Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 21:
Trạch Lan
05/12/2022
Hắn ta dùng một loại ánh mắt vô cùng mờ mịt nhìn Giang Ngư, dường như không thể hiểu được lời nàng nói lúc này.
Giang Ngư thấy thế, trong lòng hơi sợ hãi, thử dò xét nói: "Ta muốn những thứ này, rất phiền phức sao?"
Không thể trách nàng nghĩ như thế, nàng vừa xuyên qua đây đã dưỡng thương, ngày ngày đều phải nằm trên giường, mọi chuyện đều nhờ Chử Linh Hương chiếu cố, chưa hề ăn bất kỳ đồ ăn nào, trái lại đan dược lại ăn không ít.
Về sau, được điều đến Linh Thảo Viên, Linh Thảo Viên vừa phát tiền lương sớm lại còn hào phóng, vậy mà cho nàng bốn viên Tích Cốc Đan.
Trong lòng Giang Ngư đã sớm đoán được, các đệ tử trong Thái Thanh Tiên Tông này, sợ là hơn một nửa đều không ăn ngũ cốc.
Quả nhiên, câu trả lời của Vu Uy cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy hắn ta lộ vẻ khó xử: "Mấy vật Giang sư tỷ muốn, sách thì còn được. Về phần nồi, bát... Những cái này......"
Hắn ta vắt hết óc nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra chỗ nào của Thái Thanh Tông bán: "Sợ là không dễ tìm cho lắm."
Hắn ta không hiểu: "Tông môn mỗi tháng đều sẽ phát Tích Cốc đan, sư tỷ muốn những vật kia làm gì?"
Giang Ngư ngữ khí tự nhiên: "Ta không thích ăn Tích Cốc đan, muốn làm chút gì đó để ăn."
Ánh mắt Vũ Uy nhìn nàng càng khó hiểu, tuy rằng không có nói ra, nhưng trên mặt rõ ràng như đang nói: Ngươi còn có thời gian để lãng phí cho những việc vặt vãnh này sao?
Giang Ngư cười cười, ai cũng có lý tưởng riêng, chỉ cần không bắt buộc người khác làm theo mình là được.
Vũ Uy cũng không phải một người nhiều chuyện, hắn ta nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Ngoại môn có mấy điểm giao dịch cố định, nhưng có lẽ cũng không có đồ mà Giang sư tỷ muốn. Ngày mồng mười mỗi tháng, ngọn núi thứ bảy Vạn Tượng Phong sẽ mở chợ đệ tử, lúc đó sẽ có không ít các sư huynh sư tỷ tham sự. Giang sư tỷ nếu có thời gian, hôm đó cũng có thể đi xem một chút, nói không chừng sẽ có đồ mà sư tỷ muốn."
Đây cũng coi như một tin tức hữu dụng, Giang Ngư cảm ơn Vu Uy, thuận miệng hỏi hôm đó có đi cùng tới Vạn Tượng Phong không.
Vu Uy cười khổ lắc đầu: "Loại tiểu đệ tử như ta, trên người không có đồ vật đáng giá gì, đi cũng vô dụng, chẳng bằng để thời gian đó tu luyện cho thật tốt."
Giang Ngư lại cảm ơn Vu Uy lần nữa, trước khi đi, nàng nhìn thoáng qua linh điền của hắn ta.
Trong linh điền có loại linh thảo nàng rất quen thuộc, đúng là cỏ Long Huyết cùng Trường Thanh Chi, đã cao đến đầu gối, cũng sắp đến thời điểm thành thục.
Nàng khen nói: "Linh thảo của ngươi phát triển tốt thật."
Vu Uy nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười: "Đúng vậy, một đám này lớn lên tươi tốt, hai tháng đã có thể lớn lên gấp ba lần rồi. Trừ những cây phải nộp cho Linh Thảo Viên, còn lại một ít cũng thể dùng để đổi linh châu ."
Giang Ngư nghe vậy thì ngẩn người: "Hai tháng, chỉ có thể lớn lên gấp ba lần thôi sao?"
Linh điền kia của nàng một đêm đã nảy mầm, nàng còn tưởng chu kỳ sinh trưởng của linh thảo cực kì ngắn.
Vu Uy cảm khái nói: "Năm nay ta mới có thành quả như vậy, lúc trước đều là một tháng mới lớn hơn một chút."
Giang Ngư thấy thế, trong lòng hơi sợ hãi, thử dò xét nói: "Ta muốn những thứ này, rất phiền phức sao?"
Không thể trách nàng nghĩ như thế, nàng vừa xuyên qua đây đã dưỡng thương, ngày ngày đều phải nằm trên giường, mọi chuyện đều nhờ Chử Linh Hương chiếu cố, chưa hề ăn bất kỳ đồ ăn nào, trái lại đan dược lại ăn không ít.
Về sau, được điều đến Linh Thảo Viên, Linh Thảo Viên vừa phát tiền lương sớm lại còn hào phóng, vậy mà cho nàng bốn viên Tích Cốc Đan.
Trong lòng Giang Ngư đã sớm đoán được, các đệ tử trong Thái Thanh Tiên Tông này, sợ là hơn một nửa đều không ăn ngũ cốc.
Quả nhiên, câu trả lời của Vu Uy cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy hắn ta lộ vẻ khó xử: "Mấy vật Giang sư tỷ muốn, sách thì còn được. Về phần nồi, bát... Những cái này......"
Hắn ta vắt hết óc nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra chỗ nào của Thái Thanh Tông bán: "Sợ là không dễ tìm cho lắm."
Hắn ta không hiểu: "Tông môn mỗi tháng đều sẽ phát Tích Cốc đan, sư tỷ muốn những vật kia làm gì?"
Giang Ngư ngữ khí tự nhiên: "Ta không thích ăn Tích Cốc đan, muốn làm chút gì đó để ăn."
Ánh mắt Vũ Uy nhìn nàng càng khó hiểu, tuy rằng không có nói ra, nhưng trên mặt rõ ràng như đang nói: Ngươi còn có thời gian để lãng phí cho những việc vặt vãnh này sao?
Giang Ngư cười cười, ai cũng có lý tưởng riêng, chỉ cần không bắt buộc người khác làm theo mình là được.
Vũ Uy cũng không phải một người nhiều chuyện, hắn ta nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Ngoại môn có mấy điểm giao dịch cố định, nhưng có lẽ cũng không có đồ mà Giang sư tỷ muốn. Ngày mồng mười mỗi tháng, ngọn núi thứ bảy Vạn Tượng Phong sẽ mở chợ đệ tử, lúc đó sẽ có không ít các sư huynh sư tỷ tham sự. Giang sư tỷ nếu có thời gian, hôm đó cũng có thể đi xem một chút, nói không chừng sẽ có đồ mà sư tỷ muốn."
Đây cũng coi như một tin tức hữu dụng, Giang Ngư cảm ơn Vu Uy, thuận miệng hỏi hôm đó có đi cùng tới Vạn Tượng Phong không.
Vu Uy cười khổ lắc đầu: "Loại tiểu đệ tử như ta, trên người không có đồ vật đáng giá gì, đi cũng vô dụng, chẳng bằng để thời gian đó tu luyện cho thật tốt."
Giang Ngư lại cảm ơn Vu Uy lần nữa, trước khi đi, nàng nhìn thoáng qua linh điền của hắn ta.
Trong linh điền có loại linh thảo nàng rất quen thuộc, đúng là cỏ Long Huyết cùng Trường Thanh Chi, đã cao đến đầu gối, cũng sắp đến thời điểm thành thục.
Nàng khen nói: "Linh thảo của ngươi phát triển tốt thật."
Vu Uy nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười: "Đúng vậy, một đám này lớn lên tươi tốt, hai tháng đã có thể lớn lên gấp ba lần rồi. Trừ những cây phải nộp cho Linh Thảo Viên, còn lại một ít cũng thể dùng để đổi linh châu ."
Giang Ngư nghe vậy thì ngẩn người: "Hai tháng, chỉ có thể lớn lên gấp ba lần thôi sao?"
Linh điền kia của nàng một đêm đã nảy mầm, nàng còn tưởng chu kỳ sinh trưởng của linh thảo cực kì ngắn.
Vu Uy cảm khái nói: "Năm nay ta mới có thành quả như vậy, lúc trước đều là một tháng mới lớn hơn một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.