Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
Chương 2:
Hoa Khuyết Khuyết
29/12/2022
Đỗ Yểu Yểu vẫn luôn nghĩ nên đối phó với nam chính như thế nào, nhưng đợi đến khi nghĩ xong, cơ thể yếu ớt này đã đổ bệnh rồi. Tiểu thư yêu kiều đúng là tiểu thư yêu kiều, một chậu nước đã bị cảm lạnh, sốt suốt mấy ngày.
Nàng bị bệnh mà nam chính cũng không thèm quan tâm. Khi bệnh gần khỏi, Đỗ Yểu Yểu quyết định sẽ ra tay trước, đi tìm nam chính.
Tỳ nữ Ngân Diệp chuẩn bị xong nước nóng trong phòng tắm, Kim Chi đỡ Đỗ Yểu Yểu qua tắm.
Một thùng sữa bò trắng thật lớn, bên trên thả cánh hoa đào khô, trong trắng có hồng, hương thơm lượn lờ, khiến người ta thèm ăn đến mức muốn húp một ngụm.
Đỗ Yểu Yểu ở đây mấy ngày, đã dần thích ứng được cuộc sống xa hoa của nguyên chủ.
Đây là đại tiểu thư xuất thân nhà giàu, ngoài việc không có tài hoa ra thì mọi thứ ăn mặc đều là tốt nhất.
Vóc dáng và dung mạo vô cùng xinh đẹp, lại được điều dưỡng tỉ mỉ, nhưng gu thẩm mỹ quá kém, cộng thêm quá gầy, eo nhỏ như eo kiến, kén ăn nên cơ thể yếu ớt, đi mấy bước đã thở dốc.
Giống như Lâm Đại Ngọc, Tây Thi, đẹp thì đẹp thật.
Mắt to, lông mi dài, mũi miệng nhỏ, môi và tai phấn hồng, trông như một đứa trẻ xinh đẹp.
Mỹ nhân như vậy, vậy thì tại sao cuối cùng nam chính lại giết ‘nàng’ cơ chứ? Đúng là không có tâm gì cả!
Đỗ Yểu Yểu tắm xong, bỏ đi lớp trang điểm lòe loẹt của nguyên chủ trước kia, chỉ mặc một bộ quần áo thuần xanh, thoa chút phấn son nhạt trên má và môi.
Lúc ra ngoài, nàng khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng, dáng người thướt tha.
Nam chính ở thư phòng, cách viện của Đỗ Yểu Yểu một khoảng vườn. Đỗ Yểu Yểu đi qua vườn hoa đó.
Trời âm u, có sương mù nhẹ, có hoa mai vàng điểm tô. Nàng gặp hai người ở đường mòn.
Một béo một gầy, quần áo gọn gàng xinh đẹp. Đỗ Yểu Yểu đoán, hai người này là đồng liêu chốn quan trường của nam chính, tới phủ để tìm hắn.
Nàng không muốn chạm mặt nên xoay người đi qua một bên.
Tên béo kia nhìn thấy nàng, mắt sáng lên, cơ thể béo ục ịch đuổi theo.
Đỗ Yểu Yểu không tiện chạy tiếp, làm bộ học theo tỳ nữ chào hai người họ.
Tên béo híp đôi mắt nhỏ lại, quan sát trên dưới, ánh mắt dừng lại trước ngực nàng hơi lâu. Người gầy trông văn nhã thanh tú, cũng biết lễ phép, trong mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên rồi lại rời mắt đi.
Đỗ Yểu Yểu và Thẩm Giai thành thân ba năm, hai người này là bạn của Thẩm Giai. Theo lý mà nói, hai người này nhất định đã từng gặp nàng.
Nhưng... Trước kia nguyên chủ có thể nói là quá khó coi? Trang điểm như quỷ, ăn mặc lòe loẹt. Hiện tại nàng thay đổi bề ngoài, thêm nước vào canh suông lại khiến người khác chú ý.
Tên béo đảo mắt, hỏi: "Ngươi là ai?"
Kim Chi đang muốn trả lời giúp thì Đỗ Yểu Yểu đã cưới lời: "Là tỳ nữ trong phủ."
"Ồ..." Tên béo phát ra tiếng cảm thán đầy hàm ý, hiển nhiên là không tin.
Nữ chủ nhân trong phủ quyến rũ biểu ca, bị tạt nước lạnh, bị phong hàn nằm liệt giường mấy ngày không dậy nổi, mỹ nhân như vậy sao có thể là tỳ nữ được? Tên mập đánh giá, đây hẳn là mỹ cơ mà người ta hối lộ Thẩm Giai.
Không dám cho danh phận, lấy danh nghĩa tỳ nữ để hầu hạ bên cạnh, là nam nhân thì đều hiểu cả.
Đỗ Yểu Yểu không muốn nói ra thân phận của mình. Đỗ Yểu Yểu ‘mới’ xuất hiện đã gây ra chuyện náo loạn cả kinh thành, nàng còn chưa thăm dò được sắc mặt nam chính nên cũng không muốn tùy tiện đắc tội bạn hắn làm gì.
Dùng chân để nghĩ cũng biết hai tên này nhất định cũng bất bình thay cho nam chính, không vừa mắt với nàng.
Đợi sau khi hai người đó đi, Đỗ Yểu Yểu sai Ngân Diệp đi nói với tiểu tư ở thư phòng của Thẩm Giai, bảo hắn làm việc xong thì đến gặp nàng, nàng có việc cần tìm.
Đỗ Yểu Yểu từ từ tản bộ, rèn luyện cơ thể, suy nghĩ xem lát nữa phải đối phó với nam chính thế nào.
Sở Đắc và Lâm Thư Ngạn vào thư phòng của Thẩm Giai, sau khi nói xong công vụ, Sở Đắc dùng bàn tay mập mạp gạt nắp chung trà, khách khí nói: "Thẩm huynh, hiền đệ có chuyện muốn nhờ."
Sở Đắc là con thứ năm của đương kim hoàng đế, cùng với Thẩm Giai làm việc dưới quyền của Thái tử, thường ngày đã quen muốn gì được nấy, làm gì có khách sáo như vậy?
Thẩm Giai đoán không phải là chuyện gì tốt nên lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Sở Đắc cười ha ha: "Vừa rồi ta nhìn thấy một tỳ nữ xinh đẹp ngoài vườn nhà huynh, tướng mạo, vóc dáng thật là... Dám hỏi Thẩm huynh, nếu huynh không tiện hưởng thụ thì có thể tặng ta không?"
Thẩm Giai từng nhận mỹ nhân, nhưng lại chưa từng hưởng thụ, vì Đỗ Yểu Yểu là một nữ nhân hay ghen. Nàng cho phép Thẩm Giai xã giao trong quan trường nhưng không cho phép hắn đụng vào nữ nhân khác. Còn chính nàng, trong nhà ngoài nhà đều có nam nhân.
Thẩm Giai nghĩ: ‘Sở Đắc đã quen phong nguyệt, ôm vô số mỹ nhân, sẽ không rung động vì một nữ tử bình thường, sao tỳ nữ trong phủ lại có thể lọt vào mắt hắn ta sao?’
"Rất đẹp hả?" Thẩm Giai nhìn Lâm Thư Ngạn.
Lâm Thư Ngạn là một thư sinh thành thật, y gật đầu: "Quả thực là hiếm thấy."
Thẩm Giai nửa tin nửa ngờ, sai tiểu tư: "Mang người tới đây, ta hỏi thử."
Đỗ Yểu Yểu đi vào phòng cởi áo khoác xuống, lò lửa trong thư phòng cháy rực, phòng ấm như mùa xuân.Nàng vận động bên ngoài một lúc, trán rịn mồ hôi, hai má ửng hồng.
Vì ôm tâm tư lấy lòng nam chính nên quần áo nàng mặc bên trong đều được suy tính cả. Ngực đầy đặn, eo vô cùng nhỏ, vạt váy thướt tha quét trên sàn nhà.
Mùi thơm nhẹ bay tới trước. Thẩm Giai ngửi thấy mùi quen thuộc, còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ thì Đỗ Yểu Yểu đã vào phòng.
"Ực." Sở Đắc nuốt nước miếng. Thẩm Giai nhìn Đỗ Yểu Yểu, lại nhìn Sở Đắc, cau mày.
Ánh mắt Sở Đắc dính lên người Đỗ Yểu Yểu, chỉ vào nàng mà nói: "Thẩm huynh, đây chính là tỳ nữ mà ta nói."
Thẩm Giai đứng dậy đi đến trước mặt Đỗ Yểu Yểu, cản tầm mắt của hai người kia, nghiêm mặt nói: "Đây là tiện nội."
Sở Đắc ngơ ngẩn, không dám tin mà hỏi: "Đây là Đỗ Yểu Yểu sao?"
Nàng bị bệnh mà nam chính cũng không thèm quan tâm. Khi bệnh gần khỏi, Đỗ Yểu Yểu quyết định sẽ ra tay trước, đi tìm nam chính.
Tỳ nữ Ngân Diệp chuẩn bị xong nước nóng trong phòng tắm, Kim Chi đỡ Đỗ Yểu Yểu qua tắm.
Một thùng sữa bò trắng thật lớn, bên trên thả cánh hoa đào khô, trong trắng có hồng, hương thơm lượn lờ, khiến người ta thèm ăn đến mức muốn húp một ngụm.
Đỗ Yểu Yểu ở đây mấy ngày, đã dần thích ứng được cuộc sống xa hoa của nguyên chủ.
Đây là đại tiểu thư xuất thân nhà giàu, ngoài việc không có tài hoa ra thì mọi thứ ăn mặc đều là tốt nhất.
Vóc dáng và dung mạo vô cùng xinh đẹp, lại được điều dưỡng tỉ mỉ, nhưng gu thẩm mỹ quá kém, cộng thêm quá gầy, eo nhỏ như eo kiến, kén ăn nên cơ thể yếu ớt, đi mấy bước đã thở dốc.
Giống như Lâm Đại Ngọc, Tây Thi, đẹp thì đẹp thật.
Mắt to, lông mi dài, mũi miệng nhỏ, môi và tai phấn hồng, trông như một đứa trẻ xinh đẹp.
Mỹ nhân như vậy, vậy thì tại sao cuối cùng nam chính lại giết ‘nàng’ cơ chứ? Đúng là không có tâm gì cả!
Đỗ Yểu Yểu tắm xong, bỏ đi lớp trang điểm lòe loẹt của nguyên chủ trước kia, chỉ mặc một bộ quần áo thuần xanh, thoa chút phấn son nhạt trên má và môi.
Lúc ra ngoài, nàng khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng, dáng người thướt tha.
Nam chính ở thư phòng, cách viện của Đỗ Yểu Yểu một khoảng vườn. Đỗ Yểu Yểu đi qua vườn hoa đó.
Trời âm u, có sương mù nhẹ, có hoa mai vàng điểm tô. Nàng gặp hai người ở đường mòn.
Một béo một gầy, quần áo gọn gàng xinh đẹp. Đỗ Yểu Yểu đoán, hai người này là đồng liêu chốn quan trường của nam chính, tới phủ để tìm hắn.
Nàng không muốn chạm mặt nên xoay người đi qua một bên.
Tên béo kia nhìn thấy nàng, mắt sáng lên, cơ thể béo ục ịch đuổi theo.
Đỗ Yểu Yểu không tiện chạy tiếp, làm bộ học theo tỳ nữ chào hai người họ.
Tên béo híp đôi mắt nhỏ lại, quan sát trên dưới, ánh mắt dừng lại trước ngực nàng hơi lâu. Người gầy trông văn nhã thanh tú, cũng biết lễ phép, trong mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên rồi lại rời mắt đi.
Đỗ Yểu Yểu và Thẩm Giai thành thân ba năm, hai người này là bạn của Thẩm Giai. Theo lý mà nói, hai người này nhất định đã từng gặp nàng.
Nhưng... Trước kia nguyên chủ có thể nói là quá khó coi? Trang điểm như quỷ, ăn mặc lòe loẹt. Hiện tại nàng thay đổi bề ngoài, thêm nước vào canh suông lại khiến người khác chú ý.
Tên béo đảo mắt, hỏi: "Ngươi là ai?"
Kim Chi đang muốn trả lời giúp thì Đỗ Yểu Yểu đã cưới lời: "Là tỳ nữ trong phủ."
"Ồ..." Tên béo phát ra tiếng cảm thán đầy hàm ý, hiển nhiên là không tin.
Nữ chủ nhân trong phủ quyến rũ biểu ca, bị tạt nước lạnh, bị phong hàn nằm liệt giường mấy ngày không dậy nổi, mỹ nhân như vậy sao có thể là tỳ nữ được? Tên mập đánh giá, đây hẳn là mỹ cơ mà người ta hối lộ Thẩm Giai.
Không dám cho danh phận, lấy danh nghĩa tỳ nữ để hầu hạ bên cạnh, là nam nhân thì đều hiểu cả.
Đỗ Yểu Yểu không muốn nói ra thân phận của mình. Đỗ Yểu Yểu ‘mới’ xuất hiện đã gây ra chuyện náo loạn cả kinh thành, nàng còn chưa thăm dò được sắc mặt nam chính nên cũng không muốn tùy tiện đắc tội bạn hắn làm gì.
Dùng chân để nghĩ cũng biết hai tên này nhất định cũng bất bình thay cho nam chính, không vừa mắt với nàng.
Đợi sau khi hai người đó đi, Đỗ Yểu Yểu sai Ngân Diệp đi nói với tiểu tư ở thư phòng của Thẩm Giai, bảo hắn làm việc xong thì đến gặp nàng, nàng có việc cần tìm.
Đỗ Yểu Yểu từ từ tản bộ, rèn luyện cơ thể, suy nghĩ xem lát nữa phải đối phó với nam chính thế nào.
Sở Đắc và Lâm Thư Ngạn vào thư phòng của Thẩm Giai, sau khi nói xong công vụ, Sở Đắc dùng bàn tay mập mạp gạt nắp chung trà, khách khí nói: "Thẩm huynh, hiền đệ có chuyện muốn nhờ."
Sở Đắc là con thứ năm của đương kim hoàng đế, cùng với Thẩm Giai làm việc dưới quyền của Thái tử, thường ngày đã quen muốn gì được nấy, làm gì có khách sáo như vậy?
Thẩm Giai đoán không phải là chuyện gì tốt nên lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Sở Đắc cười ha ha: "Vừa rồi ta nhìn thấy một tỳ nữ xinh đẹp ngoài vườn nhà huynh, tướng mạo, vóc dáng thật là... Dám hỏi Thẩm huynh, nếu huynh không tiện hưởng thụ thì có thể tặng ta không?"
Thẩm Giai từng nhận mỹ nhân, nhưng lại chưa từng hưởng thụ, vì Đỗ Yểu Yểu là một nữ nhân hay ghen. Nàng cho phép Thẩm Giai xã giao trong quan trường nhưng không cho phép hắn đụng vào nữ nhân khác. Còn chính nàng, trong nhà ngoài nhà đều có nam nhân.
Thẩm Giai nghĩ: ‘Sở Đắc đã quen phong nguyệt, ôm vô số mỹ nhân, sẽ không rung động vì một nữ tử bình thường, sao tỳ nữ trong phủ lại có thể lọt vào mắt hắn ta sao?’
"Rất đẹp hả?" Thẩm Giai nhìn Lâm Thư Ngạn.
Lâm Thư Ngạn là một thư sinh thành thật, y gật đầu: "Quả thực là hiếm thấy."
Thẩm Giai nửa tin nửa ngờ, sai tiểu tư: "Mang người tới đây, ta hỏi thử."
Đỗ Yểu Yểu đi vào phòng cởi áo khoác xuống, lò lửa trong thư phòng cháy rực, phòng ấm như mùa xuân.Nàng vận động bên ngoài một lúc, trán rịn mồ hôi, hai má ửng hồng.
Vì ôm tâm tư lấy lòng nam chính nên quần áo nàng mặc bên trong đều được suy tính cả. Ngực đầy đặn, eo vô cùng nhỏ, vạt váy thướt tha quét trên sàn nhà.
Mùi thơm nhẹ bay tới trước. Thẩm Giai ngửi thấy mùi quen thuộc, còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ thì Đỗ Yểu Yểu đã vào phòng.
"Ực." Sở Đắc nuốt nước miếng. Thẩm Giai nhìn Đỗ Yểu Yểu, lại nhìn Sở Đắc, cau mày.
Ánh mắt Sở Đắc dính lên người Đỗ Yểu Yểu, chỉ vào nàng mà nói: "Thẩm huynh, đây chính là tỳ nữ mà ta nói."
Thẩm Giai đứng dậy đi đến trước mặt Đỗ Yểu Yểu, cản tầm mắt của hai người kia, nghiêm mặt nói: "Đây là tiện nội."
Sở Đắc ngơ ngẩn, không dám tin mà hỏi: "Đây là Đỗ Yểu Yểu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.