Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 45:

Mộc Yêu Nhiêu

16/02/2023

Suốt một đoạn đường xóc nảy, cuối cùng cũng đã đến huyện Ngọc.

Ngu Huỳnh nhờ Trần đại thúc giao bánh đúc đậu đến quán ăn, trong khi đó thì nàng dẫn đại tẩu đi thẳng đến huyện nha.

Bách tính đương thời đều kính sợ huyện nha, cũng rất kiêng kỵ, vì thế đều chỉ đi loanh quanh bên ngoài, bình thường có việc gì đều chỉ đến tìm lý chính trong thôn giúp đỡ, sau đó lý chính sẽ đi một chuyến đến huyện nha.

Ngu Huỳnh thấy đại tẩu cũng sợ vì thế nàng đã để đại tẩu đợi ở ngoài nha môn, một mình đi vào trong.

Nhưng so với việc sợ hãi, đại tẩu dường như càng sợ đợi một mình hơn, vì thế chỉ có thể nhắm mắt cắn răng theo sát nàng.

Sau khi Ngu Huỳnh nói với tiểu dịch bên ngoài nha môn mình muốn tìm Hoắc nha sai, tiểu dịch lập tức đi thông báo.

Một lúc sau, Hoắc nha sai từ trong nha môn đi ra.

Bởi vì lúc đi lo chuyện ở mỏ đá, mọi vấn đề đều do phụ nhân này lo liệu rất chu toàn, hơn nữa cũng không phải người khó chịu, Hoắc nha sai sẵn sàng cho nàng mấy phần thể diện.

Ngu Huỳnh hai tay đặt ở trên bụng, gật đầu khẽ cúi chào Hoắc nha sai, rất biết lễ nghĩa.

Hoắc nha sai hỏi: "Dư nương tử có chuyện gì?”

Ngu Huỳnh trả lời: "Hôm nay trời rất nóng, dân phụ có làm một chút băng cao, đều đặt gửi cho Trần chưởng quỹ ở quán ăn Ngô ký, đến buổi trưa Hoắc nha sai nhớ đến lấy đem về cho các vị quan gia dùng giải nhiệt. "

Dù gì Hoắc nha sai cũng là kẻ già đời, có thể nhìn ra được phụ nhân này đến tìm mình là có việc, vì thế cũng hạ xuống bậc thang, đi sang chỗ khác cách xa tiểu dịch trông cửa một chút.

Ngu Huỳnh bèn đi theo, Hoắc nha sai liếc nhìn phụ nhân ở phía sau nàng, sau đó không để ý mà nhìn lại Dư nương tử, hỏi: "Dư nương tử có gì muốn nói."

Ngu Huỳnh nói: "Quả thật có hai việc muốn hỏi Hoắc nha sai. "

Hoắc nha sai lạnh nhạt nói: "Nói đi. "

"Chuyện thứ nhất là tiểu nhân muốn thuê vài mẫu đất ở thôn Lăng Thủy, không biết nên khai báo như thế nào?”

Hoắc nha sai nói: "Nương tử cứ đến chỗ lý chính của thôn Lăng Thủy hỏi là được. "

Suy nghĩ một chút, lại nói "Vài ngày nữa, lý chính các thôn đều sẽ tới nha môn một chuyến để báo danh sách nhân khẩu trong thôn, đến lúc đó ta sẽ nhắc nhở với lý chính thôn Lăng Thủy, để ông ta cấp mấy mẫu đất tốt cho nương tử. "

Ngu Huỳnh nở nụ cười: "Đa tạ Hoắc nha sai."

Vấn đề ruộng đất, bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu, không phải là vấn đề lớn gì, Hoắc nha sai cũng không để ý nhiều lắm.

"Còn một chuyện khác nữa là, khi dân phụ đi đón huynh tẩu trở về, có một vị phụ nhân cùng thôn đã bôi nhọ, vu khống dân phụ bỏ trốn theo nam nhân khác, hay lén lút quan hệ với người khác, thừa lúc trong nhà chỉ có người già trẻ nhỏ, còn ra tay đánh đập đứa cháu trong nhà, dân phụ muốn hỏi sự tình như thế thì có thể báo quan được không?”

Ôn Hạnh ở sau lưng nghe được đệ muội thật sự đem việc này bẩm báo với nha môn, tâm trạng khiếp sợ không gì sánh nổi.

