Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 217: DUYÊN THỌ DƯỢC TỀ
Diệp Ức Lạc
17/06/2024
Kể từ khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn tới Thiên Hà hoa lâm ở thì nơi này liền nhiều thêm một vị khách quen.
"Sở lão bản, rượu này ủ thiệt chất lượng nha!" Cung Thần tán thưởng.
Sở Diệp cười khô khốc, "Đảo chủ thấy được là tốt rồi." Bách Trân Nhưỡng mà Sở Diệp ủ là một loại linh tửu Huyền cấp, tửu phương của Tử La Tông, có tác dụng cường thân kiện thể, nâng cao nguyên lực. Tất cả các loại trái cây Sở Diệp dùng đều được hái từ trong không gian ngọc truỵ, nước ủ rượu là nước linh tuyền, rượu ủ ra uống ngon hơn nhiều so với Bách Trân Nhưỡng bình thường.
Tên Cung Thần này gần đây không ngày nào không chạy tới cứ như mất đi thứ trân quý nhất vậy, Sở Diệp âm thầm suy đoán anh chàng Cung Thần này có phải hối hận vì đã đưa Thiên Hà hoa lâm cho hắn rồi hay không. "Đảo chủ, không bận rộn chuyện gì sao? Trên đảo chắc cũng có nhiểu chuyện cần ngài phải đi xử lý ha." Sở Diệp nhịn không được nói. Cung Thần là đảo chủ không phải nên trăm công ngàn việc sao?
Cung Thần bình thản nói: "Mấy chuyện đó đều có quản gia xử lý rồi."
Sở Diệp: "....." Cung Thần này phủi tay chưởng quầy làm đúng tiêu dao mà! Chuyện gì cũng quăng cho quản gia. "Ngài không cần chiếu cố mấy người phu nhân của ngài sao?" Sở Diệp hỏi.
Cung Thần lắc lắc đầu, nói: "Không cần."
"Không cần hả?" Sở Diệp cau mày thầm nghĩ: Chuyện gì có thể làm giùm chứ chuyện này thì thua rồi.
Cung Thần nốc một ngụm rượu rồi thẫn thờ nói: "Thật ra tôi không muốn lấy nhiều phu nhân như vậy, cũng không thích làm chuyện đó, nhưng nếu mà không làm thì cả người không được thoải mái, nếu mà làm vẫn không thoải mái hơn được chút nào."
Sở Diệp cúi đầu thở dài trong lòng, tự nhủ: Chuyện riêng tư bí mật như vầy sao lại muốn nói với hắn chứ! Cung Thần cũng không sợ hắn tiết lộ bí mật ra ngoài nữa.
"Gần đây dùng dược tề của Lâm thiếu vậy mà tốt hơn rất nhiều." Cung Thần nhàn nhã nói.
Sở Diệp cau mày nói: "Tam Dương dược tề cũng chỉ có thể trị được phần ngọn mà thôi." Vấn đề thể chất mà chưa được giải quyết thì chỉ sợ cả đời này Cung Thần vẫn chỉ có thể là Hồn Sư nhị giai.
Cung Thần gật đầu, thờ ơ lạnh nhạt nói: "Ta biết, như bây giờ đã rất tốt rồi." Người khác chỉ thấy hắn hưởng hết diễm phúc chứ có ai ngờ sinh hoạt như vậy hoàn toàn không phải là điều hắn mong muốn. Trải qua mấy ngày thanh tâm quả dục, tâm tình Cung Thần thật sự rất tốt.
Sở Diệp: "......"
......
Không bao lâu sau khi tiến vào Thiên Hà hoa lâm, Sở Diệp liền bắt đầu luyện chế sát khí. Hai tháng sau đó, các sát hố bắt đầu lục tục có thể thu hoạch sát khí. Vốn Sở Diệp đang rầu ngao luyện sát khí bằng xương cốt thú biển sẽ có vấn đề, sự thật chứng minh hắn lo xa quá rồi, sát khí ngao luyện bằng xương cốt thú biển có phẩm chất cực tốt, còn tốt hơn nhiều so với mong đợi của hắn.
Một bầy Ngân Sí Ong đang cố thủ xung quanh, như hổ rình mồi nhìn sát hố trung tâm khu rừng.
Lâm Sơ Văn đứng cạnh sát hố, nói: "Hôm nay lại có thể thu được sát khí hen."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Thời gian luyện chế sát khí của mấy sát hố này không giống nhau, cho nên thời gian thu hoạch cũng lệch nhau. Sở Diệp lục tục đào năm cái sát hố, về cơ bản là cứ cách mỗi mười ngày là thu hoạch được ba phần sát khí một lần. Trong khoảng thời gian này Sở Diệp đã lần lượt thu hoạch được mười lăm phần sát khí.
Đàn Ngân Sí Ong đã hấp thu Ong Tinh, lại từng được Long Huyết Tinh rèn luyện, phẩm chất đề cao một mảng lớn, lại dùng sát khí tiến giai, tỷ lệ đột phá thành công nâng cao hơn trước kia rất nhiều, bằng mười lăm phần sát khí này Sở Diệp có thể bồi dưỡng ra bảy con Ngân Sí Ong Chiến Tướng. Số lượng Ngân Sí Ong Chiến Tướng trong đàn không ngừng tăng nhanh, thực lực Tiểu Ngân cũng theo đó tăng lên vùn vụt. Sở Diệp đoán một khi Ngân Sí Ong Chiến Tướng đạt tới số lượng một trăm thì Tiểu Ngân sẽ có hy vọng tiến giai Chiến Vương, tới lúc đó hắn cũng sẽ trở thành Hồn Vương.
Lâm Sơ Văn nhìn về phía Tiểu Ngân, "Hơi thở trên người Tiểu Ngân càng thêm mạnh mẽ nha!"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy." Cứ theo tốc độ bây giờ, nếu muốn số lượng Ngân Sí Ong Chiến Tướng đạt tới một trăm chắc còn cần hai ba năm nữa. Từ Hồn Sư đột phá lên Hồn Vương thập phần gian nan, rất nhiều Hồn Sư cửu giai phải chuẩn bị hơn vài chục năm chỉ bởi vì trù bị tài nguyên tiến giai, hai ba năm đã có thể coi như là thần tốc. Đương nhiên nhiều Ngân Sí Ong Chiến Tướng cũng có chút phiền phức, Sở Diệp cần phải tiêu hao cực kỳ nhiều tinh hạch, nuôi nấng đám Ngân Sí Ong này tiêu hao không phải chỉ có chút ít, cũng may là dược tề của Lâm Sơ Văn bán phi thường đắt, tiền thu vào cũng cực kỳ nhiều.
......
Những năm tháng bận rộn trôi qua mà không hề hay biết, chớp mắt đã được nửa năm từ khi Sở Diệp định cư trong Thiên Hà hoa lâm.
"Sở thiếu, xương thú lần này..." Triệu Xuyên tìm tới Sở Diệp.
Sở Diệp nhìn Triệu Xuyên đang cau mày, hỏi: "Làm sao đó? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Triệu Xuyên bất đắc dĩ, "Xương thú còn không được bao nhiêu." Từ lúc Sở Diệp bắt đầu nhờ Triệu Xuyên giúp đỡ kiếm xương thú, Triệu Xuyên lang thang khắp các nơi vứt bỏ xương thú, trong khoảng thời gian này mấy chỗ tập trung xương thú cỡ lớn trên đảo đều đã bị hắn dạo qua một vòng.
Sở Diệp gật gật đầu, mặt mày nặng nề nói: "Ngày này, rốt cuộc cũng tới ha!" Thật ra mấy bữa rày Sở Diệp đã mơ hồ nhận ra rồi, xương thú lúc ban đầu Triệu Xuyên đưa tới có phẩm chất cực kỳ cao còn mấy đợt gần đây thì cấp bậc phẩm chất đã sụt giảm không ít. Vì phẩm chất xương thú sụt giảm kéo theo phân lượng sát khí tạo thành gần đây đều giảm theo.
