Chương 25
Thủ Bổn Kỳ Tử
13/09/2021
Nhiệm vụ cấp hai cũng tương tự như nhiệm vụ trước, về bản chất không khác nhau quá lớn, vẫn là điều chế nước hoa như trước, bất quá lần này khó khăn hơn do tổng số lượng tăng lên trên diện rộng.
Lúc này đây tổng cộng có bốn mươi bản phối phương, mỗi một bản liệt kê ra hơn năm mươi chủng loại hương liệu, Tô Hử có thể tăng thêm hương liệu thích hợp, lại không thể bớt đi. Cũng may trong mỗi bản phối phương đều có mười loại hương liệu cho trước lượng dùng, còn miêu tả đại khái hiệu quả mà nước hoa mang tới, vì thế giảm bớt phần công việc Tô Hử cần làm.
Tô Hử đem từng phối phương xem kĩ, cảm thấy cho dù mình có là thiên tài, cũng tiêu phí ít nhất một năm mới có thể đạt mức hoàn thành cao nhất, hơn nữa hiện tại sự nghiệp mình đã bắt đầu khởi bước, tương lai khẳng định sẽ càng ngày càng bận, thời gian có thể hoàn thành nhiệm vụ càng ngày càng ít, vậy càng không thể xác định rốt cuộc khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn đến Ai Đức ánh mắt tràn đầy mong đợi, Tô Hử tuy rằng không đành lòng nhìn nó thất vọng, nhưng cũng không muốn nó hy vọng quá nhiều, châm chước một chút, vẫn là uyển chuyển đem ý nghĩ của mình nói cho nó biết.
Ai Đức mở to hai mắt nhìn, một giây trước cái đuôi còn đong đưa điên cuồng tức khắc cứng giữa không trung, sau đó từng chút từng chút nằm xuống đất. Nó không tự chủ được mà phát ra thanh âm nức nở từ trong cổ họng, tiếp theo mới phát giác mình thế nhưng phát ra thanh âm ủy khuất như vậy, hình như có chút mất mặt, lập tức đứng lên, xoay người từ phòng làm việc chạy đi ra ngoài.
Tô Hử theo bản năng đuổi tới cửa, nhìn Ai Đức bay nhanh xuyên qua vườn hoa mê điệt* lam sắc thơm ngát, cuối cùng chạy đến vườn cam đầy hoa tuyết trắng, cành lá rậm rạp đung đưa tạo thành gợn sóng rẽ sang hai bên, cuối cùng yên tĩnh trở lại, Tô Hử không phát hiện ra tung tích Ai Đức.
*Tên gọi khác của hoa hương thảo.
Mỗi lần nhìn thấy Ai Đức, nó đều một bộ vô ưu vô lự, nói đến mối tình đầu Jonathan thì khóc như tiểu hài tử, Tô Hử không nghĩ tới nó cư nhiên khát vọng rời khỏi không gian như vậy, nào biết nó nghe biết chính mình nói lại thương tâm khổ sở như vậy.
Tô Hử thở dài, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt làm cho hắn có chút bực. Hắn lại ở cửa đứng trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nhìn thấy thân ảnh Ai Đức, lúc này mới trở lại phòng làm việc. Tuy rằng hiện tại rất muốn bắt đầu bắt tay hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày nhượng Ai Đức rời khỏi không gian, nhưng hắn hiện tại tâm tình bực bội, đầu óc bị các loại tạp niệm tắc đến tràn đầy, nhìn phối phương một chút ý tưởng đều không có, chỉ có thể ngồi xuống, đem bút ký mà "Điều Hương Đại Sư" đã thưởng cho hắn kia lật xem.
Ngay từ đầu, Tô Hử chỉ muốn làm cái gì đó để giết thời gian, xem có thể hay không chờ Ai Đức trở về, không nghĩ năm phút sau, lực chú ý đều bị nội dung trong quyển bút ký hấp dẫn.
Nghe Ade ý tứ, thế giới nguyên lai nó sinh hoạt, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến nổi nhân loại không thể tưởng tượng được, tương tự, trình độ ngành chế hương cũng đã xa xa dẫn đầu so với thế giới nhân loại. Nội dung quyển nhật kí này đã được phiên thành tiếng Trung, nhưng bên trong như cũ vẫn có những thuật ngữ mà ngôn ngữ con người vô pháp lí giải, nên chỉ có thể viết ở dạng ngôn ngữ mà Tô Hử không biết, còn có rất nhiều lý luận Tô Hử căn bản không thể biện giải.
Nhưng tự mình suy đoán trong mông vân vụ, Tô Hử đạt được thu hoạch mà chính nó khiến hắn khiếp sợ. Thật giống như phàm nhân vô tình lạc vào thiên cung tiên cảnh, nhìn trộm được thần chỉ huyền bí.
Ở thế giới Ai Đức sinh hoạt, tựa hồ có rất nhiều giống loài sinh vật có trí tuệ khác nhau, bất quá tuy rằng đại não đã tiến hóa, thân thể lại còn bảo lưu đặc tính nguyên lai của dã thú, tỷ như thể vị (mình nghĩ là mùi hương cơ thể).
Đối với ngũ quan đã cực độ thoái hóa của nhân loại mà nói, cảm giác khí vị của con người có lẽ đã hoàn toàn đơn giản dừng lại ở "dễ ngửi" cùng "khó nghe". Nhưng thực tế trong tiềm thức, cho dù không ý thức được, con người vẫn sử dụng bản năng động vật chính mình để xử lý những khí vị đó. Tỷ như, một người có thói quen sinh hoạt ẩm thực tốt, thân thể khỏe mạnh trên người sẽ phát ra mùi hương, so với một người thân thể gầy yếu, bệnh tật đương nhiên phải càng hấp dẫn hơn; nam nhân sở hữu thân hình tam giác ngược da dẻ màu đồng, hắn sẽ được nữ tử hoan nghênh, mà một nữ tử thân hình mảnh mai thơm tho, sẽ khiến người xung quanh yêu thích. Nhân loại sở dĩ sử dụng nước hoa, từ góc độ động vật mà nói, bất quá là vì chính mình lựa chọn một người thích hợp cùng sinh sôi nẩy nở hậu đại khỏe mạnh.
Nhân loại còn như thế, huống chi đồng loại còn bảo lưu khứu giác sắc bén thuộc về dã thú của Ai Đức. Vì khứu giác sắc bén nên chúng không cách nào dùng nước hoa để che giấu thể vị của mình, như vậy cũng chỉ có thể làm cho thể vị của mình giống như hương liệu, trở thành một bộ phận trong nguyên liệu tạo thành nước hoa, từ đó kết hợp phát huy tác dụng. Tại thế giới Ai Đức, nước hoa tốt không phải là nhượng người sử dụng có mùi giống như một tòa hoa viên, mà là khiến hắn trở nên tràn ngập mị lực.
Những lời này đồng dạng áp dụng được với nhân loại, điều chế nước hoa không đơn giản là chồng chất các mùi hương với nhau, mà là sáng tạo ra bầu không khí mông lung, ý thức con người tuy không thể phân biệt hương vị từ trong thể vị, nhưng ý thức lại có thể cảm nhận vui sướng thoải mái, cùng sự hấp dẫn mà người sử dụng nước hoa mang đến, loại cảm giác vi diệu ấy chính là nhân tố quan trọng quyết định phẩm chất ưu khuyết của một loại nước hoa.
Bản nhật kí này như là thần trợ đối với giai đoạn khai triển sự nghiệp định chế nước hoa của Tô Hử, khứu giác nhân loại trì độn nhượng hắn chỉ có mình Ai Đức, cũng đủ để ngạo thị toàn bộ ngành sản xuất định chế nước hoa.
Tô Hử xem đến mê mẩn, đột nhiên một cái móng vuốt lớn "Ba" một cái vỗ lên bàn, trường mao màu bạc tựa tơ tằm xõa trên tay hắn. Tô Hử theo móng vuốt nhìn về phía trước, liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh nhưng kì thực đang rất kích động của Ai Đức.
"Cho nên, thời điểm mấu chốt thật sự không thể trông cậy vào một sinh vật cấp thấp giống như ngươi." Ai Đức vẻ mặt ghét bỏ nâng cằm, liếc mắt nhìn hắn, sau đó rất không vừa lòng vứt đầu hắt hơi một cái, ngạo mạn nói, "Ta vừa rồi đặc biệt xem lại nhiệm vụ cùng điều lệ chế độ dành cho mình, tỉ mỉ xem mỗi cái đến hai lần."