Hôm qua khi đệ muội nói với bọn họ và mọi người muốn đi nha môn cáo trạng Thúy Lan thẩm, Ôn Hạnh cũng giống với những người khác đều cho rằng đệ muội chỉ là hù dọa Thúy Lan thẩm một chút, không nghĩ rằng là sự thật.

Hoắc nha sai nghe được những lời Dư nương tử nói, không khỏi nhíu mày.

Phụ nhân buôn chuyện ở đâu cũng có, ở huyện Ngọc này cũng vì những phụ nhân ngồi lê đôi mách như thế mà xảy ra không biết có bao nhiêu vấn đề, mặc dù như vậy cũng chưa xảy ra phiền phức gì lớn, nên thật sự cũng khó quản.

Hoắc nha sai nói: "Vấn đề này nhiều nhất chỉ là cảnh cáo, huyện nha sẽ không chính thức thụ lí."

Tuy không chính thức thụ lí, nhưng nếu cảnh cáo cũng có thể khiến cho Thúy Lan thẩm này khiếp sợ trong thời gian dài.

Trong lòng cơ bản Ngu Huỳnh cũng hiểu được vài điều. Nàng căn cứ vào chuyện đi đón đại huynh đại tẩu thì đối với tính tình của Hoắc nha sai này hiểu biết một chút.

Nha môn tuy không phải là một vũng nước trong, mặc dù Hoắc nha sai cũng sẽ từ đó mà vơ vét chút lợi ích, nhưng cũng may khi cầm được bạc thì vẫn chú tâm hoàn thành công việc.

Nghĩ tới những thứ này, Ngu Huỳnh trong lòng đã có biện pháp.

Nàng nói: "Nàng ta trước kia còn doạ dẫm bắt dân phụ bồi thường 100 văn, lại yêu cầu chất tử của dân phụ quỳ dập đầu với nhi tử của nàng ta. Trong khi rõ ràng chuyện này là do nàng ta sỉ nhục dân phụ trước, còn động thủ đánh chất tử nhà dân phụ, dân phụ cũng tức giận bắt nàng ta bồi lại 100 văn, nếu như nàng ta không chịu thì sẽ bẩm báo lên nha môn, chắc có lẽ nàng ta cũng biết nha môn sẽ không thụ lí việc này, vì thế vẫn khóc lóc kêu gào như trước, khiến ai nấy cũng thấy tức giận."

Nói đến đây, Ngu Huỳnh ngước mắt nhìn về phía nha sai, chậm rãi nói: "Nếu chỉ cảnh cáo một lần có thể bắt phụ nhân này bồi thường 100 văn và xin lỗi, dân phụ sẽ nguyện giao 100 văn này cho nha môn, coi như là bạc xe ngựa trà nước cho quan gia."

Hoắc nha sai nghe đến câu nói cuối cùng thì lông mày khẽ động, sau đó xác nhận lại: "Thật nguyện ý đem bạc bồi thường giao cho nha môn sao?”

Ngu Huỳnh gật đầu đáp: "Nếu như có nha môn ra mặt, khiến cho phụ nhân này biết sợ mà nhận sai, dân phụ có thể phát tiết lửa giận trong lòng, có bạc hay không không quan trọng."

Hoắc nha sai ấn bội đao, suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Phụ nhân ba hoa như vậy không để nha môn vào trong mắt, há mồm muốn nói gì thì nói, để tránh sau này sẽ tạo ra các mầm họa nghiêm trọng, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến thôn Lăng Thủy cảnh cáo phụ nhân này, yêu cầu nàng ta xin lỗi nương tử. "

Ngừng một chút, lại bổ sung: "Nương tử cứ nói tỉ mỉ với ta phụ nhân này thuộc gia đình nào, tên họ là gì. "

Hôm qua Ngu Huỳnh có đi đến Hà gia, cũng đã dò nghe thông tin của Thúy Lan thẩm, vì thế hiện tại có thể nói rõ mọi thứ.

Rời khỏi nha môn, Ôn Hạnh vẫn còn hoảng hốt.

Sau một lát mới phục hồi lại tinh thần, nàng hạ giọng nói: "Đệ muội, tẩu cho rằng hôm qua muội nói muốn đi nha môn bẩm báo, cứ tưởng chỉ là hù dọa Thúy Lan thẩm mà thôi."

Ngu Huỳnh cười cười, giải thích: "Mọi người càng nghĩ rằng muội chỉ hù dọa nàng ta, muội càng thật sự muốn cáo quan, chỉ bằng cách này sẽ khiến cho người dân ở thôn Lăng Thủy kinh sợ, sau này sẽ không có ai dám tùy ý bắt nạt Phục gia chúng ta nữa."

Đương nhiên tâm tư của Ngu Huỳnh cũng không chỉ có vậy, nàng còn có ý nghĩ khác.

Đến tháng Mười sẽ đến thời điểm giao phó 500 cân dược liệu, nhất định sẽ truyền đến tai của các y quán. Khi đó, nếu như nàng không có mối quan hệ nào, không chừng sẽ bị mấy y quán đó liên thủ chống lại, lúc ấy chỉ cần một đòn là tan tác, không có chút sức lực chống trả.

Bây giờ hiện tại có Hoắc nha sai ra mặt giúp đỡ ứng phó với Thúy Lan thẩm, người khác sẽ cho rằng nàng có giao tình với nha sai, cùng với nha môn có mấy phần quan hệ, vì vậy đến khi bọn họ muốn đối phó nàng cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Ngu Huỳnh tự mình suy tư, mấy giây sau mới hồi thần, phát hiện đại tẩu bên cạnh không có đi theo.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đại tẩu đang thẫn thờ nhìn nàng.

Ngu Huỳnh hỏi: "Đại tẩu, sao thế?”

Ôn Hạnh dần dần tỉnh táo lại, biết biện pháp này của đệ muội nhất định sẽ hữu dụng, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đệ muội, cảm thán nói: "Đệ muội, muội thật thông minh, cũng rất lợi hại đó."

Khi ở thôn Lăng Thủy, nàng ta vẫn luôn biết Thúy Lan thẩm là một nhân vật lợi hại.

Toàn bộ thôn Lăng Thủy đều biết Thúy Lan thẩm rất khó chơi lại vô lại, không biết xấu hổ, vì thế đều không có ai muốn động đến Thúy Lan thẩm.

Ngu Huỳnh được đại tẩu khen ngợi như thế thì thấy có chút ngại ngùng, nói lảng sang chuyện khác: "Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta đi mua vải trước đi."

Ôn Hạnh gật đầu liên tục, những bước nhỏ nhanh chóng đi tới, theo sát đệ muội.

Hai người nhanh chóng đi tới tiệm vải, Ngu Huỳnh chọn một cây vải màu chàm, hỏi: "Đại tẩu, tẩu cảm thấy màu này như thế nào?”

Ôn Hạnh khẽ gật đầu: "Rất đẹp. "

"Vậy đại tẩu thấy làm y phục cho đại huynh thì cần bao nhiêu vải?”

Ôn Hạnh sững sốt, kinh ngạc mở to mắt, vội vàng xua tay, nói: "Đệ muội không cần may y phục cho chúng ta..."

Ngữ điệu dừng một chút, nghĩ đến y phục trên người mình, nàng ta lại vội vàng nói: "Sau khi trở về, tẩu sẽ giặt sạch rồi trả lại do muội. "

Ngu Huỳnh nói với nàng ta: "Đại tẩu không nên hiểu lầm, hiện tại muội muốn mua vải về làm y phục cho đại tẩu cùng đại huynh, sau này đại tẩu đại huynh kiếm được bạc thì trả lại, đâu phải là không trả, không phải sao?”

Ôn Hạnh nói: "Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng số bạc lúc trước vẫn chưa trả lại, lại phải mượn bạc của muội, trong lòng tẩu không yên tâm. "



Nói xong câu cuối, liếc nhìn những vị khách khác, nhỏ giọng bàn bạc với đệ muội: "Không bằng cứ như vậy trước, sau này kiếm được bạc rồi sẽ mua sau?”

Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, đổi cách hỏi: "Vậy trước sẽ không hỏi làm y phục cho đại huynh cần bao nhiêu vải, muội chỉ hỏi muốn làm y phục cho nhị lang cần bao nhiêu?”

Mấy bộ y phục của Phục Nguy được mang đến từ quận Vũ Lăng từ tháng tư, tháng năm, khí hậu ở quận Vũ Lăng có chút lạnh, vì thế mấy bộ y phục đó ở trong những ngày hè nóng bức này vẫn có hơi dày.

