[Xuyên Thư] Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 49:
Mộc Mộc Miêu
02/05/2024
Ông là một trang nam tử hán đại trượng phu, sao có thể khuất phục trước khó khăn nhỏ bé này?
Đạo diễn Trần rít thuốc, đi đi lại lại trong sân, đột nhiên ông dừng bước, ngẩng đầu lên nói đầy phấn khích: "Có rồi! Tôi biết phải làm sao rồi!"
Buổi tối.
Tất cả mọi người ăn xong, đạo diễn Trần triệu tập mọi người ở phòng khách.
Ông nở nụ cười hài hòa ấm áp, khóe mắt nếp nhăn hằn rõ, biểu hiện tâm trạng vui vẻ của ông lúc này, đạo diễn Trần nói: "Mọi người vất vả cả ngày rồi, chắc hẳn đều rất mong chờ một bất ngờ nhỉ."
"Vâng, đạo diễn." Sắc mặt mọi người không khỏi có chút phấn khích.
Đặc biệt là tổ của Thái Điềm Tâm, Thái Điềm Tâm vốn còn lo lắng Cố Tây Khê sẽ thắng cô ta nhưng sau khi biết Cố Tây Khê lại dùng tiền để cho Lưu Dung Dung bọn họ chơi cùng, cô ta liền cảm thấy tổ của họ thắng chắc rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi vô thức nhìn về phía Tạ Thanh Từ.
Thấy Tạ Thanh Từ đang cúi mắt nhìn Cố Tây Khê, cô ta không nhịn được cắn môi dưới, trong mắt thoáng qua vẻ không cam lòng.
Tạ Thanh Từ sẽ phải hối hận, lựa chọn Cố Tây Khê chứ không phải cô ta, sẽ là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời Tạ Thanh Từ.
"Là thế này, bất ngờ của chương trình chúng tôi là sẽ tặng một điều ước cho tổ kiếm được nhiều tiền nhất hôm nay." Đạo diễn Trần cười ha ha, giống như một ông Phật Di Lặc: "Nhưng mà, điều ước này có ba hạn chế. Thứ nhất, không được yêu cầu chia nhóm lại."
Cố Tây Khê nheo mắt, nhìn đạo diễn Trần.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.
[Ông thế mà đoán trước được tôi sao?!]
[Đúng vậy, tôi đã sớm đoán được cô sẽ muốn làm như vậy!]
"Còn có hạn chế thứ hai, đó là không được yêu cầu hành động riêng lẻ."
Đạo diễn Trần cười càng tươi hơn: "Thứ ba, không được yêu cầu những khách mời khác làm bất cứ việc gì."
Mọi người đều nghe ra ba hạn chế này của đạo diễn Trần rốt cuộc là nhằm vào ai, chia nhóm lại, hành động riêng lẻ, yêu cầu những khách mời khác làm việc.
Cố Tây Khê chế nhạo: "Ông còn không bằng đọc luôn số chứng minh thư của tôi đi."
"Cô Cố, sao cô lại nghĩ như vậy?" Đạo diễn Trần tỏ vẻ vô tội: "Chúng tôi không hề nhắm vào cô."
Khóe môi Cố Tây Khê cong lên, nở một nụ cười giả tạo, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt vô cảm.
"Khoan đã." Tần Lãng đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Đạo diễn Trần, vậy có nghĩa là, người thắng hôm nay là Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ?"
"Đúng vậy, tổ của họ còn lại tổng cộng một nghìn sáu trăm hai mươi." Đạo diễn Trần nói.
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Lưu Dung Dung cũng không thể tin được mà nhìn Cố Tây Khê: "Các người đi cướp ngân hàng à?"
Đạo diễn Trần rít thuốc, đi đi lại lại trong sân, đột nhiên ông dừng bước, ngẩng đầu lên nói đầy phấn khích: "Có rồi! Tôi biết phải làm sao rồi!"
Buổi tối.
Tất cả mọi người ăn xong, đạo diễn Trần triệu tập mọi người ở phòng khách.
Ông nở nụ cười hài hòa ấm áp, khóe mắt nếp nhăn hằn rõ, biểu hiện tâm trạng vui vẻ của ông lúc này, đạo diễn Trần nói: "Mọi người vất vả cả ngày rồi, chắc hẳn đều rất mong chờ một bất ngờ nhỉ."
"Vâng, đạo diễn." Sắc mặt mọi người không khỏi có chút phấn khích.
Đặc biệt là tổ của Thái Điềm Tâm, Thái Điềm Tâm vốn còn lo lắng Cố Tây Khê sẽ thắng cô ta nhưng sau khi biết Cố Tây Khê lại dùng tiền để cho Lưu Dung Dung bọn họ chơi cùng, cô ta liền cảm thấy tổ của họ thắng chắc rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi vô thức nhìn về phía Tạ Thanh Từ.
Thấy Tạ Thanh Từ đang cúi mắt nhìn Cố Tây Khê, cô ta không nhịn được cắn môi dưới, trong mắt thoáng qua vẻ không cam lòng.
Tạ Thanh Từ sẽ phải hối hận, lựa chọn Cố Tây Khê chứ không phải cô ta, sẽ là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời Tạ Thanh Từ.
"Là thế này, bất ngờ của chương trình chúng tôi là sẽ tặng một điều ước cho tổ kiếm được nhiều tiền nhất hôm nay." Đạo diễn Trần cười ha ha, giống như một ông Phật Di Lặc: "Nhưng mà, điều ước này có ba hạn chế. Thứ nhất, không được yêu cầu chia nhóm lại."
Cố Tây Khê nheo mắt, nhìn đạo diễn Trần.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.
[Ông thế mà đoán trước được tôi sao?!]
[Đúng vậy, tôi đã sớm đoán được cô sẽ muốn làm như vậy!]
"Còn có hạn chế thứ hai, đó là không được yêu cầu hành động riêng lẻ."
Đạo diễn Trần cười càng tươi hơn: "Thứ ba, không được yêu cầu những khách mời khác làm bất cứ việc gì."
Mọi người đều nghe ra ba hạn chế này của đạo diễn Trần rốt cuộc là nhằm vào ai, chia nhóm lại, hành động riêng lẻ, yêu cầu những khách mời khác làm việc.
Cố Tây Khê chế nhạo: "Ông còn không bằng đọc luôn số chứng minh thư của tôi đi."
"Cô Cố, sao cô lại nghĩ như vậy?" Đạo diễn Trần tỏ vẻ vô tội: "Chúng tôi không hề nhắm vào cô."
Khóe môi Cố Tây Khê cong lên, nở một nụ cười giả tạo, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt vô cảm.
"Khoan đã." Tần Lãng đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Đạo diễn Trần, vậy có nghĩa là, người thắng hôm nay là Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ?"
"Đúng vậy, tổ của họ còn lại tổng cộng một nghìn sáu trăm hai mươi." Đạo diễn Trần nói.
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Lưu Dung Dung cũng không thể tin được mà nhìn Cố Tây Khê: "Các người đi cướp ngân hàng à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.