"Sau đó?" Tô Hử khép nhật kí lại, tay đặt lên móng vuốt Ai Đức.
Ade bất mãn nâng móng vuốt lên, nhanh chóng đặt móng vuốt mình lên tay Tô Hử, mới tiếp tục nói: "Tuy rằng trên nguyên tắc, ta không được phép nhúng tay vào nhiệm vụ của ngươi, nhưng ta lại được phép trợ giúp và chỉ đạo cho người sở hữu không gian này, mà phạm vị trợ giúp cùng chỉ đạo không có nội dung hạn định."
Cuối cùng, nó dào dạt đắc ý ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: "Là một cái chuyên nghiệp tốt nghiệp ưu tú từ đại học trung ương nước hoa học viện điều hương (khúc này mình cũng không rõ nữa), có thể được ta chỉ dẫn là vinh hạnh của ngươi!"
(⊙_⊙)
Tô Hử chớp chớp đôi mắt, nhìn đôi mắt Ai Đức sáng lấp lánh, mặt không đổi sắc.
Giằng co được năm giây, Ade rốt cục thẹn quá hóa giận, nó đứng lên dùng hai chân trước đẩy Tô Hử một phen, thiếu chút nữa đem hắn cùng ghế đẩy ngã.
"Ngươi đây là cái biểu tình gì!" Đẩy một phen còn không tính, Ade lại hướng đến, một chân sau đặt trên chân hắn, một chân trước thì chống lên đùi, chân trước còn lại không chút khách khí đặt trên mặt hắn, hung hổ dọa người nói.
"Trước kia không nói với ngươi, không nghĩ tới cư nhiên là đồng hành, ta khiếp sợ một chút có được không?" Tô Hử dùng sức ngã người về phía sau, đôi tay nắm lấy chân trước Ai Đức, ý đồ đem nó kéo ra. Khác với tay người, móng vuốt từ chân trước của Ai Đức duỗi ra đâm vào lòng bàn tay Tô Hử, một móng ấn xuống, tuy đệm thịt thiệt mềm, nhưng móng vuốt hãm sâu trong thịt, đau vô cùng.
Ai Đức không tình nguyện buông xuống, hung hăng đánh một cái hắt xì, phun nước đầy mặt hắn, lúc này mới từ bỏ, lui về phía sau hai bước ngồi xuống, miệng phát ra thanh âm rầm rì.
Tô Hử sờ sờ mặt mình, phát hiện không có trầy, lúc này mới yên lòng. Thân thể hắn nếu bị thương tại không gian sẽ lưu lại ngay cả khi đã ra ngoài, vết cắt còn có thể hảo hảo giải thích, vạn nhất trên mặt nhiều hơn bốn lỗ thủng, sáng ngày mai rời giường biết giải thích thế nào với Gia Duệ.
Nhìn đồng hồ, phát hiện bên ngoài hiện giờ đã gần rạng sáng, Tô Hử vội cùng Ai Đức nói lời tạm biệt, rời không gian đi ngủ.
Chiều hôm sau, Tô Hử cùng Triệu mẫu đến văn phòng luật sư, chuẩn bị cùng nàng ký kết hợp đồng điều chế định chế nước hoa.
Hiện tại trong nước ngành điều chế nước hoa định chế cực ít, nên về điều khoản trong hợp đồng chưa từng có tiền lệ, luật sư chưa từng gặp qua trường hợp này, Tô Hử cũng đồng dạng chưa gặp. Cũng may Triệu mẫu thực tâm mong muốn hợp tác với Tô hử, hơn nữa chế tác nước hoa cũng không vội, liền thuê thêm một vị luật sư khác, bốn người đồng thời tham khảo các điều khoản trong hợp đồng, từng câu từng chữ nghiệm chứng nhiều lần, rốt cuộc giao ra phiên ản cuối cùng. Song phương ký tên, Triệu mẫu thanh toán trước mười vạn tiền đặt cọc, lại định ra thời gian đầu tiên sưu tập tư liệu, hợp tác lúc này mới tính chính thức bắt đầu.
Mà lúc này, cũng đến ngày trường học Thẩm Gia Duệ khai giảng.
Cùng ngày, Tô Hử đưa Thẩm Gia Duệ đến trường học, thuận tiện gặp luôn thầy chủ nhiệm. Hắn nghe nói hiện ở trường học có một vài lão sư vì gia trưởng không tỏ vẻ nên đối với những học sinh ấy "đặc biệt chiếu cố", tuy không biết chủ nhiệm tương lai của Thẩm Gia Duệ là dạng lão sư nào, trước tiên tạo một chút quan hệ cũng không tồi.
Bất quá, nước không phải là quà gặp mặt thích hợp, lại không biết đối phương ưa thích loại nào, nếu tùy tiện sẽ dễ dàng tặng một món quà khôn hợp ý. Cho nên Tô Hử vì lão sư chuẩn bị một bình lớn tinh du đồng thời cũng là đơn thuốc mỹ bạch bổ đã điều chế hảo (câu gốc mình không hiểu lắm).
Thẩm Gia Duệ thấy Tô Hử vì lão sư xa lạ chưa từng gặp mà cố ý chuẩn bị quà tặng, cho dù biết là vì mình, nhưng trong lòng chua vô cùng, nửa nóng giận nửa làm nũng nói: "Lúc đầu là Triệu Hiểu Huyên, sau là Cố a di, hiện tại lại là chủ nhiệm lớp còn chẳng biết là ai, ba ba, người khác ngài đều nhớ rõ, như thế nào quên là chưa cho con nước hoa hay tinh du nào của ngài đâu."
Tô Hử cười nói: "Con vẫn chưa đến tuổi sử dụng nước hoa."
"Con muốn ~" Thẩm Gia Duệ ôm cánh tay Tô Hử nhẹ nhàng quơ "Con muốn ba cũng điều chế một phần dành riêng cho con, tựa như Cố a di vậy. Được không, ba ba ~ "
Tô Hử không có biện pháp với Thẩm Gia Duệ, loại sự tình này vốn là có thể có có thể không, Thẩm Gia Duệ nếu cứ làm nũng như vậy, hắn đương nhiên không có đạo lý cự tuyệt. Vì thế, lúc sau Thẩm Gia Duệ nhiệt tình dâng lên mười mấy cái hôn, hắn rốt cục đồng ý, quyết định vì nhóc làm ra một chút nước hoa đơn giản.
Lúc này đây tổng cộng có bốn mươi bản phối phương, mỗi một bản liệt kê ra hơn năm mươi chủng loại hương liệu, Tô Hử có thể tăng thêm hương liệu thích hợp, lại không thể bớt đi. Cũng may trong mỗi bản phối phương đều có mười loại hương liệu cho trước lượng dùng, còn miêu tả đại khái hiệu quả mà nước hoa mang tới, vì thế giảm bớt phần công việc Tô Hử cần làm.
Tô Hử đem từng phối phương xem kĩ, cảm thấy cho dù mình có là thiên tài, cũng tiêu phí ít nhất một năm mới có thể đạt mức hoàn thành cao nhất, hơn nữa hiện tại sự nghiệp mình đã bắt đầu khởi bước, tương lai khẳng định sẽ càng ngày càng bận, thời gian có thể hoàn thành nhiệm vụ càng ngày càng ít, vậy càng không thể xác định rốt cuộc khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn đến Ai Đức ánh mắt tràn đầy mong đợi, Tô Hử tuy rằng không đành lòng nhìn nó thất vọng, nhưng cũng không muốn nó hy vọng quá nhiều, châm chước một chút, vẫn là uyển chuyển đem ý nghĩ của mình nói cho nó biết.
Ai Đức mở to hai mắt nhìn, một giây trước cái đuôi còn đong đưa điên cuồng tức khắc cứng giữa không trung, sau đó từng chút từng chút nằm xuống đất. Nó không tự chủ được mà phát ra thanh âm nức nở từ trong cổ họng, tiếp theo mới phát giác mình thế nhưng phát ra thanh âm ủy khuất như vậy, hình như có chút mất mặt, lập tức đứng lên, xoay người từ phòng làm việc chạy đi ra ngoài.
Tô Hử theo bản năng đuổi tới cửa, nhìn Ai Đức bay nhanh xuyên qua vườn hoa mê điệt* lam sắc thơm ngát, cuối cùng chạy đến vườn cam đầy hoa tuyết trắng, cành lá rậm rạp đung đưa tạo thành gợn sóng rẽ sang hai bên, cuối cùng yên tĩnh trở lại, Tô Hử không phát hiện ra tung tích Ai Đức.
*Tên gọi khác của hoa hương thảo.
Mỗi lần nhìn thấy Ai Đức, nó đều một bộ vô ưu vô lự, nói đến mối tình đầu Jonathan thì khóc như tiểu hài tử, Tô Hử không nghĩ tới nó cư nhiên khát vọng rời khỏi không gian như vậy, nào biết nó nghe biết chính mình nói lại thương tâm khổ sở như vậy.
Tô Hử thở dài, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt làm cho hắn có chút bực. Hắn lại ở cửa đứng trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nhìn thấy thân ảnh Ai Đức, lúc này mới trở lại phòng làm việc. Tuy rằng hiện tại rất muốn bắt đầu bắt tay hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày nhượng Ai Đức rời khỏi không gian, nhưng hắn hiện tại tâm tình bực bội, đầu óc bị các loại tạp niệm tắc đến tràn đầy, nhìn phối phương một chút ý tưởng đều không có, chỉ có thể ngồi xuống, đem bút ký mà "Điều Hương Đại Sư" đã thưởng cho hắn kia lật xem.
Ngay từ đầu, Tô Hử chỉ muốn làm cái gì đó để giết thời gian, xem có thể hay không chờ Ai Đức trở về, không nghĩ năm phút sau, lực chú ý đều bị nội dung trong quyển bút ký hấp dẫn.
Nghe Ade ý tứ, thế giới nguyên lai nó sinh hoạt, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến nổi nhân loại không thể tưởng tượng được, tương tự, trình độ ngành chế hương cũng đã xa xa dẫn đầu so với thế giới nhân loại. Nội dung quyển nhật kí này đã được phiên thành tiếng Trung, nhưng bên trong như cũ vẫn có những thuật ngữ mà ngôn ngữ con người vô pháp lí giải, nên chỉ có thể viết ở dạng ngôn ngữ mà Tô Hử không biết, còn có rất nhiều lý luận Tô Hử căn bản không thể biện giải.
Nhưng tự mình suy đoán trong mông vân vụ, Tô Hử đạt được thu hoạch mà chính nó khiến hắn khiếp sợ. Thật giống như phàm nhân vô tình lạc vào thiên cung tiên cảnh, nhìn trộm được thần chỉ huyền bí.
Ở thế giới Ai Đức sinh hoạt, tựa hồ có rất nhiều giống loài sinh vật có trí tuệ khác nhau, bất quá tuy rằng đại não đã tiến hóa, thân thể lại còn bảo lưu đặc tính nguyên lai của dã thú, tỷ như thể vị (mình nghĩ là mùi hương cơ thể).
Đối với ngũ quan đã cực độ thoái hóa của nhân loại mà nói, cảm giác khí vị của con người có lẽ đã hoàn toàn đơn giản dừng lại ở "dễ ngửi" cùng "khó nghe". Nhưng thực tế trong tiềm thức, cho dù không ý thức được, con người vẫn sử dụng bản năng động vật chính mình để xử lý những khí vị đó. Tỷ như, một người có thói quen sinh hoạt ẩm thực tốt, thân thể khỏe mạnh trên người sẽ phát ra mùi hương, so với một người thân thể gầy yếu, bệnh tật đương nhiên phải càng hấp dẫn hơn; nam nhân sở hữu thân hình tam giác ngược da dẻ màu đồng, hắn sẽ được nữ tử hoan nghênh, mà một nữ tử thân hình mảnh mai thơm tho, sẽ khiến người xung quanh yêu thích. Nhân loại sở dĩ sử dụng nước hoa, từ góc độ động vật mà nói, bất quá là vì chính mình lựa chọn một người thích hợp cùng sinh sôi nẩy nở hậu đại khỏe mạnh.
Nhân loại còn như thế, huống chi đồng loại còn bảo lưu khứu giác sắc bén thuộc về dã thú của Ai Đức. Vì khứu giác sắc bén nên chúng không cách nào dùng nước hoa để che giấu thể vị của mình, như vậy cũng chỉ có thể làm cho thể vị của mình giống như hương liệu, trở thành một bộ phận trong nguyên liệu tạo thành nước hoa, từ đó kết hợp phát huy tác dụng. Tại thế giới Ai Đức, nước hoa tốt không phải là nhượng người sử dụng có mùi giống như một tòa hoa viên, mà là khiến hắn trở nên tràn ngập mị lực.
Những lời này đồng dạng áp dụng được với nhân loại, điều chế nước hoa không đơn giản là chồng chất các mùi hương với nhau, mà là sáng tạo ra bầu không khí mông lung, ý thức con người tuy không thể phân biệt hương vị từ trong thể vị, nhưng ý thức lại có thể cảm nhận vui sướng thoải mái, cùng sự hấp dẫn mà người sử dụng nước hoa mang đến, loại cảm giác vi diệu ấy chính là nhân tố quan trọng quyết định phẩm chất ưu khuyết của một loại nước hoa.
Bản nhật kí này như là thần trợ đối với giai đoạn khai triển sự nghiệp định chế nước hoa của Tô Hử, khứu giác nhân loại trì độn nhượng hắn chỉ có mình Ai Đức, cũng đủ để ngạo thị toàn bộ ngành sản xuất định chế nước hoa.
Tô Hử xem đến mê mẩn, đột nhiên một cái móng vuốt lớn "Ba" một cái vỗ lên bàn, trường mao màu bạc tựa tơ tằm xõa trên tay hắn. Tô Hử theo móng vuốt nhìn về phía trước, liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh nhưng kì thực đang rất kích động của Ai Đức.
"Cho nên, thời điểm mấu chốt thật sự không thể trông cậy vào một sinh vật cấp thấp giống như ngươi." Ai Đức vẻ mặt ghét bỏ nâng cằm, liếc mắt nhìn hắn, sau đó rất không vừa lòng vứt đầu hắt hơi một cái, ngạo mạn nói, "Ta vừa rồi đặc biệt xem lại nhiệm vụ cùng điều lệ chế độ dành cho mình, tỉ mỉ xem mỗi cái đến hai lần."
"Sau đó?" Tô Hử khép nhật kí lại, tay đặt lên móng vuốt Ai Đức.
Ade bất mãn nâng móng vuốt lên, nhanh chóng đặt móng vuốt mình lên tay Tô Hử, mới tiếp tục nói: "Tuy rằng trên nguyên tắc, ta không được phép nhúng tay vào nhiệm vụ của ngươi, nhưng ta lại được phép trợ giúp và chỉ đạo cho người sở hữu không gian này, mà phạm vị trợ giúp cùng chỉ đạo không có nội dung hạn định."
Cuối cùng, nó dào dạt đắc ý ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: "Là một cái chuyên nghiệp tốt nghiệp ưu tú từ đại học trung ương nước hoa học viện điều hương (khúc này mình cũng không rõ nữa), có thể được ta chỉ dẫn là vinh hạnh của ngươi!"
(⊙_⊙)
Tô Hử chớp chớp đôi mắt, nhìn đôi mắt Ai Đức sáng lấp lánh, mặt không đổi sắc.
Giằng co được năm giây, Ade rốt cục thẹn quá hóa giận, nó đứng lên dùng hai chân trước đẩy Tô Hử một phen, thiếu chút nữa đem hắn cùng ghế đẩy ngã.
"Ngươi đây là cái biểu tình gì!" Đẩy một phen còn không tính, Ade lại hướng đến, một chân sau đặt trên chân hắn, một chân trước thì chống lên đùi, chân trước còn lại không chút khách khí đặt trên mặt hắn, hung hổ dọa người nói.
"Trước kia không nói với ngươi, không nghĩ tới cư nhiên là đồng hành, ta khiếp sợ một chút có được không?" Tô Hử dùng sức ngã người về phía sau, đôi tay nắm lấy chân trước Ai Đức, ý đồ đem nó kéo ra. Khác với tay người, móng vuốt từ chân trước của Ai Đức duỗi ra đâm vào lòng bàn tay Tô Hử, một móng ấn xuống, tuy đệm thịt thiệt mềm, nhưng móng vuốt hãm sâu trong thịt, đau vô cùng.
Ai Đức không tình nguyện buông xuống, hung hăng đánh một cái hắt xì, phun nước đầy mặt hắn, lúc này mới từ bỏ, lui về phía sau hai bước ngồi xuống, miệng phát ra thanh âm rầm rì.
Tô Hử sờ sờ mặt mình, phát hiện không có trầy, lúc này mới yên lòng. Thân thể hắn nếu bị thương tại không gian sẽ lưu lại ngay cả khi đã ra ngoài, vết cắt còn có thể hảo hảo giải thích, vạn nhất trên mặt nhiều hơn bốn lỗ thủng, sáng ngày mai rời giường biết giải thích thế nào với Gia Duệ.
Nhìn đồng hồ, phát hiện bên ngoài hiện giờ đã gần rạng sáng, Tô Hử vội cùng Ai Đức nói lời tạm biệt, rời không gian đi ngủ.
Chiều hôm sau, Tô Hử cùng Triệu mẫu đến văn phòng luật sư, chuẩn bị cùng nàng ký kết hợp đồng điều chế định chế nước hoa.
Hiện tại trong nước ngành điều chế nước hoa định chế cực ít, nên về điều khoản trong hợp đồng chưa từng có tiền lệ, luật sư chưa từng gặp qua trường hợp này, Tô Hử cũng đồng dạng chưa gặp. Cũng may Triệu mẫu thực tâm mong muốn hợp tác với Tô hử, hơn nữa chế tác nước hoa cũng không vội, liền thuê thêm một vị luật sư khác, bốn người đồng thời tham khảo các điều khoản trong hợp đồng, từng câu từng chữ nghiệm chứng nhiều lần, rốt cuộc giao ra phiên ản cuối cùng. Song phương ký tên, Triệu mẫu thanh toán trước mười vạn tiền đặt cọc, lại định ra thời gian đầu tiên sưu tập tư liệu, hợp tác lúc này mới tính chính thức bắt đầu.
Mà lúc này, cũng đến ngày trường học Thẩm Gia Duệ khai giảng.
Cùng ngày, Tô Hử đưa Thẩm Gia Duệ đến trường học, thuận tiện gặp luôn thầy chủ nhiệm. Hắn nghe nói hiện ở trường học có một vài lão sư vì gia trưởng không tỏ vẻ nên đối với những học sinh ấy "đặc biệt chiếu cố", tuy không biết chủ nhiệm tương lai của Thẩm Gia Duệ là dạng lão sư nào, trước tiên tạo một chút quan hệ cũng không tồi.
Bất quá, nước không phải là quà gặp mặt thích hợp, lại không biết đối phương ưa thích loại nào, nếu tùy tiện sẽ dễ dàng tặng một món quà khôn hợp ý. Cho nên Tô Hử vì lão sư chuẩn bị một bình lớn tinh du đồng thời cũng là đơn thuốc mỹ bạch bổ đã điều chế hảo (câu gốc mình không hiểu lắm).
Thẩm Gia Duệ thấy Tô Hử vì lão sư xa lạ chưa từng gặp mà cố ý chuẩn bị quà tặng, cho dù biết là vì mình, nhưng trong lòng chua vô cùng, nửa nóng giận nửa làm nũng nói: "Lúc đầu là Triệu Hiểu Huyên, sau là Cố a di, hiện tại lại là chủ nhiệm lớp còn chẳng biết là ai, ba ba, người khác ngài đều nhớ rõ, như thế nào quên là chưa cho con nước hoa hay tinh du nào của ngài đâu."
Tô Hử cười nói: "Con vẫn chưa đến tuổi sử dụng nước hoa."
"Con muốn ~" Thẩm Gia Duệ ôm cánh tay Tô Hử nhẹ nhàng quơ "Con muốn ba cũng điều chế một phần dành riêng cho con, tựa như Cố a di vậy. Được không, ba ba ~ "
Tô Hử không có biện pháp với Thẩm Gia Duệ, loại sự tình này vốn là có thể có có thể không, Thẩm Gia Duệ nếu cứ làm nũng như vậy, hắn đương nhiên không có đạo lý cự tuyệt. Vì thế, lúc sau Thẩm Gia Duệ nhiệt tình dâng lên mười mấy cái hôn, hắn rốt cục đồng ý, quyết định vì nhóc làm ra một chút nước hoa đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.