Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 28:

Mộc Yêu Nhiêu

14/01/2023

Sáng sớm hôm sau, do dược liệu rất nhiều, chỉ một mình Ngu Huỳnh không thể tự lo liệu được, vì thế nàng muốn dẫn theo Phục An đi đến đến huyện Ngọc.

Nhưng nếu Phục An đi theo, ở nhà chỉ có La thị mắt kém, Phục Ninh còn quá nhỏ, còn Phục Nguy thì không đi tới lui được, vì thế Ngu Huỳnh phải nấu cháo trước dành do buổi trưa.

Ngoại trừ dược liệu, còn có bánh đúc đậu. Phần bánh đúc đậu này do chiều hôm qua nàng đã hướng dẫn Phục Nguy làm ra. Ngu Huỳnh cùng Phục An không ăn mà mang đồ đạc đi ra khỏi cửa.

Dược liệu hiện tại rất nhiều, vì thế Ngu Huỳnh bảo Phục An đứng chờ ở cửa sẵn tiện canh giữ đồ đạc, nàng thì tới lui mấy lượt vận chuyển thảo dược đến.

Nhìn từng bó thảo dược được chuyển đi từ Phục gia, trên đồng ruộng bỗng có người nói mỉa mai: "Hái nhiều thảo dược như vậy thì có ích lợi gì, cũng kiếm không được mấy đồng bạc."

"Nhớ không, những người trong y quán kiểm tới kiểm lui, họ cứ nhắc mãi việc ta đem đống cỏ dại kia tới, cuối cùng một đống thảo dược lớn như vậy chỉ có được một văn tiền." Nói xong thì liếc nhìn những bó cỏ kia không biết có phải đúng là thảo dược hay không, lầm bầm chua chát nói: "Ta không tin nàng ta có thể bán được giá cao, nhiều lắm chỉ được năm văn tiền."

Ngu Huỳnh nghe được lời nói này, nhận ra đây không phải là Thúy Lan thẩm ngày ấy hay sao. Nàng quay đầu nhìn tới, nở nụ cười: "Ta kiếm được bạc cũng không có đưa cho Thúy Lan thẩm, tại sao Thúy Lan thẩm lại quan tâm đến việc ta có thể kiếm bao nhiêu bạc như vậy?"

Thúy Lan thẩm nhớ tới mấy ngày trước đây bị nàng uy hiếp, rụt cổ một cái, nhưng sĩ diện lại lúng búng nói: "Mấy đồng bạc của ngươi ta cũng chả thèm quan tâm, ngươi cho rằng ai cũng giống nhà các ngươi đều ăn cám bã hay sao, ngay cả bữa cơm tử tế còn không ăn nổi?"

Ngu Huỳnh cười gật đầu: "Đúng vậy, nhà chúng ta đến cơm còn ăn không nổi, không sánh được với nhà Thúy Lan thẩm có thể được ăn cơm tử tế, ngày ngày thịt cá, thật là hạnh phúc."

Tuy rằng Ngu Huỳnh thừa nhận bản thân mình khó khăn, nhưng không biết tại sao, Thúy Lan thẩm nghe nàng nói vậy, trong lòng tự cảm thấy hoảng hốt.

Không có nhà ai trong thôn Lăng Thủy có điều kiện đến nỗi ngày ngày đều ăn thịt cá, Dư thị không phải là đem ả ta ra làm trò cười sao! Lời đã nói ra nên thấy thật mất mặt, chờ đến khi nghĩ được lời đáp lại thì người cũng đã đi xa.

Lúc này, phụ nhân đang bận rộn bên cạnh nói: "Bất quá cũng nghe nói, trước đây mỗi ngày đều thấy hai đứa nhỏ Phục gia phải đi chung quanh tìm rau dại, nhưng những ngày gần đây thì không thấy nữa..." Nói đến đây, lại không khỏi bắt đầu phân vân: "Vậy Dư thị này thật sự kiếm được rất nhiều bạc đúng không?"

Nghe lời này của phụ nhân, Thúy Lan thẩm không khỏi cau mày: "Không thể nào, Dư thị này á, nếu mà có kiếm được bạc thì cũng chỉ có thể lén lút ăn uống một mình mà thôi, sao có thể chia cho người Phục gia?"

Một vị phụ nhân khác cũng nói: "Nhưng sao ta lại thấy Phục An Phục Ninh tựa hồ khác với lúc trước?"

Thúy Lan thẩm cười nhạo nói: "Đó là do mắt ngươi bị mờ."

Nghe điều này, phụ nhân liền cho ả ta một cái liếc mắt.

Nhắc đến Phục gia, phụ nhân không khỏi cảm khái: "Phục gia thật đúng là xui xẻo, bế nhầm con thì cũng thôi đi, mà đứa nhỏ này lúc chưa được một tuổi lại bị tẩu tử của La thị bắt đi thừa hưởng hương hỏa, cho nên đứa nhỏ kia đối với La thị không có chút tình cảm, mà bây giờ còn sinh ra oán hận."

Phục gia có hai phòng, nam tử trưởng thành đều bị xử tử, đại phòng chính là La thị. La thị có hai nhi tử, mà nhị phòng Phục nhị thẩm chỉ có hai nữ nhi, không có nam đinh.

Phục nhị thẩm vẫn ghi hận đại phòng làm hại đến chuyện bà ta mất đi trượng phu, nhưng trong nhà không có nam đinh kéo dài hương hỏa, vì thế sau khi đến Lĩnh Nam này, liền đoạt đi đứa nhỏ bị ôm sai của Phục gia đem nuôi dưỡng bên cạnh mình.

Mỗi khi La thị muốn đem đứa nhỏ về đều sẽ bị dùng chổi đuổi đánh.

Sau đó Phục nhị thẩm nói với La thị nếu đứa nhỏ đi theo bà sẽ sớm bị chết đói, chỉ có đi theo bà ta thì mới có cái ăn, việc này cũng là sự thật, vì thế La thị từ từ cũng thỏa hiệp.

Thúy Lan thẩm hồi tưởng lại tính tình dữ dằn điêu ngoa của nhị thẩm Phục gia, không khỏi rùng mình, nói: "Nhà bọn họ giờ đây đều đến quận Vũ Lăng nương nhờ đứa con nuôi, giờ chắc đang ăn ngon mặc đẹp, sợ sẽ không trở lại nữa."

Phụ nhân lắc lắc đầu: "Ai biết được, nhà bọn họ lúc trước đối với Phục nhị lang cũng không tốt đẹp gì, có khi sẽ bị đuổi về không chừng."

....

Ngu Huỳnh đem chuyến thảo dược cuối đến cửa thôn, xe bò của Trần đại thúc cũng gần tới.

Ngu Huỳnh nói với Phục Ninh: "Hôm nay tiểu thẩm rất nhiều việc, mà ca ca là đi theo hỗ trợ, vì thế không thể mang theo cháu vào trấn, cháu phải ngoan ngoãn ở nhà giúp đỡ nãi nãi và tiểu thúc một tay, có biết không?"

Tuy rằng tiểu cô nương cảm thấy rất mất mát, nhưng vừa nghe giọng điệu của tiểu thẩm như là đang giao trọng trách cho mình, bé ngẩng đầu lắng nghe một cách nghiêm túc.

Ngu Huỳnh nhìn thấy dáng vẻ tiểu cô nương ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thầm nghĩ ngày hôm nay nếu như có thể kiếm được nhiều bạc, nhất định sẽ mua cho bé một sâu kẹo hồ lô.

Sờ sờ đầu tiểu cô nương, nhỏ nhẹ nói: "Cháu đi về với nãi nãi đi."

Nhìn theo bọn họ trở về, tiếp thu Ngu Huỳnh và Phục An mang thảo dược chất hết lên xe. Hôm qua trên đường vào núi, gặp được Trần đại thúc ở cửa thôn, ông đưa một cân vải đến, bảo nàng tiếp tục làm băng cao quả vải. Món bánh đúc đậu quả vải này, giống theo lời nàng nói “ăn vì hiếm" nên bán cũng không tệ lắm.

Hôm qua Trần đại thúc đến cũng vừa đúng lúc, Ngu Huỳnh cùng ông thương lượng hôm nay có thể chiếm hơn nửa chỗ trên xe bò, cho nên có dặn ông đừng rước theo người, nàng sẽ bù thêm bạc.

Hiện tại Trần đại thúc hiện vẫn hi vọng nàng tiếp tục đem băng cao giao cho quán Ngô ký, cho nên khi Ngu Huỳnh đưa sáu văn tiền cho Trần đại thúc, ông nói sẽ không thu đồng nào cả. Ngu Huỳnh đẩy bạc đến vài lần ông vẫn quyết không lấy, nên nàng cũng từ bỏ nhưng cái nhân tình này nàng dự tính sẽ bù trở lại.

Dọc theo đường đi, Phục An chưa từng ngồi xe bò, cũng chưa từng rời khỏi thôn Lăng Thủy nên cảm thấy rất hiếu kỳ. Dù ven đường đi đều chỉ có núi non, hoặc chỉ có một hai thôn không khác với thôn Lăng Thủy bao nhiêu, nhưng cậu vẫn thấy mới mẻ, vẫn dựa suốt vào lan can để nhìn chung quanh.

Mãi đến khi vào huyện Ngọc, Phục An người chưa từng được đi đâu, mở to đôi mắt nhìn đến tất cả mọi thứ đều nghĩ rất "phồn hoa" .

Người đến người đi, sát vai nối gót. Quán nhỏ tiểu thương đứng đầy hai bên đường phố, sạp hàng bằng xe, sạp hàng trải cỏ rơm, cũng có sạp bán tại nhà, cảnh tượng náo nhiệt khiến cậu hoa cả mắt.

Ngu Huỳnh dự định đến quán Ngô ký trước, sau đó sẽ nhờ Trần đại thúc chuyển thảo dược đến khách điếm.

Chỉ chốc lát đã đến được quán ăn Ngô ký, Ngu Huỳnh nhấc vại nước đi vào trong, lại phát hiện Phục An đứng bẽn lẽn ở cửa trước. Cậu nhìn quán ăn, hai tay bất an nắm góc áo.

Phục An nghĩ mình một thân y phục cũ nát chỉ toàn chắp vá, sợ bị ghét bỏ hoặc xua đuổi, sợ vào sẽ làm ảnh hưởng đến sự sạch sẽ trong quán.

Ở trong thôn Lăng Thủy luôn không sợ trời không sợ đất, đứa trẻ Phục An khi đó như một người lớn che chở cho cả nhà, mà hiện tại nàng bắt gặp trong mắt cậu một tia bất an cùng tự ti.

Ngu Huỳnh nhìn ra sự rụt rè quẫn bách của cậu, nếu hiện tại nàng bảo cậu cùng vào với nàng, sẽ khiến cậu càng bất an, thế nhưng nhớ đến tình tiết trong sách cậu bị bắt cóc đi, nàng vẫn lên tiếng kêu: "Thùng có chút nặng, cháu đến đây phụ một tay đi."

Phục An nghe vậy, lập tức quên những việc khác, vội vàng đi tới, giơ tay nắm lấy tay cầm bên kia.

Vào trong quá, tiểu nhị bước đến, hiếu kỳ liếc nhìn nam đồng bên cạnh nàng, Ngu Huỳnh nói: "Là chất tử của của ta."

Tiểu nhị gật gật đầu, cười nói: "Băng cao cứ giao cho ta, ta đem ra sau bếp." Ngu Huỳnh đưa băng cao cho hắn ta.

Trần chưởng quỹ gọi nàng lại. Ngu Huỳnh vừa bước đi, Phục An vội vàng đi theo.



Ở nơi xa lạ, trong lòng Phục An thấp thỏm bất an, chỉ có đi theo Ngu Huỳnh, cậu mới cảm thấy thoải mái.

Trần chưởng quỹ không quá chú ý đến Phục An, hắn ta cười với Ngu Huỳnh và thảo luận về băng cao vị vải. "Biện pháp ngươi nói rất có hiệu quả, ta cảm thấy giá bốn văn tiền thì quá đắt, người đến cũng không dám ăn, nhưng không nghĩ đến người có tiền cũng rất nhiều."

"Đúng là có nhiều người thích ăn vải, cho nên khi ta nói nó có vị vải thì họ cảm thấy hứng thú, nhưng khi nghe giá tiền thì cũng thôi. Buổi trưa có hai người đến dùng thử, ta có chút lo lắng sẽ không bán được nhiều, nhưng ai ngờ buổi chiều có người tới, là những sĩ tộc sai gia đinh lại đây, cũng không hỏi qua giá cả, lập tức mua liền bốn bát. Buổi tối có người đến dùng cơm tối cũng kêu hết ba bát còn lại."

Ngu Huỳnh ngạc nhiên, nghi ngờ nói: "Ta nhớ nhiều nhất chỉ có bảy bát, sao lại bán được chín bát?"

Trần chưởng quỹ liếc nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói với Ngu Huỳnh: "Cái này không phải là do ta học hỏi những tửu lâu kia sao, món ăn ít nhưng trang trí rất đẹp."

Trần chưởng quỹ cười nói tiếp: "Ta chọn những bát sứ nhỏ tinh xảo để đựng băng cao, sau đó trên băng cao vị vải trang trí thêm vài cánh hoa mẫu đơn rực rỡ, nhìn vào liền thấy món ăn xa hoa đắt đỏ, ai có còn để ý tới là đồ ăn nhiều hay ít chứ?"

Ngu Huỳnh nghe vậy, không thể không khâm phục cách làm ăn của Trần chưởng quỹ, cũng khó trách quán ăn nho nhỏ như vậy còn thuê chưởng quỹ. Nếu không có bản lĩnh, có ai sẽ thuê?

Ngu Huỳnh liếc nhìn bốn bộ bàn ghế cũ kỹ trong quán ăn, sau đó quay lại nói: "Nhưng cũng chỉ là nhất thời, dù sao người đến quán chủ yếu là ăn mì."

Trần chưởng quỹ cũng tán thành gật đầu: "Đây dù gì cũng là quán ăn nhỏ, nhưng một ngày trước sau chỉ mười bát, cũng không ảnh hưởng nhiều."

Ngu Huỳnh cười nói: "Trần chưởng quỹ không cần khiêm tốn, quán ngon không sợ ngõ nhỏ, đầu bếp tay nghề rất tốt, người chỉ cần vào quán thì có thể trở thành khách quen."

Trần chưởng quỹ nghe được lời hay, mặt mày lộ ra ý cười: "Câu nói hay, quán ngon không sợ ngõ nhỏ, trông cậy vào câu nói cát tường của Dư nương tử, ta sẽ đợi khách hàng đến cửa."

Hai người tiếp tục những lời khách sáo, sau đó Trần chưởng quỹ bắt đầu tính tiền hàng cho Ngu Huỳnh. Dù sao cũng phải nương nhờ sức của quán, Ngu Huỳnh không tính phần tiền công, vì thế bánh đúc đậu chỉ khấu trừ nước đường và quả vải, sau đó mới tính tiền lãi. Mười bảy văn tiền cộng thêm số lượng bánh đúc đậu hai ngày trước, tổng cộng năm mươi lăm văn tiền.

Sau khi kết tiền xong, Ngu Huỳnh nói: "Dù sao quả vải bảo quản hơi khó khăn, hơn nữa ta phải đem nhiều thứ đến huyện như vậy cùng bất tiện, vì thế ta muốn thương lượng với Trần chưởng quỹ một chuyện."

Trần chưởng quỹ hỏi: "Chuyện gì?"

Ngu Huỳnh nói: "Ta sau này sẽ mang nguyên liệu vào trong huyện, buổi chiều sẽ muốn mượn nhà bếp của Trần chưởng quỹ dùng một lát, ta chỉ cần một khắc để làm băng cao, không biết có tiện không?"

Trần chưởng quỹ kinh ngạc nói: "Mượn dùng nhà bếp đúng là không thành vấn đề, có thật chỉ cần một khắc là xong?"

Ngu Huỳnh gật đầu: "Nguyên liệu ta đều làm sẵn ở nhà, chỉ cần một công đoạn cuối cùng, vì vậy chỉ khoảng đó là có thể làm xong."

Suy cho cùng cũng để cho việc buôn bán, nên Trần chưởng quỹ cũng đáp ứng. Sau đó, Ngu Huỳnh nhờ đến Trần đại thúc đưa bọn họ đến khách điếm.

*

Đến khách điếm, đến cùng chính là nơi ngư long hỗn tạp, nên Ngu Huỳnh phải dẫn Phục An đi vào.

Phục An liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, lặng lẽ nắm chặt.

Ngu Huỳnh cảm giác được bàn tay bé nhỏ đầy vết chai đang siết chặt tay mình, quay đầu nhìn lại Phục An, cậu lập tức quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Lỗ tai đen có chút đỏ, hiển nhiên có chút xấu hổ.

Ngu Huỳnh không nói gì, tiện đà dẫn cậu đến trước quầy khách điếm, nói với chưởng quỹ những lời khi trước dược thương đã nói. Có lẽ chưởng quỹ nhận ra nàng, vì thế rất nhanh bảo tiểu nhị đi gọi người.

Chốc lát đã có người đến, người đến vẫn là nam nhân trung niên lần trước.

Thấy dược liệu nàng mang theo có hơi nhiều, liền bảo người hầu đến hỗ trợ chuyển vào. Nam nhân trung niên không nói nhiều, chỉ dựa theo quy định kiểm tra dược liệu.

Phẩm chất dược liệu so với chỗ thu được từ y quán còn tốt hơn, nam nhân kia vẫn không nhiều lời, trên mặt chỉ lộ ra mấy phần hài lòng.

Sau khi cân mấy phần dược, thảo dược thông thường được hai mươi hai cân bảy lạng, trung bình được mười cân bốn lạng, loại hiếm ít hơn chỉ hai cân tám lạng, tổng cộng là 749 văn.

Nam nhân không để ý tiền lẻ, đưa luôn cho nàng 750 văn.

Ngu Huỳnh thấy dược liệu đã thu xong, liền hỏi: "Không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?"

Nam nhân trung niên lạnh nhạt nói: "Không dám xưng là tiên sinh, cứ gọi ta La chưởng quỹ là được rồi."

Ngu Huỳnh kêu một tiếng "La chưởng quỹ", sau đó mới thấp giọng nói: "Ta ở đây có đồ tốt muốn đưa La chưởng quỹ coi qua một chút, không biết La chưởng quỹ có thể ra đây nói chuyện với ta một lát?"

La chưởng quỹ khẽ cau mày, suy tư một hồi.

Phụ nhân này đưa tới thảo dược không chỉ so với y quán chất lượng tốt hơn, mà cũng nhiều loại hơn, thật sự là có bản lãnh, vì thế khi nàng nói "Đồ tốt" đúng là có mấy phần hứng thú, nên bèn gật đầu.

Ngu Huỳnh bảo Phục An đứng tại chỗ chờ nàng, nàng cùng La chưởng quỹ đi tới phía bên kia sân.

Ngu Huỳnh đem trong vải trắng trong sọt xốc lên, lộ ra cây hà thủ ô dưới đáy, nàng nói: "Kích thước và trọng lượng này ít nhất phải từ mười năm trở lên."

La chưởng quỹ đã từng thấy qua nhiều đồ tốt, không quá nhiều kinh ngạc, chỉ nói câu hà thủ ô này rất hiếm thấy, nên vẫn để lộ mấy phần không thể ngờ.

Ngu Huỳnh nói: "La chưởng quỹ đừng ngại cứ kiểm tra thử xem nó có phải hàng thật hay không."

La chưởng quỹ trầm ngâm một chút, đưa tay vào trong sọt, cầm lấy hà thủ ô thượng đẳng lên cẩn thận kiểm tra, sau lại lấy cẩn thận xem xét phần thân và củ, cuối cùng là cúi thấp đầu ngửi mùi của nó.

Một lát sau La chưởng quỹ gật đầu: "Không sai, đúng là hà thủ ô."

Ngu Huỳnh hỏi: "Không biết La chưởng quỹ cho giá bao nhiêu?"

La chưởng quỹ cẩn thận suy tư, sau mới đưa giá: "Tám lượng bạc."

Ngu Huỳnh im lặng một lát, nói: "Ta biết hà thủ ô bên ngoài rất có giá trị. Cũng biết ở giá ở huyện Ngọc này không được bao nhiêu, cũng rất khó bán. Nếu đem sang nơi khác bán thì không an toàn, ta cũng không nghĩ La chưởng quỹ có thể cho ta cái giá thật tốt, chỉ hi vọng La chưởng quỹ có thể chân thành đưa ra giá ổn thỏa nhất."



La chưởng quỹ bình tĩnh nói: "Đúng như ngươi nói, buôn bán dược liệu xác thực thu được món lãi kếch xù, nếu không như vậy thì cũng không có nhiều người mạo hiểm vượt ngàn dặm đường đến Lĩnh Nam thu mua dược liệu. Trên đường đến Lĩnh Nam biết bao nhiêu hung hiểm khó có thể đoán được, khó khăn như thế nào cũng không cần La mỗ nhiều lời."

Ngừng một chút, lại nói: "Còn nữa, ngày hôm nay nếu người không biết chuyện đưa đến thì ta chỉ báo giá sáu lượng, nhưng nương tử ngươi là người biết chuyện, vì thế La mỗ mới đưa nhiều thêm hai lượng."

Tuy là nói vậy, nhưng Ngu Huỳnh biết chắc có chỗ thương lượng, cho nên nàng đáp: "Ta cũng không phải tham lam, cũng sẽ không lầm mất nhiều thời gian của La chưởng quỹ, vì thế hi vọng La chưởng quỹ tăng thêm chút đỉnh, định giá lại lần nữa."

La chưởng quỹ nghe xong nàng nói, bèn trầm tư suy nghĩ. Một hồi lâu sau, hắn ta nói: "Ngươi đứng ở đây chờ ta, ta đi nói lại với Triệu đông gia."

Nói xong thì hắn ta xoay người đi ra sân.

Ngu Huỳnh mắt nhìn hắn ta rời đi, sau khi nhìn về phía Phục An đứng ở một bên, nói với cậu: "Còn phải chờ một lát nữa."

Phục An gật gật đầu, biểu thị biết rồi.

Chỉ chốc lát, La chưởng quỹ trở về: "Triệu đông gia nói, có thể thêm cho nương tử tám trăm văn, coi như rất tốt rồi."

Ngu Huỳnh nghe được cái giá này, có chút thất vọng. Nàng vốn cho rằng có thể dành dụm hết cũng được mười lượng, nhưng có thể nàng đã cả nghĩ rồi.

Lúc này La chưởng quỹ lại nói tiếp: "Nhưng Triệu đông gia nói nương tử rất thật thà, thảo dược thu vào đều sơ chế rất sạch sẽ, vì thế ba loại thảo dược đều tăng thêm một văn, sau này mỗi khi chúng ta đến huyện Ngọc thu dược liệu, đều sẽ dựa vào cái giá này để thu dược liệu của nương tử."

Ngu Huỳnh nghe vậy, trong lòng hơi động, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra: "Sau này Triệu đông gia vẫn muốn thu dược liệu của ta sao?"

La chưởng quỹ gật đầu, nói: "Hàng năm vào thời điểm này, trước mùa đông, tức là đầu tháng mười, chúng ta sẽ đến thu thảo dược, cũng ở khách điếm này, khi này chúng ta chủ yếu thu mua thảo dược chữa bệnh ngày đông như phong hàn chẳng hạn, đến lúc đó nương tử có bao nhiêu thảo dược cũng có thể đưa tới."

Ngu Huỳnh chần chờ nói: "Nếu như sau này Triệu đông gia đều có thể thu hết thảo dược của ta, thì ta sẽ không tiếp tục đề cập đến giá hà thủ ô này nữa, thế nhưng vạn nhất mấy tháng này ta ở đây chuẩn bị hơn trăm cân dược liệu, nhưng chưởng quỹ không thu, hay hoặc là không đến, ta đi nơi nào nói lý?"

La chưởng quỹ: "Đến Lĩnh Nam thu mua dược liệu không phải chỉ có nhà chúng ta, nếu như chúng ta không thu, thì với phẩm chất những dược liệu này của nương tử, những người khác cũng sẽ thu."

Ngu Huỳnh đương nhiên biết là có khả năng này, thế nhưng cần phải có cách để thực hiện mới được.

Cân nhắc một hồi, Ngu Huỳnh nói: "Nếu Triệu đông gia cùng với La chưởng quỹ không lừa người, ta tất nhiên là muốn cùng hai vị tiếp tục buôn bán, nhưng nói miệng thì không bằng chứng, lòng người bên trong thì không ai biết trước được, còn không thì có thể lập chứng từ để làm chứng."

Nghe nàng nói, La chưởng quỹ hiếm thấy nở nụ cười, nhớ tới lời Triệu đông gia nói. Nói phụ nhân này đưa thảo dược tới so những y quán mà bọn họ từng thu mua tốt hơn nhiều, nếu như có thể, lần sau khi đến huyện Ngọc thì tìm nàng thu dược liệu.

La chưởng quỹ cân nhắc một hồi sau, nói: "Nương tử ngươi chờ ta một lát, ta sẽ cùng đông gia thương lượng lại."

Ước chừng một hồi lâu sau, La chưởng quỹ mang theo một nam nhân chừng hơn ba mươi tuổi đi tới hậu viện, cũng chính là dược thương mà Ngu Huỳnh nhìn thấy ở quán ăn Ngô ký.

Triệu đông gia nói: "Nghe La chưởng quỹ nói ngươi muốn thiết lập văn tự làm chứng, cũng không phải là không thể, thế nhưng ngươi có thể đảm bảo được phẩm chất dược liệu sau này so với bây giờ là như nhau không?"

Ngu Huỳnh đúng mực nói: "Mọi việc đều không có thập toàn thập mỹ, ta chỉ có thể bảo đảm đến lúc đó dược liệu tương đương khoảng chín phần rưỡi."

Triệu đông gia nghe vậy, cười cười, nói: "Nếu như ngươi có thể trả lời toàn bộ đều giống thì ngược lại ta có chút không tin tưởng, nhưng ngươi nói vậy thì ta thật ra lại an tâm hơn."

Hắn ta nhìn về phía La chưởng quỹ, nói: "Viết một cái biên nhận, hạn mức tối đa năm trăm cân, không quy định tối thiểu, ghi thêm ngày nhận hàng, nếu như đến hạn không thu được dược liệu thì bồi thường năm lượng bạc, ngươi cũng nói thêm cho nàng tập trung thu loại dược nào."

Nói xong, hắn ta nhìn về phía nữ nhân trước mắt: "Ngươi xem, như vậy có được không?"

Ngu Huỳnh gật đầu: "Như vậy rất tốt."

Thấy nàng đáp lại, La chưởng quỹ liền đi tìm thêm bút mực để viết hai tờ chứng từ.

Triệu đông gia viết họ tên, in dấu tay lên mực đóng dấu, sau đó ấn ký lên hai tấm chứng từ. Ngu Huỳnh cũng làm theo hắn ta, theo ký ức nhớ lại chữ của Dư Lục nương nhưng chỉ nhớ mơ hồ, nên cứ dựa vào cảm giác mà viết xuống.

Từ nhỏ với sự giáo dục của ông nội, Ngu Huỳnh đã học cách viết thư pháp, nên không lo lắng sợ chữ viết bị xiêu vẹo.

Sau khi ấn ký xong, người hầu cũng mang nước đến cho nàng rửa tay.

Sau khi thu lại chứng từ, không lâu sau, La chưởng quỹ bảo nàng đi theo ôn ta lấy bạc.

Ngu Huỳnh lo lắng không trông kỹ Phục An, cho nên nàng dẫn cậu đi theo.

Vào trong phòng, nhìn thấy La chưởng quỹ lấy bạc ra, đôi mắt Phục An trừng lớn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trong lòng thật lâu chưa thể bình tĩnh lại.

La chưởng quỹ đặt năm xâu đồng tiền lên bàn, nói: "Ở đây có năm lượng bạc, còn lại ta sẽ đưa bạc vụn, nếu không đủ thì đưa thêm đồng xu."

Ngu Huỳnh đối với bạc lưu thông ở cổ đại chỉ hơi hiểu biết. Ở cổ đại, dân chúng bình thường dùng đồng xu để lưu thông, rất ít có bạc vụn, càng đừng nói đến thỏi bạc như vậy, có người có thể cả đời đều chưa từng thấy được thỏi bạc hình dáng ra sao, vì thế La chưởng quỹ trả cho nàng nhiều loại tiền đồng cũng bình thường.

La chưởng quỹ bắt đầu đếm bạc vụn, sau đó bù thêm vào khoảng 20 văn.

Ngu Huỳnh đem bạc vụn cùng với các đồng tiền xu bỏ vào trong hầu bao do tự tay mình làm, lại hỏi La chưởng quỹ cho nàng xin chiếc vải bố sầm màu để bọc số bạc nặng cỡ chừng chục cân.

Ngu Huỳnh đem một bao bạc để vào trong sọt, cảm giác nặng trình trịch cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Nhẹ nhõm là vì không cần phải lo lắng đến số bạc chuộc thân cho phụ mẫu Phục An Phục Ninh nữa, sau lo lắng cũng vì đang mang “khoản tiền kếch sù" ở bên ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

Sau khi rời khỏi khách điếm, Ngu Huỳnh nhỏ giọng căn dặn Phục An: "Những gì nghe được ở khách điếm khi nãy, cháu không được nói cho bất kỳ người nào, cũng không được nói với nãi nãi, chỉ sợ để lộ tin tức sẽ bị người khác cướp đoạt, có biết không?"

Phục An choáng váng hồi lâu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu hít sâu vài hơi để ổn định lại tinh thần, một lúc sau, mói đáp: "Cháu biết, những người nói lắp còn bị bắt, huống hồ..."

Cậu dừng một chút, không nói tiếp lời, mà thấp giọng nghiêm túc nói: "Ai cháu cũng không nói!"

Ngu Huỳnh rất hài lòng với phản ứng của cậu, thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù bây giờ tuy có bạc, nhưng Ngu Huỳnh không dám mua đồ đạc lung tung. Nàng chỉ là mua ba cân gạo và mười quả trứng gà, còn mua kẹo hồ lô cho Phục Ninh. Nàng mua hai xâu, một xâu cho Phục An, một xâu cho Phục Ninh.

Tuy rằng trong nhà còn thiếu rất nhiều thứ, nhưng nàng cũng chỉ dám mua một ít, dù sao tiền tài không thể để lộ ra ngoài, nếu mua nhiều, khó tránh khỏi dẫn tới người bên ngoài chú ý, sinh ra tâm tư chặn đường cướp đoạt.

Hiện tại cũng chỉ có thể chờ khi đem bạc cất ở nhà, sau mới ra ngoài mua thêm những đồ cần dùng, như vậy khi mua sắm cũng yên tâm hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook