Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 2:
Trạch Lan
25/11/2022
Thiếu nữ áo trắng, mọi người gọi là Cơ sư muội.
Cơ sư muội, Cơ Linh Tuyết.
Cô đột nhiên giật mình một cái, tỉnh ngộ rồi!
Cuối cùng cô cũng đã biết cái cảm giác quen thuộc mơ hồ này từ đâu mà ra rồi.
Thiếu nữ, áo trắng, mỹ mạo, tên Cơ Linh Tuyết.
Và “Giang sư tỷ” cùng tên với cô đây, chính là người lên tỷ thí với âm mưu ám toán đồng môn.
Đây không phải là nội dung trong cuốn tiểu thuyết lúc trước đồng nghiệp đề cử cho cô sao?
Tiểu thuyết 《Tầm tiên 》, nữ chính tên là Cơ Linh Tuyết.
Mà “Giang sư tỷ”, là một người qua đường pháo hôi xuất hiện ở chương mười trong truyện. Tại trận tỷ thí trong Nội môn, bởi vì ghen ghét nên đã lén sử dụng cấm thuật ám toán nữ chính, bị Linh khí hộ thân của nữ chính phản sát, rơi vào phản phệ, Kim Đan vỡ vụn.
Giang Ngư bận rộn làm việc, cũng không có thời gian xem hết quyển tiểu thuyết hơn trăm vạn chữ này.
Lúc ấy cô để ý đến nó cũng là vì trong truyện có nhân vật cùng tên với cô, mà đối với nhân vật pháo hôi, tác giả cũng không dư thừa bút mực miêu tả, chỉ nhắc đến một câu, người này gọi là pháo hôi Giang Ngư, hình như bị xử phạt cái gì đó, cuối cùng hậm hực mà chết.
Giang Ngư hít sâu một hơi, run rẩy mở mắt ra, đập vào mắt nàng là bối cảnh như phim cổ trang.
Xong rồi.
Thật sự xuyên qua rồi?
Nàng đau khổ nhắm mắt lại: Xuyên qua thì cũng thôi, còn xuyên thành pháo hôi, xui xẻo vừa phải thôi chứ!
“Giang sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Một giọng nói đầy kinh hỉ vang lên bên cạnh nàng.
Đó là một thiếu nữ xinh xắn trong bộ áo vàng, vẻ mặt lo lắng đang nhìn nàng.
Giang Ngư điều chỉnh cảm xúc cho lộ ra vẻ chân thành và biểu cảm nghi ngờ: “Ngươi là?”
Thiếu nữ áo vàng: “?”
Giang Ngư cũng không muốn giả vờ mất trí nhớ. Nhưng sự thật là trừ hình ảnh nàng vừa mới nhìn thấy trong mộng cảnh kia, đối với nơi này, nàng không biết cái gì hết.
Truyện dài trăm vạn chữ, nàng chỉ xem có ba vạn chữ ! ! !
Thiếu nữ áo vàng cẩn thận hỏi nàng: “Sư tỷ, tỷ thật sự không nhận ra ta sao?”
Giang Ngư cố tạo ra biểu cảm nhìn có vẻ chân thành hơn một chút, lắc đầu.
Thiếu nữ áo vàng mang vẻ mặt phức tạp đi ra ngoài, giây lát sau, đi theo phía sau nàng ấy đi vào là một nam nhân trung niên khuôn mặt nghiêm túc.
“Kim trưởng lão, Giang sư tỷ nói tỷ ấy không nhớ gì hết.”
Nam nhân trung niên không nói lời nào rồi đi đến trước giường, vươn một ngón tay, điểm vào giữa mày Giang Ngư.
Giang Ngư rùng mình một cái, bên trong đầu óc phảng phất có một trận gió xẹt qua.
Cơ sư muội, Cơ Linh Tuyết.
Cô đột nhiên giật mình một cái, tỉnh ngộ rồi!
Cuối cùng cô cũng đã biết cái cảm giác quen thuộc mơ hồ này từ đâu mà ra rồi.
Thiếu nữ, áo trắng, mỹ mạo, tên Cơ Linh Tuyết.
Và “Giang sư tỷ” cùng tên với cô đây, chính là người lên tỷ thí với âm mưu ám toán đồng môn.
Đây không phải là nội dung trong cuốn tiểu thuyết lúc trước đồng nghiệp đề cử cho cô sao?
Tiểu thuyết 《Tầm tiên 》, nữ chính tên là Cơ Linh Tuyết.
Mà “Giang sư tỷ”, là một người qua đường pháo hôi xuất hiện ở chương mười trong truyện. Tại trận tỷ thí trong Nội môn, bởi vì ghen ghét nên đã lén sử dụng cấm thuật ám toán nữ chính, bị Linh khí hộ thân của nữ chính phản sát, rơi vào phản phệ, Kim Đan vỡ vụn.
Giang Ngư bận rộn làm việc, cũng không có thời gian xem hết quyển tiểu thuyết hơn trăm vạn chữ này.
Lúc ấy cô để ý đến nó cũng là vì trong truyện có nhân vật cùng tên với cô, mà đối với nhân vật pháo hôi, tác giả cũng không dư thừa bút mực miêu tả, chỉ nhắc đến một câu, người này gọi là pháo hôi Giang Ngư, hình như bị xử phạt cái gì đó, cuối cùng hậm hực mà chết.
Giang Ngư hít sâu một hơi, run rẩy mở mắt ra, đập vào mắt nàng là bối cảnh như phim cổ trang.
Xong rồi.
Thật sự xuyên qua rồi?
Nàng đau khổ nhắm mắt lại: Xuyên qua thì cũng thôi, còn xuyên thành pháo hôi, xui xẻo vừa phải thôi chứ!
“Giang sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Một giọng nói đầy kinh hỉ vang lên bên cạnh nàng.
Đó là một thiếu nữ xinh xắn trong bộ áo vàng, vẻ mặt lo lắng đang nhìn nàng.
Giang Ngư điều chỉnh cảm xúc cho lộ ra vẻ chân thành và biểu cảm nghi ngờ: “Ngươi là?”
Thiếu nữ áo vàng: “?”
Giang Ngư cũng không muốn giả vờ mất trí nhớ. Nhưng sự thật là trừ hình ảnh nàng vừa mới nhìn thấy trong mộng cảnh kia, đối với nơi này, nàng không biết cái gì hết.
Truyện dài trăm vạn chữ, nàng chỉ xem có ba vạn chữ ! ! !
Thiếu nữ áo vàng cẩn thận hỏi nàng: “Sư tỷ, tỷ thật sự không nhận ra ta sao?”
Giang Ngư cố tạo ra biểu cảm nhìn có vẻ chân thành hơn một chút, lắc đầu.
Thiếu nữ áo vàng mang vẻ mặt phức tạp đi ra ngoài, giây lát sau, đi theo phía sau nàng ấy đi vào là một nam nhân trung niên khuôn mặt nghiêm túc.
“Kim trưởng lão, Giang sư tỷ nói tỷ ấy không nhớ gì hết.”
Nam nhân trung niên không nói lời nào rồi đi đến trước giường, vươn một ngón tay, điểm vào giữa mày Giang Ngư.
Giang Ngư rùng mình một cái, bên trong đầu óc phảng phất có một trận gió xẹt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.