Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm
Chương 80: Nghề diễn viên
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
22/07/2021
Các Tiểu Ca Cao ở nhà đang mong mỏi chờ đợi Hàn Liên phát phúc lợi thì nhận được tin Hàn Liên nhận phim <Vì Quân> khỏi nói là mấy nàng cao hứng tới cỡ nào, lập tức nhào vô trang thông báo chính thức của đoàn phim đứng xếp hàng điểm danh cho cậu.
Hôm nay Hàn Liên không có cảnh quay nhưng cậu vẫn đến trường quay để nhìn cũng như đánh giá trình độ của các diễn viên như thế nào, nói chính xác hơn là học hỏi thêm, dù sao thì biết nhiều vẫn tốt hơn là không biết gì.
Đạo diễn Khương Minh cũng rất vui vẻ với thái độ chịu học tập cho nên đặc biệt để cho cậu đứng cạnh mình để xem rõ hơn cũng như là nhìn vào máy quay rõ hơn.
Hôm nay là cảnh diễn của nam nữ chính, đây là cảnh Nam Cung Trạch lần đầu gặp Liễu Nhiên ở quân doanh.
Máy quay và diễn viên đều đã vào vị trí, đạo diễn gật đầu một cái ra hiệu cho ánh sáng điều chỉnh một chút.
"3! 2! 1! Action!"
Nam Cung Trạch bị thương được đỡ vào bên trong doanh trướng Liễu Nhiên đang băng bó cho binh sĩ vừa thấy lập tức đi đến, lo lắng hỏi:" Có chuyện gì vậy?"
"Tướng quân bị thương, quân y cô nhìn một chút đi." Một binh lính nói.
Liễu Nhiên nhíu mày nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu trên ngực Nam Cung Trạch không do dự lập tức gật đầu:" Mau nâng vào bên trong, mọi người giúp tôi chuẩn bị nước nóng đi"
Lập tức có binh sĩ chạy đi chuẩn bị, Nam Cung Trạch được nâng vào doanh trướng.
Liễu Nhiên nhanh chóng dùng nước ấm rửa sơ qua miệng vết thương rồi lại lấy kéo cắt đi mảng y phục bị máu đông dính sát vào cơ thể, nhanh chóng cắt bỏ những phần thịt bị hoại tử đi khuôn mặt vô cùng sốt sắng. Nam Cung Trạch cũng bị động đến vết thương mà hơi nhíu mày. Lúc này binh sĩ mang nước nóng chạy tới, Liễu Nhiên đỡ lấy chậu nước nóng đang muốn nói gì đó thì giọng nói của đạo diễn hô lên.
"Cắt!".
Hàn Liên cũng không ngạc nhiên khi ông bảo cắt, nhìn bên ngoài thì cảnh diễn lúc này rất bình thường không có điểm đột phá cũng chẳng có điểm sai sót, nhưng Hàn Liên nhìn ra có một điểm sai rất lớn ở đây mà nguyên nhân của điểm sai này là do Dung Lệ.
Ánh mắt của cô luôn né tránh máy quay, khi nãy máy quay đang quay từ ngoài vào trong doanh trướng, binh sĩ chạy vào, theo bản năng Dung Lệ nhìn về phía binh sĩ lại phát hiện máy quay sau lưng cậu ta, cô lập tức chuyển ánh mắt. Đây cũng có lẽ là lí do Dung Lệ dù xinh đẹp có tài diễn xuất vẫn không thể hồng.
Lúc này đạo diễn cũng nói ra sai sót của Dung Lệ không khác mấy những gì Hàn Liên suy đoán.
Sau đó có quay thêm hai lần nhưng lần nào Dung Lệ cũng bị mắc lại lỗi đó.
Đây là một lỗi nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn nhưng sẽ ảnh hưởng rất nhiều, Hàn Liên đoán cô ấy bị chứng sợ ống kính nhẹ cậu cũng vô cùng bội phục cô ấy bị vậy mà vẫn có thể theo nghiệp diễn đến tận 5, 6 năm.
Hàn Liên nhìn thấy đạo diễn đã có xu hướng nỗi giận đành nói giúp mội câu
"Đạo diễn, mọi người cũng đã mệt, không khí căng thẳng quá sẽ không thu được hiệu quả tốt đâu ạ, nếu không cho mọi người nghỉ ngơi 1 chút đi ạ."