Triệu Xuyên kỳ quái hỏi Sở Diệp, "Sở thiếu, huynh không sao chứ?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không sao đâu, ta thì có thể có chuyện gì chứ! Đã sớm đoán trước được ngày này." Dù cho xương thú bị vứt đi trên Thiên Nhàn Đảo có nhiều bao nhiêu cũng không chịu nổi hắn tiêu xài như vậy, cho tới bây giờ chỉ tốn một chút phí nhân công là có thể luyện chế ra mấy chục phần sát khí, hắn cũng nên hài lòng mới phải.
Triệu Xuyên khó xử nhìn Sở Diệp, "Sở thiếu, vậy có còn cần tiếp tục sưu tập xương thú không?" Nửa năm gần đây dựa vào việc thu thập xương thú cho Sở Diệp, Triệu Xuyên cũng kiếm lời được mấy chục vạn đồng vàng, đối với Triệu Xuyên mà nói thì công việc này đúng là béo bở, hắn thực sự không đành lòng từ bỏ.
Sở Diệp trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Thu, tiếp tục thu."
Triệu Xuyên cau mày, nói: "Vẫn tiếp tục thu? Vậy thì tương đối phiền toái."
"Bỏ tiền ra đi." Sở Diệp nhàn nhạt nói.
Triệu Xuyên hít sâu một hơi, nói: "Bỏ tiền ra hả?"
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, bỏ tiền ra giải quyết còn không được nữa sao?"
Triệu Xuyên lắc đầu, "Bỏ tiền ra khẳng định chắc chắn thu được xương thú, chẳng qua làm vậy có phải lãng phí quá hay không?" Xương thú có phẩm chất tốt hơn chút trên đất liền Thiên Nhàn Đảo đều đã bị hắn thu thập hết rồi, chẳng qua dưới biển vẫn còn khá nhiều. Nhưng việc thu thập xương thú dưới biển sẽ phiền phức hơn trên đất liền rất nhiều, nhưng chỉ cần có tiền thì sẽ có nhiều người sẵn lòng hỗ trợ vớt.
Sở Diệp lắc đầu, "Không thể nào, không lãng phí, xương thú là đồ tốt đó!"
"Sở thiếu huynh cần nhiều xương thú như vậy làm gì ha! Lại nói! Sở thiếu huynh lấy nhiều xương thú về như vậy, ta còn tưởng Thiên Hà hoa lâm này sẽ nồng nặc mùi cá tanh đó chớ, ai ngờ là không có."
Sở Diệp: "....." Xương thú đều đã bị luyện thành cặn hết rồi, đương nhiên là sẽ không còn chút mùi tanh nào rồi. Sở Diệp lười tìm cớ qua loa lấy lệ với Triệu Xuyên, chỉ lấy ra một tấm thẻ đồng vàng, nói: "Trong đây có hai trăm vạn, cầm lấy đi thu mua xương thú trước đi đã."
Triệu Xuyên hết hồn la lên: "Hai trăm vạn, đâu mà tốn nhiều dữ vậy." Mấy xương thú này cũng không có bao nhiêu tác dụng, lại còn choán chỗ, trái lại trước kia bọn họ còn thường xuyên vứt xương thú xuống biển nữa kìa.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Có thể thu thập được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt."
Triệu Xuyên gật đầu, "Nếu Sở lão bản huynh vẫn kiên trì thì làm thôi."
Sở Diệp gật đầu nói: "Giao cho ngươi."
Lâm Sơ Văn bước vào phòng, nghi ngờ hỏi: "Làm sao đó, tâm trạng không tốt ha!"
"Sau này phải bỏ tiền ra mua xương thú, lại thêm một khoản chi ra rồi." Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Vậy thì có sao đâu, gần đây thu nhập rất khả quan, cứ tiêu xài thôi." Tài nguyên xương thú trên Thiên Nhàn Đảo này vẫn rất dồi dào, cho dù tốn tiền thì so ra vẫn rẻ hơn so với Lưỡng Giới Thành.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Chỉ có thể làm vậy thôi."
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đang nói chuyện thì Tiểu Thải bay vào thông báo: "Cung Thần tới."
Sở Diệp không nói nên lời, "Cung thiếu sao lại tới nữa?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Đảo chủ muốn tới thì cứ tới thôi." Thân phận của Cung Thần vẫn rất hữu dụng, bọn họ gần đây kiếm lời được không ít, khá là bắt mắt, người trên đảo biết bọn họ thường lui tới với Cung Thần cũng sẽ cố kỵ ba phần.
Sở Diệp bất đắc dĩ nói: "Cung Thần tới cũng quá thường xuyên rồi." Mấy bữa trước Hạ Lam phu nhân của Cung Thần cũng đã tới một lần, đi dạo một vòng chỗ này của bọn họ, kiểu như đang tìm kiếm cái gì.
Lúc đó Sở Diệp còn tưởng sát hố bị bại lộ, xong rồi mới biết là bởi vì Cung Thần cứ luôn tìm tới chỗ bọn họ cho nên Hạ Lam nghi ngờ có một tên yêu diễm đê tiện nào đó đang ẩn náu ở chỗ của bọn họ khiến cho Cung Thần mất hồn mất vía.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Ra nghênh đón thôi."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được."
Cung Thần làm người không tệ, trong khoảng thời gian này Lâm Sơ Văn luyện chế dược tề cần một vài loại linh thảo mà không tìm ra, nhờ vả quản gia Cung Thần thì cơ bản rất mau đã có thể vơ vét tới tay. Một phần dược tề luyện chế ra nhờ quản gia Cung Thần bán ra ngoài, giá cả bán được cũng rất khả quan.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi tới đại sảnh tiếp đãi Cung Thần.
"Cung thiếu, có phải ngài tới chỗ chúng ta hơi bị cần mẫn quá mức rồi không?!" Sở Diệp bất đắc dĩ hỏi.
Cung Thần ấm ức liếc mắt nhìn Sở Diệp, "Sở lão bản chê ta phiền hả?"
Sở Diệp lắc đầu, "Chê phiền thì không có, ta chỉ lo là Cung thiếu tới đây thường xuyên như vầy khiến mấy phu nhân của ngài ghen."
Cung Thần nhàn nhạt nói: "Không sao, các nàng có thể tự mình chơi."
Sở Diệp: "....." Các nàng có thể tự mình chơi? Đây là từ ngữ hổ báo gì đây trời!
Cung Thần khó hiểu khi thấy biểu tình kinh hãi của Sở Diệp, "Sở thiếu, ngươi sao đó? Ta nói sai gì rồi sao?"
Sở Diệp cười gượng, vội vàng giải thích, "Không có gì, không có gì, ta chỉ cảm thấy Cung thiếu thật là cởi mở thôi à!"
Cung Thần chống cằm nói: "Các nàng có thể đánh bài, dạo phố, săn thú cùng nhau..."
Sở Diệp: "....." Hoá ra là tự mình chơi kiểu này đó hả?! Hình như hắn lỡ suy nghĩ quá nhiều rồi hay sao á.
Cung Thần cười cươi nhìn Sở Diệp, "Sở thiếu không có chuyện gì chứ?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không có gì đâu, Cung thiếu, hay là ngài nên quan tâm tới các phu nhân của ngài nhiều hơn chút."
Cung Thần thở dài một hơi, "Nhiều quá quan tâm không hết nổi."
Sở Diệp: "....." Tên cặn bã! Quan tâm không hết nổi mà còn cưới chi cho nhiều vậy.
Cung Thần uống một hớp trà, thản nhiên nói: "Nặng bên này nhẹ bên kia hậu trạch rất dễ bị cháy, thay vì quan tâm đồng đều thì thà không quan tâm còn hơn."
Sở Diệp: "....." Lời này của Cung Thần hình như cũng có lý nha, lại kiểu như không có chút đạo lý nào.
"Lần này ta tới là có việc muốn nhờ Lâm dược sư." Cung Thần nói.
