Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 281: CON ĐƯỜNG VƯƠNG GIẢ CỦA Ô Ô
Diệp Ức Lạc
18/06/2024
Quạ đen xoay quanh trên trời, liên tục đập cánh phành phạch, cứ thỉnh thoảng phát ra những tiếng "khặc khặc" kỳ cục.
Hồ Thông Thiên bị sự xuất hiện đột ngột của quạ đen khiến cho giật mình hoảng sợ, co ro cúm rúm. Sở Diệp nhìn bộ dáng Hồ Thông Thiên thiệt sự cạn lời, tốt xấu gì cũng là Hồn Vương mà! Bị một con quạ đen hù cho sợ hãi tới như vậy, thật sự quá không có tiền đồ. Sở Diệp quay đầu nhìn qua quạ đen, nhìn sao cũng thấy Ô Ô cứ y chang như quạ đóng vai phản diện á.
"Lão già, ngươi mới nói gì với Sở Diệp mà thần bí vậy hả?" Quạ đen duỗi cánh, làm ra vẻ mặt hung ác doạ dẫm.
Hồ Thông Thiên thật cẩn thận trả lời: "Không, không có gì."
"Nha, cá vồ kìa!" Mắt quạ đen bị mảnh vỡ trên tay Hồ Thông Thiên thu hút. Quạ đen lướt xuống hấp thu hết sức mạnh bên trong mảnh vỡ, hoạ tiết cá koi trên mảnh vỡ nhanh chóng biến mất, mảnh vỡ rạn nứt ra thành từng khe.
"Lão già, có còn nữa hay không vậy?" Ô Ô còn chưa đã thèm hỏi.
Hồ Thông Thiên vội vàng lắc đầu, "Không còn, không còn."
Ô Ô bất mãn với Hồ Thông Thiên, "Làm sao, sợ bản đại nhân không trả tiền hả, trừng to mắt chuột của người mà nhìn cho rõ ràng, ký chủ của bản đại nhân chính là Dược tề sư Địa giai, chẳng lẽ còn đưa cho ngươi thứ nhỏ nhặt tầm thường gì hay sao?"
Hồ Thông Thiên vô cùng thành khẩn trả lời: "Thật sự không có."
Ô Ô khịt mũi, "Ngươi cho rằng ta bị ngu hả? Con cá trên hoạ tiết chính là âm cá trong âm dương cá, cá này mỗi khi xuất hiện đều có đôi có cặp, trên mảnh vỡ này chỉ có một con thôi, vậy còn dương cá đâu rồi?"
Hồ Thông Thiên khô khốc trả lời: "Ta chỉ nhặt được nửa bên này thôi hà."
Ô Ô rầu rĩ nói: "Rác rưởi, vậy mà chỉ có một nửa!"
Hồ Thông Thiên chắp tay nói: "Là do tại hạ bất tài."
Sở Diệp nhìn Hồ Thông Thiên, nghĩ thầm: Người này bị gọi là sỉ nhục của Hồn Vương cũng có lý! Không có cốt khí tới như vậy mà. Sở Diệp nói với Hồ Thông Thiên: "Đạo hữu, thứ này của ngươi không được rồi! Một chút cũng áp chế không nổi nữa!"
Hồ Thông Thiên chắp tay, lời lẽ chính trực nghiêm túc nói: "Không hổ là quạ đen của Lâm dược sư, không giống người thường, vừa nhìn là biết không phải chim bình thường, oai phong có một không hai."
Sở Diệp: "......"
Quạ đen nghe Hồ Thông Thiên nói mà đắc ý, "Tên khốn kiếp ngươi coi như cũng có mắt nhìn, thứ này của ngươi ta lấy nha, ngươi muốn đổi cái gì?"
Hồ Thông Thiên vừa nghe vậy mặt mày liền kích động đỏ bừng: "Ta muốn Duyên Thọ dược tề." Hồ Thông Thiên nói xong mà nơm nớp lo sợ, sợ mình mở miệng ra là cắn phát cả miếng to, đắc tội với Sở Diệp.
