Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 46
Phong Thỏ Tử
11/05/2021
Đi thăm đoàn lại nhận được lời mời đóng phim, lại còn là đạo diễn trẻ tiềm lực vô hạn như Nguyên Hạc Quân, ngay cả Cảnh tỷ cũng cảm thán vạn phần:
"Nếu không chị liên hệ với những nghệ sĩ em từng hợp tác qua, tìm xem người nào đang quay phim để em đi thăm một lần?"
Đối với ý tưởng kỳ lạ này, Ôn Tố chỉ cho Cảnh tỷ một cái xem thường.
Chỉ khi chính thức ký kết hợp đồng với Nguyên Hạc Quân Ôn Tố mới thật sự phấn chấn lên. Là sinh viên khoa diễn xuất, đối với màn ảnh lớn vẫn có khát khao, không ngờ lần này đi thăm đoàn lại bắt được cơ hội như vậy, cô sao có thể không vui.
Biết Ôn Tố bước vào giới điện ảnh như vậy, cái đuôi nhỏ còn níu chặt Ôn Tố, muốn cô về sau phải ôn hòa hơn với chị Tư Nhã. Ngược lại là Lâm Tư Nhã, hoàn toàn không biết thái độ của chị Tố Tố đối với mình có vấn đề gì, còn cao hứng phấn chấn muốn tổ chức tiệc nướng ăn mừng tin tốt này.
Ngay cả Sở Tĩnh Đồng cũng có chút tức giận, nhưng cũng quay sang hưng phấn thảo luận với Lâm Tư Nhã nên ăn cái gì.
Thăm đoàn phim trở về vài ngày, Sở Tĩnh Xu mang về một tấm thiệp cưới, Phương Oánh Như và Bạc Viễn ngày 17 tháng sau sẽ kết hôn, mời mọi người tham dự hôn lễ.
Nhìn thấy thiệp mời kia, Ôn Tố mới nhớ đến chuyện lúc này, trong khoảng thời gian này cô bận rộn quay phim, quảng bá, đã quên mất chuyện Phương Oánh Như và Bạc Viễn chuẩn bị kết hôn.
Ôn Tố xoa thái dương, nói: "Không phải bọn họ dự định mùa xuân năm nay sẽ kết hôn sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà đồ cưới đặt may của cậu ấy xảy ra vấn đề, hôn lễ mới bị kéo dài thêm." Sở Tĩnh Xu vừa nói, vừa lật xem tạp chí suy nghĩ nên tặng bạn thân quà cưới gì.
Ôn Tố hiểu rõ gật đầu, "Thì ra là vậy."
"Em có thời gian đi không?" ánh mắt Sở Tĩnh Xu dừng trên một bức ảnh nào đó, nghiêng đầu nhìn Ôn Tố liếc mắt một cái, nếu Ôn Tố không có thời gian đi, một mình cô tham dự hôn lễ cũng được.
Ôn Tố nhớ lại lịch trình đã sắp xếp của mình, phát hiện ngày đó cô phải đi quay quảng cáo, không khỏi nhíu mày.
Chú ý tới thay đổi trên vẻ mặt cô, Sở Tĩnh Xu chủ động mở miệng nói: "Không sao, nếu em không có thời gian, chị tự đi là được rồi, công việc đã sắp xếp từ trước cũng không còn cách nào khác."
Vốn định cùng Sở Sở tham dự lễ cưới của bạn thân cô, chỉ là công việc của mình không cho phép, Ôn Tố không khỏi có chút áy náy, nghe thấy cô nói như vậy lại càng băn khoăn.
"Chị định tặng cô ấy quà gì?" Ôn Tố ngồi xuống bên cạnh Sở Tĩnh Xu, nhìn tạp chí đang lật mở.
Nếu không thể cùng Sở Tĩnh Xu tham dự lễ cưới, vậy thì quà cưới phải dụng tâm một chút.
