Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 35
Phong Thỏ Tử
11/05/2021
Ngày 16, cái đuôi nhỏ bọc mình thành một khối cầu từ bên ngoài trở về còn cầm theo một món quà đi vào phòng khách.
Ôn Tố liếc mắt, là một cái ổ được tạo hình vô cùng đáng yêu.
Xem kích thước này hẳn là một con chó nhỏ, mèo nhỏ hoặc động vật linh tinh gì đó, cô buông kịch bản trong tay xuống, có chút hứng thú: "Em chuẩn bị tặng cho chị của em một con thú cưng à?"
Sở Tĩnh Đồng không sợ cô tiết lộ quà của mình với chị gái, vui vẻ gật đầu, "Chị em thích nhất là mèo nhỏ, em cố tình đi chọn một con, vừa dịu ngoan vừa quấn người, chị em nhất định sẽ thích."
Thì ra Sở Tĩnh Xu thích mèo sao?
Vậy tại sao không nuôi một con trong nhà.
Ôn Tố đang suy nghĩ, chợt nghe Sở Tĩnh Đồng nói: "Lúc trước trong nhà có một con mèo rất già, là chị nuôi từ nhỏ đến lớn, sau con mèo kia mất, chị liền đem chôn nó trong hoa viên, rốt cuộc cũng không nuôi mèo nữa."
Hóa ra là vậy, cô còn thắc mắc tại sao Sở Sở không nuôi mèo trong nhà, thì ra là con mèo nuôi lớn lúc trước đã chết.
Sở Tĩnh Đồng định tìm một căn phòng cho mèo con, phòng trong biệt thự này cũng rất nhiều, mà còn nhiều phòng chưa dùng qua, muốn giấu một con mèo con cũng rất dễ.
Đang chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy Ôn Tố ngồi trên sofa xem kịch bản, Sở Tĩnh Xu tò mò hỏi: "Chị chuẩn bị quà gì cho chị em vậy?"
Ôn Tố lại nhìn nó nở một nụ cười có lệ, "Không nói cho em."
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên người Ôn Tố một vầng sáng nhạt, nụ cười có lệ kia ẩn chứa ý tứ bất cần, giống như là một con mèo đen cao ngạo lười biếng phơi mình dưới ánh nắng ấm áp buổi trưa.
Sở Tĩnh Đồng sững sờ tại chỗ, trong lòng phút chốc bắn ra pháo hoa ---
Gào khóc ngao, cười giả tạo như vậy mà cũng xinh đẹp nữa!
Cái đuôi nhỏ trầm mê sắc đẹp giây tiếp theo liền tỉnh táo lại, đáy lòng hung hăng "phi" chính mình một cái, bất mãn tràn ngâp, nhìn Ôn Tố hung hăng hừ một tiếng: "Quỷ hẹp hòi!"
Ôn Tố căn bản không thèm để ý tính tình của nó, cây bút linh hoạt chuyển động trên đầu ngón tay, trước sau như một ung dung lãnh đạm, "Giấu cho tốt mèo con của em, có lẽ đêm nay chị em sẽ về."
Nhìn thấy mấy ngón tay vừa thon dài lại linh hoạt kia, cái đuôi nhỏ có chút hâm mộ, nghe được lời nói của cô, nhíu mày nói: "Chị lại muốn nửa đêm gấp gáp trở về sao?"
Nó đã vài lần nhìn thấy chị mình sáng sớm ở trong phòng Ôn Tố đi ra hẳn là vừa về nhà lúc tối, trộm hỏi mới biết là chị giảm bớt thời gian nghỉ ngơi đáp máy bay chạy về nhà.
"Cũng có thể."
Ôn Tố có chút bất đắc dĩ, cô đã năm lần bảy lượt nói Sở Tĩnh Xu không được suốt đêm gấp gáp trở về, nhưng mà Sở Tĩnh Xu cho tới giờ đều không nghe, chỉ cần Sở Tĩnh Xu mệt mỏi nói nhớ cô, tim cô liền tan chảy, làm sao còn nói nặng được gì, làm hại Sở Tĩnh Xu cứ như vậy vội vàng chạy tới chạy lui.
Sở Tĩnh Đồng ôm mèo con chân thành đề nghị: "Chị hẳn là nên cho chị ấy một bài học chấn động, như vậy chị ấy sẽ không chạy tới chạy lui như vậy nữa."
Bài học chấn động?
Ôn Tố đăm chiêu rũ mắt, ngón trỏ vô thức gõ vào kịch bản.
Thấy bộ dạng suy tư của cô, Sở Tĩnh Đồng yên lặng không quấy rầy, ôm mèo nhỏ nhẹ nhàng bước đi tìm phòng.
______________________________
Đúng như Ôn Tố đoán, Sở Tĩnh Xu lại một lần nữa không thèm nghỉ ngơi, mười một giờ rưỡi tối ngày 16 về đến nhà.
Sở Tĩnh Xu người đầy mệt mỏi tháo xuống găng tay và khăn quàng cổ treo một bên, hiện tại thời tiết ngày càng lạnh, mặc dù là đeo găng tay, tay cô cũng rất lạnh.
Sở Tĩnh Xu thay dép lê đi vào phòng khách, chỉ thấy Ôn Tố ngồi một mình trên sofa, trên đôi tay trắng như ngọc cầm kịch bản và bút, dưới ánh đèn dịu dàng trông vô cùng chói mắt. Tóc ngắn ngày xưa mới đến tai, nay đã dài tới vai, hẳn là cảm thấy vướng víu, liền buộc lên, nhưng bên tai vẫn còn vài sợi tóc chưa được buộc rơi trên hai má, vì vậy thần sắc lạnh lùng lại thêm vài phần ấm áp.
Nghe được tiếng động ở cửa, Ôn Tố buông kịch bản, quay đầu nhìn thấy Sở Tĩnh Xu phong trần mệt mỏi đứng đó, bất đắc dĩ giang hay tay ra nhìn cô, "Lại nhớ em?"
Khóe môi Sở Tĩnh Xu nhấc lên, trong mắt ánh lên tia ấm áp, cô nhấc chân bước về phía Ôn Tố, cúi người hôn lên môi Ôn Tố.
Nụ hôn không mang theo xâm lược, chỉ có ôn nhu như nước dây dưa triền miên, như kể cho cho nhau nỗi nhớ những ngày không gặp mặt.
Nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách chứa ý cười trong trẻo, Ôn Tố lại hôn lên môi cô, dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ nhỏ, Sở Tĩnh Xu không để ý áo khoác sẽ bị đè nhăn, ngồi lên chỗ Ôn Tố mới vừa chừa ra, hai người cứ như vậy làm ổ ở chỗ này, giống như là con thú nhỏ sưởi ấm lẫn nhau.
Trong giọng nói Sở Tĩnh Xu hàm chứa vài phần ý cười, mềm mại đáng yêu uyển chuyển, "Nếu chị không trở lại, chẳng phải là khiến em ngồi chờ đến hừng đông hay sao?"
"Cưỡng từ đoạt lý." giọng điệu Ôn Tố hơi lạnh, nghiêng đầu cắn cắn khóe môi cô, nghe được hơi thở nhẹ của Sở Tĩnh Xu, cô mới lui về sau, nói: "Em là đang làm việc."
Đôi mắt Sở Tĩnh Xu sáng lấp lánh, tựa như có những ngôi sao nhỏ rơi vào, khóe mắt đuôi mày đều là ngọt ngào vui vẻ, hừ nhẹ nói: "Nói dối, em chính là đang chờ chị."
Ôn Tố nắm lấy bả vai Sở Tĩnh Xu, Sở Tĩnh Xu nâng tay khoác lên bàn tay trên vai mình, đầu ngón tay Ôn Tố khẽ nhúc nhích tách ngón tay của cô ra, tay hai người cùng đan vào nhau.
