh chóng phá sản mất.
Ôn Tố cố nén ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Nếu không giải quyết được cũng đừng tự ép mình, chỉ sợ cơ thể chị không chịu nổi. Hơn nữa lần đầu tiếp quản công ty, rất nhiều chuyện không biết giải quyết như thế nào là điều bình thường."
Thấy Ôn Tố không tiếp tục tra hỏi nữa, Sở Tĩnh Xu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Từ sau khi Ôn Tố kết thúc phim "Vân Lăng" trở về, hai người liền hình thành thói quen làm việc ở phòng khách.
Đây là bởi vì khi Ôn Tố ký xong hợp đồng, khi về nhà xem kịch bản, trong lúc nhất thời quên đọc kịch bản, liền trực tiếp ở phòng khách nghiên cứu vai diễn. Sở Tĩnh Xu tan tầm trở về thấy cô ở phòng khách nghiêm túc làm việc, cũng đem máy tích xách tay ra phòng khách cùng nhau làm việc.
Mãi cho đến khi Ôn Tố lấy lại tinh thần, ngẩng đầu muốn hoạt động gân cốt, lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của Sở Tĩnh Xu.
Sở Tĩnh Xu:!
Không ngờ bị Ôn Tố phát hiện, Sở Tĩnh Xu không được tự nhiên trừng mắt nhìn, vành tai trắng nõn ửng đỏ, nếu không phải cô có trang điểm nhẹ, Ôn Tố dám cam đoan mặt cô cũng là màu đỏ hồng.
Ôn Tố không cho cô cơ hội ngụy biện, trực tiếp hỏi: "Chị đang nhìn em?"
Sở Tĩnh Xu ngẩn ra, vành tai vốn chỉ hồng nhạt dường như càng đỏ hơn nữa, cô hạ giọng, cố làm cho chính mình có vẻ ngây thơ vô tội, "Không thể nhìn được sao?"
Hôm nay lại học được cách hỏi vặn lại người ta.
Ôn Tố có chút đăm chiêu nhìn cô, đến khi Sở Tĩnh Xu không tự nhiên tránh đi ánh mắt đó nhìn xuống bàn phím, lúc này mới nghe âm thanh cười khẽ của Ôn Tố, nói: "Có thể chứ."
Nghe được tiếng cười hai má Sở Tĩnh Xu nóng lên, trong lòng bắt đầu đánh trống rộn ràng.
Ôn Tố trước kia chưa từng thể hiện ra dáng vẻ như vậy, lần trước nghe thấy tiếng cười đó là khi đang diễn trò trước mặt Phương Oánh Như, nhưng bây giờ không có Phương Oánh Như ở đây, hai người các cô cũng không cần phải diễn trò.
Như vậy thái độ này có phải chứng minh rằng...
Ánh mắt Sở Tĩnh Xu bất giác dừng trên người Ôn Tố, mà Ôn Tố đã cúi đầu tiếp tục nghiên cứu nhân vật.
Có chút mất mát khó hiểu, Sở Tĩnh Xu dưới đáy lòng yên lặng thở dài, thu lại tâm tư lo được lo mất, chuyên tâm tập trung vào công việc.
Từ lần đó, hai người giống như ngầm hiểu, Sở Tĩnh Xu mỗi lần trở về đều có thể nhìn thấy Ôn Tố ở phòng khách nghiên cứu kịch bản, Ôn Tố nghe được tiếng mở cửa liền biết được đã đến giờ rồi.
Tuy rằng bình thường đến giờ này, Ôn Tố đều chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát, nhưng khi nhìn đến Sở Tĩnh Xu mang máy tính ngồi xuống đối diện, cô đành phải tiếp tục cầm bút phân tích kịch bản.
Hiệu suất làm việc cao như vậy giúp Ôn Tố rất nhanh đã nắm rõ kịch bản "Sát cơ", chỉ chờ ngày quay.
__________________________________
Nửa tháng sau, đoàn phim "Sát cơ" chính thức khởi động, lần này bối cảnh đều ở xung quanh thành phố.
