Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm
Chương 123: Chờ đợi
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
22/08/2021
Hàn Liên hoàn toàn không hề hay biết chuyện sắp xảy ra, cậu vẫn ung dung lái xe đi đến điểm hẹn, giữa đường nhận được tin nhắn của Lãnh Phong hỏi cậu đã xuất phát chưa.
Hàn Liên vừa lái xe vừa ghi âm sang: [Đang đến đây khoảng mười lăm phút nữa, anh gọi cho em vài món trước đi.]
Lãnh Phong nhanh chóng trả lời lại: [Em muốn ăn gì?]
Hàn Liên: [Ăn gì đó nhanh một chút em muốn đến công viên chơi sớm một tí. ]
Lãnh Phong: [Vậy anh gọi bít tết nha, em đến hẳn là vừa đem lên.]
Hàn Liên: [Ok!]
Hàn Liên tắt máy tập trung lái xe, thuận tay để điện thoại lên ghế phó lái bên cạnh.
Từ Hàn gia đến nhà hàng XX khá xa, còn phải đi qua một con đường khá vắng vẻ, lúc đầu Hàn Liên vốn còn không để ý gì nhiều cho đến khi cậu nhận ra xe của mình đã bị ba chiếc xe màu đen khác bao vây xung quanh.
Chiếc xe phía trước giảm tốc độ, xe chạy song song với Hàn Liên thì luôn ép sát vào lề, xe ở phía sau thì liên tục húc vào đuôi xe của cậu một bộ dạng nếu Hàn Liên không bước xuống sẽ không bỏ qua.
Hàn Liên có cảm giác như mình sắp bị bắt cóc tống tiền.
Hàn Liên thở dài, đạp phang thắng gấp lại.
Xe phía trước không ngờ cậu lại đạp phanh, xe bên cạnh cũng vậy lập tức cách xe của Hàn Liên một khoảng lớn, xe phía sau thì đang cố gắng húc đuôi xe cậu, bị Hàn Liên thắng gấp, xe lập tức mất khống chế đâm mạnh vào đuôi xe của Hàn Liên khiến phần đầu xe đều hỏng hóc nghiêm trọng. Hàn Liên lập tức đánh tay lái, đạp chân ga vội vã quay đầu xe.
Hai chiếc xe phía trước cũng lập tức phản ứng lại, lùi xe với tốc độ cực nhanh, lần này bọn họ không khách khí nữa hai xe cứ thay phiên nhau lấy xe của Hàn Liên là trung tâm mà húc vào.
Hàn Liên biết đợt này mình khó thoát chỉ đành dừng xe lại.
Hai chiếc xe màu đen kia cũng dừng lại, từ trêи đó bước xuống hơn mười mấy tên đô con vừa nhìn đã biết không phải hạn tầm thường, đã vậy trêи tay mỗi tên con cầm theo một cây súng ngắn.
Hàn Liên vừa nhìn liền biết hôm nay mình chắc chắn phải bị bắt đi mất rồi.
Một tên trong số chúng đi tới gõ cửa xe của Hàn Liên: “Xin chào Red, bà chủ của chúng tôi muốn gặp cậu, mời cậu đi theo chúng tôi một chút.”
Hàn Liên thở dài vừa bước xuống xe vừa cười lạnh một tiếng: “Đây là kiểu mời khách của bà chủ mấy người sao?”
Tên kia không trả lời lập tức kề súng vào sau gáy Hàn Liên ra hiệu cho cậu lên xe.
Hàn Liên giơ hai tay lên đầu, đi theo gã lên xe. Vừa đến cửa xe bỗng nhiên tên đi theo sau cậu lại trở tay, đập thẳng xuống gáy Hàn Liên.
Lập tức đôi mắt cậu bị một màn đen bao phủ, không còn ý thức.
Bọn họ mang Hàn Liên lên xe, người trêи chiếc xe đen bị tổn hại nặng nề cũng chia nhau đi lên hai xe còn lại.
Một tên khác tranh thủ lúc chuẩn bị đi thì đi đến sau xe của Hàn Diệp ngay biển số cầm đi máy định vị đã lắp trước đó.
Hai chiếc xe màu đen không bắt mắt trước sau biến mất vào dòng xe cộ.
Điện thoại của Hàn Liên vẫn còn để ở trêи ghế phó lái, chậm rãi run lên. Màn hình sáng lên tin nhắn của Lãnh Phong.
[Em đến đâu rồi?]
Hơn mười phút sau màn hình lại sáng lên một tin nhắn khác.
Người đặc biệt nhất: [Kẹt xe sao?]
Hơn hai mươi phút sau màn hình điện thoại lại sáng lên một cái nữa.
Người đặc biệt nhất: [Em sao vậy? Hàn Liên em đâu rồi?]
Lãnh Phong nhìn tin nhắn từng câu từng câu như kim chìm đáy bể không hề nhận lại được sự hồi âm.
Nhân viên nhà hàng nhìn thấy Lãnh Phong đã ngồi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa động vào món ăn liền tiến lại hỏi: “Tiên sinh ngài cần giúp gì không?”
Lãnh Phong hơi giật mình, sau đó đáp lại: “Thật ngại quá tôi đang chờ bạn, cậu có thể giúp tôi hâm nóng lại thức ăn không, cậu ấy không thích ăn đồ nguội.”
Nhân viên gật đầu cầm hai đĩa bít tết đi.
Lãnh Phong lại nhắn một tin nhắn sang: [Đồ ăn nguội rồi anh đã nhờ nhân viên hâm nóng lại, tiểu Liên không phải em nói muốn đến công viên sớm một chút sao? Em đang ở đâu anh tới rước, xe bị làm sao à?]
Lãnh Phong lại đợi thêm nửa tiếng nữa, sự nôn nóng lập tức như an mòn cả cơ thể hắn, Lãnh Phong cầm điện thoại lên gọi cho Hàn Liên.
Một cuộc gọi không có người nghe máy.
Cuộc gọi thứ hai cũng bặt vô âm tính.
Cuộc gọi thứ ba…
Thứ tư…
Cuộc gọi thứ mười hai…
Vẫn không có người nghe máy.
Lãnh Phong tự an ủi lòng mình chắc Hàn Liên đang gặp kẹt xe mà thôi, nãy giờ hắn không nghe thấy gần đây có vụ tai nạn nào cả. Lát sau hắn vẫn nhịn không được gọi cho cấp dưới.
“Cậu tìm xem Hàn Liên hiện tại đang ở đâu?”
Trợ lí:"…" Ông chủ tôi là người không phải thần đâu, ngài tìm không thấy vợ ngài thì bắt người khác tìm giúp hả.
Trợ lí thực bất đắc dĩ: “Sếp à, ngài có kết bạn với cậu Hàn Liên thì ngài cứ tìm kiếm vị trí qua định vị điện thoại của cậu ấy là được mà.”
Tút tút.
Trợ lí:"…" Dùng xong rồi vứt! Tra nam.
Lãnh Phong lập tức mở định vị lên, nhìn thấy định vị cách chổ hắn không quá xa lái xe mười phút là tới.
Lãnh Phong lập tức thanh toán rồi ra ngoài lấy xe chạy đi.
Hàn Liên vừa lái xe vừa ghi âm sang: [Đang đến đây khoảng mười lăm phút nữa, anh gọi cho em vài món trước đi.]
Lãnh Phong nhanh chóng trả lời lại: [Em muốn ăn gì?]
Hàn Liên: [Ăn gì đó nhanh một chút em muốn đến công viên chơi sớm một tí. ]
Lãnh Phong: [Vậy anh gọi bít tết nha, em đến hẳn là vừa đem lên.]
Hàn Liên: [Ok!]
Hàn Liên tắt máy tập trung lái xe, thuận tay để điện thoại lên ghế phó lái bên cạnh.
Từ Hàn gia đến nhà hàng XX khá xa, còn phải đi qua một con đường khá vắng vẻ, lúc đầu Hàn Liên vốn còn không để ý gì nhiều cho đến khi cậu nhận ra xe của mình đã bị ba chiếc xe màu đen khác bao vây xung quanh.
Chiếc xe phía trước giảm tốc độ, xe chạy song song với Hàn Liên thì luôn ép sát vào lề, xe ở phía sau thì liên tục húc vào đuôi xe của cậu một bộ dạng nếu Hàn Liên không bước xuống sẽ không bỏ qua.
Hàn Liên có cảm giác như mình sắp bị bắt cóc tống tiền.
Hàn Liên thở dài, đạp phang thắng gấp lại.
Xe phía trước không ngờ cậu lại đạp phanh, xe bên cạnh cũng vậy lập tức cách xe của Hàn Liên một khoảng lớn, xe phía sau thì đang cố gắng húc đuôi xe cậu, bị Hàn Liên thắng gấp, xe lập tức mất khống chế đâm mạnh vào đuôi xe của Hàn Liên khiến phần đầu xe đều hỏng hóc nghiêm trọng. Hàn Liên lập tức đánh tay lái, đạp chân ga vội vã quay đầu xe.
Hai chiếc xe phía trước cũng lập tức phản ứng lại, lùi xe với tốc độ cực nhanh, lần này bọn họ không khách khí nữa hai xe cứ thay phiên nhau lấy xe của Hàn Liên là trung tâm mà húc vào.
Hàn Liên biết đợt này mình khó thoát chỉ đành dừng xe lại.
Hai chiếc xe màu đen kia cũng dừng lại, từ trêи đó bước xuống hơn mười mấy tên đô con vừa nhìn đã biết không phải hạn tầm thường, đã vậy trêи tay mỗi tên con cầm theo một cây súng ngắn.
Hàn Liên vừa nhìn liền biết hôm nay mình chắc chắn phải bị bắt đi mất rồi.
Một tên trong số chúng đi tới gõ cửa xe của Hàn Liên: “Xin chào Red, bà chủ của chúng tôi muốn gặp cậu, mời cậu đi theo chúng tôi một chút.”
Hàn Liên thở dài vừa bước xuống xe vừa cười lạnh một tiếng: “Đây là kiểu mời khách của bà chủ mấy người sao?”
Tên kia không trả lời lập tức kề súng vào sau gáy Hàn Liên ra hiệu cho cậu lên xe.
Hàn Liên giơ hai tay lên đầu, đi theo gã lên xe. Vừa đến cửa xe bỗng nhiên tên đi theo sau cậu lại trở tay, đập thẳng xuống gáy Hàn Liên.
Lập tức đôi mắt cậu bị một màn đen bao phủ, không còn ý thức.
Bọn họ mang Hàn Liên lên xe, người trêи chiếc xe đen bị tổn hại nặng nề cũng chia nhau đi lên hai xe còn lại.
Một tên khác tranh thủ lúc chuẩn bị đi thì đi đến sau xe của Hàn Diệp ngay biển số cầm đi máy định vị đã lắp trước đó.
Hai chiếc xe màu đen không bắt mắt trước sau biến mất vào dòng xe cộ.
Điện thoại của Hàn Liên vẫn còn để ở trêи ghế phó lái, chậm rãi run lên. Màn hình sáng lên tin nhắn của Lãnh Phong.
[Em đến đâu rồi?]
Hơn mười phút sau màn hình lại sáng lên một tin nhắn khác.
Người đặc biệt nhất: [Kẹt xe sao?]
Hơn hai mươi phút sau màn hình điện thoại lại sáng lên một cái nữa.
Người đặc biệt nhất: [Em sao vậy? Hàn Liên em đâu rồi?]
Lãnh Phong nhìn tin nhắn từng câu từng câu như kim chìm đáy bể không hề nhận lại được sự hồi âm.
Nhân viên nhà hàng nhìn thấy Lãnh Phong đã ngồi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa động vào món ăn liền tiến lại hỏi: “Tiên sinh ngài cần giúp gì không?”
Lãnh Phong hơi giật mình, sau đó đáp lại: “Thật ngại quá tôi đang chờ bạn, cậu có thể giúp tôi hâm nóng lại thức ăn không, cậu ấy không thích ăn đồ nguội.”
Nhân viên gật đầu cầm hai đĩa bít tết đi.
Lãnh Phong lại nhắn một tin nhắn sang: [Đồ ăn nguội rồi anh đã nhờ nhân viên hâm nóng lại, tiểu Liên không phải em nói muốn đến công viên sớm một chút sao? Em đang ở đâu anh tới rước, xe bị làm sao à?]
Lãnh Phong lại đợi thêm nửa tiếng nữa, sự nôn nóng lập tức như an mòn cả cơ thể hắn, Lãnh Phong cầm điện thoại lên gọi cho Hàn Liên.
Một cuộc gọi không có người nghe máy.
Cuộc gọi thứ hai cũng bặt vô âm tính.
Cuộc gọi thứ ba…
Thứ tư…
Cuộc gọi thứ mười hai…
Vẫn không có người nghe máy.
Lãnh Phong tự an ủi lòng mình chắc Hàn Liên đang gặp kẹt xe mà thôi, nãy giờ hắn không nghe thấy gần đây có vụ tai nạn nào cả. Lát sau hắn vẫn nhịn không được gọi cho cấp dưới.
“Cậu tìm xem Hàn Liên hiện tại đang ở đâu?”
Trợ lí:"…" Ông chủ tôi là người không phải thần đâu, ngài tìm không thấy vợ ngài thì bắt người khác tìm giúp hả.
Trợ lí thực bất đắc dĩ: “Sếp à, ngài có kết bạn với cậu Hàn Liên thì ngài cứ tìm kiếm vị trí qua định vị điện thoại của cậu ấy là được mà.”
Tút tút.
Trợ lí:"…" Dùng xong rồi vứt! Tra nam.
Lãnh Phong lập tức mở định vị lên, nhìn thấy định vị cách chổ hắn không quá xa lái xe mười phút là tới.
Lãnh Phong lập tức thanh toán rồi ra ngoài lấy xe chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.