Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày
Chương 62:
Mộc Yêu Nhiêu
03/03/2023
Thời tiết mỗi ngày một khác, mấy ngày trước gió lớn khô hanh, hôm nay lại ẩm ướt rét lạnh, so với mấy ngày hôm trước đã trở nên lạnh hơn rất nhiều, biểu thị đã sắp vào đông.
Tiểu Phục Ninh lại giống như một bếp nhỏ ấm áp, Ngu Huỳnh núp ở trong chăn ôm cái bếp nhỏ đáng yêu này, ngủ vô cùng thoải mái.
Phục Nguy sớm đã thức giấc.
Giường mới của đại huynh còn phải đợi thêm bốn năm ngày mới có thể làm xong, cho nên Phục Nguy vẫn cùng chất nữ và Ngu Huỳnh ngủ cùng một giường.
Phục Nguy ngồi dậy, dựa vào ánh nến yếu ớt ngắm nhìn gương mặt ngọt ngào của nàng khi ngủ say, khóe môi có chút giương lên, lộ ra ý cười thản nhiên.
Một lát sau, Phục Nguy xốc chăn lên, động tác nhẹ nhàng chậm rãi từ trên giường bước xuống đất.
Sau khi mặc áo khoác ngoài vào, hắn từ từ đi về phía cửa nhà.
Hắn dừng lại ở sau cánh cửa một lát, mắt nhìn sang cặp nạng ở bên cạnh, sau đó lại thu hồi ánh mắt, mở cửa và trực tiếp đi ra ngoài.
Ngu Huỳnh mơ hồ đã nghe được tiếng kẽo kẹt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bởi vì bị ngăn cách bởi một tấm bình phong, nàng căn bản không nhìn ra được hướng cửa nhà.
Nhưng khi nàng trở mình thì phát hiện ngoài giường đã trống không, hình như Phục Nguy đã ra ngoài.
Đầu óc Ngu Huỳnh vẫn còn đang mông lung, nhất thời không biết là đang mơ hay tỉnh, nên nằm xuống rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sắc trời u ám, sương mù dày đặc, thôn Lăng Thủy dường như cũng bị bao phủ bởi những ngọn núi và sương mù.
Phục Nguy vừa ra khỏi nhà đã thấy sương mù nồng đậm, không thể nhìn rõ cây cối ở cách xa nửa dặm, chỉ có một mảnh trắng xoá.
Trước mặt một mảnh sương mù, nhưng đáy lòng của Phục Nguy rất thanh tỉnh.
Từ khi chuyện bị ôm sai người phát sinh đến bây giờ, hắn chưa từng được đứng lên dễ dàng như bây giờ.
Ước chừng, đã qua nửa năm.
Khởi đầu, hắn vì chuyện bị ôm sai mà cảm thấy áy náy. Bởi vì bản thân hắn được hưởng thụ vinh hoa phú quý trong hai mươi mốt năm, mà trong hai mươi mốt năm qua, Hoắc Mẫn Chi lại phải sống cảnh nghèo khó khốn cùng, cho nên trong lòng hắn có áy náy.
Hắn đem thân phận trả lại cho Hoắc Mẫn Chi, cũng nguyện ý lấy thân phận tội thần đi lưu đày đến Lĩnh Nam.
Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, điều chờ đợi hắn trên đường đi lưu đày lại bị đánh thuốc mê, trong lúc hôn mê thì bị kẻ gian đánh gãy hai chân. Đau đớn tra tấn khiến hắn tỉnh lại.
Trong lúc bị đau đớn mà choàng tỉnh, hắn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy khoái ý của Hoắc Mẫn Chi.
Hắn ta còn âm tàn để lại một câu — nếu ngươi dám tìm chết, ta sẽ để cho người Phục gia chôn cùng với ngươi.
Hắn đã âm thầm nghĩ rằng, Phục gia đến tột cùng là những người tồi tệ như thế nào, mới có thể nuôi dưỡng ra một người có tính hung tàn như vậy?
Nhưng về sau hắn mới nhận ra, chẳng qua chỉ có Hoắc Mẫn Chi, là hắn ta hung tàn mà thôi.
Hận, rồi lại không hận nổi.
Bởi vì những tháng ngày nghèo khổ của Hoắc Mẫn Chi đều là thay hắn chịu tội, hắn sao lại có mặt mũi hận hắn ta.
Hắn không biết được nếu lúc trước không có chuyện ôm sai con này, bản thân hắn ở địa phương này sống qua hai mươi mốt năm, không biết có trở thành người giống với Hoắc Mẫn Chi hay không.
Hận rồi lại không thể hận, hắn trở nên bất lực, sau là mờ mịt. Cuối cùng là sự tuyệt vọng đối với dưỡng phụ của hắn.
Hoắc Mẫn Chi đánh gãy hai chân của hắn, dưỡng phụ không thể nào không biết, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho chuyện của Hoắc Mẫn Chi gây nên, sao có thể không khiến hắn đau khổ và thất vọng?
Phục Nguy bởi vì áy náy, bởi vì hai chân tàn tật, bởi vì bị người đã từng là chí thân vứt bỏ, cho nên hắn buông bỏ, lủi thủi sống qua ngày.
Nhưng bây giờ đã khác, đối với tất cả việc làm của Hoắc Mẫn Chi, Phục Nguy đã không còn cảm thấy áy náy nữa.
Hiện tại hai chân hắn cũng gần như đã lành lặn, một lần nữa hắn lại có thêm người thân bên cạnh, đã có người khiến hắn không thể vứt bỏ.
Giờ đây, hắn rất muốn sống, nghiêm túc mà sống. Nhắm mắt lại, Phục Nguy thở sâu một hơi.
Thời điểm Ngu Huỳnh thức dậy, Phục Nguy đã rửa mặt xong, hắn nói với nàng: "Ta đã pha nước ấm cho nàng rồi.”
Ngu Huỳnh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi xuống nhà bếp, lấy nước ấm rửa mặt. Rửa mặt xong, nàng trở về gian nhà thoa thuốc mỡ lên mặt.
Sau hai ngày sử dụng, đôi má thô ráp của nàng cũng trở nên mịn màng trở lại.
Nàng nhìn lớp thuốc mỡ trên mặt, âm thầm suy nghĩ rồi đứng lên. Nàng muốn xem kỹ kết quả trước, nếu thấy có công hiệu tốt mới đem ra ngoài bán.
Nhưng bởi vì bây giờ mặt và tay chân của người trong nhà chỉ hơi bị nứt nẻ một chút, chỉ cần bôi thêm mấy ngày là có thể hồi phục, đây không phải hiệu quả mà nàng muốn nghiệm chứng.
Dù sao bình thường thuốc mỡ thoa mặt cũng chỉ có thể điều trị da nứt nẻ, nàng muốn thử so sánh với thuốc mỡ ở bên ngoài có hiệu quả hơn hay không, bằng không thì sao có thể thấy được nổi bật?
Ngu Huỳnh nhớ tới Hà nhị lang hôm qua vừa mới trở về, tay chân và mặt của hắn ta đều bị nứt nẻ rất nặng, nhờ hắn ta dùng thử là thích hợp nhất.
Hôm nay nàng sẽ đi đến huyện Ngọc, đợi lúc trở về thì mua một ít thuốc mỡ dưỡng da, sau đó nhờ hắn ta thử dùng hết các loại cùng một lúc và xem kết quả.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ngu Huỳnh và đại huynh đại tẩu cùng đi đến huyện Ngọc.
Sở dĩ đại huynh đại tẩu cùng đi với nàng, là do sự lo lắng lúc trước của nàng và Phục Nguy nên đã yêu cầu như thế, còn có La chưởng quỹ đã cố ý nhắc nhở, cho nên nàng bắt đầu trở nên cảnh giác.
Hai người biết rõ sẽ có phát sinh phiền toái, nhưng cuộc sống thì vẫn phải sống, cũng không thể suốt ngày trốn ở trong nhà, cho nên mới phải nhờ đại huynh cùng nhau đến huyện Ngọc.
Đưa đại tẩu đi theo, cũng là vì tránh hiềm nghi.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà, Tống tam lang và Hà gia đều sẽ sang giúp trông nom người trong nhà.
Tại cửa thôn, Trần đại thúc nhìn thấy Dư nương tử, cười nói: "Chuyện buôn bán dược liệu của cháu đều đã truyền đến tai của thôn dân ở Trần gia thôn, bọn họ đều khen Dư nương tử là người tài giỏi đấy.”
Ngu Huỳnh cười trả lời: "Nếu không phải lúc trước nhờ có Trần chưởng quỹ nhắc nhở, cháu không chắc sẽ có được vụ buôn bán này.”
Trần đại thúc tuy rằng thích nghe lời này, nhưng vẫn đã từng nghe nhi tử nói qua tiền căn hậu quả, cho nên biết rõ nhi tử cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Ông cười nói: "Nếu như cháu không có bản lĩnh, thì ngay cả có một con đường kinh doanh rộng mở thì cũng sẽ làm rối tung lên, nhi tử của thúc bất quá chỉ có một câu nhắc nhở mà thôi, mà Dư nương tử không chỉ bán được một lần, mà còn bán được lần thứ hai, điều này chứng tỏ Dư nương tử là người có bản lĩnh thật sự.”
Suốt một quãng đường trò chuyện cuối cùng cũng đã đến được huyện Ngọc, bọn họ xuống xe bò ở ngay cửa trấn.
Bởi vì thời tiết lạnh giá, ngày ngắn đêm dài, sắc trời tối rất nhanh, Trần đại thúc cũng đổi lại thời gian trở về.
Phải về trước một canh giờ, đến giờ Mùi sẽ xuất phát.
Ngu Huỳnh đến huyện Ngọc đã không biết bao nhiêu lần, đã sớm tìm ra cửa hàng tạp hóa và cửa hàng son phấn.
Nàng đi đến cửa hàng tạp hóa hỏi thăm qua, mới biết thuốc mỡ rẻ nhất giá cũng đã là 5 văn tiền, cũng dùng trúc bình để chứa, chẳng qua trúc bình nhỏ hơn một nửa so với cái của Ngu Huỳnh làm, hơn nữa trúc rất thô ráp, thậm chí tay còn bị dâm trúc đâm vào.
Dưới ánh mắt giám sát của tiểu nhị, Ngu Huỳnh mở nắp ra, nhìn nhìn và ngửi thử.
Thuốc mỡ màu trắng, lại có mùi mỡ heo.
Đây chắc chắn là ngoài mỡ heo thì cũng không cho thêm gì vào.
Bất quả chỉ có một lạng mỡ heo, giá thành phẩm không đến 2 văn tiền.
Một loại thuốc mỡ khác ở cửa hàng khác có giá 10 văn tiền, dùng một bình sứ nhỏ để đựng, bình sứ tuy rằng không phải rất tinh xảo, nhưng khiến cho người ta cảm giác được loại này đắt hơn.
Ngu Huỳnh cho rằng loại này sẽ tốt hơn so với loại giá 5 văn tiền, nhưng khi mở ra thì nàng đã trầm mặc.
Đây cũng là mỡ heo, bất quá là thay sang bình sứ mà thôi...
... Ngu Huỳnh không có mua thuốc mỡ, dưới ánh mắt chằm chằm của tiểu nhị, nàng chỉ mua dầu thắp đèn và muối.
Sau đó Ngu Huỳnh lại ghé sang mấy cửa hàng bán son phấn khác, mua ba bình thuốc mỡ.
Nàng không muốn mua loại chỉ làm bằng mỡ heo bình thường, cũng không phải mua loại đắt nhất, mà là chọn loại có công hiệu nhất.
Ngoài các cửa hàng bán son phấn, mục tiêu tiếp theo của Ngu Huỳnh chính là các y quán.
Bởi vì Ngu Huỳnh không tiện đi vào y quán, nên đã nhờ đại huynh đi đến mấy cái y quán khác nhau mua thuốc mỡ được làm từ dược liệu.
Mặc dù không mua gì nhiều, nhưng Ngu Huỳnh lại bỏ ra gần 200 văn tiền, trong đó có đến gần 150 là dùng để mua thuốc mỡ.
Thuốc mỡ được làm từ dược liệu thì giá đắt hơn, chỉ một bình sứ đã có giá 25 đến 30 văn, đều mang theo hương thơm thảo dược nhàn nhạt.
Mà thuốc mỡ của của hàng son phấn chỉ tập trung vào mùi hương, giá bán cũng không rẻ, ước chừng 15 đến 25 văn tiền.
Ngu Huỳnh vẫn chưa nghiên cứu kỹ, dự định sau khi trở về sẽ cẩn thận so sánh một chút.
Cũng không còn sớm nữa, bọn họ quay lại cửa trấn để đợi Trần đại thúc.
Đến lúc thấy được xe bò của Trần đại thúc thì đã thấy trên xe có chất một kiện đồ rất lớn, được bọc trong vải bố màu đen, mơ hồ giống như là một chiếc ghế dựa.
Trần đại thúc thấy Dư nương tử, nói: "Đây là do nha sai ở trạm dịch đưa đến quán ăn Ngô ký, nói là gởi cho Dư nương tử, còn có thêm phong thư này.”
Trong lúc Ngu Huỳnh đang kinh ngạc, Trần đại thúc đã lấy thư ra đưa cho nàng.
Ngu Huỳnh tiếp nhận phong thư, ở phía trên thấy được dòng chữ "Dư Lục nương nhận, Hoắc Bộ Minh gửi."
Khi nhìn thấy mấy dòng chữ này, nàng hiểu ra và đem phong thư cất đi.
Phu thê Phục Chấn tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không ở trước mặt người ngoài hỏi thăm là ai đã gửi đến.
Rời khỏi huyện Ngọc, phải mất một canh giờ lộ trình mới có thể quay về thôn Lăng Thủy, mà đường đi cố định chỉ có một tuyến.
Trên đường đi, cứ cách gần nửa canh giờ thì họ sẽ đi ngang qua một thôn xóm nhỏ.
Bởi vì vùng đất Lĩnh Nam vô cùng hỗn loạn, cho nên dọc đường thường xuyên có lính canh tuần tra để giảm bớt nạn cướp bóc.
Nhưng nếu thật sự gặp đạo tặc, thì cứ đem tất cả số bạc trên người giao ra, cũng có thể đổi được sự bình an.
Khoảng nửa canh giờ sau khi rời khỏi huyện Ngọc, thời điểm đi ngang qua đường núi, đột ngột xuất hiện bốn tên nam nhân che mặt tiến lên cản đường.
Bọn họ gặp phải đạo tặc!
Trên xe bò ngoại trừ bọn người Nguy Huỳnh, còn có một nam tử ở Trần gia thôn.
Sắc mặt của Trần đại thúc tái nhợt, muốn quay đầu lại, phía sau lại có thêm ba nam nhân đi ra cản đường, trước sau cách nhau chừng một trượng.
Con bò tuổi đã già, chạy không được nhanh, cho nên căn bản là không thể trốn thoát.
Không chỉ Trần đại thúc và nam tử kia đã bị dọa đến sắc mặt tái mét, ngay cả Ngu Huỳnh và đại tẩu sắc mặt cũng trắng bệch.
Ngu Huỳnh đến đây đã gần nửa năm, tuy rằng cuộc sống vất vả, cũng đã từng gặp phải lợn rừng hung mãnh, nhưng vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải đạo tặc, sao có thể không sợ?
Nàng sợ hãi nhìn về phía đại huynh đang chậm rãi cầm đòn gánh trên xe bò của Trần đại thúc. Trong lòng Ngu Huỳnh chợt cảm thấy an tâm hơn một chút, nàng cũng âm thầm đưa tay vào trong sọt tìm chiếc nỏ.
Trần đại thúc thấy trước sau không có đường lui, vội hỏi: "Các vị hảo hán, nếu ta giao hết số bạc ở trên người ra, có thể đổi lại sự bình an không? "
Một tên đạo tặc đang được những tên khác vây quanh, thân hình thậm chí cao lớn hơn cả Phục Chấn, hắn khoanh hai tay, nhướng mắt nhìn xung quanh xe bò một vòng, ánh mắt cuối cùng tập trung vào trên mặt phụ nhân có mấy vết đốm đen.
Hắn cười lạnh vài tiếng, mở miệng: "Đưa tiền bạc xong rồi, nhưng ta cũng muốn dạy cho các ngươi ở đây thêm một bài học.”
Người ở trên xe bò đều sững sờ, một lát sau Ngu Huỳnh bắt gặp ánh mắt của tên đạo tặc này, nàng chợt hiểu rõ, phiền toái này đang nhắm vào nàng.
Nàng áp chế hoảng sợ trong lòng, ra vẻ trấn định hỏi: "Người các ngươi muốn giáo huấn là ta sao? "
Bỗng nhiên nghe được lời nói này của phụ nhân, tên đạo tặc đó nở nụ cười: "Quả nhiên ngươi đã biết rõ ràng, ngươi phải đi theo huynh đệ chúng ta một chuyến, phải đáp ứng sau này không được... buôn bán dược liệu nữa, qua hai ngày thì chúng ta sẽ thả ngươi trở về.”
Trần đại thúc lập tức hiểu rõ, hóa ra chuyện buôn bán của Dư nương tử đã ngăn cản con đường tiền tài của người khác !
Trần đại thúc vội hỏi: "Các vị hảo hán, nương tử này nếu đã đắc tội người nào, các vị hảo hán hỗ trợ nói giùm lời tốt đẹp, vị nương tử này sẽ xuất bạc ra hiếu kính các vị hảo hán, kính xin các vị hảo hán bỏ qua cho nương tử này."
Nam tử trên xe sợ hãi nói: "Trần đại thúc cầu tình cho phụ nhân này làm gì, chuyện này rõ ràng là nàng ta liên lụy đến chúng ta! "
Tên đầu lĩnh cũng không thèm để ý đến hai người họ, mà chỉ chằm chằm nhìn vào phụ nhân, lần nữa trầm giọng nói: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chúng ta sẽ không lỗ mãng, còn nếu chống cự, các ngươi một người cũng không thể rời đi!"
Phục Chấn nghe vậy, chộp lấy đòn gánh nhảy ra khỏi xe, vẻ mặt tối sầm nhìn tên đầu lĩnh ở phía trước.
Mắt tên đầu lĩnh trợn lên, trêu chọc nói: "A này, tên này chính là không sợ chết, muốn trở thành anh hùng sao?"
Trông thấy trượng phu nhảy xuống xe bò, sắc mặt Ôn Hạnh lập tái nhợt, run rẩy mà kêu lên: "Đại lang......"
Ngu Huỳnh thừa dịp đại huynh thu hút lực chú ý của những tên này, cùng với đồ vật che sau lưng và Trần đại thúc chắn ở phía trước, tay đang đặt trong sọt của nàng chuẩn bị đem tên ngắn ở bên trong hộp lắp vào chiếc nỏ.
Phục Chấn dùng ánh mắt giằng co với tên đầu lĩnh, đồng thời trầm giọng dặn dò Trần đại thúc: "Một lát xem kỹ tình hình, tranh thủ thời gian rời khỏi đây, không cần để ý đến ta."
Tên đầu lĩnh nghe vậy tựa hồ nghe được một câu chuyện cười, cười ha ha hai tiếng, sau đó khinh thường nhìn về phía hán tử trước mặt, trêu chọc nói: "Ngươi cảm thấy chỉ bằng một mình ngươi, có thể đối phó được bảy người chúng ta hay sao?"
Nam tử khác trên xe bò vội vàng phủi sạch quan hệ nói: "Ta không biết bọn họ, không có quan hệ với ta!" Giọng nói càng trở nên run rẩy hơn: "Ta đem tất cả tiền bạc trên người đều giao hết cho các ngươi, để cho ta đi được không? "
Tên đầu lĩnh liếc hắn ta một cái: "Ngươi dám rời khỏi, có tin hay không ta sẽ lập tức đánh gãy chân của ngươi? "
Mặt của nam tử này lập tức tái nhợt, sau đó nhìn về phía phụ nhân trên xe, vội vàng mắng: "Ngươi, ngươi đúng là yêu tinh hại người, mau nhanh xuống xe đi với bọn họ đi, đừng liên lụy tới chúng ta nữa!"
Ngu Huỳnh còn chưa kịp phản ứng lại với người này, đại tẩu bên cạnh đang sợ đến run lẩy bẩy đã trừng mắt với hắn ta, mắng: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Mắt Ngu Huỳnh nhìn sang đại tẩu, đồng thời cũng đã đem năm mũi tên ngắn lắp xong vào bên trong nỏ, nàng âm thầm thở ra một hơi.
Phục Chấn không chút hoang mang, thương lượng với tên đầu lĩnh: "Ta trước sẽ cùng các ngươi đánh qua một trận, có thể đối phó được hay không, cứ đánh xong thì sẽ biết.”
Nghe được lời hắn ta nói, tất cả mấy tên đạo tặc đang che mặt đều phá lên cười ha ha...
Sau khi cười xong, tên đầu lĩnh gật đầu, qua loa nói: "Được được được, nếu chỉ có một mình ngươi có thể đánh thắng bảy người chúng ta, chúng ta lập tức rời khỏi đây."
Tư thế đang nắm đòn gánh của Phục Chấn lập tức thay đổi, giống như trong tay hắn ta đang cầm một thanh trường thương, ngay cả ánh mắt cũng đã có biến hóa.
Ngu Huỳnh âm thầm nuốt nước miếng một cái, nắm chặt tay đại tẩu, khẩn trương nhìn về phía đại huynh.
Phục Nguy hầu như ngày nào cũng đều kiểm tra thương pháp đại huynh, chỉ ra những chỗ thiếu sót, sau đó tăng cường luyện tập.
Phục Chấn vốn đã có một thân khí lực rất lớn, hơn nữa khắc khổ luyện tập được gần hai tháng, tuy rằng Phục Nguy nói hắn ta vẫn còn rất kém, nhưng Ngu Huỳnh trông thì cảm thấy đã rất ổn.
Một tay Ngu Huỳnh đang cầm nỏ giấu ở trong sọt, nàng đã hạ quyết tâm —— nếu như đại huynh đánh không lại, nàng lập tức lấy nỏ ra.
Nhìn thấy tư thế của Phục Chấn, mấy tên đạo tặc không nhịn được mà cười nhạo vài tiếng. Sau đó, tên đầu lĩnh tùy ý chỉ vào một tên đi theo bước ra dạy cho hán tử một bài học.
Một tên đạo tặc cầm trường côn tiến lên, bộ dạng cà lơ phất phơ, một chút cũng không đem tên nông phu trước mặt để vào trong mắt.
Phục Chấn bước vài bước sang một khoảng trống bên cạnh, sau đó bày ra bộ dạng sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Trong mắt tên đạo tặc lộ ra vẻ tàn ác, giơ trường côn lao về phía hắn ta.
Ánh mắt Phục Chấn trở nên nghiêm nghị, sau đó đưa đòn gánh ra ngăn cản, vững vàng cản được trường côn của tên đạo tặc.
Tên đạo tặc sững người, trong nháy mắt tiếp theo chiếc đòn gánh run lên, đánh thẳng vào trường côn, Phục Chấn hơi nghiêng người, đòn gánh lại trực tiếp đánh vào hai tay của tên đạo tặc, trường côn bất ngờ rơi xuống đất.
Bất quá chỉ mới ba chiêu, tên đạo tặc đã rơi vào thế hạ phong, đòn gánh giống như trường thương đang đặt ngay giữa cổ của của tên đạo tặc.
Tên đạo tặc nhìn đòn gánh ngay giữa cổ, một bộ dáng không thể tin nổi.
Nhìn thấy tình hình như vậy, tên đầu lĩnh vốn bộ dang đang xem kịch vui đã thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ của mình, sau đó cho hai tên thủ hạ ở đối diện một ánh mắt.
Hai tên đạo tặc này hiểu ý, vội vàng cầm lấy trường côn xông lên trước.
Phục Chấn lập tức ném đòn gánh đi, dùng chân gẩy trường côn do tên đạo tặc kia đánh rơi bay lên, trực tiếp cầm chặt trong tay.
Nhớ tới một ít chiêu thức do nhị đệ dạy, không chút hoang mang mà nghênh tiếp.
Tên đầu tiên quá mức bất cẩn, cho nên Phục Chấn đã rất nhanh đã đánh bại được.
Hai tên đến sau đều rất cẩn thận, Phục Chấn phải ứng phó mất nửa khắc mới đánh văng trường côn trong tay bọn chúng xuống đất.
Tên đầu lĩnh nhìn tình hình trước mắt, lông mày cau chặt lại.
Lạc quán trưởng này cũng không nói bên cạnh phụ nhân này lại có một tên hán tử biết võ công!
Thấy hai tên thủ hạ lúc trước đều bị hạ gục, tên đầu lĩnh và ba tên thủ hạ còn lại cùng nhau xông tới.
Mấy người bọn chúng cùng tiến lên, Phục Chấn không dám thả lỏng một giây nào.
Rốt cuộc thì hắn ta chỉ mới luyện võ chưa đầy hai tháng, một lát sau, sau lưng hắn ta đã trúng một côn của tên đầu lĩnh, khiến cho mấy người trên xe sợ tới mức hít một hơi khí lạnh.
Mắt thấy trên đùi đại huynh cũng đã trúng thêm một côn của tên đạo tặc khác, Ngu Huỳnh đã có loại xúc động ngay lập tức lấy chiếc nỏ ra.
Nhưng tại thời điểm nàng định giơ ra, chỉ thấy đại huynh trực tiếp dùng một chiêu hồi mã thương, trường côn bất ngờ đánh trúng vào đầu của tên đầu lĩnh.
Ngu Huỳnh lại lặng lẽ đặt nỏ xuống.
Phục Chấn dường như càng đánh càng thuận tay, trường côn bình thường trong tay bỗng giống như loại vũ khí có tính sát thương cực đại, tốc độ rất nhanh, tự nhiên trôi chảy xoay chuyển biến hóa, làm cho người ta hoa mắt.
Hơn nửa khắc nữa trôi qua, đã có người nằm chết dí trên mặt đất, có người đang ôm che vùng cánh tay và vùng bụng.
Tên đầu lĩnh thì đang ôm đầu, không dám coi thường tên nông phu này nữa.
Tên đầu lĩnh nói: "Ta sẽ giữ lời hứa! "
Quay đầu nhìn những tên thủ hạ mà hô lớn: "Chúng ta đi!"
Phục Chấn đã dùng hết sức để đối phó với mấy tên này, tất nhiên cũng không còn sức để bắt bọn chúng trói lại đem đến nha môn.
Khi những tên đạo tặc muốn rời đi, Ngu Huỳnh vội hỏi: "Rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi đến đây?"
Tên đầu lĩnh quay đầu lại nhìn nàng, không nói rõ chi tiết mà ẩn ý nói: "Nương tử ngăn cản con đường kiếm tiền của người khác, cho nên mới có chuyện như vậy."
Nói xong, tự nâng người rời đi.
Những tên khác thì dìu đỡ nhau, đi được một khoảng cách khá xa mới kéo khăn che mặt xuống.
Có người hỏi: "Lão đại, thật sự cứ như vậy mà đi sao?"
Tên đầu lĩnh vuốt ve chỗ trên đầu bị đánh trúng của mình, nhe răng nói: "Không đi thì các ngươi có thể đánh thắng tên hán tử đó sao? Bảy người chúng ta không đánh lại một người, nếu như bị truyền miệng ra ngoài thì mất hết mặt mũi! "
"Nhưng chúng ta còn thiếu y quán nhiều bạc như vậy, nếu không có một kết quả thỏa mãn cho Lạc quán trưởng kia, chỉ sợ là khó giải thích với ông ta.”
Hán tử được gọi là lão đại kia dừng bước, suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn về phía trước, nói: "Lạc quán trưởng chỉ nói dạy cho phụ nhân này một bài học, cũng không nói phải đả thương người mới xong."
Khi mấy người phía dưới đang nghi hoặc khó hiểu, hán tử tiếp tục nói: "Không phải nói phu nhân này có trồng thảo dược sao......"
Hắn ta nhìn về phía ba huynh đệ không bị thương, nói: "Các ngươi đi tìm hiểu phụ nhân này trồng thảo dược ở đâu, thừa lúc ban đêm sẽ đến giẫm chết hết những cây thảo dược đó cho ta.”
Mấy tên huynh đệ sững sờ, có người khiếp đảm nói: "Thôn Lăng Thủy hoang vu như vậy, đi vào ban đêm không chừng sẽ có mãnh thú xông ra..."
Hán tử đánh vào đầu hắn ta: "Ta bảo các ngươi ban đêm chạy đến đó sao, hiện tại các ngươi đi theo bọn họ đến thôn Lăng Thủy tìm một chỗ trốn, đợi đến ban đêm thì hành sự, sáng hôm sau lại trở về huyện Ngọc, như vậy chẳng phải đã thành à!"
*
Sau khi bọn đạo tặc đã thật sự rời đi, trừ Phục Chấn đang ở bên ngoài, tất cả mọi người trong xe đều nhẹ nhõm như là được tái sinh sau thảm họa, lập tức thở sâu một tràn.
Ôn Hạnh vội vàng leo xuống xe bò, run rẩy bước đến trước mặt trượng phu, vừa mới tới trước mặt hắn ta, chân nàng ta đã mềm nhũn sắp qụy xuống đất, Phục Chấn vội vàng đỡ lấy thê tử.
"Đại lang, chàng có sao không?" Ôn Hạnh vừa rồi chứng kiến trượng phu giao thủ với mấy tên đạo tặc, trong lòng tràn ngập sợ hãi và lo lắng, toàn thân đều căng thẳng, hiện tại nguy cơ đã qua đi, khí lực trên người dường như bị rút cạn, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Phía sau lưng và trên đùi Phục Chấn đều đang bị đau, nhưng hắn ta vẫn lắc đầu: "Ta không sao."
Hắn ta trực tiếp bế thê tử lên, ôm nàng ta quay lại xe bò, nhìn thật sâu vào một nam tử đang ngồi trên xe bò.
Đối phương không khỏi nhích người ra sau, nuốt một ngụm nước bọt rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nói thêm lời nào nữa.
Sau khi Ngu Huỳnh hít thở vài hơi, tâm tình căng thẳng mới từ từ bình tĩnh lại, nói lời xin lỗi với Trần đại thúc: "Bởi vì cháu mà khiến Trần đại thúc kinh sợ, thật sự rất xin lỗi.”
Trần đại thúc thở ra một hơi, sau đó nói: "Thế đạo hỗn loạn thế nào thúc cũng đã từng trải qua, chuyện hôm nay cũng không tính là gì. Chẳng qua chỉ sợ Dư nương tử cháu thật đã đắc tội với người khác, mà cứ nên thử xem có tìm được người đó không, rồi sau đó đàm phán làm hòa.”
Ngu Huỳnh gật đầu: "Đa tạ Trần đại thúc thông cảm và nhắc nhở."
Nàng nhìn về phía người đối diện, ngữ khí áy náy: "Tiền xe hôm nay của vị đại huynh này, ta sẽ thanh toán thay."
Cũng bởi vì đại bá của vị phụ nhân này là một người lợi hại, lại vì ý tứ sợ hãi hèn nhát khi nãy mà xấu hổ, sờ sờ cái mũi và nói: "Không cần, không cần.”
Sau khi mọi thứ đã được hòa hoãn, mới tiếp tục lên đường trở về.
Trở lại thôn Lăng Thủy, Ngu Huỳnh sau khi biểu đạt sự áy náy với Trần đại thúc, nàng cõng cái sọt trên lưng, sau đó chậm rãi đỡ đại tẩu đang bị kinh hoảng mà đi về nhà.
Còn Phục Chấn thì khiêng đồ vật như là cái ghế ở trên vai.
Khi La thị dẫn theo hai đứa nhỏ đi cho gà ăn, lại trông thấy nhị nhi tức dìu đỡ đại nhi tức vào trong sân, sắc mặt lại không được tốt lắm, cũng không thèm để ý đến đồ vật mà nhi tử đang khiêng, sốt ruột hỏi: "Đây là có chuyện gì sao? "
Vì không để cho La thị lo lắng, mấy người họ cũng đã thương lượng qua, sẽ không nói đến chuyện đụng phải đạo tặc.
Ngu Huỳnh nói: "Đại tẩu bị trúng gió, có chút không thoải mái."
La thị vội vàng buông chậu gỗ bị vỡ xuống, nói: "Nương hiện tại đi nấu chút canh rừng cho đại tức phụ giải cảm.”
Nghe được giọng của mọi người, Phục Nguy mở cửa ra, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ ngưng trọng, không đơn giản là bị trúng gió như đã nói.
Hơn nữa...
Phục Nguy nhìn lướt qua vai áo của đại huynh, thoáng chút đăm chiêu.
Trời vẫn còn sớm, món đồ lớn như vậy, Trần đại thúc nhất định sẽ giúp chuyển đến tận cửa.
Nhưng lúc này sắc mặt mọi người đều ngưng trệ, Trần đại thúc cũng không giúp đỡ đưa đến, tựa hồ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Phục Chấn đem món đồ lớn này đến gian nhà của nhị đệ, xong thì quay trở lại dìu thê tử trở về.
Ngu Huỳnh lấy phong thư đem ra, nói: "Thư và đồ vật này là do sai dịch đưa đến quán ăn Ngô ký, là gửi cho huynh.”
Phục Nguy nhận lấy thư, liếc nhìn vật được bao trong vải đen, biết rõ đó là vật gì và ngồi xuống.
Sau khi Ngu Huỳnh đưa thư cho hắn, thở ra một hơi, ngồi xuống ghế trúc bên cạnh để thư giãn.
Phục Nguy chưa vội mở thư ra, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngu Huỳnh, thấp giọng hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? "
Ngu Huỳnh lại thở dài một hơi, nói rõ với hắn: "Hôm nay đang trên đường trở về thì gặp đạo tặc cản đường, cũng may hai tháng nay huynh đã chỉ cho đại huynh luyện thương pháp, cho nên đại huynh mới có thể đánh đuổi bọn đạo tặc, chúng ta cũng có thể thoát khỏi kiếp nạn này.”
Nghe được hai chữ "đạo tặc", sắc mặt Phục Nguy tối sầm: "Những tên đó, là hướng đến nàng sao?"
Tiểu Phục Ninh lại giống như một bếp nhỏ ấm áp, Ngu Huỳnh núp ở trong chăn ôm cái bếp nhỏ đáng yêu này, ngủ vô cùng thoải mái.
Phục Nguy sớm đã thức giấc.
Giường mới của đại huynh còn phải đợi thêm bốn năm ngày mới có thể làm xong, cho nên Phục Nguy vẫn cùng chất nữ và Ngu Huỳnh ngủ cùng một giường.
Phục Nguy ngồi dậy, dựa vào ánh nến yếu ớt ngắm nhìn gương mặt ngọt ngào của nàng khi ngủ say, khóe môi có chút giương lên, lộ ra ý cười thản nhiên.
Một lát sau, Phục Nguy xốc chăn lên, động tác nhẹ nhàng chậm rãi từ trên giường bước xuống đất.
Sau khi mặc áo khoác ngoài vào, hắn từ từ đi về phía cửa nhà.
Hắn dừng lại ở sau cánh cửa một lát, mắt nhìn sang cặp nạng ở bên cạnh, sau đó lại thu hồi ánh mắt, mở cửa và trực tiếp đi ra ngoài.
Ngu Huỳnh mơ hồ đã nghe được tiếng kẽo kẹt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bởi vì bị ngăn cách bởi một tấm bình phong, nàng căn bản không nhìn ra được hướng cửa nhà.
Nhưng khi nàng trở mình thì phát hiện ngoài giường đã trống không, hình như Phục Nguy đã ra ngoài.
Đầu óc Ngu Huỳnh vẫn còn đang mông lung, nhất thời không biết là đang mơ hay tỉnh, nên nằm xuống rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sắc trời u ám, sương mù dày đặc, thôn Lăng Thủy dường như cũng bị bao phủ bởi những ngọn núi và sương mù.
Phục Nguy vừa ra khỏi nhà đã thấy sương mù nồng đậm, không thể nhìn rõ cây cối ở cách xa nửa dặm, chỉ có một mảnh trắng xoá.
Trước mặt một mảnh sương mù, nhưng đáy lòng của Phục Nguy rất thanh tỉnh.
Từ khi chuyện bị ôm sai người phát sinh đến bây giờ, hắn chưa từng được đứng lên dễ dàng như bây giờ.
Ước chừng, đã qua nửa năm.
Khởi đầu, hắn vì chuyện bị ôm sai mà cảm thấy áy náy. Bởi vì bản thân hắn được hưởng thụ vinh hoa phú quý trong hai mươi mốt năm, mà trong hai mươi mốt năm qua, Hoắc Mẫn Chi lại phải sống cảnh nghèo khó khốn cùng, cho nên trong lòng hắn có áy náy.
Hắn đem thân phận trả lại cho Hoắc Mẫn Chi, cũng nguyện ý lấy thân phận tội thần đi lưu đày đến Lĩnh Nam.
Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, điều chờ đợi hắn trên đường đi lưu đày lại bị đánh thuốc mê, trong lúc hôn mê thì bị kẻ gian đánh gãy hai chân. Đau đớn tra tấn khiến hắn tỉnh lại.
Trong lúc bị đau đớn mà choàng tỉnh, hắn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy khoái ý của Hoắc Mẫn Chi.
Hắn ta còn âm tàn để lại một câu — nếu ngươi dám tìm chết, ta sẽ để cho người Phục gia chôn cùng với ngươi.
Hắn đã âm thầm nghĩ rằng, Phục gia đến tột cùng là những người tồi tệ như thế nào, mới có thể nuôi dưỡng ra một người có tính hung tàn như vậy?
Nhưng về sau hắn mới nhận ra, chẳng qua chỉ có Hoắc Mẫn Chi, là hắn ta hung tàn mà thôi.
Hận, rồi lại không hận nổi.
Bởi vì những tháng ngày nghèo khổ của Hoắc Mẫn Chi đều là thay hắn chịu tội, hắn sao lại có mặt mũi hận hắn ta.
Hắn không biết được nếu lúc trước không có chuyện ôm sai con này, bản thân hắn ở địa phương này sống qua hai mươi mốt năm, không biết có trở thành người giống với Hoắc Mẫn Chi hay không.
Hận rồi lại không thể hận, hắn trở nên bất lực, sau là mờ mịt. Cuối cùng là sự tuyệt vọng đối với dưỡng phụ của hắn.
Hoắc Mẫn Chi đánh gãy hai chân của hắn, dưỡng phụ không thể nào không biết, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho chuyện của Hoắc Mẫn Chi gây nên, sao có thể không khiến hắn đau khổ và thất vọng?
Phục Nguy bởi vì áy náy, bởi vì hai chân tàn tật, bởi vì bị người đã từng là chí thân vứt bỏ, cho nên hắn buông bỏ, lủi thủi sống qua ngày.
Nhưng bây giờ đã khác, đối với tất cả việc làm của Hoắc Mẫn Chi, Phục Nguy đã không còn cảm thấy áy náy nữa.
Hiện tại hai chân hắn cũng gần như đã lành lặn, một lần nữa hắn lại có thêm người thân bên cạnh, đã có người khiến hắn không thể vứt bỏ.
Giờ đây, hắn rất muốn sống, nghiêm túc mà sống. Nhắm mắt lại, Phục Nguy thở sâu một hơi.
Thời điểm Ngu Huỳnh thức dậy, Phục Nguy đã rửa mặt xong, hắn nói với nàng: "Ta đã pha nước ấm cho nàng rồi.”
Ngu Huỳnh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi xuống nhà bếp, lấy nước ấm rửa mặt. Rửa mặt xong, nàng trở về gian nhà thoa thuốc mỡ lên mặt.
Sau hai ngày sử dụng, đôi má thô ráp của nàng cũng trở nên mịn màng trở lại.
Nàng nhìn lớp thuốc mỡ trên mặt, âm thầm suy nghĩ rồi đứng lên. Nàng muốn xem kỹ kết quả trước, nếu thấy có công hiệu tốt mới đem ra ngoài bán.
Nhưng bởi vì bây giờ mặt và tay chân của người trong nhà chỉ hơi bị nứt nẻ một chút, chỉ cần bôi thêm mấy ngày là có thể hồi phục, đây không phải hiệu quả mà nàng muốn nghiệm chứng.
Dù sao bình thường thuốc mỡ thoa mặt cũng chỉ có thể điều trị da nứt nẻ, nàng muốn thử so sánh với thuốc mỡ ở bên ngoài có hiệu quả hơn hay không, bằng không thì sao có thể thấy được nổi bật?
Ngu Huỳnh nhớ tới Hà nhị lang hôm qua vừa mới trở về, tay chân và mặt của hắn ta đều bị nứt nẻ rất nặng, nhờ hắn ta dùng thử là thích hợp nhất.
Hôm nay nàng sẽ đi đến huyện Ngọc, đợi lúc trở về thì mua một ít thuốc mỡ dưỡng da, sau đó nhờ hắn ta thử dùng hết các loại cùng một lúc và xem kết quả.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ngu Huỳnh và đại huynh đại tẩu cùng đi đến huyện Ngọc.
Sở dĩ đại huynh đại tẩu cùng đi với nàng, là do sự lo lắng lúc trước của nàng và Phục Nguy nên đã yêu cầu như thế, còn có La chưởng quỹ đã cố ý nhắc nhở, cho nên nàng bắt đầu trở nên cảnh giác.
Hai người biết rõ sẽ có phát sinh phiền toái, nhưng cuộc sống thì vẫn phải sống, cũng không thể suốt ngày trốn ở trong nhà, cho nên mới phải nhờ đại huynh cùng nhau đến huyện Ngọc.
Đưa đại tẩu đi theo, cũng là vì tránh hiềm nghi.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà, Tống tam lang và Hà gia đều sẽ sang giúp trông nom người trong nhà.
Tại cửa thôn, Trần đại thúc nhìn thấy Dư nương tử, cười nói: "Chuyện buôn bán dược liệu của cháu đều đã truyền đến tai của thôn dân ở Trần gia thôn, bọn họ đều khen Dư nương tử là người tài giỏi đấy.”
Ngu Huỳnh cười trả lời: "Nếu không phải lúc trước nhờ có Trần chưởng quỹ nhắc nhở, cháu không chắc sẽ có được vụ buôn bán này.”
Trần đại thúc tuy rằng thích nghe lời này, nhưng vẫn đã từng nghe nhi tử nói qua tiền căn hậu quả, cho nên biết rõ nhi tử cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Ông cười nói: "Nếu như cháu không có bản lĩnh, thì ngay cả có một con đường kinh doanh rộng mở thì cũng sẽ làm rối tung lên, nhi tử của thúc bất quá chỉ có một câu nhắc nhở mà thôi, mà Dư nương tử không chỉ bán được một lần, mà còn bán được lần thứ hai, điều này chứng tỏ Dư nương tử là người có bản lĩnh thật sự.”
Suốt một quãng đường trò chuyện cuối cùng cũng đã đến được huyện Ngọc, bọn họ xuống xe bò ở ngay cửa trấn.
Bởi vì thời tiết lạnh giá, ngày ngắn đêm dài, sắc trời tối rất nhanh, Trần đại thúc cũng đổi lại thời gian trở về.
Phải về trước một canh giờ, đến giờ Mùi sẽ xuất phát.
Ngu Huỳnh đến huyện Ngọc đã không biết bao nhiêu lần, đã sớm tìm ra cửa hàng tạp hóa và cửa hàng son phấn.
Nàng đi đến cửa hàng tạp hóa hỏi thăm qua, mới biết thuốc mỡ rẻ nhất giá cũng đã là 5 văn tiền, cũng dùng trúc bình để chứa, chẳng qua trúc bình nhỏ hơn một nửa so với cái của Ngu Huỳnh làm, hơn nữa trúc rất thô ráp, thậm chí tay còn bị dâm trúc đâm vào.
Dưới ánh mắt giám sát của tiểu nhị, Ngu Huỳnh mở nắp ra, nhìn nhìn và ngửi thử.
Thuốc mỡ màu trắng, lại có mùi mỡ heo.
Đây chắc chắn là ngoài mỡ heo thì cũng không cho thêm gì vào.
Bất quả chỉ có một lạng mỡ heo, giá thành phẩm không đến 2 văn tiền.
Một loại thuốc mỡ khác ở cửa hàng khác có giá 10 văn tiền, dùng một bình sứ nhỏ để đựng, bình sứ tuy rằng không phải rất tinh xảo, nhưng khiến cho người ta cảm giác được loại này đắt hơn.
Ngu Huỳnh cho rằng loại này sẽ tốt hơn so với loại giá 5 văn tiền, nhưng khi mở ra thì nàng đã trầm mặc.
Đây cũng là mỡ heo, bất quá là thay sang bình sứ mà thôi...
... Ngu Huỳnh không có mua thuốc mỡ, dưới ánh mắt chằm chằm của tiểu nhị, nàng chỉ mua dầu thắp đèn và muối.
Sau đó Ngu Huỳnh lại ghé sang mấy cửa hàng bán son phấn khác, mua ba bình thuốc mỡ.
Nàng không muốn mua loại chỉ làm bằng mỡ heo bình thường, cũng không phải mua loại đắt nhất, mà là chọn loại có công hiệu nhất.
Ngoài các cửa hàng bán son phấn, mục tiêu tiếp theo của Ngu Huỳnh chính là các y quán.
Bởi vì Ngu Huỳnh không tiện đi vào y quán, nên đã nhờ đại huynh đi đến mấy cái y quán khác nhau mua thuốc mỡ được làm từ dược liệu.
Mặc dù không mua gì nhiều, nhưng Ngu Huỳnh lại bỏ ra gần 200 văn tiền, trong đó có đến gần 150 là dùng để mua thuốc mỡ.
Thuốc mỡ được làm từ dược liệu thì giá đắt hơn, chỉ một bình sứ đã có giá 25 đến 30 văn, đều mang theo hương thơm thảo dược nhàn nhạt.
Mà thuốc mỡ của của hàng son phấn chỉ tập trung vào mùi hương, giá bán cũng không rẻ, ước chừng 15 đến 25 văn tiền.
Ngu Huỳnh vẫn chưa nghiên cứu kỹ, dự định sau khi trở về sẽ cẩn thận so sánh một chút.
Cũng không còn sớm nữa, bọn họ quay lại cửa trấn để đợi Trần đại thúc.
Đến lúc thấy được xe bò của Trần đại thúc thì đã thấy trên xe có chất một kiện đồ rất lớn, được bọc trong vải bố màu đen, mơ hồ giống như là một chiếc ghế dựa.
Trần đại thúc thấy Dư nương tử, nói: "Đây là do nha sai ở trạm dịch đưa đến quán ăn Ngô ký, nói là gởi cho Dư nương tử, còn có thêm phong thư này.”
Trong lúc Ngu Huỳnh đang kinh ngạc, Trần đại thúc đã lấy thư ra đưa cho nàng.
Ngu Huỳnh tiếp nhận phong thư, ở phía trên thấy được dòng chữ "Dư Lục nương nhận, Hoắc Bộ Minh gửi."
Khi nhìn thấy mấy dòng chữ này, nàng hiểu ra và đem phong thư cất đi.
Phu thê Phục Chấn tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không ở trước mặt người ngoài hỏi thăm là ai đã gửi đến.
Rời khỏi huyện Ngọc, phải mất một canh giờ lộ trình mới có thể quay về thôn Lăng Thủy, mà đường đi cố định chỉ có một tuyến.
Trên đường đi, cứ cách gần nửa canh giờ thì họ sẽ đi ngang qua một thôn xóm nhỏ.
Bởi vì vùng đất Lĩnh Nam vô cùng hỗn loạn, cho nên dọc đường thường xuyên có lính canh tuần tra để giảm bớt nạn cướp bóc.
Nhưng nếu thật sự gặp đạo tặc, thì cứ đem tất cả số bạc trên người giao ra, cũng có thể đổi được sự bình an.
Khoảng nửa canh giờ sau khi rời khỏi huyện Ngọc, thời điểm đi ngang qua đường núi, đột ngột xuất hiện bốn tên nam nhân che mặt tiến lên cản đường.
Bọn họ gặp phải đạo tặc!
Trên xe bò ngoại trừ bọn người Nguy Huỳnh, còn có một nam tử ở Trần gia thôn.
Sắc mặt của Trần đại thúc tái nhợt, muốn quay đầu lại, phía sau lại có thêm ba nam nhân đi ra cản đường, trước sau cách nhau chừng một trượng.
Con bò tuổi đã già, chạy không được nhanh, cho nên căn bản là không thể trốn thoát.
Không chỉ Trần đại thúc và nam tử kia đã bị dọa đến sắc mặt tái mét, ngay cả Ngu Huỳnh và đại tẩu sắc mặt cũng trắng bệch.
Ngu Huỳnh đến đây đã gần nửa năm, tuy rằng cuộc sống vất vả, cũng đã từng gặp phải lợn rừng hung mãnh, nhưng vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải đạo tặc, sao có thể không sợ?
Nàng sợ hãi nhìn về phía đại huynh đang chậm rãi cầm đòn gánh trên xe bò của Trần đại thúc. Trong lòng Ngu Huỳnh chợt cảm thấy an tâm hơn một chút, nàng cũng âm thầm đưa tay vào trong sọt tìm chiếc nỏ.
Trần đại thúc thấy trước sau không có đường lui, vội hỏi: "Các vị hảo hán, nếu ta giao hết số bạc ở trên người ra, có thể đổi lại sự bình an không? "
Một tên đạo tặc đang được những tên khác vây quanh, thân hình thậm chí cao lớn hơn cả Phục Chấn, hắn khoanh hai tay, nhướng mắt nhìn xung quanh xe bò một vòng, ánh mắt cuối cùng tập trung vào trên mặt phụ nhân có mấy vết đốm đen.
Hắn cười lạnh vài tiếng, mở miệng: "Đưa tiền bạc xong rồi, nhưng ta cũng muốn dạy cho các ngươi ở đây thêm một bài học.”
Người ở trên xe bò đều sững sờ, một lát sau Ngu Huỳnh bắt gặp ánh mắt của tên đạo tặc này, nàng chợt hiểu rõ, phiền toái này đang nhắm vào nàng.
Nàng áp chế hoảng sợ trong lòng, ra vẻ trấn định hỏi: "Người các ngươi muốn giáo huấn là ta sao? "
Bỗng nhiên nghe được lời nói này của phụ nhân, tên đạo tặc đó nở nụ cười: "Quả nhiên ngươi đã biết rõ ràng, ngươi phải đi theo huynh đệ chúng ta một chuyến, phải đáp ứng sau này không được... buôn bán dược liệu nữa, qua hai ngày thì chúng ta sẽ thả ngươi trở về.”
Trần đại thúc lập tức hiểu rõ, hóa ra chuyện buôn bán của Dư nương tử đã ngăn cản con đường tiền tài của người khác !
Trần đại thúc vội hỏi: "Các vị hảo hán, nương tử này nếu đã đắc tội người nào, các vị hảo hán hỗ trợ nói giùm lời tốt đẹp, vị nương tử này sẽ xuất bạc ra hiếu kính các vị hảo hán, kính xin các vị hảo hán bỏ qua cho nương tử này."
Nam tử trên xe sợ hãi nói: "Trần đại thúc cầu tình cho phụ nhân này làm gì, chuyện này rõ ràng là nàng ta liên lụy đến chúng ta! "
Tên đầu lĩnh cũng không thèm để ý đến hai người họ, mà chỉ chằm chằm nhìn vào phụ nhân, lần nữa trầm giọng nói: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chúng ta sẽ không lỗ mãng, còn nếu chống cự, các ngươi một người cũng không thể rời đi!"
Phục Chấn nghe vậy, chộp lấy đòn gánh nhảy ra khỏi xe, vẻ mặt tối sầm nhìn tên đầu lĩnh ở phía trước.
Mắt tên đầu lĩnh trợn lên, trêu chọc nói: "A này, tên này chính là không sợ chết, muốn trở thành anh hùng sao?"
Trông thấy trượng phu nhảy xuống xe bò, sắc mặt Ôn Hạnh lập tái nhợt, run rẩy mà kêu lên: "Đại lang......"
Ngu Huỳnh thừa dịp đại huynh thu hút lực chú ý của những tên này, cùng với đồ vật che sau lưng và Trần đại thúc chắn ở phía trước, tay đang đặt trong sọt của nàng chuẩn bị đem tên ngắn ở bên trong hộp lắp vào chiếc nỏ.
Phục Chấn dùng ánh mắt giằng co với tên đầu lĩnh, đồng thời trầm giọng dặn dò Trần đại thúc: "Một lát xem kỹ tình hình, tranh thủ thời gian rời khỏi đây, không cần để ý đến ta."
Tên đầu lĩnh nghe vậy tựa hồ nghe được một câu chuyện cười, cười ha ha hai tiếng, sau đó khinh thường nhìn về phía hán tử trước mặt, trêu chọc nói: "Ngươi cảm thấy chỉ bằng một mình ngươi, có thể đối phó được bảy người chúng ta hay sao?"
Nam tử khác trên xe bò vội vàng phủi sạch quan hệ nói: "Ta không biết bọn họ, không có quan hệ với ta!" Giọng nói càng trở nên run rẩy hơn: "Ta đem tất cả tiền bạc trên người đều giao hết cho các ngươi, để cho ta đi được không? "
Tên đầu lĩnh liếc hắn ta một cái: "Ngươi dám rời khỏi, có tin hay không ta sẽ lập tức đánh gãy chân của ngươi? "
Mặt của nam tử này lập tức tái nhợt, sau đó nhìn về phía phụ nhân trên xe, vội vàng mắng: "Ngươi, ngươi đúng là yêu tinh hại người, mau nhanh xuống xe đi với bọn họ đi, đừng liên lụy tới chúng ta nữa!"
Ngu Huỳnh còn chưa kịp phản ứng lại với người này, đại tẩu bên cạnh đang sợ đến run lẩy bẩy đã trừng mắt với hắn ta, mắng: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Mắt Ngu Huỳnh nhìn sang đại tẩu, đồng thời cũng đã đem năm mũi tên ngắn lắp xong vào bên trong nỏ, nàng âm thầm thở ra một hơi.
Phục Chấn không chút hoang mang, thương lượng với tên đầu lĩnh: "Ta trước sẽ cùng các ngươi đánh qua một trận, có thể đối phó được hay không, cứ đánh xong thì sẽ biết.”
Nghe được lời hắn ta nói, tất cả mấy tên đạo tặc đang che mặt đều phá lên cười ha ha...
Sau khi cười xong, tên đầu lĩnh gật đầu, qua loa nói: "Được được được, nếu chỉ có một mình ngươi có thể đánh thắng bảy người chúng ta, chúng ta lập tức rời khỏi đây."
Tư thế đang nắm đòn gánh của Phục Chấn lập tức thay đổi, giống như trong tay hắn ta đang cầm một thanh trường thương, ngay cả ánh mắt cũng đã có biến hóa.
Ngu Huỳnh âm thầm nuốt nước miếng một cái, nắm chặt tay đại tẩu, khẩn trương nhìn về phía đại huynh.
Phục Nguy hầu như ngày nào cũng đều kiểm tra thương pháp đại huynh, chỉ ra những chỗ thiếu sót, sau đó tăng cường luyện tập.
Phục Chấn vốn đã có một thân khí lực rất lớn, hơn nữa khắc khổ luyện tập được gần hai tháng, tuy rằng Phục Nguy nói hắn ta vẫn còn rất kém, nhưng Ngu Huỳnh trông thì cảm thấy đã rất ổn.
Một tay Ngu Huỳnh đang cầm nỏ giấu ở trong sọt, nàng đã hạ quyết tâm —— nếu như đại huynh đánh không lại, nàng lập tức lấy nỏ ra.
Nhìn thấy tư thế của Phục Chấn, mấy tên đạo tặc không nhịn được mà cười nhạo vài tiếng. Sau đó, tên đầu lĩnh tùy ý chỉ vào một tên đi theo bước ra dạy cho hán tử một bài học.
Một tên đạo tặc cầm trường côn tiến lên, bộ dạng cà lơ phất phơ, một chút cũng không đem tên nông phu trước mặt để vào trong mắt.
Phục Chấn bước vài bước sang một khoảng trống bên cạnh, sau đó bày ra bộ dạng sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Trong mắt tên đạo tặc lộ ra vẻ tàn ác, giơ trường côn lao về phía hắn ta.
Ánh mắt Phục Chấn trở nên nghiêm nghị, sau đó đưa đòn gánh ra ngăn cản, vững vàng cản được trường côn của tên đạo tặc.
Tên đạo tặc sững người, trong nháy mắt tiếp theo chiếc đòn gánh run lên, đánh thẳng vào trường côn, Phục Chấn hơi nghiêng người, đòn gánh lại trực tiếp đánh vào hai tay của tên đạo tặc, trường côn bất ngờ rơi xuống đất.
Bất quá chỉ mới ba chiêu, tên đạo tặc đã rơi vào thế hạ phong, đòn gánh giống như trường thương đang đặt ngay giữa cổ của của tên đạo tặc.
Tên đạo tặc nhìn đòn gánh ngay giữa cổ, một bộ dáng không thể tin nổi.
Nhìn thấy tình hình như vậy, tên đầu lĩnh vốn bộ dang đang xem kịch vui đã thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ của mình, sau đó cho hai tên thủ hạ ở đối diện một ánh mắt.
Hai tên đạo tặc này hiểu ý, vội vàng cầm lấy trường côn xông lên trước.
Phục Chấn lập tức ném đòn gánh đi, dùng chân gẩy trường côn do tên đạo tặc kia đánh rơi bay lên, trực tiếp cầm chặt trong tay.
Nhớ tới một ít chiêu thức do nhị đệ dạy, không chút hoang mang mà nghênh tiếp.
Tên đầu tiên quá mức bất cẩn, cho nên Phục Chấn đã rất nhanh đã đánh bại được.
Hai tên đến sau đều rất cẩn thận, Phục Chấn phải ứng phó mất nửa khắc mới đánh văng trường côn trong tay bọn chúng xuống đất.
Tên đầu lĩnh nhìn tình hình trước mắt, lông mày cau chặt lại.
Lạc quán trưởng này cũng không nói bên cạnh phụ nhân này lại có một tên hán tử biết võ công!
Thấy hai tên thủ hạ lúc trước đều bị hạ gục, tên đầu lĩnh và ba tên thủ hạ còn lại cùng nhau xông tới.
Mấy người bọn chúng cùng tiến lên, Phục Chấn không dám thả lỏng một giây nào.
Rốt cuộc thì hắn ta chỉ mới luyện võ chưa đầy hai tháng, một lát sau, sau lưng hắn ta đã trúng một côn của tên đầu lĩnh, khiến cho mấy người trên xe sợ tới mức hít một hơi khí lạnh.
Mắt thấy trên đùi đại huynh cũng đã trúng thêm một côn của tên đạo tặc khác, Ngu Huỳnh đã có loại xúc động ngay lập tức lấy chiếc nỏ ra.
Nhưng tại thời điểm nàng định giơ ra, chỉ thấy đại huynh trực tiếp dùng một chiêu hồi mã thương, trường côn bất ngờ đánh trúng vào đầu của tên đầu lĩnh.
Ngu Huỳnh lại lặng lẽ đặt nỏ xuống.
Phục Chấn dường như càng đánh càng thuận tay, trường côn bình thường trong tay bỗng giống như loại vũ khí có tính sát thương cực đại, tốc độ rất nhanh, tự nhiên trôi chảy xoay chuyển biến hóa, làm cho người ta hoa mắt.
Hơn nửa khắc nữa trôi qua, đã có người nằm chết dí trên mặt đất, có người đang ôm che vùng cánh tay và vùng bụng.
Tên đầu lĩnh thì đang ôm đầu, không dám coi thường tên nông phu này nữa.
Tên đầu lĩnh nói: "Ta sẽ giữ lời hứa! "
Quay đầu nhìn những tên thủ hạ mà hô lớn: "Chúng ta đi!"
Phục Chấn đã dùng hết sức để đối phó với mấy tên này, tất nhiên cũng không còn sức để bắt bọn chúng trói lại đem đến nha môn.
Khi những tên đạo tặc muốn rời đi, Ngu Huỳnh vội hỏi: "Rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi đến đây?"
Tên đầu lĩnh quay đầu lại nhìn nàng, không nói rõ chi tiết mà ẩn ý nói: "Nương tử ngăn cản con đường kiếm tiền của người khác, cho nên mới có chuyện như vậy."
Nói xong, tự nâng người rời đi.
Những tên khác thì dìu đỡ nhau, đi được một khoảng cách khá xa mới kéo khăn che mặt xuống.
Có người hỏi: "Lão đại, thật sự cứ như vậy mà đi sao?"
Tên đầu lĩnh vuốt ve chỗ trên đầu bị đánh trúng của mình, nhe răng nói: "Không đi thì các ngươi có thể đánh thắng tên hán tử đó sao? Bảy người chúng ta không đánh lại một người, nếu như bị truyền miệng ra ngoài thì mất hết mặt mũi! "
"Nhưng chúng ta còn thiếu y quán nhiều bạc như vậy, nếu không có một kết quả thỏa mãn cho Lạc quán trưởng kia, chỉ sợ là khó giải thích với ông ta.”
Hán tử được gọi là lão đại kia dừng bước, suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn về phía trước, nói: "Lạc quán trưởng chỉ nói dạy cho phụ nhân này một bài học, cũng không nói phải đả thương người mới xong."
Khi mấy người phía dưới đang nghi hoặc khó hiểu, hán tử tiếp tục nói: "Không phải nói phu nhân này có trồng thảo dược sao......"
Hắn ta nhìn về phía ba huynh đệ không bị thương, nói: "Các ngươi đi tìm hiểu phụ nhân này trồng thảo dược ở đâu, thừa lúc ban đêm sẽ đến giẫm chết hết những cây thảo dược đó cho ta.”
Mấy tên huynh đệ sững sờ, có người khiếp đảm nói: "Thôn Lăng Thủy hoang vu như vậy, đi vào ban đêm không chừng sẽ có mãnh thú xông ra..."
Hán tử đánh vào đầu hắn ta: "Ta bảo các ngươi ban đêm chạy đến đó sao, hiện tại các ngươi đi theo bọn họ đến thôn Lăng Thủy tìm một chỗ trốn, đợi đến ban đêm thì hành sự, sáng hôm sau lại trở về huyện Ngọc, như vậy chẳng phải đã thành à!"
*
Sau khi bọn đạo tặc đã thật sự rời đi, trừ Phục Chấn đang ở bên ngoài, tất cả mọi người trong xe đều nhẹ nhõm như là được tái sinh sau thảm họa, lập tức thở sâu một tràn.
Ôn Hạnh vội vàng leo xuống xe bò, run rẩy bước đến trước mặt trượng phu, vừa mới tới trước mặt hắn ta, chân nàng ta đã mềm nhũn sắp qụy xuống đất, Phục Chấn vội vàng đỡ lấy thê tử.
"Đại lang, chàng có sao không?" Ôn Hạnh vừa rồi chứng kiến trượng phu giao thủ với mấy tên đạo tặc, trong lòng tràn ngập sợ hãi và lo lắng, toàn thân đều căng thẳng, hiện tại nguy cơ đã qua đi, khí lực trên người dường như bị rút cạn, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Phía sau lưng và trên đùi Phục Chấn đều đang bị đau, nhưng hắn ta vẫn lắc đầu: "Ta không sao."
Hắn ta trực tiếp bế thê tử lên, ôm nàng ta quay lại xe bò, nhìn thật sâu vào một nam tử đang ngồi trên xe bò.
Đối phương không khỏi nhích người ra sau, nuốt một ngụm nước bọt rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nói thêm lời nào nữa.
Sau khi Ngu Huỳnh hít thở vài hơi, tâm tình căng thẳng mới từ từ bình tĩnh lại, nói lời xin lỗi với Trần đại thúc: "Bởi vì cháu mà khiến Trần đại thúc kinh sợ, thật sự rất xin lỗi.”
Trần đại thúc thở ra một hơi, sau đó nói: "Thế đạo hỗn loạn thế nào thúc cũng đã từng trải qua, chuyện hôm nay cũng không tính là gì. Chẳng qua chỉ sợ Dư nương tử cháu thật đã đắc tội với người khác, mà cứ nên thử xem có tìm được người đó không, rồi sau đó đàm phán làm hòa.”
Ngu Huỳnh gật đầu: "Đa tạ Trần đại thúc thông cảm và nhắc nhở."
Nàng nhìn về phía người đối diện, ngữ khí áy náy: "Tiền xe hôm nay của vị đại huynh này, ta sẽ thanh toán thay."
Cũng bởi vì đại bá của vị phụ nhân này là một người lợi hại, lại vì ý tứ sợ hãi hèn nhát khi nãy mà xấu hổ, sờ sờ cái mũi và nói: "Không cần, không cần.”
Sau khi mọi thứ đã được hòa hoãn, mới tiếp tục lên đường trở về.
Trở lại thôn Lăng Thủy, Ngu Huỳnh sau khi biểu đạt sự áy náy với Trần đại thúc, nàng cõng cái sọt trên lưng, sau đó chậm rãi đỡ đại tẩu đang bị kinh hoảng mà đi về nhà.
Còn Phục Chấn thì khiêng đồ vật như là cái ghế ở trên vai.
Khi La thị dẫn theo hai đứa nhỏ đi cho gà ăn, lại trông thấy nhị nhi tức dìu đỡ đại nhi tức vào trong sân, sắc mặt lại không được tốt lắm, cũng không thèm để ý đến đồ vật mà nhi tử đang khiêng, sốt ruột hỏi: "Đây là có chuyện gì sao? "
Vì không để cho La thị lo lắng, mấy người họ cũng đã thương lượng qua, sẽ không nói đến chuyện đụng phải đạo tặc.
Ngu Huỳnh nói: "Đại tẩu bị trúng gió, có chút không thoải mái."
La thị vội vàng buông chậu gỗ bị vỡ xuống, nói: "Nương hiện tại đi nấu chút canh rừng cho đại tức phụ giải cảm.”
Nghe được giọng của mọi người, Phục Nguy mở cửa ra, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ ngưng trọng, không đơn giản là bị trúng gió như đã nói.
Hơn nữa...
Phục Nguy nhìn lướt qua vai áo của đại huynh, thoáng chút đăm chiêu.
Trời vẫn còn sớm, món đồ lớn như vậy, Trần đại thúc nhất định sẽ giúp chuyển đến tận cửa.
Nhưng lúc này sắc mặt mọi người đều ngưng trệ, Trần đại thúc cũng không giúp đỡ đưa đến, tựa hồ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Phục Chấn đem món đồ lớn này đến gian nhà của nhị đệ, xong thì quay trở lại dìu thê tử trở về.
Ngu Huỳnh lấy phong thư đem ra, nói: "Thư và đồ vật này là do sai dịch đưa đến quán ăn Ngô ký, là gửi cho huynh.”
Phục Nguy nhận lấy thư, liếc nhìn vật được bao trong vải đen, biết rõ đó là vật gì và ngồi xuống.
Sau khi Ngu Huỳnh đưa thư cho hắn, thở ra một hơi, ngồi xuống ghế trúc bên cạnh để thư giãn.
Phục Nguy chưa vội mở thư ra, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngu Huỳnh, thấp giọng hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? "
Ngu Huỳnh lại thở dài một hơi, nói rõ với hắn: "Hôm nay đang trên đường trở về thì gặp đạo tặc cản đường, cũng may hai tháng nay huynh đã chỉ cho đại huynh luyện thương pháp, cho nên đại huynh mới có thể đánh đuổi bọn đạo tặc, chúng ta cũng có thể thoát khỏi kiếp nạn này.”
Nghe được hai chữ "đạo tặc", sắc mặt Phục Nguy tối sầm: "Những tên đó, là hướng đến nàng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.