Lâm Sơ Văn hơi bất ngờ hỏi: "Tìm ta sao? Không biết ta có thể giúp đỡ được gì?"
Cung Thần lấy một cái bình ngọc rồi mở ra.
Lâm Sơ Văn vừa nhìn thấy thứ trong bình ngọc tức thì hết hồn. "Thọ Vương Tương? Chắc không phải Cung thiếu muốn nhờ ta luyện chế Duyên Thọ dược tề chứ hả?" Thọ Vương Tương cũng giống như Duyên Thọ Thảo, đều có thể luyện chế ra Duyên Thọ dược tề, còn điểm khác nhau chính là hiệu quả của Duyên Thọ dược tề luyện chế bằng Thọ Vương Tương càng tốt hơn.
Cung Thần gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nói: "Cung thiếu, Duyên Thọ dược tề chính là Địa cấp dược tề đó, ta giờ vẫn còn là Huyền cấp Dược tề sư đó."
"Ta biết, Mạc lão nói Lâm thiếu có nhờ y mở bán dược tề, có rất nhiều loại đều là dược tề Huyền cấp cao cấp, phẩm chất cực cao, chắc chắn đã có năng lực bước đầu luyện chế dược tề Địa giai rồi." Cung Thần nói. Mạc lão là quản gia thân tín của Cung Thần, phần lớn dược tề của Lâm Sơ Văn hiện giờ đều do người này xử lý.
Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nửa năm nay cậu tìm tòi được rất nhiều linh thảo ngàn năm, cũng thử luyện chế dược tề Địa giai, dược tề thuật tiến bộ phi thường rõ ràng. Thực tế, cậu cũng đã từng luyện chế ra thành công bốn lọ dược tề Địa giai, chẳng qua Duyên Thọ dược tề không giống vậy.
Luyện chế Duyên Thọ dược tề còn khó khăn hơn rất nhiều so với mấy loại dược tề cậu đã từng luyện chế qua. Những dược tề khác mà luyện chế thất bại thì đồng nghĩa với tổn thất một vài loại tài liệu, còn luyện chế Duyên Thọ dược tề thất bại chính là tổn hại khả năng tiếp tục sống của một người luôn đó!
Cung Thần luyện chế Duyên Thọ dược tề chắc chắn là vì Cung Khiếu. Dược tề sư Địa giai tuy rằng thưa thớt nhưng với thân phận của Cung Khiếu chắc không chỉ quen biết một hai người Dược tề sư Địa giai đâu. Không nói đâu xa, bản thân Hải Long Cung chắc chắn phải có Dược tề sư Địa giai, Cung Khiếu chính là đại trưởng lão Hải Long Cung đó! Dưới tình hình này mà Cung Thần còn thỉnh cậu luyện chế Duyên Thọ dược tề cũng đủ hiểu Cung Thần chắc là tin không nổi mấy Dược tề sư đó rồi.
"Cung thiếu, ngài coi trọng ta quá rồi, ta chỉ từng luyện chế Huyền cấp dược tề, có lẽ đúng như ngài nói ta xác thật có năng lực luyện chế Địa giai dược tề, nhưng Cung thiếu ngài chắc phải biết là Dược tề sư mới bước vào Địa giai khả năng luyện chế thành công Địa giai dược tề sẽ rất thấp." Lâm Sơ Văn nói.
Cung Thần gật đầu, "Lâm thiếu yên tâm, dù cho kết quả có ra sao đi nữa ta đều có thể chấp nhận, Lâm dược sư chỉ cần hết lòng hết sức là được, nếu Lâm dược sư luyện chế ra được thành phẩm, tất nhiên ta phải chuẩn bị một phần hậu lễ." Cung Thần nhờ Lâm Sơ Văn ra tay là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, theo Cung Thần biết là Lâm Sơ Văn đang ra giá cao thu thập một vài tài liệu quý trọng nên chắc là đang thử luyện chế dược tề Địa giai.
Cung Thần còn nghe được một chuyện, mấy tháng trước Lâm Sơ Văn đã từng đạt thành giao dịch bí mật với Huyết Đấu, lúc đó Lâm Sơ Văn dùng dược tề đổi lấy Cửu Tuyệt Đằng ngàn năm trong tay Huyết Đấu. Sau đó không lâu, hơi thở của Tuyết Hồ nhà Lâm Sơ Văn liền tăng dũng mãnh, Cung Thần đoán chắc Lâm Sơ Văn có thể đã luyện chế Cửu Tuyệt Đằng thành Cửu Tuyệt dược tề rồi.
Lâm Sơ Văn nhìn Cung Thần nói: "Cảm tạ Cung thiếu coi trọng, có thể ta cần một chút thời gian để làm vài công tác chuẩn bị."
Cung Thần gật đầu nói: "Tốt." Đối với Cung Thần mà nói Lâm Sơ Văn càng thận trọng càng tốt, về phần phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa cũng không phải là vấn đề gì lớn lao.
"Sở lão bản, rượu này ủ thiệt chất lượng nha!" Cung Thần tán thưởng.
Sở Diệp cười khô khốc, "Đảo chủ thấy được là tốt rồi." Bách Trân Nhưỡng mà Sở Diệp ủ là một loại linh tửu Huyền cấp, tửu phương của Tử La Tông, có tác dụng cường thân kiện thể, nâng cao nguyên lực. Tất cả các loại trái cây Sở Diệp dùng đều được hái từ trong không gian ngọc truỵ, nước ủ rượu là nước linh tuyền, rượu ủ ra uống ngon hơn nhiều so với Bách Trân Nhưỡng bình thường.
Tên Cung Thần này gần đây không ngày nào không chạy tới cứ như mất đi thứ trân quý nhất vậy, Sở Diệp âm thầm suy đoán anh chàng Cung Thần này có phải hối hận vì đã đưa Thiên Hà hoa lâm cho hắn rồi hay không. "Đảo chủ, không bận rộn chuyện gì sao? Trên đảo chắc cũng có nhiểu chuyện cần ngài phải đi xử lý ha." Sở Diệp nhịn không được nói. Cung Thần là đảo chủ không phải nên trăm công ngàn việc sao?
Cung Thần bình thản nói: "Mấy chuyện đó đều có quản gia xử lý rồi."
Sở Diệp: "....." Cung Thần này phủi tay chưởng quầy làm đúng tiêu dao mà! Chuyện gì cũng quăng cho quản gia. "Ngài không cần chiếu cố mấy người phu nhân của ngài sao?" Sở Diệp hỏi.
Cung Thần lắc lắc đầu, nói: "Không cần."
"Không cần hả?" Sở Diệp cau mày thầm nghĩ: Chuyện gì có thể làm giùm chứ chuyện này thì thua rồi.
Cung Thần nốc một ngụm rượu rồi thẫn thờ nói: "Thật ra tôi không muốn lấy nhiều phu nhân như vậy, cũng không thích làm chuyện đó, nhưng nếu mà không làm thì cả người không được thoải mái, nếu mà làm vẫn không thoải mái hơn được chút nào."
Sở Diệp cúi đầu thở dài trong lòng, tự nhủ: Chuyện riêng tư bí mật như vầy sao lại muốn nói với hắn chứ! Cung Thần cũng không sợ hắn tiết lộ bí mật ra ngoài nữa.
"Gần đây dùng dược tề của Lâm thiếu vậy mà tốt hơn rất nhiều." Cung Thần nhàn nhã nói.
Sở Diệp cau mày nói: "Tam Dương dược tề cũng chỉ có thể trị được phần ngọn mà thôi." Vấn đề thể chất mà chưa được giải quyết thì chỉ sợ cả đời này Cung Thần vẫn chỉ có thể là Hồn Sư nhị giai.
Cung Thần gật đầu, thờ ơ lạnh nhạt nói: "Ta biết, như bây giờ đã rất tốt rồi." Người khác chỉ thấy hắn hưởng hết diễm phúc chứ có ai ngờ sinh hoạt như vậy hoàn toàn không phải là điều hắn mong muốn. Trải qua mấy ngày thanh tâm quả dục, tâm tình Cung Thần thật sự rất tốt.