Sở Diệp nghe Hồ Thông Thiên nói coi như đã hiểu ra, khó trách lá gan Hồ Thông Thiên nhỏ như vậy mà cũng dám tới đây, hoá ra là thọ nguyên sắp tới rồi. Sở Diệp gật đầu, "Có thể, chẳng qua nếu muốn đổi Duyên Thọ dược tề sợ là nhiêu đó không đủ."
Hồ Thông Thiên nghe vậy lại lấy ra một mảnh vỡ đưa cho Ô Ô, hình ảnh trên miếng này khác với hình ảnh trên miếng lúc nãy, là hoạ tiết một con chim bay.
"Mảnh vỡ ta không còn nữa, chẳng qua còn có một vài món khác."
Sở Diệp gật đầu, "Lấy hết ra đây đi."
Hồ Thông Thiên lôi ra một đống thứ linh tinh vụn vặt, Sở Diệp nhìn đống đồ Hồ Thông Thiên lấy ra nghĩ thầm: Gia hoả Hồ Thông Thiên này bị mấy Hồn Vương khác kêu là Vua giẻ rách đúng là có đạo lý. Sở Diệp quét sạch đống đồ Hồ Thông Thiên lấy ra, ngoại trừ mảnh vụn đồ đằng thực ra Sở Diệp không để mắt nhiều tới những mảnh nhỏ Hồ Thông Thiên lấy ra, nhưng cứ bỏ túi hết mấy thứ này cũng không có thiệt hại gì. Sở Diệp vừa lúc có mang theo Duyên Thọ dược tề nên trực tiếp đưa luôn cho Hồ Thông Thiên.
"Sau này mà còn gặp được thứ tốt có thể trực tiếp đem lại đây." Quạ đen kiêu ngạo hất cằm nói.
Hồ Thông Thiên vô cùng kích động, "Nhất định, nhất định."
Ô Ô vui mừng trong bụng, thưởng thức mảnh vụn đồ đằng vừa mới lấy được. Nhìn thấy từng Hồn Thú của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều đã đột phá Vương giai, thực sự khiến Ô Ô cũng sốt ruột lắm rồi. Ô Ô muốn đột phá cần phải có điều kiện đặc thù, không chỉ cần có linh khí còn cần phải hấp thu vật mang số mệnh, vấn đề là vật mang số mệnh cực kỳ hiếm gặp. Không gian ngọc truỵ của Sở Diệp cũng chính là vật trấn số mệnh nhưng dùng cũng không thích hợp.
Gần đây Ô Ô đang sầu não vì chuyện này, không ngờ liền được Hồ Thông Thiên đưa đồ tới tận cửa. Tuy rằng đoán được Hồ Thông Thiên có ý xấu, chẳng qua lão già nãy cũng coi như mèo mù đụng phải chuột chết, Ô Ô quyết định không cần phải so đo với lão già này làm gì.
Thực ra Hồ Thông Thiên không ngờ được thực sự có thể lấy mảnh vụn rách nát lượm được đổi lấy Duyên Thọ dược tề. Đổi tồn kho ngày thường không bán ra được để lấy Duyên Thọ dược tề, Hồ Thông Thiên cực kỳ hào hứng. Sợ Sở Diệp đổi ý, sau khi vừa tóm được Duyên Thọ dược tề Hồ Thông Thiên liền bỏ chạy liền.
Sở Diệp vốn còn muốn hỏi mảnh vụn này Hồ Thông Thiên lấy được từ đâu ra, kết quả người ta chạy nhanh như bay tới mức Sở Diệp còn chưa kịp hỏi một câu nào.
Quạ đen nói với Sở Diệp: "Sở Diệp, lúc nãy ngươi với lão già kia nói gì đó? Che che giấu giấu, có phải đang nói xấu ta hay không hở?"
Sở Diệp liếc quạ đen, "Người nọ nói cá koi có thể mang lại may mắn và triệt tiêu xui xẻo từ ngươi đó."
Quạ đen vừa nghe vậy liền nổi giận: "Tên ngu xuẩn đó, một con cá koi thôi mà còn muốn áp chế ta sao? Mơ mộng hão huyền."
Sở Diệp nhún vai, hỏi: "Đây rốt cuộc là thứ gì?"
Ô Ô liếc nhìn Sở Diệp với ánh mắt khinh thường, hình như ghét bỏ Sở Diệp thiếu hiểu biết. "Ngươi sao gì cũng không biết hết hà?! Đây là mảnh vỡ đồ đằng*."
Sở Diệp nheo mắt, "Thì ra đây chính là mảnh vỡ đồ đằng à!" Thời viễn cổ rất nhiều bộ lạc thờ phụng hung thú, coi hung thú trở thành thần bảo hộ bộ lạc, khắc hoạ bộ dáng hung thú thành đồ đằng lên trên bia đá, hình thành nên đồ đằng của bộ lạc, bộ lạc khác nhau sẽ có đồ đằng khác nhau.
"Mảnh vỡ đồ đằng có hiệu quả đối với ngươi hả?" Sở Diệp hỏi.
Ô Ô gật đầu, "Bên trong mảnh vỡ đồ đằng còn sót lại một ít lực lượng số mệnh, đối với ta mà nói là thứ vô cùng bổ dưỡng, nếu có thể lấy được nhiều chút nữa có lẽ ta sẽ có hy vọng đột phá Vương giai đó." Cuối cùng cũng tìm được con đường đột phá Hồn Vương, Ô Ô thực phấn chấn.
Sở Diệp gật đầu "ồ" một tiếng, nghĩ thầm: Gia hoả lông đen này quá huyễn hoặc, nếu lông đen có thể đột phá cũng là chuyện rất tốt. Thuộc hạ Hồn Sủng của mình với Sơ Văn bây giờ chỉ còn có con quạ đen này là chưa đột phá Hồn Vương mà thôi. "Mi cũng phải cố gắng lên à! Mặc Đoàn Tử cũng đã đột phá Hồn Vương rồi đó! Mi phải noi gương đồng đạo của mình chớ!"
Ô Ô bực mình phe phẩy cánh hét lên: "Mau kiếm đủ cho ta một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng là ta có thể nhanh chóng trở thành Hồn Vương liền hà."
Sở Diệp trợn trắng mắt nghĩ thầm: Con chim chết tiệt Ô Ô này thật biết mơ mộng hão huyền mà, một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng, gia hoả này sao không trực tiếp lên trời luôn đi cho rồi. "Một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng, không có!" Sở Diệp ngẩng đầu trả lời.
Ô Ô bực bội nói: "Biết ngay tên trói gà không chặt như ngươi không có cách nào mà."
Sở Diệp nói với Ô Ô: "Mi không phải có thể sử dụng chúc phúc sao? Không phải mi chúc phúc cho chính mình có được một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng là được rồi sao?"
Ô Ô khinh thường liếc nhìn Sở Diệp nói: "Lực lượng số mệnh rất quan trọng, nhưng vận may cũng không phải vạn năng." Trên thực tế nó có thể chúc phúc cho những người khác nhưng lại không thể chúc phúc cho chính bản thân mình.
Sở Diệp gật đầu, "Nhìn mi đứng bét trong đám Hồn Sủng là biết lực lượng số mệnh không phải vạn năng rồi."
Ô Ô hung hăng nhìn Sở Diệp, "Tên khốn như ngươi thì biết cái gì chứ?"
"Ta biết mi không có cách nào khống chế vận mệnh của chính mình." Sở Diệp nói.
Ô Ô cảm giác như bị dẫm trúng chân đau, dường như xù lông nhím: "Ngươi là thứ khốn nạn, may mắn ta không chọn tên hố cha như ngươi làm chủ nhân, ta tự đi kiếm ký chủ nghĩ cách."
Lâm Sơ Văn nghe xong yêu cầu của Ô Ô, tuy rằng cảm thấy khó khăn nhưng vẫn đồng ý rồi nỗ lực nghĩ cách.
Năng lực Thiên Vận Quạ không thể đo lường, có Thiên Vận Quạ tồn tại, sau này lúc có Hồn Sủng nào kẹt ở bình cảnh để Mộc Tiên Điểu dùng linh khí cọ rửa một chút, rồi lại để cho Ô Ô thi triển chúc phúc một chút, lại điều phối dược tề một chút, tin tưởng chỉ cần không phải bình cảnh quá mức kiên cố đều có thể đột phá dễ như trở bàn tay.
