Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày
Chương 25:
Mộc Yêu Nhiêu
10/01/2023
Trưa hôm sau, Ngu Huỳnh từ trong núi trở về, La thị không có ở trong nhà, bà đã đi tới Hà gia, còn Phục An đã đun xong nồi cháo xương.
Ngày hôm qua Ngu Huỳnh đem xương hầm hai lần, hôm nay trước khi đi ra ngoài đã căn dặn Phục An xem chừng nồi canh xương, sau đó vớt xương ra, lại lấy gạo đi nấu cháo, như vậy buổi tối có thể đem hầm canh một lần nữa.
Khi nàng ra bờ sông rửa sạch đất ở trên rễ thảo dược, Phục An cùng Phục Ninh cũng đi theo giúp đỡ. Sau khi thảo dược được rửa sạch, chúng được mang về trong sân và bày trên nhánh cây để phơi. Thảo dược để trực tiếp xuống đất sẽ rất dễ bị lẫn cát đất, vì thế hôm qua Ngu Huỳnh cùng với Phục An, còn có Phục Ninh chuyển củi ở trong nhà ra, trải trên mặt đất dùng để phơi thảo dược.
Hai ngày nay trời nắng lớn, phơi một ngày có thể khô được phân nửa.
Vừa phơi thảo dược, Phục An ở bên cạnh Ngu Huỳnh thấp giọng nói: "Tiểu thẩm, hai ngày nay cháu phát hiện tiểu thúc có chút kỳ lạ."
Ngu Huỳnh nghe vậy, liếc nhìn gian nhà lá, lại nhìn về phía cậu, hỏi: "Có chuyện gì lạ?"
Từ khi nàng nói với Phục Nguy chuyện về đại huynh của hắn, còn nói về sau Phục gia chỉ còn lại mình hắn, hôm qua vẫn chưa thấy hắn tỏ thái độ gì.
Phục An nhỏ giọng nói: "Hôm qua lúc tiểu thẩm không có ở đây, tiểu thúc bảo cháu đến Hà gia mời Hà gia gia đến đây, còn bảo cháu đi ra ngoài, không cho cháu nghe bọn họ nói chuyện."
Đuôi lông mày Ngu Huỳnh hơi động, lại nghe cậu nói: "Chỉ chốc lát sau, Hà gia gia liền rời đi, lát sau nữa, Hà gia gia đã cầm một cái cưa và một con dao thợ mộc lớn nhỏ khác mang lại, còn có rất nhiều thẻ trúc, đúng rồi, còn có mấy tấm bảng dài như thế này."
Hai tay Phục An so với nhau cách chừng khoảng một thước.
Ngu Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Tiểu thúc cháu muốn lấy những thứ này để làm gì?"
Phục An lắc đầu: "Không biết, sáng nay tiểu thúc liền vẫn ở trong phòng vuốt những đầu trúc kia, cũng không biết làm cái gì, cháu cũng không dám hỏi."
Ngu Huỳnh nhìn căn nhà lá phỏng đoán một hồi, nàng cũng nghĩ không được Phục Nguy đến cùng là đang làm gì. Thu hồi tâm tư, nói với Phục An: "Tiểu thúc cháu ngoại trừ giúp làm bánh đúc đậu, hắn còn có chuyện mình muốn làm, như vậy cũng là chuyện tốt."
Dù sao cũng tốt hơn là việc gì đều không muốn làm, sống không có mục đích, như vậy cả người nhanh chóng sẽ suy sụp. Đầu tiên là suy sụp tinh thần, sau là thân thể.
Phục An gật gật đầu như người lớn: "Đúng vậy, tiểu thúc có chuyện mình muốn làm là chuyện rất tốt, trước đây đều là không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ khiến người ta cảm thấy giống như người vô hồn."
Ngu Huỳnh thầm nói, may là không bị trầm cảm. Hiện tại có chuyển biến như vậy, đương nhiên là chuyện tốt.
Nàng cùng hai đứa bé sau khi đem thảo dược phơi xong, nhớ tới vết thương của Phục Nguy cần phải thoa thuốc, nàng cũng bảo Phục An đi đến phòng bếp coi lửa, nếu như cháo đã chín có thể đi rước tổ mẫu cậu về, rồi rửa tay sạch đi tới trước mành cỏ "Ta đi vào nhé?"