Nhéo bàn tay mềm mại của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố lười biếng nằm xuống bên cạnh cô, "Đó là bởi vì có một tiểu ngốc nghếch luôn không chú ý đến thân thể mình, làm việc nghỉ ngơi lộn xộn. Em chuẩn bị bắt tiểu ngốc nghếch này để chị ấy biết."
Sở Tĩnh Xu nghe được ba từ "tiểu ngốc nghếch" này trong lòng giống như ướp mật, ngữ khí cất giấu một chút đắc ý, "Tiểu ngốc nghếch đã biết rồi."
Ôn Tố gập ngón tay đánh lên đầu mũi của cô, không đợi Sở Tĩnh Xu phản ứng, nói: "Nói đi, muốn em phạt chị thế nào đây?"
Đây vẫn là lần đầu bị người ta đánh vào mũi, Sở Tĩnh Xu trì độn tròn mắt nhìn, đại mỹ nhân xưa nay tính tình tao nhã nay lộ ra dáng vẻ đáng yêu. Cô tựa vào vai Ôn Tố cọ cọ, "Hay là phạt chị hôn em hai cái."
"Chị đây là muốn được thưởng à?" Ôn Tố tức giận chọc trán cô, người kia cũng không để ý, phát ra tiếng cười khẽ.
Ôn Tố nhéo vành tai mềm mại trắng nõn của cô, ý vị thâm trường nói: "Em cũng không phải đang nói giỡn, nếu lần sau chị còn làm như vậy, em sẽ cho chị một sự trừng phạt đáng nhớ."
Cái đuôi nhỏ nói rất đúng, cô không thể nuông chiều Sở Sở, phải cho Sở Sở một bài học chấn động, Sở Sở mới biết là không được làm như vậy.
Nghe được Ôn Tố nói như vậy, Sở Tĩnh Xu lại càng thêm tò mò, "Em chuẩn bị phạt chị thế nào?"
Ôn Tố mỉm cười, giọng nói hơi lạnh lộ ra vài phần nguy hiểm không rõ, "Cam đoan chị suốt đời khó quên."
Sở Tĩnh Xu không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhớ tới Ôn Tố từng nhắc nhở mình chuyện thức đêm làm việc, lần đó Ôn Tố nhắc nhở mình bất quá tam, chính là lúc ấy mình cũng không để trong lòng, kết quả hôm sau đã bị Ôn Tố bắt gặp, xông vào phòng ngủ của cô không giải thích tắt đi máy tính, cuối cùng còn không cho cô ngủ ở phòng ngủ của mình.
Thời điểm đó cô làm sao có thể nghĩ đến, nửa năm sau hai người các cô cứ như vậy ở bên nhau.
Sở Tĩnh Xu hôn khóe môi cô, "Chị có chút tò mò em sẽ làm thế nào."
Khóe miệng Ôn Tố cong lên một đường cong nguy hiểm, giây tiếp theo thu lại ý cười, buông tay Sở Tĩnh Xu, "Nhanh chuẩn bị đi ngủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, chị cẩn thận rụng tóc."
Sở Tĩnh Xu nắm chặt tay cô không chịu buông, tự dựa vào trên người cô, "Cảm ơn đã lo lắng, tóc của chị bây giờ rất dày, tạm thời không cần lo chuyện này đâu."
Ôn Tố vươn tay sờ cằm của Sở Tĩnh Xu, giống như là đang nựng một con mèo, "Lại muốn em bế chị lên?"
Sở Tĩnh Xu vội vàng bắt lấy bàn tay Ôn Tố đang sờ cằm mình, đưa lên miệng cắn, "Không được, nếu em dám bế chị, chị sẽ kéo em cùng nhau lăn xuống."
Rõ ràng lúc uống rượu rất thích thú, bây giờ lại không muốn.
Ôn Tố không có vạch trần cô, nói: "Chị không mệt sao? Đã là giờ này rồi."
Sở Tĩnh Xu nhìn đồng hồ trên cổ tay, chớp mắt nói: "Ở bên chị một chút nữa đi, chúng ta đã rất lâu không gặp."
"Đúng rồi, Đồng Đồng khoảng thời gian này thế nào?" Sở Tĩnh Xu xoay người tựa vào sofa, ngữ khí thân thiết.
Mấy ngày nay cô thật sự rất bận rộn, đến lúc về tới nhà, em gái đã đi ngủ. Sáng hôm sau em gái còn chưa rời giường, cô đã rời nhà đi làm, làm việc và nghỉ ngơi như vậy khiến cho cô và em gái đã một khoảng thời gian chưa tâm sự.
Ôn Tố sờ trán cô, nhìn đôi mắt trong suốt đẹp đẽ kia, nói: "Rất tốt, cũng coi như là chăm chỉ học tập, cuối tuần này là thi cuối kỳ."
Sở Tĩnh Xu thở dài, không nói nữa.
Ôn Tố cũng không nói chuyện, lẳng lặng tựa vào Sở Tĩnh Xu hưởng thụ một chút sự yên lặng ấm áp này.
Một lúc lâu sau, Ôn Tố còn đang mơ màng buồn ngủ nghe được âm thanh kiềm nén vui sướng của Sở Tĩnh Xu, "Ngày 17 rồi, quà của chị đâu?"
Ôn Tố:......
Ôn Tố bị đánh thức ngây người một lát, đối diện đôi mắt sáng ngời của Sở Tĩnh Xu, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Chị là vì quà sinh nhật mới không muốn đi ngủ?"
Lời này là nói cô thật giống một đứa trẻ, mặc dù đã thân mật như vậy, Sở Tĩnh Xu vẫn là không nhịn được đỏ mặt, ánh mắt lay động, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không phải, chị không ngủ được, tiện thể chờ quà."
"Không cần che giấu chính mình", Ôn Tố đưa tay quét chóp mũi cô, "Đây là Sở Sở của em."
Sở Tĩnh Xu cảm động, đáy mắt hiện lên tia sáng, tránh đi ánh mắt của Ôn Tố, giống như là thưởng hôn Ôn Tố một cái, "Đừng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt chị, quà đâu?"
Ôn Tố buông tay ra, Sở Tĩnh Xu có chút miễn cưỡng rút tay về, ánh mắt gắt gao dừng trên tay Ôn Tố, không chịu dời mắt.
Đã sớm nghĩ đến Sở Tĩnh Xu có thể gấp gáp trở về trong đêm, Ôn Tố liền đem quà theo bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra đưa cho cô.
Ôn Tố từ trên giá sách cạnh sofa lấy ra một cái hộp nhỏ, Sở Tĩnh Xu đang nhìn đến nhãn hiệu trên hộp liền kinh hỉ tròn mắt, theo bản năng ngừng thở, nhìn thấy Ôn Tố từ trong hộp lấy ra một chiếc nhẫn hồng ngọc hình trái tim.
"Em ước lượng từ nhẫn cưới của chị, kích thước chắc là phù hợp." Ôn Tố nói xong, cầm lấy tay phải Sở Tĩnh Xu, đeo nhẫn lên ngón áp út của Sở Tĩnh Xu, nói: "Đeo nhẫn này vào, từ nay sẽ là người của em."
Ôn Tố sẽ không nói cho Sở Tĩnh Xu biết mình không phải là Ôn Tố trước kia, loại chuyện này quá mức khó tin, cô cũng không muốn cho Sở Tĩnh Xu biết rằng cô ấy chỉ là một nhân vật trong sách. Cô muốn ở bên Sở Tĩnh Xu đến hết quãng đời còn lại, nhưng lại không cách nào cử hành hôn lễ cho hai người, cái nhẫn này là lòng riêng của cô, xem như là nghi thức hôn lễ của cô và Sở Tĩnh Xu.
Nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ vừa vặn trên ngón áp út của mình, Sở Tĩnh Xu nhịn không được đỏ mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Tố đeo nhẫn cho cô, nhưng thứ này so với trong hôn lễ lần đó khiến cô khó thể kiềm chế.
Trong hôn lễ, Ôn Tố phải diễn trò trước mặt rất nhiều bạn bè và phóng viên truyền thông mới đeo nhẫn cho cô, cô chỉ cảm thấy mờ mịt sợ hãi, không biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng lúc này lại không giống, lúc Ôn Tố đeo nhẫn cho cô, cô chỉ cần nghĩ đến có thể cùng Ôn Tố đi qua cả đời liền cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, giống như trong nháy mắt có được dũng khí đối mặt hết thảy, bất luận là cực khổ hay bệnh tật, hai người đều có thể đối mặt.
Cho đến khi năm tháng trôi qua, hai người còn có thể sóng vai ngồi trong sân ngắm hoàng hôn, cho đến khi cái chết chia lìa hai người.
Ôn Tố đem một chiếc chiếc nhẫn tương tự đặt trong tay Sở Tĩnh Xu, vươn tay về phía cô.
Sở Tĩnh Xu nâng tay lau nước mắt, hít mũi, tay cầm nhẫn đều đổ mồ hôi, suýt nữa khiến cho nhẫn trong tay rơi ra ngoài.
Nhìn thấy Sở Tĩnh Xu như vậy, Ôn Tố vô cùng cao hứng, ít nhất xem ra Sở Sở cũng là tán thành nghi thức này.
Sở Tĩnh Xu cầm tay cô, thong thả kiên định đeo nhẫn lên ngón áp út của Ôn Tố, giọng nói hơi khàn khàn: "Từ nay về sau, chúng ta thuộc về nhau, cũng là của nhau."
Ôn Tố trong lòng khẽ rung động, chính vào lúc cảm thấy Sở Tĩnh Xu có phải đã nhận ra được gì hay không, liền thấy trước mắt thoáng qua một cái, giây tiếp theo liền rơi vào cái ôm ấm áp thơm ngát.
Hẳn là vừa khóc, trong giọng nói Sở Tĩnh Xu còn có chút khàn, cô cố gắng duy trì giọng nói ổn định, nói: "Đây là nhẫn kết hôn của chúng ta, nhẫn kia sau này không cần đeo."
Ôn Tố ngẩn ra, đôi mi rũ xuống che khuất ý cười nơi đáy mắt, thuận tay dịu dàng vuốt tóc Sở Tĩnh Xu, nói: "Được, đều nghe chị."
Ấm áp từ người yêu luôn khiến người ta vô cùng an tâm, Ôn Tố ôm Sở Tĩnh Xu hưởng thụ ấm áp và yên bình, lại nghe đến tiếng thở của Sở Tĩnh Xu dần ổn định, Ôn Tố nghiêng đầu nhìn Sở Tĩnh Xu, liền nhìn thấy sườn mặt điềm tĩnh ôn nhu kia, mắt khẽ nhắm, đôi mi cong dài như cánh bướm hơi động, mũi còn có chút đỏ lên.
Không hề nghi ngờ, Sở Tĩnh Xu đang ngủ.
Ôn Tố không còn cách nào, chỉ có thể nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của cô tựa vào trong lòng mình, vươn tay qua đầu gối cô, hơi dùng sức ôm ngang người.
Bỗng nhiên được nhấc bổng lên khiến Sở Tĩnh Xu nhỏ giọng lẩm bẩm, theo bản năng nhíu mày, cọ cọ vai Ôn Tố, mày mới giãn ra.
Những động tác nhỏ như vậy đều làm cho Ôn Tố vô cùng yêu thích, giống như là một con vật nhỏ lông xù chủ động cọ vào lòng bàn tay mình, đáng yêu lại khiến người yêu mến.
_________________________
Bình minh của mùa đông luôn đến muộn, lúc Ôn Tố tỉnh lại trong phòng là một mảnh tối tăm, Sở Tĩnh Xu đang tựa vào vai mình ngủ ngon, tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng hương thơm quen thuộc làm cho Ôn Tố nhịn không được nhắm mắt lại.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, Sở Tĩnh Xu đang cười vui vẻ nhìn cô.
Ôn Tố thở ra một hơi thật sâu, chờ ý thức thanh tỉnh, mở miệng hỏi: "Mấy giờ rồi."
"Chín giờ." Sở Tĩnh Xu nhẹ chạm ngón tay lên đầu mũi cô, dịu dàng cười nói: "Em lúc ngủ, còn giống chú heo nhỏ hơn Đồng Đồng."
Ôn Tố không có phản bác lại, chỉ hỏi: "Hôm nay chị không đến công ty?"
"Không có," Sở Tĩnh Xu cúi người tiến lại gần hai má của Ôn Tố, hôn lên mặt cô, nói: "Chị là bà chủ, tự cho phép mình nghỉ một ngày."
Không có trêu chọc hành vi này của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố quay đầu vùi vào trong lồng ngực cô, mơ hồ nói: "Sinh nhật hôm nay chị muốn thế nào?"
Sở Tĩnh Xu vân vê tóc Ôn Tố quấn quanh đầu ngón tay, ý cười trên mặt nhạt hơn rất nhiều, "Chị muốn đi gặp cha mẹ, em đi với chị đi."
Cha mẹ Sở Tĩnh Xu chỉ là nhân vật còn tồn tại trong trí nhớ của nguyên chủ.
Đôi vợ chồng dịu dàng hạnh phúc này đã nuôi lớn hai chị em Sở Tĩnh Xu và Sở Tĩnh Đồng, cho dù cha Sở không quản lý tốt công ty, suýt nữa khiến công ty bị phá sản, nhưng đối với người cha vô cùng quan tâm bảo vệ người nhà, đến cả nguyên chủ cũng phải lễ phép và tôn trọng ông ấy, không bởi vì Sở gia cần Ôn gia giúp đỡ mà vô lễ với ông ấy.
Còn mẹ của Sở Sở là một phụ nữ xinh đẹp lại hiền lành chu đáo, bởi vì quá xinh đẹp nên bà thường không hợp với giới phu nhân kia, Ôn Như Nhàn thật ra rất thích bà ấy, thường xuyên nói cô giống mẹ như đúc, không chỉ có vẻ ngoài tương tự, ngay cả tính tình cũng được thừa hưởng mười phần.
Cho đến ngày sinh nhật 28 tuổi của Sở Tĩnh Xu hôm nay, Ôn Tố mới thấy được dung mạo của đôi vợ chồng này, ảnh chụp trên hai ngôi mộ kề nhau, một người tuấn tú ôn hòa, một người xinh đẹp động lòng người.
Ôn Tố nhìn ảnh chụp mẹ Sở Sở, trong lòng có chút đồng ý với lời nói của Ôn Như Nhàn.
Ít nhất dung mạo của Sở Sở là mười phần thừa hưởng từ mẹ chị ấy.
Sở Tĩnh Xu nhìn hai ngôi mộ yên lặng không nói gì, cô vuốt ve ảnh chụp trên mộ, đầu ngón tay hơi run, giống như không chịu nổi nhắm chặt hay mắt, nắm lấy tay Ôn Tố.
Tay Sở Tĩnh Xu lạnh như một khối băng, trong lòng bàn tay còn mang theo vài phần ướt át. Ôn Tố trở tay nắm lấy tay Sở Tĩnh Xu, mười ngón tay đan vào nhau, trong lòng có chút căm giận nội dung tiểu thuyết đặt ra tình tiết này nọ, đối với tác giả mà nói chỉ là vài nét bút ít ỏi, nhưng lại là cả đời của một nhân vật.
