Chương 37
Công Tử Vu Ca
05/02/2022
CHƯƠNG 33
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Đừng khóc." Anh cũng chỉ có thể nói như vậy.
Dì Vương mang nước ấm lại đây, Chu Hải Quyền nghe thấy tiếng bước chân của bà, liền lui về phía sau một bước, đem khăn giấy bị nước mắt dính ướt nắm chặt trong lòng bàn tay.
Dì Vương tiến vào, nói: "Sao lại khóc thế này?"
"Người uống say, cứ như vậy." Chu Hải Quyền nói, "Dì chăm sóc tốt cho cậu ấy, cháu về trước phòng đi."
Dì Vương gật gật đầu, dùng khăn lông thấm nước ấm, giúp Tiếu Dao lau mặt. Tiếu Dao còn không thành thật, vẫn luôn lẩm bẩm không chịu để bà đến gần, Chu Hải Quyền đi đến cửa phòng, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh đứng dưới ánh đèn ở cửa phòng một hồi, nước mắt trên khăn giấy, đã hoàn toàn nhiễm ướt lòng bàn tay anh.
"Cậu không phải tửu lượng khá tốt sao, sao lại uống say." Dì Vương một bên giúp hắn sát một bên nói: "Hải Vinh này cũng là không được, cũng không nhìn chút."
Chờ bà giúp Tiếu Dao lau mặt xong, mới nhớ tới Tiếu Dao hiện giờ còn nằm ở trên sô pha, đã quên bảo Chu Hải Quyền giúp bà đem Tiếu Dao ôm đến trên giường. Bà tự mình thử trước, hỏi Tiếu Dao: "Còn có thể đứng lên không?"
Tiếu Dao híp mắt nhìn bà, hiển nhiên đã không còn ý thức gì. Bà thử thăm dò muốn kéo Tiếu Dao lên, không nghĩ tới Tiếu Dao giống như một bãi bùn, cậu tuy rằng gầy, rốt cuộc cũng là nam nhân, bà căn bản kéo không nhúc nhích.
Dì Vương thở hồng hộc mà buông cậu ra, đành phải lại đi tìm Chu Hải Quyền: "Cậu đỡ cậu ấy lên giường đi, tôi kéo không nổi cậu ấy."
Chu Hải Quyền lại vào phòng Tiếu Dao, ôm Tiếu Dao lên dễ như trở bàn tay. Tiếu Dao mảnh khảnh, được anh ôm vào trong ngực quả thực giống đứa trẻ không chịu lớn không lớn, cánh tay trắng nõn rũ xuống. Dì Vương ở phía sau cảm thán nói: "Vẫn là cậu sức lực lớn, tôi làm thế nào cũng không nhúc nhích nổi cậu ấy."
Tiếu Dao uống rượu xong, trên người nóng thật sự, mùi rượu cũng nặng, huân* Chu Hải Quyền, có một loại thơm ngọt kỳ dị. Chu Hải Quyền chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, xúc cảm thân thể liền phá lệ rõ ràng, anh ôm Tiếu Dao vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, ai biết thời điểm muốn đứng dậy, Tiếu Dao bỗng nhiên vươn tay lên, ôm cổ anh, sau đó cọ cọ gương mặt anh.
*Dạng như xông hơi á mọi người, mùi hương nhiệt độ làm ảnh hưởng đến con người.
Nếu là thân thể ấm áp còn có thể chịu đựng, nhưng thời điểm gương mặt hai người dán vào nhau, Chu Hải Quyền cơ hồ bị ngốc, kiểu dáng vẻ cả người chấn động ngay cả dì Vương cũng phát hiện, bà cũng cảm thấy có chút quẫn bách*, bà biết Chu Hải Quyền người này có chút thói ở sạch, đại khái là chán ghét người uống say rượu cọ anh, liền thò qua quay lại gỡ cánh tay Tiếu Dao, Tiếu Dao còn hừ vài tiếng, tựa hồ rất không vui. Dì Vương xấu hổ mà nói: "Uống say, uống say."
*Không biết làm sao.
Chu Hải Quyền gắt gao nhấp môi, không nói một câu, chỉ bắt lấy Tiếu Dao cánh tay, thong thả nhưng kiên định mà gỡ tay cậu ra, lúc này mới ngồi dậy.
Đồ vật trong lòng ngực Tiếu Dao đã không còn, quay lại ôm chăn của mình, như bạch tuộc cuốn lấy chăn của mình, một chân đáp ở mặt trên, quần bị căng khẩn, hình dáng hai cánh mông liền hiện rõ lên.
Chu Hải Quyền nói: "Được rồi, dì chăm sóc cậu ấy đi."
Dì Vương nói: "Thật là làm phiền cậu, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
Bà nói liền cầm lấy một góc chăn mỏng, đắp lên nửa người Tiếu Dao, cũng may hiện giờ trời nóng, mặc quần áo ngủ, không có chăn cũng không quan trọng.
Lúc muốn đi ra, Chu Hải Quyền nhìn thấy hoa hồng cắm ở đầu giường, hoa hồng vẫn tươi đẹp như cũ, hương thơm như cũ, nhưng đã đến lúc cưới, lúc diễm quang* nhất qua đi, rốt cuộc vẫn là sắp héo tàn.
*Tươi đẹp.
Đi rồi cũng không ngủ được, mãi cho đến sau nửa đêm, ngược lại đổ chút mồ hôi, anh đi xuống dưới lầu uống gì đó, kết quả đi đến lầu một, lại thấy bên cạnh sô pha sáng lên ánh đèn nhỏ, Chu Đồng đi chân trần đặt ở trên bàn, khay bên cạnh đặt một chai rượu.