Đến khi trong phòng truyền ra một tiếng "Vào đi", Ngu Huỳnh mới vén rèm lên đi vào trong phòng.
Đi vào trong phòng, nàng thấy dưới giường trúc có mấy thẻ trúc và dăm gỗ, còn có dụng cụ ở trên bàn, nhưng không thấy món đồ hắn đang làm.
Ánh mắt nàng nhẹ đảo qua, nhìn thấy chăn mỏng được cuốn lại, rõ ràng là đang phủ lên thứ đồ gì đó.
Hắn nếu như không muốn để nàng biết, Ngu Huỳnh cũng không có ý định hỏi hắn. Nàng nói: "Hôm nay ta đến xoa thuốc cho ngươi, xoa xong lần này thì năm ngày sau mới xoa nữa."
Phục Nguy che miệng lại ho nhẹ hai tiếng, nói: "Hiện tại ngươi công việc bề bộn, không cần phiền phức như vậy."
Ngu Huỳnh đi tới bên giường, sắc mặt thong dong: "Không phiền phức, cởi y phục ra là được."
. . . Nàng đúng là thẳng thắn, không chút quanh co.
Phục Nguy lặng im chốc lát, vẫn là nhắm mắt lại, lần thứ hai nghe lời đem vạt áo bên ngoài và bên trong đều kéo xuống.
Ngu Huỳnh không chút phân tâm cầm lấy chai rượu thuốc, sau đó giống như ngày trước, bôi thuốc rượu ngay chỗ đau của hắn. Trong nháy mắt khi lòng bàn tay chạm vào da thịt, thân thể Phục Nguy theo bản năng cứng lại, cơ thịt trên cánh tay tự nhiên cũng siết chặt. Ngu Huỳnh nhìn hắn một cái, cũng không bảo hắn thả lỏng.
Một lát sau, thân thể Phục Nguy từ từ thả lỏng ra, cảm giác được bàn tay mềm mại hai ngày trước đến hôm nay lại có chút thô ráp, mi tâm không khỏi nhíu chặt.
Ngu Huỳnh chà sát xong nơi cánh tay cùng bả vai bị máu ứ đọng, tiện đà dùng thủ pháp lão luyện xoa bóp cổ và vai cho hắn. Thời gian xoa bóp cũng được nàng cân nhắc kỹ lưỡng.
Sau khi hơi định thần, nàng hướng nhìn ra ngoài cửa sổ hơi mở, hơi cúi đầu, hạ thấp giọng hỏi dò hắn: "Chuyện hai ngày trước ta nói, ngươi có nhớ không?"
Phục Nguy mở mắt, ánh mắt mang theo vẻ trầm ngâm. Giây lát sau, hắn chậm rãi nói: "Nhưng ta cũng nói sẽ suy nghĩ biện pháp khác, còn chưa nghĩ được thì ngươi cũng đã dựa vào cách mà ngươi thấy khả thi mà thực hiện, không phải sao?"
Ngu Huỳnh lộ vẻ kinh ngạc: "Sao ngươi biết ta sẽ làm như vậy?"
"Ngươi sẽ làm như vậy." Giọng nói của Phục Nguy không có nửa điểm hoài nghi.
Bọn họ quen biết không lâu, nhưng trải qua những ngày này, Phục Nguy đối với nàng vẫn có ba phần hiểu rõ.
Ngu Huỳnh cẩn thận suy nghĩ một chút xem mình có phải là thật hay không như lời hắn nói, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cảm thấy hắn nói là đúng. Trước khi tìm thấy được biện pháp hữu dụng, nàng xác thực sẽ dựa theo cách nàng cảm thấy là tốt nhất.
"Vậy ngươi cảm thấy ta có thể tìm đủ bạc đem đại huynh đại tẩu ngươi chuộc ra không?" Nàng hỏi.
Ngày hôm trước Phục Nguy trắng đêm không ngủ cũng nghĩ tới vấn đề này. Nàng quả thật là có năng lực, tại thâm sơn cùng cốc như thế này trong vòng một tháng có thể kiếm được nhiều bạc như thế, hoặc là phải đi theo con đường xấu, đi lối tắt, hoặc tình cờ tìm được bạc, còn đối với việc nàng bây giờ mỗi ngày chỉ bán băng cao cùng hái thảo dược rất khó kiếm được nhiều bạc như vậy.