Sở Tĩnh Xu không nói gì tựa vào vai Ôn Tố, nắm chặt tay cô, tựa hồ muốn hấp thụ sức lực từ trên tay Ôn Tố.
Đáy lòng Ôn Tố bỗng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Sau này chị còn có em."
Sở Tĩnh Xu mơ hồ đáp lời, giọng mũi dày đặc lộ rõ nội tâm không bình tĩnh của cô lúc này. Sở Tĩnh Xu hít sâu mấy hơi, cười cười, "Em nói đúng, chị còn có mọi người, sau này sẽ tốt hơn."
Nhìn thấy Sở Tĩnh Xu khóc đến hốc mắt mũi đều đỏ lên, Ôn Tố lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt, Sở Tĩnh Xu nhịn không được lao vào lòng cô, không muốn kiềm nén nữa, khóc thành tiếng.
Ôn Tố vươn tay ôm cô, giống như trấn an vỗ nhẹ lưng cô, hôn lên trán cô.
Giống như một đứa nhỏ được cổ vũ, Sở Tĩnh Xu càng lớn tiếng khóc, nước mắt rất nhanh thấm ướt vạt áo Ôn Tố.
Ôn Tố cũng không nói gì, để cho cô phát tiết tâm sự tích lũy từ nội tâm đã lâu.
Qua một hồi lâu, Sở Tĩnh Xu mới ngừng khóc, nhưng vừa rồi khóc quá nhiều, khiến cho cô thút thít không dừng được.
Đau lòng giúp Sở Tĩnh Xu lau nước mắt, Ôn Tố đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Sở Tĩnh Xu không quan tâm hôn lên má cô, làm cho trên mặt cô lưu lại một vệt ướt.
"Ba mẹ đều nhìn thấy rồi, em sẽ đối xử với chị thật tốt, từ nay về sau sẽ không nói hai chữ ly hôn nữa." Sở Tĩnh Xu cố chấp nhìn cô, rõ ràng khóc đến rối tinh rối mù, còn chấp nhất muốn nhìn cô, giống như là đứa nhỏ đòi kẹo.
Ôn Tố quyết định sau này sẽ dành cho Sở Tĩnh Xu tất cả ngọt ngào. Cô nâng đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người, nhẫn trên ngón áp út dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng chói mắt.
Ôn Tố hôn mắt cô, lại dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô, con ngươi trước giờ trong trẻo mà lạnh lùng chứa đầy tình yêu dịu dàng, "Trên tay chị còn đang đeo nhẫn của em, chị cũng đừng mong chạy."
Sở Tĩnh Xu nhịn không được hôn lên môi cô, nói: "Chị sẽ không chạy, em mới là không thể chạy."
Lúc trước vẫn là Ôn Tố đưa ra đề nghị ly hôn, nếu cô không níu kéo, hai người thật sự đã ly hôn. Tuy rằng lúc đó là do nhu cầu, nhưng rốt cuộc cũng có kết quả tốt.
Thấy Sở Tĩnh Xu cố chấp muốn hứa hẹn, Ôn Tố cười giơ lên bàn tay đang nắm chặt của hai người, "Em sẽ không chạy, cho dù chị có muốn chạy, em cũng sẽ không thả chị ra."
Sở Tĩnh Xu lúc này mới lộ ra tươi cười, xinh đẹp động lòng người. Cô xoay người nhìn hai ngôi mộ kia, nhẹ giọng nói: "Cha, mẹ, hai người đều thấy được, con với Tố Tố bây giờ rất tốt, về sau bọn con sẽ chăm sóc lẫn nhau, hai người không cần lo lắng --"
Nói xong lời cuối, thanh âm Sở Tĩnh Xu lại nghẹn ngào.
Ánh mặt trời ấm áp xua tan giá lạnh, chiếu rọi lên hai người đứng trong nghĩa trang, trên đôi bàn tay đan vào nhau lóe ra tia sáng lấp lánh, tựa như hai ngôi sao nhỏ bầu bạn với nhau, không còn lạnh lẽo cô đơn.
Trên đường từ nghĩa trang trở về, Sở Tĩnh Xu giống như là đang tìm được một trò chơi mới, lôi kéo mái tóc đã được chăm sóc tốt của Ôn Tố, lần lượt uốn xoăn, biến đuôi tóc của Ôn Tố trở nên xoăn lại.
"Hôm nay em phải nghe lời chị." Sở Tĩnh Xu đắc ý nói, "Lúc đó trở về em đã thay quần áo rồi, chị còn muốn xem toàn bộ trang phục em mặc lúc đi thảm đỏ kia."
Nghe được ba chữ "thay quần áo" kia, Ôn Tố đã cảm thấy không ổn, lại nghe đến "toàn bộ trang phục lúc đi thảm đỏ", chỉ thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
"Để em đếm xem ---" Ôn Tố vươn ngón tay, ngữ khí có chút khoa trương đếm, "Một, hai, ba... Năm bộ, năm bộ tây trang của em đều bị phá hỏng như vậy."
Sở Tĩnh Xu cười khẽ trừng mắt nhìn, "Em có mặc hay không?"
"Mặc." Ôn Tố bất đắc dĩ gật đầu, nếu đã nói nghe lời cô, đương nhiên không thể đổi ý, hơn nữa, đây bất quá cũng chỉ là một chút tình thú khuê phòng thôi.
Sở Tĩnh Xu hài lòng vuốt cằm, nắm cằm Ôn Tố kéo về phía mình, nhìn thấy đôi môi màu nhạt hơi ướt át kia, ánh mắt của cô có chút nóng rực.
Ôn Tố nhướng mi, "Còn muốn gì nữa?"
Liếc mắt nhìn Tiểu Trương đang lái xe, Sở Tĩnh Xu tiến đến bên tai Ôn Tố, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào lỗ tai cô, bật hơi nói: "Chị muốn em câu dẫn chị."
Vừa dứt lời, nhìn thấy Ôn Tố trố mắt kinh ngạc một chút, Sở Tĩnh Xu hài lòng buông tay, nói: "Tạm thời là hai yêu cầu này, em trở về bắt đầu chuẩn bị đi."
Ôn Tố thật không nghĩ tới Sở Tĩnh Xu đưa ra hai yêu cầu như vậy, vừa tưởng tượng vừa suy xét, trong đôi mắt lướt qua ý cười, "Đã như vậy, cam đoan người sẽ hài lòng."
Ánh mắt Sở Tĩnh Xu đều sáng lên, cô thật sự rất muốn nhìn xem Ôn Tố dùng phương pháp gì câu dẫn mình.
Nhưng mà, đến khi hai người về đến nhà, lại thấy vợ chồng Ôn thị ngồi trên sofa uống trà, trên bàn còn bày ra món quà được gói rất tinh xảo.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ đã trở lại, Trầm Bách Xuyên đứng dậy nghênh đón hai người, "Tĩnh Xu, sinh nhật vui vẻ, hy vọng con sẽ không ghét bỏ chúng ta quấy rầy thế giới hai người của bọn con."
Cho dù Sở Tĩnh Xu đối với Ôn Tố đã có thể chống trả một chút, thậm chí còn phản kích lại, nhưng trước thiện ý của vợ chồng Ôn thị, cô vẫn là trở nên nhu thuận ngại ngùng.
Gò má Sở Tĩnh Xu ửng hồng, lắc đầu nói: "Không có đâu, cha mẹ đến con rất vui."
Nhìn thấy Sở Tĩnh Xu lộ ra đôi gò má màu hồng nhạt, Ôn Tố nghĩ đến vừa rồi ở trên xe cô đưa ra hai yêu cầu cho mình, nhất thời có chút buồn cười.
