Xuyên Thư 70: Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Tàn Tật
Chương 26: Lên Núi Đốn Củi
Hạ Ngũ Dương Tróc Miết
10/12/2023
Giữa trưa lúc đón cô bé về, Từ Thanh Lê đã đánh tiếng với bác gái.
Mấy hôm nay cô định sẽ lên núi đốn củi, đành gửi nhờ Trường Nguyệt ở nhà bác cả.
Bác gái nói không sao hết, trông một đứa là trông, trông thêm vài đứa cũng là trông.
Hơn nữa cô bé Trường Nguyệt này cũng chẳng cần ai trông, cô bé chơi rất ngoan với hai cô cháu gái.
Chưa kể, hai hôm trước Từ Thanh Lê tặng đường đỏ và mì sợi, lần này lại tặng bánh bông lan, bà trông cháu giúp một lát thì có sao đâu.
Bác gái rất vui vẻ đồng ý.
Từ Thanh Lê đưa bé con Cố Trường Nguyệt tới nhà bác cả xong thì cầm rìu và một sợi dây thừng đi lên núi.
Người trong đại đội của bọn họ đều bận rộn lo việc đồng áng, khéo cả đại đội Thanh Sơn này chỉ có một mình cô rảnh rỗi mà thôi.
Không đúng, còn hai người nữa.
Từ Thanh Lê đụng mặt hai thanh niên trí thức đã gặp mặt lúc ngồi xe bò hôm trước, Chu Dương và Tần Giang.
Thoạt nhìn có vẻ hai người này cũng lên núi nhặt củi.
Nghe nói hai người này tới từ thủ đô, trong nhà cũng có chỗ dựa.
Nhìn bọn họ nhàn nhã như thế hẳn là không thiếu tiền và phiếu, cả đại đội đều bận như thế mà họ cũng chẳng ra đồng.
Xem ra cũng lười y như cô rồi.
“Thanh niên trí thức Từ cũng ra nhặt củi à?”
Hai người Chu Dương và Tần Giang cũng nhìn thấy cô, thế là đi tới chào hỏi.
Từ Thanh Lê gật đầu, không nói nhiều với bọn họ.
Cô đâu có thân quen gì với họ chứ.
Sau khi Từ Thanh Lê rời đi, Chu Dương nhìn Tần Giang, chậc chậc hai tiếng: “Mắt cậu sắp dán lên lưng người ta rồi đấy, thích tới thế cơ à?”
“Nhưng thích cũng bằng thừa, người ta kết hôn rồi, chồng cô ấy còn là quân nhân nữa, cậu định phá hoại quân hôn à?”
Tần Giang nhíu mày nhìn anh ta: “Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”
“Ừ thì tôi nói tầm bậy tầm bạ, thế đã được chưa!”
Chu Dương nhún vai, rồi lại hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải cái cô thanh niên trí thức họ Đường ở điểm thanh niên trí thức chúng ta rất tốt với cậu à, cậu không rung rinh chút nào sao?”
Tần Giang cạn lời: “Cậu thích thì đi mà rung rinh.”
Nói xong Tần Giang cũng đi thẳng, không để ý tới anh ta nữa.
“Ơ kìa cậu nói thế mà nghe được à, liên quan gì tới tôi chứ!”
Chu Dương vội vàng đuổi theo.
Từ Thanh Lê bên này một mình đốn củi nhàn tênh.
Có thẻ kỹ năng Lực Lớn Như Trâu có khác, làm việc không cần dùng sức gì nhiều, vô cùng nhàn nhã.
Đến xế chiều, Từ Thanh Lê cõng năm bó củi to về nhà.
Tiến độ nhiệm vụ đã kéo 10%, hôm nay xem như ổn rồi, ngày mai lại tiếp tục cố gắng nào.
Từ Thanh Lê về nhà, đầu tiên là rửa tay, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Tối nay ăn cơm, thức ăn có thịt rang cháy cạnh, đậu đũa xào, cà chua dằm đường.
Cà chua là bác gái cho cô.
Từ Thanh Lê nấu cơm cũng có tiêu chuẩn riêng, bình thường thức ăn và cơm cô nấu đều vừa đủ, không thừa ra bao giờ.
Nấu cơm xong, cậu em chồng Cố Trường Sâm cũng đã tan học về, Từ Thanh Lê bảo cậu bé sang nhà bác cả đón em gái về.
Mấy hôm nay cô định sẽ lên núi đốn củi, đành gửi nhờ Trường Nguyệt ở nhà bác cả.
Bác gái nói không sao hết, trông một đứa là trông, trông thêm vài đứa cũng là trông.
Hơn nữa cô bé Trường Nguyệt này cũng chẳng cần ai trông, cô bé chơi rất ngoan với hai cô cháu gái.
Chưa kể, hai hôm trước Từ Thanh Lê tặng đường đỏ và mì sợi, lần này lại tặng bánh bông lan, bà trông cháu giúp một lát thì có sao đâu.
Bác gái rất vui vẻ đồng ý.
Từ Thanh Lê đưa bé con Cố Trường Nguyệt tới nhà bác cả xong thì cầm rìu và một sợi dây thừng đi lên núi.
Người trong đại đội của bọn họ đều bận rộn lo việc đồng áng, khéo cả đại đội Thanh Sơn này chỉ có một mình cô rảnh rỗi mà thôi.
Không đúng, còn hai người nữa.
Từ Thanh Lê đụng mặt hai thanh niên trí thức đã gặp mặt lúc ngồi xe bò hôm trước, Chu Dương và Tần Giang.
Thoạt nhìn có vẻ hai người này cũng lên núi nhặt củi.
Nghe nói hai người này tới từ thủ đô, trong nhà cũng có chỗ dựa.
Nhìn bọn họ nhàn nhã như thế hẳn là không thiếu tiền và phiếu, cả đại đội đều bận như thế mà họ cũng chẳng ra đồng.
Xem ra cũng lười y như cô rồi.
“Thanh niên trí thức Từ cũng ra nhặt củi à?”
Hai người Chu Dương và Tần Giang cũng nhìn thấy cô, thế là đi tới chào hỏi.
Từ Thanh Lê gật đầu, không nói nhiều với bọn họ.
Cô đâu có thân quen gì với họ chứ.
Sau khi Từ Thanh Lê rời đi, Chu Dương nhìn Tần Giang, chậc chậc hai tiếng: “Mắt cậu sắp dán lên lưng người ta rồi đấy, thích tới thế cơ à?”
“Nhưng thích cũng bằng thừa, người ta kết hôn rồi, chồng cô ấy còn là quân nhân nữa, cậu định phá hoại quân hôn à?”
Tần Giang nhíu mày nhìn anh ta: “Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”
“Ừ thì tôi nói tầm bậy tầm bạ, thế đã được chưa!”
Chu Dương nhún vai, rồi lại hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải cái cô thanh niên trí thức họ Đường ở điểm thanh niên trí thức chúng ta rất tốt với cậu à, cậu không rung rinh chút nào sao?”
Tần Giang cạn lời: “Cậu thích thì đi mà rung rinh.”
Nói xong Tần Giang cũng đi thẳng, không để ý tới anh ta nữa.
“Ơ kìa cậu nói thế mà nghe được à, liên quan gì tới tôi chứ!”
Chu Dương vội vàng đuổi theo.
Từ Thanh Lê bên này một mình đốn củi nhàn tênh.
Có thẻ kỹ năng Lực Lớn Như Trâu có khác, làm việc không cần dùng sức gì nhiều, vô cùng nhàn nhã.
Đến xế chiều, Từ Thanh Lê cõng năm bó củi to về nhà.
Tiến độ nhiệm vụ đã kéo 10%, hôm nay xem như ổn rồi, ngày mai lại tiếp tục cố gắng nào.
Từ Thanh Lê về nhà, đầu tiên là rửa tay, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Tối nay ăn cơm, thức ăn có thịt rang cháy cạnh, đậu đũa xào, cà chua dằm đường.
Cà chua là bác gái cho cô.
Từ Thanh Lê nấu cơm cũng có tiêu chuẩn riêng, bình thường thức ăn và cơm cô nấu đều vừa đủ, không thừa ra bao giờ.
Nấu cơm xong, cậu em chồng Cố Trường Sâm cũng đã tan học về, Từ Thanh Lê bảo cậu bé sang nhà bác cả đón em gái về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.