Biểu cảm của Phục Nguy rất nhẹ, Ngu Huỳnh cũng thấy được hắn sẽ cảm thấy không có khả năng lắm. Ngu Huỳnh hiểu được hắn là đang đánh giá theo thực tế, chứ không phải không tin tưởng hay xem thường nàng.
Nàng trầm mặc nhưng chỉ có động tác trên tay chưa ngừng lại. Một lát sau, nàng mới nói: "Tuy rằng ta cũng cảm thấy không ổn, nhưng ta vẫn muốn thử một lần biết đâu có thể đạt được, đúng không?"
Phục Nguy chưa từng thấy người nào lại lạc quan như nàng. Khi Ngu Huỳnh cho rằng không thể nhận được câu trả lời từ hắn, thì hắn bỗng dưng mở miệng: "Việc đều do người làm, nếu không làm thì sẽ không đạt được."
Ngu Huỳnh nghe vậy, trên mặt có ý cười, nhẹ giọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Nghe được âm thanh dịu dàng của nàng, Phục Nguy nhắm mắt lại, âm thanh trầm xuống: "Có điều, cần phải cẩn thận một chút."
"Ừ." Ngu Huỳnh khẽ lên tiếng.
Một khắc sau, Ngu Huỳnh từ trong phòng đi ra, trên mặt nhiều hơn mấy phần ung dung. Quả nhiên, đôi khi một mình gánh vác sự việc không chỉ có thân thể mệt mỏi, trong lòng cũng trở nên uể oải, hiện tại có người cùng chia sẻ, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng đứng trước gian nhà, nhìn về phía thảo dược đang được phơi đầy trong sân, tâm tình vừa mới thảnh thơi lại trở nên nặng trĩu.
Chỉ còn có buổi sáng ngày mai là ngày cuối cùng có thể tìm thêm thảo dược, thảo dược hiện tại nàng hái nhìn thì thấy nhiều nhưng sau khi phơi xong, phỏng chừng không được nhiêu.
Trong số thảo dược này, đa số là các loại thảo dược thông thường, có rất ít thảo dược loại hiếm, sau khi phơi xong đem bán chắc cũng không đến hai cân. Nếu như có thể hái thêm một số loài thảo dược đắt tiền hơn...
Ngu Huỳnh nhanh chóng dừng suy nghĩ của mình lại.
Nếu muốn hái được các loài thảo dược đắt tiền thì phải đi sâu vào trong núi, khi đó mới cơ hội cao hơn. Nhưng vào sâu trong núi, nguy hiểm cũng theo đó mà đến.
Khi Phục An và La thị trở về, nàng cũng thu hồi tâm tư.
*
Sáng sớm hôm sau, Ngu Huỳnh chuẩn bị ra cửa, Phục An từ trong phòng đi ra, kêu nàng: "Tiểu thẩm, tiểu thúc tìm thẩm."
Phục Nguy tìm nàng? Từ trước tới nay, Phục Nguy vẫn là lần thứ nhất chủ động bảo nàng đến gặp hắn, khiến Ngu Huỳnh có hơi ngạc nhiên.
Mang theo hiếu kỳ đi vào trong phòng, Ngu Huỳnh nhìn về phía Phục Nguy. Tóc mai của hắn hơi ẩm ước, rõ ràng là vừa mới rửa mặt xong. Ngu Huỳnh hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Phục Nguy nhìn nàng một cái, sau đó lấy ra từ trong chăn một thứ... Là nỏ?
Hắn đem đồ đặt lên bàn, nói: "Đừng để cho người khác biết, cái này ngươi lấy phòng thân khi vào núi."
Ngu Huỳnh đi lên trước, kinh ngạc nhìn về đồ vật như là cái nỏ nhỏ ở trên bàn. Nếu như không đoán sai, nó đích thực là cái nỏ.
Nàng cũng không chắc chắn vì cái nỏ nhỏ này có chút khác so với các loại cung nỏ mà nàng đã nhìn thấy. Bề ngoài nó nhìn giống như cái bào gỗ mà các thợ mộc hay dùng, nhưng so với các bào gồ có thêm cung nhỏ dài khoảng một thước rươi, còn có một cái giống như tay trượt.
Lúc này Ngu Huỳnh đã biết được, hai ngày trước hắn thần thần bí bí, hóa ra là ở trong phòng làm thứ này.
Phục Nguy cầm lấy chiếc nỏ nhỏ, giọng trầm thấp nói: "Lúc trước ta từng ở trong quân một thời gian, đối với các loại binh khí cũng có nghiên cứu một ít."
Ngu Huỳnh nhớ tới việc lúc trước hắn là công tử của Thái thú quận Vũ Lăng, tất nhiên sẽ có điều kiện này.
Phục Nguy dùng ngữ điệu rõ ràng nói cho nàng biết: "Đây là ta dựa vào loại nỏ của người Nguyên Nhung mà sửa lại, trước đây ta chỉ sử dụng một lần nhưng không biết cấu tạo của nó, vì thế uy lực sẽ không mạnh lắm, hơn nữa nỏ Nguyên Nhung bình thường có thể bắn một phát được mười mũi tên, mà chiếc nỏ này chỉ có thể bắn một phát năm mũi tên, dây cung dùng vỏ cây để làm, không đủ dẻo dai, cũng chỉ có thể dùng để phòng thân, không tạo được sát thương quá lớn."
Ánh mắt của Ngu Huỳnh từ chiếc nỏ nhỏ ngẩng đầu nhìn dung mạo trầm tĩnh của Phục Nguy, bỗng nhiên nàng nhận ra được điều gì đó.
Chẳng trách, chẳng trách hắn có thể ở trong chiến loạn bảo toàn tính mạng, cũng có thể bảo vệ được chất tử chất nữ, tuy rằng bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà không thể tiếp tục bảo vệ được họ, nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn.
Cũng khó trách, mặc dù hai chân hắn tàn tật, huyện lệnh huyện Ngọc lại có thể chiêu hắn làm phụ tá. Người có bản lãnh, cho dù là tứ chi không lành lặn, nhưng còn có đầu óc.
"Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng nó một lần." Phục Nguy rút ra một thẻ tre mỏng từ trong chiếc hộp, chiếc hộp này chắc là hộp đựng tên. Hắn đặt chiếc hộp đựng những mũi tre lên mặt bàn, mấy chiếc mũi tre dài cỡ phân nửa chiếc đũa nhưng lại nhọn chót vót, sau khi lấy ra hai mũi, hắn đậy chiếc hộp lại.
Hắn cầm lên nhắm vào vách tường của căn nhà, kéo cái chốt một cái và bắn một mũi tên ngắn về phía bức tường một tiếng “vút”. Bởi vì là nhà lá sẽ mỏng hơn so với bức tường kiên cố, vì thế cung tên trực tiếp xuyên qua vách tường.
Nàng đi lên trước quan sát một lát, mũi tên ngắn chỉ đi vào được phân nửa, như Phục Nguy nói, lực sát thương thực sự không lớn, nhưng miễn cưỡng cũng đủ tự vệ.
"Ngươi thử một lần xem sao."
Ngu Huỳnh quay đầu liếc nhìn hắn, hơi chần chừ sau mới đi lên trước, lại nhìn hắn thêm một cái, mới cầm lấy chiếc nỏ. Dù sao từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn chưa chạm qua loại vũ khí có lực sát thương như vậy, trong lòng có chút khẩn trương.
Nàng cầm lấy nhắm ngay vách tường phía sau, cánh tay Phục Nguy từ bên cạnh nàng duỗi tới, chỉ về cái chốt và nói chậm rãi: "Đẩy cái này về phía trước, sau lại kéo vào, mũi tên sẽ bắn ra."
Ngu Huỳnh dựa theo lời hắn nói, đẩy cái chốt một cái rồi kéo vào, trong chớp mắt một mũi tên ngắn bắn ra và xuyên vào vách tường.
Mũi tên ngắn xuyên vào trong vách tường, trái tim của Ngu Huỳnh cũng lỡ một nhịp. "Liệu có thể làm tổn thương người hay không..."
Dù sao mới dùng lần thứ nhất, nàng có chút thấp thỏm.