Thỏ trắng nhỏ lại còn giả vờ làm chó sói hung ác!
Ôn Tố liếc mắt, là một cái ổ được tạo hình vô cùng đáng yêu.
Xem kích thước này hẳn là một con chó nhỏ, mèo nhỏ hoặc động vật linh tinh gì đó, cô buông kịch bản trong tay xuống, có chút hứng thú: "Em chuẩn bị tặng cho chị của em một con thú cưng à?"
Sở Tĩnh Đồng không sợ cô tiết lộ quà của mình với chị gái, vui vẻ gật đầu, "Chị em thích nhất là mèo nhỏ, em cố tình đi chọn một con, vừa dịu ngoan vừa quấn người, chị em nhất định sẽ thích."
Thì ra Sở Tĩnh Xu thích mèo sao?
Vậy tại sao không nuôi một con trong nhà.
Ôn Tố đang suy nghĩ, chợt nghe Sở Tĩnh Đồng nói: "Lúc trước trong nhà có một con mèo rất già, là chị nuôi từ nhỏ đến lớn, sau con mèo kia mất, chị liền đem chôn nó trong hoa viên, rốt cuộc cũng không nuôi mèo nữa."
Hóa ra là vậy, cô còn thắc mắc tại sao Sở Sở không nuôi mèo trong nhà, thì ra là con mèo nuôi lớn lúc trước đã chết.
Sở Tĩnh Đồng định tìm một căn phòng cho mèo con, phòng trong biệt thự này cũng rất nhiều, mà còn nhiều phòng chưa dùng qua, muốn giấu một con mèo con cũng rất dễ.
Đang chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy Ôn Tố ngồi trên sofa xem kịch bản, Sở Tĩnh Xu tò mò hỏi: "Chị chuẩn bị quà gì cho chị em vậy?"
Ôn Tố lại nhìn nó nở một nụ cười có lệ, "Không nói cho em."
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên người Ôn Tố một vầng sáng nhạt, nụ cười có lệ kia ẩn chứa ý tứ bất cần, giống như là một con mèo đen cao ngạo lười biếng phơi mình dưới ánh nắng ấm áp buổi trưa.
Sở Tĩnh Đồng sững sờ tại chỗ, trong lòng phút chốc bắn ra pháo hoa ---
Gào khóc ngao, cười giả tạo như vậy mà cũng xinh đẹp nữa!
Cái đuôi nhỏ trầm mê sắc đẹp giây tiếp theo liền tỉnh táo lại, đáy lòng hung hăng "phi" chính mình một cái, bất mãn tràn ngâp, nhìn Ôn Tố hung hăng hừ một tiếng: "Quỷ hẹp hòi!"
Ôn Tố căn bản không thèm để ý tính tình của nó, cây bút linh hoạt chuyển động trên đầu ngón tay, trước sau như một ung dung lãnh đạm, "Giấu cho tốt mèo con của em, có lẽ đêm nay chị em sẽ về."
Nhìn thấy mấy ngón tay vừa thon dài lại linh hoạt kia, cái đuôi nhỏ có chút hâm mộ, nghe được lời nói của cô, nhíu mày nói: "Chị lại muốn nửa đêm gấp gáp trở về sao?"
Nó đã vài lần nhìn thấy chị mình sáng sớm ở trong phòng Ôn Tố đi ra hẳn là vừa về nhà lúc tối, trộm hỏi mới biết là chị giảm bớt thời gian nghỉ ngơi đáp máy bay chạy về nhà.
"Cũng có thể."
Ôn Tố có chút bất đắc dĩ, cô đã năm lần bảy lượt nói Sở Tĩnh Xu không được suốt đêm gấp gáp trở về, nhưng mà Sở Tĩnh Xu cho tới giờ đều không nghe, chỉ cần Sở Tĩnh Xu mệt mỏi nói nhớ cô, tim cô liền tan chảy, làm sao còn nói nặng được gì, làm hại Sở Tĩnh Xu cứ như vậy vội vàng chạy tới chạy lui.
Sở Tĩnh Đồng ôm mèo con chân thành đề nghị: "Chị hẳn là nên cho chị ấy một bài học chấn động, như vậy chị ấy sẽ không chạy tới chạy lui như vậy nữa."
Bài học chấn động?
Ôn Tố đăm chiêu rũ mắt, ngón trỏ vô thức gõ vào kịch bản.
Thấy bộ dạng suy tư của cô, Sở Tĩnh Đồng yên lặng không quấy rầy, ôm mèo nhỏ nhẹ nhàng bước đi tìm phòng.
______________________________
Đúng như Ôn Tố đoán, Sở Tĩnh Xu lại một lần nữa không thèm nghỉ ngơi, mười một giờ rưỡi tối ngày 16 về đến nhà.
Sở Tĩnh Xu người đầy mệt mỏi tháo xuống găng tay và khăn quàng cổ treo một bên, hiện tại thời tiết ngày càng lạnh, mặc dù là đeo găng tay, tay cô cũng rất lạnh.
Sở Tĩnh Xu thay dép lê đi vào phòng khách, chỉ thấy Ôn Tố ngồi một mình trên sofa, trên đôi tay trắng như ngọc cầm kịch bản và bút, dưới ánh đèn dịu dàng trông vô cùng chói mắt. Tóc ngắn ngày xưa mới đến tai, nay đã dài tới vai, hẳn là cảm thấy vướng víu, liền buộc lên, nhưng bên tai vẫn còn vài sợi tóc chưa được buộc rơi trên hai má, vì vậy thần sắc lạnh lùng lại thêm vài phần ấm áp.
Nghe được tiếng động ở cửa, Ôn Tố buông kịch bản, quay đầu nhìn thấy Sở Tĩnh Xu phong trần mệt mỏi đứng đó, bất đắc dĩ giang hay tay ra nhìn cô, "Lại nhớ em?"
Khóe môi Sở Tĩnh Xu nhấc lên, trong mắt ánh lên tia ấm áp, cô nhấc chân bước về phía Ôn Tố, cúi người hôn lên môi Ôn Tố.
Nụ hôn không mang theo xâm lược, chỉ có ôn nhu như nước dây dưa triền miên, như kể cho cho nhau nỗi nhớ những ngày không gặp mặt.
Nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách chứa ý cười trong trẻo, Ôn Tố lại hôn lên môi cô, dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ nhỏ, Sở Tĩnh Xu không để ý áo khoác sẽ bị đè nhăn, ngồi lên chỗ Ôn Tố mới vừa chừa ra, hai người cứ như vậy làm ổ ở chỗ này, giống như là con thú nhỏ sưởi ấm lẫn nhau.
Trong giọng nói Sở Tĩnh Xu hàm chứa vài phần ý cười, mềm mại đáng yêu uyển chuyển, "Nếu chị không trở lại, chẳng phải là khiến em ngồi chờ đến hừng đông hay sao?"
"Cưỡng từ đoạt lý." giọng điệu Ôn Tố hơi lạnh, nghiêng đầu cắn cắn khóe môi cô, nghe được hơi thở nhẹ của Sở Tĩnh Xu, cô mới lui về sau, nói: "Em là đang làm việc."
Đôi mắt Sở Tĩnh Xu sáng lấp lánh, tựa như có những ngôi sao nhỏ rơi vào, khóe mắt đuôi mày đều là ngọt ngào vui vẻ, hừ nhẹ nói: "Nói dối, em chính là đang chờ chị."
Ôn Tố nắm lấy bả vai Sở Tĩnh Xu, Sở Tĩnh Xu nâng tay khoác lên bàn tay trên vai mình, đầu ngón tay Ôn Tố khẽ nhúc nhích tách ngón tay của cô ra, tay hai người cùng đan vào nhau.
Nhéo bàn tay mềm mại của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố lười biếng nằm xuống bên cạnh cô, "Đó là bởi vì có một tiểu ngốc nghếch luôn không chú ý đến thân thể mình, làm việc nghỉ ngơi lộn xộn. Em chuẩn bị bắt tiểu ngốc nghếch này để chị ấy biết."
Sở Tĩnh Xu nghe được ba từ "tiểu ngốc nghếch" này trong lòng giống như ướp mật, ngữ khí cất giấu một chút đắc ý, "Tiểu ngốc nghếch đã biết rồi."
Ôn Tố gập ngón tay đánh lên đầu mũi của cô, không đợi Sở Tĩnh Xu phản ứng, nói: "Nói đi, muốn em phạt chị thế nào đây?"
Đây vẫn là lần đầu bị người ta đánh vào mũi, Sở Tĩnh Xu trì độn tròn mắt nhìn, đại mỹ nhân xưa nay tính tình tao nhã nay lộ ra dáng vẻ đáng yêu. Cô tựa vào vai Ôn Tố cọ cọ, "Hay là phạt chị hôn em hai cái."
"Chị đây là muốn được thưởng à?" Ôn Tố tức giận chọc trán cô, người kia cũng không để ý, phát ra tiếng cười khẽ.
Ôn Tố nhéo vành tai mềm mại trắng nõn của cô, ý vị thâm trường nói: "Em cũng không phải đang nói giỡn, nếu lần sau chị còn làm như vậy, em sẽ cho chị một sự trừng phạt đáng nhớ."
Cái đuôi nhỏ nói rất đúng, cô không thể nuông chiều Sở Sở, phải cho Sở Sở một bài học chấn động, Sở Sở mới biết là không được làm như vậy.
Nghe được Ôn Tố nói như vậy, Sở Tĩnh Xu lại càng thêm tò mò, "Em chuẩn bị phạt chị thế nào?"
Ôn Tố mỉm cười, giọng nói hơi lạnh lộ ra vài phần nguy hiểm không rõ, "Cam đoan chị suốt đời khó quên."
Sở Tĩnh Xu không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhớ tới Ôn Tố từng nhắc nhở mình chuyện thức đêm làm việc, lần đó Ôn Tố nhắc nhở mình bất quá tam, chính là lúc ấy mình cũng không để trong lòng, kết quả hôm sau đã bị Ôn Tố bắt gặp, xông vào phòng ngủ của cô không giải thích tắt đi máy tính, cuối cùng còn không cho cô ngủ ở phòng ngủ của mình.
Thời điểm đó cô làm sao có thể nghĩ đến, nửa năm sau hai người các cô cứ như vậy ở bên nhau.
Sở Tĩnh Xu hôn khóe môi cô, "Chị có chút tò mò em sẽ làm thế nào."
Khóe miệng Ôn Tố cong lên một đường cong nguy hiểm, giây tiếp theo thu lại ý cười, buông tay Sở Tĩnh Xu, "Nhanh chuẩn bị đi ngủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, chị cẩn thận rụng tóc."
Sở Tĩnh Xu nắm chặt tay cô không chịu buông, tự dựa vào trên người cô, "Cảm ơn đã lo lắng, tóc của chị bây giờ rất dày, tạm thời không cần lo chuyện này đâu."
Ôn Tố vươn tay sờ cằm của Sở Tĩnh Xu, giống như là đang nựng một con mèo, "Lại muốn em bế chị lên?"
Sở Tĩnh Xu vội vàng bắt lấy bàn tay Ôn Tố đang sờ cằm mình, đưa lên miệng cắn, "Không được, nếu em dám bế chị, chị sẽ kéo em cùng nhau lăn xuống."
Rõ ràng lúc uống rượu rất thích thú, bây giờ lại không muốn.
Ôn Tố không có vạch trần cô, nói: "Chị không mệt sao? Đã là giờ này rồi."
Sở Tĩnh Xu nhìn đồng hồ trên cổ tay, chớp mắt nói: "Ở bên chị một chút nữa đi, chúng ta đã rất lâu không gặp."
"Đúng rồi, Đồng Đồng khoảng thời gian này thế nào?" Sở Tĩnh Xu xoay người tựa vào sofa, ngữ khí thân thiết.
Mấy ngày nay cô thật sự rất bận rộn, đến lúc về tới nhà, em gái đã đi ngủ. Sáng hôm sau em gái còn chưa rời giường, cô đã rời nhà đi làm, làm việc và nghỉ ngơi như vậy khiến cho cô và em gái đã một khoảng thời gian chưa tâm sự.
Ôn Tố sờ trán cô, nhìn đôi mắt trong suốt đẹp đẽ kia, nói: "Rất tốt, cũng coi như là chăm chỉ học tập, cuối tuần này là thi cuối kỳ."
Sở Tĩnh Xu thở dài, không nói nữa.
Ôn Tố cũng không nói chuyện, lẳng lặng tựa vào Sở Tĩnh Xu hưởng thụ một chút sự yên lặng ấm áp này.
Một lúc lâu sau, Ôn Tố còn đang mơ màng buồn ngủ nghe được âm thanh kiềm nén vui sướng của Sở Tĩnh Xu, "Ngày 17 rồi, quà của chị đâu?"
Ôn Tố:......
Ôn Tố bị đánh thức ngây người một lát, đối diện đôi mắt sáng ngời của Sở Tĩnh Xu, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Chị là vì quà sinh nhật mới không muốn đi ngủ?"
Lời này là nói cô thật giống một đứa trẻ, mặc dù đã thân mật như vậy, Sở Tĩnh Xu vẫn là không nhịn được đỏ mặt, ánh mắt lay động, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không phải, chị không ngủ được, tiện thể chờ quà."
"Không cần che giấu chính mình", Ôn Tố đưa tay quét chóp mũi cô, "Đây là Sở Sở của em."
Sở Tĩnh Xu cảm động, đáy mắt hiện lên tia sáng, tránh đi ánh mắt của Ôn Tố, giống như là thưởng hôn Ôn Tố một cái, "Đừng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt chị, quà đâu?"
Ôn Tố buông tay ra, Sở Tĩnh Xu có chút miễn cưỡng rút tay về, ánh mắt gắt gao dừng trên tay Ôn Tố, không chịu dời mắt.
Đã sớm nghĩ đến Sở Tĩnh Xu có thể gấp gáp trở về trong đêm, Ôn Tố liền đem quà theo bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra đưa cho cô.
Ôn Tố từ trên giá sách cạnh sofa lấy ra một cái hộp nhỏ, Sở Tĩnh Xu đang nhìn đến nhãn hiệu trên hộp liền kinh hỉ tròn mắt, theo bản năng ngừng thở, nhìn thấy Ôn Tố từ trong hộp lấy ra một chiếc nhẫn hồng ngọc hình trái tim.
"Em ước lượng từ nhẫn cưới của chị, kích thước chắc là phù hợp." Ôn Tố nói xong, cầm lấy tay phải Sở Tĩnh Xu, đeo nhẫn lên ngón áp út của Sở Tĩnh Xu, nói: "Đeo nhẫn này vào, từ nay sẽ là người của em."
Ôn Tố sẽ không nói cho Sở Tĩnh Xu biết mình không phải là Ôn Tố trước kia, loại chuyện này quá mức khó tin, cô cũng không muốn cho Sở Tĩnh Xu biết rằng cô ấy chỉ là một nhân vật trong sách. Cô muốn ở bên Sở Tĩnh Xu đến hết quãng đời còn lại, nhưng lại không cách nào cử hành hôn lễ cho hai người, cái nhẫn này là lòng riêng của cô, xem như là nghi thức hôn lễ của cô và Sở Tĩnh Xu.
Nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ vừa vặn trên ngón áp út của mình, Sở Tĩnh Xu nhịn không được đỏ mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Tố đeo nhẫn cho cô, nhưng thứ này so với trong hôn lễ lần đó khiến cô khó thể kiềm chế.
Trong hôn lễ, Ôn Tố phải diễn trò trước mặt rất nhiều bạn bè và phóng viên truyền thông mới đeo nhẫn cho cô, cô chỉ cảm thấy mờ mịt sợ hãi, không biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng lúc này lại không giống, lúc Ôn Tố đeo nhẫn cho cô, cô chỉ cần nghĩ đến có thể cùng Ôn Tố đi qua cả đời liền cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, giống như trong nháy mắt có được dũng khí đối mặt hết thảy, bất luận là cực khổ hay bệnh tật, hai người đều có thể đối mặt.
Cho đến khi năm tháng trôi qua, hai người còn có thể sóng vai ngồi trong sân ngắm hoàng hôn, cho đến khi cái chết chia lìa hai người.
Ôn Tố đem một chiếc chiếc nhẫn tương tự đặt trong tay Sở Tĩnh Xu, vươn tay về phía cô.
Sở Tĩnh Xu nâng tay lau nước mắt, hít mũi, tay cầm nhẫn đều đổ mồ hôi, suýt nữa khiến cho nhẫn trong tay rơi ra ngoài.
Nhìn thấy Sở Tĩnh Xu như vậy, Ôn Tố vô cùng cao hứng, ít nhất xem ra Sở Sở cũng là tán thành nghi thức này.
Sở Tĩnh Xu cầm tay cô, thong thả kiên định đeo nhẫn lên ngón áp út của Ôn Tố, giọng nói hơi khàn khàn: "Từ nay về sau, chúng ta thuộc về nhau, cũng là của nhau."
Ôn Tố trong lòng khẽ rung động, chính vào lúc cảm thấy Sở Tĩnh Xu có phải đã nhận ra được gì hay không, liền thấy trước mắt thoáng qua một cái, giây tiếp theo liền rơi vào cái ôm ấm áp thơm ngát.
Hẳn là vừa khóc, trong giọng nói Sở Tĩnh Xu còn có chút khàn, cô cố gắng duy trì giọng nói ổn định, nói: "Đây là nhẫn kết hôn của chúng ta, nhẫn kia sau này không cần đeo."
Ôn Tố ngẩn ra, đôi mi rũ xuống che khuất ý cười nơi đáy mắt, thuận tay dịu dàng vuốt tóc Sở Tĩnh Xu, nói: "Được, đều nghe chị."
Ấm áp từ người yêu luôn khiến người ta vô cùng an tâm, Ôn Tố ôm Sở Tĩnh Xu hưởng thụ ấm áp và yên bình, lại nghe đến tiếng thở của Sở Tĩnh Xu dần ổn định, Ôn Tố nghiêng đầu nhìn Sở Tĩnh Xu, liền nhìn thấy sườn mặt điềm tĩnh ôn nhu kia, mắt khẽ nhắm, đôi mi cong dài như cánh bướm hơi động, mũi còn có chút đỏ lên.
Không hề nghi ngờ, Sở Tĩnh Xu đang ngủ.
Ôn Tố không còn cách nào, chỉ có thể nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của cô tựa vào trong lòng mình, vươn tay qua đầu gối cô, hơi dùng sức ôm ngang người.
Bỗng nhiên được nhấc bổng lên khiến Sở Tĩnh Xu nhỏ giọng lẩm bẩm, theo bản năng nhíu mày, cọ cọ vai Ôn Tố, mày mới giãn ra.
Những động tác nhỏ như vậy đều làm cho Ôn Tố vô cùng yêu thích, giống như là một con vật nhỏ lông xù chủ động cọ vào lòng bàn tay mình, đáng yêu lại khiến người yêu mến.
_________________________
Bình minh của mùa đông luôn đến muộn, lúc Ôn Tố tỉnh lại trong phòng là một mảnh tối tăm, Sở Tĩnh Xu đang tựa vào vai mình ngủ ngon, tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng hương thơm quen thuộc làm cho Ôn Tố nhịn không được nhắm mắt lại.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, Sở Tĩnh Xu đang cười vui vẻ nhìn cô.
Ôn Tố thở ra một hơi thật sâu, chờ ý thức thanh tỉnh, mở miệng hỏi: "Mấy giờ rồi."
"Chín giờ." Sở Tĩnh Xu nhẹ chạm ngón tay lên đầu mũi cô, dịu dàng cười nói: "Em lúc ngủ, còn giống chú heo nhỏ hơn Đồng Đồng."
Ôn Tố không có phản bác lại, chỉ hỏi: "Hôm nay chị không đến công ty?"
"Không có," Sở Tĩnh Xu cúi người tiến lại gần hai má của Ôn Tố, hôn lên mặt cô, nói: "Chị là bà chủ, tự cho phép mình nghỉ một ngày."
Không có trêu chọc hành vi này của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố quay đầu vùi vào trong lồng ngực cô, mơ hồ nói: "Sinh nhật hôm nay chị muốn thế nào?"
Sở Tĩnh Xu vân vê tóc Ôn Tố quấn quanh đầu ngón tay, ý cười trên mặt nhạt hơn rất nhiều, "Chị muốn đi gặp cha mẹ, em đi với chị đi."
Cha mẹ Sở Tĩnh Xu chỉ là nhân vật còn tồn tại trong trí nhớ của nguyên chủ.
Đôi vợ chồng dịu dàng hạnh phúc này đã nuôi lớn hai chị em Sở Tĩnh Xu và Sở Tĩnh Đồng, cho dù cha Sở không quản lý tốt công ty, suýt nữa khiến công ty bị phá sản, nhưng đối với người cha vô cùng quan tâm bảo vệ người nhà, đến cả nguyên chủ cũng phải lễ phép và tôn trọng ông ấy, không bởi vì Sở gia cần Ôn gia giúp đỡ mà vô lễ với ông ấy.
Còn mẹ của Sở Sở là một phụ nữ xinh đẹp lại hiền lành chu đáo, bởi vì quá xinh đẹp nên bà thường không hợp với giới phu nhân kia, Ôn Như Nhàn thật ra rất thích bà ấy, thường xuyên nói cô giống mẹ như đúc, không chỉ có vẻ ngoài tương tự, ngay cả tính tình cũng được thừa hưởng mười phần.
Cho đến ngày sinh nhật 28 tuổi của Sở Tĩnh Xu hôm nay, Ôn Tố mới thấy được dung mạo của đôi vợ chồng này, ảnh chụp trên hai ngôi mộ kề nhau, một người tuấn tú ôn hòa, một người xinh đẹp động lòng người.
Ôn Tố nhìn ảnh chụp mẹ Sở Sở, trong lòng có chút đồng ý với lời nói của Ôn Như Nhàn.
Ít nhất dung mạo của Sở Sở là mười phần thừa hưởng từ mẹ chị ấy.
Sở Tĩnh Xu nhìn hai ngôi mộ yên lặng không nói gì, cô vuốt ve ảnh chụp trên mộ, đầu ngón tay hơi run, giống như không chịu nổi nhắm chặt hay mắt, nắm lấy tay Ôn Tố.
Tay Sở Tĩnh Xu lạnh như một khối băng, trong lòng bàn tay còn mang theo vài phần ướt át. Ôn Tố trở tay nắm lấy tay Sở Tĩnh Xu, mười ngón tay đan vào nhau, trong lòng có chút căm giận nội dung tiểu thuyết đặt ra tình tiết này nọ, đối với tác giả mà nói chỉ là vài nét bút ít ỏi, nhưng lại là cả đời của một nhân vật.
