[Xuyên Thư] Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 14:
Mộc Mộc Miêu
02/05/2024
Cố Tây Khê sẽ xé nát Lưu Dung Dung, hay cũng sẽ trà xanh đáp trả?
"Đạo diễn." Cố Tây Khê đột nhiên nhìn về phía đạo diễn Trần.
Đạo diễn Trần sửng sốt, vội vàng thu lại vẻ mặt hóng hớt trên mặt, mỉm cười nói: "Sao vậy?"
"Là thế này, tôi muốn trực tiếp bỏ cuộc, nhường khoai lang cho Lưu Dung Dung." Cố Tây Khê nói với vẻ mặt tươi cười, lời cô vừa dứt, mọi người trong phòng khách đều ngây người.
Đặc biệt là đạo diễn Trần.
Đây, đây là tình huống gì?
"Cô đã nghĩ kỹ chưa? Khoai lang này thật sự nhường cho Lưu Dung Dung, đã nói thì không được hối hận." Đạo diễn Trần lấy lại tinh thần, nghi hoặc và khó hiểu hỏi lại Cố Tây Khê.
Lưu Dung Dung cũng khó tin nhìn cô.
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận." Cố Tây Khê gật đầu chắc nịch.
"Tây Khê, cô, cô..." Lưu Dung Dung có chút được sủng ái nhược kinh, đồng thời trong lòng cô ta cũng có chút áy náy, vừa rồi mình còn muốn dùng khổ nhục kế để đối phó với Cố Tây Khê: "Nhường khoai lang cho tôi, cô ăn gì?"
"Cô không cần lo lắng cho tôi." Cố Tây Khê cầm lấy củ khoai lang, đưa cho Lưu Dung Dung, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị Dung, tối qua cô không ăn gì, sáng nay nếu không ăn gì nữa thì làm sao chịu được?"
Lưu Dung Dung chỉ thấy củ khoai lang trên tay như nặng ngàn cân, nhất thời cô ta chỉ thấy sau lưng Cố Tây Khê như có ánh hào quang tỏa sáng.
Cố Tây Khê đúng là một người tốt.
"Đinh dong ——" Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mọi người bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc thì nghe thấy bên ngoài cửa lớn có người hét lên: "Có ai ở nhà không? Đồ ăn giao tận nơi."
"Đến đây." Cố Tây Khê lập tức đi dép chạy ra ngoài.
PD tuy chưa phản ứng kịp nhưng vẫn kịp thời đi theo, mọi người cũng lần lượt đi theo.
"Đồ ăn của cô." Người giao hàng cúi đầu, tay bấm điện thoại, vừa đưa hộp đồ ăn cho Cố Tây Khê, ngẩng đầu lên đã thấy một đám người dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn anh ta.
Anh ta sợ đến mức lùi lại một bước, điện thoại suýt nữa rơi xuống: "Các người muốn làm gì?"
"Không có gì. Chúng tôi đang quay chương trình." Cố Tây Khê nói: "Cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ đánh giá năm sao cho anh."
"Cảm ơn cô." Anh chàng giao hàng ngơ ngác rời đi.
Cố Tây Khê cầm hộp đồ ăn trên tay, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của mọi người.
"Vừa rồi cô bỏ cuộc là vì..." Lưu Dung Dung nhìn đồ ăn của Cố Tây Khê, rồi lại ngẩng đầu nhìn Cố Tây Khê.
"Tôi gọi đồ ăn rồi." Cố Tây Khê lắc lắc hộp đồ ăn trên tay: "Mì Vân Nam qua cầu, thêm trứng."
Rắc ——
Có vẻ như có thứ gì đó vỡ tan trong nháy mắt.
Hạt giống tình bạn nhỏ của Lưu Dung Dung và Cố Tây Khê vừa mới nảy mầm đã bị hành động kỳ quặc của Cố Tây Khê bóp chết.
"Đạo diễn." Cố Tây Khê đột nhiên nhìn về phía đạo diễn Trần.
Đạo diễn Trần sửng sốt, vội vàng thu lại vẻ mặt hóng hớt trên mặt, mỉm cười nói: "Sao vậy?"
"Là thế này, tôi muốn trực tiếp bỏ cuộc, nhường khoai lang cho Lưu Dung Dung." Cố Tây Khê nói với vẻ mặt tươi cười, lời cô vừa dứt, mọi người trong phòng khách đều ngây người.
Đặc biệt là đạo diễn Trần.
Đây, đây là tình huống gì?
"Cô đã nghĩ kỹ chưa? Khoai lang này thật sự nhường cho Lưu Dung Dung, đã nói thì không được hối hận." Đạo diễn Trần lấy lại tinh thần, nghi hoặc và khó hiểu hỏi lại Cố Tây Khê.
Lưu Dung Dung cũng khó tin nhìn cô.
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận." Cố Tây Khê gật đầu chắc nịch.
"Tây Khê, cô, cô..." Lưu Dung Dung có chút được sủng ái nhược kinh, đồng thời trong lòng cô ta cũng có chút áy náy, vừa rồi mình còn muốn dùng khổ nhục kế để đối phó với Cố Tây Khê: "Nhường khoai lang cho tôi, cô ăn gì?"
"Cô không cần lo lắng cho tôi." Cố Tây Khê cầm lấy củ khoai lang, đưa cho Lưu Dung Dung, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị Dung, tối qua cô không ăn gì, sáng nay nếu không ăn gì nữa thì làm sao chịu được?"
Lưu Dung Dung chỉ thấy củ khoai lang trên tay như nặng ngàn cân, nhất thời cô ta chỉ thấy sau lưng Cố Tây Khê như có ánh hào quang tỏa sáng.
Cố Tây Khê đúng là một người tốt.
"Đinh dong ——" Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mọi người bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc thì nghe thấy bên ngoài cửa lớn có người hét lên: "Có ai ở nhà không? Đồ ăn giao tận nơi."
"Đến đây." Cố Tây Khê lập tức đi dép chạy ra ngoài.
PD tuy chưa phản ứng kịp nhưng vẫn kịp thời đi theo, mọi người cũng lần lượt đi theo.
"Đồ ăn của cô." Người giao hàng cúi đầu, tay bấm điện thoại, vừa đưa hộp đồ ăn cho Cố Tây Khê, ngẩng đầu lên đã thấy một đám người dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn anh ta.
Anh ta sợ đến mức lùi lại một bước, điện thoại suýt nữa rơi xuống: "Các người muốn làm gì?"
"Không có gì. Chúng tôi đang quay chương trình." Cố Tây Khê nói: "Cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ đánh giá năm sao cho anh."
"Cảm ơn cô." Anh chàng giao hàng ngơ ngác rời đi.
Cố Tây Khê cầm hộp đồ ăn trên tay, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của mọi người.
"Vừa rồi cô bỏ cuộc là vì..." Lưu Dung Dung nhìn đồ ăn của Cố Tây Khê, rồi lại ngẩng đầu nhìn Cố Tây Khê.
"Tôi gọi đồ ăn rồi." Cố Tây Khê lắc lắc hộp đồ ăn trên tay: "Mì Vân Nam qua cầu, thêm trứng."
Rắc ——
Có vẻ như có thứ gì đó vỡ tan trong nháy mắt.
Hạt giống tình bạn nhỏ của Lưu Dung Dung và Cố Tây Khê vừa mới nảy mầm đã bị hành động kỳ quặc của Cố Tây Khê bóp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.