Xuyên Thư 70: Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Tàn Tật
Chương 32: Gà Rừng Hầm Khoai Tây
Hạ Ngũ Dương Tróc Miết
10/12/2023
Ngủ trưa dậy, cô lại đưa em gái chồng đến nhà bác cả, sau đó lên núi tiếp tục công việc đốn củi của mình.
Hôm nay Từ Thanh Lê tương đối may mắn, không chỉ rút được 10 lần rút thăm may mắn, lên núi đốn củi còn gặp gà rừng, một con gà rừng siêu đần.
Cô dễ dàng bắt được nó, tối nay sẽ ăn nó, gà hầm!
Từ Thanh Lê nhặt củi thêm một lát, cảm thấy cũng được rồi, thấy sắc trời cũng không còn sớm nên muốn về nhà nấu cơm.
Ai ngờ vừa xuống núi đã đụng mặt Đường Uyển Như.
Miệng chó không phun ra được ngà voi, Đường Uyển Như vừa mở miệng đã ghẹo gan người ta.
“Ái chà, không phải thanh niên trí thức Từ đây sao? Sao còn tự mình lên núi nhặt củi thế này? Không sợ ăn nắng đen da à?”
Từ Thanh Lê nhếch môi, nói một câu: “Răng cô dính rau kìa.”
“Hả?”
Từ Thanh Lê cũng mặc kệ phản ứng của cô ta là gì, đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Đường Uyển Như đứng chết trân tại chỗ, trong đầu cứ vang vọng câu nói của Từ Thanh Lê.
Răng cô dính rau kìa, răng cô dính rau kìa, răng cô dính rau kìa.
Giữa trưa cô ta ăn bánh hẹ, không phải là giắt răng thật đấy chứ?
Nếu thật sự có dính, cô ta đã mang theo hàm răng dính rau như thế nói chuyện với Tần Giang ư?
Tưởng tượng tới cảnh kia, Đường Uyển Như lập tức khó chịu.
Cô ta vội vàng chạy về điểm thanh niên trí thức, tìm gương soi thử, phát hiện răng không hề dính rau.
Cô ta thở phào một hơi, nhưng lại nhớ tới lời Từ Thanh Lê nói, nếu răng cô ta không dính rau, tại sao cô lại nói như thế chứ?
Đường Uyển Như nghĩ mãi vẫn không ra.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra nguyên do, cô ta quyết định lát nữa sẽ đi hỏi người khác.
Bên này, Từ Thanh Lê vui vẻ ngân nga bài hát về nhà, trước tiên đun nước vặt lông gà, sau đó chặt nhỏ để một bên.
Con gà rừng này không lớn, thịt cũng ít, phải thêm chút rau củ nữa mới được. Từ Thanh Lê thích nhất là gà hầm khoai tây hoặc gà hầm nấm hương, nấu kiểu gì cũng ngon.
Nhưng gà hầm khoai tây hợp ăn với cơm hơn.
Nên Từ Thanh Lê muốn nấu gà hầm khoai tây, nhưng phải nấu cơm cái đã.
Haiz! Lại nhớ những ngày tháng có nồi cơm điện rồi!
Nấu gần xong thì cậu em Cố Trường Sâm cũng tan học về nhà.
Cậu bé đứng ở cửa phòng bếp hít một hơi: “Chị đang hầm gà ạ?”
“Ừ, buổi chiều chị nhặt củi có bắt được một con gà rừng?”
Cố Trường Sâm lập tức nói: “Chị giỏi quá đi, lần sau chị lên núi nhớ cầm theo súng nhé.”
“Súng.”
“Dạ, súng săn của cha đấy, lúc trước cha hay lên núi đi săn, còn bắt được cả lợn rừng nữa!”
Từ Thanh Lê gật đầu.
Cô nghĩ chắc lúc này quốc gia còn chưa cấm súng.
“Được rồi, nhưng chị không biết dùng súng.”
Cố Trường Sâm nói: “Dễ ấy mà, mùa đông năm nay anh cả về, chị bảo anh cả dạy chị là được.”
“Anh cả bắn súng giỏi lắm, đứng đầu cả đội luôn!”
Nói đến anh trai mình, Cố Trường Sâm tự hào cười tít mắt.
Từ Thanh Lê cười đáp một câu được rồi, sau đó mở tủ bát lấy một cái bát lớn ra, múc một ít thịt gà.
“Trường Sâm, em mang cái này qua biếu nhà bác cả nhé.”
Một chén thịt gà, cả nhà ăn chắc chắn không đủ, nhưng đây cũng không phải cho cả nhà họ ăn, mà là biếu bác cả với bác gái ăn.
“Dạ.”
Cố Trường Sâm bưng bát đi sang nhà bác cả.
Hôm nay Từ Thanh Lê tương đối may mắn, không chỉ rút được 10 lần rút thăm may mắn, lên núi đốn củi còn gặp gà rừng, một con gà rừng siêu đần.
Cô dễ dàng bắt được nó, tối nay sẽ ăn nó, gà hầm!
Từ Thanh Lê nhặt củi thêm một lát, cảm thấy cũng được rồi, thấy sắc trời cũng không còn sớm nên muốn về nhà nấu cơm.
Ai ngờ vừa xuống núi đã đụng mặt Đường Uyển Như.
Miệng chó không phun ra được ngà voi, Đường Uyển Như vừa mở miệng đã ghẹo gan người ta.
“Ái chà, không phải thanh niên trí thức Từ đây sao? Sao còn tự mình lên núi nhặt củi thế này? Không sợ ăn nắng đen da à?”
Từ Thanh Lê nhếch môi, nói một câu: “Răng cô dính rau kìa.”
“Hả?”
Từ Thanh Lê cũng mặc kệ phản ứng của cô ta là gì, đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Đường Uyển Như đứng chết trân tại chỗ, trong đầu cứ vang vọng câu nói của Từ Thanh Lê.
Răng cô dính rau kìa, răng cô dính rau kìa, răng cô dính rau kìa.
Giữa trưa cô ta ăn bánh hẹ, không phải là giắt răng thật đấy chứ?
Nếu thật sự có dính, cô ta đã mang theo hàm răng dính rau như thế nói chuyện với Tần Giang ư?
Tưởng tượng tới cảnh kia, Đường Uyển Như lập tức khó chịu.
Cô ta vội vàng chạy về điểm thanh niên trí thức, tìm gương soi thử, phát hiện răng không hề dính rau.
Cô ta thở phào một hơi, nhưng lại nhớ tới lời Từ Thanh Lê nói, nếu răng cô ta không dính rau, tại sao cô lại nói như thế chứ?
Đường Uyển Như nghĩ mãi vẫn không ra.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra nguyên do, cô ta quyết định lát nữa sẽ đi hỏi người khác.
Bên này, Từ Thanh Lê vui vẻ ngân nga bài hát về nhà, trước tiên đun nước vặt lông gà, sau đó chặt nhỏ để một bên.
Con gà rừng này không lớn, thịt cũng ít, phải thêm chút rau củ nữa mới được. Từ Thanh Lê thích nhất là gà hầm khoai tây hoặc gà hầm nấm hương, nấu kiểu gì cũng ngon.
Nhưng gà hầm khoai tây hợp ăn với cơm hơn.
Nên Từ Thanh Lê muốn nấu gà hầm khoai tây, nhưng phải nấu cơm cái đã.
Haiz! Lại nhớ những ngày tháng có nồi cơm điện rồi!
Nấu gần xong thì cậu em Cố Trường Sâm cũng tan học về nhà.
Cậu bé đứng ở cửa phòng bếp hít một hơi: “Chị đang hầm gà ạ?”
“Ừ, buổi chiều chị nhặt củi có bắt được một con gà rừng?”
Cố Trường Sâm lập tức nói: “Chị giỏi quá đi, lần sau chị lên núi nhớ cầm theo súng nhé.”
“Súng.”
“Dạ, súng săn của cha đấy, lúc trước cha hay lên núi đi săn, còn bắt được cả lợn rừng nữa!”
Từ Thanh Lê gật đầu.
Cô nghĩ chắc lúc này quốc gia còn chưa cấm súng.
“Được rồi, nhưng chị không biết dùng súng.”
Cố Trường Sâm nói: “Dễ ấy mà, mùa đông năm nay anh cả về, chị bảo anh cả dạy chị là được.”
“Anh cả bắn súng giỏi lắm, đứng đầu cả đội luôn!”
Nói đến anh trai mình, Cố Trường Sâm tự hào cười tít mắt.
Từ Thanh Lê cười đáp một câu được rồi, sau đó mở tủ bát lấy một cái bát lớn ra, múc một ít thịt gà.
“Trường Sâm, em mang cái này qua biếu nhà bác cả nhé.”
Một chén thịt gà, cả nhà ăn chắc chắn không đủ, nhưng đây cũng không phải cho cả nhà họ ăn, mà là biếu bác cả với bác gái ăn.
“Dạ.”
Cố Trường Sâm bưng bát đi sang nhà bác cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.