Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Chương 19: Lần Này Thật Sự Là Tức Đến Phát Khóc (1)
Vân Tiểu Tửu
29/09/2024
Mặt trời đang lặn về phía Tây, ánh đèn bắt đầu chiếu sáng.
Sau khi vú Trương tắm rửa lau chùi cho Lệ Vân Đình xong thì đi xuống lầu, bà ấy nhìn cửa nhà trống trải thì đã thở dài.
Nếu tối nay thiếu phu nhân vẫn không trở về thì cô đã mất tích bốn ngày rồi.
Đây không phải là vấn đề nhỏ.
Trong phòng khách có hai tảng băng nhỏ ngồi ở hai phía của ghế sô pha, hai cậu bé đều tỏ vẻ mặt lạnh lùng.
Lệ Tây Kham đá vào bàn trà , giọng nói lạnh lùng: "Nếu thật sự chết ở bên ngoài, chắc chắn là sẽ bị chó hoang ăn thịt, tiểu gia đây sẽ làm việc thiện hốt xác bà ta về!"
Nói xong, cậu bé lấy điện thoại ra định gọi điện.
Lệ Bắc Tiêu nhẹ giọng nói: "Em đã tìm trợ lý của anh cả điều tra hành tung của bà ta, sẽ có tin tức ngay thôi, chờ thêm chút nữa đi."
Ngay sau đó!
Cánh cổng sắt bên ngoài biệt thự bất ngờ bị đập mạnh.
Vang lên một giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ: "Mở cửa, mau mở cửa..."
Vú Trương liền chạy nhanh ra, nhìn thấy thiếu phu nhân vẫn luôn ăn mặc xinh đẹp giờ đây lại giống như một con cá chết ôm lấy song cửa.
Tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, quần áo lấm lem, như thể cô đã vấp ngã suốt đường trở về...
"Thiếu phu nhân, cô sao vậy?"
Giang Cẩn nắm tay vú Trương đứng dậy, ánh mắt cô nhìn sang hai thằng nhãi con đang đứng ở bậc thềm phía xa.
Cô im hơi lặng tiếng biến mất ba ngày, tại sao hai thằng nhóc này trông có vẻ béo lên nhỉ?
Thực sự muốn cô biến mất đến vậy sao?
Cuối cùng cô phải gánh chịu tội lỗi của nguyên chủ!
Ôi mẹ ơi, đúng thật là đau lòng quá đi!
"Đồ nhãi con vô lương tâm, hai đứa có biết mấy ngày nay mẹ khổ sở thế nào không?" Giang Cẩn hét lên: "Sao còn đứng đó? Mau cút ra đây dìu mẹ vào đi!"
Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu quay sang nhìn nhau, cả hai đều không nhúc nhích.
Dù sao chúng không tránh khỏi việc bị đánh đập, sao phải hạ mình làm những việc nhỏ nhặt để lấy lòng người phụ nữ này.
Giang Cẩn: "..."
Cô vốn là đang giả vờ, nhưng sao bây giờ cô cảm thấy khắp người đều ê ẩm...
"Thiếu phu nhân, để tôi dìu cô vào."
Vú Trương kính cẩn dìu cô, sợ cô tức giận nổi đóa lên lại lao vào đánh hai vị thiếu gia.
Giang Cẩn được dìu đến ghế sô pha.
Lệ Bắc Tiêu đứng ở một khoảng cách an toàn với cô, nhàn nhạt nói: "Mấy hôm nay bà xảy ra chuyện gì vậy?"
Còn biết chủ động hỏi, nếu không cô sẽ thực sự tức chết!
Giang Cẩn thở dài nhẹ nhõm và bắt đầu màn trình diễn của mình.
"Hai đứa nhãi con này hại mẹ bị nhốt trong nhà kho cả một đêm, hai đứa có biết trong kho có gì không, toàn là chuột và gián! Mẹ bị chuột và gián cắn, mấy ngày nay đều phải ở trong bệnh viện tiêm thuốc, khử trùng các thứ..."
Cô cố tình cúi đầu lau nước mắt, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
"Mẹ ở ở bệnh viện ba ngày, suốt ba ngày trời, hai đứa chẳng thèm đến thăm mẹ... mẹ thật là tội nghiệp, con cái mình mang nặng suốt mười tháng mà nó lại muốn mình chết trong bệnh viện... mình không thể sống được nữa, chết quách đi cho rồi..."
Lệ Tây Kham: "..."
Tại sao cậu bé cứ cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không ổn?
Sau khi vú Trương tắm rửa lau chùi cho Lệ Vân Đình xong thì đi xuống lầu, bà ấy nhìn cửa nhà trống trải thì đã thở dài.
Nếu tối nay thiếu phu nhân vẫn không trở về thì cô đã mất tích bốn ngày rồi.
Đây không phải là vấn đề nhỏ.
Trong phòng khách có hai tảng băng nhỏ ngồi ở hai phía của ghế sô pha, hai cậu bé đều tỏ vẻ mặt lạnh lùng.
Lệ Tây Kham đá vào bàn trà , giọng nói lạnh lùng: "Nếu thật sự chết ở bên ngoài, chắc chắn là sẽ bị chó hoang ăn thịt, tiểu gia đây sẽ làm việc thiện hốt xác bà ta về!"
Nói xong, cậu bé lấy điện thoại ra định gọi điện.
Lệ Bắc Tiêu nhẹ giọng nói: "Em đã tìm trợ lý của anh cả điều tra hành tung của bà ta, sẽ có tin tức ngay thôi, chờ thêm chút nữa đi."
Ngay sau đó!
Cánh cổng sắt bên ngoài biệt thự bất ngờ bị đập mạnh.
Vang lên một giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ: "Mở cửa, mau mở cửa..."
Vú Trương liền chạy nhanh ra, nhìn thấy thiếu phu nhân vẫn luôn ăn mặc xinh đẹp giờ đây lại giống như một con cá chết ôm lấy song cửa.
Tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, quần áo lấm lem, như thể cô đã vấp ngã suốt đường trở về...
"Thiếu phu nhân, cô sao vậy?"
Giang Cẩn nắm tay vú Trương đứng dậy, ánh mắt cô nhìn sang hai thằng nhãi con đang đứng ở bậc thềm phía xa.
Cô im hơi lặng tiếng biến mất ba ngày, tại sao hai thằng nhóc này trông có vẻ béo lên nhỉ?
Thực sự muốn cô biến mất đến vậy sao?
Cuối cùng cô phải gánh chịu tội lỗi của nguyên chủ!
Ôi mẹ ơi, đúng thật là đau lòng quá đi!
"Đồ nhãi con vô lương tâm, hai đứa có biết mấy ngày nay mẹ khổ sở thế nào không?" Giang Cẩn hét lên: "Sao còn đứng đó? Mau cút ra đây dìu mẹ vào đi!"
Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu quay sang nhìn nhau, cả hai đều không nhúc nhích.
Dù sao chúng không tránh khỏi việc bị đánh đập, sao phải hạ mình làm những việc nhỏ nhặt để lấy lòng người phụ nữ này.
Giang Cẩn: "..."
Cô vốn là đang giả vờ, nhưng sao bây giờ cô cảm thấy khắp người đều ê ẩm...
"Thiếu phu nhân, để tôi dìu cô vào."
Vú Trương kính cẩn dìu cô, sợ cô tức giận nổi đóa lên lại lao vào đánh hai vị thiếu gia.
Giang Cẩn được dìu đến ghế sô pha.
Lệ Bắc Tiêu đứng ở một khoảng cách an toàn với cô, nhàn nhạt nói: "Mấy hôm nay bà xảy ra chuyện gì vậy?"
Còn biết chủ động hỏi, nếu không cô sẽ thực sự tức chết!
Giang Cẩn thở dài nhẹ nhõm và bắt đầu màn trình diễn của mình.
"Hai đứa nhãi con này hại mẹ bị nhốt trong nhà kho cả một đêm, hai đứa có biết trong kho có gì không, toàn là chuột và gián! Mẹ bị chuột và gián cắn, mấy ngày nay đều phải ở trong bệnh viện tiêm thuốc, khử trùng các thứ..."
Cô cố tình cúi đầu lau nước mắt, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
"Mẹ ở ở bệnh viện ba ngày, suốt ba ngày trời, hai đứa chẳng thèm đến thăm mẹ... mẹ thật là tội nghiệp, con cái mình mang nặng suốt mười tháng mà nó lại muốn mình chết trong bệnh viện... mình không thể sống được nữa, chết quách đi cho rồi..."
Lệ Tây Kham: "..."
Tại sao cậu bé cứ cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không ổn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.