Sở Tĩnh Xu không nói gì tựa vào vai Ôn Tố, nắm chặt tay cô, tựa hồ muốn hấp thụ sức lực từ trên tay Ôn Tố.
Đáy lòng Ôn Tố bỗng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Sau này chị còn có em."
Sở Tĩnh Xu mơ hồ đáp lời, giọng mũi dày đặc lộ rõ nội tâm không bình tĩnh của cô lúc này. Sở Tĩnh Xu hít sâu mấy hơi, cười cười, "Em nói đúng, chị còn có mọi người, sau này sẽ tốt hơn."
Nhìn thấy Sở Tĩnh Xu khóc đến hốc mắt mũi đều đỏ lên, Ôn Tố lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt, Sở Tĩnh Xu nhịn không được lao vào lòng cô, không muốn kiềm nén nữa, khóc thành tiếng.
Ôn Tố vươn tay ôm cô, giống như trấn an vỗ nhẹ lưng cô, hôn lên trán cô.
Giống như một đứa nhỏ được cổ vũ, Sở Tĩnh Xu càng lớn tiếng khóc, nước mắt rất nhanh thấm ướt vạt áo Ôn Tố.
Ôn Tố cũng không nói gì, để cho cô phát tiết tâm sự tích lũy từ nội tâm đã lâu.
Qua một hồi lâu, Sở Tĩnh Xu mới ngừng khóc, nhưng vừa rồi khóc quá nhiều, khiến cho cô thút thít không dừng được.
Đau lòng giúp Sở Tĩnh Xu lau nước mắt, Ôn Tố đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Sở Tĩnh Xu không quan tâm hôn lên má cô, làm cho trên mặt cô lưu lại một vệt ướt.
"Ba mẹ đều nhìn thấy rồi, em sẽ đối xử với chị thật tốt, từ nay về sau sẽ không nói hai chữ ly hôn nữa." Sở Tĩnh Xu cố chấp nhìn cô, rõ ràng khóc đến rối tinh rối mù, còn chấp nhất muốn nhìn cô, giống như là đứa nhỏ đòi kẹo.
Ôn Tố quyết định sau này sẽ dành cho Sở Tĩnh Xu tất cả ngọt ngào. Cô nâng đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người, nhẫn trên ngón áp út dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng chói mắt.
Ôn Tố hôn mắt cô, lại dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô, con ngươi trước giờ trong trẻo mà lạnh lùng chứa đầy tình yêu dịu dàng, "Trên tay chị còn đang đeo nhẫn của em, chị cũng đừng mong chạy."
Sở Tĩnh Xu nhịn không được hôn lên môi cô, nói: "Chị sẽ không chạy, em mới là không thể chạy."
Lúc trước vẫn là Ôn Tố đưa ra đề nghị ly hôn, nếu cô không níu kéo, hai người thật sự đã ly hôn. Tuy rằng lúc đó là do nhu cầu, nhưng rốt cuộc cũng có kết quả tốt.
Thấy Sở Tĩnh Xu cố chấp muốn hứa hẹn, Ôn Tố cười giơ lên bàn tay đang nắm chặt của hai người, "Em sẽ không chạy, cho dù chị có muốn chạy, em cũng sẽ không thả chị ra."
Sở Tĩnh Xu lúc này mới lộ ra tươi cười, xinh đẹp động lòng người. Cô xoay người nhìn hai ngôi mộ kia, nhẹ giọng nói: "Cha, mẹ, hai người đều thấy được, con với Tố Tố bây giờ rất tốt, về sau bọn con sẽ chăm sóc lẫn nhau, hai người không cần lo lắng --"
Nói xong lời cuối, thanh âm Sở Tĩnh Xu lại nghẹn ngào.
Ánh mặt trời ấm áp xua tan giá lạnh, chiếu rọi lên hai người đứng trong nghĩa trang, trên đôi bàn tay đan vào nhau lóe ra tia sáng lấp lánh, tựa như hai ngôi sao nhỏ bầu bạn với nhau, không còn lạnh lẽo cô đơn.
Trên đường từ nghĩa trang trở về, Sở Tĩnh Xu giống như là đang tìm được một trò chơi mới, lôi kéo mái tóc đã được chăm sóc tốt của Ôn Tố, lần lượt uốn xoăn, biến đuôi tóc của Ôn Tố trở nên xoăn lại.
"Hôm nay em phải nghe lời chị." Sở Tĩnh Xu đắc ý nói, "Lúc đó trở về em đã thay quần áo rồi, chị còn muốn xem toàn bộ trang phục em mặc lúc đi thảm đỏ kia."
Nghe được ba chữ "thay quần áo" kia, Ôn Tố đã cảm thấy không ổn, lại nghe đến "toàn bộ trang phục lúc đi thảm đỏ", chỉ thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
"Để em đếm xem ---" Ôn Tố vươn ngón tay, ngữ khí có chút khoa trương đếm, "Một, hai, ba... Năm bộ, năm bộ tây trang của em đều bị phá hỏng như vậy."
Sở Tĩnh Xu cười khẽ trừng mắt nhìn, "Em có mặc hay không?"
"Mặc." Ôn Tố bất đắc dĩ gật đầu, nếu đã nói nghe lời cô, đương nhiên không thể đổi ý, hơn nữa, đây bất quá cũng chỉ là một chút tình thú khuê phòng thôi.
Sở Tĩnh Xu hài lòng vuốt cằm, nắm cằm Ôn Tố kéo về phía mình, nhìn thấy đôi môi màu nhạt hơi ướt át kia, ánh mắt của cô có chút nóng rực.
Ôn Tố nhướng mi, "Còn muốn gì nữa?"
Liếc mắt nhìn Tiểu Trương đang lái xe, Sở Tĩnh Xu tiến đến bên tai Ôn Tố, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào lỗ tai cô, bật hơi nói: "Chị muốn em câu dẫn chị."
Vừa dứt lời, nhìn thấy Ôn Tố trố mắt kinh ngạc một chút, Sở Tĩnh Xu hài lòng buông tay, nói: "Tạm thời là hai yêu cầu này, em trở về bắt đầu chuẩn bị đi."
Ôn Tố thật không nghĩ tới Sở Tĩnh Xu đưa ra hai yêu cầu như vậy, vừa tưởng tượng vừa suy xét, trong đôi mắt lướt qua ý cười, "Đã như vậy, cam đoan người sẽ hài lòng."
Ánh mắt Sở Tĩnh Xu đều sáng lên, cô thật sự rất muốn nhìn xem Ôn Tố dùng phương pháp gì câu dẫn mình.
Nhưng mà, đến khi hai người về đến nhà, lại thấy vợ chồng Ôn thị ngồi trên sofa uống trà, trên bàn còn bày ra món quà được gói rất tinh xảo.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ đã trở lại, Trầm Bách Xuyên đứng dậy nghênh đón hai người, "Tĩnh Xu, sinh nhật vui vẻ, hy vọng con sẽ không ghét bỏ chúng ta quấy rầy thế giới hai người của bọn con."
Cho dù Sở Tĩnh Xu đối với Ôn Tố đã có thể chống trả một chút, thậm chí còn phản kích lại, nhưng trước thiện ý của vợ chồng Ôn thị, cô vẫn là trở nên nhu thuận ngại ngùng.
Gò má Sở Tĩnh Xu ửng hồng, lắc đầu nói: "Không có đâu, cha mẹ đến con rất vui."
Nhìn thấy Sở Tĩnh Xu lộ ra đôi gò má màu hồng nhạt, Ôn Tố nghĩ đến vừa rồi ở trên xe cô đưa ra hai yêu cầu cho mình, nhất thời có chút buồn cười.
Thỏ trắng nhỏ lại còn giả vờ làm chó sói hung ác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.