Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 10:
Trạch Lan
30/11/2022
Đã nhiều năm lão giả Lam y chưa từng nhìn thấy tiểu bối nào dám ngông cuồng ở trước mặt ông ta như vậy, giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen.
Chẳng qua chỉ một ý niệm của ông ta, dường như có một nguồn sức mạnh vô hình đang đè nặng trên người Giang Ngư, làm cho nàng không thở nổi.
Vết thương trong đan điền của nàng vốn chưa khỏi hẳn, lại phải chịu thêm sự kích thích này, thật sự giống như đang cứa từng nhát vào vết thương của nàng
Ánh mắt Giang Ngư bình tĩnh nhìn về phía thủ phạm, nhếch khóe miệng: “Ta đã làm gì sai, tại sao tông môn lại cho phép tu sĩ cấp cao tùy ý khinh thường đệ tử?”
Nàng vừa dứt lời, từ phía xa có tiếng gọi vọng lại: “Sư phụ!”
Giang Ngư trừng mắt nhìn, nhìn thấy từ phía xa có một đạo linh quang bay đến từ phương xa,, biến thành một nữ đệ tử mặc áo xanh, tóc đen.
Đột nhiên, nàng quên mất cảm giác khó chịu đang đè ép trên người, chỉ lo ngắm một màn kỳ diệu này.
Tuy sư muội Linh Hương đã nói cho nàng rất nhiều điều, nhưng nàng vốn dĩ là người theo chủ nghĩa duy vật hiện đại, hoàn toàn không có kí ức của quá khứ, cho nên nàng khó có thể tưởng tượng ra được những cảnh tượng này.
Ví dụ như vào giờ phút này, nàng đang cố gắng giải thích vì sao một người lại có thể biến thành một đạo linh quang?
Nữ đệ tử áo xanh nhìn nàng cười, Giang Ngư phục hồi tinh thần, ý thức được, không phải nàng đã quên mất cảm giác khó chịu đè ép lên người mà là sau khi nữ đệ tử xuất hiện thì cảm giác khó chịu đó đã biến mất.
Nữ đệ tử áo xanh nhẹ nhàng thở ra, nhìn về một phía khác: “Sư phụ, lúc trước, người đến Linh Thảo Viên đã hứa với ta những gì?”
Lão giả lam y xị mặt xuống: “Ta chưa làm cái gì cả, là do đệ tử bất kính với tôn trưởng, dám đắc tội với ta.”
Giang Ngư lập tức che khóe miệng lại, ho khan hai tiếng, vô cùng yếu ớt: “Ta chỉ là một tiểu để tử bị tổn hại thức hải, cái gì cũng không nhớ rõ. Ta chỉ hỏi hai câu mà thôi, cũng không biết đã đắc tội gì với lão tiên sinh.”
Lão giả lam y trừng mắt nhìn nàng, định nói gì đó, nhưng lại bị đệ tử cắt ngang: “Được rồi, sư phụ, ta cũng đã nghe nói qua về Giang sư muội, nàng đến Linh Thảo Viên để làm việc, có chỗ nào quấy rầy người sao?”
Thấy nàng ấy dường như đang muốn dẫn người đi, Giang Ngư che miệng, dùng sức ho khan hai tiếng.
Nữ đệ tử chợt nhớ ra, vội vàng lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Giang Ngư, áy náy nói: “Tính tình của sư phụ ta hơi nóng nảy, đã lỡ đả thương sư muội, đây là lọ Dưỡng Linh Đan, thay cho lời xin lỗi của ta.”
Nàng ấy sợ Giang Ngư không nhớ, vì vậy nói thêm một câu: “Mỗi sáng uống một viên là được.”
Giang Ngư không chút khách khí nhận lấy: “Cảm ơn sư tỷ.”
Chẳng qua chỉ một ý niệm của ông ta, dường như có một nguồn sức mạnh vô hình đang đè nặng trên người Giang Ngư, làm cho nàng không thở nổi.
Vết thương trong đan điền của nàng vốn chưa khỏi hẳn, lại phải chịu thêm sự kích thích này, thật sự giống như đang cứa từng nhát vào vết thương của nàng
Ánh mắt Giang Ngư bình tĩnh nhìn về phía thủ phạm, nhếch khóe miệng: “Ta đã làm gì sai, tại sao tông môn lại cho phép tu sĩ cấp cao tùy ý khinh thường đệ tử?”
Nàng vừa dứt lời, từ phía xa có tiếng gọi vọng lại: “Sư phụ!”
Giang Ngư trừng mắt nhìn, nhìn thấy từ phía xa có một đạo linh quang bay đến từ phương xa,, biến thành một nữ đệ tử mặc áo xanh, tóc đen.
Đột nhiên, nàng quên mất cảm giác khó chịu đang đè ép trên người, chỉ lo ngắm một màn kỳ diệu này.
Tuy sư muội Linh Hương đã nói cho nàng rất nhiều điều, nhưng nàng vốn dĩ là người theo chủ nghĩa duy vật hiện đại, hoàn toàn không có kí ức của quá khứ, cho nên nàng khó có thể tưởng tượng ra được những cảnh tượng này.
Ví dụ như vào giờ phút này, nàng đang cố gắng giải thích vì sao một người lại có thể biến thành một đạo linh quang?
Nữ đệ tử áo xanh nhìn nàng cười, Giang Ngư phục hồi tinh thần, ý thức được, không phải nàng đã quên mất cảm giác khó chịu đè ép lên người mà là sau khi nữ đệ tử xuất hiện thì cảm giác khó chịu đó đã biến mất.
Nữ đệ tử áo xanh nhẹ nhàng thở ra, nhìn về một phía khác: “Sư phụ, lúc trước, người đến Linh Thảo Viên đã hứa với ta những gì?”
Lão giả lam y xị mặt xuống: “Ta chưa làm cái gì cả, là do đệ tử bất kính với tôn trưởng, dám đắc tội với ta.”
Giang Ngư lập tức che khóe miệng lại, ho khan hai tiếng, vô cùng yếu ớt: “Ta chỉ là một tiểu để tử bị tổn hại thức hải, cái gì cũng không nhớ rõ. Ta chỉ hỏi hai câu mà thôi, cũng không biết đã đắc tội gì với lão tiên sinh.”
Lão giả lam y trừng mắt nhìn nàng, định nói gì đó, nhưng lại bị đệ tử cắt ngang: “Được rồi, sư phụ, ta cũng đã nghe nói qua về Giang sư muội, nàng đến Linh Thảo Viên để làm việc, có chỗ nào quấy rầy người sao?”
Thấy nàng ấy dường như đang muốn dẫn người đi, Giang Ngư che miệng, dùng sức ho khan hai tiếng.
Nữ đệ tử chợt nhớ ra, vội vàng lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Giang Ngư, áy náy nói: “Tính tình của sư phụ ta hơi nóng nảy, đã lỡ đả thương sư muội, đây là lọ Dưỡng Linh Đan, thay cho lời xin lỗi của ta.”
Nàng ấy sợ Giang Ngư không nhớ, vì vậy nói thêm một câu: “Mỗi sáng uống một viên là được.”
Giang Ngư không chút khách khí nhận lấy: “Cảm ơn sư tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.