Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 16: Shopping

Hoàng Hôn Họa Nguyệt

20/06/2021

Aztecan đưa Hàn Liên đến một nhà hàng nhìn qua vô cùng sang trọng, mang theo nét cổ điển phương tây khiến Hàn Liên vô cùng tận hưởng, Aztecan gọi một vài món đặc sắc của cửa hàng cho cậu sau đó lại quay sang ngắm nhìn cậu một hồi.

"Oh Oh My God, cục cưng à càng nhìn tôi càng phát hiện ra bản thân mình yêu cậu mất rồi, phải làm sao đây?". Aztecan giọng điệu bỡn cợt nói.

Hàn Liên mặt không đỏ, tim không đập chậm rãi nâng mắt nhìn Aztecan ngồi phía đối diện môi mỏng hé mở, chậm rãi nói:" Tôi là thụ, cậu đè nổi tôi sao?". Nói rồi còn vô cùng trần trụi nhìn xuống hạ bộ Aztecan.

Aztecan:"..." Thiên a, năm nay tùy tiện tìm một người cũng gặp khủng bố phải làm sao đây.(TДT)

Hàn Liên còn định trêu chọc Aztecan thêm một lúc nhưng thấy phục vụ đã bưng món ăn lên, cậu cũng chậm rãi thu hồi ý định, chuyên tâm ăn uống.

Không hổ là nhà hàng lớn ở thủ đô nha, không những đồ ăn vô cùng ngon miệng mà phục vụ cũng rất tốt, ít nhất mỗi nhân viên ở đây đều có nhan sắc không tồi.

Sau khi ăn xong, Aztecan vô cùng có trách nhiệm mà đi thanh toán, còn Hàn Liên thì ra gara đợi, trong lúc vô tình tầm mắt cậu khẽ đảo qua phía đối diện. Là một Shop thời trang tên "Engel ohne Flügel".

Hàn Liên mỉm cười nhìn một hồi, trong đầu đơn giản hồi tưởng lại một lần cốt truyện trong đầu, đôi mắt đỏ như máu khẽ híp lại mang theo vô tận mê hoặc động lòng người.

Engel ohne Flügel - Thiên thần không có cánh, bởi vì ác quỷ sẽ là kẻ bẻ đi đôi cách đó của thiên thần.

( Engel ohne Flügel dịch theo tiếng Đức là Thiên thần không có cánh)

Lúc này thì Aztecan cũng đã lững thững bước tới, vô cùng hớn hở nói

"Liên Liên có muốn shopping không? Gần đây đang có mẫu mới đó!".

Hàn Liên quả thật cũng có ý muốn đi chơi một chút, liền gật đầu đồng ý. Dù sao cũng là đi shopping miễn phí có ngu mới không đi.

Chiếc siêu xe chạy băng băng trên đường chưa tới 10 phút đã dừng lại ở trung tâm thương mại. Ở đây vừa có một shop thời trang mới mở tuy vẫn chưa lập nhiều uy tính nhưng luôn có thể ra mắt những mẫu mới lạ độc đáo lại vô cùng tinh tế khiến danh tiếng của hiệu thời trang này cũng nhanh chóng lưu truyền. Đặc biệt khiến người ta chú ý nhất vẫn là thương hiệu của tiệm thời trang này "Roter-Augen-Teufel" một cái tên lộ rõ sự cuồng vọng cùng nhiệt huyết.

( Roter-Augen-Teufel dịch theo tiếng Đức là Quỷ mắt đỏ)



Aztecan đưa cậu vào sâu bên trong, shop cũng như tên, lấy màu đỏ làm chủ đạo, thời trang thì theo ba gam màu đen, trắng, đỏ. Không chỉ vậy kiểu dáng còn vô cùng thời thượng, đồ được xếp ở các khu khác nhau mỗi khu là cho mỗi lứa tuổi khác nhau dễ dàng lựa chọn. Aztecan vô cùng quen cửa quen nẻo dẫn Hàn Liên đến quầy thanh thiếu niên, vô cùng tự chủ mà lựa cho cậu một đống đồ.

"Cái này, cái này cũng được, cái này nữa, cái này hợp nè,...."

Hàn Liên im lặng đi một bên cầm đồ, ừm hôm nay tâm trạng tốt cậu không chấp nhất.

Sau một hồi lựa muốn hết đồ trong khu, Aztecan thở dài nói:" Liên Liên trước hết thử mấy cái này đã, từ từ rồi lại chậm rãi lựa sau!".

"Còn nữa sao?". Hàn Liên nhìn đống đồ đã chất như núi trong tay mình.

"Tất nhiên, được rồi vào thử đi!". Aztecan đẩy cậu vào trong phòng thay đồ, bản thân thì ngồi đợi.

