Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 32:

Mộc Yêu Nhiêu

22/01/2023

Vào ngày thứ hai của cơn bão, La thị và Phục An không bị bệnh, nhưng Ngu Huỳnh, thành viên khỏe mạnh nhất trong gia đình lại bị ốm.

Vào lúc nửa đêm, sau khi Ngu Huỳnh chợp mắt, nàng nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể mệt mỏi và nóng sốt.

Phục Nguy vẫn chưa ngủ nghe được âm thanh rên rỉ yếu ớt, hắn quay đầu nhìn vào bên trong, sắc trời hơi sáng, trong nhà mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng người.

Phục Nguy khẽ nhíu mày nhỏ giọng gọi hai tiếng: "Lục nương? Lục nương?"

Ngu Huỳnh mơ mơ màng màng dường như nghe thấy giọng nói của Phục Nguy, đầu óc nàng rối bời, lẩm bẩm: ". . . Hả?"

"Ngươi sao vậy?" Phục Nguy hỏi.

Dù sao bản thân cũng là đại phu, Ngu Huỳnh tuy rằng đầu óc hỗn độn, phản ứng chậm chạp, nhưng vẫn biết được cơ thể mình đang không ổn.

"Ta hình như. . ." Nàng giơ tay sờ lên trán của mình, uể oải nói: "Sốt rồi."

Sắc mặt Phục Nguy hơi căng thẳng, cũng không để ý những thứ khác, dựa vào cảm giác cùng ánh sáng mờ nhạt vươn tay tới, chờ khi sờ được lên mặt nàng thì kinh ngạc phát hiện nàng đang sốt rất cao.

Phục Nguy lập tức thu tay về, nhìn về gian nhà sát vách gọi to: "Phục An, Phục An!"

Âm lượng của tiếng kêu bị tiếng mưa gió che lấp, truyền đến sát vách chỉ còn những âm thanh nhỏ vụn không rõ ràng.

Nhưng Phục An trong hai tháng nay vẫn luôn ở cạnh coi chừng tiểu thúc, vì thế rất nhạy cảm nghe thấy tiếng kêu này.

Cậu từ trên giường ngồi dậy. Dụi mắt.

La thị hỏi cậu: "Sao vậy?"

Phục An lướt qua tổ mẫu bước xuống giường, ngái ngủ nói: "Hình như tiểu thúc gọi cháu, để cháu tới xem xem. . ."

La thị nghe tiếng gió dữ dội bên ngoài, trong lòng lo lắng, dặn dò: "Cháu cẩn thận một chút."

Phục An đáp một tiếng, sau đó mở cửa phòng.

Vừa mở cửa, nhìn thấy cây cối trong sân và cây đại thụ ở đằng xa bị gió cuốn ngã nghiêng, trong lòng Phục An hoảng sợ.

Cậu cảm thấy nếu đi ra sân, thân hình bé xíu của mình chắc chắn bị thổi bay. Trong đầu tuy sợ hãi, nhưng vẫn kiềm chế sự sợ hãi này, lò dò dựa vào vách tường đi tới nhà sát vách.

Gian nhà bị khóa ở bên trong, Phục An gọi một hồi lâu sau, Phục Ninh bị Phục Nguy đánh thức bảo đi mở cửa đang cố gắng mở cửa ra.

Phục Ninh sốt ruột kéo tay ca ca, muốn kéo đi nhanh đến bên giường, nhưng Phục An vẫn đóng cửa lại trước.

Đóng cửa xong, Phục Ninh liền vội vàng lôi kéo tay ca ca tay đi tới cạnh giường.

Phục An kêu một tiếng: "Tiểu thúc."

Phục Nguy nói với cậu: "Cháu đi đem chút nước lạnh vào, tiện đường mang thêm vải bố của tiểu thẩm đến đây."

Phục An nghe vậy, vội hỏi: "Tiểu thẩm bị làm sao?"

Phục Nguy lại nói: "Cháu đi chuẩn bị trước đi."

Ngu Huỳnh ho khan hai tiếng, chống giường ngồi dậy, nói: "Ta không có chuyện gì, ngủ thêm một chút là ổn thôi. Bên ngoài mưa to gió lớn, chạy tới chạy lui sẽ rất nguy hiểm."

