Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
Chương 29:
Hoa Khuyết Khuyết
31/12/2022
Công chúa lấy thần tử, vậy chắc chắn sẽ làm chính thê. Nhưng nếu như gả cho Thái tử thì lại chỉ có thể làm sườn phi. Phu nhân thần tử không thể hưu, Thái tử phi không thể phế.
Mà Hồng Ngạc lại coi trọng Thẩm Giai, người nổi danh là ác quan bên ngoài. Nam nhân càng khó làm thì công chúa kiêu ngạo kia càng muốn chinh phục.
Công chúa nổi giận rời đi.
"Thẩm Giai." Đỗ Yểu Yểu lại còn gọi hắn, thở dài nói: "Chàng không nên vì ta mà đắc tội với Hồng Ngạc công chúa, càng không cần phải..."
Làm việc thì cần phải giữ lại một đường lui, có gì sau này còn có thể gặp lại. Đừng nhìn hiện tại hai người này đánh đánh chém chém như vậy, chẳng may tương lai lại tốt hơn thì người thê tử là này đây chắc chắn sẽ thành nhân bánh. Làm mất lòng cả hai bên, không một ai quan tâm, một chút đường sống cũng không có luôn.
"Yểu Yểu, đừng sợ." Thẩm Gia đỡ Yểu Yểu ngồi xuống, trấn an nói: "Tất cả mọi chuyện đều có ta rồi, đừng lo."
Đưa Đỗ Yểu Yểu tham gia cung yến là vì trong lòng Thẩm Giai có chút gì đó gọi là thích nàng, đồng thời cũng có ý muốn lấy nàng để chặn đóa hoa đào Hồng Ngạc kia ở bên ngoài. Hiện tại hắn rất vừa lòng với Đỗ Yểu Yểu nên không nghĩ tới chuyện đổi một vị phu nhân khác.
Đỗ Yểu Yểu không muốn xen vào chuyện giữa hai người họ nhưng lại không thể nói thẳng để Thẩm Giai đi giao lưu với Hồng Ngạc được.
Nàng bảo Ngân Diệp mang áo lông cừu tới, nói nhỏ với Thẩm Giai: "Ta đi tịnh phòng chút rồi quay lại."
"Muốn ta đi với nàng không?" Thẩm Giai kéo tay nàng.
"Không cần." Đỗ Yểu Yểu lắc đầu cười, đè thấp âm thanh: "Ta đi nhà xí, chàng đi theo để làm gì? Nếu để người ta biết sẽ chê cười chúng ta đấy."
"Ừm." Thẩm Giai cũng cười, khẽ gãi lòng bàn tay nàng: "Đi đi, ở trong cung có nhiều người, nhất định phải cẩn thận."
"Được." Đỗ Yểu Yểu rút tay lại rồi rời đi.
Bước ra khỏi cửa điện, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật là, làm gì có thê tử nào hiền huệ tri kỷ như nàng chứ? Còn phải tìm đủ mọi cách để tạo cơ hội cho phu quân.
Nàng không ở trong đó, nếu như Thẩm Giai có tâm tư gì với Hồng Ngạc mà lại ngại không thể biểu hiện ra thì cũng không cần bận tâm nữa.
Nam nhân ấy mà, ở trước mặt nữ nhân vừa mới làm không lâu thì sao có thể lập tức xoay người đối xử ôn nhu tử tế với nữ nhân khác được chứ? Đỗ Yểu Yểu nàng hiểu, hơn nữa hình tượng nam nhân thâm tình thắm thiết chỉ cần được thiết lập một chút thôi là có thể kích thích tinh thần theo đuổi của đối phương.
Chúc bọn họ 'vương bát đậu xanh, sớm ngày đôi mắt'.
Cho nàng thành công rút lui!
Là lần đầu tiên tiến cung nên Ngân Diệp cũng không biết đường, mà Đỗ Yểu Yểu càng không biết. Hai người đi loanh quanh ở vùng phụ cận mấy vòng, lạnh đến mức run bần bật, lại bị một cung nữ bê canh không cẩn thận va vào, làm ướt áo choàng lông cừu của nàng.
"Phu nhân, phải làm sao đây?" Ngân Diệp vội vàng lấy khăn tay lau vết bẩn trên áo của Đỗ Yểu Yểu: "Không thì chúng ta quay lại yến tiệc đi?"
Đỗ Yểu Yểu trầm tư, nàng không biết hiện tại Thẩm Giai và Hồng Ngạc đã phát triển tới bước nào rồi. Thẩm Giai đã đi giải thích chưa? Hồng Ngạc đã tha thứ hay chưa? Hai người có làm lành lại như cũ không?
Nàng không nghĩ đến việc quay lại yến tiệc để làm chướng mắt công chúa.
"Phu nhân, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đáng chết..." Cung nữ không cẩn thận va vào người nàng vừa rồi quỳ trên mặt đất, run rẩy giải thích.
"Không sao." Đỗ Yểu Yểu lơ đễnh nói: "Ngươi đứng dậy rồi đi làm việc đi."
"Tiện nhân mắt mù! Vậy mà lại dám va vào Ngự sử phu nhân, Thẩm đại nhân nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi!" Một vị ma ma đi tới giáo huấn cung nữ.
Bên này ít đèn, vị ma ma kia lên tiếng dọa Đỗ Yểu Yểu hết hồn.
Ma ma híp mắt cười ninh: "Phu nhân không sao chứ ạ?"
Đỗ Yểu Yểu lắc đầu. Ma ma lại trừng mắt quát cung nữ: "Coi như ngươi may mắn, phu nhân thiện lương không so đo. Còn không mau cút đi!"
Cung nữ kia hoảng sợ chạy đi.
"Ngươi nhận ra ta?" Đỗ Yểu Yểu tò mò hỏi. Nàng đã đổi phong cách ăn mặc, rất ít người có thể nhìn ra nàng.
Ma ma khẳng định: "Lão nô là người Đông cung."
A, hóa ra là người của cấp trên của Thẩm Gia nha. Nhưng theo như trong sách ghi lại, Sở Chính không coi trọng tiểu tiết, có thể nói là một đời minh quân. Vậy tại sao hạ nhân của Đông cung lại hành xử như vậy?
Ma ma nhìn áo choàng lông cừu trên người Đỗ Yểu Yểu, chủ động nói: "Phu nhân, lão nô đưa ngài đến thiên điện để tắm rửa thay quần áo."
Đỗ Yểu Yểu do dự, không dám tùy tiện đi theo. Ma ma thấy thế thì hiểu rõ, đưa lệnh bài Đông cung ra cho nàng.
Đỗ Yểu Yểu lúc này mới miễn cưỡng yên tâm, đi theo nàng đến thiên điện.
Vừa mới đi vào trong thiên điện, Ngân Diệp còn chưa bước vào thì cửa đã bị người bên ngoài đóng sập lại, tiếng khóa 'lạch cạch' vang lên.
Phía sau màn che truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân.
"Yểu Yểu muội muội, lại gặp mặt rồi."
Mà Hồng Ngạc lại coi trọng Thẩm Giai, người nổi danh là ác quan bên ngoài. Nam nhân càng khó làm thì công chúa kiêu ngạo kia càng muốn chinh phục.
Công chúa nổi giận rời đi.
"Thẩm Giai." Đỗ Yểu Yểu lại còn gọi hắn, thở dài nói: "Chàng không nên vì ta mà đắc tội với Hồng Ngạc công chúa, càng không cần phải..."
Làm việc thì cần phải giữ lại một đường lui, có gì sau này còn có thể gặp lại. Đừng nhìn hiện tại hai người này đánh đánh chém chém như vậy, chẳng may tương lai lại tốt hơn thì người thê tử là này đây chắc chắn sẽ thành nhân bánh. Làm mất lòng cả hai bên, không một ai quan tâm, một chút đường sống cũng không có luôn.
"Yểu Yểu, đừng sợ." Thẩm Gia đỡ Yểu Yểu ngồi xuống, trấn an nói: "Tất cả mọi chuyện đều có ta rồi, đừng lo."
Đưa Đỗ Yểu Yểu tham gia cung yến là vì trong lòng Thẩm Giai có chút gì đó gọi là thích nàng, đồng thời cũng có ý muốn lấy nàng để chặn đóa hoa đào Hồng Ngạc kia ở bên ngoài. Hiện tại hắn rất vừa lòng với Đỗ Yểu Yểu nên không nghĩ tới chuyện đổi một vị phu nhân khác.
Đỗ Yểu Yểu không muốn xen vào chuyện giữa hai người họ nhưng lại không thể nói thẳng để Thẩm Giai đi giao lưu với Hồng Ngạc được.
Nàng bảo Ngân Diệp mang áo lông cừu tới, nói nhỏ với Thẩm Giai: "Ta đi tịnh phòng chút rồi quay lại."
"Muốn ta đi với nàng không?" Thẩm Giai kéo tay nàng.
"Không cần." Đỗ Yểu Yểu lắc đầu cười, đè thấp âm thanh: "Ta đi nhà xí, chàng đi theo để làm gì? Nếu để người ta biết sẽ chê cười chúng ta đấy."
"Ừm." Thẩm Giai cũng cười, khẽ gãi lòng bàn tay nàng: "Đi đi, ở trong cung có nhiều người, nhất định phải cẩn thận."
"Được." Đỗ Yểu Yểu rút tay lại rồi rời đi.
Bước ra khỏi cửa điện, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật là, làm gì có thê tử nào hiền huệ tri kỷ như nàng chứ? Còn phải tìm đủ mọi cách để tạo cơ hội cho phu quân.
Nàng không ở trong đó, nếu như Thẩm Giai có tâm tư gì với Hồng Ngạc mà lại ngại không thể biểu hiện ra thì cũng không cần bận tâm nữa.
Nam nhân ấy mà, ở trước mặt nữ nhân vừa mới làm không lâu thì sao có thể lập tức xoay người đối xử ôn nhu tử tế với nữ nhân khác được chứ? Đỗ Yểu Yểu nàng hiểu, hơn nữa hình tượng nam nhân thâm tình thắm thiết chỉ cần được thiết lập một chút thôi là có thể kích thích tinh thần theo đuổi của đối phương.
Chúc bọn họ 'vương bát đậu xanh, sớm ngày đôi mắt'.
Cho nàng thành công rút lui!
Là lần đầu tiên tiến cung nên Ngân Diệp cũng không biết đường, mà Đỗ Yểu Yểu càng không biết. Hai người đi loanh quanh ở vùng phụ cận mấy vòng, lạnh đến mức run bần bật, lại bị một cung nữ bê canh không cẩn thận va vào, làm ướt áo choàng lông cừu của nàng.
"Phu nhân, phải làm sao đây?" Ngân Diệp vội vàng lấy khăn tay lau vết bẩn trên áo của Đỗ Yểu Yểu: "Không thì chúng ta quay lại yến tiệc đi?"
Đỗ Yểu Yểu trầm tư, nàng không biết hiện tại Thẩm Giai và Hồng Ngạc đã phát triển tới bước nào rồi. Thẩm Giai đã đi giải thích chưa? Hồng Ngạc đã tha thứ hay chưa? Hai người có làm lành lại như cũ không?
Nàng không nghĩ đến việc quay lại yến tiệc để làm chướng mắt công chúa.
"Phu nhân, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đáng chết..." Cung nữ không cẩn thận va vào người nàng vừa rồi quỳ trên mặt đất, run rẩy giải thích.
"Không sao." Đỗ Yểu Yểu lơ đễnh nói: "Ngươi đứng dậy rồi đi làm việc đi."
"Tiện nhân mắt mù! Vậy mà lại dám va vào Ngự sử phu nhân, Thẩm đại nhân nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi!" Một vị ma ma đi tới giáo huấn cung nữ.
Bên này ít đèn, vị ma ma kia lên tiếng dọa Đỗ Yểu Yểu hết hồn.
Ma ma híp mắt cười ninh: "Phu nhân không sao chứ ạ?"
Đỗ Yểu Yểu lắc đầu. Ma ma lại trừng mắt quát cung nữ: "Coi như ngươi may mắn, phu nhân thiện lương không so đo. Còn không mau cút đi!"
Cung nữ kia hoảng sợ chạy đi.
"Ngươi nhận ra ta?" Đỗ Yểu Yểu tò mò hỏi. Nàng đã đổi phong cách ăn mặc, rất ít người có thể nhìn ra nàng.
Ma ma khẳng định: "Lão nô là người Đông cung."
A, hóa ra là người của cấp trên của Thẩm Gia nha. Nhưng theo như trong sách ghi lại, Sở Chính không coi trọng tiểu tiết, có thể nói là một đời minh quân. Vậy tại sao hạ nhân của Đông cung lại hành xử như vậy?
Ma ma nhìn áo choàng lông cừu trên người Đỗ Yểu Yểu, chủ động nói: "Phu nhân, lão nô đưa ngài đến thiên điện để tắm rửa thay quần áo."
Đỗ Yểu Yểu do dự, không dám tùy tiện đi theo. Ma ma thấy thế thì hiểu rõ, đưa lệnh bài Đông cung ra cho nàng.
Đỗ Yểu Yểu lúc này mới miễn cưỡng yên tâm, đi theo nàng đến thiên điện.
Vừa mới đi vào trong thiên điện, Ngân Diệp còn chưa bước vào thì cửa đã bị người bên ngoài đóng sập lại, tiếng khóa 'lạch cạch' vang lên.
Phía sau màn che truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân.
"Yểu Yểu muội muội, lại gặp mặt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.