Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm
Chương 8: Diễn kịch 4
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
20/06/2021
Hàn Diệp theo chân Lục Bạch bước ra ngay lập tức hấp dẫn vô số ánh nhìn ở hậu trường.
Y bên ngoài ngượng ngùng gật nhẹ đầu ra vẻ chào hỏi mọi người nhưng trong lòng thì thích muốn chết, y thích cái cảm giác được trở thành trung tâm của sự chú ý, được mọi người bao vây, hưởng thụ từng ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, đây mới chính là cuộc sống y muốn có ở kiếp này.
Ngẩng đầu lên Hàn Diệp nhanh chóng nhìn thấy mục tiêu của mình Lãnh Phong đang đứng nói chuyện cùng Hàn Thiên. Hàn Diệp nhanh chóng bảo với Lục Bạch một tiếng mình qua chào anh cả rồi nhanh chân bước qua.
"Anh hai!". Hàn Diệp gọi, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, êm tai của thiếu niên khiến người xung quanh không nhịn được tâm ngứa ngái như bị mèo cào.
Hàn Thiên nhìn lướt qua y gật nhẹ đầu coi như chào hỏi sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với Lãnh Phong. Trong lòng anh không hiểu sao đối với đứa em này rất phản cảm thậm chí là ghét tiếp xúc nhiều với y.
Lãnh Phong thì hoàn toàn chẳng điếm xỉa đến Hàn Diệp từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nói chuyện với Hàn Thiên.
Hàn Diệp xiết chặt tay dưới đáy mắt cật lực áp chế cảm xúc phẫn nộ của mình đối với Hàn Thiên. Chính người này, chính người anh này đã hãm hại y khiến y rơi xuống hố sâu của địa ngục, cho nên kiếp này y quyết phải sống, không những sống mà còn phải trả thù cho chính bản thân mình, nhưng để làm được điều đó y cần có những sự giúp đỡ đặc biệt là....
Ánh mắt Hàn Diệp mang theo sự nóng bỏng nhìn sang Lãnh Phong. Nếu có sự giúp đỡ, à không nếu bắt được hắn vào trong tay thì việc trả thù chắc chắn sẽ rất suôn sẻ.
Trong lòng y không hiểu sao lại có cảm giác Lãnh Phong chắc chắn sẽ yêu y đến quên trời quên đất. Cũng chính vì linh cảm này Hàn Diệp càng tự tin hơn, y tiền gần hơn đưa tay ra
"Chào anh, em là Hàn Diệp."
Lãnh Phong từ đầu tới giờ chưa từng nhìn sang Hàn Diệp lần nào cũng không nhịn được nhịu mày nhìn bàn tay trắng noãn đang đưa ra giữa không khí. Rồi triệt để làm như không có gì quay đi tiếp tục tán gẫu với Hàn Thiên.
Dù sao thì y cũng chỉ "chào anh" thôi chứ có biết anh nào đâu┐(´∇`)┌
Hàn Diệp thấy hắn không phản ứng mình y cũng không vội, theo y nhớ người tên Lãnh Phong này rất khó gần, tính tình lại rất quái gỡ, ngay khi y định mở miệng nói gì đó để lôi kéo sự chú ý của đối phương thì bỗng nhiên hắn quay sang chăm chú nhìn y.
Tim Hàn Diệp đập mạnh một cái, cũng ngẩng mặt nhìn thẳng vào Lãnh Phong lộ ra góc cạnh gương mặt đẹp nhất của mình.
Ngay sau đó y nhanh chóng nhìn thấy được trong đôi mắt hắn lóe lên sự si mê cùng thích thú.
Hàn Diệp theo bản năng muốn tiến tới để nói chuyên lần nữa với Lãnh Phong thì phía sau y bỗng vang lên tiếng cười giễu cợt.
"Anh nhìn tôi làm gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?".
Hàn Diệp quay lại thì phát hiện đứng phía sau y là Hàn Liên, ngay lập tức một suy nghĩ lóe lên khiến y hoảng sợ.
Không ngờ suy nghĩ đó lại chính là sự thật khi y nghe thấy Lãnh Phong trầm thấp cười
"Ồ? Trai đẹp sao, anh còn tưởng là cô nhóc nhà nào đi lạc cơ!".
"Cái gì mà cô nhóc, này nhé ông chú nói cho ông biết tôi là trai 100% đó nhé!". Hàn Liên giận dữ phồng phồng hai má.
Hàn Thiên mỉm cười bước tới xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu.
"Được rồi tiểu Liên đừng tốn hơi sức cãi với hắn nữa!".
"Còn lâu, em không muốn nói chuyện với ông chú đó! Anh hai khi nào ba tới!". Hàn Liên háo hức, mở to cặp mắt tròn xoe hỏi.
"Chắc cũng sắp tới rồi đi, em cũng mau chuẩn bị đi!".
"Oke, gặp lại anh hai sau!". Trước khi đi còn không quên trừng mắt Lãnh Phong.
Hàn Diệp bị bỏ rơi ở một bên mặt triệt để xám xịt. Vốn y nghĩ người Lãnh Phong nhìn là mình, vốn y nghĩ mình có lẽ đã gây được sự chú ý của hắn, quan trọng hơn y đã nghĩ hôm nay mình sẽ là trung tâm của sự chú ý...Nhưng nhìn xem, sự thật hung hăng đánh mạnh vào mặt y.
Từ khi Hàn Liên xuất hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía y ngay cả Lãnh Phong cả buổi không thèm liếc nhìn y một cái cũng quay sang ngắm nhìn cậu. Vì cái gì? Tại sao lúc nào mọi thứ đều vây quanh cái món hàng lỗi đó?
Đây vốn không phải là nước đi vốn có. Đáng lẽ y phải là trung tâm chú ý, đáng lẽ người được Lãnh Phong để tâm là y, đáng lẽ mọi thứ không phải như bây giờ, rốt cuộc là sai ở đâu? Ở đâu?
Suy nghĩ của Hàn Diệp bị cắt đứt khi nghe Lục Bạch gọi mình vào để chuẩn bị lên sân khấu.
**
Hàn Papa và three mama ngồi ở vị trí đầu tiên ở khán đài tầm nhìn cực tốt.
"Tiểu Liên khi nào lên sân khấu nhỉ?". Hàn papa hỏi.
Hàn đại phu nhân mạnh tay huýt ông một cái:" Tiết mục này là của Tiểu Diệp ông hiểu hong?". Ý là còn không mau cổ vũ cho tiểu Diệp.
(À nhắc lại Hàn đại phu nhân là mẹ Tiểu Liên nha)
Hàn papa gật gật đầu hướng sân khấu kêu to:"Tiểu Diệp cố lên!".
Sau đó nhận được ánh mắt khinh bỉ của ba người vợ, mà hàm ý trong đó không hiểu sao ông lại hiểu rõ, đại khái là: "Ông có bị hâm không?".
Ngay lúc đó bức màn sân khấu vén lên.
______________________________
Mị định viết luôn khúc vở kịch rồi mà còn chưa nghĩ ra nên cho bé Diệp diễn cái giống gì nên thôi đợi load chất xám lại đã.
Với lại dạo này mị đang cài lại lần thứ n bộ "Khoái xuyên chi đả kiếm cuồng ma" hay còn gọi là "cao thủ đổi đen thay trắng" của nhà má Phong Lưu Thư Ngốc nên mê quá đâm ra lười viết vl, các cô cũng biết mà gõ chữ trên điện thoại thật là khổ bức༎ຶ‿༎ຶ
Y bên ngoài ngượng ngùng gật nhẹ đầu ra vẻ chào hỏi mọi người nhưng trong lòng thì thích muốn chết, y thích cái cảm giác được trở thành trung tâm của sự chú ý, được mọi người bao vây, hưởng thụ từng ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, đây mới chính là cuộc sống y muốn có ở kiếp này.
Ngẩng đầu lên Hàn Diệp nhanh chóng nhìn thấy mục tiêu của mình Lãnh Phong đang đứng nói chuyện cùng Hàn Thiên. Hàn Diệp nhanh chóng bảo với Lục Bạch một tiếng mình qua chào anh cả rồi nhanh chân bước qua.
"Anh hai!". Hàn Diệp gọi, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, êm tai của thiếu niên khiến người xung quanh không nhịn được tâm ngứa ngái như bị mèo cào.
Hàn Thiên nhìn lướt qua y gật nhẹ đầu coi như chào hỏi sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với Lãnh Phong. Trong lòng anh không hiểu sao đối với đứa em này rất phản cảm thậm chí là ghét tiếp xúc nhiều với y.
Lãnh Phong thì hoàn toàn chẳng điếm xỉa đến Hàn Diệp từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nói chuyện với Hàn Thiên.
Hàn Diệp xiết chặt tay dưới đáy mắt cật lực áp chế cảm xúc phẫn nộ của mình đối với Hàn Thiên. Chính người này, chính người anh này đã hãm hại y khiến y rơi xuống hố sâu của địa ngục, cho nên kiếp này y quyết phải sống, không những sống mà còn phải trả thù cho chính bản thân mình, nhưng để làm được điều đó y cần có những sự giúp đỡ đặc biệt là....
Ánh mắt Hàn Diệp mang theo sự nóng bỏng nhìn sang Lãnh Phong. Nếu có sự giúp đỡ, à không nếu bắt được hắn vào trong tay thì việc trả thù chắc chắn sẽ rất suôn sẻ.
Trong lòng y không hiểu sao lại có cảm giác Lãnh Phong chắc chắn sẽ yêu y đến quên trời quên đất. Cũng chính vì linh cảm này Hàn Diệp càng tự tin hơn, y tiền gần hơn đưa tay ra
"Chào anh, em là Hàn Diệp."
Lãnh Phong từ đầu tới giờ chưa từng nhìn sang Hàn Diệp lần nào cũng không nhịn được nhịu mày nhìn bàn tay trắng noãn đang đưa ra giữa không khí. Rồi triệt để làm như không có gì quay đi tiếp tục tán gẫu với Hàn Thiên.
Dù sao thì y cũng chỉ "chào anh" thôi chứ có biết anh nào đâu┐(´∇`)┌
Hàn Diệp thấy hắn không phản ứng mình y cũng không vội, theo y nhớ người tên Lãnh Phong này rất khó gần, tính tình lại rất quái gỡ, ngay khi y định mở miệng nói gì đó để lôi kéo sự chú ý của đối phương thì bỗng nhiên hắn quay sang chăm chú nhìn y.
Tim Hàn Diệp đập mạnh một cái, cũng ngẩng mặt nhìn thẳng vào Lãnh Phong lộ ra góc cạnh gương mặt đẹp nhất của mình.
Ngay sau đó y nhanh chóng nhìn thấy được trong đôi mắt hắn lóe lên sự si mê cùng thích thú.
Hàn Diệp theo bản năng muốn tiến tới để nói chuyên lần nữa với Lãnh Phong thì phía sau y bỗng vang lên tiếng cười giễu cợt.
"Anh nhìn tôi làm gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?".
Hàn Diệp quay lại thì phát hiện đứng phía sau y là Hàn Liên, ngay lập tức một suy nghĩ lóe lên khiến y hoảng sợ.
Không ngờ suy nghĩ đó lại chính là sự thật khi y nghe thấy Lãnh Phong trầm thấp cười
"Ồ? Trai đẹp sao, anh còn tưởng là cô nhóc nhà nào đi lạc cơ!".
"Cái gì mà cô nhóc, này nhé ông chú nói cho ông biết tôi là trai 100% đó nhé!". Hàn Liên giận dữ phồng phồng hai má.
Hàn Thiên mỉm cười bước tới xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu.
"Được rồi tiểu Liên đừng tốn hơi sức cãi với hắn nữa!".
"Còn lâu, em không muốn nói chuyện với ông chú đó! Anh hai khi nào ba tới!". Hàn Liên háo hức, mở to cặp mắt tròn xoe hỏi.
"Chắc cũng sắp tới rồi đi, em cũng mau chuẩn bị đi!".
"Oke, gặp lại anh hai sau!". Trước khi đi còn không quên trừng mắt Lãnh Phong.
Hàn Diệp bị bỏ rơi ở một bên mặt triệt để xám xịt. Vốn y nghĩ người Lãnh Phong nhìn là mình, vốn y nghĩ mình có lẽ đã gây được sự chú ý của hắn, quan trọng hơn y đã nghĩ hôm nay mình sẽ là trung tâm của sự chú ý...Nhưng nhìn xem, sự thật hung hăng đánh mạnh vào mặt y.
Từ khi Hàn Liên xuất hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía y ngay cả Lãnh Phong cả buổi không thèm liếc nhìn y một cái cũng quay sang ngắm nhìn cậu. Vì cái gì? Tại sao lúc nào mọi thứ đều vây quanh cái món hàng lỗi đó?
Đây vốn không phải là nước đi vốn có. Đáng lẽ y phải là trung tâm chú ý, đáng lẽ người được Lãnh Phong để tâm là y, đáng lẽ mọi thứ không phải như bây giờ, rốt cuộc là sai ở đâu? Ở đâu?
Suy nghĩ của Hàn Diệp bị cắt đứt khi nghe Lục Bạch gọi mình vào để chuẩn bị lên sân khấu.
**
Hàn Papa và three mama ngồi ở vị trí đầu tiên ở khán đài tầm nhìn cực tốt.
"Tiểu Liên khi nào lên sân khấu nhỉ?". Hàn papa hỏi.
Hàn đại phu nhân mạnh tay huýt ông một cái:" Tiết mục này là của Tiểu Diệp ông hiểu hong?". Ý là còn không mau cổ vũ cho tiểu Diệp.
(À nhắc lại Hàn đại phu nhân là mẹ Tiểu Liên nha)
Hàn papa gật gật đầu hướng sân khấu kêu to:"Tiểu Diệp cố lên!".
Sau đó nhận được ánh mắt khinh bỉ của ba người vợ, mà hàm ý trong đó không hiểu sao ông lại hiểu rõ, đại khái là: "Ông có bị hâm không?".
Ngay lúc đó bức màn sân khấu vén lên.
______________________________
Mị định viết luôn khúc vở kịch rồi mà còn chưa nghĩ ra nên cho bé Diệp diễn cái giống gì nên thôi đợi load chất xám lại đã.
Với lại dạo này mị đang cài lại lần thứ n bộ "Khoái xuyên chi đả kiếm cuồng ma" hay còn gọi là "cao thủ đổi đen thay trắng" của nhà má Phong Lưu Thư Ngốc nên mê quá đâm ra lười viết vl, các cô cũng biết mà gõ chữ trên điện thoại thật là khổ bức༎ຶ‿༎ຶ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.