Phục An nghe được giọng nói yếu ớt của tiểu thẩm, mặt biến sắc, dường như đoán được tiểu thẩm bị bệnh, vội nói: "Cháu không sợ."

Nói xong mặc kệ Ngu Huỳnh khuyên can, mở cửa chạy ra ngoài.

Ngu Huỳnh món gọi cậu lại nhưng không gọi được.



Phục An bưng bếp lò với nồi đất mang tới, sau đó lại đi ra ngoài bưng một chậu nước đem vào nấu.

Sắc trời hơi sáng, Ngu Huỳnh kéo thân thể suy yếu bước xuống giường, tự bổ cho mình một thang thuốc hạ nhiệt.

Ngu Huỳnh dùng cả hai gian nhà cất giữ thảo dược, vì thế cũng thuận tiện đi lấy, không cần phải vượt mưa gió đến nhà sát vách.

Sau khi phối xong, chuẩn bị đem đi nấu, Phục An lại nói: "Để cháu nấu được rồi, tiểu thẩm nằm nghỉ đi!"

"Ngươi nên nằm nghỉ đi, không nên cậy mạnh." Phục Nguy cũng khuyên nhủ.

Ngu Huỳnh quả thật cũng không có sức lực để nấu thuốc, vì thế vẫn trở lại nằm lên trên giường. Phục Ninh cũng bò sát theo nàng, nằm yên ở bên cạnh, tay nhỏ nắm chặt tấm chăn, mắt đỏ hoe nhìn tiểu thẩm.

Ngu Huỳnh nói với bé: "Đừng lo lắng, tiểu thẩm ngủ một giấc là tốt lên thôi."

Phục Nguy hạ mi nhìn về phía nàng, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi thật tốt vào, hôm nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, ta và Phục An sẽ xem lửa."

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng như có một nguồn năng lực vô tri vô tận, nhưng ngay cả người làm bằng sắt cũng sẽ có lúc mệt mỏi. Có thể nàng đã mệt mỏi, nhưng lại gánh vác một mình không nói ra.

Ngu Huỳnh gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn còn có chút không yên tâm, lại chỉ bảo Phục An: "Một lát nữa cháu lại đi ra ngoài dìu nãi nãi đến nhà này, tiện thể đem gạo và thức ăn trong sọt đến luôn, hôm nay tạm thời đừng rời khỏi đây."

"Vâng, tiểu thẩm cứ nghỉ ngơi đi, cháu có thể chăm sóc mọi người được."

Ngu Huỳnh "Ừ" một tiếng, sau đó mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, nhưng chốc lát, nàng lại cảm giác được như có chiếc khăn lạnh đặt trên trán mình.

Định đón lấy, lại cảm thấy có người khẽ nâng đầu của nàng lên, lúc này dường như truyền đến âm thanh của Phục Nguy: "Hé miệng uống chút nước ấm đi."

Nàng theo bản năng mà mở miệng ra, tiếp theo một luồng nước ấm tràn vào trong miệng, cổ họng ấm áp, có chút dễ chịu.

Nửa tỉnh nửa mơ, Ngu Huỳnh dường như nhìn thấy người nhà đã lâu không gặp, mọi người đều quan tâm hỏi tình hình gần đây của nàng, bảo nàng phải tự chăm sóc thân thể, đừng quá vất vả.

Phải ăn cơm đúng bữa, trời lạnh phải nhớ mặc thêm y phục, ở bên ngoài phải đề phòng kẻ xấu.

Mộng tới đây, vô luận là mộng hay là thực, khóe mắt Ngu Huỳnh đều ướt đẫm. Có lẽ, Ngu Huỳnh hiểu được bản thân mình mãi mãi sẽ không có khả năng quay về, vì thế ở trong mơ, nói lời từ biệt sau cùng với người thân và những người bạn tốt nhất của mình.

Những giọt nước mắt càng lúc càng nhiều.

Phục An nhìn thấy tiểu thẩm khóc, hốt hoảng hỏi: "Tiểu thúc, tại sao tiểu thẩm khóc?"

Phục Ninh thì hai mắt đỏ ngầu nhìn tiểu thẩm, không hiểu tại sao ngày hôm qua tiểu thẩm vẫn còn khỏe mạnh, ngày hôm nay lại đổ bệnh?

Ánh mắt Phục Nguy thấy được vẻ mặt khổ sở ngột ngạt này của nàng, im lặng dùng vải bố lau đi nước mắt trên khóe mắt Ngu Huỳnh.

Hai giây sau, mới nói: "Có thể là rất khó chịu."

Nhưng hắn hiểu rằng có lẽ nàng đang mơ tới quá khứ.

Hắn không hỏi chuyện lúc trước của nàng, nhưng cũng có thể đoán được hoàn cảnh của nàng trước đây vui vẻ hạnh phúc cỡ nào, chỉ có thể như vậy, nàng mới có được khí chất lạc quan và tính tình ngoan cường như thế.

Hắn cũng không biết nàng đã trải qua điều kỳ lạ gì mới trở thành Dư Lục nương như hiện tại, nhưng hắn biết không phải do nàng mong muốn.

Bây giờ đột ngột đổ bệnh, những tâm tình bi thương đang bị vùi lấp sẽ vỡ tung ra. Điểm này, Phục Nguy là người hiểu rõ nhất.

Buổi trưa.

Ngu Huỳnh vừa tỉnh dậy một lúc, nhìn thoáng qua thì thấy bốn thành viên của Phục gia đang đứng vây quanh giường.

Vẻ mặt lo lắng của ba bà cháu đều hiện rõ, đôi mắt của Phục Ninh sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc.

Có lẽ khi người ta sinh bệnh, chính là thời điểm yếu ớt nhất, cho nên khi nhìn thấy có nhiều người như thế đứng ở cạnh giường, Ngu Huỳnh đột nhiên cảm thấy không còn cô đơn nữa.

Ngày hôm sau, mặc dù vẫn còn có gió nhưng cơn bão cũng đã đi qua.



Bởi vì cơn bão này so ra là lớn nhất từ trước đến nay, trong thôn có nhiều căn nhà bị thổi nát, nếu như vẫn chưa hoàn toàn sụp thì vẫn là một đống hỗn độn.

Nhà cửa của Phục gia đã gia cố qua, vì thế nóc nhà chỉ bị tốc một ít lá, trận cuồng phong cũng không ảnh hưởng đến nhà cửa nhiều, nhưng trong sân khắp nơi đều bừa bộn. Mái lá và cành khô lá lả tả khắp nơi.

Các hộ gia đình bắt đầu thu dọn đống lộn xộn trong sân, nhưng người nhà Phục gia vẫn bận rộn bên giường của Ngu Huỳnh.

Bệnh đến như núi đổ, cũng chính là nói Ngu Huỳnh. Nàng đã hạ sốt nhưng vẫn yếu ớt, Phục An bận rộn trước sau, còn tiểu cô nương Phục Ninh thì lại không muốn rời khỏi tiểu thẩm, muốn ở bên cạnh nàng.

Đến trưa, gió cũng tạnh, trước sân của từng nhà cũng được thu dọn sạch sẽ, chỉ còn có một hai hộ vẫn ngồi kêu trời trách đất.

Khi bão dừng, có hai nam nhân mặc đồng phục nha sai đang cưỡi ngựa đi về hướng thôn Lăng Thủy. Bọn họ áp giải phạm nhân từ quận Vũ Lăng đến Lĩnh Nam, cũng được nhờ vả đến thôn Lăng Thủy ở huyện Ngọc thám thính tình hình.

Đến cửa thôn, hai người bước xuống ngựa, hai, ba thôn dân nhìn thấy nha sai thì sinh ra sợ sệt, không dám tiến lên mà né ra xa.

Nam nhân ngăn cản một vị phụ nhân, sắc mặt tối sầm lại hỏi: "Có biết nhà của Phục gia vừa mới được đại xá ở đâu không?"

Thúy Lan thẩm bị ngăn cản giọng nói khẽ run rẩy: "Biết, biết."

Vừa nói, ả ta vừa chỉ hướng nhà Phục gia: "Nơi xa nhất trong thôn, chỗ gần núi nhất, nhà có bốn gian nhà tranh."

Khi họ chuẩn bị rời đi, nam nhân còn lại nhìn về phía phụ nhân, sẵn tiện hỏi: "Có biết chuyện gì xảy ra ở Phục gia không?"

Thúy Lan thẩm thầm nghĩ chắc Phục gia lại gây chuyện gì rồi, hay ngày đó Dư thị đi lên trấn đã đắc tội với ai đó.

Đắc tội hay lắm...

