Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 28
Phong Thỏ Tử
11/05/2021
@Phất Nguyệt - Sở Tĩnh Xu: mọi người buổi tối vui vẻ, @Ôn Tố có biết gì về nụ hôn đầu tiên không? [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Sở Tĩnh Xu đột nhiên cập nhật Weibo đã thu hút sự chú ý của dân mạng, vẫn còn đang bàn tán về tình yêu đẹp của cặp đôi thì bất ngờ bị Weibo này hấp dẫn, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chính chủ này chào hỏi dân mạng.
Nhìn mấy bức ảnh phía sau, suýt chút nữa bật cười.
Tấm thứ nhất và thứ ba lần lượt là ảnh đơn của Sở Tĩnh Xu và Ôn Tố, tấm ở giữa là một biểu tượng cảm xúc, một hình người nhỏ quỳ gối phóng tình yêu về phía bên phải.
Sở Tĩnh Xu từ trước đến nay luôn trong tư thái thành thục ổn trọng thì ra cũng tinh nghịch như vậy?
Nhìn kỹ lại tấm ảnh thứ nhất và thứ ba, tấm thứ nhất là Sở Tĩnh Xu được một người bạn chụp khi đi dự tiệc, mắt cười dịu dàng lại xinh đẹp. Tấm thứ ba là Ôn Tố mang một đôi tai mèo, trên gò má trắng nõn có hai vệt ửng hồng, điều quan trọng là ánh mắt khi cô nhìn màn hình mỉm cười lại có vẻ bất đắc dĩ, không thấy vẻ sắc bén như trước, quả thật có thể lấy máu người ta.
"Aaaaaa, cái này ngon tôi ăn! Có lương không, không thể chỉ đăng như vậy mà không cho lương nha!
"A, cứ tưởng Ôn Tố chỉ diễn được cao lãnh ngự tỷ thôi chứ, tôi thích cô ấy mang tai mèo đáng yêu như vậy, quả nhiên là mỹ nhân tùy hứng."
"Chính chủ chia sẻ, tôi cũng miễn cưỡng ăn, nhưng mà lương đâu?"
"Sở tổng như vậy là không được, không cho lương thì làm sao ăn đây."
"Vừa rồi còn có người nói hai người không tương tác, Sở tổng đã ra tay rồi, đừng nói Sở tổng luôn xem trộm bình luận nhé!"
"Ôn Tố sao lại đáng yêu quá vậy!!! Cầu hai người đừng ẩn mình như vậy, tôi rất muốn ăn cẩu lương."
"Nụ hôn đầu tiên thật là một tình yêu tuyệt mỹ, điên cuồng ủng hộ nụ hôn đầu tiên!"
"Sở tổng không thể chỉ đăng như vậy mà không cho lương nha, trên chương trình mới nói một chút như vậy, thật sự rất muốn nghe hai người kể chuyện xưa."
"Ha ha ăn, sống hay chín tôi đều ăn được, gặm!"
"Ảnh này là Sở tổng cố ý, @Ôn Tố đã giương cờ đầu hàng rồi!"
"Quỳ với nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên ngày càng ngọt rồi, tôi ăn nụ hôn đầu tiên, cảm ơn!"
Những người lúc trước nói "Nụ hôn đầu tiên" chưa từng tương tác qua cũng im lặng, có mấy người châm chọc nói đây là đang cố tình tạo độ hot cũng bị những dân mạng khác nói đến không xuất hiện nữa.
Tối đó Sở Tĩnh Xu đã bị đưa lên hot search Weibo:
#Sở Tĩnh Xu phát đường nụ hôn đầu tiên cp#
#Ôn Tố tỏ tình#
Một đương sự khác phải đến hôm sau mới biết được chuyện trên Weibo, Ôn Tố vì muốn yên tĩnh nên cố tình tắt thông báo Weibo, nếu Tiểu Thịnh không nói chuyện này với cô, hẳn phải đến lúc cô lướt Weibo tìm hình ảnh giải trí mới có thể phát hiện.
Ôn Tố còn đang chuẩn bị hóa trang liền mở Weibo bình luận trên bài đăng này:
"@Ôn Tố: biết chứ, tai mèo của chị đâu? //@Phất Nguyệt - Sở Tĩnh Xu: mọi người buổi tối vui vẻ, @Ôn Tố có biết gì về nụ hôn đầu tiên không? [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]"
Chia sẻ Weibo xong, Ôn Tố liền đưa điện thoại cho Tiểu Thịnh.
Tối hôm qua Sở Tĩnh Xu ở lại khách sạn, nhưng các cô cũng không có làm mấy chuyện yêu tinh đánh nhau, chỉ yên ổn ngủ một đêm. Bởi vì sáng sớm hôm sau cô còn phải quay phim, còn phải thức sớm tập thể dục.
Lúc Ôn Tố rời khách sạn Sở Tĩnh Xu vẫn còn chưa thức, vốn định đánh thức cô để chào tạm biệt, dù sao hôm nay Sở Tĩnh Xu sẽ đi Lâm Bắc, vài ngày nữa mới trở về, nhưng cô thật không muốn chút nào.
Tuy hiện tại Ôn Tố cũng đang ở khách sạn không về nhà, nhưng nếu Sở Tĩnh Xu nhớ cô thì cũng có thể đi phim trường thăm cô, ở Lâm Bắc sẽ không làm vậy được. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu tối qua Sở Tĩnh Xu đến để tạo bất ngờ cho cô, nguyên nhân thứ hai là để cùng xem "Tiệc trà".
__________________________________
Sự kiện "Nụ hôn đầu tiên" lại một lần nữa hot lên vào buổi trưa, sự kiện lần này còn nổi hơn so với lần phát sóng tối hôm đó, được chia sẻ nhiều nhất là ảnh chụp màn hình lúc Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu trò chuyện trong "Tiệc trà", biểu cảm của Ôn Tố trong đó khiến nhiều người kinh ngạc muốn rớt cằm.
Sau một thời gian nhiệt liệt thảo luận, số lượt xem "Tiệc trà" trên internet lại một lần nữa tăng vọt, đồng thời, đánh giá của Thẩm Mạn Huy đối với Ôn Tố trong phần tiệc trà buổi trưa cũng khiến dân tình bàn luận sôi nổi.
"Lúc trước còn nói Ôn Tố NG 27 lần, sao giờ lại nói cô ta quay một lần đã qua, không cần diễn viên đóng thế? Mấy người lúc xào nhiệt độ không sợ sẽ không khớp nhau sao?"
"Mạn Mạn có phải bị bắt cóc rồi không, nếu như bị bắt thì nháy mắt mấy cái đi, nhất định sẽ xem "Vân Lăng"."
"Đùa gì vậy, Ôn Tố không cần đóng thế lại còn suýt chút va vào đá, nếu có chuyện như vậy tôi ăn bàn phím cho mấy người coi."
"Lầu trên tôi nhớ rõ ông! Lần trước lúc truyền ra tin Ôn Tố một mình diễn hai vai, ông cũng nói nếu như cô ấy diễn hai vai ông lập tức ăn bàn phím, nhà ông bán bàn phím à, sao dư bàn phím cho ông ăn vậy [hình ảnh]"
"Nếu đây là nói dối, sợ là có thể diễn viên đóng thế gặp chuyện như vậy, đoàn phim cũng thật là không cẩn thận, nếu Mạn Mạn bị thương thì làm sao bây giờ."
"Fan Thẩm Mạn Huy thật xấu xa, chẳng lẽ đóng thế thì xứng đáng bị thương sao?"
"Chờ mong "Vân Lăng"! Dù sao hóa trang của Ôn Tố thật hấp dẫn tôi, cho dù cô ấy diễn nát bét, tôi cũng phải xem/cười to/cười to/cười to"
"Cái khác không nói, định trang hai vai diễn của Ôn Tố thật sự rất giống nguyên tác, còn xứng với danh xưng hơn là vị đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh nào đó."
"Thật ra tôi cũng không có ý kiến gì về việc Ôn Tố diễn An Ninh quận chúa, trong truyện nhân vật bị ghét nhất chính là vai diễn này, chỉ đáng tiếc thế tử gia của tôi."
"Siêu cấp mong chờ biểu hiện của Mạn Mạn, đặt gạch chờ "Vân Lăng" lên sóng!"
"Đau lòng Triệu ca của tôi, nam chính lại không được nhắc tên."
"Tôi cũng rất mong chờ biểu hiện của Ôn Tố, tốt xấu gì cũng là Chiêu Dương sản xuất, ngay cả hóa trang cũng giống như vậy, cũng có chút mong chờ bộ phim này."
"Mấy cảnh diễn tình cảm chỉ cần Ôn Tố biểu hiện bằng một nửa lúc ở "Tiệc trà", tôi sẽ trở thành fan cô ấy ngay /cười"
Còn nửa tháng nữa "Vân Lăng" sẽ bắt đầu phát sóng, trên mạng vô cùng náo nhiệt, Ôn Tố vẫn là an ổn đi đến đoàn phim, Cảnh tỷ cũng đã tìm được cho cô một kịch bản hay.
""Tầm tiên truyện" là bộ phim chuyển thể từ tác phẩm tiên hiệp nổi tiếng, tháng ba sang năm sẽ khởi động máy, đạo diễn là Vương Lỗ Châu, có thể em không nhớ ông ta, bộ tiên hiệp đầu tiên ở nước ta "Kiếm tiên" là do ông ta làm đạo diễn." Cảnh tỷ đang cầm một tách trà táo đỏ nóng hổi, nói: "Thiết lập của nữ số 1 là thiên kim tiểu thư nhã nhặn lịch sự tao nhã."
Nghe thấy là phim tiên hiệp, Ôn Tố nhịn không được nhíu mày. Phim tiên hiệp dễ gây chú ý hơn các thể loại khác, những loại phim này cũng rất dễ thất bại, không phải vì tiền đốt không đủ nhiều để làm hiệu ứng, thì cũng là nội dung kịch bản có vấn đề.
Thấy Ôn Tố nhíu mày, Cảnh tỷ trực tiếp nói vào trọng tâm, "Bộ phim này nam chính đã gần như xác định rồi, là Kim Ngọc Ảnh đế Lục Trường Vũ, cho nên vấn đề sản xuất em không cần lo lắng."
"Lục Trường Vũ sao lại đi đóng phim truyền hình?" Ôn Tố có chút kinh ngạc. Trong giới có mặc định rằng, diễn viên truyền hình cấp bậc sẽ không bằng diễn viên điện ảnh, có người thành công tiến vào giới điện ảnh, nhưng cũng có người thất bại trở thành độc dược phòng vé. Giống như vài vị nữ vương phim truyền hình thử lấn sang điện ảnh, hầu như danh tiếng tất cả bọn họ đều tụt dốc, doanh thu phòng vé cũng giảm theo.
Lục Trường Vũ là Ảnh đế trẻ nhất trong nước, anh ta lúc này có thể nói là vinh quang vô cùng, sao lại chạy đến đây quay phim truyền hình?
"Vương Lỗ Châu có ơn đối với anh ta, lần này anh ta nhận là vì muốn báo đáp ân tình Vương Lỗ Châu." Cảnh tỷ nói đến đây cũng có chút cảm khái, người như Lục Trường Vũ cũng không nhiều lắm. Trong lòng thở dài, Cảnh tỷ tiếp tục nói: "Không ít người đang nhìn chằm chằm vai nữ chính này, theo chị biết, Dương Văn Duyệt, Trương Hi Hi và Chu Khanh đều muốn tranh diễn vai nữ số 1."
Cảnh tỷ nói cả ba đều là diễn viên phái thực lực, nhất là Chu Khanh, ba lần liên tục đạt Thị hậu, mà Dương Văn Duyệt từ trước đến nay lấy hình tượng mỹ nhân nhã nhặn lịch sự, loại vai diễn này đối với cô ta mà nói hoàn toàn là hạ bút thành văn, còn lại Trương Hi Hi là người trẻ tuổi nhất trong ba người, thậm chí còn nhỏ hơn Ôn Tố một tuổi.
Không ngờ cạnh tranh kịch liệt như vậy, Ôn Tố cũng cảm thấy vài phần hứng thú, "Em muốn đi thử vai được không?"
Thấy cô cuối cùng cũng có hứng thú, Cảnh tỷ nói: "Không cần, nếu em muốn vai diễn này chị sẽ đi nói chuyện."
Ôn Tố:......
Thấy bộ dạng Ôn Tố mất hứng, Cảnh tỷ kiên nhẫn khuyên nhủ: "Đây là bộ phim tốt nhất năm sau rồi, còn được hợp tác với Lục Trường Vũ nữa, thế nào?"
"Được rồi, em diễn." Ôn Tố thở dài, cô vẫn rất tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của Cảnh tỷ.
Nhưng mà Cảnh tỷ chuyên nghiệp cũng có lúc lật xe.
Phía sản xuất từ chối Ôn Tố vào vai nữ số 1, Vương Lỗ Châu dù nói gì cũng không chịu nhận cô, ông ta còn nói, nếu Ôn Tố diễn vai này, ông ta sẽ không tiếp tục làm đạo diễn bộ phim này nữa.
Lục Trường Vũ tham gia phim này vốn là để báo đáp ân tình Vương Lỗ Châu, nếu Vương Lỗ Châu không làm đạo diễn bộ này, Lục Trường Vũ cũng sẽ không diễn, bên sản xuất đương nhiên sẽ không làm loại chuyện lỗ vốn này.
Nếu là trước kia, Cảnh tỷ chắc chắn sẽ không đi tranh bộ này, nhưng hiện tại thì khác, Ôn Tố có một vị giáo viên diễn xuất lợi hại như vậy hướng dẫn, hai đạo diễn Tô Kiều và Lỗ Dư Tường còn nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, Tô Kiều còn tỏ vẻ nguyện ý bắc cầu cho Ôn Tố, đưa cô tiến vào giới điện ảnh.
"Ông ta nói như vậy thật sao?" Ôn Tố có chút kinh ngạc, cô không ngờ Vương Lỗ Châu kiên quyết như vậy.
Cảnh tỷ trong lòng nổi nóng, nhưng nhiều hơn vẫn là tin tưởng Ôn Tố, cười lạnh nói: "Bọn họ nói, nếu như em đồng ý, có thể tới tham gia thử vai, cùng với mấy người Chu Khanh.", những lời này ý tứ chính là chúng tôi không muốn chơi với cô, đừng làm phiền chúng tôi.
Ôn Tố nghe vậy cũng hứng thú, "Này không thành vấn đề, em đi thử xem."
Nghe nói vậy, Cảnh tỷ có chút vui mừng, "Ừ, chị đi liên hệ với bọn họ, lúc đi thử vai, em phải biểu hiện thật tốt trấn áp hết bọn họ."
Ôn Tố hé miệng không nói gì, Cảnh tỷ cũng quá tin tưởng mình rồi, cô chẳng qua là muốn thử xem thôi, loại chuyện này ai có thể nắm chắc mười phần đâu?
Thời gian thử vai "Tầm tiên truyện" được ấn định cuối tháng 12, vừa lúc cô kết thúc vai "Sát cơ" là cuối tháng 11, vẫn còn nhiều thời gian tìm hiểu vai diễn.
_______________________________
Cảnh quay cuối cùng của Ôn Tố là cảnh hộ tống một vị quan lớn đi Loan Đảo, cô với Giản Vệ ở nhà ga nhìn nhau, từ nay về sau trời nam đất bắc không thể gặp lại.
Dựa theo kết cục trong nguyên tác, Tiết Như Thu vì cứu Nghiêm Hoằng Tân, thừa nhận toàn bộ những việc Nghiêm Hoằng Tân làm lên người mình, cuối cùng bị xem như phản đồ mà đánh chết. Loại kết cục này trong tiểu thuyết đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu đưa lên TV thì không được, vì vậy bọn họ liền sửa lại kết cục.
Khó khăn của cảnh quay này là ở việc trao đổi ánh mắt của hai người, trải qua một khoảng thời gian quay chung, Ôn Tố và Giản Vệ xem như khá ăn ý, chỉ quay hai lần đã qua, lần thứ nhất bị lỗi là do có một trận gió to thổi bay mũ của Ôn Tố.
"Tốt lắm, qua!" Lỗ Dư Tường cao hứng vẫy tay.
Sau hai tháng vất vả, Ôn Tố cuối cùng cũng chính thức hoàn thành "Sát cơ"!
Tiệc kết thúc vai lần này, Đặng Tuyết Nghi đã xong vai về nhà nửa tháng trước cũng cố ý đến đây một chuyến, Ôn Tố có chút vui vẻ, nhưng vui vẻ đã tan thành mây khói khi Đặng Tuyết Nghi kéo cô ra kể lể nội tâm buồn khổ.
"Tiểu Ngư lại tức giận." Đặng Tuyết Nghi nắm cổ tay cô, đáy mắt u sầu.
Ôn Tố:......
Sao cô lại nghĩ Đặng Tuyết Nghi cố ý đến đây chúc mừng cô kết thúc vai diễn vậy, rõ ràng là cô ta muốn tìm người để tâm sự chuyện không vui mà thôi.
Hoàn toàn không biết nên nói gì với Đặng Tuyết Nghi, Ôn Tố chỉ có thể cùng cô ta uống rượu.
"Sao cô với Sở tổng lại ngọt như vậy, Tiểu Ngư mỗi lần thấy tôi đều tức giận." Đặng Tuyết Nghi đã uống đến đỏ bừng, nếu không phải Ôn Tố lén đổi rượu thành đồ uống có cồn, Đặng Tuyết Nghi lúc này không chừng đã ngã xuống đất rồi.
Ôn Tố an ủi: "Không sao đâu, chắc chắn là cô ấy thích cô, nếu không cô ấy đã giải trừ hôn ước với cô rồi."
"Đó là đương nhiên!" Đặng Tuyết Nghi bỗng đề cao âm lượng, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Ôn Tố nhanh chóng che miệng cô ta lại, bình tĩnh thong thả nói: "Không sao, mọi người tiếp tục ăn đi, cô ấy uống say, tôi đưa cô ấy ra ngoài."
Mặc dù có chút tò mò Đặng Tuyết Nghi đang nói gì, bọn họ vẫn là gật đầu cười, lại tiếp tục câu chuyện của mình.
Đặng Tuyết Nghi quả nhiên uống say, đi đường cũng không xong, vẫn may là còn duy trì tỉnh táo.
"Lòng của phụ nữ, mò kim đáy biển." Đặng Tuyết Nghi than thở, "Tôi nghe lời em ấy như vậy, em ấy còn nổi giận."
Nghe vậy Ôn Tố cũng không biết nói gì, đành đỡ Đặng Tuyết Nghi ra ngoài, trợ lý của Đặng Tuyết Nghi đang chơi điện thoại, nhìn thấy một bóng đen bước tới liền nhìn sang, mới phát hiện lão bản nhà mình đang được Ôn Tố đỡ đi ra.
"Ôi, lão bản!" Trợ lý mặt tròn đáng yêu vội vàng cất điện thoại, muốn đỡ Đặng Tuyết Nghi.
Đặng Tuyết Nghi lại né tránh tay trợ lý, dựa sát lên người Ôn Tố, than thở: "Tránh xa tôi ra một chút, nếu bị Tiểu Ngư nhìn thấy tôi ở gần người khác như vậy, cô ấy lại ba tháng không để ý tôi."
Trợ lý:......
Ôn Tố:......
Đặng Tuyết Nghi ôm cánh tay Ôn Tố, nói năng không rõ ràng, "Đi, tôi đưa cô về nhà."
Rốt cuộc là ai đưa ai? Hơn nữa cô ở gần cô ta, vị hôn thê của cô ta không tức giận sao?
Ôn Tố rất muốn ném cô ta lên xe, nhưng Đặng Tuyết Nghi đã nhanh chóng nắm tay cô không tha, dứt khoát nói: "Cô không cho tôi đưa cô về chính là không xem tôi như bạn bè!"
Ôn Tố đau đầu ấn thái dương, đành phải đồng ý cho Đặng Tuyết Nghi đưa cô về nhà, thuận tiện nhờ Tiểu Thịnh nói giúp mình một tiếng xin lỗi với đạo diễn, Tiểu Thịnh liên tục gật đầu.
Đặng Tuyết Nghi nghe được lời cô nói, vẻ mặt có chút khinh thường, nhưng rốt cuộc không nói gì, quay đầu lại than thở Tiểu Ngư của cô ta.
Vừa lên xe, Đặng Tuyết Nghi bắt đầu kể lể mình bị Tiểu Ngư chặn ở ngoài cửa.
"Tôi quay phim xong thật sự rất nhớ em ấy, muốn đến nhà thăm em ấy." Đặng Tuyết Nghi than thở, "Em ấy vừa thấy tôi đã nói, không phải còn chưa tới ba tháng sao, sao chị lại đến đây, tôi vừa nghe đã biết em ấy lại nổi giận, đành phải bỏ đi."
Lối suy nghĩ này cũng thật quá thẳng rồi, uổng cho Đặng Tuyết Nghi là diễn viên, sao một chút tinh tế cũng không có, người có EQ đều biết lúc đó không thể đi được.
"Đáng lẽ cô nên ở lại, chết cũng không rời." Ôn Tố tốt bụng khuyên nhủ, "Cô ấy cũng không thể đánh cô."
Đặng Tuyết Nghi phản bác, "Em ấy đương nhiên sẽ đánh tôi, em ấy siêu hung dữ. Mỗi lần tôi chọc em ấy nổi giận, em ấy sẽ kéo lỗ tai tôi, tai đều bị cô ấy kéo đến vểnh ra."
Thảm vậy?
Ôn Tố nghĩ đến Sở Sở, bỗng cảm thấy Sở Sở quả là ôn nhu động lòng người, am hiểu lòng người như vậy.
"Nhưng mà tôi thật sự rất thích em ấy." Đặng Tuyết Nghi đang bưng mặt si ngốc cười, "Tôi chỉ hy vọng em ấy mỗi ngày đều vui vẻ."
Đặng Tuyết Nghi lại liên miên lải nhải Tiểu Ngư có bao nhiêu tốt, bao nhiêu đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ta từng thấy, cứ lặp đi lặp lại mấy lời đó như đang tụng kinh.
Ôn Tố khắc sâu hoài nghi Đặng Tuyết Nghi đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nói thật, Sở Sở mới là cô gái xinh đẹp nhất cô từng gặp qua, nhưng mà cô sẽ không so đo chuyện này với cái tên say rượu kia.
"Cô sao có thể nói được nhiều lời yêu đương vậy," Đặng Tuyết Nghi nghi hoặc nhìn Ôn Tố, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng tràn đầy khó hiểu, "Rõ ràng tính cách hai chúng ta giống nhau như vậy."
Ôn Tố đáy lòng xem thường, tính cách hai chúng ra giống nhau chỗ nào, ngoại trừ vẻ ngoài lạnh lùng ra, rõ ràng là hoàn toàn khác nhau.
Không đợi Ôn Tố đáp lời, Đặng Tuyết Nghi tự nói: "Nhưng mà cũng vô dụng thôi, Tiểu Ngư với Sở tổng nhà cô không giống nhau, Tiểu Ngư không thích cách nói chuyện lẳng lơ như cô."
Ôn Tố suýt chút muốn giật tóc cô ta, cô làm sao mà lẳng lơ? Cái này gọi là tình thú, không biết đừng nói lung tung!
"Tiểu Ngư của tôi!" Đặng Tuyết Nghi kêu lên, đầu đập vào kính xe phát ra âm thanh "Bang", Ôn Tố nghe thấy hoảng sợ.
"Cô sao vậy, sao lại trở thành như vậy?" Ôn Tố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lôi Đặng Tuyết Nghi từ trên kính xe xuống, người kia lại mềm oặt ngã trên người cô, hai mắt nhắm nghiền, trên cái trán trắng nõn có một vết bầm dễ thấy.
Sau khi nghe được tiếng hít thở đều đều, Ôn Tố mới thả lỏng, "Thì ra là đang ngủ."
Bất đắc dĩ kê một cái gối dưới đầu Đặng Tuyết Nghi, đỡ Đặng Tuyết Nghi nằm xuống ghế sau, còn mình ngồi nghiêng, cố gắng chừa ra không gian để cô ta nghỉ ngơi thoải mái chút.
Lúc Ôn Tố bận rộn sắp xếp lại cho cô ta ngủ thoải mái, Đặng Tuyết Nghi còn đang than thở cái gì đó, mơ hồ nghe được hai chữ "Tiểu Ngư", Ôn Tố bĩu môi vờ như chưa nghe thấy gì.
Bây giờ đã là đầu đông, sắc trời tối sớm hơn bình thường, mới bảy giờ đèn đường đã sáng, ánh đèn từ hàng vạn ngôi nhà thành thị thật quyến rũ.
Tài xế Đặng Tuyết Nghi chạy đến khu biệt thự đã gần tám giờ rưỡi, lúc Ôn Tố xuống xe, Đặng Tuyết Nghi vẫn còn ngủ say. Nói cảm ơn với trợ lý của Đặng Tuyết Nghi, Ôn Tố nhìn theo chiếc xe khuất dần ở ngã rẽ, lúc này mới xoay người đi vào nhà mình.
Đã báo trước với Sở Tĩnh Xu hôm nay mình chính thức hoàn thành vai diễn, hai người gần một tuần không gặp nhau, Ôn Tố có chút chờ mong thời gian hai người ở bên nhau đêm nay.
Sau khi vào nhà, Ôn Tố cởi khăn quàng cổ và mũ treo sang một bên, lòng tràn đầy mong chờ Sở Sở ra đón mình, không ngờ đợi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Ôn Tố có chút nghi hoặc nhíu mày, không phải Sở Sở nói hôm nay sẽ về nhà sớm sao?
Cảm thấy kỳ lạ Ôn Tố thay giày đi vào phòng khách, liền thấy Sở Tĩnh Xu đang lẳng lặng ôm một cô gái ngồi trên sofa, cô gái kia nằm trong lòng cô, hẳn là đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng khó giấu vẻ thanh tú.
Đây không phải là cái đuôi nhỏ sao, sao nó lại ở đây?
Ôn Tố còn chưa kịp hỏi, đã thấy Sở Tĩnh Xu đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu, Ôn Tố không khỏi nhướng mày.
Sở Tĩnh Xu đỡ đầu em gái, nhẹ nhàng để đầu nó rời khỏi chân mình, lại kê một cái gối xuống đầu, đảm bảo không đánh thức nó, lúc này Sở Tĩnh Xu mới bước nhanh đến ôm lấy Ôn Tố, hôn môi cô.
Nụ cười của Sở Tĩnh Xu ngưng trệ, hơi nheo mắt, "Trên người em sao lại có mùi nước hoa lạ?"
Cố nén cười, Ôn Tố kể lại chuyện vừa rồi, sắc mặt Sở Tĩnh Xu lúc này mới dịu lại.
Đưa mắt nhìn cái đuôi nhỏ còn đang ngủ, Ôn Tố thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sở Tĩnh Xu vẻ mặt đau lòng nói: "Nó ở trường học đánh nhau với người ta, chị vừa mới đưa nó đi bệnh viện kiểm tra về."
Cái đuôi nhỏ lại đánh nhau với người ta? Rõ ràng là một đứa nhỏ thông minh, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?
Tin tức này ngoài dự kiến của cô, Ôn Tố nhíu mày, "Sao lại thế này?"
Không muốn đánh thức em gái, Sở Tĩnh Xu kéo Ôn Tố đi vào thư phòng lầu một, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Sở Tĩnh Xu mới mở miệng nói: "Lớp bên cạnh có một nữ sinh nói vài câu bậy bạ về chị, nó vì bảo vệ chị mà cãi nhau với người ta, nữ sinh kia mắng không lại nó, thẹn quá hóa giận động thủ đánh nó, nó liền đánh nhau một trận với người ta."
Này đúng thật là......
Biểu tình trong mắt Ôn Tố có chút kỳ lạ, chợt thu lại suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: "Nữ sinh kia nói cái gì?"
Sở Tĩnh Xu ngẩn ra, thấy biểu tình nghiêm túc của Ôn Tố, không giống vẻ đang nói giỡn, trong lòng ấm áp, nói: "Không có gì, bất quá chỉ là lời nói của một đứa nhỏ vị thành niên mà thôi, cũng không có tổn thương gì chị."
"Đây hoàn toàn là ác ý, con bé đó gây chuyện lại còn không chịu xin lỗi." Ôn Tố không đồng ý nhìn cô, "Đồng Đồng có bị thương không?"
Sở Tĩnh Xu lắc đầu, như là nhớ tới chuyện gì vui vẻ, đầu mày khóe mắt đều hiện lên ý cười, đôi con ngươi màu hổ phách lấp lánh, cô cố nén ý cười nói: "Nữ sinh kia không phải là đối thủ của Đồng Đồng, lúc chị đi đón nó, nữ sinh kia còn đang khóc."
"Ồ!" Ôn Tố lạnh lùng nhướng mày.
Đều đã mười bốn mười lăm tuổi, cần phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, nói xấu sau lưng người khác vốn là chuyện không đúng, cũng may cái đuôi nhỏ cũng đã học qua mấy kỹ thuật tự vệ, bằng không hẳn là bất phân thắng bại.
Nhưng mà bình thường Sở Tĩnh Xu cũng sẽ không vui sướng khi người khác gặp họa, cô đối với mấy lời ác ý đều là cười trừ, phỏng chừng nữ sinh kia thật sự nói cái gì quá đáng, mới có thể khiến cô tức giận như vậy.
Sở Tĩnh Xu bỗng nhiên cong môi cười, đưa tay đẩy Ôn Tố tới bên tường, chống tay lên tường, hạ giọng cực kỳ quyến rũ, "Chi bằng đêm nay đến phòng chị?"
Ôn Tố nghe thấy tim đều muốn mềm đi, bên ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh nói: "Chị học mấy cái này ở đâu vậy?"
Sở Tĩnh Xu:......
Sở Tĩnh Xu: tiểu thuyết rác rưởi lừa người!
Sở Tĩnh Xu giả bộ không nghe những lời này, hung hăng hôn lên môi Ôn Tố một cái, "Em thật là không hiểu phong tình."
Ôn Tố ôm eo cô, mỉm cười không nói.
Lúc khuya, Ôn Tố liền biểu diễn cho Sở Tĩnh Xu xem mình thực sự "hiểu phong tình" như thế nào, thế nên sáng hôm sau không ai dậy sớm nổi, mãi đến khi cái đuôi nhỏ đến gõ cửa, hai người mới bụng đói rời giường.
Mà cái đuôi nhỏ cũng chính thức dọn vào biệt thự, cùng ở chung với các cô.
Lúc trước cho cái đuôi nhỏ ở chung cư gần trường học, chủ yếu là vì Ôn Tố không đồng ý, hiện tại Ôn Tố không có ý kiến, cái đuôi nhỏ đương nhiên dọn đến.
Nhưng vào ngày đầu tiên cái đuôi nhỏ dọn đến, Ôn Tố có ý kiến.
Đứa nhỏ lớn như vậy, còn làm nũng đòi ngủ chung với chị, đây là cố tình gây sự sao?
Nhưng Sở Tĩnh Xu yêu thương em gái, mỗi lần em gái lộ ra vẻ mặt ủy khuất khổ sở, cô liền bị khuất phục trong nháy mắt, để lại Ôn Tố một người ôm chăn ngủ.
Mà cùng lúc đó, "Vân Lăng kỷ sự" chính thức được phát sóng trên đài truyền hình và mạng internet.
Sở Tĩnh Xu đột nhiên cập nhật Weibo đã thu hút sự chú ý của dân mạng, vẫn còn đang bàn tán về tình yêu đẹp của cặp đôi thì bất ngờ bị Weibo này hấp dẫn, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chính chủ này chào hỏi dân mạng.
Nhìn mấy bức ảnh phía sau, suýt chút nữa bật cười.
Tấm thứ nhất và thứ ba lần lượt là ảnh đơn của Sở Tĩnh Xu và Ôn Tố, tấm ở giữa là một biểu tượng cảm xúc, một hình người nhỏ quỳ gối phóng tình yêu về phía bên phải.
Sở Tĩnh Xu từ trước đến nay luôn trong tư thái thành thục ổn trọng thì ra cũng tinh nghịch như vậy?
Nhìn kỹ lại tấm ảnh thứ nhất và thứ ba, tấm thứ nhất là Sở Tĩnh Xu được một người bạn chụp khi đi dự tiệc, mắt cười dịu dàng lại xinh đẹp. Tấm thứ ba là Ôn Tố mang một đôi tai mèo, trên gò má trắng nõn có hai vệt ửng hồng, điều quan trọng là ánh mắt khi cô nhìn màn hình mỉm cười lại có vẻ bất đắc dĩ, không thấy vẻ sắc bén như trước, quả thật có thể lấy máu người ta.
"Aaaaaa, cái này ngon tôi ăn! Có lương không, không thể chỉ đăng như vậy mà không cho lương nha!
"A, cứ tưởng Ôn Tố chỉ diễn được cao lãnh ngự tỷ thôi chứ, tôi thích cô ấy mang tai mèo đáng yêu như vậy, quả nhiên là mỹ nhân tùy hứng."
"Chính chủ chia sẻ, tôi cũng miễn cưỡng ăn, nhưng mà lương đâu?"
"Sở tổng như vậy là không được, không cho lương thì làm sao ăn đây."
"Vừa rồi còn có người nói hai người không tương tác, Sở tổng đã ra tay rồi, đừng nói Sở tổng luôn xem trộm bình luận nhé!"
"Ôn Tố sao lại đáng yêu quá vậy!!! Cầu hai người đừng ẩn mình như vậy, tôi rất muốn ăn cẩu lương."
"Nụ hôn đầu tiên thật là một tình yêu tuyệt mỹ, điên cuồng ủng hộ nụ hôn đầu tiên!"
"Sở tổng không thể chỉ đăng như vậy mà không cho lương nha, trên chương trình mới nói một chút như vậy, thật sự rất muốn nghe hai người kể chuyện xưa."
"Ha ha ăn, sống hay chín tôi đều ăn được, gặm!"
"Ảnh này là Sở tổng cố ý, @Ôn Tố đã giương cờ đầu hàng rồi!"
"Quỳ với nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên ngày càng ngọt rồi, tôi ăn nụ hôn đầu tiên, cảm ơn!"
Những người lúc trước nói "Nụ hôn đầu tiên" chưa từng tương tác qua cũng im lặng, có mấy người châm chọc nói đây là đang cố tình tạo độ hot cũng bị những dân mạng khác nói đến không xuất hiện nữa.
Tối đó Sở Tĩnh Xu đã bị đưa lên hot search Weibo:
#Sở Tĩnh Xu phát đường nụ hôn đầu tiên cp#
#Ôn Tố tỏ tình#
Một đương sự khác phải đến hôm sau mới biết được chuyện trên Weibo, Ôn Tố vì muốn yên tĩnh nên cố tình tắt thông báo Weibo, nếu Tiểu Thịnh không nói chuyện này với cô, hẳn phải đến lúc cô lướt Weibo tìm hình ảnh giải trí mới có thể phát hiện.
Ôn Tố còn đang chuẩn bị hóa trang liền mở Weibo bình luận trên bài đăng này:
"@Ôn Tố: biết chứ, tai mèo của chị đâu? //@Phất Nguyệt - Sở Tĩnh Xu: mọi người buổi tối vui vẻ, @Ôn Tố có biết gì về nụ hôn đầu tiên không? [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]"
Chia sẻ Weibo xong, Ôn Tố liền đưa điện thoại cho Tiểu Thịnh.
Tối hôm qua Sở Tĩnh Xu ở lại khách sạn, nhưng các cô cũng không có làm mấy chuyện yêu tinh đánh nhau, chỉ yên ổn ngủ một đêm. Bởi vì sáng sớm hôm sau cô còn phải quay phim, còn phải thức sớm tập thể dục.
Lúc Ôn Tố rời khách sạn Sở Tĩnh Xu vẫn còn chưa thức, vốn định đánh thức cô để chào tạm biệt, dù sao hôm nay Sở Tĩnh Xu sẽ đi Lâm Bắc, vài ngày nữa mới trở về, nhưng cô thật không muốn chút nào.
Tuy hiện tại Ôn Tố cũng đang ở khách sạn không về nhà, nhưng nếu Sở Tĩnh Xu nhớ cô thì cũng có thể đi phim trường thăm cô, ở Lâm Bắc sẽ không làm vậy được. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu tối qua Sở Tĩnh Xu đến để tạo bất ngờ cho cô, nguyên nhân thứ hai là để cùng xem "Tiệc trà".
__________________________________
Sự kiện "Nụ hôn đầu tiên" lại một lần nữa hot lên vào buổi trưa, sự kiện lần này còn nổi hơn so với lần phát sóng tối hôm đó, được chia sẻ nhiều nhất là ảnh chụp màn hình lúc Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu trò chuyện trong "Tiệc trà", biểu cảm của Ôn Tố trong đó khiến nhiều người kinh ngạc muốn rớt cằm.
Sau một thời gian nhiệt liệt thảo luận, số lượt xem "Tiệc trà" trên internet lại một lần nữa tăng vọt, đồng thời, đánh giá của Thẩm Mạn Huy đối với Ôn Tố trong phần tiệc trà buổi trưa cũng khiến dân tình bàn luận sôi nổi.
"Lúc trước còn nói Ôn Tố NG 27 lần, sao giờ lại nói cô ta quay một lần đã qua, không cần diễn viên đóng thế? Mấy người lúc xào nhiệt độ không sợ sẽ không khớp nhau sao?"
"Mạn Mạn có phải bị bắt cóc rồi không, nếu như bị bắt thì nháy mắt mấy cái đi, nhất định sẽ xem "Vân Lăng"."
"Đùa gì vậy, Ôn Tố không cần đóng thế lại còn suýt chút va vào đá, nếu có chuyện như vậy tôi ăn bàn phím cho mấy người coi."
"Lầu trên tôi nhớ rõ ông! Lần trước lúc truyền ra tin Ôn Tố một mình diễn hai vai, ông cũng nói nếu như cô ấy diễn hai vai ông lập tức ăn bàn phím, nhà ông bán bàn phím à, sao dư bàn phím cho ông ăn vậy [hình ảnh]"
"Nếu đây là nói dối, sợ là có thể diễn viên đóng thế gặp chuyện như vậy, đoàn phim cũng thật là không cẩn thận, nếu Mạn Mạn bị thương thì làm sao bây giờ."
"Fan Thẩm Mạn Huy thật xấu xa, chẳng lẽ đóng thế thì xứng đáng bị thương sao?"
"Chờ mong "Vân Lăng"! Dù sao hóa trang của Ôn Tố thật hấp dẫn tôi, cho dù cô ấy diễn nát bét, tôi cũng phải xem/cười to/cười to/cười to"
"Cái khác không nói, định trang hai vai diễn của Ôn Tố thật sự rất giống nguyên tác, còn xứng với danh xưng hơn là vị đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh nào đó."
"Thật ra tôi cũng không có ý kiến gì về việc Ôn Tố diễn An Ninh quận chúa, trong truyện nhân vật bị ghét nhất chính là vai diễn này, chỉ đáng tiếc thế tử gia của tôi."
"Siêu cấp mong chờ biểu hiện của Mạn Mạn, đặt gạch chờ "Vân Lăng" lên sóng!"
"Đau lòng Triệu ca của tôi, nam chính lại không được nhắc tên."
"Tôi cũng rất mong chờ biểu hiện của Ôn Tố, tốt xấu gì cũng là Chiêu Dương sản xuất, ngay cả hóa trang cũng giống như vậy, cũng có chút mong chờ bộ phim này."
"Mấy cảnh diễn tình cảm chỉ cần Ôn Tố biểu hiện bằng một nửa lúc ở "Tiệc trà", tôi sẽ trở thành fan cô ấy ngay /cười"
Còn nửa tháng nữa "Vân Lăng" sẽ bắt đầu phát sóng, trên mạng vô cùng náo nhiệt, Ôn Tố vẫn là an ổn đi đến đoàn phim, Cảnh tỷ cũng đã tìm được cho cô một kịch bản hay.
""Tầm tiên truyện" là bộ phim chuyển thể từ tác phẩm tiên hiệp nổi tiếng, tháng ba sang năm sẽ khởi động máy, đạo diễn là Vương Lỗ Châu, có thể em không nhớ ông ta, bộ tiên hiệp đầu tiên ở nước ta "Kiếm tiên" là do ông ta làm đạo diễn." Cảnh tỷ đang cầm một tách trà táo đỏ nóng hổi, nói: "Thiết lập của nữ số 1 là thiên kim tiểu thư nhã nhặn lịch sự tao nhã."
Nghe thấy là phim tiên hiệp, Ôn Tố nhịn không được nhíu mày. Phim tiên hiệp dễ gây chú ý hơn các thể loại khác, những loại phim này cũng rất dễ thất bại, không phải vì tiền đốt không đủ nhiều để làm hiệu ứng, thì cũng là nội dung kịch bản có vấn đề.
Thấy Ôn Tố nhíu mày, Cảnh tỷ trực tiếp nói vào trọng tâm, "Bộ phim này nam chính đã gần như xác định rồi, là Kim Ngọc Ảnh đế Lục Trường Vũ, cho nên vấn đề sản xuất em không cần lo lắng."
"Lục Trường Vũ sao lại đi đóng phim truyền hình?" Ôn Tố có chút kinh ngạc. Trong giới có mặc định rằng, diễn viên truyền hình cấp bậc sẽ không bằng diễn viên điện ảnh, có người thành công tiến vào giới điện ảnh, nhưng cũng có người thất bại trở thành độc dược phòng vé. Giống như vài vị nữ vương phim truyền hình thử lấn sang điện ảnh, hầu như danh tiếng tất cả bọn họ đều tụt dốc, doanh thu phòng vé cũng giảm theo.
Lục Trường Vũ là Ảnh đế trẻ nhất trong nước, anh ta lúc này có thể nói là vinh quang vô cùng, sao lại chạy đến đây quay phim truyền hình?
"Vương Lỗ Châu có ơn đối với anh ta, lần này anh ta nhận là vì muốn báo đáp ân tình Vương Lỗ Châu." Cảnh tỷ nói đến đây cũng có chút cảm khái, người như Lục Trường Vũ cũng không nhiều lắm. Trong lòng thở dài, Cảnh tỷ tiếp tục nói: "Không ít người đang nhìn chằm chằm vai nữ chính này, theo chị biết, Dương Văn Duyệt, Trương Hi Hi và Chu Khanh đều muốn tranh diễn vai nữ số 1."
Cảnh tỷ nói cả ba đều là diễn viên phái thực lực, nhất là Chu Khanh, ba lần liên tục đạt Thị hậu, mà Dương Văn Duyệt từ trước đến nay lấy hình tượng mỹ nhân nhã nhặn lịch sự, loại vai diễn này đối với cô ta mà nói hoàn toàn là hạ bút thành văn, còn lại Trương Hi Hi là người trẻ tuổi nhất trong ba người, thậm chí còn nhỏ hơn Ôn Tố một tuổi.
Không ngờ cạnh tranh kịch liệt như vậy, Ôn Tố cũng cảm thấy vài phần hứng thú, "Em muốn đi thử vai được không?"
Thấy cô cuối cùng cũng có hứng thú, Cảnh tỷ nói: "Không cần, nếu em muốn vai diễn này chị sẽ đi nói chuyện."
Ôn Tố:......
Thấy bộ dạng Ôn Tố mất hứng, Cảnh tỷ kiên nhẫn khuyên nhủ: "Đây là bộ phim tốt nhất năm sau rồi, còn được hợp tác với Lục Trường Vũ nữa, thế nào?"
"Được rồi, em diễn." Ôn Tố thở dài, cô vẫn rất tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của Cảnh tỷ.
Nhưng mà Cảnh tỷ chuyên nghiệp cũng có lúc lật xe.
Phía sản xuất từ chối Ôn Tố vào vai nữ số 1, Vương Lỗ Châu dù nói gì cũng không chịu nhận cô, ông ta còn nói, nếu Ôn Tố diễn vai này, ông ta sẽ không tiếp tục làm đạo diễn bộ phim này nữa.
Lục Trường Vũ tham gia phim này vốn là để báo đáp ân tình Vương Lỗ Châu, nếu Vương Lỗ Châu không làm đạo diễn bộ này, Lục Trường Vũ cũng sẽ không diễn, bên sản xuất đương nhiên sẽ không làm loại chuyện lỗ vốn này.
Nếu là trước kia, Cảnh tỷ chắc chắn sẽ không đi tranh bộ này, nhưng hiện tại thì khác, Ôn Tố có một vị giáo viên diễn xuất lợi hại như vậy hướng dẫn, hai đạo diễn Tô Kiều và Lỗ Dư Tường còn nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, Tô Kiều còn tỏ vẻ nguyện ý bắc cầu cho Ôn Tố, đưa cô tiến vào giới điện ảnh.
"Ông ta nói như vậy thật sao?" Ôn Tố có chút kinh ngạc, cô không ngờ Vương Lỗ Châu kiên quyết như vậy.
Cảnh tỷ trong lòng nổi nóng, nhưng nhiều hơn vẫn là tin tưởng Ôn Tố, cười lạnh nói: "Bọn họ nói, nếu như em đồng ý, có thể tới tham gia thử vai, cùng với mấy người Chu Khanh.", những lời này ý tứ chính là chúng tôi không muốn chơi với cô, đừng làm phiền chúng tôi.
Ôn Tố nghe vậy cũng hứng thú, "Này không thành vấn đề, em đi thử xem."
Nghe nói vậy, Cảnh tỷ có chút vui mừng, "Ừ, chị đi liên hệ với bọn họ, lúc đi thử vai, em phải biểu hiện thật tốt trấn áp hết bọn họ."
Ôn Tố hé miệng không nói gì, Cảnh tỷ cũng quá tin tưởng mình rồi, cô chẳng qua là muốn thử xem thôi, loại chuyện này ai có thể nắm chắc mười phần đâu?
Thời gian thử vai "Tầm tiên truyện" được ấn định cuối tháng 12, vừa lúc cô kết thúc vai "Sát cơ" là cuối tháng 11, vẫn còn nhiều thời gian tìm hiểu vai diễn.
_______________________________
Cảnh quay cuối cùng của Ôn Tố là cảnh hộ tống một vị quan lớn đi Loan Đảo, cô với Giản Vệ ở nhà ga nhìn nhau, từ nay về sau trời nam đất bắc không thể gặp lại.
Dựa theo kết cục trong nguyên tác, Tiết Như Thu vì cứu Nghiêm Hoằng Tân, thừa nhận toàn bộ những việc Nghiêm Hoằng Tân làm lên người mình, cuối cùng bị xem như phản đồ mà đánh chết. Loại kết cục này trong tiểu thuyết đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu đưa lên TV thì không được, vì vậy bọn họ liền sửa lại kết cục.
Khó khăn của cảnh quay này là ở việc trao đổi ánh mắt của hai người, trải qua một khoảng thời gian quay chung, Ôn Tố và Giản Vệ xem như khá ăn ý, chỉ quay hai lần đã qua, lần thứ nhất bị lỗi là do có một trận gió to thổi bay mũ của Ôn Tố.
"Tốt lắm, qua!" Lỗ Dư Tường cao hứng vẫy tay.
Sau hai tháng vất vả, Ôn Tố cuối cùng cũng chính thức hoàn thành "Sát cơ"!
Tiệc kết thúc vai lần này, Đặng Tuyết Nghi đã xong vai về nhà nửa tháng trước cũng cố ý đến đây một chuyến, Ôn Tố có chút vui vẻ, nhưng vui vẻ đã tan thành mây khói khi Đặng Tuyết Nghi kéo cô ra kể lể nội tâm buồn khổ.
"Tiểu Ngư lại tức giận." Đặng Tuyết Nghi nắm cổ tay cô, đáy mắt u sầu.
Ôn Tố:......
Sao cô lại nghĩ Đặng Tuyết Nghi cố ý đến đây chúc mừng cô kết thúc vai diễn vậy, rõ ràng là cô ta muốn tìm người để tâm sự chuyện không vui mà thôi.
Hoàn toàn không biết nên nói gì với Đặng Tuyết Nghi, Ôn Tố chỉ có thể cùng cô ta uống rượu.
"Sao cô với Sở tổng lại ngọt như vậy, Tiểu Ngư mỗi lần thấy tôi đều tức giận." Đặng Tuyết Nghi đã uống đến đỏ bừng, nếu không phải Ôn Tố lén đổi rượu thành đồ uống có cồn, Đặng Tuyết Nghi lúc này không chừng đã ngã xuống đất rồi.
Ôn Tố an ủi: "Không sao đâu, chắc chắn là cô ấy thích cô, nếu không cô ấy đã giải trừ hôn ước với cô rồi."
"Đó là đương nhiên!" Đặng Tuyết Nghi bỗng đề cao âm lượng, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Ôn Tố nhanh chóng che miệng cô ta lại, bình tĩnh thong thả nói: "Không sao, mọi người tiếp tục ăn đi, cô ấy uống say, tôi đưa cô ấy ra ngoài."
Mặc dù có chút tò mò Đặng Tuyết Nghi đang nói gì, bọn họ vẫn là gật đầu cười, lại tiếp tục câu chuyện của mình.
Đặng Tuyết Nghi quả nhiên uống say, đi đường cũng không xong, vẫn may là còn duy trì tỉnh táo.
"Lòng của phụ nữ, mò kim đáy biển." Đặng Tuyết Nghi than thở, "Tôi nghe lời em ấy như vậy, em ấy còn nổi giận."
Nghe vậy Ôn Tố cũng không biết nói gì, đành đỡ Đặng Tuyết Nghi ra ngoài, trợ lý của Đặng Tuyết Nghi đang chơi điện thoại, nhìn thấy một bóng đen bước tới liền nhìn sang, mới phát hiện lão bản nhà mình đang được Ôn Tố đỡ đi ra.
"Ôi, lão bản!" Trợ lý mặt tròn đáng yêu vội vàng cất điện thoại, muốn đỡ Đặng Tuyết Nghi.
Đặng Tuyết Nghi lại né tránh tay trợ lý, dựa sát lên người Ôn Tố, than thở: "Tránh xa tôi ra một chút, nếu bị Tiểu Ngư nhìn thấy tôi ở gần người khác như vậy, cô ấy lại ba tháng không để ý tôi."
Trợ lý:......
Ôn Tố:......
Đặng Tuyết Nghi ôm cánh tay Ôn Tố, nói năng không rõ ràng, "Đi, tôi đưa cô về nhà."
Rốt cuộc là ai đưa ai? Hơn nữa cô ở gần cô ta, vị hôn thê của cô ta không tức giận sao?
Ôn Tố rất muốn ném cô ta lên xe, nhưng Đặng Tuyết Nghi đã nhanh chóng nắm tay cô không tha, dứt khoát nói: "Cô không cho tôi đưa cô về chính là không xem tôi như bạn bè!"
Ôn Tố đau đầu ấn thái dương, đành phải đồng ý cho Đặng Tuyết Nghi đưa cô về nhà, thuận tiện nhờ Tiểu Thịnh nói giúp mình một tiếng xin lỗi với đạo diễn, Tiểu Thịnh liên tục gật đầu.
Đặng Tuyết Nghi nghe được lời cô nói, vẻ mặt có chút khinh thường, nhưng rốt cuộc không nói gì, quay đầu lại than thở Tiểu Ngư của cô ta.
Vừa lên xe, Đặng Tuyết Nghi bắt đầu kể lể mình bị Tiểu Ngư chặn ở ngoài cửa.
"Tôi quay phim xong thật sự rất nhớ em ấy, muốn đến nhà thăm em ấy." Đặng Tuyết Nghi than thở, "Em ấy vừa thấy tôi đã nói, không phải còn chưa tới ba tháng sao, sao chị lại đến đây, tôi vừa nghe đã biết em ấy lại nổi giận, đành phải bỏ đi."
Lối suy nghĩ này cũng thật quá thẳng rồi, uổng cho Đặng Tuyết Nghi là diễn viên, sao một chút tinh tế cũng không có, người có EQ đều biết lúc đó không thể đi được.
"Đáng lẽ cô nên ở lại, chết cũng không rời." Ôn Tố tốt bụng khuyên nhủ, "Cô ấy cũng không thể đánh cô."
Đặng Tuyết Nghi phản bác, "Em ấy đương nhiên sẽ đánh tôi, em ấy siêu hung dữ. Mỗi lần tôi chọc em ấy nổi giận, em ấy sẽ kéo lỗ tai tôi, tai đều bị cô ấy kéo đến vểnh ra."
Thảm vậy?
Ôn Tố nghĩ đến Sở Sở, bỗng cảm thấy Sở Sở quả là ôn nhu động lòng người, am hiểu lòng người như vậy.
"Nhưng mà tôi thật sự rất thích em ấy." Đặng Tuyết Nghi đang bưng mặt si ngốc cười, "Tôi chỉ hy vọng em ấy mỗi ngày đều vui vẻ."
Đặng Tuyết Nghi lại liên miên lải nhải Tiểu Ngư có bao nhiêu tốt, bao nhiêu đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ta từng thấy, cứ lặp đi lặp lại mấy lời đó như đang tụng kinh.
Ôn Tố khắc sâu hoài nghi Đặng Tuyết Nghi đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nói thật, Sở Sở mới là cô gái xinh đẹp nhất cô từng gặp qua, nhưng mà cô sẽ không so đo chuyện này với cái tên say rượu kia.
"Cô sao có thể nói được nhiều lời yêu đương vậy," Đặng Tuyết Nghi nghi hoặc nhìn Ôn Tố, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng tràn đầy khó hiểu, "Rõ ràng tính cách hai chúng ta giống nhau như vậy."
Ôn Tố đáy lòng xem thường, tính cách hai chúng ra giống nhau chỗ nào, ngoại trừ vẻ ngoài lạnh lùng ra, rõ ràng là hoàn toàn khác nhau.
Không đợi Ôn Tố đáp lời, Đặng Tuyết Nghi tự nói: "Nhưng mà cũng vô dụng thôi, Tiểu Ngư với Sở tổng nhà cô không giống nhau, Tiểu Ngư không thích cách nói chuyện lẳng lơ như cô."
Ôn Tố suýt chút muốn giật tóc cô ta, cô làm sao mà lẳng lơ? Cái này gọi là tình thú, không biết đừng nói lung tung!
"Tiểu Ngư của tôi!" Đặng Tuyết Nghi kêu lên, đầu đập vào kính xe phát ra âm thanh "Bang", Ôn Tố nghe thấy hoảng sợ.
"Cô sao vậy, sao lại trở thành như vậy?" Ôn Tố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lôi Đặng Tuyết Nghi từ trên kính xe xuống, người kia lại mềm oặt ngã trên người cô, hai mắt nhắm nghiền, trên cái trán trắng nõn có một vết bầm dễ thấy.
Sau khi nghe được tiếng hít thở đều đều, Ôn Tố mới thả lỏng, "Thì ra là đang ngủ."
Bất đắc dĩ kê một cái gối dưới đầu Đặng Tuyết Nghi, đỡ Đặng Tuyết Nghi nằm xuống ghế sau, còn mình ngồi nghiêng, cố gắng chừa ra không gian để cô ta nghỉ ngơi thoải mái chút.
Lúc Ôn Tố bận rộn sắp xếp lại cho cô ta ngủ thoải mái, Đặng Tuyết Nghi còn đang than thở cái gì đó, mơ hồ nghe được hai chữ "Tiểu Ngư", Ôn Tố bĩu môi vờ như chưa nghe thấy gì.
Bây giờ đã là đầu đông, sắc trời tối sớm hơn bình thường, mới bảy giờ đèn đường đã sáng, ánh đèn từ hàng vạn ngôi nhà thành thị thật quyến rũ.
Tài xế Đặng Tuyết Nghi chạy đến khu biệt thự đã gần tám giờ rưỡi, lúc Ôn Tố xuống xe, Đặng Tuyết Nghi vẫn còn ngủ say. Nói cảm ơn với trợ lý của Đặng Tuyết Nghi, Ôn Tố nhìn theo chiếc xe khuất dần ở ngã rẽ, lúc này mới xoay người đi vào nhà mình.
Đã báo trước với Sở Tĩnh Xu hôm nay mình chính thức hoàn thành vai diễn, hai người gần một tuần không gặp nhau, Ôn Tố có chút chờ mong thời gian hai người ở bên nhau đêm nay.
Sau khi vào nhà, Ôn Tố cởi khăn quàng cổ và mũ treo sang một bên, lòng tràn đầy mong chờ Sở Sở ra đón mình, không ngờ đợi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Ôn Tố có chút nghi hoặc nhíu mày, không phải Sở Sở nói hôm nay sẽ về nhà sớm sao?
Cảm thấy kỳ lạ Ôn Tố thay giày đi vào phòng khách, liền thấy Sở Tĩnh Xu đang lẳng lặng ôm một cô gái ngồi trên sofa, cô gái kia nằm trong lòng cô, hẳn là đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng khó giấu vẻ thanh tú.
Đây không phải là cái đuôi nhỏ sao, sao nó lại ở đây?
Ôn Tố còn chưa kịp hỏi, đã thấy Sở Tĩnh Xu đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu, Ôn Tố không khỏi nhướng mày.
Sở Tĩnh Xu đỡ đầu em gái, nhẹ nhàng để đầu nó rời khỏi chân mình, lại kê một cái gối xuống đầu, đảm bảo không đánh thức nó, lúc này Sở Tĩnh Xu mới bước nhanh đến ôm lấy Ôn Tố, hôn môi cô.
Nụ cười của Sở Tĩnh Xu ngưng trệ, hơi nheo mắt, "Trên người em sao lại có mùi nước hoa lạ?"
Cố nén cười, Ôn Tố kể lại chuyện vừa rồi, sắc mặt Sở Tĩnh Xu lúc này mới dịu lại.
Đưa mắt nhìn cái đuôi nhỏ còn đang ngủ, Ôn Tố thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sở Tĩnh Xu vẻ mặt đau lòng nói: "Nó ở trường học đánh nhau với người ta, chị vừa mới đưa nó đi bệnh viện kiểm tra về."
Cái đuôi nhỏ lại đánh nhau với người ta? Rõ ràng là một đứa nhỏ thông minh, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?
Tin tức này ngoài dự kiến của cô, Ôn Tố nhíu mày, "Sao lại thế này?"
Không muốn đánh thức em gái, Sở Tĩnh Xu kéo Ôn Tố đi vào thư phòng lầu một, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Sở Tĩnh Xu mới mở miệng nói: "Lớp bên cạnh có một nữ sinh nói vài câu bậy bạ về chị, nó vì bảo vệ chị mà cãi nhau với người ta, nữ sinh kia mắng không lại nó, thẹn quá hóa giận động thủ đánh nó, nó liền đánh nhau một trận với người ta."
Này đúng thật là......
Biểu tình trong mắt Ôn Tố có chút kỳ lạ, chợt thu lại suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: "Nữ sinh kia nói cái gì?"
Sở Tĩnh Xu ngẩn ra, thấy biểu tình nghiêm túc của Ôn Tố, không giống vẻ đang nói giỡn, trong lòng ấm áp, nói: "Không có gì, bất quá chỉ là lời nói của một đứa nhỏ vị thành niên mà thôi, cũng không có tổn thương gì chị."
"Đây hoàn toàn là ác ý, con bé đó gây chuyện lại còn không chịu xin lỗi." Ôn Tố không đồng ý nhìn cô, "Đồng Đồng có bị thương không?"
Sở Tĩnh Xu lắc đầu, như là nhớ tới chuyện gì vui vẻ, đầu mày khóe mắt đều hiện lên ý cười, đôi con ngươi màu hổ phách lấp lánh, cô cố nén ý cười nói: "Nữ sinh kia không phải là đối thủ của Đồng Đồng, lúc chị đi đón nó, nữ sinh kia còn đang khóc."
"Ồ!" Ôn Tố lạnh lùng nhướng mày.
Đều đã mười bốn mười lăm tuổi, cần phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, nói xấu sau lưng người khác vốn là chuyện không đúng, cũng may cái đuôi nhỏ cũng đã học qua mấy kỹ thuật tự vệ, bằng không hẳn là bất phân thắng bại.
Nhưng mà bình thường Sở Tĩnh Xu cũng sẽ không vui sướng khi người khác gặp họa, cô đối với mấy lời ác ý đều là cười trừ, phỏng chừng nữ sinh kia thật sự nói cái gì quá đáng, mới có thể khiến cô tức giận như vậy.
Sở Tĩnh Xu bỗng nhiên cong môi cười, đưa tay đẩy Ôn Tố tới bên tường, chống tay lên tường, hạ giọng cực kỳ quyến rũ, "Chi bằng đêm nay đến phòng chị?"
Ôn Tố nghe thấy tim đều muốn mềm đi, bên ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh nói: "Chị học mấy cái này ở đâu vậy?"
Sở Tĩnh Xu:......
Sở Tĩnh Xu: tiểu thuyết rác rưởi lừa người!
Sở Tĩnh Xu giả bộ không nghe những lời này, hung hăng hôn lên môi Ôn Tố một cái, "Em thật là không hiểu phong tình."
Ôn Tố ôm eo cô, mỉm cười không nói.
Lúc khuya, Ôn Tố liền biểu diễn cho Sở Tĩnh Xu xem mình thực sự "hiểu phong tình" như thế nào, thế nên sáng hôm sau không ai dậy sớm nổi, mãi đến khi cái đuôi nhỏ đến gõ cửa, hai người mới bụng đói rời giường.
Mà cái đuôi nhỏ cũng chính thức dọn vào biệt thự, cùng ở chung với các cô.
Lúc trước cho cái đuôi nhỏ ở chung cư gần trường học, chủ yếu là vì Ôn Tố không đồng ý, hiện tại Ôn Tố không có ý kiến, cái đuôi nhỏ đương nhiên dọn đến.
Nhưng vào ngày đầu tiên cái đuôi nhỏ dọn đến, Ôn Tố có ý kiến.
Đứa nhỏ lớn như vậy, còn làm nũng đòi ngủ chung với chị, đây là cố tình gây sự sao?
Nhưng Sở Tĩnh Xu yêu thương em gái, mỗi lần em gái lộ ra vẻ mặt ủy khuất khổ sở, cô liền bị khuất phục trong nháy mắt, để lại Ôn Tố một người ôm chăn ngủ.
Mà cùng lúc đó, "Vân Lăng kỷ sự" chính thức được phát sóng trên đài truyền hình và mạng internet.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.