Sở Tĩnh Xu nâng tay ôm lấy cổ Ôn Tố, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, "Muốn giúp chị xem sao?"
"Thật ra, em cảm thấy quà lần trước cô ấy tặng chị cũng không tệ." đáy mắt Ôn Tố ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nhéo eo Sở Tĩnh Xu.
Sở Tĩnh Xu phì cười, "Cậu ấy đều có vài bộ rồi, không cần chúng ta tặng đâu."
Nghĩ đến Phương Oánh Như kia tính tình cùng với vẻ ngoài đáng yêu hoàn toàn bất đồng, Ôn Tố mím môi cười cười.
Người bạn này thật ra cũng rất thú vị, nếu không Sở Sở và cô ta cũng sẽ không nghĩ ra mấy cái biện pháp ngu ngốc kia.
Tối hôm trước ngày Phương Oánh Như và Bạc Viễn kết hôn, Sở Tĩnh Xu liền lên máy bay đi nước W, tham gia cái gọi là đêm độc thân cuối cùng của Phương Oánh Như, ngoại trừ Sở Tĩnh Xu còn có một vài người bạn thân của Phương Oánh Như.
Ngày 17, Ôn Tố quay chụp xong quảng cáo dự định về nhà, nghĩ đến trong nhà cũng chỉ còn một mình mình liền nhịn không được thở dài, ngay cả cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng cũng bị lôi đi tham gia hôn lễ, căn nhà to như vậy ngoại trừ cô, cũng chỉ còn con mèo.
Sau khi về đến nhà ôm ấp mèo một lát, Ôn Tố cầm kịch bản "Hồ sơ tội phạm" tiếp tục phân tích, chợt nghe di động vang lên một tiếng, cô lơ đãng liếc mắt, phát hiện thì ra là tin nhắn cái đuôi nhỏ nhắn tới:
"Thật ra em cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà chị em thoạt nhìn giống như có tâm sự vậy"
Lời nói không đầu không đuôi này khiến cho Ôn Tố không hiểu ra sao, cô lẳng lặng chờ một lát, liền nhìn thấy cái đuôi nhỏ lại nhắn tới:
"Tuy rằng em cảm thấy cái này cũng không phải chuyện quá đáng gì, hai người trước kia cũng không tính là bạn đời gì, chị em làm như vậy cũng là cùng đường, lúc ấy tình trạng kinh tế của công ty đang có vấn đề rất lớn"
Nhìn thấy hai chữ "bạn đời" này, Ôn Tố mới xác nhận cái đuôi nhỏ không phải nhắn sai người, chỉ là còn chưa nói đến trọng điểm.
Ôn Tố thật bình tĩnh, nếu là chuyện "trước kia" thì hẳn là chuyện của Sở Sở và nguyên chủ lúc đó.
Nhưng mà cái đuôi nhỏ cũng không nói rõ ràng, chỉ ném lại một câu:
"Em chỉ là nói cho chị biết trước, vẫn là để cho chị em nói với chị đi, tuy rằng em cảm thấy chị ấy hẳn là sẽ không chủ động nói đâu, cho nên chị vẫn nên hỏi trước một chút, trọng điểm chính là "áo cưới" đó"
Nhìn đến hai chữ "áo cưới", Ôn Tố nhớ lúc trước cô nói muốn nhìn thấy Sở Sở mặc áo cưới lại bị chuyển đề tài, lúc ấy trong lòng cũng có chút nghi hoặc, như vậy xem ra, Sở Sở đã đem áo cưới kia bán đi rồi?
Nếu thật sự là vậy, lúc trước Sở Sở trốn tránh có thể lý giải được.
Ôn Tố có chút đăm chiêu nhìn mấy tin nhắn kia, có lẽ Sở Sở áy náy với chuyện này, sợ mình biết sẽ tức giận chăng?
_______________________________________
Ngày hôm sau khi hôn lễ kết thúc, Sở Tĩnh Xu mới cùng em gái từ nước W trở về.
Vì chuyện chuẩn bị cho "Hồ sơ tội phạm" sắp khởi quay, Ôn Tố phải chạy đến công ty mấy lần, lúc cô về nhà đã là tám giờ hơn.
Sở Tĩnh Xu đang ngồi ở chiếc ghế sofa đơn mà Ôn Tố thường ngồi, xuất thần nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Sữa đang ngồi trên đùi cô nhìn thấy Ôn Tố, vui vẻ "meo meo" hai tiếng, Sở Tĩnh Xu giống như bừng tỉnh quay đầu nhìn qua, sau khi ánh mắt rơi đến trên người Ôn Tố bỗng nhiên mềm nhũn.
Cô nâng tay đem thả Sữa trên mặt đất, dịch sang bên cạnh, chừa ra một chút không gian cho Ôn Tố, chỗ ấy chỉ đủ cho một đứa con nít ngồi, chỉ là các cô thích cùng nhau làm ổ trên sofa, nếu không chiếc sofa dài bên cạnh cũng rất rộng rãi.
"Em đã về, làm việc vất vả rồi." tiếng nói Sở Tĩnh Xu dịu dàng, cười vui vẻ nhìn cô.
Ôn Tố nghe lời ngồi xuống, Sở Tĩnh Xu thuận thế ôm vai cô, đầu tựa vào đầu vai cô, ngữ khí có chút mềm mại: "Nhìn thấy Oánh Như kết hôn, chị nhớ đến lúc chúng ta kết hôn."
Ôn Tố hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của Sở Tĩnh Xu, lông mi cong dày giống như cánh bướm đang vỗ, che khuất tất cả cảm xúc trong đôi mắt cô.
Vươn tay xoa xoa mũi Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố bất động thanh sắc hỏi: "Sao đột nhiên lại nói vậy."
Sở Tĩnh Xu cắn vào đầu ngón tay cô, vô cùng thân mật hôn lên, hơi thở ấm áp phả vào đầu ngón tay cô, tựa như thổi vào đáy lòng Ôn Tố.
Cánh môi căng mọng đỏ bừng, Sở Tĩnh Xu giống như làm nũng mà cọ lên đầu vai cô, "Không có gì, bỗng nhiên chị nảy sinh chút cảm xúc mà thôi."
Nghĩ đến tin nhắn cái đuôi nhỏ nhắn tới, Ôn Tố quyết định chủ động dẫn dắt chủ đề, mở miệng nói: "Áo cưới đẹp không?"
Vừa dứt lời, Ôn Tố liền nhận thấy thân thể Sở Tĩnh Xu cứng đờ, chợt nghe Sở Tĩnh Xu cười khẽ, "Đương nhiên đẹp, em muốn xem sao, chị có chụp vài bức ảnh."
Ôn Tố không tiếp lời cô, hỏi ngược lại: "Là em đẹp, hay là cô ấy đẹp?"
Sở Tĩnh Xu bị lời này chọc cho cười thành tiếng, vô cùng thân mật nhéo mũi Ôn Tố, trong đôi mắt màu hổ phách giống như chứa đựng những ngôi sao sáng ngời, "Chắc chắn là em đẹp hơn."
Ôn Tố cong khóe môi, nói: "Vậy còn chị?"
Sở Tĩnh Xu ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe, "Em cảm thấy thế nào?"
Ôn Tố trầm ngâm một lát, ý cười trong mắt Sở Tĩnh Xu ngày càng đầy. Không đợi Sở Tĩnh Xu mở miệng, Ôn Tố nghiêm túc nói: "Lúc ấy không để ý lắm, chị vẫn luôn rất xinh đẹp, chi bằng chị cho em nhìn lại một chút?"
Vốn định vân vê lỗ tai Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu nghe nói thế nét cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt lửng lơ nhìn về nơi khác, ngữ khí có chút nhẹ: "Vậy xem ảnh chụp đi."