Bởi vì ekip lần này so với "Vân Lăng" lớn hơn nhiều, ngày khai máy phóng viên đến rất đông, phóng viên vây quanh Ôn Tố cũng không tính là nhiều, nhưng những câu hỏi mà bọn họ đưa ra cũng không mấy thân thiện, đều ngầm ám chỉ cô diễn vai này chính là đang phá hủy tác phẩm.
Đối mặt với mấy phóng viên như vậy, Ôn Tố đương nhiên sẽ không cư xử quá hòa nhã, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái liền xoay người rời đi.
Thấy có phóng viên tức giận, Cảnh tỷ đi ra hòa giải cũng khiếp sợ một phen, nhưng nhớ tới gia thế bối cảnh phía sau vị này, phóng viên kia có không cam lòng cũng phải nuốt xuống, chuẩn bị lên các diễn đàn nặc danh bôi đen Ôn Tố.
Ở trong vòng tròn này, dù có là siêu sao cũng phải tôn trọng giới truyền thông, nếu không ngay cả những người trong sạch nhất cũng có thể bị dội nước bẩn. Bởi vậy, việc xây dựng quan hệ tốt với truyền thông đã trở thành luật bất thành văn của những người trong vòng, nhưng mà Cảnh tỷ cũng sẽ không làm như vậy, dù sao người ta cũng có gia thế.
Khác với thái độ bất thiện của đám phóng viên, sau khi tin tức "Sát cơ" chính thức khởi động được công khai, vai diễn nữ gián điệp của Ôn Tố được cư dân mạng đón nhận nồng nhiệt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Ôn Tố nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy kể từ khi ra mắt --
"Ôn Tố chính là người tôi nghĩ đến khi đọc truyện này. Ôn Tố thật sự rất thích hợp với hình tượng cao lãnh ngự tỷ, quả thật bùng nổ."
"Người hâm mộ đây, bộ phim này tôi sẽ theo dõi, Ôn Tố rất phù hợp với hình tượng khí chất của Tiết Như Thu, vai diễn này rất thích hợp."
"Ôn Tố hẳn là nên diễn những vai như thế này, rõ ràng là hình tượng lạnh lùng, lại đi diễn mấy cái thể loại ngốc nghếch ngọt ngào đáng yêu, quả thật quá cay mắt.
"CMN!! Lại là Ôn Tố!! Cô ta không lo đi đóng mấy phim hình tượng Mary Sue đi, chạy đến đây đóng phim chiến tranh tình báo cái gì, cầu cho biên kịch không đem thể loại phim chiến tranh đổi thành Mary Sue* thời dân quốc."
(*Mary Sue: tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý)
"Lầu trên đừng nói vậy chứ, tôi vốn còn đang rất mong chờ, đột nhiên nhìn thấy bình luận này, thật cảm thấy sẽ bị đổi thành Mary Sue dân quốc mất."
"Đừng đoán mò, nam chính số một là Giản Vệ, nếu thật sự đổi thành thể loại Mary Sue, Giản Vệ cũng sẽ không nhận, theo tôi nghĩ, đây là phim nam chủ!"
"Lần đầu tiên thấy phim chuyển thể chọn diễn viên phù hợp như vậy, hy vọng tác phẩm sẽ hay, ủng hộ trước đã."
"Tôi nói này, đây có thể là vai diễn được đánh giá cao nhất của Ôn Tố/ cười to/ cười to/ cười to"
"Ôn Tố đổi người đại diện hay sao vậy, phong cách gần đây đều thay đổi, thật mong chờ."
Khi Cảnh tỷ nhìn thấy bình luận Ôn Tố đổi người đại diện kia, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Trước kia vai diễn cũng không phải do chị ta chọn, đều là do Ôn Tố tự mình chọn, với kỹ thuật diễn xuất của Ôn Tố trước kia, nếu chị ta chọn mấy vai diễn như vậy cho cô, cô có thể diễn được sao?
Cảnh tỷ thở dài, may là hiện tại Ôn Tố kịp thời tỉnh ngộ, tìm giáo viên dạy diễn xuất, nếu không thanh danh người đại diện kim bài của chị ta sẽ bị hủy trong tay Ôn Tố mất.