Đạo diễn Khương Minh nhìn cậu, Hàn Liên đối ông nở nụ cười. Khương Minh thở dài phất tay.
"Tất cả nghỉ ngơi 10 phút đi."
Hàn Liên đi đến bên cạnh Dung Lệ vẫn còn đang rất căng thẳng mỉm cười nói:" Chị rất thích nghề diễn viên này ạ?"
"Đúng vậy, từ nhỏ chị đã rất thích." Dung Lệ ôm kịch bản cười nhìn cậu.
Hàn Liên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô hỏi:" Thế theo chị diễn viên là như thế nào?"
"Diễn viên là một người có thể tự do trở thành một nhân vật mà kịch bản mong muốn..." Dung Lệ nói.
Hàn Liên khẽ mỉm cười có lẽ cách hiểu của Dung Lệ về nghề diễn viên này không sâu nhưng nói đến như vậy là được rồi.
Hàn Liên:" Đúng vậy, vậy chị nói xem Liễu Nhiên sẽ sợ máy quay sao?"
Dung Lệ hơi cứng người lại, nhìn Hàn Liên, Hàn Liên vẫn mỉm cười như cũ, cậu nói tiếp:" Nếu chị đã là Liễu Nhiên thì chị cũng không cần để ý đến máy quay nữa bởi vì máy quay không tồn tại trước mắt Liễu Nhiên đều mà cô ấy cần biết lúc đó là cứu mạng sống của vị tướng quân anh dũng của nước nhà."
Dung Lệ ngẩn ra, Hàn Liên cũng không vội thúc dục chỉ để lại một chai nước chanh rồi đi ra ngoài chào đạo diễn một tiếng rồi quay trở về.
Ngồi trên xe Hàn Liên bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Diễn viên là gì?
Cậu cũng không trả lời chính xác được. Đối với người khác đó có thể là một cái nghề rất vinh quang. Nhưng những người đó không hiểu, nổi tiếng là vinh quang thành đạt trên con đường này là vinh quang, nhưng nếu không nổi tiếng không thành đạt thì sao?
Đó là những con người vô cùng nhỏ bé trong cái vòng lẩn quẩn đó, có khi chỉ cần đắc tội 1 người nào đó thì con đường diễn xuất coi như đi tong.
Nghề diễn là cái nghề phục vụ cho công chúng là người của công chúng, đã chọn cái nghề này thì bạn phải trả giá bằng sự tự do của mình, mọi thứ bạn làm đều có người để ý đến, có khi chỉ một phát ngôn của bạn thôi cũng đã có thể khiến bạn không cần phải ngóc đầu trong xã hội này nữa nhưng nếu bạn sinh ra trong một gia đình giàu có thì lại khác. Đó là sự không công bằng của xã hội giai cấp này. Cái vòng lại giống như là biển cả vậy, nhìn thì đẹp đấy nhưng thực chất lại sâu và nguy hiểm tột cùng.
Hàn Liên thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
_________________________
Hic chương trước đáng lẽ tui đăng từ bữa thứ 5 vậy mà bị lỗi đến tận hôm nay mới đăng lên được lại bị lặp chương(*꒦ິ꒳꒦ີ) tui đã xóa 1 chương rồi nhưng mà xóa cx phải đợi duyệt. Thôi m.n ráng đợi vài bữa vậy.
Tâm sự 1 chút mị có niềm đam mê với nghề này lấm cx đã diễn thử 1 lần nhưng √( ̄‥ ̄√)... không muốn nói tới luôn á. Lúc đó thì gặp một chị chị đó phụ trách trang phục cho mình cũng như hướng dẫn mình cách đọc thoại chị ý nói mình đừng ngại nhưng mình vẫn ngại và làm k tốt(*꒦ິ꒳꒦ີ). Sau đó thì chị ý có tâm sự với mình nói mình có khiếu nhưng còn nhỏ mà chị thì mong mình đừng theo con đường này bởi vì con đường này lẩn quẩn và đục lắm không phải cứ vào là sẽ thành công đâu.
Mình cx cảm thấy nếu mình đi chắc có nước đi diễn hài chứ diễn thế đé.o nào đc (*꒦ິ꒳꒦ີ) và đến hiện tại mình vẫn chưa xác định được sau này sẽ đi theo con đường nào (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Đành tạo ra một tiểu bảo bối giúp mình thực hiện ước mơ lúc bé vậy.(☆▽☆)
Hôm nay Hàn Liên không có cảnh quay nhưng cậu vẫn đến trường quay để nhìn cũng như đánh giá trình độ của các diễn viên như thế nào, nói chính xác hơn là học hỏi thêm, dù sao thì biết nhiều vẫn tốt hơn là không biết gì.
Đạo diễn Khương Minh cũng rất vui vẻ với thái độ chịu học tập cho nên đặc biệt để cho cậu đứng cạnh mình để xem rõ hơn cũng như là nhìn vào máy quay rõ hơn.
Hôm nay là cảnh diễn của nam nữ chính, đây là cảnh Nam Cung Trạch lần đầu gặp Liễu Nhiên ở quân doanh.
Máy quay và diễn viên đều đã vào vị trí, đạo diễn gật đầu một cái ra hiệu cho ánh sáng điều chỉnh một chút.
"3! 2! 1! Action!"
Nam Cung Trạch bị thương được đỡ vào bên trong doanh trướng Liễu Nhiên đang băng bó cho binh sĩ vừa thấy lập tức đi đến, lo lắng hỏi:" Có chuyện gì vậy?"
"Tướng quân bị thương, quân y cô nhìn một chút đi." Một binh lính nói.
Liễu Nhiên nhíu mày nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu trên ngực Nam Cung Trạch không do dự lập tức gật đầu:" Mau nâng vào bên trong, mọi người giúp tôi chuẩn bị nước nóng đi"
Lập tức có binh sĩ chạy đi chuẩn bị, Nam Cung Trạch được nâng vào doanh trướng.
Liễu Nhiên nhanh chóng dùng nước ấm rửa sơ qua miệng vết thương rồi lại lấy kéo cắt đi mảng y phục bị máu đông dính sát vào cơ thể, nhanh chóng cắt bỏ những phần thịt bị hoại tử đi khuôn mặt vô cùng sốt sắng. Nam Cung Trạch cũng bị động đến vết thương mà hơi nhíu mày. Lúc này binh sĩ mang nước nóng chạy tới, Liễu Nhiên đỡ lấy chậu nước nóng đang muốn nói gì đó thì giọng nói của đạo diễn hô lên.
"Cắt!".
Hàn Liên cũng không ngạc nhiên khi ông bảo cắt, nhìn bên ngoài thì cảnh diễn lúc này rất bình thường không có điểm đột phá cũng chẳng có điểm sai sót, nhưng Hàn Liên nhìn ra có một điểm sai rất lớn ở đây mà nguyên nhân của điểm sai này là do Dung Lệ.
Ánh mắt của cô luôn né tránh máy quay, khi nãy máy quay đang quay từ ngoài vào trong doanh trướng, binh sĩ chạy vào, theo bản năng Dung Lệ nhìn về phía binh sĩ lại phát hiện máy quay sau lưng cậu ta, cô lập tức chuyển ánh mắt. Đây cũng có lẽ là lí do Dung Lệ dù xinh đẹp có tài diễn xuất vẫn không thể hồng.
Lúc này đạo diễn cũng nói ra sai sót của Dung Lệ không khác mấy những gì Hàn Liên suy đoán.
Sau đó có quay thêm hai lần nhưng lần nào Dung Lệ cũng bị mắc lại lỗi đó.
Đây là một lỗi nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn nhưng sẽ ảnh hưởng rất nhiều, Hàn Liên đoán cô ấy bị chứng sợ ống kính nhẹ cậu cũng vô cùng bội phục cô ấy bị vậy mà vẫn có thể theo nghiệp diễn đến tận 5, 6 năm.
Hàn Liên nhìn thấy đạo diễn đã có xu hướng nỗi giận đành nói giúp mội câu
"Đạo diễn, mọi người cũng đã mệt, không khí căng thẳng quá sẽ không thu được hiệu quả tốt đâu ạ, nếu không cho mọi người nghỉ ngơi 1 chút đi ạ."
Đạo diễn Khương Minh nhìn cậu, Hàn Liên đối ông nở nụ cười. Khương Minh thở dài phất tay.
"Tất cả nghỉ ngơi 10 phút đi."
Hàn Liên đi đến bên cạnh Dung Lệ vẫn còn đang rất căng thẳng mỉm cười nói:" Chị rất thích nghề diễn viên này ạ?"
"Đúng vậy, từ nhỏ chị đã rất thích." Dung Lệ ôm kịch bản cười nhìn cậu.
Hàn Liên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô hỏi:" Thế theo chị diễn viên là như thế nào?"
"Diễn viên là một người có thể tự do trở thành một nhân vật mà kịch bản mong muốn..." Dung Lệ nói.
Hàn Liên khẽ mỉm cười có lẽ cách hiểu của Dung Lệ về nghề diễn viên này không sâu nhưng nói đến như vậy là được rồi.
Hàn Liên:" Đúng vậy, vậy chị nói xem Liễu Nhiên sẽ sợ máy quay sao?"
Dung Lệ hơi cứng người lại, nhìn Hàn Liên, Hàn Liên vẫn mỉm cười như cũ, cậu nói tiếp:" Nếu chị đã là Liễu Nhiên thì chị cũng không cần để ý đến máy quay nữa bởi vì máy quay không tồn tại trước mắt Liễu Nhiên đều mà cô ấy cần biết lúc đó là cứu mạng sống của vị tướng quân anh dũng của nước nhà."
Dung Lệ ngẩn ra, Hàn Liên cũng không vội thúc dục chỉ để lại một chai nước chanh rồi đi ra ngoài chào đạo diễn một tiếng rồi quay trở về.
Ngồi trên xe Hàn Liên bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Diễn viên là gì?
Cậu cũng không trả lời chính xác được. Đối với người khác đó có thể là một cái nghề rất vinh quang. Nhưng những người đó không hiểu, nổi tiếng là vinh quang thành đạt trên con đường này là vinh quang, nhưng nếu không nổi tiếng không thành đạt thì sao?
Đó là những con người vô cùng nhỏ bé trong cái vòng lẩn quẩn đó, có khi chỉ cần đắc tội 1 người nào đó thì con đường diễn xuất coi như đi tong.
Nghề diễn là cái nghề phục vụ cho công chúng là người của công chúng, đã chọn cái nghề này thì bạn phải trả giá bằng sự tự do của mình, mọi thứ bạn làm đều có người để ý đến, có khi chỉ một phát ngôn của bạn thôi cũng đã có thể khiến bạn không cần phải ngóc đầu trong xã hội này nữa nhưng nếu bạn sinh ra trong một gia đình giàu có thì lại khác. Đó là sự không công bằng của xã hội giai cấp này. Cái vòng lại giống như là biển cả vậy, nhìn thì đẹp đấy nhưng thực chất lại sâu và nguy hiểm tột cùng.
Hàn Liên thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
_________________________
Hic chương trước đáng lẽ tui đăng từ bữa thứ 5 vậy mà bị lỗi đến tận hôm nay mới đăng lên được lại bị lặp chương(*꒦ິ꒳꒦ີ) tui đã xóa 1 chương rồi nhưng mà xóa cx phải đợi duyệt. Thôi m.n ráng đợi vài bữa vậy.
Tâm sự 1 chút mị có niềm đam mê với nghề này lấm cx đã diễn thử 1 lần nhưng √( ̄‥ ̄√)... không muốn nói tới luôn á. Lúc đó thì gặp một chị chị đó phụ trách trang phục cho mình cũng như hướng dẫn mình cách đọc thoại chị ý nói mình đừng ngại nhưng mình vẫn ngại và làm k tốt(*꒦ິ꒳꒦ີ). Sau đó thì chị ý có tâm sự với mình nói mình có khiếu nhưng còn nhỏ mà chị thì mong mình đừng theo con đường này bởi vì con đường này lẩn quẩn và đục lắm không phải cứ vào là sẽ thành công đâu.
Mình cx cảm thấy nếu mình đi chắc có nước đi diễn hài chứ diễn thế đé.o nào đc (*꒦ິ꒳꒦ີ) và đến hiện tại mình vẫn chưa xác định được sau này sẽ đi theo con đường nào (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Đành tạo ra một tiểu bảo bối giúp mình thực hiện ước mơ lúc bé vậy.(☆▽☆)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.