Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày
Chương 68:
Mộc Yêu Nhiêu
10/03/2023
Tất cả mọi người tập trung trong gian nhà của Ngu Huỳnh và vây quanh Phục Ninh
Phục Ninh đảo đôi mắt to hồng hồng nhìn người nhà đang ở cạnh giường, dưới ánh mắt chờ mong của một đám người, tiểu cô nương nhìn về phía Phục An, lắp bắp: "Ca... Ca..."
Ôn Hạnh và La thị nghe được thanh âm này, bà tức hai người lập tức che miệng, lã chã rơi lệ. Ôn Hạnh nhịn không được, bỗng dưng xoay người nhào vào trong ngực của trượng phu, bờ vai run rẩy nghẹn ngào nức nở.
Phục Chấn vỗ nhè nhẹ vào lưng của thê tử, đôi mắt nhìn về phía tiểu nữ nhi cũng ửng đỏ, lòng bàn tay âm thầm siết chặt biểu hiện sự kích động trong lòng hắn ta.
Phục An nghe được tiếng đầu tiên muội muội gọi chính là ca ca, có lẽ vì quá bất ngờ nên đã vui mừng xúc động đến mức "Oa" một tiếng trực tiếp bật khóc, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa nức nở: "Lần đầu muội muội gọi lại là ca... "
Bầu không khí vốn ấm áp, Phục An lại lộ ra biểu cảm hài hước như thế, mọi người liền không nhịn được cười.
Phục Ninh đã chịu mở miệng nói chuyện, niềm vui đã cuốn trôi nỗi sầu lo vì chia cách. Vui mừng phấn khích trôi qua, Phục An Phục Ninh lại ngủ thiếp đi, còn những người khác thì vẫn chưa ngủ được.
Ôn Hạnh ngồi ở cạnh giường nhìn phía hai đứa trẻ sau khi khóc đã ngủ thiếp đi, ánh mắt vô cùng nhu hòa, đồng thời cũng còn chút ướt át sau khi kích động qua đi.
Chỉ có nàng ta mới biết được bản thân mình vui sướng như thế nào.
Khi còn ở mỏ đá, nàng ta nghe được Hà nhị lang nói rằng tiểu nữ nhi của nàng ta bị câm, lúc đó cả đêm nàng ta ngủ không ngon giấc, tất cả những gì nàng ta mong nhớ trong lòng đều là hai đứa trẻ ở nhà, nhớ gần như phát điên.
Sau khi được trở về nhà, mặc dù nàng ta không nói ra, nhưng cực kỳ đau lòng cho tiểu nữ nhi. Hôm nay chính tai nghe được tiểu nữ nhi mở miệng nói chuyện, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm động và hạnh phúc tràn ngập đáy lòng.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía đệ muội trước mặt, thấp giọng kêu kêu một tiếng: "Đệ muội."
Ngu Huỳnh quay đầu nhìn lại, hai tay của đại tẩu nắm chặt tay nàng, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích: "Đệ muội, tẩu thật sự không biết phải cảm tạ muội như thế nào, nếu không có muội, Ninh Ninh cũng không biết liệu có thể thuận lợi mở miệng nói chuyện lại hay không nữa."
Vừa nãy, đệ muội đã giải thích cho bọn họ biết nguyên nhân vì sao Phục Ninh có thể nói chuyện lại được.
Đó là vì hoàn cảnh trong nhà thay đổi, bầu không khí được cải thiện, khiến cho con bé cảm giác được an toàn, con bé không còn cảm thấy sợ hãi nên sẽ tự nhiên chịu mở miệng nói chuyện.
Mà hoàn cảnh và bầu không khí trong nhà trở nên tốt hơn, cũng đều là nhờ vào công của đệ muội.
Ngu Huỳnh nở nụ cười với đại tẩu, nhẹ giọng nói: "Trong nhà hòa thuận vui vẻ, đã là lời cảm tạ tốt nhất với muội rồi."
Trước đây khi nàng xem được các bài viết khác nhau, hầu hết trong các bài viết đó đều nói về sự mâu thuẫn và tính toán giữa bà tức và tẩu tức. Cũng may, Phục gia không có những điều này.
Cho dù là La thị, hay là đại tẩu, đều rất dễ sống chung. Mọi người sẽ không bởi vì một chút tư lợi mà tranh chấp không ngừng, ngược lại là khiêm nhường nhẫn nhịn nhau. Bầu không khí này xác thực rất hiếm có.
Sau khi nói thêm vài câu gần gũi, bởi vì ngày mai còn cần phải dậy sớm, cũng không tiện nói chuyện nhiều. Tiễn đại tẩu và La thị xong, hai huynh đệ đang trò chuyện ở nhà ăn cũng trở về nghỉ ngơi.
*
Sáng sớm ngày thứ hai, khí trời càng lúc càng lạnh, ngay cả y phục đệm thêm sợi đay cũng không thể chống được cái lạnh giá rét.
Ngu Huỳnh cực kỳ hoài niệm về chiếc áo khoác lông vũ, nhưng hiện tại cũng chỉ là một mộng tưởng xa vời mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, lúc chuẩn bị xuất phát, Phục Nguy đưa cho Ngu Huỳnh một khối bạc vụn: "Đây là bạc để thuê phòng."
Ngu Huỳnh nhìn khối bạc, sửng sốt một chút.
Phục Nguy giải thích: "Hảo hữu của ta vốn định đưa cho ta một ít bạc để trang trải cuộc sống, nhưng hắn xuất thân cũng không phải từ gia đình phú quý, vì vậy ta chỉ lấy một ít thế này."
Dù sao cũng là quyết định của Phục Nguy, Ngu Huỳnh cũng không có ý kiến: "Huynh giữ lại trước đi, nếu không đủ dùng, huynh có thể hỏi ta ... mượn."
Ngu Huỳnh đã thay đổi từ “lấy” mà nàng sắp thốt ra thành “mượn”, bởi vì không muốn gây áp lực cho hắn.
Phục Nguy đồng ý, sau đó nói: "Bạc này tốt nhất nên đổi thành đồng xu đi, sau này cũng thuận tiện nàng cất giữ."
Ngu Huỳnh gật đầu, cầm lấy khối bạc vụn trên tay hắn, ước lượng một hồi, sau đó xoay người móc tiền đồng ra, từ trong đó lấy ra 500 văn tiền.
500 văn nặng chừng hai cân rưỡi, nàng chỉ mang nhiêu đó đã thấy nặng, đương nhiên không tiện mang quá nhiều.
Ngu Huỳnh đưa cho hắn 100 văn tiền để phòng thân. Còn lại thì nhét vào trong túi đồ, nói với hắn: "Đồng tiền quá nặng, không tiện để ở bên người đi tìm phòng, ta đưa trước cho huynh 500 văn, 500 văn còn lại lần tới ta sẽ đưa cho huynh."
Phục Nguy nghe vậy, vạch ra: "Khối bạc đó chưa tới một lượng."
Ngu Huỳnh liếc hắn một chút, không để hắn nghi vấn: "Ta nói tới là tới."
Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
Phục Nguy thấy nàng đối với việc này hung hăng như thế, bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười. Nửa khắc sau, toàn gia đều đưa tiễn bọn họ đến cửa thôn.
Ngu Huỳnh dặn La thị và đại tẩu, thừa dịp Phục Ninh bây giờ đã chịu mở miệng, hai ngày này nên ở nhà hướng dẫn Phục Ninh nói chuyện nhiều hơn.
Cũng căn dặn Phục An, bảo cậu hai ngày tới phải hỗ trợ bôi thuốc mỡ cho Hà nhị lang.
Dặn dò xong, xe bò cũng đã tới.
Phục An Phục Ninh đều mếu máo, không vui vẻ gì.
Ngu Huỳnh xoa đầu hai đứa bé, nhẹ nhàng nói: "Hai ngày nữa tiểu thẩm sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ mua đồ ăn ngon cho hai đứa."
Ngay cả khi nghe được sẽ có đồ ăn ngon, hai đứa bé cũng không cười nổi.
Phục Chấn đem cái sọt và bộ chăn đệm để lên xe bò, sau đó đỡ Phục Nguy lên, cuối cùng là chiếc tố dư.
Ngu Huỳnh cũng lên xe bò, khi nàng vẫy tay tạm biệt bọn họ thì Tiểu Phục Ninh chạy đến bên cạnh xe bò kéo ống tay Phục Nguy.
Phục Nguy nhìn sang chất nữ, vẻ mặt ôn hòa.
Phục Ninh rơm rớm nước mắt, lắp bắp mở miệng: "Tiểu, tiểu... thúc..., Ninh, Ninh nhớ..."
Mọi người đều sững sờ, nhất thời không phản ứng lại, liền nghe Phục An giải thích: "Ý của muội muội là không nỡ xa tiểu thúc, sẽ nhớ tiểu thúc."
Phục Ninh nước mắt lưng tròng nặng nề gật đầu, ý của tiểu cô nương chính là giống với lời nói của ca ca.
Đáy lòng của Phục Nguy khẽ run lên, có một dòng nước ấm nhẹ rót vào.
Hắn nở nụ cười ôn hòa với chất nữ, đưa tay sờ đầu của bé, dịu dàng nói: "Tiểu thúc cũng sẽ nhớ Ninh Ninh."
Phục Nguy nhìn về phía đoàn người đưa tiễn, nửa năm qua, bất tri bất giác hắn đã dần dần tiếp nhận bọn họ.
Vẫy tay tạm biệt mọi người, xe bò dần dần rời đi.
*
Khi đến huyện Ngọc, Ngu Huỳnh nhờ Trần đại thúc đợi ở quán ăn Ngô ký, nàng đi xem phòng ốc tiểu viện trước, sau đó sẽ chở đồ đạc trên xe bò đến.
Ngu Huỳnh tiến vào quán Ngô ký, lên tiếng chào hỏi với Trần chưởng quỹ, khi Trần chưởng quỹ nhìn thấy Dư nương tử, liền nói với nàng tiểu nhị ở khách điếm Bồng Lai cũng có tìm đến.
Tiểu nhị của khách điếm Bồng Lai đến, chắc là kéo tới chuyện làm ăn.
Kết quả định án của công đường mấy ngày qua đã lan rộng khắp huyện Ngọc, nếu như có dược thương biểu hiện ra vẻ quan tâm, tiểu nhị kia sẵn sàng giới thiệu chuyện làm ăn và kiếm hoa hồng từ đó.
Ngu Huỳnh đối với chuyện này cũng không thấy ngạc nhiên, nàng cũng không vội, chỉ đợi dàn xếp ổn định hết thì sẽ đi tìm tiểu nhị.
Sau khi hỏi thăm qua Trần chưởng quỹ, ông bảo đi tìm phòng nha tử*, chỉ cần 10 văn tiền thù lao là có thể tìm được phòng ốc phù hợp.
*phòng nha tử: người môi giới cho thuê phòng ốc, nhà cửa
"Phòng nha tử ở ngay bên ngoài cửa hiệu cầm đồ, những người đó biết chỗ nào cho thuê."
Nói xong, lại dặn: "Nếu tính phí hơn 10 văn, thì chắc chắn là lừa đảo."
Ngu Huỳnh biết cửa hiệu cầm đồ nằm ở đâu, sau khi cảm tạ Trần chưởng quỹ, nàng và Phục Nguy cùng nhau đến đó.
Đường lộ trong trấn rất bằng phẳng, tố dư đi lại cũng thuận tiện, chỉ là quá mức bắt mắt mà thôi.
Ở cửa hiệu cầm đồ tìm được phòng nha tử. Có lẽ hắn ta định giết người, mở miệng liền đòi 20 văn tiền.
Ngu Huỳnh chỉ khăng khăng trả 10 văn tiền, nếu không nàng sẽ tìm người khác.
Phòng nha tử biết là do người quen giới thiệu, cũng không trả giá, nói rằng: "Chỗ ta có phòng giá 100 văn trở xuống, 100 văn và mấy trăm văn cũng có, tùy theo các ngươi muốn chọn loại nào."
Phòng nha tử nói ra mấy cái giá vẫn có thể chấp nhận được.
Ngu Huỳnh hỏi: "Một trăm văn trở xuống thì trông như thế nào?"
Phòng nha tử tò mò đánh giá chiếc ghế có bánh xe trước mặt, trả lời: "Ta không thể nói rõ được, các ngươi tự mình đến xem mới được. Nhưng phải đưa 5 văn tiền trước, sau khi xem xong, nếu như đồng ý thì đưa 5 văn còn lại, còn nếu không thì không cần đưa thêm."
Ngu Huỳnh thấy cũng đáng tin, vì vậy đã lấy 5 văn tiền đưa cho hắn ta.
Phòng 100 văn trở xuống nằm ở nơi hoang vắng tận rìa của huyện Ngọc, phòng ốc cũng rất đổ nát, người ra vào tấp nập, toàn thân y phục trên người hầu như đều bị chắp vá.
Những bộ y phục như vậy giống với loại Ngu Huỳnh mặc khi nàng mới tới Phục gia, so với La thị và những người khác thì khá hơn một chút.
Phòng ốc cũng dựng bằng cỏ tranh, nhưng sân thì nhỏ hơn so với nhà ở thôn Lăng Thủy, còn mơ hồ có một mùi khó tả như là mùi khai của nước tiểu bay tới, khiến người ta khó chịu.
"Loại phòng ốc như vậy thì 60 văn một tháng, bên cạnh lớn hơn một chút thì 70 văn một tháng."
Ngu Huỳnh lập tức từ chối: "Đi xem thử loại 100 văn đi."
Phòng nha tử lại mang bọn họ đi thêm nửa khắc nữa, đi vào một ngõ nhỏ cách chỗ vừa rồi hai con ngõ.
Gian nhà ở nơi này tốt hơn nhiều so với gian nhà vừa rồi.
Đều là nhà bằng gạch, nóc nhà cũng là mái ngói, sân tuy nhỏ, nhưng đủ để nuôi mấy con gà, đồng thời cũng có thể phơi được vài bộ y phục.
Phòng nha tử: "Chỗ này giá 120 văn một tháng, nếu các ngươi muốn vào trong nhà xem, ta sẽ đi tìm chủ nhà lấy chìa khoá."
Ngu Huỳnh và Phục Nguy nhìn nhau một chút.
Thật ra nàng có chút động tâm, nhưng khi nhìn thấy chiếc tố dư của Phục Nguy thì lại do dự.
Nơi này giá cả hợp lý, hoàn cảnh cũng so với mấy căn trước cũng tốt hơn, nhưng nhược điểm duy nhất là cách xa huyện nha.
Ngu Huỳnh đại khái tính toán một chút, từ chỗ này đi đến huyện nha, đi bộ dù sao cũng phải mất gần nửa canh giờ trở lên, chớ nói chi là Phục Nguy chỉ ngồi trên tố dư đẩy đi.
Do dự qua đi, Ngu Huỳnh hỏi: "Có tiểu viện nào ở gần huyện nha một chút hay không?"
Phòng nha tử nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Một gian nhà ở gần huyện nha 100 văn cũng không thể thuê được, một gian nhà như thế ít nhất cũng phải 200, 300 văn."
Ngu Huỳnh gật đầu: "Vậy tìm căn gần với huyện nha đi."
Tiền thuê càng đắt, phòng nha tử càng nhận được nhiều tiền hoa hồng, đương nhiên nếu kết quả thành thì hắn ta càng vui hơn, vì vậy hắn ta đã dẫn bọn họ đi xung quanh thêm hai vòng, tìm được hai gian tiểu viện gần với nha môn.
Ngu Huỳnh chọn căn có đường đi và sân nhà tốt hơn.
Phòng nha tử đã đi lấy chìa khoá, thấy trượng phu của phụ nhân đi đứng bất tiện, nên hắn ta đã giúp phụ nhân khiêng chiếc tố dư vào trong sân.
Ngu Huỳnh nhìn về ngưỡng cửa bằng đá, không thể đẩy xe ra cũng không thể đẩy vào, cho nên đành tìm thêm hai tấm ván gỗ đặt lên, tạo điều kiện thuận tiện để đẩy xe tới lui.
Sau khi tiến vào sân, nàng nhìn xung quanh đánh giá một phen.
Cái sân của gian nhà này có kích thương tương đương với gian nhà có giá 120 văn vừa nãy, cũng được xây bằng gạch nung và nhà mái ngói. Sân nhỏ không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm nhưng may là mấy cánh cửa vẫn còn rất tốt.
Có ba gian phòng nối với nhau, hai bên trái phải dùng để ở, ở giữa là nhà chính.
Một gian nhà dựng bằng cỏ tranh dùng làm nhà xí và một gian là nhà tắm, vừa nhìn là có thể phân biệt được.
Không thể nói là rất hài lòng, tuy nhiên so với những gian nhà tranh ở thôn Lăng Thủy còn tốt hơn, ít nhất khi mưa to gió lớn cũng không cần phải sợ hãi.
Ngu Huỳnh hỏi: "Tiểu viện này bao nhiêu bạc một tháng "
"Từ chỗ này đến nha môn chỉ cần nửa khắc, giá 220 văn một tháng."
Gần đúng là gần thật, nhưng giá cũng đắt hơn 100 văn.
Phục Nguy hơi nhíu mày, nhìn về phía Ngu Huỳnh, chần chờ nói: "Lục nương, nếu không thì cứ thuê gian vừa nãy đi."
Hắn vừa nói, trên mặt của phòng nha tử lập tức lộ ra chút gấp gáp, vội hỏi: "Kỳ thật giá cả vẫn là có thể thương lượng một chút."
Ngu Huỳnh trầm tư một hồi, nói: "Ta cũng không nói là giá cả không hợp lý, nhưng giá hai trăm văn là được, ngươi nói với chủ nhà một chút, nếu như được, hôm nay ta liền thuê lại."
Phòng nha tử lộ ra vẻ khó khăn: "Giá này ít hơn đến 30 văn, có phải hơi nhiều hay không? Nếu không vị nương tử này cân nhắc tăng thêm một chút."
Ngu Huỳnh không vội nói: "Đây là cái giá ta có thể đưa ra, làm phiền ngươi đi nói giùm một chút, nếu có thể thì ta lập tức thuê ngay."
Thấy nàng tựa hồ không đổi ý, trong lòng của phòng nha tử tính toán một hồi, đáp: "Vậy được, để ta đi nói cùng chủ nhà."
Phòng nha tử có thể đáp ứng, có nghĩa cuộc thương lượng này có thể đạt được, trước khi hắn ta đi ra ngoài, Ngu Huỳnh nói bổ sung: "Nếu như chuyện không thành, cũng không cần nói chuyện tiếp, chúng ta đi xem những gian khác."
Phòng nha tử trả lời, sau đó liền đi khỏi.
Trong sân chỉ còn lại hai người, Phục Nguy hỏi nàng: "Nàng thích sân nhà này sao?"
Ngu Huỳnh lắc lắc đầu: "Không thể nói là thích, đắt hơn một chút nhưng được cái là thuận tiện, hai là cũng gần với nha môn, bọn trộm vặt cũng không dám vào. Nếu như có kẻ xấu, cũng có thể lập tức đi tìm nha môn."
Điều này cũng giống với việc sống gần cục cảnh sát ở hậu thế.
Phục Nguy tán đồng với lời giải thích của nàng, khẽ gật đầu: "Vậy thì cứ chọn nơi này đi."
Phục Nguy có mười phần chắc chắn giá cả có thể thương lượng được, vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy được phản ứng của phòng nha tử.
Đúng như dự đoán, một khắc sau, phòng nha tử đưa chủ nhà đến, đồng ý với cái giá kia.
Chủ nhà nhìn thấy Ngu Huỳnh, cả kinh nói: "Đây không phải là Dư nương tử, mấy ngày trước đây ở trên công đường cùng với Lạc quán trưởng của y quán Lạc ký sao! Ta cũng có đến nha môn để xem!"
Ngu Huỳnh không muốn nhiều lời, chỉ cười nhạt.
Chủ nhà nhìn về phía nam nhân ở bên cạnh nàng, mặc kệ là tướng mạo hay là chiếc ghế kia đều bị ấn tượng sâu sắc, kinh ngạc nói: "Thì ra hai người là phu thê sao, chân của lang quân rốt cuộc là vì sao?"
Phục Nguy lãnh đạm trả lời: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy ta không thể đi lại bình thường."
Chủ nhà thầm nghĩ, đây không phải là bị tàn phế sao! Chẳng trách, phụ nhân trên mặt có vết ban phối với người tàn phế, ngược lại cũng tương xứng.
Thấy bọn họ không muốn tán gẫu nhiều, chủ nhà cũng không hỏi kỹ, chỉ nói: "Hai trăm văn không phải không được, nhưng cần phải đưa trước hai tháng tiền thuê."
Phục Nguy có thời gian thử việc ba tháng, bây giờ phải trả trước hai tháng tiền thuê nhà, Ngu Huỳnh cũng đồng ý.
Sau khi đàm phán xong, bọn họ đến nha môn bẩm báo, để ngừa việc có người sử dụng nhà của người khác đi gạt tiền thuê nhà.
Sau khi báo với nha môn, Ngu Huỳnh đã thanh toán 400 văn tiền thuê nhà. Chủ nhà đưa chìa khóa cho bọn họ, dặn bọn họ không được làm hư hao nhà cửa, sau đó rời đi.
Ngu Huỳnh đưa 5 văn tiền còn lại cho phòng nha tử, đang định rời đi, Hoắc nha sai từ trong nha môn đi ra đã gọi nàng lại: "Dư nương tử chờ một chút."
Hoắc nha sai đi tới, nói: "Y quán Lạc ký đã bồi thường 500 văn tiền, Dư nương tử tiện đường đi lĩnh đi."
Nói xong, hắn ta nhìn về Phục Nguy đang ở một bên, nói: "Phục lang quân, đại nhân đã thông báo, nếu như nhìn thấy lang quân thì hỏi khi nào mới có thể đến nhậm chức."
Phục Nguy đáp: "Ngày mai có thể đến."
Cõ lẽ bởi vì Phục Nguy có thể vào nha môn với tư cách phụ tá, thái độ của Hoắc nha sai đã tốt hơn trước rất nhiều.
Hắn ta còn nói: "Đại nhân đã cố ý dặn, Phục lang quân đi đứng bất tiện, nên sẽ đặt một phiến đá ở cửa hông, lát nữa ta sẽ đưa Phục lang quân đi qua bằng cửa hông, sau này cũng biết đường để đi."
Phục Nguy thu hồi vẻ lãnh đạm, trên mặt treo lên ý cười: "Đa tạ Hoắc nha sai nhắc nhở."
Ánh mắt Ngu Huỳnh rơi vào gương mặt tươi cười của hắn, thầm nghĩ khả năng thích ứng của hắn cũng thật nhanh. Hay là lần này hắn vào nha môn làm phụ tá, hắn cũng sẽ không giống như trong truyện sẽ bị người bắt nạt.
Nhưng nhớ tới thân đệ của Lạc quán trưởng, trong lòng Ngu Huỳnh vẫn cảm thấy lo lắng. Cùng với Hoắc nha sai tiến vào nha môn qua cửa hông, khi họ vào tới trong ngõ, Ngu Huỳnh hạ thấp giọng hỏi: "Hoắc nha sai, Lạc điển sử còn ở nha môn không?"
Hoắc nha sai đáp: "Dù sao chỉ là sai phạm của Lạc quán trưởng, không liên quan đến người nhà, Lạc điển sử đương nhiên vẫn còn ở đây."
Ngu Huỳnh nghe vậy, đáy lòng có thêm lo lắng: "Sau này phu quân của dân phụ vào nha môn, cũng phải làm phiền đến Hoắc nha sai chiếu cố."
Hoắc nha sai đáp: "Dư nương tử hãy yên tâm, nếu Phục lang quân bị làm khó dễ, ta cũng sẽ hỗ trợ."
"Vậy xin đa tạ Hoắc nha sai."
Phục Nguy trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: "Chúng ta có thuê một tiểu viện nhỏ gần nha môn, ở ngõ Tây Khẩu, chờ hôm nay sau khi sắp xếp xong, ngày mai lại thỉnh Hoắc nha sai đến hàn xá uống một chén rượu tân gia."
Hoắc nha sai cười nói: "Được, chờ các người thu dọn xong thì lại gọi ta, chắc chắn ta sẽ đến."
Phục Nguy lại nói: "Nhân tiện, chuyện trong nha môn ta cũng không biết nhiều lắm, có thể trong lúc sơ ý sợ sẽ chạm phải Lôi Trì, làm phiền Hoắc nha sai có thể chỉ điểm vài điều."
Hoắc nha sai nói: "Chỉ điểm thì không dám, bất quá những mối quan hệ trong nha môn này nói ra cũng rất dài dòng, nói đến phụ tá, bên cạnh đại nhân đã có hai vị, một vị là người bên cạnh đại nhân, một vị khác là người bản địa ở huyện Ngọc, hai vị này..."
Hoắc nha sai nhỏ giọng, nhắc nhở: "Quan hệ giữa hai vị này như nước với lửa, Phục lang quân chú ý chút, trước đừng dễ dàng đứng vào phe nào."
Phục Nguy tỏ vẻ nghi hoặc: "Không biết quý danh và tính khí của hai vị này là gì, nếu biết được tính khí của họ, ta cũng dễ ứng phó."
Hoắc nha sai suy nghĩ một chút: "Hiện tại không thể nói tỉ mỉ được, ta chỉ nói ngắn gọn thôi, vị đi theo đại nhân kia họ Tiền, cũng trạc tuổi với đại nhân, là dạng tiếu lý tàng đao. Vị nhà ở bản địa họ Tôn, khoảng chừng năm mươi tuổi, cũng là người dễ nói chuyện."
Ngu Huỳnh biết Phục Nguy đang cố gắng hiểu những khúc ngoặt tính toán bên trong nha môn, vì thế nàng cũng không quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Ngay cả nàng không quấy rầy, thì cũng bởi vì đường đi quá ngắn nên họ không nói chuyện được lâu.
Ngu Huỳnh biết Phục Nguy tại sao muốn mời Hoắc nha sai đến nhà dùng tiệc tân gia, có lẽ là muốn từ chỗ Hoắc nha sai tìm hiểu mối quan hệ giữa những người trong nha môn.
Sau khi Ngu Huỳnh lĩnh 500 văn tiền bồi thường, hỏi: "Không biết nha môn đã xử lý Lạc quán trưởng thế nào?"
Ý cười trên mặt Hoắc nha sai phai nhạt đi, nói: "Tuy nói là phạt nặng, nhưng cũng không thể coi là phạt nặng."
Phục Nguy cau mày, khẽ đến nỗi không ai nhận thấy ra, kết quả ra sao, hắn cũng mơ hồ đoán được.
Huyện Ngọc bần cùng, khoản thuế do các y quán nộp vào cũng không ít, nếu thiếu đi một y quán liền thiếu đi một khoản.
Hơn nữa, Tri huyện muốn dựa vào việc này kiếm một ít làm giàu cho ngân khố của huyện nha, đương nhiên sẽ không phạt quá nặng.
Ngu Huỳnh nghi hoặc: "Tuy rằng phạt nặng nhưng cũng không phạt nặng?"
Hoắc nha sai đưa bọn họ ra ngoài nha môn, thành thật nói: "Ngoại trừ hai mươi trượng, chỉ giam giữ ba năm, nhưng cũng có thể dùng 50 lượng bạc đến thay cho ba năm hình phạt."
50 lượng bạc, người bình thường tuyệt đối không lấy ra nổi, nhưng y quán khẳng định có thể, nếu không thì Tri huyện cũng sẽ không giở ra công phu sư tử ngoạm nhiều như vậy.
"Sáng nay bạc đã được đưa tới, người cũng đã thả, khi ông ta ra ngoài, đại nhân đã nói chuyện riêng với ông ta, phỏng chừng là cảnh cáo ông ta phải giữ tay chân sạch sẽ, vì thế Dư nương tử và Phục lang quân cũng không cần quá lo lắng ông ta sẽ làm điều xấu."
Ngu Huỳnh nghe vậy, tuy cảm tạ Hoắc nha sai nhắc nhở, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ. Không thể trong tối âm thầm dùng thủ đoạn xảo quyệt phạm pháp, đoán chừng cũng sẽ còn một số thủ đoạn không lộ liễu, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.
Sau khi ra ngoài nha môn, Phục Nguy nói với nàng: "Nàng cũng không cần lo lắng quá mức, ông ta đã bị ba y quán kia cô lập, sợ cũng không được điều gì tốt."
Ngu Huỳnh: "Ta không lo lắng cho mình, ta là đang lo lắng cho huynh, ông ta sẽ không ra tay với phụ nhân như ta, nhưng có thể nhờ thân đệ của ông ta làm khó dễ huynh."
Nghe vậy, trên mặt của Phục Nguy hiện lên một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Ngu Huỳnh buồn bực nói: "Huynh vào nha môn sau này sợ sẽ có người nhắm vào, chẳng lẽ huynh không lo lắng sao, sao còn có thể cười được?"
Giọng nói của Phục Nguy lại rất vui vẻ: "Nghe được nàng nói lo lắng cho ta, ta không tự chủ được liền cười, trong lòng cảm thấy rất vui."
Không kịp chuẩn bị mà bất ngờ nghe được hắn nói thế, tim của Ngu Huỳnh chợt lỗi một nhịp.
Nàng còn tưởng rằng lời thổ lộ đêm đó của hắn với nàng đã tạm thời gác lại, nhưng bây giờ khi hắn nói chuyện lại không có chút giấu diếm gì cả.
Nàng thu vẻ mặt lại, chuyển đề tài, nói: "Tiểu viện tuy rằng đã thuê được rồi, nhưng gia cụ trong nhà lại không có gì cả, chúng ta còn phải mua giường, mua nồi, mua đồ đạc lặt vặt."
"Giường nhất định phải mua loại đóng sẵn, ta biết chỗ mua giường, một lát sẽ đi ra ngoài xem, thương lượng giá cả xong sẽ nhờ Trần đại thúc tiện đường vận chuyển tới."
Bây giờ cũng là buổi trưa, còn chưa bắt đầu làm gì, Ngu Huỳnh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mua hai cái bánh bao để lấp đầy bụng.
Sau khi mua bánh bao thì trở về gian nhà thuê. Hai người ăn xong bánh bao, Ngu Huỳnh để Phục Nguy ở lại chờ trong nhà, nàng thì đi ra ngoài đặt mua giường.
Trong nhà ở thôn Lăng Thủy còn có một tấm chiếc giường đơn, đến lúc đó có thể đem đến để cho La thị ngủ.
Nhưng chỉ mua thêm một chiếc giường lớn nữa vẫn không đủ. Coi như Phục An có thể ngủ chung với Phục Nguy, nhưng lỡ đâu một ngày nào đó nàng mang theo Phục Ninh đến huyện Ngọc ngủ lại một hai đêm, vậy nàng sẽ ngủ ở đâu?
Nghĩ đi nghĩ lại, phải đưa một chiếc giường đơn đến huyện Ngọc, còn phải mua thêm hai cái giường lớn.
Ngu Huỳnh đi xem giường. So với giường trúc mà thân thích của Trần đại đóng đắt hơn 10 văn tiền. Giường gỗ thì đơn giản nhất, không có lan can phức tạp, chỉ có vài thanh ngang ở đầu giường, cuối giường và phía trong.
Nếu đem so sánh, giường gỗ sẽ thoải mái hơn so với giường trúc. Chỉ là giá cả đắt hơn rất nhiều, một chiếc giường trúc giá không đến 100 văn, còn giường gỗ mỗi chiếc giá đến 200 văn.
Ngu Huỳnh nghĩ rằng dù sao sau này cũng sẽ phải thay thành giường gỗ, cắn răng mà mua.
Thỏa thuận xong giá cả, hai chiếc giường giá 380 văn, lại đi tìm mua hai cái thùng, hai cái chậu giá 40 văn và 70 văn cho một bộ bốn bàn ghế.
Từ thôn Lăng Thủy đi ra , nàng mang theo 500 văn của Phục Nguy và hai trăm văn của nàng.
Dùng hết 400 văn để thuê phòng ốc, còn 300 văn không đủ dùng, nhưng cũng may vừa nãy mới đi lĩnh 500 văn ở nha môn, lúc này mới đủ để trả.
500 văn bồi thường này không xài hết, trong lòng Ngu Huỳnh cũng không thấy thoải mái.
Mấy gia cụ nàng mua ở huyện Ngọc, đều sẽ được giao miễn phí. Ngu Huỳnh cũng chỉ nhờ Trần đại thúc vận chuyển đồ đạc lúc trước tới, sau đó đường ai nấy đi.
Sau khi đồ đạc được chuyển tới đều được chuyển hết vào trong nhà, Ngu Huỳnh nói với Trần đại thúc: "Chờ sau này làm tiệc tân gia, Trần đại thúc ngài nhất định phải đến nha!"
Trần đại thúc cười đáp: "Nhất định, nhất định."
Tiễn Trần đại thúc đi, người làm thuê bắt đầu lắp ráp giường gỗ. Bất quá chưa đầy nửa canh giờ, hai giường đều được lắp ráp xong, sau khi Ngu Huỳnh kiểm tra có chắc hay không, mới giao bạc trả cho họ.
Người làm thuê đi rồi, Phục Nguy hỏi: "Thế, bạc còn không?"
Ngu Huỳnh đóng cửa lại và nói với hắn: "Khi nãy vừa mới nhận được 500 văn ở nha môn, ta lấy nó tiêu xài."
Nàng nhìn khoảng sân nhỏ này, tuy rằng sau này nàng cũng không ở đây, nhưng không biết vì sao khi sắp xếp bày trí, nàng lại có chút cảm giác thành tựu.
Đại khái, có lẽ nàng biết sau này mỗi khi đến huyện Ngọc, đều sẽ đến đây nghỉ ngơi. Hơn nữa nơi này cũng sẽ là nơi thứ hai trên thế gian này mà nàng có thể đặt chân thư giãn.
Trên mặt của nàng không tự chủ được mà lộ ra ý cười, lại nhìn vách tường gạch nung kiên cố ở phía sau, thở dài nói: "Sau này mọi người còn phải đến sống cùng nhau ở trấn này, nhà ở trong thôn thật sự không an toàn."
Bức tường vây cao cao ngăn cách giữa khoảng sân với thế giới bên ngoài, vì thế ngay cả Phục Nguy không ngồi trên tố dư cũng không cần lo lắng bị người khác để ý.
Nhưng tiền đề là không có ai nhìn trộm qua khe cửa, mà vấn đề này cũng rất dễ giải quyết, chỉ cần che kín lại là được rồi.
Trong sân vẫn còn bừa bộn, gian nhà chưa được quét dọn, ngay cả bếp lò làm cơm cũng chưa có, sau khi nghỉ ngơi, Phục Nguy ở trong nhà dọn dẹp, Ngu Huỳnh thì lại tiếp tục ra ngoài mua đồ cần thiết.
Chuyển nhà có thể là một việc mệt mỏi và tốn kém, nhưng thật kỳ lạ là, điều khiến cho người ta vui vẻ mà chịu đựng.
Phục Ninh đảo đôi mắt to hồng hồng nhìn người nhà đang ở cạnh giường, dưới ánh mắt chờ mong của một đám người, tiểu cô nương nhìn về phía Phục An, lắp bắp: "Ca... Ca..."
Ôn Hạnh và La thị nghe được thanh âm này, bà tức hai người lập tức che miệng, lã chã rơi lệ. Ôn Hạnh nhịn không được, bỗng dưng xoay người nhào vào trong ngực của trượng phu, bờ vai run rẩy nghẹn ngào nức nở.
Phục Chấn vỗ nhè nhẹ vào lưng của thê tử, đôi mắt nhìn về phía tiểu nữ nhi cũng ửng đỏ, lòng bàn tay âm thầm siết chặt biểu hiện sự kích động trong lòng hắn ta.
Phục An nghe được tiếng đầu tiên muội muội gọi chính là ca ca, có lẽ vì quá bất ngờ nên đã vui mừng xúc động đến mức "Oa" một tiếng trực tiếp bật khóc, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa nức nở: "Lần đầu muội muội gọi lại là ca... "
Bầu không khí vốn ấm áp, Phục An lại lộ ra biểu cảm hài hước như thế, mọi người liền không nhịn được cười.
Phục Ninh đã chịu mở miệng nói chuyện, niềm vui đã cuốn trôi nỗi sầu lo vì chia cách. Vui mừng phấn khích trôi qua, Phục An Phục Ninh lại ngủ thiếp đi, còn những người khác thì vẫn chưa ngủ được.
Ôn Hạnh ngồi ở cạnh giường nhìn phía hai đứa trẻ sau khi khóc đã ngủ thiếp đi, ánh mắt vô cùng nhu hòa, đồng thời cũng còn chút ướt át sau khi kích động qua đi.
Chỉ có nàng ta mới biết được bản thân mình vui sướng như thế nào.
Khi còn ở mỏ đá, nàng ta nghe được Hà nhị lang nói rằng tiểu nữ nhi của nàng ta bị câm, lúc đó cả đêm nàng ta ngủ không ngon giấc, tất cả những gì nàng ta mong nhớ trong lòng đều là hai đứa trẻ ở nhà, nhớ gần như phát điên.
Sau khi được trở về nhà, mặc dù nàng ta không nói ra, nhưng cực kỳ đau lòng cho tiểu nữ nhi. Hôm nay chính tai nghe được tiểu nữ nhi mở miệng nói chuyện, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm động và hạnh phúc tràn ngập đáy lòng.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía đệ muội trước mặt, thấp giọng kêu kêu một tiếng: "Đệ muội."
Ngu Huỳnh quay đầu nhìn lại, hai tay của đại tẩu nắm chặt tay nàng, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích: "Đệ muội, tẩu thật sự không biết phải cảm tạ muội như thế nào, nếu không có muội, Ninh Ninh cũng không biết liệu có thể thuận lợi mở miệng nói chuyện lại hay không nữa."
Vừa nãy, đệ muội đã giải thích cho bọn họ biết nguyên nhân vì sao Phục Ninh có thể nói chuyện lại được.
Đó là vì hoàn cảnh trong nhà thay đổi, bầu không khí được cải thiện, khiến cho con bé cảm giác được an toàn, con bé không còn cảm thấy sợ hãi nên sẽ tự nhiên chịu mở miệng nói chuyện.
Mà hoàn cảnh và bầu không khí trong nhà trở nên tốt hơn, cũng đều là nhờ vào công của đệ muội.
Ngu Huỳnh nở nụ cười với đại tẩu, nhẹ giọng nói: "Trong nhà hòa thuận vui vẻ, đã là lời cảm tạ tốt nhất với muội rồi."
Trước đây khi nàng xem được các bài viết khác nhau, hầu hết trong các bài viết đó đều nói về sự mâu thuẫn và tính toán giữa bà tức và tẩu tức. Cũng may, Phục gia không có những điều này.
Cho dù là La thị, hay là đại tẩu, đều rất dễ sống chung. Mọi người sẽ không bởi vì một chút tư lợi mà tranh chấp không ngừng, ngược lại là khiêm nhường nhẫn nhịn nhau. Bầu không khí này xác thực rất hiếm có.
Sau khi nói thêm vài câu gần gũi, bởi vì ngày mai còn cần phải dậy sớm, cũng không tiện nói chuyện nhiều. Tiễn đại tẩu và La thị xong, hai huynh đệ đang trò chuyện ở nhà ăn cũng trở về nghỉ ngơi.
*
Sáng sớm ngày thứ hai, khí trời càng lúc càng lạnh, ngay cả y phục đệm thêm sợi đay cũng không thể chống được cái lạnh giá rét.
Ngu Huỳnh cực kỳ hoài niệm về chiếc áo khoác lông vũ, nhưng hiện tại cũng chỉ là một mộng tưởng xa vời mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, lúc chuẩn bị xuất phát, Phục Nguy đưa cho Ngu Huỳnh một khối bạc vụn: "Đây là bạc để thuê phòng."
Ngu Huỳnh nhìn khối bạc, sửng sốt một chút.
Phục Nguy giải thích: "Hảo hữu của ta vốn định đưa cho ta một ít bạc để trang trải cuộc sống, nhưng hắn xuất thân cũng không phải từ gia đình phú quý, vì vậy ta chỉ lấy một ít thế này."
Dù sao cũng là quyết định của Phục Nguy, Ngu Huỳnh cũng không có ý kiến: "Huynh giữ lại trước đi, nếu không đủ dùng, huynh có thể hỏi ta ... mượn."
Ngu Huỳnh đã thay đổi từ “lấy” mà nàng sắp thốt ra thành “mượn”, bởi vì không muốn gây áp lực cho hắn.
Phục Nguy đồng ý, sau đó nói: "Bạc này tốt nhất nên đổi thành đồng xu đi, sau này cũng thuận tiện nàng cất giữ."
Ngu Huỳnh gật đầu, cầm lấy khối bạc vụn trên tay hắn, ước lượng một hồi, sau đó xoay người móc tiền đồng ra, từ trong đó lấy ra 500 văn tiền.
500 văn nặng chừng hai cân rưỡi, nàng chỉ mang nhiêu đó đã thấy nặng, đương nhiên không tiện mang quá nhiều.
Ngu Huỳnh đưa cho hắn 100 văn tiền để phòng thân. Còn lại thì nhét vào trong túi đồ, nói với hắn: "Đồng tiền quá nặng, không tiện để ở bên người đi tìm phòng, ta đưa trước cho huynh 500 văn, 500 văn còn lại lần tới ta sẽ đưa cho huynh."
Phục Nguy nghe vậy, vạch ra: "Khối bạc đó chưa tới một lượng."
Ngu Huỳnh liếc hắn một chút, không để hắn nghi vấn: "Ta nói tới là tới."
Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
Phục Nguy thấy nàng đối với việc này hung hăng như thế, bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười. Nửa khắc sau, toàn gia đều đưa tiễn bọn họ đến cửa thôn.
Ngu Huỳnh dặn La thị và đại tẩu, thừa dịp Phục Ninh bây giờ đã chịu mở miệng, hai ngày này nên ở nhà hướng dẫn Phục Ninh nói chuyện nhiều hơn.
Cũng căn dặn Phục An, bảo cậu hai ngày tới phải hỗ trợ bôi thuốc mỡ cho Hà nhị lang.
Dặn dò xong, xe bò cũng đã tới.
Phục An Phục Ninh đều mếu máo, không vui vẻ gì.
Ngu Huỳnh xoa đầu hai đứa bé, nhẹ nhàng nói: "Hai ngày nữa tiểu thẩm sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ mua đồ ăn ngon cho hai đứa."
Ngay cả khi nghe được sẽ có đồ ăn ngon, hai đứa bé cũng không cười nổi.
Phục Chấn đem cái sọt và bộ chăn đệm để lên xe bò, sau đó đỡ Phục Nguy lên, cuối cùng là chiếc tố dư.
Ngu Huỳnh cũng lên xe bò, khi nàng vẫy tay tạm biệt bọn họ thì Tiểu Phục Ninh chạy đến bên cạnh xe bò kéo ống tay Phục Nguy.
Phục Nguy nhìn sang chất nữ, vẻ mặt ôn hòa.
Phục Ninh rơm rớm nước mắt, lắp bắp mở miệng: "Tiểu, tiểu... thúc..., Ninh, Ninh nhớ..."
Mọi người đều sững sờ, nhất thời không phản ứng lại, liền nghe Phục An giải thích: "Ý của muội muội là không nỡ xa tiểu thúc, sẽ nhớ tiểu thúc."
Phục Ninh nước mắt lưng tròng nặng nề gật đầu, ý của tiểu cô nương chính là giống với lời nói của ca ca.
Đáy lòng của Phục Nguy khẽ run lên, có một dòng nước ấm nhẹ rót vào.
Hắn nở nụ cười ôn hòa với chất nữ, đưa tay sờ đầu của bé, dịu dàng nói: "Tiểu thúc cũng sẽ nhớ Ninh Ninh."
Phục Nguy nhìn về phía đoàn người đưa tiễn, nửa năm qua, bất tri bất giác hắn đã dần dần tiếp nhận bọn họ.
Vẫy tay tạm biệt mọi người, xe bò dần dần rời đi.
*
Khi đến huyện Ngọc, Ngu Huỳnh nhờ Trần đại thúc đợi ở quán ăn Ngô ký, nàng đi xem phòng ốc tiểu viện trước, sau đó sẽ chở đồ đạc trên xe bò đến.
Ngu Huỳnh tiến vào quán Ngô ký, lên tiếng chào hỏi với Trần chưởng quỹ, khi Trần chưởng quỹ nhìn thấy Dư nương tử, liền nói với nàng tiểu nhị ở khách điếm Bồng Lai cũng có tìm đến.
Tiểu nhị của khách điếm Bồng Lai đến, chắc là kéo tới chuyện làm ăn.
Kết quả định án của công đường mấy ngày qua đã lan rộng khắp huyện Ngọc, nếu như có dược thương biểu hiện ra vẻ quan tâm, tiểu nhị kia sẵn sàng giới thiệu chuyện làm ăn và kiếm hoa hồng từ đó.
Ngu Huỳnh đối với chuyện này cũng không thấy ngạc nhiên, nàng cũng không vội, chỉ đợi dàn xếp ổn định hết thì sẽ đi tìm tiểu nhị.
Sau khi hỏi thăm qua Trần chưởng quỹ, ông bảo đi tìm phòng nha tử*, chỉ cần 10 văn tiền thù lao là có thể tìm được phòng ốc phù hợp.
*phòng nha tử: người môi giới cho thuê phòng ốc, nhà cửa
"Phòng nha tử ở ngay bên ngoài cửa hiệu cầm đồ, những người đó biết chỗ nào cho thuê."
Nói xong, lại dặn: "Nếu tính phí hơn 10 văn, thì chắc chắn là lừa đảo."
Ngu Huỳnh biết cửa hiệu cầm đồ nằm ở đâu, sau khi cảm tạ Trần chưởng quỹ, nàng và Phục Nguy cùng nhau đến đó.
Đường lộ trong trấn rất bằng phẳng, tố dư đi lại cũng thuận tiện, chỉ là quá mức bắt mắt mà thôi.
Ở cửa hiệu cầm đồ tìm được phòng nha tử. Có lẽ hắn ta định giết người, mở miệng liền đòi 20 văn tiền.
Ngu Huỳnh chỉ khăng khăng trả 10 văn tiền, nếu không nàng sẽ tìm người khác.
Phòng nha tử biết là do người quen giới thiệu, cũng không trả giá, nói rằng: "Chỗ ta có phòng giá 100 văn trở xuống, 100 văn và mấy trăm văn cũng có, tùy theo các ngươi muốn chọn loại nào."
Phòng nha tử nói ra mấy cái giá vẫn có thể chấp nhận được.
Ngu Huỳnh hỏi: "Một trăm văn trở xuống thì trông như thế nào?"
Phòng nha tử tò mò đánh giá chiếc ghế có bánh xe trước mặt, trả lời: "Ta không thể nói rõ được, các ngươi tự mình đến xem mới được. Nhưng phải đưa 5 văn tiền trước, sau khi xem xong, nếu như đồng ý thì đưa 5 văn còn lại, còn nếu không thì không cần đưa thêm."
Ngu Huỳnh thấy cũng đáng tin, vì vậy đã lấy 5 văn tiền đưa cho hắn ta.
Phòng 100 văn trở xuống nằm ở nơi hoang vắng tận rìa của huyện Ngọc, phòng ốc cũng rất đổ nát, người ra vào tấp nập, toàn thân y phục trên người hầu như đều bị chắp vá.
Những bộ y phục như vậy giống với loại Ngu Huỳnh mặc khi nàng mới tới Phục gia, so với La thị và những người khác thì khá hơn một chút.
Phòng ốc cũng dựng bằng cỏ tranh, nhưng sân thì nhỏ hơn so với nhà ở thôn Lăng Thủy, còn mơ hồ có một mùi khó tả như là mùi khai của nước tiểu bay tới, khiến người ta khó chịu.
"Loại phòng ốc như vậy thì 60 văn một tháng, bên cạnh lớn hơn một chút thì 70 văn một tháng."
Ngu Huỳnh lập tức từ chối: "Đi xem thử loại 100 văn đi."
Phòng nha tử lại mang bọn họ đi thêm nửa khắc nữa, đi vào một ngõ nhỏ cách chỗ vừa rồi hai con ngõ.
Gian nhà ở nơi này tốt hơn nhiều so với gian nhà vừa rồi.
Đều là nhà bằng gạch, nóc nhà cũng là mái ngói, sân tuy nhỏ, nhưng đủ để nuôi mấy con gà, đồng thời cũng có thể phơi được vài bộ y phục.
Phòng nha tử: "Chỗ này giá 120 văn một tháng, nếu các ngươi muốn vào trong nhà xem, ta sẽ đi tìm chủ nhà lấy chìa khoá."
Ngu Huỳnh và Phục Nguy nhìn nhau một chút.
Thật ra nàng có chút động tâm, nhưng khi nhìn thấy chiếc tố dư của Phục Nguy thì lại do dự.
Nơi này giá cả hợp lý, hoàn cảnh cũng so với mấy căn trước cũng tốt hơn, nhưng nhược điểm duy nhất là cách xa huyện nha.
Ngu Huỳnh đại khái tính toán một chút, từ chỗ này đi đến huyện nha, đi bộ dù sao cũng phải mất gần nửa canh giờ trở lên, chớ nói chi là Phục Nguy chỉ ngồi trên tố dư đẩy đi.
Do dự qua đi, Ngu Huỳnh hỏi: "Có tiểu viện nào ở gần huyện nha một chút hay không?"
Phòng nha tử nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Một gian nhà ở gần huyện nha 100 văn cũng không thể thuê được, một gian nhà như thế ít nhất cũng phải 200, 300 văn."
Ngu Huỳnh gật đầu: "Vậy tìm căn gần với huyện nha đi."
Tiền thuê càng đắt, phòng nha tử càng nhận được nhiều tiền hoa hồng, đương nhiên nếu kết quả thành thì hắn ta càng vui hơn, vì vậy hắn ta đã dẫn bọn họ đi xung quanh thêm hai vòng, tìm được hai gian tiểu viện gần với nha môn.
Ngu Huỳnh chọn căn có đường đi và sân nhà tốt hơn.
Phòng nha tử đã đi lấy chìa khoá, thấy trượng phu của phụ nhân đi đứng bất tiện, nên hắn ta đã giúp phụ nhân khiêng chiếc tố dư vào trong sân.
Ngu Huỳnh nhìn về ngưỡng cửa bằng đá, không thể đẩy xe ra cũng không thể đẩy vào, cho nên đành tìm thêm hai tấm ván gỗ đặt lên, tạo điều kiện thuận tiện để đẩy xe tới lui.
Sau khi tiến vào sân, nàng nhìn xung quanh đánh giá một phen.
Cái sân của gian nhà này có kích thương tương đương với gian nhà có giá 120 văn vừa nãy, cũng được xây bằng gạch nung và nhà mái ngói. Sân nhỏ không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm nhưng may là mấy cánh cửa vẫn còn rất tốt.
Có ba gian phòng nối với nhau, hai bên trái phải dùng để ở, ở giữa là nhà chính.
Một gian nhà dựng bằng cỏ tranh dùng làm nhà xí và một gian là nhà tắm, vừa nhìn là có thể phân biệt được.
Không thể nói là rất hài lòng, tuy nhiên so với những gian nhà tranh ở thôn Lăng Thủy còn tốt hơn, ít nhất khi mưa to gió lớn cũng không cần phải sợ hãi.
Ngu Huỳnh hỏi: "Tiểu viện này bao nhiêu bạc một tháng "
"Từ chỗ này đến nha môn chỉ cần nửa khắc, giá 220 văn một tháng."
Gần đúng là gần thật, nhưng giá cũng đắt hơn 100 văn.
Phục Nguy hơi nhíu mày, nhìn về phía Ngu Huỳnh, chần chờ nói: "Lục nương, nếu không thì cứ thuê gian vừa nãy đi."
Hắn vừa nói, trên mặt của phòng nha tử lập tức lộ ra chút gấp gáp, vội hỏi: "Kỳ thật giá cả vẫn là có thể thương lượng một chút."
Ngu Huỳnh trầm tư một hồi, nói: "Ta cũng không nói là giá cả không hợp lý, nhưng giá hai trăm văn là được, ngươi nói với chủ nhà một chút, nếu như được, hôm nay ta liền thuê lại."
Phòng nha tử lộ ra vẻ khó khăn: "Giá này ít hơn đến 30 văn, có phải hơi nhiều hay không? Nếu không vị nương tử này cân nhắc tăng thêm một chút."
Ngu Huỳnh không vội nói: "Đây là cái giá ta có thể đưa ra, làm phiền ngươi đi nói giùm một chút, nếu có thể thì ta lập tức thuê ngay."
Thấy nàng tựa hồ không đổi ý, trong lòng của phòng nha tử tính toán một hồi, đáp: "Vậy được, để ta đi nói cùng chủ nhà."
Phòng nha tử có thể đáp ứng, có nghĩa cuộc thương lượng này có thể đạt được, trước khi hắn ta đi ra ngoài, Ngu Huỳnh nói bổ sung: "Nếu như chuyện không thành, cũng không cần nói chuyện tiếp, chúng ta đi xem những gian khác."
Phòng nha tử trả lời, sau đó liền đi khỏi.
Trong sân chỉ còn lại hai người, Phục Nguy hỏi nàng: "Nàng thích sân nhà này sao?"
Ngu Huỳnh lắc lắc đầu: "Không thể nói là thích, đắt hơn một chút nhưng được cái là thuận tiện, hai là cũng gần với nha môn, bọn trộm vặt cũng không dám vào. Nếu như có kẻ xấu, cũng có thể lập tức đi tìm nha môn."
Điều này cũng giống với việc sống gần cục cảnh sát ở hậu thế.
Phục Nguy tán đồng với lời giải thích của nàng, khẽ gật đầu: "Vậy thì cứ chọn nơi này đi."
Phục Nguy có mười phần chắc chắn giá cả có thể thương lượng được, vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy được phản ứng của phòng nha tử.
Đúng như dự đoán, một khắc sau, phòng nha tử đưa chủ nhà đến, đồng ý với cái giá kia.
Chủ nhà nhìn thấy Ngu Huỳnh, cả kinh nói: "Đây không phải là Dư nương tử, mấy ngày trước đây ở trên công đường cùng với Lạc quán trưởng của y quán Lạc ký sao! Ta cũng có đến nha môn để xem!"
Ngu Huỳnh không muốn nhiều lời, chỉ cười nhạt.
Chủ nhà nhìn về phía nam nhân ở bên cạnh nàng, mặc kệ là tướng mạo hay là chiếc ghế kia đều bị ấn tượng sâu sắc, kinh ngạc nói: "Thì ra hai người là phu thê sao, chân của lang quân rốt cuộc là vì sao?"
Phục Nguy lãnh đạm trả lời: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy ta không thể đi lại bình thường."
Chủ nhà thầm nghĩ, đây không phải là bị tàn phế sao! Chẳng trách, phụ nhân trên mặt có vết ban phối với người tàn phế, ngược lại cũng tương xứng.
Thấy bọn họ không muốn tán gẫu nhiều, chủ nhà cũng không hỏi kỹ, chỉ nói: "Hai trăm văn không phải không được, nhưng cần phải đưa trước hai tháng tiền thuê."
Phục Nguy có thời gian thử việc ba tháng, bây giờ phải trả trước hai tháng tiền thuê nhà, Ngu Huỳnh cũng đồng ý.
Sau khi đàm phán xong, bọn họ đến nha môn bẩm báo, để ngừa việc có người sử dụng nhà của người khác đi gạt tiền thuê nhà.
Sau khi báo với nha môn, Ngu Huỳnh đã thanh toán 400 văn tiền thuê nhà. Chủ nhà đưa chìa khóa cho bọn họ, dặn bọn họ không được làm hư hao nhà cửa, sau đó rời đi.
Ngu Huỳnh đưa 5 văn tiền còn lại cho phòng nha tử, đang định rời đi, Hoắc nha sai từ trong nha môn đi ra đã gọi nàng lại: "Dư nương tử chờ một chút."
Hoắc nha sai đi tới, nói: "Y quán Lạc ký đã bồi thường 500 văn tiền, Dư nương tử tiện đường đi lĩnh đi."
Nói xong, hắn ta nhìn về Phục Nguy đang ở một bên, nói: "Phục lang quân, đại nhân đã thông báo, nếu như nhìn thấy lang quân thì hỏi khi nào mới có thể đến nhậm chức."
Phục Nguy đáp: "Ngày mai có thể đến."
Cõ lẽ bởi vì Phục Nguy có thể vào nha môn với tư cách phụ tá, thái độ của Hoắc nha sai đã tốt hơn trước rất nhiều.
Hắn ta còn nói: "Đại nhân đã cố ý dặn, Phục lang quân đi đứng bất tiện, nên sẽ đặt một phiến đá ở cửa hông, lát nữa ta sẽ đưa Phục lang quân đi qua bằng cửa hông, sau này cũng biết đường để đi."
Phục Nguy thu hồi vẻ lãnh đạm, trên mặt treo lên ý cười: "Đa tạ Hoắc nha sai nhắc nhở."
Ánh mắt Ngu Huỳnh rơi vào gương mặt tươi cười của hắn, thầm nghĩ khả năng thích ứng của hắn cũng thật nhanh. Hay là lần này hắn vào nha môn làm phụ tá, hắn cũng sẽ không giống như trong truyện sẽ bị người bắt nạt.
Nhưng nhớ tới thân đệ của Lạc quán trưởng, trong lòng Ngu Huỳnh vẫn cảm thấy lo lắng. Cùng với Hoắc nha sai tiến vào nha môn qua cửa hông, khi họ vào tới trong ngõ, Ngu Huỳnh hạ thấp giọng hỏi: "Hoắc nha sai, Lạc điển sử còn ở nha môn không?"
Hoắc nha sai đáp: "Dù sao chỉ là sai phạm của Lạc quán trưởng, không liên quan đến người nhà, Lạc điển sử đương nhiên vẫn còn ở đây."
Ngu Huỳnh nghe vậy, đáy lòng có thêm lo lắng: "Sau này phu quân của dân phụ vào nha môn, cũng phải làm phiền đến Hoắc nha sai chiếu cố."
Hoắc nha sai đáp: "Dư nương tử hãy yên tâm, nếu Phục lang quân bị làm khó dễ, ta cũng sẽ hỗ trợ."
"Vậy xin đa tạ Hoắc nha sai."
Phục Nguy trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: "Chúng ta có thuê một tiểu viện nhỏ gần nha môn, ở ngõ Tây Khẩu, chờ hôm nay sau khi sắp xếp xong, ngày mai lại thỉnh Hoắc nha sai đến hàn xá uống một chén rượu tân gia."
Hoắc nha sai cười nói: "Được, chờ các người thu dọn xong thì lại gọi ta, chắc chắn ta sẽ đến."
Phục Nguy lại nói: "Nhân tiện, chuyện trong nha môn ta cũng không biết nhiều lắm, có thể trong lúc sơ ý sợ sẽ chạm phải Lôi Trì, làm phiền Hoắc nha sai có thể chỉ điểm vài điều."
Hoắc nha sai nói: "Chỉ điểm thì không dám, bất quá những mối quan hệ trong nha môn này nói ra cũng rất dài dòng, nói đến phụ tá, bên cạnh đại nhân đã có hai vị, một vị là người bên cạnh đại nhân, một vị khác là người bản địa ở huyện Ngọc, hai vị này..."
Hoắc nha sai nhỏ giọng, nhắc nhở: "Quan hệ giữa hai vị này như nước với lửa, Phục lang quân chú ý chút, trước đừng dễ dàng đứng vào phe nào."
Phục Nguy tỏ vẻ nghi hoặc: "Không biết quý danh và tính khí của hai vị này là gì, nếu biết được tính khí của họ, ta cũng dễ ứng phó."
Hoắc nha sai suy nghĩ một chút: "Hiện tại không thể nói tỉ mỉ được, ta chỉ nói ngắn gọn thôi, vị đi theo đại nhân kia họ Tiền, cũng trạc tuổi với đại nhân, là dạng tiếu lý tàng đao. Vị nhà ở bản địa họ Tôn, khoảng chừng năm mươi tuổi, cũng là người dễ nói chuyện."
Ngu Huỳnh biết Phục Nguy đang cố gắng hiểu những khúc ngoặt tính toán bên trong nha môn, vì thế nàng cũng không quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Ngay cả nàng không quấy rầy, thì cũng bởi vì đường đi quá ngắn nên họ không nói chuyện được lâu.
Ngu Huỳnh biết Phục Nguy tại sao muốn mời Hoắc nha sai đến nhà dùng tiệc tân gia, có lẽ là muốn từ chỗ Hoắc nha sai tìm hiểu mối quan hệ giữa những người trong nha môn.
Sau khi Ngu Huỳnh lĩnh 500 văn tiền bồi thường, hỏi: "Không biết nha môn đã xử lý Lạc quán trưởng thế nào?"
Ý cười trên mặt Hoắc nha sai phai nhạt đi, nói: "Tuy nói là phạt nặng, nhưng cũng không thể coi là phạt nặng."
Phục Nguy cau mày, khẽ đến nỗi không ai nhận thấy ra, kết quả ra sao, hắn cũng mơ hồ đoán được.
Huyện Ngọc bần cùng, khoản thuế do các y quán nộp vào cũng không ít, nếu thiếu đi một y quán liền thiếu đi một khoản.
Hơn nữa, Tri huyện muốn dựa vào việc này kiếm một ít làm giàu cho ngân khố của huyện nha, đương nhiên sẽ không phạt quá nặng.
Ngu Huỳnh nghi hoặc: "Tuy rằng phạt nặng nhưng cũng không phạt nặng?"
Hoắc nha sai đưa bọn họ ra ngoài nha môn, thành thật nói: "Ngoại trừ hai mươi trượng, chỉ giam giữ ba năm, nhưng cũng có thể dùng 50 lượng bạc đến thay cho ba năm hình phạt."
50 lượng bạc, người bình thường tuyệt đối không lấy ra nổi, nhưng y quán khẳng định có thể, nếu không thì Tri huyện cũng sẽ không giở ra công phu sư tử ngoạm nhiều như vậy.
"Sáng nay bạc đã được đưa tới, người cũng đã thả, khi ông ta ra ngoài, đại nhân đã nói chuyện riêng với ông ta, phỏng chừng là cảnh cáo ông ta phải giữ tay chân sạch sẽ, vì thế Dư nương tử và Phục lang quân cũng không cần quá lo lắng ông ta sẽ làm điều xấu."
Ngu Huỳnh nghe vậy, tuy cảm tạ Hoắc nha sai nhắc nhở, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ. Không thể trong tối âm thầm dùng thủ đoạn xảo quyệt phạm pháp, đoán chừng cũng sẽ còn một số thủ đoạn không lộ liễu, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.
Sau khi ra ngoài nha môn, Phục Nguy nói với nàng: "Nàng cũng không cần lo lắng quá mức, ông ta đã bị ba y quán kia cô lập, sợ cũng không được điều gì tốt."
Ngu Huỳnh: "Ta không lo lắng cho mình, ta là đang lo lắng cho huynh, ông ta sẽ không ra tay với phụ nhân như ta, nhưng có thể nhờ thân đệ của ông ta làm khó dễ huynh."
Nghe vậy, trên mặt của Phục Nguy hiện lên một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Ngu Huỳnh buồn bực nói: "Huynh vào nha môn sau này sợ sẽ có người nhắm vào, chẳng lẽ huynh không lo lắng sao, sao còn có thể cười được?"
Giọng nói của Phục Nguy lại rất vui vẻ: "Nghe được nàng nói lo lắng cho ta, ta không tự chủ được liền cười, trong lòng cảm thấy rất vui."
Không kịp chuẩn bị mà bất ngờ nghe được hắn nói thế, tim của Ngu Huỳnh chợt lỗi một nhịp.
Nàng còn tưởng rằng lời thổ lộ đêm đó của hắn với nàng đã tạm thời gác lại, nhưng bây giờ khi hắn nói chuyện lại không có chút giấu diếm gì cả.
Nàng thu vẻ mặt lại, chuyển đề tài, nói: "Tiểu viện tuy rằng đã thuê được rồi, nhưng gia cụ trong nhà lại không có gì cả, chúng ta còn phải mua giường, mua nồi, mua đồ đạc lặt vặt."
"Giường nhất định phải mua loại đóng sẵn, ta biết chỗ mua giường, một lát sẽ đi ra ngoài xem, thương lượng giá cả xong sẽ nhờ Trần đại thúc tiện đường vận chuyển tới."
Bây giờ cũng là buổi trưa, còn chưa bắt đầu làm gì, Ngu Huỳnh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mua hai cái bánh bao để lấp đầy bụng.
Sau khi mua bánh bao thì trở về gian nhà thuê. Hai người ăn xong bánh bao, Ngu Huỳnh để Phục Nguy ở lại chờ trong nhà, nàng thì đi ra ngoài đặt mua giường.
Trong nhà ở thôn Lăng Thủy còn có một tấm chiếc giường đơn, đến lúc đó có thể đem đến để cho La thị ngủ.
Nhưng chỉ mua thêm một chiếc giường lớn nữa vẫn không đủ. Coi như Phục An có thể ngủ chung với Phục Nguy, nhưng lỡ đâu một ngày nào đó nàng mang theo Phục Ninh đến huyện Ngọc ngủ lại một hai đêm, vậy nàng sẽ ngủ ở đâu?
Nghĩ đi nghĩ lại, phải đưa một chiếc giường đơn đến huyện Ngọc, còn phải mua thêm hai cái giường lớn.
Ngu Huỳnh đi xem giường. So với giường trúc mà thân thích của Trần đại đóng đắt hơn 10 văn tiền. Giường gỗ thì đơn giản nhất, không có lan can phức tạp, chỉ có vài thanh ngang ở đầu giường, cuối giường và phía trong.
Nếu đem so sánh, giường gỗ sẽ thoải mái hơn so với giường trúc. Chỉ là giá cả đắt hơn rất nhiều, một chiếc giường trúc giá không đến 100 văn, còn giường gỗ mỗi chiếc giá đến 200 văn.
Ngu Huỳnh nghĩ rằng dù sao sau này cũng sẽ phải thay thành giường gỗ, cắn răng mà mua.
Thỏa thuận xong giá cả, hai chiếc giường giá 380 văn, lại đi tìm mua hai cái thùng, hai cái chậu giá 40 văn và 70 văn cho một bộ bốn bàn ghế.
Từ thôn Lăng Thủy đi ra , nàng mang theo 500 văn của Phục Nguy và hai trăm văn của nàng.
Dùng hết 400 văn để thuê phòng ốc, còn 300 văn không đủ dùng, nhưng cũng may vừa nãy mới đi lĩnh 500 văn ở nha môn, lúc này mới đủ để trả.
500 văn bồi thường này không xài hết, trong lòng Ngu Huỳnh cũng không thấy thoải mái.
Mấy gia cụ nàng mua ở huyện Ngọc, đều sẽ được giao miễn phí. Ngu Huỳnh cũng chỉ nhờ Trần đại thúc vận chuyển đồ đạc lúc trước tới, sau đó đường ai nấy đi.
Sau khi đồ đạc được chuyển tới đều được chuyển hết vào trong nhà, Ngu Huỳnh nói với Trần đại thúc: "Chờ sau này làm tiệc tân gia, Trần đại thúc ngài nhất định phải đến nha!"
Trần đại thúc cười đáp: "Nhất định, nhất định."
Tiễn Trần đại thúc đi, người làm thuê bắt đầu lắp ráp giường gỗ. Bất quá chưa đầy nửa canh giờ, hai giường đều được lắp ráp xong, sau khi Ngu Huỳnh kiểm tra có chắc hay không, mới giao bạc trả cho họ.
Người làm thuê đi rồi, Phục Nguy hỏi: "Thế, bạc còn không?"
Ngu Huỳnh đóng cửa lại và nói với hắn: "Khi nãy vừa mới nhận được 500 văn ở nha môn, ta lấy nó tiêu xài."
Nàng nhìn khoảng sân nhỏ này, tuy rằng sau này nàng cũng không ở đây, nhưng không biết vì sao khi sắp xếp bày trí, nàng lại có chút cảm giác thành tựu.
Đại khái, có lẽ nàng biết sau này mỗi khi đến huyện Ngọc, đều sẽ đến đây nghỉ ngơi. Hơn nữa nơi này cũng sẽ là nơi thứ hai trên thế gian này mà nàng có thể đặt chân thư giãn.
Trên mặt của nàng không tự chủ được mà lộ ra ý cười, lại nhìn vách tường gạch nung kiên cố ở phía sau, thở dài nói: "Sau này mọi người còn phải đến sống cùng nhau ở trấn này, nhà ở trong thôn thật sự không an toàn."
Bức tường vây cao cao ngăn cách giữa khoảng sân với thế giới bên ngoài, vì thế ngay cả Phục Nguy không ngồi trên tố dư cũng không cần lo lắng bị người khác để ý.
Nhưng tiền đề là không có ai nhìn trộm qua khe cửa, mà vấn đề này cũng rất dễ giải quyết, chỉ cần che kín lại là được rồi.
Trong sân vẫn còn bừa bộn, gian nhà chưa được quét dọn, ngay cả bếp lò làm cơm cũng chưa có, sau khi nghỉ ngơi, Phục Nguy ở trong nhà dọn dẹp, Ngu Huỳnh thì lại tiếp tục ra ngoài mua đồ cần thiết.
Chuyển nhà có thể là một việc mệt mỏi và tốn kém, nhưng thật kỳ lạ là, điều khiến cho người ta vui vẻ mà chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.