......
Thiên Nhàn Đảo.
Cung Khiếu nói với Cung Thần: "Sao đó con? Tin tức Lâm dược sư gửi tới?"
Cung Thần gật đầu, "Đúng vậy, Lâm dược sư hy vọng chúng ta hỗ trợ gom góp mảnh vỡ đồ đằng, dù cho là tiền lời thông thương hay là tiền lời sát khí những lần tới toàn bộ đều dùng để giao dịch mảnh vỡ đồ đằng."
Cung Khiếu khá bất ngờ, "Sát khí cũng không cần sao?" Cung Khiếu biết Sở Diệp vẫn luôn bồi dưỡng Ngân Sí Ong bằng sát khí, ông vẫn luôn cảm thấy Sở Diệp làm như vậy là trả giá quá lớn, tuy nhiên Sở Diệp vẫn làm không biết mệt, bây giờ vì mảnh vỡ đồ đằng vậy mà cả sát khí cũng từ bỏ luôn.
Cung Thần lắc đầu, "Rất có thể là không cần nữa."
Cung Khiếu kinh ngạc nói: "Lâm Sơ Văn đây là bỏ ra vốn gốc, không biết đối phương cần mảnh vỡ đồ đằng để làm gì." Thời thượng cổ hình như chiến sĩ bộ lạc có thể hấp thu năng lượng từ trong đồ đằng, tuy nhiên bộ lạc đồ đằng đã biến mất từ xưa lơ xưa lắc trong sông dài lịch sử, đồ đằng bộ lạc cũng không còn tác dụng vốn có của nó nữa.
Cung Thần lắc đầu, "Không biết, chẳng qua theo con biết được là Hồ Thông Thiên cầm mảnh vỡ đồ đằng song ngư đổi được Duyên Thọ dược tề từ chỗ Sở Diệp."
Cung Khiếu hít một hơi thật sâu, nhất thời không biết nên nói cái gì mới được. Mảnh vỡ đồ đằng song ngư của Hồ Thông Thiên Cung Khiếu cũng có biết, hình như Hồ Thông Thiên vẫn luôn cầm thứ này "giả danh lừa bịp", đẩy mạnh tiêu thụ khắp nơi, chẳng qua không có ai thèm để ý tới hắn, giờ thì tốt rồi, vậy mà có thể đổi được Duyên Thọ dược tề từ chỗ Sở Diệp. Nhớ tới mình hao phí biết bao nhiêu nhân lực, vật lực vì Duyên Thọ dược tề, nghĩ lại mới thấy tên khốn Hồ Thông Thiên này vậy mà có thể lấy "đồng nát" đổi lấy được Duyên Thọ dược tề, Cung Khiếu thật sự không khỏi mất thăng bằng mà.
"Tên khốn kiếp Hồ Thông Thiên này thật là quá may mắn mà."
Cung Thần sâu sắc đồng ý gật đầu, nghĩ thầm: Sở Diệp thật đúng là không coi Địa giai dược tề như dược tề Địa giai mà dùng! Chẳng qua điều này cũng gián tiếp chứng minh trình độ dược tề của Lâm Sơ Văn chắc chắn không có vấn đề, nếu tiêu chuẩn dược tề của Lâm Sơ Văn thật sự không được vậy chắc chắn sẽ không tiêu xài phung phí tới như vậy đâu.
"Hồ Thông Thiên cứ như vậy e rằng sẽ càng ngày càng nhiều người chạy tới Ngân Sương Đảo." Cung Thần bất đắc dĩ nói.
Cung Khiếu thở dài, "Lâm Sơ Văn với Sở Diệp tuyệt nhiên không phải là kẻ tầm thường đâu, tầng quan hệ này phải cố gắng gìn giữ cho tốt đó."
Cung Thần gật đầu, "Nếu Lâm Sơ Văn thích mảnh vỡ đồ đằng, muốn lấy giá thật cao để đổi vậy thì cứ thoả mãn cậu là được." Nếu hắn nhớ không lầm thì Hải Long Cung từng khai quật rất nhiều di tích thượng cổ nên cũng có không ít mảnh vỡ đồ đằng, đồ đằng hoàn chỉnh thì không có nhưng mảnh vỡ thì lại có rất nhiều.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
*Đồ đằng: Totem, vật tổ,...
Hồ Thông Thiên bị sự xuất hiện đột ngột của quạ đen khiến cho giật mình hoảng sợ, co ro cúm rúm. Sở Diệp nhìn bộ dáng Hồ Thông Thiên thiệt sự cạn lời, tốt xấu gì cũng là Hồn Vương mà! Bị một con quạ đen hù cho sợ hãi tới như vậy, thật sự quá không có tiền đồ. Sở Diệp quay đầu nhìn qua quạ đen, nhìn sao cũng thấy Ô Ô cứ y chang như quạ đóng vai phản diện á.
"Lão già, ngươi mới nói gì với Sở Diệp mà thần bí vậy hả?" Quạ đen duỗi cánh, làm ra vẻ mặt hung ác doạ dẫm.
Hồ Thông Thiên thật cẩn thận trả lời: "Không, không có gì."
"Nha, cá vồ kìa!" Mắt quạ đen bị mảnh vỡ trên tay Hồ Thông Thiên thu hút. Quạ đen lướt xuống hấp thu hết sức mạnh bên trong mảnh vỡ, hoạ tiết cá koi trên mảnh vỡ nhanh chóng biến mất, mảnh vỡ rạn nứt ra thành từng khe.
"Lão già, có còn nữa hay không vậy?" Ô Ô còn chưa đã thèm hỏi.
Hồ Thông Thiên vội vàng lắc đầu, "Không còn, không còn."
Ô Ô bất mãn với Hồ Thông Thiên, "Làm sao, sợ bản đại nhân không trả tiền hả, trừng to mắt chuột của người mà nhìn cho rõ ràng, ký chủ của bản đại nhân chính là Dược tề sư Địa giai, chẳng lẽ còn đưa cho ngươi thứ nhỏ nhặt tầm thường gì hay sao?"
Hồ Thông Thiên vô cùng thành khẩn trả lời: "Thật sự không có."
Ô Ô khịt mũi, "Ngươi cho rằng ta bị ngu hả? Con cá trên hoạ tiết chính là âm cá trong âm dương cá, cá này mỗi khi xuất hiện đều có đôi có cặp, trên mảnh vỡ này chỉ có một con thôi, vậy còn dương cá đâu rồi?"
Hồ Thông Thiên khô khốc trả lời: "Ta chỉ nhặt được nửa bên này thôi hà."
Ô Ô rầu rĩ nói: "Rác rưởi, vậy mà chỉ có một nửa!"
Hồ Thông Thiên chắp tay nói: "Là do tại hạ bất tài."
Sở Diệp nhìn Hồ Thông Thiên, nghĩ thầm: Người này bị gọi là sỉ nhục của Hồn Vương cũng có lý! Không có cốt khí tới như vậy mà. Sở Diệp nói với Hồ Thông Thiên: "Đạo hữu, thứ này của ngươi không được rồi! Một chút cũng áp chế không nổi nữa!"
Hồ Thông Thiên chắp tay, lời lẽ chính trực nghiêm túc nói: "Không hổ là quạ đen của Lâm dược sư, không giống người thường, vừa nhìn là biết không phải chim bình thường, oai phong có một không hai."
Sở Diệp: "......"
Quạ đen nghe Hồ Thông Thiên nói mà đắc ý, "Tên khốn kiếp ngươi coi như cũng có mắt nhìn, thứ này của ngươi ta lấy nha, ngươi muốn đổi cái gì?"
Hồ Thông Thiên vừa nghe vậy mặt mày liền kích động đỏ bừng: "Ta muốn Duyên Thọ dược tề." Hồ Thông Thiên nói xong mà nơm nớp lo sợ, sợ mình mở miệng ra là cắn phát cả miếng to, đắc tội với Sở Diệp.
Sở Diệp nghe Hồ Thông Thiên nói coi như đã hiểu ra, khó trách lá gan Hồ Thông Thiên nhỏ như vậy mà cũng dám tới đây, hoá ra là thọ nguyên sắp tới rồi. Sở Diệp gật đầu, "Có thể, chẳng qua nếu muốn đổi Duyên Thọ dược tề sợ là nhiêu đó không đủ."
Hồ Thông Thiên nghe vậy lại lấy ra một mảnh vỡ đưa cho Ô Ô, hình ảnh trên miếng này khác với hình ảnh trên miếng lúc nãy, là hoạ tiết một con chim bay.
"Mảnh vỡ ta không còn nữa, chẳng qua còn có một vài món khác."
Sở Diệp gật đầu, "Lấy hết ra đây đi."
Hồ Thông Thiên lôi ra một đống thứ linh tinh vụn vặt, Sở Diệp nhìn đống đồ Hồ Thông Thiên lấy ra nghĩ thầm: Gia hoả Hồ Thông Thiên này bị mấy Hồn Vương khác kêu là Vua giẻ rách đúng là có đạo lý. Sở Diệp quét sạch đống đồ Hồ Thông Thiên lấy ra, ngoại trừ mảnh vụn đồ đằng thực ra Sở Diệp không để mắt nhiều tới những mảnh nhỏ Hồ Thông Thiên lấy ra, nhưng cứ bỏ túi hết mấy thứ này cũng không có thiệt hại gì. Sở Diệp vừa lúc có mang theo Duyên Thọ dược tề nên trực tiếp đưa luôn cho Hồ Thông Thiên.
"Sau này mà còn gặp được thứ tốt có thể trực tiếp đem lại đây." Quạ đen kiêu ngạo hất cằm nói.
Hồ Thông Thiên vô cùng kích động, "Nhất định, nhất định."
Ô Ô vui mừng trong bụng, thưởng thức mảnh vụn đồ đằng vừa mới lấy được. Nhìn thấy từng Hồn Thú của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều đã đột phá Vương giai, thực sự khiến Ô Ô cũng sốt ruột lắm rồi. Ô Ô muốn đột phá cần phải có điều kiện đặc thù, không chỉ cần có linh khí còn cần phải hấp thu vật mang số mệnh, vấn đề là vật mang số mệnh cực kỳ hiếm gặp. Không gian ngọc truỵ của Sở Diệp cũng chính là vật trấn số mệnh nhưng dùng cũng không thích hợp.
Gần đây Ô Ô đang sầu não vì chuyện này, không ngờ liền được Hồ Thông Thiên đưa đồ tới tận cửa. Tuy rằng đoán được Hồ Thông Thiên có ý xấu, chẳng qua lão già nãy cũng coi như mèo mù đụng phải chuột chết, Ô Ô quyết định không cần phải so đo với lão già này làm gì.
Thực ra Hồ Thông Thiên không ngờ được thực sự có thể lấy mảnh vụn rách nát lượm được đổi lấy Duyên Thọ dược tề. Đổi tồn kho ngày thường không bán ra được để lấy Duyên Thọ dược tề, Hồ Thông Thiên cực kỳ hào hứng. Sợ Sở Diệp đổi ý, sau khi vừa tóm được Duyên Thọ dược tề Hồ Thông Thiên liền bỏ chạy liền.
Sở Diệp vốn còn muốn hỏi mảnh vụn này Hồ Thông Thiên lấy được từ đâu ra, kết quả người ta chạy nhanh như bay tới mức Sở Diệp còn chưa kịp hỏi một câu nào.
Quạ đen nói với Sở Diệp: "Sở Diệp, lúc nãy ngươi với lão già kia nói gì đó? Che che giấu giấu, có phải đang nói xấu ta hay không hở?"
Sở Diệp liếc quạ đen, "Người nọ nói cá koi có thể mang lại may mắn và triệt tiêu xui xẻo từ ngươi đó."
Quạ đen vừa nghe vậy liền nổi giận: "Tên ngu xuẩn đó, một con cá koi thôi mà còn muốn áp chế ta sao? Mơ mộng hão huyền."
Sở Diệp nhún vai, hỏi: "Đây rốt cuộc là thứ gì?"
Ô Ô liếc nhìn Sở Diệp với ánh mắt khinh thường, hình như ghét bỏ Sở Diệp thiếu hiểu biết. "Ngươi sao gì cũng không biết hết hà?! Đây là mảnh vỡ đồ đằng*."
Sở Diệp nheo mắt, "Thì ra đây chính là mảnh vỡ đồ đằng à!" Thời viễn cổ rất nhiều bộ lạc thờ phụng hung thú, coi hung thú trở thành thần bảo hộ bộ lạc, khắc hoạ bộ dáng hung thú thành đồ đằng lên trên bia đá, hình thành nên đồ đằng của bộ lạc, bộ lạc khác nhau sẽ có đồ đằng khác nhau.
"Mảnh vỡ đồ đằng có hiệu quả đối với ngươi hả?" Sở Diệp hỏi.
Ô Ô gật đầu, "Bên trong mảnh vỡ đồ đằng còn sót lại một ít lực lượng số mệnh, đối với ta mà nói là thứ vô cùng bổ dưỡng, nếu có thể lấy được nhiều chút nữa có lẽ ta sẽ có hy vọng đột phá Vương giai đó." Cuối cùng cũng tìm được con đường đột phá Hồn Vương, Ô Ô thực phấn chấn.
Sở Diệp gật đầu "ồ" một tiếng, nghĩ thầm: Gia hoả lông đen này quá huyễn hoặc, nếu lông đen có thể đột phá cũng là chuyện rất tốt. Thuộc hạ Hồn Sủng của mình với Sơ Văn bây giờ chỉ còn có con quạ đen này là chưa đột phá Hồn Vương mà thôi. "Mi cũng phải cố gắng lên à! Mặc Đoàn Tử cũng đã đột phá Hồn Vương rồi đó! Mi phải noi gương đồng đạo của mình chớ!"
Ô Ô bực mình phe phẩy cánh hét lên: "Mau kiếm đủ cho ta một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng là ta có thể nhanh chóng trở thành Hồn Vương liền hà."
Sở Diệp trợn trắng mắt nghĩ thầm: Con chim chết tiệt Ô Ô này thật biết mơ mộng hão huyền mà, một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng, gia hoả này sao không trực tiếp lên trời luôn đi cho rồi. "Một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng, không có!" Sở Diệp ngẩng đầu trả lời.
Ô Ô bực bội nói: "Biết ngay tên trói gà không chặt như ngươi không có cách nào mà."
Sở Diệp nói với Ô Ô: "Mi không phải có thể sử dụng chúc phúc sao? Không phải mi chúc phúc cho chính mình có được một trăm miếng mảnh vỡ đồ đằng là được rồi sao?"
Ô Ô khinh thường liếc nhìn Sở Diệp nói: "Lực lượng số mệnh rất quan trọng, nhưng vận may cũng không phải vạn năng." Trên thực tế nó có thể chúc phúc cho những người khác nhưng lại không thể chúc phúc cho chính bản thân mình.
Sở Diệp gật đầu, "Nhìn mi đứng bét trong đám Hồn Sủng là biết lực lượng số mệnh không phải vạn năng rồi."
Ô Ô hung hăng nhìn Sở Diệp, "Tên khốn như ngươi thì biết cái gì chứ?"
"Ta biết mi không có cách nào khống chế vận mệnh của chính mình." Sở Diệp nói.
Ô Ô cảm giác như bị dẫm trúng chân đau, dường như xù lông nhím: "Ngươi là thứ khốn nạn, may mắn ta không chọn tên hố cha như ngươi làm chủ nhân, ta tự đi kiếm ký chủ nghĩ cách."
Lâm Sơ Văn nghe xong yêu cầu của Ô Ô, tuy rằng cảm thấy khó khăn nhưng vẫn đồng ý rồi nỗ lực nghĩ cách.
Năng lực Thiên Vận Quạ không thể đo lường, có Thiên Vận Quạ tồn tại, sau này lúc có Hồn Sủng nào kẹt ở bình cảnh để Mộc Tiên Điểu dùng linh khí cọ rửa một chút, rồi lại để cho Ô Ô thi triển chúc phúc một chút, lại điều phối dược tề một chút, tin tưởng chỉ cần không phải bình cảnh quá mức kiên cố đều có thể đột phá dễ như trở bàn tay.
......
Thiên Nhàn Đảo.
Cung Khiếu nói với Cung Thần: "Sao đó con? Tin tức Lâm dược sư gửi tới?"
Cung Thần gật đầu, "Đúng vậy, Lâm dược sư hy vọng chúng ta hỗ trợ gom góp mảnh vỡ đồ đằng, dù cho là tiền lời thông thương hay là tiền lời sát khí những lần tới toàn bộ đều dùng để giao dịch mảnh vỡ đồ đằng."
Cung Khiếu khá bất ngờ, "Sát khí cũng không cần sao?" Cung Khiếu biết Sở Diệp vẫn luôn bồi dưỡng Ngân Sí Ong bằng sát khí, ông vẫn luôn cảm thấy Sở Diệp làm như vậy là trả giá quá lớn, tuy nhiên Sở Diệp vẫn làm không biết mệt, bây giờ vì mảnh vỡ đồ đằng vậy mà cả sát khí cũng từ bỏ luôn.
Cung Thần lắc đầu, "Rất có thể là không cần nữa."
Cung Khiếu kinh ngạc nói: "Lâm Sơ Văn đây là bỏ ra vốn gốc, không biết đối phương cần mảnh vỡ đồ đằng để làm gì." Thời thượng cổ hình như chiến sĩ bộ lạc có thể hấp thu năng lượng từ trong đồ đằng, tuy nhiên bộ lạc đồ đằng đã biến mất từ xưa lơ xưa lắc trong sông dài lịch sử, đồ đằng bộ lạc cũng không còn tác dụng vốn có của nó nữa.
Cung Thần lắc đầu, "Không biết, chẳng qua theo con biết được là Hồ Thông Thiên cầm mảnh vỡ đồ đằng song ngư đổi được Duyên Thọ dược tề từ chỗ Sở Diệp."
Cung Khiếu hít một hơi thật sâu, nhất thời không biết nên nói cái gì mới được. Mảnh vỡ đồ đằng song ngư của Hồ Thông Thiên Cung Khiếu cũng có biết, hình như Hồ Thông Thiên vẫn luôn cầm thứ này "giả danh lừa bịp", đẩy mạnh tiêu thụ khắp nơi, chẳng qua không có ai thèm để ý tới hắn, giờ thì tốt rồi, vậy mà có thể đổi được Duyên Thọ dược tề từ chỗ Sở Diệp. Nhớ tới mình hao phí biết bao nhiêu nhân lực, vật lực vì Duyên Thọ dược tề, nghĩ lại mới thấy tên khốn Hồ Thông Thiên này vậy mà có thể lấy "đồng nát" đổi lấy được Duyên Thọ dược tề, Cung Khiếu thật sự không khỏi mất thăng bằng mà.
"Tên khốn kiếp Hồ Thông Thiên này thật là quá may mắn mà."
Cung Thần sâu sắc đồng ý gật đầu, nghĩ thầm: Sở Diệp thật đúng là không coi Địa giai dược tề như dược tề Địa giai mà dùng! Chẳng qua điều này cũng gián tiếp chứng minh trình độ dược tề của Lâm Sơ Văn chắc chắn không có vấn đề, nếu tiêu chuẩn dược tề của Lâm Sơ Văn thật sự không được vậy chắc chắn sẽ không tiêu xài phung phí tới như vậy đâu.
"Hồ Thông Thiên cứ như vậy e rằng sẽ càng ngày càng nhiều người chạy tới Ngân Sương Đảo." Cung Thần bất đắc dĩ nói.
Cung Khiếu thở dài, "Lâm Sơ Văn với Sở Diệp tuyệt nhiên không phải là kẻ tầm thường đâu, tầng quan hệ này phải cố gắng gìn giữ cho tốt đó."
Cung Thần gật đầu, "Nếu Lâm Sơ Văn thích mảnh vỡ đồ đằng, muốn lấy giá thật cao để đổi vậy thì cứ thoả mãn cậu là được." Nếu hắn nhớ không lầm thì Hải Long Cung từng khai quật rất nhiều di tích thượng cổ nên cũng có không ít mảnh vỡ đồ đằng, đồ đằng hoàn chỉnh thì không có nhưng mảnh vỡ thì lại có rất nhiều.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
*Đồ đằng: Totem, vật tổ,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.