Một lúc sau, Hàn Liên từ trong phòng thử bước ra, trên đầu cậu đeo băng đô màu đen lại có hàng chữ Roter-Augen-Teufel màu trắng, thân bận một cái áo màu đen nhìn qua khá giống áo thể thao chơi bóng rổ nhưng lại có lớp áo jean trắng choàng qua trễ một bên vai, quần jean ngắn để lộ cặp chân thon dài quyến rũ.

Aztecan nhìn đến choáng người, kìm nén không nổi nữa liền tức tốc chạy ra xe cầm lên chiếc máy ảnh kĩ thuật số mới mua, lia ống kính về phía Hàn Liên, hưng phấn nói.

"Aaaa tiểu Liên Liên nhìn qua đây nào~".

Hàn Liên bởi vì tâm trạng hôm nay rất tốt, cũng như bệnh nghề nghiệp liền hướng ổng kính tạo vài mẫu cho Aztecan chụp.

"Aaaaaaaa tuyệt vời 360° không góc chết aaa".

"Đến liền thử vài bộ nữa!". Aztecan bảo.

Hàn Liên hơi bất đắc dĩ nhưng cũng đi vào trong thay bộ khác, còn Aztecan thì lật lại từng tấm từng tấm ảnh của Hàn Liên mà xuýt xoa khen lấy khen để, thiếu điều muốn liếm màn hình.

Aztecan đang theo đuổi con đường nghệ thuật nhất là về chụp ảnh, trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng chính là ước mơ thuở nhỏ của cậu, dù khi lớn lên nhận ra bản thân phải gánh vác cả gia tộc nhưng cậu cũng không vì thế mà vùi lấp lí tưởng của mình, chỉ cần là thứ cậu muốn vậy đều sẽ cố gắng làm cho bằng được và giờ cậu nhận ra, số phận đã giúp cậu tìm được chàng thơ của mình không nói đúng hơn là của ống kính của mình.



Aztecan lia ống kính về phía cửa phòng thay đồ vô cùng háo hức chờ đợi. Không phụ sự kì vọng của Aztecan đáng thương, cánh cửa phòng thay đồ được người đẩy ra.

Cặp chân thon dài được một chiếc quần bò đen bó sát, áo thun trắng nối tay đỏ che qua tay cậu, đây cũng là kiểu được giới trẻ ưa chuộng. Aztecan lần nữa điên cuồng chụp hình còn Hàn Liên thì phối hợp tạo kiểu. Lại thay đồ thêm vài lần nữa, Aztecan vô cùng thõa mãn ôm máy ảnh lên đi về còn không quên thanh toán hết những bộ mà cậu ta lựa cho Hàn Liên, tay xách nách mang một đống đồ thỏa mãn ra về.

Aztecan đưa Hàn Liên về tới khách sạn, giúp cậu chuyển đồ lên.

"Được rồi, cảm ơn cậu, hôm nay chơi rất vui". Hàn Liên nói.

"Là tôi vui mới đúng haha, được rồi tôi về đây, chúc cậu thi tốt!".

"Okey, good bye."

Aztecan phóng xe chạy đi.

Khách sạn mà Hàn Liên đang ở là khách sạn nhà nước bao trọn để sử dụng cho các thí sinh đến thi đấu. Các thí sinh có thể thoải mái ăn uống vui chô ở đây nhưng bắt buộc là buổi tối phải ăn tối cùng nhau ở sảnh ăn. Hàn Liên tất nhiên cũng không ngoại lệ, đến giờ liền đi xuống lầu đến sảnh ăn.

Đến nơi Hàn Liên nhìn quanh các thí sinh khác phần lớn đã đến đủ chỉ có một vài người trễ chuyến bay hay gì đó nên vẫn chưa có mặt hôm nay, mọi người đến đều đơn giản giới thiệu bản thân qua một lượt, đa số người ở đây đều là các thành phần trí thức cuộc sống nhàm chán chỉ có ăn và học và đa số đều cận cho nên một thiếu niên thanh tú, gương mặt lại có sức sống tuổi thanh xuân tinh nghịch như Hàn Liên là hạc giữa bầy gà, vừa bước đến đã thu hút ánh nhìn xung quanh.

Hàn Liên cũng không ngại, mỉm cười cuối chào những người ở đây. Dùng tiếng anh tiêu chuẩn nói chuyện

"Chào mọi người, tôi là Hàn Liên trong cuộc thi sơ khảo đứng hạng 3 mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Đang ngẩn ngơ với vẻ bề ngoài của Hàn Liên, mọi người liền nghe đến thứ hạng của cậu không khỏi nháo nhào. Má ơi, tài sắc vẹn toàn là đây chứ đâu.

'

_______________________________________

Hello cả nhà, cả nhà buổi tối vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook