Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
Chương 13:
Hoa Khuyết Khuyết
31/12/2022
Tay Đỗ Yểu Yểu là bàn tay được nuông chiều từ bé, da non thịt mềm như không xương, bao bọc lên dương vật cứng rắn khiến Thẩm Giai phải cật lực khắc chế bản thân mới có thể không thúc hông.
Mặt Đỗ Yểu Yểu nóng lên, vùi đầu cố gắng giúp hắn nắn vuốt dương vật. Nàng lao động chốc lát, hắn ngược lại trướng lớn thêm một vòng, càng cứng càng nóng.
Tay Đỗ Yểu Yểu hơi mỏi, sau một lần hơi dùng sức, nàng tạm dừng lại. Thẩm Giai thở phì phò xoa nắn ngực nàng thúc giục: "Đừng dừng lại…"
"Tay mỏi quá…" Đỗ Yểu Yểu nhỏ giọng than thở, không tình nguyện lại bắt làm việc.
"Sắp được rồi." Thẩm Giai trấn an hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, vươn tay vào trong yếm nắm lấy một bên vú của nàng.
Nam nhân trên giường đều ôn nhu lừa gạt nữ nhân như vậy. Đỗ Yểu Yểu chỉ có thể ‘chịu thương chịu khó’ phục vụ hắn.
Tay hắn rất mạnh bạo, xoa ngực nàng vừa căng vừa tê dại, đầu ngón tay thô ráp vân vê đầu nhũ, làm cho thân dưới của nàng cũng có chút cảm giác.
"Đừng vậy mà…" Đỗ Yểu Yểu không muốn nhanh như vậy đã làm với hắn, cau mày ngăn lại.
Giọng nàng ngọt ngào mềm mại, ở trên giường nghe chỉ như đang làm nũng. Thẩm Giai không kích thích nhũ tiêm nữa, niết mạnh ngực nàng một cái rồi nhắc nhở: "Đừng có kêu!"
Nếu kêu nữa thì làm luôn!
Đỗ Yểu Yểu ngậm miệng. Một khi nam nhân động dục, cho dù là nữ nhân đang mắng hắn thì có lẽ hắn cũng nghe giống như đang kêu muốn nữa.
Không biết làm suốt bao lâu, Đỗ Yểu Yểu mệt đến mức cổ tay muốn gãy tới nơi mà Thẩm Giai vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, nàng ấm ức thúc giục: "Tay đau… Bắn… chàng mau bắn đi!"
Thẩm Giai bất đắc dĩ thở dốc, dạy nàng: "Ngốc quá, chạm phía trên nhiều vào."
Được rồi, còn cần phải hầu hạ quy đầu. Đỗ Yểu Yểu hoạt động ngón cái và ngón trỏ, trong lúc lên xuống đồng thời xoa ấn đỉnh, móng tay hơi mỏng thỉnh thoảng xẹt qua thịt non trên quy đầu làm Thẩm Giai thở dốc dồn dập hơn.
Trong lúc Đỗ Yểu Yểu vất vả cần cù làm thủ công cũng chỉ có chút phúc lợi này… Nghe soái ca thở dốc phiên bản trực tiếp tại hiện trường.
Dễ nghe đến mức làm người ta mềm cả chân. Nếu như đặt tại trạm nào đó ở hiện đại thì chắc chắn trên màn hình bình luận tràn đầy tiếng hoan hô: ‘Chồng ơi, đụ em!’
"Yểu Yểu, dùng sức!" Thẩm Giai nhân lúc nàng lao động không khỏi ưỡn hông, mồ hôi nặng nề trượt dọc cằm rồi nhỏ xuống, thỉnh thoảng rơi trên mặt Đỗ Yểu Yểu.
Thích đến thế này là sắp bắn nhỉ? Đỗ Yểu Yểu dùng sức kích thích vào thân gậy và quy đầu, mã mắt trên đỉnh thoáng cái mở to, Thẩm Giai kêu rên một tiếng đau đớn, bắn ra đời đời con cháu, ướt đẫm lòng bàn tay nàng.
Đỗ Yểu Yểu khẽ vân vê đầu ngón tay, thật đặc, thật dính, lâu lắm không bắn rồi thì phải.
Thẩm Giai còn đang vương dư âm, nhịp tim kịch liệt dần trở nên bằng phẳng. Tay hắn lần xuống bên ngoài tiết khố của nàng, cảm giác nàng đã thấm ướt lập tức khàn giọng hỏi: "Muốn không?"
Người chứ có phải thánh đâu mà không muốn. Bị hắn sờ, nghe hắn thở dốc, tiếp xúc mờ ám như thế khó tránh sẽ ướt.
Đỗ Yểu Yểu lại kẹp chặt hai chân, từ chối: "Ta đang bệnh."
"Được! Hôm nào lại cho nàng!" Giọng Thẩm Giai thoáng mang theo thương tiếc.
Đỗ Yểu Yểu không tiếp lời.
Hắn sửa lại quần áo, gọi Ngân Diệp ngoài cửa chờ đưa nước ấm và khăn mềm tới, lau sạch tay cho Đỗ Yểu Yểu.
Tay phải của nàng đỏ bừng hơi sưng. Thẩm Giai hình như có hơi áy náy, nhẹ giọng hỏi: "Muốn thoa dược không?"
Dưới ánh nến vàng ấm áp, gò má hắn trắng trẻo, lông mày và lông mi đen nhánh, mặt phiếm hồng và lớp mồ hôi mỏng, không còn lạnh nhạt như lúc trước. Trong giây lát đó lại cho người ta sinh ra lỗi giác rằng hắn rất dịu dàng.
Đỗ Yểu Yểu rút tay lại, nàng không quen sự dịu dàng này, đây chỉ là sự săn sóc của nam nhân sau khi xong việc mà thôi.
Thân là người từng đứng ngoài xem, nàng hiểu rõ con người Thẩm Giai này lạnh nhạt từ tận xương tủy.
Nếu không đã chẳng mặc cho nguyên chủ chết một cách bi thảm như thế.
Nếu sau này nàng không thể nghịch chuyển nội dung cốt truyện, vậy kẻ phải chết rất có thể là chính nàng!
"Không cần, đến mai là không sao." Đỗ Yểu Yểu ra vẻ buồn ngủ, ngáp một cái.
Nguyên chủ yêu kiều, Đỗ Yểu Yểu thì không, chút sưng đỏ như vậy không tính cái gì.
Thẩm Giai mơn trớn lòng bàn tay nàng, lên tiếng trả lời: "Ừ!"
Sau đó lại dặn: "Bệnh không thể tắm rửa, nàng gọi Ngân Diệp lau người cho, ngủ cũng thoải mái chút."
Đỗ Yểu Yểu vốn không định tắm ở chỗ của hắn, sợ hắn không ăn no, kéo nàng chơi trò tắm uyên ương.
Nàng ngoan ngoãn: "Vâng."
Thẩm Giai đi dục thất tắm rửa, Đỗ Yểu Yểu gọi Ngân Diệp, phủ thêm áo lông cáo, xoay người ra cửa.
…
Thẩm Giai nhớ thương Đỗ Yểu Yểu, sợ nàng một mình nhàm chán nên nhanh chóng tắm rửa xong để ra ngoài.
Tóc hắn còn đang nhỏ nước, nhìn giường trống rỗng, hỏi Lục Nhân: "Phu nhân đâu?"
Lục Nhân bẩm báo tình hình thực tế: "Phu nhân nói giường của ngài quá cứng, chăn nệm cũng không thoải mái, nàng hồi viện của mình nghỉ tạm."
Thẩm Giai: "..."
Suýt thì quên mất Đỗ Yểu Yểu vẫn luôn là tiểu thư thân kiều thể quý lại kén chọn.
Trước nay nệm giường của nàng đều dùng loại tơ lụa tốt nhất, chăn nhồi tơ tằm mềm mại nhất. Mà hắn trước nay luôn không để ý vật ngoài thân như thế.
"Ngày mai thay đổi toàn bộ giường đi." Thẩm Giai chỉ vào giường, nghĩ ngợi: "Mới toài bộ, y theo phòng của phu nhân."
Mặt Đỗ Yểu Yểu nóng lên, vùi đầu cố gắng giúp hắn nắn vuốt dương vật. Nàng lao động chốc lát, hắn ngược lại trướng lớn thêm một vòng, càng cứng càng nóng.
Tay Đỗ Yểu Yểu hơi mỏi, sau một lần hơi dùng sức, nàng tạm dừng lại. Thẩm Giai thở phì phò xoa nắn ngực nàng thúc giục: "Đừng dừng lại…"
"Tay mỏi quá…" Đỗ Yểu Yểu nhỏ giọng than thở, không tình nguyện lại bắt làm việc.
"Sắp được rồi." Thẩm Giai trấn an hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, vươn tay vào trong yếm nắm lấy một bên vú của nàng.
Nam nhân trên giường đều ôn nhu lừa gạt nữ nhân như vậy. Đỗ Yểu Yểu chỉ có thể ‘chịu thương chịu khó’ phục vụ hắn.
Tay hắn rất mạnh bạo, xoa ngực nàng vừa căng vừa tê dại, đầu ngón tay thô ráp vân vê đầu nhũ, làm cho thân dưới của nàng cũng có chút cảm giác.
"Đừng vậy mà…" Đỗ Yểu Yểu không muốn nhanh như vậy đã làm với hắn, cau mày ngăn lại.
Giọng nàng ngọt ngào mềm mại, ở trên giường nghe chỉ như đang làm nũng. Thẩm Giai không kích thích nhũ tiêm nữa, niết mạnh ngực nàng một cái rồi nhắc nhở: "Đừng có kêu!"
Nếu kêu nữa thì làm luôn!
Đỗ Yểu Yểu ngậm miệng. Một khi nam nhân động dục, cho dù là nữ nhân đang mắng hắn thì có lẽ hắn cũng nghe giống như đang kêu muốn nữa.
Không biết làm suốt bao lâu, Đỗ Yểu Yểu mệt đến mức cổ tay muốn gãy tới nơi mà Thẩm Giai vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, nàng ấm ức thúc giục: "Tay đau… Bắn… chàng mau bắn đi!"
Thẩm Giai bất đắc dĩ thở dốc, dạy nàng: "Ngốc quá, chạm phía trên nhiều vào."
Được rồi, còn cần phải hầu hạ quy đầu. Đỗ Yểu Yểu hoạt động ngón cái và ngón trỏ, trong lúc lên xuống đồng thời xoa ấn đỉnh, móng tay hơi mỏng thỉnh thoảng xẹt qua thịt non trên quy đầu làm Thẩm Giai thở dốc dồn dập hơn.
Trong lúc Đỗ Yểu Yểu vất vả cần cù làm thủ công cũng chỉ có chút phúc lợi này… Nghe soái ca thở dốc phiên bản trực tiếp tại hiện trường.
Dễ nghe đến mức làm người ta mềm cả chân. Nếu như đặt tại trạm nào đó ở hiện đại thì chắc chắn trên màn hình bình luận tràn đầy tiếng hoan hô: ‘Chồng ơi, đụ em!’
"Yểu Yểu, dùng sức!" Thẩm Giai nhân lúc nàng lao động không khỏi ưỡn hông, mồ hôi nặng nề trượt dọc cằm rồi nhỏ xuống, thỉnh thoảng rơi trên mặt Đỗ Yểu Yểu.
Thích đến thế này là sắp bắn nhỉ? Đỗ Yểu Yểu dùng sức kích thích vào thân gậy và quy đầu, mã mắt trên đỉnh thoáng cái mở to, Thẩm Giai kêu rên một tiếng đau đớn, bắn ra đời đời con cháu, ướt đẫm lòng bàn tay nàng.
Đỗ Yểu Yểu khẽ vân vê đầu ngón tay, thật đặc, thật dính, lâu lắm không bắn rồi thì phải.
Thẩm Giai còn đang vương dư âm, nhịp tim kịch liệt dần trở nên bằng phẳng. Tay hắn lần xuống bên ngoài tiết khố của nàng, cảm giác nàng đã thấm ướt lập tức khàn giọng hỏi: "Muốn không?"
Người chứ có phải thánh đâu mà không muốn. Bị hắn sờ, nghe hắn thở dốc, tiếp xúc mờ ám như thế khó tránh sẽ ướt.
Đỗ Yểu Yểu lại kẹp chặt hai chân, từ chối: "Ta đang bệnh."
"Được! Hôm nào lại cho nàng!" Giọng Thẩm Giai thoáng mang theo thương tiếc.
Đỗ Yểu Yểu không tiếp lời.
Hắn sửa lại quần áo, gọi Ngân Diệp ngoài cửa chờ đưa nước ấm và khăn mềm tới, lau sạch tay cho Đỗ Yểu Yểu.
Tay phải của nàng đỏ bừng hơi sưng. Thẩm Giai hình như có hơi áy náy, nhẹ giọng hỏi: "Muốn thoa dược không?"
Dưới ánh nến vàng ấm áp, gò má hắn trắng trẻo, lông mày và lông mi đen nhánh, mặt phiếm hồng và lớp mồ hôi mỏng, không còn lạnh nhạt như lúc trước. Trong giây lát đó lại cho người ta sinh ra lỗi giác rằng hắn rất dịu dàng.
Đỗ Yểu Yểu rút tay lại, nàng không quen sự dịu dàng này, đây chỉ là sự săn sóc của nam nhân sau khi xong việc mà thôi.
Thân là người từng đứng ngoài xem, nàng hiểu rõ con người Thẩm Giai này lạnh nhạt từ tận xương tủy.
Nếu không đã chẳng mặc cho nguyên chủ chết một cách bi thảm như thế.
Nếu sau này nàng không thể nghịch chuyển nội dung cốt truyện, vậy kẻ phải chết rất có thể là chính nàng!
"Không cần, đến mai là không sao." Đỗ Yểu Yểu ra vẻ buồn ngủ, ngáp một cái.
Nguyên chủ yêu kiều, Đỗ Yểu Yểu thì không, chút sưng đỏ như vậy không tính cái gì.
Thẩm Giai mơn trớn lòng bàn tay nàng, lên tiếng trả lời: "Ừ!"
Sau đó lại dặn: "Bệnh không thể tắm rửa, nàng gọi Ngân Diệp lau người cho, ngủ cũng thoải mái chút."
Đỗ Yểu Yểu vốn không định tắm ở chỗ của hắn, sợ hắn không ăn no, kéo nàng chơi trò tắm uyên ương.
Nàng ngoan ngoãn: "Vâng."
Thẩm Giai đi dục thất tắm rửa, Đỗ Yểu Yểu gọi Ngân Diệp, phủ thêm áo lông cáo, xoay người ra cửa.
…
Thẩm Giai nhớ thương Đỗ Yểu Yểu, sợ nàng một mình nhàm chán nên nhanh chóng tắm rửa xong để ra ngoài.
Tóc hắn còn đang nhỏ nước, nhìn giường trống rỗng, hỏi Lục Nhân: "Phu nhân đâu?"
Lục Nhân bẩm báo tình hình thực tế: "Phu nhân nói giường của ngài quá cứng, chăn nệm cũng không thoải mái, nàng hồi viện của mình nghỉ tạm."
Thẩm Giai: "..."
Suýt thì quên mất Đỗ Yểu Yểu vẫn luôn là tiểu thư thân kiều thể quý lại kén chọn.
Trước nay nệm giường của nàng đều dùng loại tơ lụa tốt nhất, chăn nhồi tơ tằm mềm mại nhất. Mà hắn trước nay luôn không để ý vật ngoài thân như thế.
"Ngày mai thay đổi toàn bộ giường đi." Thẩm Giai chỉ vào giường, nghĩ ngợi: "Mới toài bộ, y theo phòng của phu nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.