Xuyên Thành Vương Phi Lưu Đày, Ta Kéo Cả Nhà Chồng Cùng Làm Giàu
Chương 26:
Nhu Nạo Khinh Mạn
06/06/2024
Văn thị nhìn những phí nhập hộ này, do dự muốn chỉ vào một thôn trong số đó, thôn này chỉ cần một quán tiền là được.
Vẫn là Hứa Thấm Ngọc mắt nhanh tay lẹ chỉ vào một nơi gọi là trấn Nguyên Bảo: "Nương, chúng ta nhập hộ ở đây đi, nơi này có bến tàu, cũng gần thành Nhiêu Châu nhất, còn có binh lính tuần tra, an ninh chắc chắn tốt, ở đây thuận tiện vào thành, trấn lại lớn, cái gì cũng không thiếu, sau này còn có thể làm chút buôn bán nhỏ các thứ."
Vừa rồi nàng ở bên ngoài nghe không ít tiểu thương nhắc đến trấn Nguyên Bảo, biết trấn Nguyên Bảo có một bến tàu rất lớn.
Có kênh đào, tất nhiên sẽ có bến tàu.
Kênh đào này ngoài việc quan gia vận chuyển than và sắt, thì cũng có không ít thương đội làm ăn trên kênh đào.
Còn có hai trấn khác cũng có bến tàu nhưng trấn Nguyên Bảo lớn nhất, bến tàu cũng lớn nhất, dân số cũng là đông nhất trong số các trấn.
Huống hồ, Nguyên Bảo, Nguyên Bảo Nguyên Bảo, nghe thôi đã thấy rất có lời, rất cát tường.
Văn thị nhìn phí nhập hộ của trấn Nguyên Bảo, mười lượng bạc một người.
Bà ấy không nhịn được nói: "Ngọc Nương, mười lượng bạc một người thật sự quá đắt, chúng ta ngoài một trăm năm mươi lượng này thì không còn gì nữa, nhập hộ còn phải mua nhà mua đồ ăn mặc dùng hàng khác, hơn nữa trên người phải luôn để lại chút tiền bạc, không thể một hơi tiêu hết, lỡ như có chỗ nào cần dùng tiền, chẳng phải chỉ biết trơ mắt sao."
Trước kia bà ấy cũng muốn đến một trấn tốt hơn nhưng mười lượng một người, thật sự đau lòng.
Nguy Huyền lại bị bệnh, Nguy Huyền từ nhỏ đã lớn lên trong bình thuốc, thuốc dùng cũng quý, nên bà ấy mới nghĩ đến chuyện để lại nhiều tiền bạc phòng ngừa bất trắc.
Hứa Thấm Ngọc lắc đầu: "Nương, ta vẫn thấy trấn lớn hơn thì tốt hơn, sau này làm chút sinh kế cũng không cần từ trong thôn chạy đến trấn, chúng ta có sáu người, nhập hộ tốn sáu mươi lượng, còn dư chín mươi lượng, đến trấn Nguyên Bảo trước tiên không vội mua nhà, cứ thuê trước, chín mươi lượng còn lại thế nào cũng đủ dùng, nương thấy thế nào?"
Nếu thật sự đến loại thôn nhỏ đó, nàng muốn làm chút sinh kế cũng cực kỳ khó khăn, còn phải mỗi ngày chạy đến trấn, người đều mệt chết.
Văn thị do dự không quyết, nhìn về phía Bùi Gia Ninh và Bùi Nguy Huyền.
Bùi Gia Ninh nâng mí mắt: "Nghe theo tứ tẩu đi."
Một đường chứng kiến tài nấu nướng của tứ tẩu, biết sau này an cư lạc nghiệp, e rằng cũng phải dựa vào tài nấu nướng của tứ tẩu để duy trì sinh kế, nếu thật sự đến thôn nhập hộ, không thể để tứ tẩu ngày ngày chạy đến trấn, không phải mệt chết tứ tẩu sao.
Bùi Nguy Huyền cũng ừ một tiếng.
Thấy hài tử đều đồng ý nhập hộ trấn Nguyên Bảo, Văn thị đành đồng ý.
Nộp tiền bạc, lấy được giấy chứng nhận hộ tịch, một đám người rời khỏi nha môn đi tìm khách điếm tạm thời ở lại, còn phải đi mời lang trung cho Bùi Nguy Huyền.
Vừa rời đi, liền đụng phải một đám người Văn gia.
Một đám người Văn gia vào thành trước tiên đi tìm khách điếm ở lại, rồi mới đến nha môn nhập hộ.
Văn lão gia tử chỉ riêng đích tử đã có hai, còn có một thứ tử, ba người nhi tử cũng đều sinh hài tử, hài tử bọn họ lại sinh thêm chắt, cho nên Văn gia chỉ tính riêng nhân khẩu đã có hai ba mươi người, ngay cả ở kinh thành cũng thuộc loại gia tộc nhân khẩu đông đúc.
Thấy Văn thị, người Văn gia đều không cho bà ấy sắc mặt tốt, trực tiếp phớt lờ bà ấy đi vào nha môn.
Vẫn là Hứa Thấm Ngọc mắt nhanh tay lẹ chỉ vào một nơi gọi là trấn Nguyên Bảo: "Nương, chúng ta nhập hộ ở đây đi, nơi này có bến tàu, cũng gần thành Nhiêu Châu nhất, còn có binh lính tuần tra, an ninh chắc chắn tốt, ở đây thuận tiện vào thành, trấn lại lớn, cái gì cũng không thiếu, sau này còn có thể làm chút buôn bán nhỏ các thứ."
Vừa rồi nàng ở bên ngoài nghe không ít tiểu thương nhắc đến trấn Nguyên Bảo, biết trấn Nguyên Bảo có một bến tàu rất lớn.
Có kênh đào, tất nhiên sẽ có bến tàu.
Kênh đào này ngoài việc quan gia vận chuyển than và sắt, thì cũng có không ít thương đội làm ăn trên kênh đào.
Còn có hai trấn khác cũng có bến tàu nhưng trấn Nguyên Bảo lớn nhất, bến tàu cũng lớn nhất, dân số cũng là đông nhất trong số các trấn.
Huống hồ, Nguyên Bảo, Nguyên Bảo Nguyên Bảo, nghe thôi đã thấy rất có lời, rất cát tường.
Văn thị nhìn phí nhập hộ của trấn Nguyên Bảo, mười lượng bạc một người.
Bà ấy không nhịn được nói: "Ngọc Nương, mười lượng bạc một người thật sự quá đắt, chúng ta ngoài một trăm năm mươi lượng này thì không còn gì nữa, nhập hộ còn phải mua nhà mua đồ ăn mặc dùng hàng khác, hơn nữa trên người phải luôn để lại chút tiền bạc, không thể một hơi tiêu hết, lỡ như có chỗ nào cần dùng tiền, chẳng phải chỉ biết trơ mắt sao."
Trước kia bà ấy cũng muốn đến một trấn tốt hơn nhưng mười lượng một người, thật sự đau lòng.
Nguy Huyền lại bị bệnh, Nguy Huyền từ nhỏ đã lớn lên trong bình thuốc, thuốc dùng cũng quý, nên bà ấy mới nghĩ đến chuyện để lại nhiều tiền bạc phòng ngừa bất trắc.
Hứa Thấm Ngọc lắc đầu: "Nương, ta vẫn thấy trấn lớn hơn thì tốt hơn, sau này làm chút sinh kế cũng không cần từ trong thôn chạy đến trấn, chúng ta có sáu người, nhập hộ tốn sáu mươi lượng, còn dư chín mươi lượng, đến trấn Nguyên Bảo trước tiên không vội mua nhà, cứ thuê trước, chín mươi lượng còn lại thế nào cũng đủ dùng, nương thấy thế nào?"
Nếu thật sự đến loại thôn nhỏ đó, nàng muốn làm chút sinh kế cũng cực kỳ khó khăn, còn phải mỗi ngày chạy đến trấn, người đều mệt chết.
Văn thị do dự không quyết, nhìn về phía Bùi Gia Ninh và Bùi Nguy Huyền.
Bùi Gia Ninh nâng mí mắt: "Nghe theo tứ tẩu đi."
Một đường chứng kiến tài nấu nướng của tứ tẩu, biết sau này an cư lạc nghiệp, e rằng cũng phải dựa vào tài nấu nướng của tứ tẩu để duy trì sinh kế, nếu thật sự đến thôn nhập hộ, không thể để tứ tẩu ngày ngày chạy đến trấn, không phải mệt chết tứ tẩu sao.
Bùi Nguy Huyền cũng ừ một tiếng.
Thấy hài tử đều đồng ý nhập hộ trấn Nguyên Bảo, Văn thị đành đồng ý.
Nộp tiền bạc, lấy được giấy chứng nhận hộ tịch, một đám người rời khỏi nha môn đi tìm khách điếm tạm thời ở lại, còn phải đi mời lang trung cho Bùi Nguy Huyền.
Vừa rời đi, liền đụng phải một đám người Văn gia.
Một đám người Văn gia vào thành trước tiên đi tìm khách điếm ở lại, rồi mới đến nha môn nhập hộ.
Văn lão gia tử chỉ riêng đích tử đã có hai, còn có một thứ tử, ba người nhi tử cũng đều sinh hài tử, hài tử bọn họ lại sinh thêm chắt, cho nên Văn gia chỉ tính riêng nhân khẩu đã có hai ba mươi người, ngay cả ở kinh thành cũng thuộc loại gia tộc nhân khẩu đông đúc.
Thấy Văn thị, người Văn gia đều không cho bà ấy sắc mặt tốt, trực tiếp phớt lờ bà ấy đi vào nha môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.