Nghe nói là mua cho nhị đệ, Ôn Hạnh thở ra một hơi, sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhị đệ cao chừng bao nhiêu?”

Ngu Huỳnh chưa từng thấy Phục Nguy đứng dậy nên cũng không rõ hắn cao bao nhiêu, nhưng đã xem xét kiểm tra qua hai chân của hắn, nàng nhận thấy bắp chân của hắn so với đại huynh cũng tương đương.

Ngu Huỳnh nói: "Tuy không cường tráng bằng đại huynh nhưng có thể cao bằng với đại huynh. "

Ôn Hạnh suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra kích thước vải gần đúng khi làm y phục: "Áo khoác chừng chín thước, quần dài đại khái bốn thước năm."

Ngu Huỳnh lại hỏi: "Vậy thì cần bao nhiêu vải."

Ôn Hạnh nhìn trên dưới, sau đó liếc sang trái phải, sau lại cân nhắc một chút rồi mới trả lời.

Với hai kích thước này, Ngu Huỳnh tính sơ một chút, sau đó biết nên xả bao nhiêu vải cho đại huynh và đại tẩu.

Ngu Huỳnh dự định may thêm cho Phục Nguy hai bộ y phục mùa hè, cuối cùng tính đổi hai bộ cho cả đại huynh đại tẩu.

Bộ y phục của đại huynh đại tẩu mặc ở mỏ đá trước kia đã quá cũ, Ngu Huỳnh cảm thấy nếu cử động mạnh hơn có thể bị rách ngay.

Ăn mặc như thế chắn chắn là không được, vì thế cần phải may hai bộ y phục để thay giặt.

Về phần y phục của nàng, Phục An Phục Ninh, còn có La thị, đợi sau khi bán hết dược liệu, thời tiết lạnh hơn thì có thể làm y phục dày một chút, cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều bạc.

Ngu Huỳnh xả rất nhiều vải vóc, Ôn Hạnh cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, đây rõ ràng là số lượng vải làm được đến sáu, bảy bộ y phục, có thể nhiều hơn.

Nhưng nghĩ đó là bạc của đệ muội, nàng muốn may bao nhiêu bộ y phục thì nàng ta cũng không thể xen vào.

Mua xong vải vóc và kim chỉ, Ngu Huỳnh lại nhờ chưởng quỹ bán rẻ cho nàng chút vải vụn. Chuyến đi đến cửa hàng vải này rất nhanh tiêu tốn hết gần 500 văn.

Vì phải chuộc thân cho đại huynh đại tẩu, Ngu Huỳnh trước đó đã chuẩn bị gần 8 lượng bạc, bây giờ chỉ còn lại chừng 300 văn.

Bây giờ phải tiêu hết để mua vải, chỉ còn dư lại một ít.

Mặc dù nàng biết mỗi văn tiền nàng chi đều cần thiết, nhưng Ngu Huỳnh vẫn cảm thấy mình đã xài hơi quá trớn, nghĩ thầm sau này phải tiết kiệm hơn một chút.

Sau khi mua vải, nàng lại mua thêm một ngọn đèn, sau đó mua nửa hộp trứng gà có thể để được lâu, suy nghĩ một chút, lại mua thêm mấy cân bột mì cùng mười cân gạo.

Không mua thịt, nhưng Ngu Huỳnh vẫn mua một ít xương dùng để nấu canh bồi bổ cơ thể.

Tuy nàng vẫn chưa bắt mạch cho đại huynh đại tẩu, nhưng Ngu Huỳnh có thể căn cứ vọng chẩn có thể đoán được tình trạng sức khỏe của bọn họ không được tốt lắm.

Sau khi mua xong hết mọi thứ, mới trở về quán ăn Ngô ký.

Mấy ngày nay không có tới, Trần chưởng quỹ cũng chưa kết toán tiền bạc, chờ khi nàng đến, mới bắt đầu tính hết tiền bạc những ngày này.

Trong ba ngày, cũng bán đi được 60, 70 văn tiền, vẫn dựa nhờ vào băng cao vị quả vải mới kiếm được chừng này.

Chờ mấy ngày nữa sẽ không còn băng cao vị vải, ước chừng mỗi ngày sẽ kiếm được không quá 20 văn.