"Sao vậy?" Ôn Tố có chút suy nghĩ nhéo nhéo thịt mềm trên lưng cô, khóe miệng là ý cười khó hiểu, "Sợ mình mặc không vừa?"
Sở Tĩnh Xu giận liếc mắt một cái, "Em mới mặc không vừa."
"Em vốn sẽ mặc không vừa." Ôn Tố vì quay phim mà tập thể thao nhiều như vậy, cho dù không mặc vừa áo cưới kia cũng là chuyện bình thường, cho dù có thể mặc thì cũng cần phải chỉnh sửa lại.
Sở Tĩnh Xu buồn cười nhìn cô một cái, nghĩ tới cái gì, nụ cười có chút trở nên ảm đạm.
Thấy cô không muốn chủ động nói, trong lòng Ôn Tố thở dài, dứt khoát nói: "Chị có tâm sự."
Sở Tĩnh Xu yên lặng vòng tay ôm eo cô, cúi đầu vùi vào trong lồng ngực cô, nhẹ giọng hừ hừ.
"Chị muốn ly hôn với em sao?" ngữ điệu Ôn Tố khẽ nâng.
Sở Tĩnh Xu giống như là bị đạp trúng đuôi, mạnh mẽ ngẩng đầu, trợn tròn mắt, "Em nghĩ cái gì vậy, không được nghĩ đến loại chuyện này, chị sẽ không đồng ý!"
Ôn Tố rũ mắt thu lại ý cười bên trong, ngữ khí vẫn bình tĩnh, "Vừa vặn, trừ chuyện đó ra em đều có thể tiếp nhận, có chuyện gì chị nói đi, em giúp chị xử lý."
Sở Tĩnh Xu khẽ cắn môi, đứng dậy ngồi khóa trên đùi Ôn Tố, đặt nhẹ trán lên, nhìn vào bên trong đôi mắt đen sáng ngời kia, tâm trạng vốn áp lực bất an cũng dần trần tĩnh. Sở Tĩnh Xu hít một hơi thật sâu, nói: "Chị đem áo cưới bán rồi."
Sớm đã đoán trước Ôn Tố nghe nói như vậy cũng không kinh ngạc, chỉ "Ừ" một tiếng.
Không thấy một chút phản ứng gì, Sở Tĩnh Xu kinh ngạc cau mày, lặp lại: "Chị đem ba bộ áo cưới lúc chúng ta kết hôn đi bán rồi, bán!"
"Ừ." Ôn Tố bình tĩnh đáp lời, "Em nghe được."
Nhất thời Sở Tĩnh Xu hoang mang, "Em không tức giận sao?"
Phản ứng này không khỏi có chút bình tĩnh, thật giống như lời cô vừa nói không phải là bán áo cưới, mà là đang nói chuyện thời tiết hôm nay thế nào.
"Vì sao phải tức giận?" Ôn Tố nhẹ giọng hỏi ngược lại, "Chị bán đi nhất định là đang cần tiền gấp, em làm vợ chị lại không thể giúp chị, em thật có lỗi."
Sở Tĩnh Xu suýt chút lại đỏ mắt, nhẹ nhàng khịt mũi, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Nói bậy, em giúp chị rất nhiều.", nếu không có Ôn Tố, chỉ sợ Sở gia đã phải tuyên bố phá sản.
Ôn Tố nhéo nhéo eo cô, cười nói: "Vậy lấy thân báo đáp đi."
Cuối cùng cũng nói ra chuyện để trong lòng, Sở Tĩnh Xu nghe nói như thế phì cười, sờ đến hai má cô dùng sức hôn lên một cái, đang muốn nói chuyện bỗng nhớ tới lời nói của Ôn Tố vừa rồi, mày liễu nhướng lên, "Sau này em không được nghĩ đến ly hôn gì đó, không được có hai chữ này, biết không!"
Sau khi chuyện áo cưới này được tiếp nhận, vợ chồng son lại càng ngọt ngào như mật, dáng vẻ dính đến phát ngấy khiến cho người ta không muốn nhìn.
Rất nhanh đã đến ngày "Hồ sơ tội phạm" khai máy, Ôn Tố liền khăn gói đi vào đoàn phim.
"Nếu không chị liên hệ với những nghệ sĩ em từng hợp tác qua, tìm xem người nào đang quay phim để em đi thăm một lần?"
Đối với ý tưởng kỳ lạ này, Ôn Tố chỉ cho Cảnh tỷ một cái xem thường.
Chỉ khi chính thức ký kết hợp đồng với Nguyên Hạc Quân Ôn Tố mới thật sự phấn chấn lên. Là sinh viên khoa diễn xuất, đối với màn ảnh lớn vẫn có khát khao, không ngờ lần này đi thăm đoàn lại bắt được cơ hội như vậy, cô sao có thể không vui.
Biết Ôn Tố bước vào giới điện ảnh như vậy, cái đuôi nhỏ còn níu chặt Ôn Tố, muốn cô về sau phải ôn hòa hơn với chị Tư Nhã. Ngược lại là Lâm Tư Nhã, hoàn toàn không biết thái độ của chị Tố Tố đối với mình có vấn đề gì, còn cao hứng phấn chấn muốn tổ chức tiệc nướng ăn mừng tin tốt này.
Ngay cả Sở Tĩnh Đồng cũng có chút tức giận, nhưng cũng quay sang hưng phấn thảo luận với Lâm Tư Nhã nên ăn cái gì.
Thăm đoàn phim trở về vài ngày, Sở Tĩnh Xu mang về một tấm thiệp cưới, Phương Oánh Như và Bạc Viễn ngày 17 tháng sau sẽ kết hôn, mời mọi người tham dự hôn lễ.
Nhìn thấy thiệp mời kia, Ôn Tố mới nhớ đến chuyện lúc này, trong khoảng thời gian này cô bận rộn quay phim, quảng bá, đã quên mất chuyện Phương Oánh Như và Bạc Viễn chuẩn bị kết hôn.
Ôn Tố xoa thái dương, nói: "Không phải bọn họ dự định mùa xuân năm nay sẽ kết hôn sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà đồ cưới đặt may của cậu ấy xảy ra vấn đề, hôn lễ mới bị kéo dài thêm." Sở Tĩnh Xu vừa nói, vừa lật xem tạp chí suy nghĩ nên tặng bạn thân quà cưới gì.
Ôn Tố hiểu rõ gật đầu, "Thì ra là vậy."
"Em có thời gian đi không?" ánh mắt Sở Tĩnh Xu dừng trên một bức ảnh nào đó, nghiêng đầu nhìn Ôn Tố liếc mắt một cái, nếu Ôn Tố không có thời gian đi, một mình cô tham dự hôn lễ cũng được.
Ôn Tố nhớ lại lịch trình đã sắp xếp của mình, phát hiện ngày đó cô phải đi quay quảng cáo, không khỏi nhíu mày.
Chú ý tới thay đổi trên vẻ mặt cô, Sở Tĩnh Xu chủ động mở miệng nói: "Không sao, nếu em không có thời gian, chị tự đi là được rồi, công việc đã sắp xếp từ trước cũng không còn cách nào khác."
Vốn định cùng Sở Sở tham dự lễ cưới của bạn thân cô, chỉ là công việc của mình không cho phép, Ôn Tố không khỏi có chút áy náy, nghe thấy cô nói như vậy lại càng băn khoăn.
"Chị định tặng cô ấy quà gì?" Ôn Tố ngồi xuống bên cạnh Sở Tĩnh Xu, nhìn tạp chí đang lật mở.
Nếu không thể cùng Sở Tĩnh Xu tham dự lễ cưới, vậy thì quà cưới phải dụng tâm một chút.
Sở Tĩnh Xu nâng tay ôm lấy cổ Ôn Tố, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, "Muốn giúp chị xem sao?"