Lễ khai máy buổi sáng kết thúc, công tác quay chụp cũng được tiến hành khẩn trương.
Biểu hiện tuyệt vời của Ôn Tố vượt quá sự mong đợi của mọi người, vốn nghĩ Ôn Tố diễn xuất quá tệ sẽ làm kéo dài thời gian sản xuất, nhà sản xuất và đạo diễn lúc này thở phào, thậm chí còn rất vui mừng.
Thật không biết Cảnh Dịch Thu suy nghĩ thế nào, Ôn Tố diễn thể loại vai này rất phù hợp, tại sao không chọn cho cô những vai nữ chính tương tự thế này, lại mang mặt đơ đi diễn những vai ngốc bạch ngọt.
Hoàn toàn không biết chính mình một lần nữa bị lên án, Cảnh tỷ vẫn còn đang vì lộ trình tương lai của Ôn Tố mà bận rộn.
Dàn diễn viên "Sát cơ" mạnh hơn nhiều so với "Vân Lăng", còn có hai diễn viên tên tuổi khác, Ôn Tố mặc dù kỹ thuật diễn xuất kém hơn hai vị tiền bối, nhưng khi diễn chung cũng có thể thực hiện tốt.
Cả đoàn phim hầu như đều thay đổi cách nhìn với cô, càng cảm thấy khuôn mặt này trước kia chỉ diễn phim thần tượng thật lãng phí.
Biểu hiện "phi thường" của Ôn Tố phát huy khiến hiệu suất quay chụp được nâng cao, hôm nay còn có thể quay trước những phân đoạn của hôm sau, đến buổi chiều khi kết thúc công việc, Ôn Tố cũng đã mệt thở không ra hơi.
Đúng lúc hôm qua cha lại gọi điện thoại bảo các cô đêm nay đến ăn cơm, vốn Sở Tĩnh Xu định lấy lý do bận rộn công việc uyển chuyển từ chối, nhưng đã bị Ôn Tố cướp lời nhanh chóng đồng ý --
"Có việc gì không hiểu có thể hỏi mẹ." Ôn Tố chân thành đề nghị.
Sở Tĩnh Xu đáy lòng lộp bộp, cô chính là sợ chuyện này nên mới không dám gặp cha mẹ Ôn Tố, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ hỏi cô tình huống gần đây của công ty, cứ như vậy sẽ bị lộ mất.
Cô không sợ mẹ Ôn Tố biết mình lừa em ấy, cô chỉ sợ em ấy biết được sự thật này.
Lỡ như Ôn Tố đã biết, vậy...
Sở Tĩnh Xu nhớ tới lần đó khi Sở Tĩnh Đồng và Ôn Tố chờ cô ở công ty, Sở Tĩnh Đồng đã hỏi Ôn Tố "Tại sao chị lại không thích chị của em."
Cô cũng rất muốn biết đáp án, nhưng lại càng sợ nghe được đáp án.
Sở Tĩnh Xu lấy lại bình tĩnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp còn tràn đầy thành thật, cười nói: "Chị vẫn là muốn tự mình cố gắng, tin tưởng chị được không?"
"Đừng ép buộc bản thân quá." Ôn Tố không đồng ý nhìn cô, cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của cô.
Sở Tĩnh Xu lắc đầu, "Sao lại gọi là tự ép buộc bản thân, đây là công ty do ông nội chị sáng lập, chị chỉ hy vọng có thể dẫn dắt nó đi đúng hướng. Mẹ đã hỗ trợ chị rất nhiều rồi, chị không muốn lại làm phiền bà."
Không để Ôn Tố nói, cô đã cười khẽ hạ mắt, "Nếu không được thì xem ra chị đúng là vô dụng rồi."
Ôn Tố nhìn Sở Tĩnh Xu một lát, người kia suýt chút nữa không duy trì được biểu tình, Ôn Tố lúc này mới mở miệng, "Được rồi, em sẽ không nói với mẹ chuyện này nữa."
Nghe như thế, đáy lòng Sở Tĩnh Xu mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến ngày mai mẹ Ôn có thể chủ động nhắc tới, liền rèn sắt khi còn nóng, giống như chột dạ nắm ngón tay, "Thật ra chị... có chuyện, gạt mẹ."
Ôn Tố thắc mắc nhìn cô.
Sở Tĩnh Xu hắng giọng, ngón tay thon dài trắng nõn xoắn vào nhau, động tác nhỏ này nhìn đáng yêu muốn chết.
"Chị nói dối với mẹ công ty hiện tại đã khôi phục bình thường." Sở Tĩnh Xu vừa nói vừa quan sát Ôn Tố, thấy thần sắc cô khẽ động, Sở Tĩnh Xu vội vàng bổ sung: "Chị là không muốn khiến mẹ lo lắng, đến lúc đó em cũng đừng vạch trần chị!"
Ôn Tố phải rất khắc chế để không cười thành tiếng, cô thật không biết nên khen Sở Tĩnh Xu thông minh, hay nên cười vì hành vi lừa gạt mình của chị ấy đây. Nếu không phải cô biết rõ năng lực của Sở Tĩnh Xu, cô thật sự sẽ tin vào lời nói dối này.
Nhưng nếu nói dối quá nhiều lần sẽ không thể nào quay về được nữa, đến lúc đó xem chị ấy làm thế nào?
Cố nén ý cười, Ôn Tố nhíu mày làm bộ dạng như đang đắn đo.
Sở Tĩnh Xu thấy vậy liền an tâm, chỉ cần Ôn Tố có dáng vẻ như vậy tức là có thể thương lượng được.
Cô vội vàng bổ sung vài câu, "Chị sẽ không ép bản thân quá, nếu thật sự không giải quyết được, chị sẽ tìm mẹ hỗ trợ. Cục diện hiện tại còn có thể khống chế được, tuy rằng chị còn chưa xuất sắc như mẹ..."
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Sở Tĩnh Xu đã giảm rất nhiều, bộ dáng áy náy ảm đạm khiến Ôn Tố không nỡ nhìn cô khổ sở.
Ôn Tố "miễn cưỡng" gật đầu đáp ứng, lại cường điệu nói: "Tuyệt đối không được cậy mạnh."
Sở Tĩnh Xu lúc này mới lộ ra nụ cười tươi tắn, nhịn không được cầm tay Ôn Tố, "Cảm ơn em đã giúp chị nhiều như vậy, còn đáp ứng thỉnh cầu này của chị, thật không biết phải cảm ơn em thế nào."
Ôn Tố nén mắt toát lên vẻ chân thành, "Việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí."
____________________________
Sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim, việc đầu tiên Ôn Tố làm sau khi về nhà là gội đầu tắm rửa, mặc phục trang trong loại thời tiết này, cảm thấy mùi trên cơ thể mình thật khó chịu.
Nghe được mùi hương như vậy thật buồn nôn, làm sao nuốt trôi cơm được.
Đến khi Ôn Tố tắm rửa thay quần áo xuống lầu, Sở Tĩnh Xu cũng vừa lúc về đến nhà.
"Chị đem văn kiện lên lầu trước, rồi cùng nhau đi." Sở Tĩnh Xu giơ văn kiện trên tay lên, nhìn Ôn Tố cười ngọt ngào.
Ôn Tố ra vẻ đồng ý, Sở Tĩnh Xu liền nhẹ nhàng bước lên lầu.
Thời gian chờ Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố nhịn không được ngáp vài cái, lúc này cô rất mệt mỏi, hôm nay tuy chỉ là quay mấy cảnh hội thoại, nhưng thể lực và tinh thần đều tiêu hao rất lớn, buổi trưa lại không được nghỉ trưa. Nếu không phải đã đồng ý đến nhà cha mẹ ăn cơm, Ôn Tố đã trực tiếp lên giường ngủ.
Lần này Sở Tĩnh Xu không lái xe, mà để tài xế Tiểu Trương chở đi.
Khi đến nhà vợ chồng Ôn thị đã là tám giờ rưỡi tối.
Đã lâu không thấy con gái, Trầm Bách Xuyên không nhịn được nâng tay xoa đầu Ôn Tố.
Vẻ mặt Ôn Tố nhất thời cứng đờ, khi bị cha mình chạm vào, phản ứng của cô và nguyên chủ giống nhau như đúc, khó chịu nhưng cũng không trốn tránh, đành phải cứng ngắc mặc cha mình tùy ý sờ đầu.
Sở Tĩnh Xu còn chưa kịp trêu chọc cô đã bị Trầm Bách Xuyên đưa tay xoa đầu.
Sở Tĩnh Xu:...
Tuy thường xuyên làm vậy với em gái, nhưng khi chính mình bị người lớn sờ đầu, vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Ôn Tố nhướng mày nhìn cô, Sở Tĩnh Xu yên lặng dời mắt, mím môi không nói.
Sự vui vẻ của mọi người hầu như biến mất khi thấy Ôn Như Nhàn tiếp điện thoại bàn chuyện công việc, Trầm Bách Xuyên bất đắc dĩ bĩu môi, mặc kệ người vợ cuồng công việc của mình, nói với hai người: "Chúng ta ăn trước, mặc kệ bà ấy."
Ôn Tố cũng không do dự, trực tiếp cầm lấy đũa gắp rau.
Ở Ôn gia, Ôn Như Nhàn kiếm được nhiều tiền hơn, tính tình cũng nóng nảy hơn, nhưng Trầm Bách Xuyên đều có cách kiềm chế bà, mỗi lần nguyên chủ chọc mẹ nổi giận, chỉ cần trốn phía sau lưng cha, dù mẹ có nóng nảy đến đâu nhìn thấy cha cũng sẽ thu lại.
"Hai đứa sao lại gầy đi rồi, có phải bận rộn công việc quá không? Dù bận cũng phải ăn cơm đúng bữa, cơ thể khỏe mạnh là quan trọng nhất." Trầm Bách Xuyên cau mày, liếc mắt nhìn Ôn Như Nhàn đang nói chuyện điện thoại, "Đừng giống như mẹ tụi con."
"Cái gì đừng giống tôi?" Ôn Như Nhàn thuận miệng hỏi, ngồi xuống bên cạnh Trầm Bách Xuyên.
Trầm Bách Xuyên lạnh lùng mở miệng nói: "Giống như bà trong lòng lúc nào cũng chỉ nhớ rõ công việc."
Ôn Như Nhàn nhướng mày, "Ai nói, trong lòng tôi nhớ rõ ràng nhất là ông!"
Suýt chút nữa bị sặc, thật vất vả nuốt xuống miếng rau, Ôn Tố nhịn không được giương mắt nhìn đôi vợ chồng trung niên ngồi trước mặt.
Trầm Bách Xuyên da mặt mỏng, xấu hổ vỗ mu bàn tay Ôn Như Nhàn, "Trước mặt bọn nhỏ nói bậy gì đó!"
Cái vỗ tay tuy nhìn giống thật hung ác, nhưng Ôn Như Nhàn lại cảm nhận được lực đánh cũng không lớn, tay cũng không xuất hiện màu đỏ.
Ngoài miệng nói không cần ở trước mặt bọn nhỏ nói mấy lời này, trên thực tế lại đi liếc mắt đưa tình.
Ôn Như Nhàn cũng không để ý, cười cười, "Nói sự thật thôi."
Đáy lòng xem thường, Ôn Tố dời mắt xem như không thấy đôi vợ chồng này liếc mắt đưa tình, lại thấy Sở Tĩnh Xu đang mỉm cười nhìn bọn họ, trên mặt ngoại trừ ý cười còn có vài phần hâm mộ, Ôn Tố không khỏi mềm lòng.
Thấy ánh mắt của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn cô, lại bắt gặp đôi mắt sâu như nước hồ kia.
Vợ chồng Ôn thị rất nhanh cũng thấy được sự mờ ám của hai đứa nhỏ, trao đổi nhau ánh mắt ăn ý, trong mắt đều là ý cười vui mừng.
Lúc ăn cơm quả nhiên Ôn Như Nhàn hỏi Sở Tĩnh Xu tình hình gần đây của công ty, Sở Tĩnh Xu nhanh chóng liếc mắt sang Ôn Tố, nhìn như bình tĩnh nói chuyện công việc nhưng kỳ thực trong lòng lại lo lắng.
Nghe được Sở Tĩnh Xu nói suy nghĩ của mình và kế hoạch trong tương lai, Ôn Như Nhàn rất tán thưởng, bà cảm thấy nếu không có Ôn gia hỗ trợ, Sở Tĩnh Xu cũng có thể dùng thực lực của mình gánh vác một công ty lớn như vậy.
Năng lực kinh doanh của Sở Tĩnh Xu vượt xa so với cha mình, Ôn Như Nhàn không khỏi vui mừng cho người bạn quá cố, ít nhất Sở gia cũng sẽ không xuống dốc trong tay Sở Tĩnh Xu.
Nói xong chuyện này với Ôn Như Nhàn, Sở Tĩnh Xu nhanh chóng nhìn sang Ôn Tố, người nọ vẫn chưa biết, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhận ra ánh mắt Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố nhìn sang, thấy cô đang nhìn mình liền cười khẽ.
Ôn Tố làm khẩu hình với cô: "Tiểu lừa gạt."
Sở Tĩnh Xu thấy vậy hoàn toàn yên tâm, trên mặt cũng mang ý cười nhẹ nhàng.
Tiểu lừa gạt thì tiểu lừa gạt, cũng không phải lần đầu tiên bị Ôn Tố gọi là tiểu lừa gạt, dù sao... nghe cũng có vẻ vô cùng thân thiết.
Đang cảm khái năng lực của Sở Tĩnh Xu, Ôn Như Nhàn nhìn thấy hai người thân mật, trong lòng cũng sinh ra chút suy nghĩ ----
Nếu hai người các cô sớm lập kế hoạch sinh con thì tốt quá.
Người có suy nghĩ này không chỉ có mình Ôn Như Nhàn, Trầm Bách Xuyên lại rất nhanh bắt đầu thúc giục Ôn Tố.
"Con gái của em họ con cũng đã được một tuổi rồi, cha và mẹ con đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho nó, con làm chị cũng suy nghĩ xem."
Ôn Tố:...... Dừng lại!
Đương nhiên Trầm Bách Xuyên sẽ không dừng, mấy hôm trước Ôn Tố lại nhận được hình chụp của cháu gái họ do Trầm Bách Xuyên gửi tới, quả thật làm cho cô đau đầu vô cùng.
Mới đầu Sở Tĩnh Xu nghĩ Trầm Bách Xuyên thật là đang nói chuyện tặng quà, lát sau mới biết đây là ý thúc giục hai người các cô sớm lập kế hoạch sinh con, ý thức được điều này, Sở Tĩnh Xu nhất thời đỏ mặt, nhịn không được liếc nhìn sang Ôn Tố.
Làn da trắng như sứ nhiễm một tầng ửng đỏ lại mang chút phong tình, Ôn Tố làm như lơ đãng nhìn sang cũng giật mình, cô nhớ tới cảm giác kinh hãi khi lần đầu tiên thấy đối phương bày ra dáng vẻ quyến rũ như vậy.
Tiếp xúc nhiều trong khoảng thời gian này khiến Ôn Tố suýt chút nữa đã quên, Sở Tĩnh Xu chính là một vị đại mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Nhìn tới dáng vẻ của đôi trẻ, Trầm Bách Xuyên làm sao còn lo lắng hai người các cô thật ra không hạnh phúc.
Kỳ thực ông cũng không phải muốn ép hai người các cô sinh con, nhưng dù sao là bậc làm cha mẹ cũng nên nói vài câu, nếu các cô có ý nghĩ này, cũng sẽ sớm lập kế hoạch trước, nếu không có, vậy cũng không quan trọng, chỉ cần các cô hạnh phúc là tốt rồi.
Cơm nước xong, Trầm Bách Xuyên định giữ hai người ở lại, nhưng sáng mai Ôn Tố còn phải đi quay phim, nơi này cách trường quay cũng khá xa, không thuận tiện bằng nhà mình, liền từ chối.
Trên đường trở về, Sở Tĩnh Xu trái lo phải nghĩ, nhịn không được muốn nói với Ôn Tố chuyện khi nãy. Cô vừa định mở miệng đã thấy đầu vai trĩu xuống, mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
Ôn Tố tựa vào đầu vai của cô.
Sở Tĩnh Xu trong lòng vui vẻ, đang định trêu cô có phải đang muốn làm nũng mình, chợt nghe tiếng hít thở đều đều.
Thì ra là đang ngủ.
Sở Tĩnh Xu khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, đỡ đầu của Ôn Tố, đảm bảo cho cô dựa vào thật thoải mái.
Ôn Tố ngủ rất say, cũng không tỉnh lại.
Sở Tĩnh Xu theo bản năng ngừng thở, nâng nhẹ tay chạm vào gò má của cô, xác định người kia ngủ rất sâu không hề phát hiện, lúc này mới nhẹ nhàng khẽ động đầu ngón tay, muốn phác họa ngũ quan của cô, đầu ngón tay lại không cẩn thận chạm vào một vật ấm áp mềm mại.
Ý thức được đó là môi của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu như bị điện giật rút tay về, nhịn không được nhìn ngón tay ngẩn người, hai giây sau, ma xui quỷ khiến lại nâng tay đặt lên môi chính mình.
Nhận ra mình vừa làm gì, Sở Tĩnh Xu thất kinh siết chặt bàn tay giấu sau lưng, bên tai tràn ngập tiếng tim mình như đánh trống, cô vội vàng đè lại lồng ngực, giống như có thể khiến cho tim đập chậm lại không đánh thức Ôn Tố.
May mắn, Ôn Tố vẫn ngủ say như trước, đối với những chuyện xung quanh mình hoàn toàn không hay biết gì.
Cảm giác như vậy khiến Sở Tĩnh Xu càng khổ sở, vừa hy vọng Ôn Tố thật ra vẫn thanh tỉnh, lại thấy may mắn khi Ôn Tố đang ngủ say.
Tâm tình phức tạp làm cô sinh ra một nỗi xúc động muốn nói cho Ôn Tố biết hết thảy chân tướng mọi việc.
Nhưng nghĩ đến những phản ứng có thể có của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu chùn bước.
Nếu là lúc trước, cô có lẽ còn cảm thấy không phục, muốn tranh cao thấp với Thẩm Mạn Huy, nhưng hiện tại cô lại không dám, sợ mình sẽ thất bại.
Sở Tĩnh Xu vẻ mặt phức tạp nhìn tới người đang tựa vào vai mình ngủ yên, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, ít nhất thời khắc này có thể duy trì thêm chút nữa.
Nhưng dù có duy trì thế nào thì con đường cũng chỉ dài như vậy.
Tiểu Trương đang muốn cho xe vào garage, chỉ nghe Sở Tĩnh Xu ngồi phía sau thấp giọng nói: "Tiếp tục chạy."
Tiểu Trương:???
Anh ta quay đầu nhìn Sở Tĩnh Xu, Sở Tĩnh Xu ánh mắt thâm thúy nhìn lại, ra hiệu tiếp tục.
Vốn định hỏi tại sao, nhìn đến Ôn Tố đang tựa vai cô, anh ta lựa chọn ngậm miệng, yên lặng tiếp tục lái xe, bắt đầu chạy lòng vòng quanh khu biệt thự.
Lúc Tiểu Trương lái đến vòng thứ hai, Ôn Tố rốt cuộc tỉnh lại.
Ôn Tố mờ mịt mở mắt, nhận ra xe vẫn đang chạy, theo bản năng nhìn đồng hồ phía trước, trong lúc nhất thời kinh ngạc đến tỉnh ngủ.
Đáng lý chỉ mất không quá hai mươi phút là có thể về tới nhà, bây giờ đã hơn một tiếng rồi, sao vẫn còn chưa tới?
"Còn chưa tới?" ôn Tố nhíu mày kỳ quái hỏi.
Sở Tĩnh Xu mặt không đổi sắc, "Trời tối quá, anh ta lạc đường."
Tiểu Trương:...
Tiểu Trương: cmn lạc đường, không phải cô bảo tôi chạy lòng vòng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.