Trần chưởng quỹ nói: "Mùi vị cũng không còn mới mẻ, nên không còn nhiều người đến dùng thử, chắc sau này chỉ cần làm ít hơn một chút. "

Nghe vậy, Ngu Huỳnh âm thầm thở phào, nàng đã sớm đoán được băng cao này buôn bán sẽ không kéo dài bao lâu, nhưng vẫn có thể duy trì thu nhập chừng 10 văn một ngày đã là rất tốt.

Trần chưởng quỹ lại nói: "Tuy rằng bán không tốt bằng lúc trước, nhưng băng cao này là món độc nhất của quán chúng ta, nên những người muốn dùng băng cao đều phải đến quán. Mà cũng có người đến quán ăn cơm cũng nhờ vào món băng cao này, vì thế quán chúng ta vẫn muốn thường xuyên đặt món băng cao của Dư nương tử, Dư nương tử cũng đừng chê ít bạc mà bỏ qua vụ làm ăn này."

Hiện tại Ngu Huỳnh vẫn còn thiếu rất nhiều bạc, với lại hiện tại nàng không cần phải cất công trực tiếp quản lý việc kinh doanh món bánh đúc đậu, cớ sao lại không tiếp tục làm?

Nàng cười đáp lại: "Chỉ cần một ngày quán ăn tiếp tục đặt món băng cao này của ta, ta sẽ tiếp tục giao hàng tới."

Sau khi nói chuyện một lúc, Ngu Huỳnh mới đề cập với Trần chưởng quỹ chuyện buổi trưa sẽ có Hoắc nha sai đến lấy số băng cao mà nàng đã gửi.

Sau đó Ngu Huỳnh mới nói lời cáo từ với Trần chưởng quỹ, cùng đại tẩu mua hai cái bánh bao ăn lót bụng, chờ tới đúng giờ Mùi sẽ trở về.

Ngu Huỳnh muốn cùng thợ làm trúc nói chuyện tỉ mỉ hơn về một số vấn đề, vì thế vẫn chưa quay về thôn Lăng Thủy, mà đã đi thẳng đến Trần gia thôn.

Trần gia thôn giàu có hơn rất nhiều so với thôn Lăng Thủy, ít nhất những ngôi nhà Ngu Huỳnh nhìn thấy không phải là nhà lá, có rất nhiều ngôi nhà được xây bằng gạch nung.

Giường trúc đã làm xong, so với chiếc giường trúc của đại huynh đại tẩu còn muốn lớn một chút, dựa theo giá cả tính cho người cùng thôn, Ngu Huỳnh phải trả hết 65 văn tiền.

Nghĩ đến việc La thị không có chỗ nằm ngủ, Ngu Huỳnh lại mua thêm một tấm giường trúc cho một người nằm.

Thợ làm trúc nghe vậy thì chuyển thêm tấm giường trúc một người nằm.

Ông ta nói bình thường đều phải đem đến trong thành để bán, tấm này là tấm còn lại, lấy giá 30 văn tiền cho nàng.

Trần đại thúc cùng thợ làm trúc này vội vàng chuyển hai tấm giường lên trên xe bò, sau đó mới trở về thôn Lăng Thủy.

Trở lại thôn Lăng Thủy vừa đúng giờ, so với thời gian trước đây Ngu Huỳnh từ huyện Ngọc quay về cũng không chênh lệch lắm. Ngồi trên xe bò từ xa nhìn về phía cửa thôn, thấy hai lớn một nhỏ đang đứng đợi ở đó.

Ngoại trừ Phục Chấn cùng một đôi nhi nữ thì có thể là ai?

Nhìn thấy trượng phu và hai đứa con, đại tẩu đang ở cạnh Ngu Huỳnh nhất thời hiện lên ý cười, trên gương mặt còn lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Nàng ta giơ tay lên vẫy tay về phía trước, sau đó nói với Ngu Huỳnh bên cạnh: "Đệ muội đệ muội, muội nhìn kìa, là An An Ninh Ninh. "

Trần đại thúc muốn giao giường trúc đến nhà luôn, nên Ngu Huỳnh và đại tẩu bước xuống ôm lấy An An Ninh Ninh lên trên xe, sau đó bọn họ cùng nhau ngồi xe trở về nhà.

Người trong thôn nhìn thấy người của Phục gia và hai tấm giường trúc trên xe bò, cũng không khỏi tặc lưỡi, thầm nghĩ cuộc sống của Phục gia tại sao bỗng nhiên ngày càng tốt hơn?

Không chỉ có vợ chồng Phục đại lang được chuộc về, mà một lần có thể mua thêm hai tấm giường trúc, số bạc này đều là từ đâu đến? Thật không phải là do Dư thị kia đào được linh chi nhân sâm gì đấy chứ?

Ngu Huỳnh nhận ra được ánh mắt ngờ vực của người bên ngoài, cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ có mấy phần cảnh giác. Nhưng nghĩ tới vóc dáng của đại huynh Phục gia, lại thêm sẽ có chấn động vào ngày mai, thôn dân nhất định sẽ có kiêng kỵ, cho dù muốn động chạm vào Phục gia thì cũng phải cân nhắc kỹ.

Về tới cửa nhà, La thị đang nấu cơm thì nghe được tiếng động, vội thò đầu ra nhìn, hơi híp mắt nhìn ra ngoài sân.

Bà mơ hồ nhìn thấy có xe bò đậu ở trong sân nhà mình, nghi hoặc bước ra bên ngoài, chờ lúc đến gần mới nhìn thấy hai tấm giường trúc ở trên xe bò.

La thị kinh ngạc nói: "Không phải chỉ mua một tấm giường trúc sao, sao đưa tới hai tấm?”

Ngu Huỳnh giải thích: "Lúc đầu con cũng đã định mua, nhưng khi thấy thì mua luôn."

Phục Chấn khí lực lớn, chỉ một mình mà có thể đem hết hai tấm giường trúc chuyển vào nhà.

Trần đại thúc thu bạc của Ngu Huỳnh, vì sắc trời không còn sớm nên sau khi chuyển xong giường trúc thì quay trở về nhà.

Tấm giường trúc một người nằm được đưa tới nhà lớn, giường hai người nằm thì đưa đến gian nhà nhỏ.

Nhưng vì trong gian nhà nhỏ đã có giường rơm, nên Phục Chấn cõng Phục Nguy ra bên ngoài ngồi tạm.

Ngu Huỳnh dự định tiễn Trần đại thúc đi xong thì trở lại dọn dẹp một chút, nhưng không ngờ lúc nàng trở lại thì đại tẩu và Phục An Phục Ninh đã dọn giường rơm đem ra ngoài sân từ lâu, đại huynh cũng đem giường trúc dời vào trong nhà.



Ngu Huỳnh cũng có thể được rảnh rỗi. Hai ngày gần đây, nàng thật sự cảm thấy thanh nhàn hơn rất nhiều.

Bởi vì sắc trời còn chưa tối lắm, bên ngoài có chút mát mẻ nên sau khi đốt cỏ đuổi muỗi, mọi người đã chuyển bàn trúc ra ngoài sân để ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Phục Nguy ở bên ngoài dùng cơm, cảm thụ được sự mát mẻ của làn gió, tâm tình đúng là khoan khoái hơn rất nhiều.

Lúc đang ăn cơm, Phục An bỗng nhiên gợi chuyện: "Tiểu thẩm, ngày hôm nay Thúy Lan thẩm có đến đây. "

Ngu Huỳnh biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Nàng ta tới làm gì?”

Phục An cười nói: "Trên mặt với cổ của Thúy Lan thẩm đều có vết cào xước, hơn nữa còn có rất nhiều mụn nhỏ, Thúy Lan thẩm khẳng định đã gặp báo ứng mới bị như vậy, nhưng..."

Nói đến đây, Phục An lại nhăn mặt, bộ dạng rất không vui: "Nhưng thẩm ta vẫn nói là do tiểu thẩm hạ độc thẩm ta, muốn đi kiện tiểu thẩm. "

Lúc này, Phục Nguy bình tĩnh mà mở miệng: "Không có chứng cứ, không cần để ý đến nàng ta."

Phục An gật đầu đáp: "Cháu cũng không có nói chuyện với thẩm ta, thẩm ta chỉ dám ở bên ngoài sân cầu xin tiểu thẩm đưa thuốc giải độc, một lát sau bị đau thì mắng tiểu thẩm ác độc, đến khi phụ thân chặt củi từ ngoài trở về, thẩm ta mới quẫn bách mà rời khỏi."

La thị ở một bên nói: "Lục nương con cũng đừng lo lắng, nàng ta là người ra sao, thôn dân mọi người đều biết, tuyệt đối sẽ không tin vào chuyện ma quỷ của nàng ta nói."

Ngu Huỳnh bình tĩnh đáp: "Con không có lo lắng, hơn nữa hôm nay con đã tới nha môn trình báo chuyện của Thúy Lan thẩm với nha sai rồi."

Nghe lời nàng nói, không chỉ có La thị ngạc nhiên, mà Phục Chấn cũng lộ ra chút kinh ngạc.

Ngu Huỳnh còn chưa nói gì thêm, Ôn Hạnh ở một bên liền vội vàng nói: "Con vốn tưởng rằng đệ muội chỉ hù dọa Thúy Lan thẩm mà thôi, cũng không cho rằng muội ấy nói thật, hơn nữa muội ấy thật lợi hại, chỉ chốc lát đã thuyết phục được nha sai đến thôn Lăng Thủy để thẩm vấn Thúy Lan thẩm."

Phục Chấn nghe vậy, nhìn về phía thê tử lúc sáng trước khi đi ra ngoài vẫn còn là người hướng nội, nhưng hiện tại từng câu từng chữ đều là đệ muội đệ muội. Khi nói chuyện, ánh mắt sáng lấp lánh, xem ra thê tử thật sự rất yêu thích vị đệ muội này.

Ngu Huỳnh dặn: "Việc này trước đừng nói với ai, cứ chờ đợi là được rồi."

Đại tẩu Ôn Hạnh gật đầu nhanh nhất, sau đó là Phục An Phục Ninh. Sau bữa tối, đại tẩu giành lấy việc thu dọn, để Ngu Huỳnh nghỉ ngơi.

Trời đã tối, trong sân có để ngọn đèn, thắp sáng vị trí xung quanh ghế trúc.

Toàn gia đều đang tận hưởng sự mát mẻ dưới bầu trời đêm vô tận, vầng trăng treo cao, làn gió nhẹ thổi vào mang theo hơi thở của cây cỏ.

Đây là niềm an ủi hiếm hoi đối với Phục Chấn trong nhiều năm qua.

Cũng là lần đầu tiên Phục Nguy cùng "người nhà" yên tĩnh ngồi hóng mát ngắm trăng, tâm tình rất vi diệu.

Lúc này, Phục Nguy quay đầu nhìn về phía Ngu Huỳnh bên cạnh.

Ngu Huỳnh nhận thấy được ánh mắt hắn, quay đầu cười với hắn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.

Phục Nguy đối diện với ý cười nhu hòa này, tim đập chậm mấy nhịp, sau đó lặng lẽ không một tiếng động xoay người, ngồi yên cùng nàng ngắm trăng.

Ngồi một lúc, sau đó mới luân phiên thay nhau đi tắm.

Ngu Huỳnh đi rửa mặt, Phục Nguy cũng được Phục Chấn hỗ trợ lau người.

Nếu đổi lại là trước đây, Phục Nguy sẽ không để cho Phục Chấn giúp đỡ, chỉ là hiện tại không giống với ngày xưa.

—— hiện tại không chỉ có mình hắn ngủ.

Chờ khi Ngu Huỳnh trở lại, Phục Nguy đã thay một thân y phục sạch sẽ ngồi trên giường trúc mới.

*editor: giống như đợi thị tẩm nhỉ ^^

Ngu Huỳnh nhìn về phía giường trúc mới sạch sẽ và rộng rãi hơn rất nhiều, tâm trạng vô cùng phấn chấn.

Nàng đem ngọn đèn đặt ở mép giường trúc, sau đó lấy số vải vụn hôm nay mua được với giá rẻ ra, xong thì ngổi trên mép giường, khâu số vải vụn đó lại thành một khối.

"Đang làm gì vậy?” Phục Nguy hỏi.

Ngu Huỳnh đang may vá dưới ánh đèn, trả lời: "Ta muốn làm mấy cái vỏ gối, sau đó nhét một ít cỏ khô vào bên trong. "

Không có gối, nàng ngủ không thoải mái.

Phục Nguy nhìn thấy nàng có một đống vải vụn cần phải may, liền hỏi: "Nàng còn kim chỉ nào khác không?”

Ngu Huỳnh đang muốn gật đầu, chợt phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía hắn: "Huynh muốn may tiếp ta sao?”

Phục Nguy hơi gật đầu: "Tuy rằng không tốt lắm, nhưng vẫn có thể khâu chúng lại thành một khối."

Ngu Huỳnh ngược lại không cảm thấy nam tử không thể may vá, dù sao bất kể là ở hậu thế hay là thời đại này, rất nhiều thợ may đều là nam.

Hơn nữa nàng nghĩ đến Phục Nguy thường ngày cũng không có chuyện gì làm, cũng vừa hay có thể để cho hắn khâu tiếp số vải vụn này để giết thời gian.

Ngu Huỳnh đem kim chỉ trên tay đưa cho hắn, sau đó nhẹ nhàng hướng dẫn hắn phải may như thế nào.

Bên tai là giọng nói nhẹ nhàng, trong tầm mắt là bàn tay thon dài trắng nõn, suy nghĩ của Phục Nguy có chút phiêu lãng, nhưng khi vào may vá thì động tác của hắn vẫn trật tự đâu vào đấy.

Ngu Huỳnh nhìn ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng mạnh mẽ chậm rãi dùng kim chỉ di chuyển tới lui khâu vải vụn, đột nhiên cảm giác thấy người khác đơn giản là may vá, nhưng Phục Nguy lại giống như là đang tập trung tinh thần vào việc làm một món thủ công mỹ nghệ tinh xảo đắt tiền.

Nghĩ đến việc sau này sẽ nằm ngủ trên vỏ gối do Phục Nguy tự tay may, hai lỗ tai Ngu Huỳnh vô cớ nóng ran khó chịu.

Nàng đứng dậy, nói: "Huynh may một lát đi, ta phải đi đếm số bạc còn lại đã."

Nói xong, nàng trải tấm vải bố lên trên giường trúc và đem tất cả tiền đồng đặt lên trên đó, sau đó mới bắt đầu đếm.

Động tác Phục Nguy hơi ngừng lại, sau đó nhìn sang một đống tiền đồng ở trên giường.

Trước đây hắn chưa từng để tâm đến những thứ tiền đồng này, nhưng sau khi đến Lĩnh Nam, hai chân thương tàn phải nằm ở trên giường, nhìn nàng mỗi ngày xuôi ngược đi sớm về muộn, hắn mới hiểu được những đồng tiền này khó kiếm như thế nào.

Ánh mắt từ tiền đồng chậm rãi nhìn lên trên, rơi vào gương mặt chăm chú của nữ tử đang đếm bạc.

Trong một khoảnh khắc, Phục Nguy cảm thấy bọn họ ở chung như vậy dường như rất giống như phu thê thật sự.

Thấy nàng đem đã đếm xong, Phục Nguy mới thu hồi chút tâm tư không an phận, hỏi nàng: "Trong nhà hình như đã gần hết bạc phải không?”

Ngu Huỳnh xâu những tiền đồng này thành một chuỗi riêng mười văn tiền, thở dài một hơi cảm khái nói: "Bạc đúng là không còn nhiều thật, nhưng cũng may là sau khi thuê đất xong, vẫn dư lại mấy trăm văn."

Ngu Huỳnh lúc trước tích trữ nhiều hơn 500 văn, chỉ là bạc này không dùng đến, vì thế nàng đã lấy 300 văn ra. Hiện tại ngoài số bạc còn dư lại, ở đây lại thêm vào hơn 80 văn, tổng cộng còn lại chưa tới 1,300 văn.

Nàng đã dò hỏi qua Hà thúc, bọn họ đã có thuê một mẫu ruộng nước, một năm chỉ đóng hai trăm văn và một thạch lương thực.

Cẩn thận tính lại, sau khi nộp bạc và lương thực, phần lương thực còn lại cũng chỉ đủ sống tạm.

Ngày xưa chính sách cai trị còn tệ hơn hổ báo, có thể sống tạm cũng xem như không tệ.

Phục Nguy thấy sắc mặt nàng sầu lo, trầm tư một lát thì nói: "Chờ đến khi hai chân ta bình phục, sẽ cùng nàng vào trong núi hái thảo dược."

Ngu Huỳnh đang nghĩ về chính trị hà khắc mà hoàn hồn, cười với hắn: "Huynh chắc chắn phải cùng ta đi hái thảo dược, không thể cứ ăn không ngồi rồi. "

Đôi môi mỏng của Phục Nguy khẽ nhếch, hơi gật đầu, sau đó tiếp tục làm vỏ gối cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook