Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm
Chương 50
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
20/06/2021
Xuyên thư chi bảo bối là hiệu ứng cánh bướm _ Chương 50.
- Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 50: Cảnh quay đêm.
Cảnh mà Hàn Liên phải quay là cảnh Họa Lam trở về nhà sau khi xử lí xác của ông thầy.
Đúng 7 giờ, máy quay tất cả đều đã chuẩn bị xong, đợi khi Hàn Liên và Ninh Trình vào vị trí thì Trần Thành khẽ gật đầu.
"Máy quay chuẩn bị...". Hàn Liên nhắm mắt thở ra một hơi. "3, 2, 1, Action!!".
Cạch, cửa nhà mở ra, Họa Lam mang gương mặt hơi tái nhợt trở về nhà.
"Anh ơi, em về rồi!".
Họa Đăng nghe tiếng thì ở trong bếp đi ra, trên người còn mang chiếc tạp dề màu trắng chắc là đang nấu ăn.
"Em về rồi à? Sao hôm nay về trễ thế?".
Họa Lam bị hỏi thì cơ thể hơi cứng lại, theo bản năng chột dạ cúi đầu:" Em...em ở thư viện..."
Họa Đăng cũng không nghĩ nhiều, liền quay vào trong bếp:" Anh nấu sắp xong rồi em đi thay đồ tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm."
"Dạ..." Họa Lam nói xong liền chạy lên trên lầu.
Máy quay chuyển hướng lên trên, Họa Lam lấy ra cái áo bị dính máu và cây dao hung khí, vô cùng hoảng loạn không biết nên làm thế nào, thõa mãn vì ông thầy ác độc đã chết qua đi bây giờ trong đầu cậu chỉ là hoảng loạn sâu sắc, cậu không muốn đi tù, không! cậu không muốn.
Họa Lam sợ hãi ôm lấy đầu, ngồi sụp xuống nép mình trong một góc, đến khi cậu ngẩn đầu lên lần nữa trong ánh mắt nhen nhóm sợ hãi không còn nữa, hiện tại chỉ là sự bình tĩnh đến quỷ dị.
Cậu đứng dậy, cầm lấy cây dao đem vào nhà tắm rửa sạch, thuận tiện tắm rửa một phen, vùi cái áo trắng đã bị máu nhuốm đỏ xuống dưới gầm giường, xong xuôi cậu bình tĩnh cầm lấy cây dao bước ra ngoài, đi xuống bếp.
Họa Đăng vẫn đang loay hoay múc đồ ăn ra vẫn không biết có người đang tiến tới từ phía sau.
Họa Lam tiến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đôi đồng tử đỏ như máu khẽ co lại như phát ra ánh sáng đỏ mê hoặc.
Cộp.
"Tiểu Lam, em đang làm gì vậy?". Họa Đăng nghe tiếng động liền xoay người lại.
Họa Lam nhìn sang Họa Đăng hơi nở nụ cười, đưa một tay đang cầm quả táo lên:" Em định lấy dao gọt táo." Vừa nói vừa quơ quơ cái tay đang cầm dao còn lại.
"Trời ơi, em cẩn thận đó, để đó đi lát anh hai gọt cho em, em đi lên trên ngồi xem ti vi đi."
Họa Lam nhìn Họa Đăng đang lo lắng, khẽ mỉm cười, đặt cây dao vào trong kệ để dao:" Thôi được rồi, vậy anh hai cần em giúp gì thì cứ gọi em."
"Được rồi, đi đi!". Họa Đăng xua tay đuổi người, xoay người lại tiếp tục làm việc, không hề biết rằng em trai nhà mình đã xoay người lại nhìn chằm chằm đống dao trên kệ bằng ánh mắt quỷ dị.
"Cắt!!". Trần Thành hô lên. "Tốt lắm, cảnh này, qua!".
Chu Ngọc vội vã chạy lại:" Trời ơi, anh Liên, cảnh hồi nãy anh đẹp trai cực!!".
Hàn Liên nghe Chu Ngọc khen khẽ cười:" Thiệt không? Có chụp ảnh không?".
"Có, chụp nhiều lắm!". Chu Ngọc hào hứng.
"Có dìm không vậy?". Hàn Liên vừa nhận lấy chai nước từ tay Chu Ngọc vừa đùa.
"Không có nha!".
"Ha ha đùa nhóc thôi, em ăn cơm tối chưa mà chạy đến đây?".
"Em ăn rồi, là một trợ lí đúng tư cách em phải có mặt ở đây." Chu Ngọc vỗ ngực.
"Được rồi, được rồi!". Hàn Liên cảm ơn mọi người một vòng rồi cũng Chu Ngọc trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Nhắc tới Chu Ngọc Hàn Liên lại nhớ tới tư liệu mà lúc trước Aztecan gửi đến cho cậu.
Cậu ta mất mẹ từ nhỏ, cha cậu ta đi thêm bước nữa cưới vợ mới về, mẹ kế của cậu ta cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, không chỉ quản chặt cha cậu ta mà chính Chu Ngọc cũng bị ép nghỉ học sớm tìm việc kiếm tiền cung phụng cho bà ta, hiện tại thì Chu Ngọc bằng tuổi Hàn Liên nhưng sinh sau cậu 2 tháng nên cứ luận lí thành chương mà gọi anh, vì phải làm việc nặng từ nhỏ cho nên so với Hàn Liên thì Chu Ngọc có vẻ bé hơn một chút cho nên gọi anh cũng chẳng có gì.
Hàn Liên thở dài, sống trong hoàn cảnh này mà Chu Ngọc vẫn có thể yêu đời như thế thì không biết là cậu ta quá vô tư hay là biết che dấu quá kĩ đây.
Mắt Hàn Liên hơi lóe lóe, cảm thấy cậu nhóc này đáng để bồi dưỡng.
Sáng mai Hàn Liên cũng có một cảnh quay với nhân vật Lạc Lạc, bạn thân của Họa Lam.
Hàn Liên đọc kịch bản thêm một hồi, lại uống thêm một ly nước ấm trước khi đi ngủ. Đợi khi cậu chuẩn bị đi ngủ thì Chu Ngọc gọi tới.
[Anh ơi, hôm trước anh có kiêu em tập hợp khoảng 10 fan vào một group chat á, em tập hợp rồi có gì không?]
Hàn Liên nghe vậy thì mới nhớ ra việc này: [Được rồi, em cứ nói là mình là trợ lí của anh đi, sau này em cứ đào tạo các fan để các fan dễ dàng quản lí các fan nhỏ hơn để tránh việc người khác nhắm vào các bạn ấy.]
Lại trao đổi thêm một hồi việc quản lí các fan, Hàn Liên mới tắt điện thoại đi ngủ.
_______________________
Ôi mấy bà khỏi nói tui ra lâu nên không nhớ cốt truyện. Tới chính tui còn chả nhớ đây nè, mỗi lần viết là phải lật lại từng chương kiếm nội dung liên quan
(*꒦ິ꒳꒦ີ)
- Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 50: Cảnh quay đêm.
Cảnh mà Hàn Liên phải quay là cảnh Họa Lam trở về nhà sau khi xử lí xác của ông thầy.
Đúng 7 giờ, máy quay tất cả đều đã chuẩn bị xong, đợi khi Hàn Liên và Ninh Trình vào vị trí thì Trần Thành khẽ gật đầu.
"Máy quay chuẩn bị...". Hàn Liên nhắm mắt thở ra một hơi. "3, 2, 1, Action!!".
Cạch, cửa nhà mở ra, Họa Lam mang gương mặt hơi tái nhợt trở về nhà.
"Anh ơi, em về rồi!".
Họa Đăng nghe tiếng thì ở trong bếp đi ra, trên người còn mang chiếc tạp dề màu trắng chắc là đang nấu ăn.
"Em về rồi à? Sao hôm nay về trễ thế?".
Họa Lam bị hỏi thì cơ thể hơi cứng lại, theo bản năng chột dạ cúi đầu:" Em...em ở thư viện..."
Họa Đăng cũng không nghĩ nhiều, liền quay vào trong bếp:" Anh nấu sắp xong rồi em đi thay đồ tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm."
"Dạ..." Họa Lam nói xong liền chạy lên trên lầu.
Máy quay chuyển hướng lên trên, Họa Lam lấy ra cái áo bị dính máu và cây dao hung khí, vô cùng hoảng loạn không biết nên làm thế nào, thõa mãn vì ông thầy ác độc đã chết qua đi bây giờ trong đầu cậu chỉ là hoảng loạn sâu sắc, cậu không muốn đi tù, không! cậu không muốn.
Họa Lam sợ hãi ôm lấy đầu, ngồi sụp xuống nép mình trong một góc, đến khi cậu ngẩn đầu lên lần nữa trong ánh mắt nhen nhóm sợ hãi không còn nữa, hiện tại chỉ là sự bình tĩnh đến quỷ dị.
Cậu đứng dậy, cầm lấy cây dao đem vào nhà tắm rửa sạch, thuận tiện tắm rửa một phen, vùi cái áo trắng đã bị máu nhuốm đỏ xuống dưới gầm giường, xong xuôi cậu bình tĩnh cầm lấy cây dao bước ra ngoài, đi xuống bếp.
Họa Đăng vẫn đang loay hoay múc đồ ăn ra vẫn không biết có người đang tiến tới từ phía sau.
Họa Lam tiến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đôi đồng tử đỏ như máu khẽ co lại như phát ra ánh sáng đỏ mê hoặc.
Cộp.
"Tiểu Lam, em đang làm gì vậy?". Họa Đăng nghe tiếng động liền xoay người lại.
Họa Lam nhìn sang Họa Đăng hơi nở nụ cười, đưa một tay đang cầm quả táo lên:" Em định lấy dao gọt táo." Vừa nói vừa quơ quơ cái tay đang cầm dao còn lại.
"Trời ơi, em cẩn thận đó, để đó đi lát anh hai gọt cho em, em đi lên trên ngồi xem ti vi đi."
Họa Lam nhìn Họa Đăng đang lo lắng, khẽ mỉm cười, đặt cây dao vào trong kệ để dao:" Thôi được rồi, vậy anh hai cần em giúp gì thì cứ gọi em."
"Được rồi, đi đi!". Họa Đăng xua tay đuổi người, xoay người lại tiếp tục làm việc, không hề biết rằng em trai nhà mình đã xoay người lại nhìn chằm chằm đống dao trên kệ bằng ánh mắt quỷ dị.
"Cắt!!". Trần Thành hô lên. "Tốt lắm, cảnh này, qua!".
Chu Ngọc vội vã chạy lại:" Trời ơi, anh Liên, cảnh hồi nãy anh đẹp trai cực!!".
Hàn Liên nghe Chu Ngọc khen khẽ cười:" Thiệt không? Có chụp ảnh không?".
"Có, chụp nhiều lắm!". Chu Ngọc hào hứng.
"Có dìm không vậy?". Hàn Liên vừa nhận lấy chai nước từ tay Chu Ngọc vừa đùa.
"Không có nha!".
"Ha ha đùa nhóc thôi, em ăn cơm tối chưa mà chạy đến đây?".
"Em ăn rồi, là một trợ lí đúng tư cách em phải có mặt ở đây." Chu Ngọc vỗ ngực.
"Được rồi, được rồi!". Hàn Liên cảm ơn mọi người một vòng rồi cũng Chu Ngọc trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Nhắc tới Chu Ngọc Hàn Liên lại nhớ tới tư liệu mà lúc trước Aztecan gửi đến cho cậu.
Cậu ta mất mẹ từ nhỏ, cha cậu ta đi thêm bước nữa cưới vợ mới về, mẹ kế của cậu ta cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, không chỉ quản chặt cha cậu ta mà chính Chu Ngọc cũng bị ép nghỉ học sớm tìm việc kiếm tiền cung phụng cho bà ta, hiện tại thì Chu Ngọc bằng tuổi Hàn Liên nhưng sinh sau cậu 2 tháng nên cứ luận lí thành chương mà gọi anh, vì phải làm việc nặng từ nhỏ cho nên so với Hàn Liên thì Chu Ngọc có vẻ bé hơn một chút cho nên gọi anh cũng chẳng có gì.
Hàn Liên thở dài, sống trong hoàn cảnh này mà Chu Ngọc vẫn có thể yêu đời như thế thì không biết là cậu ta quá vô tư hay là biết che dấu quá kĩ đây.
Mắt Hàn Liên hơi lóe lóe, cảm thấy cậu nhóc này đáng để bồi dưỡng.
Sáng mai Hàn Liên cũng có một cảnh quay với nhân vật Lạc Lạc, bạn thân của Họa Lam.
Hàn Liên đọc kịch bản thêm một hồi, lại uống thêm một ly nước ấm trước khi đi ngủ. Đợi khi cậu chuẩn bị đi ngủ thì Chu Ngọc gọi tới.
[Anh ơi, hôm trước anh có kiêu em tập hợp khoảng 10 fan vào một group chat á, em tập hợp rồi có gì không?]
Hàn Liên nghe vậy thì mới nhớ ra việc này: [Được rồi, em cứ nói là mình là trợ lí của anh đi, sau này em cứ đào tạo các fan để các fan dễ dàng quản lí các fan nhỏ hơn để tránh việc người khác nhắm vào các bạn ấy.]
Lại trao đổi thêm một hồi việc quản lí các fan, Hàn Liên mới tắt điện thoại đi ngủ.
_______________________
Ôi mấy bà khỏi nói tui ra lâu nên không nhớ cốt truyện. Tới chính tui còn chả nhớ đây nè, mỗi lần viết là phải lật lại từng chương kiếm nội dung liên quan
(*꒦ິ꒳꒦ີ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.