Phục Nguy lấy tám mũi tên khác trên bàn đưa cho nàng, vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh nói với nàng: "Đem để vào trong sọt đi, đến khi vào trong núi thì đem ra, rời khỏi núi thì cất vào, như vậy sẽ an toàn một chút."
Ngày hôm qua Ngu Huỳnh đem xương hầm hai lần, hôm nay trước khi đi ra ngoài đã căn dặn Phục An xem chừng nồi canh xương, sau đó vớt xương ra, lại lấy gạo đi nấu cháo, như vậy buổi tối có thể đem hầm canh một lần nữa.
Khi nàng ra bờ sông rửa sạch đất ở trên rễ thảo dược, Phục An cùng Phục Ninh cũng đi theo giúp đỡ. Sau khi thảo dược được rửa sạch, chúng được mang về trong sân và bày trên nhánh cây để phơi. Thảo dược để trực tiếp xuống đất sẽ rất dễ bị lẫn cát đất, vì thế hôm qua Ngu Huỳnh cùng với Phục An, còn có Phục Ninh chuyển củi ở trong nhà ra, trải trên mặt đất dùng để phơi thảo dược.
Hai ngày nay trời nắng lớn, phơi một ngày có thể khô được phân nửa.
Vừa phơi thảo dược, Phục An ở bên cạnh Ngu Huỳnh thấp giọng nói: "Tiểu thẩm, hai ngày nay cháu phát hiện tiểu thúc có chút kỳ lạ."
Ngu Huỳnh nghe vậy, liếc nhìn gian nhà lá, lại nhìn về phía cậu, hỏi: "Có chuyện gì lạ?"
Từ khi nàng nói với Phục Nguy chuyện về đại huynh của hắn, còn nói về sau Phục gia chỉ còn lại mình hắn, hôm qua vẫn chưa thấy hắn tỏ thái độ gì.
Phục An nhỏ giọng nói: "Hôm qua lúc tiểu thẩm không có ở đây, tiểu thúc bảo cháu đến Hà gia mời Hà gia gia đến đây, còn bảo cháu đi ra ngoài, không cho cháu nghe bọn họ nói chuyện."
Đuôi lông mày Ngu Huỳnh hơi động, lại nghe cậu nói: "Chỉ chốc lát sau, Hà gia gia liền rời đi, lát sau nữa, Hà gia gia đã cầm một cái cưa và một con dao thợ mộc lớn nhỏ khác mang lại, còn có rất nhiều thẻ trúc, đúng rồi, còn có mấy tấm bảng dài như thế này."
Hai tay Phục An so với nhau cách chừng khoảng một thước.
Ngu Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Tiểu thúc cháu muốn lấy những thứ này để làm gì?"
Phục An lắc đầu: "Không biết, sáng nay tiểu thúc liền vẫn ở trong phòng vuốt những đầu trúc kia, cũng không biết làm cái gì, cháu cũng không dám hỏi."
Ngu Huỳnh nhìn căn nhà lá phỏng đoán một hồi, nàng cũng nghĩ không được Phục Nguy đến cùng là đang làm gì. Thu hồi tâm tư, nói với Phục An: "Tiểu thúc cháu ngoại trừ giúp làm bánh đúc đậu, hắn còn có chuyện mình muốn làm, như vậy cũng là chuyện tốt."
Dù sao cũng tốt hơn là việc gì đều không muốn làm, sống không có mục đích, như vậy cả người nhanh chóng sẽ suy sụp. Đầu tiên là suy sụp tinh thần, sau là thân thể.
Phục An gật gật đầu như người lớn: "Đúng vậy, tiểu thúc có chuyện mình muốn làm là chuyện rất tốt, trước đây đều là không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ khiến người ta cảm thấy giống như người vô hồn."
Ngu Huỳnh thầm nói, may là không bị trầm cảm. Hiện tại có chuyển biến như vậy, đương nhiên là chuyện tốt.
Nàng cùng hai đứa bé sau khi đem thảo dược phơi xong, nhớ tới vết thương của Phục Nguy cần phải thoa thuốc, nàng cũng bảo Phục An đi đến phòng bếp coi lửa, nếu như cháo đã chín có thể đi rước tổ mẫu cậu về, rồi rửa tay sạch đi tới trước mành cỏ "Ta đi vào nhé?"
Đến khi trong phòng truyền ra một tiếng "Vào đi", Ngu Huỳnh mới vén rèm lên đi vào trong phòng.
Đi vào trong phòng, nàng thấy dưới giường trúc có mấy thẻ trúc và dăm gỗ, còn có dụng cụ ở trên bàn, nhưng không thấy món đồ hắn đang làm.
Ánh mắt nàng nhẹ đảo qua, nhìn thấy chăn mỏng được cuốn lại, rõ ràng là đang phủ lên thứ đồ gì đó.
Hắn nếu như không muốn để nàng biết, Ngu Huỳnh cũng không có ý định hỏi hắn. Nàng nói: "Hôm nay ta đến xoa thuốc cho ngươi, xoa xong lần này thì năm ngày sau mới xoa nữa."
Phục Nguy che miệng lại ho nhẹ hai tiếng, nói: "Hiện tại ngươi công việc bề bộn, không cần phiền phức như vậy."
Ngu Huỳnh đi tới bên giường, sắc mặt thong dong: "Không phiền phức, cởi y phục ra là được."
. . . Nàng đúng là thẳng thắn, không chút quanh co.
Phục Nguy lặng im chốc lát, vẫn là nhắm mắt lại, lần thứ hai nghe lời đem vạt áo bên ngoài và bên trong đều kéo xuống.
Ngu Huỳnh không chút phân tâm cầm lấy chai rượu thuốc, sau đó giống như ngày trước, bôi thuốc rượu ngay chỗ đau của hắn. Trong nháy mắt khi lòng bàn tay chạm vào da thịt, thân thể Phục Nguy theo bản năng cứng lại, cơ thịt trên cánh tay tự nhiên cũng siết chặt. Ngu Huỳnh nhìn hắn một cái, cũng không bảo hắn thả lỏng.
Một lát sau, thân thể Phục Nguy từ từ thả lỏng ra, cảm giác được bàn tay mềm mại hai ngày trước đến hôm nay lại có chút thô ráp, mi tâm không khỏi nhíu chặt.
Ngu Huỳnh chà sát xong nơi cánh tay cùng bả vai bị máu ứ đọng, tiện đà dùng thủ pháp lão luyện xoa bóp cổ và vai cho hắn. Thời gian xoa bóp cũng được nàng cân nhắc kỹ lưỡng.
Sau khi hơi định thần, nàng hướng nhìn ra ngoài cửa sổ hơi mở, hơi cúi đầu, hạ thấp giọng hỏi dò hắn: "Chuyện hai ngày trước ta nói, ngươi có nhớ không?"
Phục Nguy mở mắt, ánh mắt mang theo vẻ trầm ngâm. Giây lát sau, hắn chậm rãi nói: "Nhưng ta cũng nói sẽ suy nghĩ biện pháp khác, còn chưa nghĩ được thì ngươi cũng đã dựa vào cách mà ngươi thấy khả thi mà thực hiện, không phải sao?"
Ngu Huỳnh lộ vẻ kinh ngạc: "Sao ngươi biết ta sẽ làm như vậy?"
"Ngươi sẽ làm như vậy." Giọng nói của Phục Nguy không có nửa điểm hoài nghi.
Bọn họ quen biết không lâu, nhưng trải qua những ngày này, Phục Nguy đối với nàng vẫn có ba phần hiểu rõ.
Ngu Huỳnh cẩn thận suy nghĩ một chút xem mình có phải là thật hay không như lời hắn nói, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cảm thấy hắn nói là đúng. Trước khi tìm thấy được biện pháp hữu dụng, nàng xác thực sẽ dựa theo cách nàng cảm thấy là tốt nhất.
"Vậy ngươi cảm thấy ta có thể tìm đủ bạc đem đại huynh đại tẩu ngươi chuộc ra không?" Nàng hỏi.
Ngày hôm trước Phục Nguy trắng đêm không ngủ cũng nghĩ tới vấn đề này. Nàng quả thật là có năng lực, tại thâm sơn cùng cốc như thế này trong vòng một tháng có thể kiếm được nhiều bạc như thế, hoặc là phải đi theo con đường xấu, đi lối tắt, hoặc tình cờ tìm được bạc, còn đối với việc nàng bây giờ mỗi ngày chỉ bán băng cao cùng hái thảo dược rất khó kiếm được nhiều bạc như vậy.
Biểu cảm của Phục Nguy rất nhẹ, Ngu Huỳnh cũng thấy được hắn sẽ cảm thấy không có khả năng lắm. Ngu Huỳnh hiểu được hắn là đang đánh giá theo thực tế, chứ không phải không tin tưởng hay xem thường nàng.
Nàng trầm mặc nhưng chỉ có động tác trên tay chưa ngừng lại. Một lát sau, nàng mới nói: "Tuy rằng ta cũng cảm thấy không ổn, nhưng ta vẫn muốn thử một lần biết đâu có thể đạt được, đúng không?"
Phục Nguy chưa từng thấy người nào lại lạc quan như nàng. Khi Ngu Huỳnh cho rằng không thể nhận được câu trả lời từ hắn, thì hắn bỗng dưng mở miệng: "Việc đều do người làm, nếu không làm thì sẽ không đạt được."
Ngu Huỳnh nghe vậy, trên mặt có ý cười, nhẹ giọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Nghe được âm thanh dịu dàng của nàng, Phục Nguy nhắm mắt lại, âm thanh trầm xuống: "Có điều, cần phải cẩn thận một chút."
"Ừ." Ngu Huỳnh khẽ lên tiếng.
Một khắc sau, Ngu Huỳnh từ trong phòng đi ra, trên mặt nhiều hơn mấy phần ung dung. Quả nhiên, đôi khi một mình gánh vác sự việc không chỉ có thân thể mệt mỏi, trong lòng cũng trở nên uể oải, hiện tại có người cùng chia sẻ, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng đứng trước gian nhà, nhìn về phía thảo dược đang được phơi đầy trong sân, tâm tình vừa mới thảnh thơi lại trở nên nặng trĩu.
Chỉ còn có buổi sáng ngày mai là ngày cuối cùng có thể tìm thêm thảo dược, thảo dược hiện tại nàng hái nhìn thì thấy nhiều nhưng sau khi phơi xong, phỏng chừng không được nhiêu.
Trong số thảo dược này, đa số là các loại thảo dược thông thường, có rất ít thảo dược loại hiếm, sau khi phơi xong đem bán chắc cũng không đến hai cân. Nếu như có thể hái thêm một số loài thảo dược đắt tiền hơn...
Ngu Huỳnh nhanh chóng dừng suy nghĩ của mình lại.
Nếu muốn hái được các loài thảo dược đắt tiền thì phải đi sâu vào trong núi, khi đó mới cơ hội cao hơn. Nhưng vào sâu trong núi, nguy hiểm cũng theo đó mà đến.
Khi Phục An và La thị trở về, nàng cũng thu hồi tâm tư.
*
Sáng sớm hôm sau, Ngu Huỳnh chuẩn bị ra cửa, Phục An từ trong phòng đi ra, kêu nàng: "Tiểu thẩm, tiểu thúc tìm thẩm."
Phục Nguy tìm nàng? Từ trước tới nay, Phục Nguy vẫn là lần thứ nhất chủ động bảo nàng đến gặp hắn, khiến Ngu Huỳnh có hơi ngạc nhiên.
Mang theo hiếu kỳ đi vào trong phòng, Ngu Huỳnh nhìn về phía Phục Nguy. Tóc mai của hắn hơi ẩm ước, rõ ràng là vừa mới rửa mặt xong. Ngu Huỳnh hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Phục Nguy nhìn nàng một cái, sau đó lấy ra từ trong chăn một thứ... Là nỏ?
Hắn đem đồ đặt lên bàn, nói: "Đừng để cho người khác biết, cái này ngươi lấy phòng thân khi vào núi."
Ngu Huỳnh đi lên trước, kinh ngạc nhìn về đồ vật như là cái nỏ nhỏ ở trên bàn. Nếu như không đoán sai, nó đích thực là cái nỏ.
Nàng cũng không chắc chắn vì cái nỏ nhỏ này có chút khác so với các loại cung nỏ mà nàng đã nhìn thấy. Bề ngoài nó nhìn giống như cái bào gỗ mà các thợ mộc hay dùng, nhưng so với các bào gồ có thêm cung nhỏ dài khoảng một thước rươi, còn có một cái giống như tay trượt.
Lúc này Ngu Huỳnh đã biết được, hai ngày trước hắn thần thần bí bí, hóa ra là ở trong phòng làm thứ này.
Phục Nguy cầm lấy chiếc nỏ nhỏ, giọng trầm thấp nói: "Lúc trước ta từng ở trong quân một thời gian, đối với các loại binh khí cũng có nghiên cứu một ít."
Ngu Huỳnh nhớ tới việc lúc trước hắn là công tử của Thái thú quận Vũ Lăng, tất nhiên sẽ có điều kiện này.
Phục Nguy dùng ngữ điệu rõ ràng nói cho nàng biết: "Đây là ta dựa vào loại nỏ của người Nguyên Nhung mà sửa lại, trước đây ta chỉ sử dụng một lần nhưng không biết cấu tạo của nó, vì thế uy lực sẽ không mạnh lắm, hơn nữa nỏ Nguyên Nhung bình thường có thể bắn một phát được mười mũi tên, mà chiếc nỏ này chỉ có thể bắn một phát năm mũi tên, dây cung dùng vỏ cây để làm, không đủ dẻo dai, cũng chỉ có thể dùng để phòng thân, không tạo được sát thương quá lớn."
Ánh mắt của Ngu Huỳnh từ chiếc nỏ nhỏ ngẩng đầu nhìn dung mạo trầm tĩnh của Phục Nguy, bỗng nhiên nàng nhận ra được điều gì đó.
Chẳng trách, chẳng trách hắn có thể ở trong chiến loạn bảo toàn tính mạng, cũng có thể bảo vệ được chất tử chất nữ, tuy rằng bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà không thể tiếp tục bảo vệ được họ, nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn.
Cũng khó trách, mặc dù hai chân hắn tàn tật, huyện lệnh huyện Ngọc lại có thể chiêu hắn làm phụ tá. Người có bản lãnh, cho dù là tứ chi không lành lặn, nhưng còn có đầu óc.
"Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng nó một lần." Phục Nguy rút ra một thẻ tre mỏng từ trong chiếc hộp, chiếc hộp này chắc là hộp đựng tên. Hắn đặt chiếc hộp đựng những mũi tre lên mặt bàn, mấy chiếc mũi tre dài cỡ phân nửa chiếc đũa nhưng lại nhọn chót vót, sau khi lấy ra hai mũi, hắn đậy chiếc hộp lại.
Hắn cầm lên nhắm vào vách tường của căn nhà, kéo cái chốt một cái và bắn một mũi tên ngắn về phía bức tường một tiếng “vút”. Bởi vì là nhà lá sẽ mỏng hơn so với bức tường kiên cố, vì thế cung tên trực tiếp xuyên qua vách tường.
Nàng đi lên trước quan sát một lát, mũi tên ngắn chỉ đi vào được phân nửa, như Phục Nguy nói, lực sát thương thực sự không lớn, nhưng miễn cưỡng cũng đủ tự vệ.
"Ngươi thử một lần xem sao."
Ngu Huỳnh quay đầu liếc nhìn hắn, hơi chần chừ sau mới đi lên trước, lại nhìn hắn thêm một cái, mới cầm lấy chiếc nỏ. Dù sao từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn chưa chạm qua loại vũ khí có lực sát thương như vậy, trong lòng có chút khẩn trương.
Nàng cầm lấy nhắm ngay vách tường phía sau, cánh tay Phục Nguy từ bên cạnh nàng duỗi tới, chỉ về cái chốt và nói chậm rãi: "Đẩy cái này về phía trước, sau lại kéo vào, mũi tên sẽ bắn ra."
Ngu Huỳnh dựa theo lời hắn nói, đẩy cái chốt một cái rồi kéo vào, trong chớp mắt một mũi tên ngắn bắn ra và xuyên vào vách tường.
Mũi tên ngắn xuyên vào trong vách tường, trái tim của Ngu Huỳnh cũng lỡ một nhịp. "Liệu có thể làm tổn thương người hay không..."
Dù sao mới dùng lần thứ nhất, nàng có chút thấp thỏm.
Phục Nguy lấy tám mũi tên khác trên bàn đưa cho nàng, vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh nói với nàng: "Đem để vào trong sọt đi, đến khi vào trong núi thì đem ra, rời khỏi núi thì cất vào, như vậy sẽ an toàn một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.