"Thật ra, em cảm thấy quà lần trước cô ấy tặng chị cũng không tệ." đáy mắt Ôn Tố ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nhéo eo Sở Tĩnh Xu.
Sở Tĩnh Xu phì cười, "Cậu ấy đều có vài bộ rồi, không cần chúng ta tặng đâu."
Nghĩ đến Phương Oánh Như kia tính tình cùng với vẻ ngoài đáng yêu hoàn toàn bất đồng, Ôn Tố mím môi cười cười.
Người bạn này thật ra cũng rất thú vị, nếu không Sở Sở và cô ta cũng sẽ không nghĩ ra mấy cái biện pháp ngu ngốc kia.
Tối hôm trước ngày Phương Oánh Như và Bạc Viễn kết hôn, Sở Tĩnh Xu liền lên máy bay đi nước W, tham gia cái gọi là đêm độc thân cuối cùng của Phương Oánh Như, ngoại trừ Sở Tĩnh Xu còn có một vài người bạn thân của Phương Oánh Như.
Ngày 17, Ôn Tố quay chụp xong quảng cáo dự định về nhà, nghĩ đến trong nhà cũng chỉ còn một mình mình liền nhịn không được thở dài, ngay cả cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng cũng bị lôi đi tham gia hôn lễ, căn nhà to như vậy ngoại trừ cô, cũng chỉ còn con mèo.
Sau khi về đến nhà ôm ấp mèo một lát, Ôn Tố cầm kịch bản "Hồ sơ tội phạm" tiếp tục phân tích, chợt nghe di động vang lên một tiếng, cô lơ đãng liếc mắt, phát hiện thì ra là tin nhắn cái đuôi nhỏ nhắn tới:
"Thật ra em cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà chị em thoạt nhìn giống như có tâm sự vậy"
Lời nói không đầu không đuôi này khiến cho Ôn Tố không hiểu ra sao, cô lẳng lặng chờ một lát, liền nhìn thấy cái đuôi nhỏ lại nhắn tới:
"Tuy rằng em cảm thấy cái này cũng không phải chuyện quá đáng gì, hai người trước kia cũng không tính là bạn đời gì, chị em làm như vậy cũng là cùng đường, lúc ấy tình trạng kinh tế của công ty đang có vấn đề rất lớn"
Nhìn thấy hai chữ "bạn đời" này, Ôn Tố mới xác nhận cái đuôi nhỏ không phải nhắn sai người, chỉ là còn chưa nói đến trọng điểm.
Ôn Tố thật bình tĩnh, nếu là chuyện "trước kia" thì hẳn là chuyện của Sở Sở và nguyên chủ lúc đó.
Nhưng mà cái đuôi nhỏ cũng không nói rõ ràng, chỉ ném lại một câu:
"Em chỉ là nói cho chị biết trước, vẫn là để cho chị em nói với chị đi, tuy rằng em cảm thấy chị ấy hẳn là sẽ không chủ động nói đâu, cho nên chị vẫn nên hỏi trước một chút, trọng điểm chính là "áo cưới" đó"
Nhìn đến hai chữ "áo cưới", Ôn Tố nhớ lúc trước cô nói muốn nhìn thấy Sở Sở mặc áo cưới lại bị chuyển đề tài, lúc ấy trong lòng cũng có chút nghi hoặc, như vậy xem ra, Sở Sở đã đem áo cưới kia bán đi rồi?
Nếu thật sự là vậy, lúc trước Sở Sở trốn tránh có thể lý giải được.
Ôn Tố có chút đăm chiêu nhìn mấy tin nhắn kia, có lẽ Sở Sở áy náy với chuyện này, sợ mình biết sẽ tức giận chăng?
_______________________________________
Ngày hôm sau khi hôn lễ kết thúc, Sở Tĩnh Xu mới cùng em gái từ nước W trở về.
Vì chuyện chuẩn bị cho "Hồ sơ tội phạm" sắp khởi quay, Ôn Tố phải chạy đến công ty mấy lần, lúc cô về nhà đã là tám giờ hơn.
Sở Tĩnh Xu đang ngồi ở chiếc ghế sofa đơn mà Ôn Tố thường ngồi, xuất thần nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Sữa đang ngồi trên đùi cô nhìn thấy Ôn Tố, vui vẻ "meo meo" hai tiếng, Sở Tĩnh Xu giống như bừng tỉnh quay đầu nhìn qua, sau khi ánh mắt rơi đến trên người Ôn Tố bỗng nhiên mềm nhũn.
Cô nâng tay đem thả Sữa trên mặt đất, dịch sang bên cạnh, chừa ra một chút không gian cho Ôn Tố, chỗ ấy chỉ đủ cho một đứa con nít ngồi, chỉ là các cô thích cùng nhau làm ổ trên sofa, nếu không chiếc sofa dài bên cạnh cũng rất rộng rãi.
"Em đã về, làm việc vất vả rồi." tiếng nói Sở Tĩnh Xu dịu dàng, cười vui vẻ nhìn cô.
Ôn Tố nghe lời ngồi xuống, Sở Tĩnh Xu thuận thế ôm vai cô, đầu tựa vào đầu vai cô, ngữ khí có chút mềm mại: "Nhìn thấy Oánh Như kết hôn, chị nhớ đến lúc chúng ta kết hôn."
Ôn Tố hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của Sở Tĩnh Xu, lông mi cong dày giống như cánh bướm đang vỗ, che khuất tất cả cảm xúc trong đôi mắt cô.
Vươn tay xoa xoa mũi Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố bất động thanh sắc hỏi: "Sao đột nhiên lại nói vậy."
Sở Tĩnh Xu cắn vào đầu ngón tay cô, vô cùng thân mật hôn lên, hơi thở ấm áp phả vào đầu ngón tay cô, tựa như thổi vào đáy lòng Ôn Tố.
Cánh môi căng mọng đỏ bừng, Sở Tĩnh Xu giống như làm nũng mà cọ lên đầu vai cô, "Không có gì, bỗng nhiên chị nảy sinh chút cảm xúc mà thôi."
Nghĩ đến tin nhắn cái đuôi nhỏ nhắn tới, Ôn Tố quyết định chủ động dẫn dắt chủ đề, mở miệng nói: "Áo cưới đẹp không?"
Vừa dứt lời, Ôn Tố liền nhận thấy thân thể Sở Tĩnh Xu cứng đờ, chợt nghe Sở Tĩnh Xu cười khẽ, "Đương nhiên đẹp, em muốn xem sao, chị có chụp vài bức ảnh."
Ôn Tố không tiếp lời cô, hỏi ngược lại: "Là em đẹp, hay là cô ấy đẹp?"
Sở Tĩnh Xu bị lời này chọc cho cười thành tiếng, vô cùng thân mật nhéo mũi Ôn Tố, trong đôi mắt màu hổ phách giống như chứa đựng những ngôi sao sáng ngời, "Chắc chắn là em đẹp hơn."
Ôn Tố cong khóe môi, nói: "Vậy còn chị?"
Sở Tĩnh Xu ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe, "Em cảm thấy thế nào?"
Ôn Tố trầm ngâm một lát, ý cười trong mắt Sở Tĩnh Xu ngày càng đầy. Không đợi Sở Tĩnh Xu mở miệng, Ôn Tố nghiêm túc nói: "Lúc ấy không để ý lắm, chị vẫn luôn rất xinh đẹp, chi bằng chị cho em nhìn lại một chút?"
Vốn định vân vê lỗ tai Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu nghe nói thế nét cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt lửng lơ nhìn về nơi khác, ngữ khí có chút nhẹ: "Vậy xem ảnh chụp đi."
"Sao vậy?" Ôn Tố có chút suy nghĩ nhéo nhéo thịt mềm trên lưng cô, khóe miệng là ý cười khó hiểu, "Sợ mình mặc không vừa?"
Sở Tĩnh Xu giận liếc mắt một cái, "Em mới mặc không vừa."
"Em vốn sẽ mặc không vừa." Ôn Tố vì quay phim mà tập thể thao nhiều như vậy, cho dù không mặc vừa áo cưới kia cũng là chuyện bình thường, cho dù có thể mặc thì cũng cần phải chỉnh sửa lại.
Sở Tĩnh Xu buồn cười nhìn cô một cái, nghĩ tới cái gì, nụ cười có chút trở nên ảm đạm.
Thấy cô không muốn chủ động nói, trong lòng Ôn Tố thở dài, dứt khoát nói: "Chị có tâm sự."
Sở Tĩnh Xu yên lặng vòng tay ôm eo cô, cúi đầu vùi vào trong lồng ngực cô, nhẹ giọng hừ hừ.
"Chị muốn ly hôn với em sao?" ngữ điệu Ôn Tố khẽ nâng.
Sở Tĩnh Xu giống như là bị đạp trúng đuôi, mạnh mẽ ngẩng đầu, trợn tròn mắt, "Em nghĩ cái gì vậy, không được nghĩ đến loại chuyện này, chị sẽ không đồng ý!"
Ôn Tố rũ mắt thu lại ý cười bên trong, ngữ khí vẫn bình tĩnh, "Vừa vặn, trừ chuyện đó ra em đều có thể tiếp nhận, có chuyện gì chị nói đi, em giúp chị xử lý."
Sở Tĩnh Xu khẽ cắn môi, đứng dậy ngồi khóa trên đùi Ôn Tố, đặt nhẹ trán lên, nhìn vào bên trong đôi mắt đen sáng ngời kia, tâm trạng vốn áp lực bất an cũng dần trần tĩnh. Sở Tĩnh Xu hít một hơi thật sâu, nói: "Chị đem áo cưới bán rồi."
Sớm đã đoán trước Ôn Tố nghe nói như vậy cũng không kinh ngạc, chỉ "Ừ" một tiếng.
Không thấy một chút phản ứng gì, Sở Tĩnh Xu kinh ngạc cau mày, lặp lại: "Chị đem ba bộ áo cưới lúc chúng ta kết hôn đi bán rồi, bán!"
"Ừ." Ôn Tố bình tĩnh đáp lời, "Em nghe được."
Nhất thời Sở Tĩnh Xu hoang mang, "Em không tức giận sao?"
Phản ứng này không khỏi có chút bình tĩnh, thật giống như lời cô vừa nói không phải là bán áo cưới, mà là đang nói chuyện thời tiết hôm nay thế nào.
"Vì sao phải tức giận?" Ôn Tố nhẹ giọng hỏi ngược lại, "Chị bán đi nhất định là đang cần tiền gấp, em làm vợ chị lại không thể giúp chị, em thật có lỗi."
Sở Tĩnh Xu suýt chút lại đỏ mắt, nhẹ nhàng khịt mũi, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Nói bậy, em giúp chị rất nhiều.", nếu không có Ôn Tố, chỉ sợ Sở gia đã phải tuyên bố phá sản.
Ôn Tố nhéo nhéo eo cô, cười nói: "Vậy lấy thân báo đáp đi."
Cuối cùng cũng nói ra chuyện để trong lòng, Sở Tĩnh Xu nghe nói như thế phì cười, sờ đến hai má cô dùng sức hôn lên một cái, đang muốn nói chuyện bỗng nhớ tới lời nói của Ôn Tố vừa rồi, mày liễu nhướng lên, "Sau này em không được nghĩ đến ly hôn gì đó, không được có hai chữ này, biết không!"
Sau khi chuyện áo cưới này được tiếp nhận, vợ chồng son lại càng ngọt ngào như mật, dáng vẻ dính đến phát ngấy khiến cho người ta không muốn nhìn.
Rất nhanh đã đến ngày "Hồ sơ tội phạm" khai máy, Ôn Tố liền khăn gói đi vào đoàn phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.