Đáy lòng Thúy Lan thẩm âm thầm vui sướng, lập tức kể về hoàn cảnh của Phục gia: "Phục gia có một bà lão mù và một nhi tử bị què, còn có đứa chất nữ bị câm, chỉ còn lại một đứa chất tử là bình thường, đúng rồi, còn có thêm một tức phụ không được đứng đắn!"

Hai người nghe nói như thế, nhìn nhau một chút, hỏi: "Vì sao không đứng đắn?"

Thúy Lan thẩm nuốt nước bọt một cái, thấp giọng nói: "Tân phụ Phục gia này có một trượng phụ bị què, có lẽ vì thế nên không cam tâm, thường thường kiếm cớ đi lên huyện Ngọc bán thảo dược để câu dẫn nam nhân. Nếu không phải đi câu dẫn nam nhân, thì sao mà có bạc mua thêm thùng hay chậu mới, tuy rằng trên mặt của tân phụ này có hắc ban, nhưng dáng người rất tốt, làn da trắng mịn, một khi tắt đèn đi thì còn thấy được gì nữa, nhưng cảm giác sờ tới thì..."

Lời còn chưa nói hết, hai nam nhân cũng lười nghe ả ta phí lời, giục ngựa chạy đi.

Khi người đã đi xa, Thúy Lan thẩm khẽ gắt một tiếng, sau đó lại tự nhủ: "Phục gia thật sự gặp nghiệp chướng, Dư thị này đúng là sao chổi."

Hai nam nhân đánh ngựa tìm được nơi mà phụ nhân kia đã chỉ, bọn họ trói ngựa ở phía xa, một người đi vào thị sát.

Đi đến gần, liền nhìn thấy một sân nhà tàn tạ không thể tả, hoang phế và không có người ở, nhà cửa tàn tạ đổ nát, xiêu vẹo.

Có người vừa đi ra khỏi nhà, nam nhân liền trốn đi.

Từ trong nhà đi ra chính là một đứa nhỏ ăn mặc so với ăn mày chỉ khá hơn một chút, cầm lấy cái chổi quét lá khô trong sân. Nhưng chẳng biết vì sao, một lát sau cậu lại ngồi xổm xuống, dúi đầu vào bên trong đầu gối, thân thể run lẩy bẩy, dường như là đang khóc, rất giống như bị khi dễ, oan ức không thể biểu đạt được.

Chỉ chốc lát, một bà lão hai mắt đang che băng gạc cũng từ trong phòng đi ra, bà lão khuôn mặt tiều tụy, không có chút sức sống.

Hoàn cảnh như thế, đơn giản kiểu sống cho qua ngày, cho nên sẽ cảm thấy chán chường, mê mang.

Nam nhân thấy được tình hình như vậy, thầm nghĩ tình cảnh bây giờ của Phục gia quả thật đúng là bất hạnh và tồi tệ, nếu như vậy thì cũng có thể báo lại kết quả.

Nhưng nghĩ đến người sai sử bọn họ chính là nhi tử của quan lớn, đặc biệt căn dặn muốn xác nhận rõ chân của nhị lang Phục gia có thật là bị phế bỏ hay không.

Nghĩ vậy, hắn ta cũng không dám quá qua loa. Cân nhắc chốc lát, hắn ta trở lại thương nghị cùng với tên còn lại, sau đó cũng có ý tưởng.

Phục An cho rằng tiểu thẩm là cái nhà này vất vả quá độ mới sinh bệnh, nhưng gia đình cũng nhờ có tiểu thẩm đi sớm về muộn mới từ từ tốt lên, vì thế hiện tại cậu thấy bộ dạng yếu ớt bệnh tật của tiểu thẩm, lại nghĩ đến việc hàng ngày mình nói chuyện với tiểu thẩm không được đàng hoàng, trong lòng nhất thời khó chịu, cuối cùng không thể kìm nén mà bật khóc.

La thị cũng suy nghĩ giống với tôn tử, cảm thấy Lục nương cũng là vì gia đình bà mà mệt mỏi ngã bệnh, trong lòng hổ thẹn, trên mặt buồn bã không thôi.

Hai bà cháu đang hoang mang, bỗng nhiên có hai nha sai mang theo đại đao, sắc mặt tối đen đi vào trong sân, lớn tiếng quát: "Quan sai đuổi bắt đào phạm, những người không có liên quan tránh xa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook