Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày
Chương 54:
Mộc Yêu Nhiêu
25/02/2023
Gần nửa canh giờ trước, Ôn Hạnh hồi lâu đều không thấy nhi tử trở về, liền cầm đèn dầu đi ra ngoài tìm.
Nghe tin nhi tử ngủ chỗ đệ muội, Ôn Hạnh cũng trở về gian nhà.
Khi nàng ta vừa mới bắt đầu thu dọn giường chiếu, trượng phu cũng vừa tắm xong trở về.
Phục Chấn không nhìn thấy nhi tử, hỏi: "An An đâu?"
Ôn Hạnh trả lời: "Nó ngủ ở chỗ đệ muội, đệ muội thấy bên ngoài trời lạnh nên không đánh thức nó."
Hay được nhi tử ngủ ở gian nhà của nhị đệ, trong lòng Phục Chấn khẽ động, ánh mắt cũng rơi vào gương mặt khẽ nghiêng của thê tử.
Sau khi đắp cao dược hơn một tháng, da mặt của thê tử quả nhiên trắng mịn hơn rất nhiều, nàng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng dáng dấp tựa như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.
Ánh mắt hắn ta khẽ dời xuống, không chỉ khuôn mặt trắng mịn non nớt hơn, thân thể cũng trở nên đầy đặn hơn rất nhiều.
Phục Chấn tuổi còn trẻ, sau nhiều năm ăn chay như vậy, tất nhiên sẽ nghĩ về điều đó. Mấy năm trước cũng có nghĩ tới, nhưng hoàn cảnh không cho phép. Bây giờ đã trở về nhà, trên giường cũng không có nhi tử hiểu chuyện làm chướng ngại, tự nhiên là muốn làm chuyện gì đó.
Đêm nay hiếm khi nhi tử ngủ ở chỗ của nhị đệ, có cơ hội tốt như vậy, Phục Chấn không muốn bỏ qua.
Khi Ôn Hạnh đang vuốt phẳng góc chăn chứa sợi đay, đột nhiên một thân hình cường tráng và nóng bỏng ép sát phía sau nàng ta, khiến cho động tác của nàng ta hơi dừng lại.
Cánh tay như sắt đá vòng qua eo thê tử, lòng bàn tay thô ráp cho vào váy áo thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhẵn mịn.
Hơi thở của Phục Chấn trầm thấp: "Hạnh nương."
Có hơi nóng phả vào tai Ôn Hạnh, nàng ta nghe thấy trượng phu gọi tên mình bằng một giọng khàn khàn, khiến nàng ta cảm thấy tê dại.
Mặc dù Ôn Hạnh đã là mẫu thân của hai đứa bé, nhưng hai tai vẫn ửng hồng và gò má nóng bừng.
Nàng ta không đáp lời lại, chỉ thả lỏng cơ thể dựa vào thân thể cường tráng rắn chắc của hắn ta.
Là phu thê đã nhiều năm, cho dù nhiều năm đã không cùng phòng, nhưng dựa vào động tác tinh tế của đối phương cũng biết rõ ý tứ là gì.
Không có bất kỳ ngôn ngữ dư thừa nào, tình ái đã lan tỏa.
Ôn Hạnh nằm ở trên giường, hai cánh tay kiện tráng của trượng phu chống ở hai bên. Bốn mắt trực tiếp nhìn nhau, đôi tay mềm mại nhấc lên, ôm cổ trượng phu.
Thân thể Phục Chấn cứng đờ, sau đó bất ngờ cúi xuống, ngậm lấy môi thê tử.
Ngọn lửa đã bị dập tắt sáu năm, hiện tại đột nhiên bùng cháy. Bên ngoài gió mưa lạnh lẽo, trong nhà lại lửa nóng rừng rực.
Không thể tránh khỏi, giường trúc phát ra tiếng "Cọt kẹt, cọt kẹt".
Ôn Hạnh tựa hồ cảm giác được không ổn, gọi ngăn lại: "Đại, đại lang, dừng lại..."
Còn chưa nói hết một câu nói, bỗng nhiên một cảm giác không trọng lượng truyền tới, "Ầm" một tiếng —— giường, giường bị sập rồi.
Trong nháy mắt giường bị sập, Phục Chấn dường như cảm giác được gì đó, nhanh chóng phản ứng ôm lấy thê tử lật người lại. Sau khi lật người, cả người hắn ta bị rơi xuống đất theo chiếc giường trúc, eo hắn ta bị chấn động, Phục Chấn phát ra một âm thanh rên rỉ.
Được trượng phu bảo hộ trong tay, Ôn Hạnh không xảy ra chuyện gì, nhưng cả người đều choáng váng.
Nàng ta choáng váng mấy giây, nghe được tiếng rên của trượng phu, nàng ta hốt hoảng hỏi: "Đại lang, chàng không sao chứ?"
Nàng ta vội vã bò dậy, tùy tiện mặc y phục vào, đi đến đỡ trượng phu đứng dậy.
Phục Chấn lắc lắc đầu, nói: "Không sao."
Chỉ là ở phía sau có hơi đau...
Sau khi đỡ người đứng dậy, vẻ mặt Ôn Hạnh kinh ngạc nhìn về phía giường trúc đã bị sập: "Sao bỗng nhiên bị sập vậy?"
Phục Chấn suy nghĩ một chút, giường trúc vốn không chắc bằng giường gỗ, hơn nữa đã có chừng tám, chín năm tuổi, có động tác lớn một chút sẽ bị sập.
Chỉ là, sao vẫn phải sập vào lúc này chứ?
Lông mày Phục Chấn khẽ cau, tâm tình hết sức không vui.
Lúc này, Ôn Hạnh mới tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ tới tiếng giường sập truyền ra có thể ảnh hưởng đến bên ngoài, nếu như đệ muội và bà mẫu đến đây hỏi thăm, nàng ta nên giải thích thế nào đây?
"Đại lang, lát nữa phải giải thích như thế nào?"
Phục Chấn cũng mặc y phục vào, đáp: "Chỉ cần nói giường trúc này đã quá cũ, không cẩn thận nên bị sập."
"Nhưng nếu như bọn họ đoán được tại sao lại sập thì sao?" Nàng ta đã sắp khóc, nếu như bị mọi người biết được phu thê bọn họ đang vui đùa làm cho giường bị sập, vậy thì nàng ta sẽ xấu hổ không có mặt mũi gặp người khác.
Trong khi Phục Chấn đang suy nghĩ làm thế nào để xoa dịu tính cách thẹn thùng của thê tử, thì đã nghe thấy giọng nói chất vấn của mẫu thân từ bên ngoài vọng vào.
Phu thê hai người nghe được âm thanh này, nhất thời nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếp theo lại nghe được giọng của nhị đệ: "Giường trúc trong nhà của đại huynh đã cũ, có thể không vững chắc, bị sập cũng là chuyện bình thường."
Chuyện này nghe qua thật giống như không có chuyện gì, nhưng mẫu thân lại không muốn đi qua xem nữa mà trực tiếp đi ngủ, hiển nhiên là đã biết chuyện gì đó.
Ôn Hạnh phản ứng lại, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nàng ta vừa mếu vừa đánh vào lồng ngực trượng phu: "Bọn họ đều biết hết rồi, đều tại chàng, đều tại chàng, thiếp đã bảo chàng nhẹ một chút, chàng lại càng ngày càng nặng, đều tại chàng!"
Hu hu hu, nàng ta thật sự không có mặt mũi gặp người nữa!
Trên giường nói nhẹ một chút, tất nhiên là muốn nặng một chút, Phục Chấn đã lý giải như thế.
Hắn ta tự biết bản thân đuối lý, cũng không có phản bác, mặc cho thê tử đánh đấm.
Một lúc lâu sau, thê tử nện đánh đã mệt nên hắn ta mới đem người ôm vào lòng, xoa dịu nói: "Qua thêm mấy ngày nữa, mọi người đều quên chuyện này thôi."
Ôn Hạnh vừa nghe, nhất thời trừng mắt với trượng phu, khóc càng to hơn.
Thật quá mất mặt mà, ngày mai cho dù bị đánh chết nàng ta cũng sẽ không ra khỏi nhà!
Nghe tin nhi tử ngủ chỗ đệ muội, Ôn Hạnh cũng trở về gian nhà.
Khi nàng ta vừa mới bắt đầu thu dọn giường chiếu, trượng phu cũng vừa tắm xong trở về.
Phục Chấn không nhìn thấy nhi tử, hỏi: "An An đâu?"
Ôn Hạnh trả lời: "Nó ngủ ở chỗ đệ muội, đệ muội thấy bên ngoài trời lạnh nên không đánh thức nó."
Hay được nhi tử ngủ ở gian nhà của nhị đệ, trong lòng Phục Chấn khẽ động, ánh mắt cũng rơi vào gương mặt khẽ nghiêng của thê tử.
Sau khi đắp cao dược hơn một tháng, da mặt của thê tử quả nhiên trắng mịn hơn rất nhiều, nàng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng dáng dấp tựa như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.
Ánh mắt hắn ta khẽ dời xuống, không chỉ khuôn mặt trắng mịn non nớt hơn, thân thể cũng trở nên đầy đặn hơn rất nhiều.
Phục Chấn tuổi còn trẻ, sau nhiều năm ăn chay như vậy, tất nhiên sẽ nghĩ về điều đó. Mấy năm trước cũng có nghĩ tới, nhưng hoàn cảnh không cho phép. Bây giờ đã trở về nhà, trên giường cũng không có nhi tử hiểu chuyện làm chướng ngại, tự nhiên là muốn làm chuyện gì đó.
Đêm nay hiếm khi nhi tử ngủ ở chỗ của nhị đệ, có cơ hội tốt như vậy, Phục Chấn không muốn bỏ qua.
Khi Ôn Hạnh đang vuốt phẳng góc chăn chứa sợi đay, đột nhiên một thân hình cường tráng và nóng bỏng ép sát phía sau nàng ta, khiến cho động tác của nàng ta hơi dừng lại.
Cánh tay như sắt đá vòng qua eo thê tử, lòng bàn tay thô ráp cho vào váy áo thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhẵn mịn.
Hơi thở của Phục Chấn trầm thấp: "Hạnh nương."
Có hơi nóng phả vào tai Ôn Hạnh, nàng ta nghe thấy trượng phu gọi tên mình bằng một giọng khàn khàn, khiến nàng ta cảm thấy tê dại.
Mặc dù Ôn Hạnh đã là mẫu thân của hai đứa bé, nhưng hai tai vẫn ửng hồng và gò má nóng bừng.
Nàng ta không đáp lời lại, chỉ thả lỏng cơ thể dựa vào thân thể cường tráng rắn chắc của hắn ta.
Là phu thê đã nhiều năm, cho dù nhiều năm đã không cùng phòng, nhưng dựa vào động tác tinh tế của đối phương cũng biết rõ ý tứ là gì.
Không có bất kỳ ngôn ngữ dư thừa nào, tình ái đã lan tỏa.
Ôn Hạnh nằm ở trên giường, hai cánh tay kiện tráng của trượng phu chống ở hai bên. Bốn mắt trực tiếp nhìn nhau, đôi tay mềm mại nhấc lên, ôm cổ trượng phu.
Thân thể Phục Chấn cứng đờ, sau đó bất ngờ cúi xuống, ngậm lấy môi thê tử.
Ngọn lửa đã bị dập tắt sáu năm, hiện tại đột nhiên bùng cháy. Bên ngoài gió mưa lạnh lẽo, trong nhà lại lửa nóng rừng rực.
Không thể tránh khỏi, giường trúc phát ra tiếng "Cọt kẹt, cọt kẹt".
Ôn Hạnh tựa hồ cảm giác được không ổn, gọi ngăn lại: "Đại, đại lang, dừng lại..."
Còn chưa nói hết một câu nói, bỗng nhiên một cảm giác không trọng lượng truyền tới, "Ầm" một tiếng —— giường, giường bị sập rồi.
Trong nháy mắt giường bị sập, Phục Chấn dường như cảm giác được gì đó, nhanh chóng phản ứng ôm lấy thê tử lật người lại. Sau khi lật người, cả người hắn ta bị rơi xuống đất theo chiếc giường trúc, eo hắn ta bị chấn động, Phục Chấn phát ra một âm thanh rên rỉ.
Được trượng phu bảo hộ trong tay, Ôn Hạnh không xảy ra chuyện gì, nhưng cả người đều choáng váng.
Nàng ta choáng váng mấy giây, nghe được tiếng rên của trượng phu, nàng ta hốt hoảng hỏi: "Đại lang, chàng không sao chứ?"
Nàng ta vội vã bò dậy, tùy tiện mặc y phục vào, đi đến đỡ trượng phu đứng dậy.
Phục Chấn lắc lắc đầu, nói: "Không sao."
Chỉ là ở phía sau có hơi đau...
Sau khi đỡ người đứng dậy, vẻ mặt Ôn Hạnh kinh ngạc nhìn về phía giường trúc đã bị sập: "Sao bỗng nhiên bị sập vậy?"
Phục Chấn suy nghĩ một chút, giường trúc vốn không chắc bằng giường gỗ, hơn nữa đã có chừng tám, chín năm tuổi, có động tác lớn một chút sẽ bị sập.
Chỉ là, sao vẫn phải sập vào lúc này chứ?
Lông mày Phục Chấn khẽ cau, tâm tình hết sức không vui.
Lúc này, Ôn Hạnh mới tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ tới tiếng giường sập truyền ra có thể ảnh hưởng đến bên ngoài, nếu như đệ muội và bà mẫu đến đây hỏi thăm, nàng ta nên giải thích thế nào đây?
"Đại lang, lát nữa phải giải thích như thế nào?"
Phục Chấn cũng mặc y phục vào, đáp: "Chỉ cần nói giường trúc này đã quá cũ, không cẩn thận nên bị sập."
"Nhưng nếu như bọn họ đoán được tại sao lại sập thì sao?" Nàng ta đã sắp khóc, nếu như bị mọi người biết được phu thê bọn họ đang vui đùa làm cho giường bị sập, vậy thì nàng ta sẽ xấu hổ không có mặt mũi gặp người khác.
Trong khi Phục Chấn đang suy nghĩ làm thế nào để xoa dịu tính cách thẹn thùng của thê tử, thì đã nghe thấy giọng nói chất vấn của mẫu thân từ bên ngoài vọng vào.
Phu thê hai người nghe được âm thanh này, nhất thời nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếp theo lại nghe được giọng của nhị đệ: "Giường trúc trong nhà của đại huynh đã cũ, có thể không vững chắc, bị sập cũng là chuyện bình thường."
Chuyện này nghe qua thật giống như không có chuyện gì, nhưng mẫu thân lại không muốn đi qua xem nữa mà trực tiếp đi ngủ, hiển nhiên là đã biết chuyện gì đó.
Ôn Hạnh phản ứng lại, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nàng ta vừa mếu vừa đánh vào lồng ngực trượng phu: "Bọn họ đều biết hết rồi, đều tại chàng, đều tại chàng, thiếp đã bảo chàng nhẹ một chút, chàng lại càng ngày càng nặng, đều tại chàng!"
Hu hu hu, nàng ta thật sự không có mặt mũi gặp người nữa!
Trên giường nói nhẹ một chút, tất nhiên là muốn nặng một chút, Phục Chấn đã lý giải như thế.
Hắn ta tự biết bản thân đuối lý, cũng không có phản bác, mặc cho thê tử đánh đấm.
Một lúc lâu sau, thê tử nện đánh đã mệt nên hắn ta mới đem người ôm vào lòng, xoa dịu nói: "Qua thêm mấy ngày nữa, mọi người đều quên chuyện này thôi."
Ôn Hạnh vừa nghe, nhất thời trừng mắt với trượng phu, khóc càng to hơn.
Thật quá mất mặt mà, ngày mai cho dù bị đánh chết nàng ta cũng sẽ không ra khỏi nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.