Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 49:
Trạch Lan
05/12/2022
Là nữ đệ tử áo xanh mà nàng đã từng gặp hai lần trước đây, Giang Ngư nhìn ngó xung quanh, không thấy sư tôn trong miệng của nàng ấy.
Thấy nàng như vậy, Chung Loan nở nụ cười: “Mới sáng sớm mà Giang sư muội đã đi đâu vậy? Nay sư tôn ta không đi cùng.”
Giang Ngư có ấn tượng tốt với vị sư tỷ hiền lành này.
Nàng cười tủm tỉm mà nói: “Ta muốn đi Vạn Tượng Phong. Mấy ngày trước đây ta có nhờ một vị sư huynh chế tạo giúp ta một ít đồ vật, hôm nay đi lấy.”
Nàng thuận miệng hỏi một câu: “Sư tỷ đi đâu vậy?”
Chung Loan chợt nhớ đến, dường như nàng ấy đã không giới thiệu tên của mình.
“Ta họ Chung, tên là Loan, loan trong Phượng Loan.”
Giang Ngư: “Chung sư tỷ.”
Chung Loan cười nói: “Ta đi ra tông môn xử lý chút việc.”
Ánh mắt của Giang Ngư lóe sáng lên, nàng vô cùng tò mò ở bên ngoài tông môn không biết sẽ như thế nào.
Nàng muốn hỏi thêm vài câu, nhưng rốt cuộc nàng và Chung sư tỷ cũng không quá thân thiết, vì vậy nên không hỏi.
Mấy ngày nữa, Linh Hương sẽ trở lại, để đến lúc đó hỏi nàng ấy đi.
Hai người không chung mục đích, cũng không tiện đường, chẳng mấy chốc đã có linh thú đến, Chung Loan chào tạm biệt Giang Ngư, rồi rời đi.
Nàng đợi thêm chốc lát, rồi mới leo lên linh thú, bay đến Vạn Tượng Phong.
Thế nhưng vẫn là người quen…… linh thú quen thuộc.
Tiểu Thận Thú vẫn nhận ra nàng, vui vẻ hỏi thăm tình hình dạo này của nàng.
Giang Ngư nói rằng nàng vẫn rất khỏe, rồi lấy linh châu bỏ vào trong túi của Tiểu Thận Thú, nghĩ nghĩ, rồi lại bỏ thêm một gốc linh thảo vào.
Nàng nghĩ Tiểu Bạch và Tật Phong rất thích món này, có lẽ Tiểu Thận Thú cũng sẽ thích.
Nhưng rốt cuộc nàng đã quá xem nhẹ sức hấp dẫn của linh thảo đối linh thú.
Linh thảo mới vừa bỏ vào trong túi, Tiểu Thận Thú lập tức hít cái mũi, lớn tiếng hỏi: “Đây là cái gì, thơm quá thơm quá.”
Giang Ngư: “Là một ít linh thảo, hương vị chắc không tệ lắm, cho ngươi nếm thử.”
Tiểu Thận Thú vô cùng sốt ruột, nó nhẹ nhàng lắc nhẹ cái đuôi, linh thảo ở trong túi trên lưng bay ra, bị nó ngậm một ngụm.
“Thật sự rất ngon!”
Nhưng vẫn chưa đã thèm: “Ngươi còn không, ta không cần linh châu của ngươi, ta có thể dùng linh châu đổi lấy linh thảo được không!”
Nó vừa nói, vừa nhẹ nhàng hất đuôi, từ trong túi bay ra vô số viên linh quang, rào rạt rơi xuống đầy trước mặt Giang Ngư.
Ít nhất cũng phải hơn trăm viên linh châu.
Giang Ngư: “……”
Nàng dở khóc dở cười, trả lại linh châu cho Tiểu Thận Thú, rồi đi lấy vài gốc linh thảo đút cho nó ăn: “Ngươi thích, thì ta cho ngươi thêm là được. Đây chỉ là linh thảo cấp một, không đáng giá bao nhiêu.”
Tiểu Thận Thú không đồng ý: “Nhưng là linh thảo cấp một của ngươi, ăn ngon hơn của người khác rất nhiều!”
Đây là một lời ca ngợi vô cùng đáng giá đối với một người làm ruộng, Giang Ngư vô cùng hài lòng: “Cảm ơn.”
Tiểu Thận Thú không muốn nhận không đồ của nàng, nhưng Giang Ngư cũng không thể lấy đồ của linh thú nhỏ này được. Cuối cùng, nàng nhất quyết không nhận linh châu, chỉ cầm lấy một viên linh châu mà vừa nãy nàng dùng để làm phí đi.
Cũng may bây giờ vẫn còn sớm, Linh Thảo Viên lại hẻo lánh, trên lưng của Tiểu Thận Thú cũng không còn đệ tử nào khác. Nếu không, trong tông môn, sợ là lại lan truyền một lời đồn kỳ quái.
Thấy nàng như vậy, Chung Loan nở nụ cười: “Mới sáng sớm mà Giang sư muội đã đi đâu vậy? Nay sư tôn ta không đi cùng.”
Giang Ngư có ấn tượng tốt với vị sư tỷ hiền lành này.
Nàng cười tủm tỉm mà nói: “Ta muốn đi Vạn Tượng Phong. Mấy ngày trước đây ta có nhờ một vị sư huynh chế tạo giúp ta một ít đồ vật, hôm nay đi lấy.”
Nàng thuận miệng hỏi một câu: “Sư tỷ đi đâu vậy?”
Chung Loan chợt nhớ đến, dường như nàng ấy đã không giới thiệu tên của mình.
“Ta họ Chung, tên là Loan, loan trong Phượng Loan.”
Giang Ngư: “Chung sư tỷ.”
Chung Loan cười nói: “Ta đi ra tông môn xử lý chút việc.”
Ánh mắt của Giang Ngư lóe sáng lên, nàng vô cùng tò mò ở bên ngoài tông môn không biết sẽ như thế nào.
Nàng muốn hỏi thêm vài câu, nhưng rốt cuộc nàng và Chung sư tỷ cũng không quá thân thiết, vì vậy nên không hỏi.
Mấy ngày nữa, Linh Hương sẽ trở lại, để đến lúc đó hỏi nàng ấy đi.
Hai người không chung mục đích, cũng không tiện đường, chẳng mấy chốc đã có linh thú đến, Chung Loan chào tạm biệt Giang Ngư, rồi rời đi.
Nàng đợi thêm chốc lát, rồi mới leo lên linh thú, bay đến Vạn Tượng Phong.
Thế nhưng vẫn là người quen…… linh thú quen thuộc.
Tiểu Thận Thú vẫn nhận ra nàng, vui vẻ hỏi thăm tình hình dạo này của nàng.
Giang Ngư nói rằng nàng vẫn rất khỏe, rồi lấy linh châu bỏ vào trong túi của Tiểu Thận Thú, nghĩ nghĩ, rồi lại bỏ thêm một gốc linh thảo vào.
Nàng nghĩ Tiểu Bạch và Tật Phong rất thích món này, có lẽ Tiểu Thận Thú cũng sẽ thích.
Nhưng rốt cuộc nàng đã quá xem nhẹ sức hấp dẫn của linh thảo đối linh thú.
Linh thảo mới vừa bỏ vào trong túi, Tiểu Thận Thú lập tức hít cái mũi, lớn tiếng hỏi: “Đây là cái gì, thơm quá thơm quá.”
Giang Ngư: “Là một ít linh thảo, hương vị chắc không tệ lắm, cho ngươi nếm thử.”
Tiểu Thận Thú vô cùng sốt ruột, nó nhẹ nhàng lắc nhẹ cái đuôi, linh thảo ở trong túi trên lưng bay ra, bị nó ngậm một ngụm.
“Thật sự rất ngon!”
Nhưng vẫn chưa đã thèm: “Ngươi còn không, ta không cần linh châu của ngươi, ta có thể dùng linh châu đổi lấy linh thảo được không!”
Nó vừa nói, vừa nhẹ nhàng hất đuôi, từ trong túi bay ra vô số viên linh quang, rào rạt rơi xuống đầy trước mặt Giang Ngư.
Ít nhất cũng phải hơn trăm viên linh châu.
Giang Ngư: “……”
Nàng dở khóc dở cười, trả lại linh châu cho Tiểu Thận Thú, rồi đi lấy vài gốc linh thảo đút cho nó ăn: “Ngươi thích, thì ta cho ngươi thêm là được. Đây chỉ là linh thảo cấp một, không đáng giá bao nhiêu.”
Tiểu Thận Thú không đồng ý: “Nhưng là linh thảo cấp một của ngươi, ăn ngon hơn của người khác rất nhiều!”
Đây là một lời ca ngợi vô cùng đáng giá đối với một người làm ruộng, Giang Ngư vô cùng hài lòng: “Cảm ơn.”
Tiểu Thận Thú không muốn nhận không đồ của nàng, nhưng Giang Ngư cũng không thể lấy đồ của linh thú nhỏ này được. Cuối cùng, nàng nhất quyết không nhận linh châu, chỉ cầm lấy một viên linh châu mà vừa nãy nàng dùng để làm phí đi.
Cũng may bây giờ vẫn còn sớm, Linh Thảo Viên lại hẻo lánh, trên lưng của Tiểu Thận Thú cũng không còn đệ tử nào khác. Nếu không, trong tông môn, sợ là lại lan truyền một lời đồn kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.