Anh ngừng một chút, sau đó đi qua chỗ cô, Chu Đồng quay đầu thấy anh, liền duỗi tay lau đôi mắt, cười nhìn anh một cái, buông ly rượu trong tay: "Em sao lại còn chưa ngủ nha?"
Chu Hải Quyền ngồi xuống ở đối diện cô: "Nói một chút đi, làm sao vậy?"
Chu Đồng cười một chút, nước mắt lại bừng lên, cô lau lần thứ hai, đôi mắt phiếm quang, nói: "Không có gì."
"Chị với anh rễ có phải có vấn đề gì hay không?"
Chu Đồng kéo ít tóc ra sau tai, mặt hơi hơi rũ xuống, mang dán vẻ khóc nức nở đã lâu không thấy, nói: "Hải Quyền, em nói vì sao cảm tình đều sẽ thay đồi, chị tìm người yêu nhất kết hôn, vì cái gì cũng đi tới tình trạng hôm nay này."
"Anh ta xuất quỹ*?"
*Ngoại tình.
Chu Đồng lắc đầu, mũi hít hít, nói: "Anh ấy chỉ nói không sống cùng chị nổi nữa, muốn ly hôn. Chị cũng không biết đi như thế nào đến một bước này......"
Cô nói lại khóc lên, rất thương tâm, Chu Hải Quyền đi đến ngồi bên cạnh cô, cô liền dựa lên vai Chu Hải Quyền, nước mắt làm ướt áo ngủ của anh.
"Có phải người đều sẽ thay đổi hay không?" Cô nói.
"Cũng có bất biến. Xem người." Chu Hải Quyền nói, "Không có việc gì, chị còn có mấy người bọn em ở đây, sống không nổi thì ly, nhà chúng ta lại không phải nuôi không nổi."
Người nhà bọn họ, ở bên ngoài chịu một chút ủy khuất anh cũng không muốn.
Đôi mắt Chu Đồng hạ nơi ở ánh đèn tỏa sáng yếu ớt, cô lại dụi mắt, khóc cười nói: "Lúc trước chị khăng khăng phải gả cho một người nước ngoài, em nhiều lần khuyên chị suy xét rõ ràng, khả năng chị nên nghe em, em thường nói, kết hôn phải thận trọng, tranh thủ cả đời chỉ kết một lần, chị đây làm chị gái, lại mở đầu cái hư."
Hôn nhân của Chu Đồng khả năng đã xảy ra vấn đề, Chu Hải Quyền kỳ thật đã sớm đã nhận ra. Hạnh phúc hôn nhân là không giấu được, chính là bất hạnh hôn nhân, mặc kệ hai phu thê ở bên ngoài diễn như thế nào, chi tiết đều sẽ bán đứng bọn họ. Sau khi khuyên Chu Đồng đi nghỉ ngơi, Chu Hải Quyền dọn dẹp bàn, đi phòng tắm tắm rửa. Nước ấm cọ rửa thân thể cao lớn đĩnh bạt của anh, hùng eo kiện mông, cường tráng rắn chắc. Anh lại có chút bực bội, anh từ nhỏ đã sống trong bi kịch hôn nhân, làm con trưởng, tra tấn anh chịu đựng so với Chu Hải Vinh bọn họ càng nhiều hơn, do đó dưỡng thành thống hận xuất quỹ và không chịu trách nhiệm, cũng thống hận hơn nữa là sợ hãi hôn nhân tra tấn lẫn nhau. Hiện giờ hôn nhân của chị cũng xuất hiện vấn đề, càng làm cho anh kiên định quyết tâm của chính mình, anh sau này nếu kết hôn, nhất định phải đem hôn nhân đặt ở vị trí đầu tiên, lấy ra nỗ lực bình sinh mà mình có, để che chở tình yêu của mình.
- ----------------- (Chuẩn bị tinh thần, xin đừng quá so sánh hai người nha, ai cũng có hoàn cảnh riêng)
Thời điểm Chu Hải Vinh tỉnh lại từ trong cơn mơ, nhìn thấy một khuôn mặt mỹ lệ mà xa lạ ở trên giường, nháy mắt thanh tỉnh.
"Cậu, dậy cho tôi!" Hắn một tay kéo Tô Lâm dậy, "Sao cậu lại ở trên giường của tôi?!"
Tô Lâm mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhìn thấy hắn cũng giật mình một cái: "Ta thao*!"
*Nói bậy.
Cậu ta lập tức ý thức được mình không có mặc quần áo, chỉ vào Chu Hải Vinh nói: "Anh...... Anh...... Anh...... Hai chúng ta......"
Chu Hải Vinh đã bọc chăn đi xuống giường, chăn bị hắn bọc đi, Tô Lâm lập tức che đậy thân thể: "Anh làm gì?!"
"Cậu nhanh đi cho tôi!"
Tô Lâm đầu hoa não trướng, cậu ta thật sự không nhớ rõ mình là như thế nào cùng Chu Hải Vinh ngủ trên một cái giường, bởi vì tình huống không rõ ràng lắm, cũng không tiện nổi bão, đành phải nhanh chóng xuống giường nhặt quần áo, quần áo đều ném trên, cậu ta tròng quần lót lên, nhanh tay lấy quần, Chu Hải Vinh còn bọc chăn đứng ở bên cạnh: "Đó là quần của tôi!"
Tô Lâm nhanh chân lấy một cái khác, sau khi mặc vào, quay đầu nhìn Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh tóc tai lộn xộn, vậy mà còn rất dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Tô Lâm đỏ mặt, nhặt áo khoác lên liền chạy ra đi, mới vừa chạy ra ngoài, đã gặp được vài người, chỉ chốc lát cửa phòng phía sau mở ra, Chu Hải Vinh liền ném giày cậu ta ra, "Ầm" một tiếng lại đóng cửa phòng lại.
Tô Lâm còn đang phát ngốc, hoảng hoảng loạn loạn mà mang giày vào, còn không biết vị trí của mình là nơi nào.
Cậu ta chỉ nhớ rõ ngày hôm qua mọi người cùng nhau uống rượu, cậu ta cùng Chu Hải Vinh thêm bảy tám người cùng nhau uống, trong đó còn có hai người bạn ở quán bar của cậu ta, sau đó là uống say hay như thế nào đó ra thế này, sao lại lên đến giường Chu Hải Vinh, cậu ta thật sự không biết.
Cậu ta hoảng hoảng loạn loạn ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc xe, lúc ngồi vào xe lý trí đã trở lại một chút, cậu ta cảm thấy chính mình hẳn là cũng không có cùng Chu Hải Vinh bạch bạch bạch*, bởi vì cậu ta cũng không có cảm giác được cái gì không khoẻ.
*18+
Hay là nói...... cậu ta đem Chu Hải Vinh làm......
Hình ảnh quá toan sảng*, quả thực không dám nghĩ!
*Ghê rợn mà tục.
Chu Hải Vinh ngơ ngác nằm trên giường, xốc lên chăn nhìn nhìn, lại không có biện pháp xác định hắn ngày hôm qua có cùng Tô Lâm phát sinh quan hệ hay không.
Bất quá căn cứ kinh nghiệm của hắn, hẳn là không có...... Chỉ là hắn lại mơ mơ hồ hồ, nhớ rõ chính mình đêm qua hình như mơ thấy gì đó không thuần khiết......
Bất quá chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hắn như thế nào một chút cũng không nhớ rõ!
Hắn đang bực bội, di động bỗng nhiên rung lên một hồi, dọa tới mức hắn run một cái, nhanh chóng cầm lên, vừa nhìn, là bạn của hắn gửi tới: "Đêm qua thoải mái không?"
Hắn lập tức gọi điện thoại qua: "Rốt cuộc sao lại thế này?!"
Đám bằng hữu kia của hắn đang cùng nhau ăn bữa sáng: "Ở Nhà ăn Khách sạn gặp."
Chu Hải Vinh nhanh chóng mặc quần áo đi xuống lầu, vừa hỏi rõ ràng ngọn nguồn, quả thực tức muốn chửi má nó.
Nguyên lai đám bằng hữu kia cảm thấy hắn đêm qua có ý đồ với Tô Lâm, cho nên sau khi uống say, đem hai người bọn họ đưa đến trên một cái giường.
"Con mắt nào của bọn mày thấy tao có ý với cậu ta?!"
"Mày ngày hôm qua uống nhiều quá rượu, ánh mắt nhìn người ta có bao nhiêu thàm khát nha!"
"Lúc để hai người vào cùng một phòng, mày còn cười tủm tỉm rất gấp gáp nga!"
Có sao?! Chu Hải Vinh thật sự không nhớ rõ. Hắn nghẹn đã rất lâu là không sai, bất quá hắn tự nhận là chính mình tuy rằng hoa một chút, nhưng nhiều nhất là chỉ nhìn, chưa từng có nghĩ tới thật sự phản bội Tiếu Dao.
"Mày làm sao đây, không phải ngủ một vũ công, có cái gì nha, trước kia loại chuyện tình này làm còn thiếu chắc?"
Chu Hải Vinh hùng hùng hổ hổ, chỉ sợ Tiếu Dao đã biết.
Mặc kệ văn đam mỹ, hay là văn ngôn tình, chỉ cần không phải văn học chủ nghĩa hiện thực, trên cơ bản đều có một ước định thành quy tục*: Vai chính đối với người mà hắn yêu, nhất định phải là đặc biệt.
Chính quy thụ nếu không phải nam nhân duy nhất bên người công, vậy cần thiết nhất là một điều đặc biệt, thân thể và tinh thần, trên cơ bản tất có một cái là đặc biệt, đoạn tình yêu này mới có thể trở thành chân ái bất đồng cùng cảm tình dĩ vãng.
Pháo hôi thụ sở dĩ trở thành pháo hôi, chính là cậu ấy đối với công mà nói, không đủ đặc biệt. Cho nên ở thời điểm cùng Tiếu Dao yêu đương, Chu Hải Vinh cũng không có thể làm được chuyện chuyên tâm, trung trinh như một.
Pháo hôi thụ bi thảm chỗ ở chỗ, tác dụng của người này là hy sinh chính mình, dùng để làm đá kê chân công, hoa hoa công tử sau khi trải qua mài giũa của cậu ấy rốt cuộc hoàn mỹ vô khuyết, sau đó đưa đến tay chính quy thụ.
Lúc Tiếu Dao từ trong cơn mơ tỉnh lại, thể xác và tinh thần thoải mái.
Cậu muốn đi bắt gian nha.
Nói là bắt gian, kỳ thật cũng không đúng, bởi vì cậu cũng không có nhìn thấy hiện trường gian tình, cậu là thông qua tin nhắn WeChat biết đến, chị em của cậu kể rõ ràng, đã gửi mấy cái tin nhắn qua: "Sao lại thế này a tỷ muội, như thế nào bên ngoài đều đang truyền, có một vũ công đem đàn ông của em ngủ rồi?!"
Phía sau còn phụ họa ảnh chụp group chat khác, có hình có chân tướng, nói có mũi có mắt*.
*Có nghe có thấy: Nói có sách mách có chứng.
Đêm qua lúc uống nhiều, cậu còn có chút khó chịu, tuy rằng khó chịu này đại bộ phận đều là bởi vì chính mình, nhưng cùng Chu Hải Vinh cũng có chút quan hệ, mặc dù làm người đọc, nhìn thấy loại sự tình này cũng sẽ không vui không thoải mái. Bất quá hôm nay sáng sớm lên, cậu ngược lại có một loại cảm giác: "Quả nhiên là như thế này, cùng tiểu thuyết giống nhau".
Đem hết thảy đều quy kết đến trên tiểu thuyết, chính mình liền từ giữa rút ra ngoài, cậu đối với Chu Hải Vinh lại không cảm tình, Tô Lâm lại là chân mệnh thiên tử của Chu Hải Vinh, chuyện này thật sự không có gì phải khổ sở, cậu sở dĩ không vui, là bởi vì khi cậu làm người đọc, trạm chính là Chu Tiếu đảng. Từ góc nhìn fans chính quy thụ, đây quả thực là chuyện tốt đại khoái nhân tâm*: Trà xanh kỹ nữ hao hết tâm tư kết quả lại là công dã tràng, làm sao lại không gọi người vỗ tay hoan hô!
*Lòng người vui vẻ.
Tựa như lúc trước Chu Tô đảng, ở dưới bình luận: "Tiếu Dao đáng thương? Cậu ta có cái gì đáng thương? Cậu ta còn không phải là giả bạch liên hoa lừa gạt cảm tình Chu Hải Vinh sao? Chẳng lẽ không có Tô Lâm, cậu ta cùng Chu Hải Vinh có thể lâu dài? Chu Hải Vinh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện bộ mặt trà xanh kỹ nữ, sau đó đá cậu ta!"
"Đúng vậy, vì cái gì nói Tô Lâm chúng ta là tiểu tam, cậu ấy cũng không muốn phát sinh loại chuyện này được chứ?! Không thấy được về sau cậu ấy nhìn thấy Chu Hải Vinh liền vòng qua sao? Các ngươi cho rằng Chu Hải Vinh là miếng bánh thơm sao? Hắn căn bản là không kiên định, nếu không phải Tô Lâm cải tạo hắn, loại tính cách này của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ xuất quỹ! Tô Lâm mặt đẹp tính cách tốt có tài hoa, nam nhân theo đuổi cậu ấy xếp thành hàng dài nha!"
"Đại đại, đừng để Tô Lâm của chúng tôi chịu ủy khuất, xin cho cậu ấy làm pháo hôi đi, đem Chu Hải Vinh tặng cho Tiếu Dao, tra nam xứng bích trì, thiên trường địa cửu!"
*Đoạn này mình đổi xưng hô vì đây là lời của Chu Tô đảng, fan Tô Lâm.
Cũng không biết người Chu gia sau khi biết chuyện này, sẽ là phản ứng gì.
Cậu rời giường, dưới chân còn có chút mềm, thời điểm đi đến toilet cửa, thấy bên trong có người, là Chu Hải Quyền, đang rửa mặt.
"Anh cả sớm." Cậu chào hỏi.
Chu Hải Quyền trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, nhìn cậu một cái, thấy khóe miệng cậu mang theo tươi cười lười biếng, sửng sốt một chút.
"Sớm." Anh nói.
Tiếu Dao xoa xoa đôi mắt, lê dép lê đi vào bên trong, chỉ chốc lát truyền đến thanh âm cậu đi tiểu, Chu Hải Quyền mặt đỏ lại hắc, nhanh chóng súc miệng đi ra ngoài.
Anh cảm thấy về sau cần thiết giáo dục Tiếu Dao một chút, tuy rằng hai người bọn họ đều là nam nhân, nhưng quan hệ ở vị trí kia, về sau vẫn là phải chú ý một ít. Ở trước mặt anh chồng cởi quần đi tiểu, thật sự thích hợp sao?! Anh nghe vào tai, thật sự cảm thấy quái quái.
Bất quá nghĩ đến ngày hôm qua Tiếu Dao uống say nói muốn mẹ cậu, anh lại cảm thấy đáng thương kì lạ. Anh cũng là người mất đi mẫu thân, biết loại đau này. Ngày thường nhìn cậu liền kiều kiều nộn nộn, tâm địa lại mềm mại như vậy, uống say rượu còn sẽ khóc.
Anh không chỉ một lần nhìn thấy dáng vẻ Tiếu Dao ngậm nước mắt, anh cần phải thừa nhận, đại nam nhân như anh vậy, không thể gặp nhất là nước mắt, nước mắt của phụ nữ anh không nhìn nổi, nước mắt của nam nhân anh cũng vẫn không nhìn nổi, huống chi Tiếu Dao vốn là một thân đầy vẻ "Ta yêu cầu yêu thương", dáng vẻ ngân ngấn nước mắt càng làm người đau, nhìn thì lòng đau ngứa, lại hoảng loạn bó tay không có biện pháp, muốn ôm vào trong ngực, hôn lên nước mắt của cậu.
- ----------------------------------
Không có hint mà tui vẫn muốn aaaaaaax1000.
Tuần này chỉ có nhiu thôi nha. Buổi tối vui vẻ.
#TGiai.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Đừng khóc." Anh cũng chỉ có thể nói như vậy.
Dì Vương mang nước ấm lại đây, Chu Hải Quyền nghe thấy tiếng bước chân của bà, liền lui về phía sau một bước, đem khăn giấy bị nước mắt dính ướt nắm chặt trong lòng bàn tay.
Dì Vương tiến vào, nói: "Sao lại khóc thế này?"
"Người uống say, cứ như vậy." Chu Hải Quyền nói, "Dì chăm sóc tốt cho cậu ấy, cháu về trước phòng đi."
Dì Vương gật gật đầu, dùng khăn lông thấm nước ấm, giúp Tiếu Dao lau mặt. Tiếu Dao còn không thành thật, vẫn luôn lẩm bẩm không chịu để bà đến gần, Chu Hải Quyền đi đến cửa phòng, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh đứng dưới ánh đèn ở cửa phòng một hồi, nước mắt trên khăn giấy, đã hoàn toàn nhiễm ướt lòng bàn tay anh.
"Cậu không phải tửu lượng khá tốt sao, sao lại uống say." Dì Vương một bên giúp hắn sát một bên nói: "Hải Vinh này cũng là không được, cũng không nhìn chút."
Chờ bà giúp Tiếu Dao lau mặt xong, mới nhớ tới Tiếu Dao hiện giờ còn nằm ở trên sô pha, đã quên bảo Chu Hải Quyền giúp bà đem Tiếu Dao ôm đến trên giường. Bà tự mình thử trước, hỏi Tiếu Dao: "Còn có thể đứng lên không?"
Tiếu Dao híp mắt nhìn bà, hiển nhiên đã không còn ý thức gì. Bà thử thăm dò muốn kéo Tiếu Dao lên, không nghĩ tới Tiếu Dao giống như một bãi bùn, cậu tuy rằng gầy, rốt cuộc cũng là nam nhân, bà căn bản kéo không nhúc nhích.
Dì Vương thở hồng hộc mà buông cậu ra, đành phải lại đi tìm Chu Hải Quyền: "Cậu đỡ cậu ấy lên giường đi, tôi kéo không nổi cậu ấy."
Chu Hải Quyền lại vào phòng Tiếu Dao, ôm Tiếu Dao lên dễ như trở bàn tay. Tiếu Dao mảnh khảnh, được anh ôm vào trong ngực quả thực giống đứa trẻ không chịu lớn không lớn, cánh tay trắng nõn rũ xuống. Dì Vương ở phía sau cảm thán nói: "Vẫn là cậu sức lực lớn, tôi làm thế nào cũng không nhúc nhích nổi cậu ấy."
Tiếu Dao uống rượu xong, trên người nóng thật sự, mùi rượu cũng nặng, huân* Chu Hải Quyền, có một loại thơm ngọt kỳ dị. Chu Hải Quyền chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, xúc cảm thân thể liền phá lệ rõ ràng, anh ôm Tiếu Dao vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, ai biết thời điểm muốn đứng dậy, Tiếu Dao bỗng nhiên vươn tay lên, ôm cổ anh, sau đó cọ cọ gương mặt anh.
*Dạng như xông hơi á mọi người, mùi hương nhiệt độ làm ảnh hưởng đến con người.
Nếu là thân thể ấm áp còn có thể chịu đựng, nhưng thời điểm gương mặt hai người dán vào nhau, Chu Hải Quyền cơ hồ bị ngốc, kiểu dáng vẻ cả người chấn động ngay cả dì Vương cũng phát hiện, bà cũng cảm thấy có chút quẫn bách*, bà biết Chu Hải Quyền người này có chút thói ở sạch, đại khái là chán ghét người uống say rượu cọ anh, liền thò qua quay lại gỡ cánh tay Tiếu Dao, Tiếu Dao còn hừ vài tiếng, tựa hồ rất không vui. Dì Vương xấu hổ mà nói: "Uống say, uống say."
*Không biết làm sao.
Chu Hải Quyền gắt gao nhấp môi, không nói một câu, chỉ bắt lấy Tiếu Dao cánh tay, thong thả nhưng kiên định mà gỡ tay cậu ra, lúc này mới ngồi dậy.
Đồ vật trong lòng ngực Tiếu Dao đã không còn, quay lại ôm chăn của mình, như bạch tuộc cuốn lấy chăn của mình, một chân đáp ở mặt trên, quần bị căng khẩn, hình dáng hai cánh mông liền hiện rõ lên.
Chu Hải Quyền nói: "Được rồi, dì chăm sóc cậu ấy đi."
Dì Vương nói: "Thật là làm phiền cậu, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
Bà nói liền cầm lấy một góc chăn mỏng, đắp lên nửa người Tiếu Dao, cũng may hiện giờ trời nóng, mặc quần áo ngủ, không có chăn cũng không quan trọng.
Lúc muốn đi ra, Chu Hải Quyền nhìn thấy hoa hồng cắm ở đầu giường, hoa hồng vẫn tươi đẹp như cũ, hương thơm như cũ, nhưng đã đến lúc cưới, lúc diễm quang* nhất qua đi, rốt cuộc vẫn là sắp héo tàn.
*Tươi đẹp.
Đi rồi cũng không ngủ được, mãi cho đến sau nửa đêm, ngược lại đổ chút mồ hôi, anh đi xuống dưới lầu uống gì đó, kết quả đi đến lầu một, lại thấy bên cạnh sô pha sáng lên ánh đèn nhỏ, Chu Đồng đi chân trần đặt ở trên bàn, khay bên cạnh đặt một chai rượu.
Anh ngừng một chút, sau đó đi qua chỗ cô, Chu Đồng quay đầu thấy anh, liền duỗi tay lau đôi mắt, cười nhìn anh một cái, buông ly rượu trong tay: "Em sao lại còn chưa ngủ nha?"
Chu Hải Quyền ngồi xuống ở đối diện cô: "Nói một chút đi, làm sao vậy?"
Chu Đồng cười một chút, nước mắt lại bừng lên, cô lau lần thứ hai, đôi mắt phiếm quang, nói: "Không có gì."
"Chị với anh rễ có phải có vấn đề gì hay không?"
Chu Đồng kéo ít tóc ra sau tai, mặt hơi hơi rũ xuống, mang dán vẻ khóc nức nở đã lâu không thấy, nói: "Hải Quyền, em nói vì sao cảm tình đều sẽ thay đồi, chị tìm người yêu nhất kết hôn, vì cái gì cũng đi tới tình trạng hôm nay này."
"Anh ta xuất quỹ*?"
*Ngoại tình.
Chu Đồng lắc đầu, mũi hít hít, nói: "Anh ấy chỉ nói không sống cùng chị nổi nữa, muốn ly hôn. Chị cũng không biết đi như thế nào đến một bước này......"
Cô nói lại khóc lên, rất thương tâm, Chu Hải Quyền đi đến ngồi bên cạnh cô, cô liền dựa lên vai Chu Hải Quyền, nước mắt làm ướt áo ngủ của anh.
"Có phải người đều sẽ thay đổi hay không?" Cô nói.
"Cũng có bất biến. Xem người." Chu Hải Quyền nói, "Không có việc gì, chị còn có mấy người bọn em ở đây, sống không nổi thì ly, nhà chúng ta lại không phải nuôi không nổi."
Người nhà bọn họ, ở bên ngoài chịu một chút ủy khuất anh cũng không muốn.
Đôi mắt Chu Đồng hạ nơi ở ánh đèn tỏa sáng yếu ớt, cô lại dụi mắt, khóc cười nói: "Lúc trước chị khăng khăng phải gả cho một người nước ngoài, em nhiều lần khuyên chị suy xét rõ ràng, khả năng chị nên nghe em, em thường nói, kết hôn phải thận trọng, tranh thủ cả đời chỉ kết một lần, chị đây làm chị gái, lại mở đầu cái hư."
Hôn nhân của Chu Đồng khả năng đã xảy ra vấn đề, Chu Hải Quyền kỳ thật đã sớm đã nhận ra. Hạnh phúc hôn nhân là không giấu được, chính là bất hạnh hôn nhân, mặc kệ hai phu thê ở bên ngoài diễn như thế nào, chi tiết đều sẽ bán đứng bọn họ. Sau khi khuyên Chu Đồng đi nghỉ ngơi, Chu Hải Quyền dọn dẹp bàn, đi phòng tắm tắm rửa. Nước ấm cọ rửa thân thể cao lớn đĩnh bạt của anh, hùng eo kiện mông, cường tráng rắn chắc. Anh lại có chút bực bội, anh từ nhỏ đã sống trong bi kịch hôn nhân, làm con trưởng, tra tấn anh chịu đựng so với Chu Hải Vinh bọn họ càng nhiều hơn, do đó dưỡng thành thống hận xuất quỹ và không chịu trách nhiệm, cũng thống hận hơn nữa là sợ hãi hôn nhân tra tấn lẫn nhau. Hiện giờ hôn nhân của chị cũng xuất hiện vấn đề, càng làm cho anh kiên định quyết tâm của chính mình, anh sau này nếu kết hôn, nhất định phải đem hôn nhân đặt ở vị trí đầu tiên, lấy ra nỗ lực bình sinh mà mình có, để che chở tình yêu của mình.
- ----------------- (Chuẩn bị tinh thần, xin đừng quá so sánh hai người nha, ai cũng có hoàn cảnh riêng)
Thời điểm Chu Hải Vinh tỉnh lại từ trong cơn mơ, nhìn thấy một khuôn mặt mỹ lệ mà xa lạ ở trên giường, nháy mắt thanh tỉnh.
"Cậu, dậy cho tôi!" Hắn một tay kéo Tô Lâm dậy, "Sao cậu lại ở trên giường của tôi?!"
Tô Lâm mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhìn thấy hắn cũng giật mình một cái: "Ta thao*!"
*Nói bậy.
Cậu ta lập tức ý thức được mình không có mặc quần áo, chỉ vào Chu Hải Vinh nói: "Anh...... Anh...... Anh...... Hai chúng ta......"
Chu Hải Vinh đã bọc chăn đi xuống giường, chăn bị hắn bọc đi, Tô Lâm lập tức che đậy thân thể: "Anh làm gì?!"
"Cậu nhanh đi cho tôi!"
Tô Lâm đầu hoa não trướng, cậu ta thật sự không nhớ rõ mình là như thế nào cùng Chu Hải Vinh ngủ trên một cái giường, bởi vì tình huống không rõ ràng lắm, cũng không tiện nổi bão, đành phải nhanh chóng xuống giường nhặt quần áo, quần áo đều ném trên, cậu ta tròng quần lót lên, nhanh tay lấy quần, Chu Hải Vinh còn bọc chăn đứng ở bên cạnh: "Đó là quần của tôi!"
Tô Lâm nhanh chân lấy một cái khác, sau khi mặc vào, quay đầu nhìn Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh tóc tai lộn xộn, vậy mà còn rất dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Tô Lâm đỏ mặt, nhặt áo khoác lên liền chạy ra đi, mới vừa chạy ra ngoài, đã gặp được vài người, chỉ chốc lát cửa phòng phía sau mở ra, Chu Hải Vinh liền ném giày cậu ta ra, "Ầm" một tiếng lại đóng cửa phòng lại.
Tô Lâm còn đang phát ngốc, hoảng hoảng loạn loạn mà mang giày vào, còn không biết vị trí của mình là nơi nào.
Cậu ta chỉ nhớ rõ ngày hôm qua mọi người cùng nhau uống rượu, cậu ta cùng Chu Hải Vinh thêm bảy tám người cùng nhau uống, trong đó còn có hai người bạn ở quán bar của cậu ta, sau đó là uống say hay như thế nào đó ra thế này, sao lại lên đến giường Chu Hải Vinh, cậu ta thật sự không biết.
Cậu ta hoảng hoảng loạn loạn ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc xe, lúc ngồi vào xe lý trí đã trở lại một chút, cậu ta cảm thấy chính mình hẳn là cũng không có cùng Chu Hải Vinh bạch bạch bạch*, bởi vì cậu ta cũng không có cảm giác được cái gì không khoẻ.
*18+
Hay là nói...... cậu ta đem Chu Hải Vinh làm......
Hình ảnh quá toan sảng*, quả thực không dám nghĩ!
*Ghê rợn mà tục.
Chu Hải Vinh ngơ ngác nằm trên giường, xốc lên chăn nhìn nhìn, lại không có biện pháp xác định hắn ngày hôm qua có cùng Tô Lâm phát sinh quan hệ hay không.
Bất quá căn cứ kinh nghiệm của hắn, hẳn là không có...... Chỉ là hắn lại mơ mơ hồ hồ, nhớ rõ chính mình đêm qua hình như mơ thấy gì đó không thuần khiết......
Bất quá chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hắn như thế nào một chút cũng không nhớ rõ!
Hắn đang bực bội, di động bỗng nhiên rung lên một hồi, dọa tới mức hắn run một cái, nhanh chóng cầm lên, vừa nhìn, là bạn của hắn gửi tới: "Đêm qua thoải mái không?"
Hắn lập tức gọi điện thoại qua: "Rốt cuộc sao lại thế này?!"
Đám bằng hữu kia của hắn đang cùng nhau ăn bữa sáng: "Ở Nhà ăn Khách sạn gặp."
Chu Hải Vinh nhanh chóng mặc quần áo đi xuống lầu, vừa hỏi rõ ràng ngọn nguồn, quả thực tức muốn chửi má nó.
Nguyên lai đám bằng hữu kia cảm thấy hắn đêm qua có ý đồ với Tô Lâm, cho nên sau khi uống say, đem hai người bọn họ đưa đến trên một cái giường.
"Con mắt nào của bọn mày thấy tao có ý với cậu ta?!"
"Mày ngày hôm qua uống nhiều quá rượu, ánh mắt nhìn người ta có bao nhiêu thàm khát nha!"
"Lúc để hai người vào cùng một phòng, mày còn cười tủm tỉm rất gấp gáp nga!"
Có sao?! Chu Hải Vinh thật sự không nhớ rõ. Hắn nghẹn đã rất lâu là không sai, bất quá hắn tự nhận là chính mình tuy rằng hoa một chút, nhưng nhiều nhất là chỉ nhìn, chưa từng có nghĩ tới thật sự phản bội Tiếu Dao.
"Mày làm sao đây, không phải ngủ một vũ công, có cái gì nha, trước kia loại chuyện tình này làm còn thiếu chắc?"
Chu Hải Vinh hùng hùng hổ hổ, chỉ sợ Tiếu Dao đã biết.
Mặc kệ văn đam mỹ, hay là văn ngôn tình, chỉ cần không phải văn học chủ nghĩa hiện thực, trên cơ bản đều có một ước định thành quy tục*: Vai chính đối với người mà hắn yêu, nhất định phải là đặc biệt.
Chính quy thụ nếu không phải nam nhân duy nhất bên người công, vậy cần thiết nhất là một điều đặc biệt, thân thể và tinh thần, trên cơ bản tất có một cái là đặc biệt, đoạn tình yêu này mới có thể trở thành chân ái bất đồng cùng cảm tình dĩ vãng.
Pháo hôi thụ sở dĩ trở thành pháo hôi, chính là cậu ấy đối với công mà nói, không đủ đặc biệt. Cho nên ở thời điểm cùng Tiếu Dao yêu đương, Chu Hải Vinh cũng không có thể làm được chuyện chuyên tâm, trung trinh như một.
Pháo hôi thụ bi thảm chỗ ở chỗ, tác dụng của người này là hy sinh chính mình, dùng để làm đá kê chân công, hoa hoa công tử sau khi trải qua mài giũa của cậu ấy rốt cuộc hoàn mỹ vô khuyết, sau đó đưa đến tay chính quy thụ.
Lúc Tiếu Dao từ trong cơn mơ tỉnh lại, thể xác và tinh thần thoải mái.
Cậu muốn đi bắt gian nha.
Nói là bắt gian, kỳ thật cũng không đúng, bởi vì cậu cũng không có nhìn thấy hiện trường gian tình, cậu là thông qua tin nhắn WeChat biết đến, chị em của cậu kể rõ ràng, đã gửi mấy cái tin nhắn qua: "Sao lại thế này a tỷ muội, như thế nào bên ngoài đều đang truyền, có một vũ công đem đàn ông của em ngủ rồi?!"
Phía sau còn phụ họa ảnh chụp group chat khác, có hình có chân tướng, nói có mũi có mắt*.
*Có nghe có thấy: Nói có sách mách có chứng.
Đêm qua lúc uống nhiều, cậu còn có chút khó chịu, tuy rằng khó chịu này đại bộ phận đều là bởi vì chính mình, nhưng cùng Chu Hải Vinh cũng có chút quan hệ, mặc dù làm người đọc, nhìn thấy loại sự tình này cũng sẽ không vui không thoải mái. Bất quá hôm nay sáng sớm lên, cậu ngược lại có một loại cảm giác: "Quả nhiên là như thế này, cùng tiểu thuyết giống nhau".
Đem hết thảy đều quy kết đến trên tiểu thuyết, chính mình liền từ giữa rút ra ngoài, cậu đối với Chu Hải Vinh lại không cảm tình, Tô Lâm lại là chân mệnh thiên tử của Chu Hải Vinh, chuyện này thật sự không có gì phải khổ sở, cậu sở dĩ không vui, là bởi vì khi cậu làm người đọc, trạm chính là Chu Tiếu đảng. Từ góc nhìn fans chính quy thụ, đây quả thực là chuyện tốt đại khoái nhân tâm*: Trà xanh kỹ nữ hao hết tâm tư kết quả lại là công dã tràng, làm sao lại không gọi người vỗ tay hoan hô!
*Lòng người vui vẻ.
Tựa như lúc trước Chu Tô đảng, ở dưới bình luận: "Tiếu Dao đáng thương? Cậu ta có cái gì đáng thương? Cậu ta còn không phải là giả bạch liên hoa lừa gạt cảm tình Chu Hải Vinh sao? Chẳng lẽ không có Tô Lâm, cậu ta cùng Chu Hải Vinh có thể lâu dài? Chu Hải Vinh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện bộ mặt trà xanh kỹ nữ, sau đó đá cậu ta!"
"Đúng vậy, vì cái gì nói Tô Lâm chúng ta là tiểu tam, cậu ấy cũng không muốn phát sinh loại chuyện này được chứ?! Không thấy được về sau cậu ấy nhìn thấy Chu Hải Vinh liền vòng qua sao? Các ngươi cho rằng Chu Hải Vinh là miếng bánh thơm sao? Hắn căn bản là không kiên định, nếu không phải Tô Lâm cải tạo hắn, loại tính cách này của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ xuất quỹ! Tô Lâm mặt đẹp tính cách tốt có tài hoa, nam nhân theo đuổi cậu ấy xếp thành hàng dài nha!"
"Đại đại, đừng để Tô Lâm của chúng tôi chịu ủy khuất, xin cho cậu ấy làm pháo hôi đi, đem Chu Hải Vinh tặng cho Tiếu Dao, tra nam xứng bích trì, thiên trường địa cửu!"
*Đoạn này mình đổi xưng hô vì đây là lời của Chu Tô đảng, fan Tô Lâm.
Cũng không biết người Chu gia sau khi biết chuyện này, sẽ là phản ứng gì.
Cậu rời giường, dưới chân còn có chút mềm, thời điểm đi đến toilet cửa, thấy bên trong có người, là Chu Hải Quyền, đang rửa mặt.
"Anh cả sớm." Cậu chào hỏi.
Chu Hải Quyền trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, nhìn cậu một cái, thấy khóe miệng cậu mang theo tươi cười lười biếng, sửng sốt một chút.
"Sớm." Anh nói.
Tiếu Dao xoa xoa đôi mắt, lê dép lê đi vào bên trong, chỉ chốc lát truyền đến thanh âm cậu đi tiểu, Chu Hải Quyền mặt đỏ lại hắc, nhanh chóng súc miệng đi ra ngoài.
Anh cảm thấy về sau cần thiết giáo dục Tiếu Dao một chút, tuy rằng hai người bọn họ đều là nam nhân, nhưng quan hệ ở vị trí kia, về sau vẫn là phải chú ý một ít. Ở trước mặt anh chồng cởi quần đi tiểu, thật sự thích hợp sao?! Anh nghe vào tai, thật sự cảm thấy quái quái.
Bất quá nghĩ đến ngày hôm qua Tiếu Dao uống say nói muốn mẹ cậu, anh lại cảm thấy đáng thương kì lạ. Anh cũng là người mất đi mẫu thân, biết loại đau này. Ngày thường nhìn cậu liền kiều kiều nộn nộn, tâm địa lại mềm mại như vậy, uống say rượu còn sẽ khóc.
Anh không chỉ một lần nhìn thấy dáng vẻ Tiếu Dao ngậm nước mắt, anh cần phải thừa nhận, đại nam nhân như anh vậy, không thể gặp nhất là nước mắt, nước mắt của phụ nữ anh không nhìn nổi, nước mắt của nam nhân anh cũng vẫn không nhìn nổi, huống chi Tiếu Dao vốn là một thân đầy vẻ "Ta yêu cầu yêu thương", dáng vẻ ngân ngấn nước mắt càng làm người đau, nhìn thì lòng đau ngứa, lại hoảng loạn bó tay không có biện pháp, muốn ôm vào trong ngực, hôn lên nước mắt của cậu.
- ----------------------------------
Không có hint mà tui vẫn muốn aaaaaaax1000.
Tuần này chỉ có nhiu thôi nha. Buổi tối vui vẻ.
#TGiai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.