Sở Diệp: "......"
......
Không bao lâu sau khi tiến vào Thiên Hà hoa lâm, Sở Diệp liền bắt đầu luyện chế sát khí. Hai tháng sau đó, các sát hố bắt đầu lục tục có thể thu hoạch sát khí. Vốn Sở Diệp đang rầu ngao luyện sát khí bằng xương cốt thú biển sẽ có vấn đề, sự thật chứng minh hắn lo xa quá rồi, sát khí ngao luyện bằng xương cốt thú biển có phẩm chất cực tốt, còn tốt hơn nhiều so với mong đợi của hắn.
Một bầy Ngân Sí Ong đang cố thủ xung quanh, như hổ rình mồi nhìn sát hố trung tâm khu rừng.
Lâm Sơ Văn đứng cạnh sát hố, nói: "Hôm nay lại có thể thu được sát khí hen."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Thời gian luyện chế sát khí của mấy sát hố này không giống nhau, cho nên thời gian thu hoạch cũng lệch nhau. Sở Diệp lục tục đào năm cái sát hố, về cơ bản là cứ cách mỗi mười ngày là thu hoạch được ba phần sát khí một lần. Trong khoảng thời gian này Sở Diệp đã lần lượt thu hoạch được mười lăm phần sát khí.
Đàn Ngân Sí Ong đã hấp thu Ong Tinh, lại từng được Long Huyết Tinh rèn luyện, phẩm chất đề cao một mảng lớn, lại dùng sát khí tiến giai, tỷ lệ đột phá thành công nâng cao hơn trước kia rất nhiều, bằng mười lăm phần sát khí này Sở Diệp có thể bồi dưỡng ra bảy con Ngân Sí Ong Chiến Tướng. Số lượng Ngân Sí Ong Chiến Tướng trong đàn không ngừng tăng nhanh, thực lực Tiểu Ngân cũng theo đó tăng lên vùn vụt. Sở Diệp đoán một khi Ngân Sí Ong Chiến Tướng đạt tới số lượng một trăm thì Tiểu Ngân sẽ có hy vọng tiến giai Chiến Vương, tới lúc đó hắn cũng sẽ trở thành Hồn Vương.
Lâm Sơ Văn nhìn về phía Tiểu Ngân, "Hơi thở trên người Tiểu Ngân càng thêm mạnh mẽ nha!"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy." Cứ theo tốc độ bây giờ, nếu muốn số lượng Ngân Sí Ong Chiến Tướng đạt tới một trăm chắc còn cần hai ba năm nữa. Từ Hồn Sư đột phá lên Hồn Vương thập phần gian nan, rất nhiều Hồn Sư cửu giai phải chuẩn bị hơn vài chục năm chỉ bởi vì trù bị tài nguyên tiến giai, hai ba năm đã có thể coi như là thần tốc. Đương nhiên nhiều Ngân Sí Ong Chiến Tướng cũng có chút phiền phức, Sở Diệp cần phải tiêu hao cực kỳ nhiều tinh hạch, nuôi nấng đám Ngân Sí Ong này tiêu hao không phải chỉ có chút ít, cũng may là dược tề của Lâm Sơ Văn bán phi thường đắt, tiền thu vào cũng cực kỳ nhiều.
......
Những năm tháng bận rộn trôi qua mà không hề hay biết, chớp mắt đã được nửa năm từ khi Sở Diệp định cư trong Thiên Hà hoa lâm.
"Sở thiếu, xương thú lần này..." Triệu Xuyên tìm tới Sở Diệp.
Sở Diệp nhìn Triệu Xuyên đang cau mày, hỏi: "Làm sao đó? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Triệu Xuyên bất đắc dĩ, "Xương thú còn không được bao nhiêu." Từ lúc Sở Diệp bắt đầu nhờ Triệu Xuyên giúp đỡ kiếm xương thú, Triệu Xuyên lang thang khắp các nơi vứt bỏ xương thú, trong khoảng thời gian này mấy chỗ tập trung xương thú cỡ lớn trên đảo đều đã bị hắn dạo qua một vòng.
Sở Diệp gật gật đầu, mặt mày nặng nề nói: "Ngày này, rốt cuộc cũng tới ha!" Thật ra mấy bữa rày Sở Diệp đã mơ hồ nhận ra rồi, xương thú lúc ban đầu Triệu Xuyên đưa tới có phẩm chất cực kỳ cao còn mấy đợt gần đây thì cấp bậc phẩm chất đã sụt giảm không ít. Vì phẩm chất xương thú sụt giảm kéo theo phân lượng sát khí tạo thành gần đây đều giảm theo.
Triệu Xuyên kỳ quái hỏi Sở Diệp, "Sở thiếu, huynh không sao chứ?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không sao đâu, ta thì có thể có chuyện gì chứ! Đã sớm đoán trước được ngày này." Dù cho xương thú bị vứt đi trên Thiên Nhàn Đảo có nhiều bao nhiêu cũng không chịu nổi hắn tiêu xài như vậy, cho tới bây giờ chỉ tốn một chút phí nhân công là có thể luyện chế ra mấy chục phần sát khí, hắn cũng nên hài lòng mới phải.
Triệu Xuyên khó xử nhìn Sở Diệp, "Sở thiếu, vậy có còn cần tiếp tục sưu tập xương thú không?" Nửa năm gần đây dựa vào việc thu thập xương thú cho Sở Diệp, Triệu Xuyên cũng kiếm lời được mấy chục vạn đồng vàng, đối với Triệu Xuyên mà nói thì công việc này đúng là béo bở, hắn thực sự không đành lòng từ bỏ.
Sở Diệp trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Thu, tiếp tục thu."
Triệu Xuyên cau mày, nói: "Vẫn tiếp tục thu? Vậy thì tương đối phiền toái."
"Bỏ tiền ra đi." Sở Diệp nhàn nhạt nói.
Triệu Xuyên hít sâu một hơi, nói: "Bỏ tiền ra hả?"
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, bỏ tiền ra giải quyết còn không được nữa sao?"
Triệu Xuyên lắc đầu, "Bỏ tiền ra khẳng định chắc chắn thu được xương thú, chẳng qua làm vậy có phải lãng phí quá hay không?" Xương thú có phẩm chất tốt hơn chút trên đất liền Thiên Nhàn Đảo đều đã bị hắn thu thập hết rồi, chẳng qua dưới biển vẫn còn khá nhiều. Nhưng việc thu thập xương thú dưới biển sẽ phiền phức hơn trên đất liền rất nhiều, nhưng chỉ cần có tiền thì sẽ có nhiều người sẵn lòng hỗ trợ vớt.
Sở Diệp lắc đầu, "Không thể nào, không lãng phí, xương thú là đồ tốt đó!"
"Sở thiếu huynh cần nhiều xương thú như vậy làm gì ha! Lại nói! Sở thiếu huynh lấy nhiều xương thú về như vậy, ta còn tưởng Thiên Hà hoa lâm này sẽ nồng nặc mùi cá tanh đó chớ, ai ngờ là không có."
Sở Diệp: "....." Xương thú đều đã bị luyện thành cặn hết rồi, đương nhiên là sẽ không còn chút mùi tanh nào rồi. Sở Diệp lười tìm cớ qua loa lấy lệ với Triệu Xuyên, chỉ lấy ra một tấm thẻ đồng vàng, nói: "Trong đây có hai trăm vạn, cầm lấy đi thu mua xương thú trước đi đã."
Triệu Xuyên hết hồn la lên: "Hai trăm vạn, đâu mà tốn nhiều dữ vậy." Mấy xương thú này cũng không có bao nhiêu tác dụng, lại còn choán chỗ, trái lại trước kia bọn họ còn thường xuyên vứt xương thú xuống biển nữa kìa.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Có thể thu thập được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt."
Triệu Xuyên gật đầu, "Nếu Sở lão bản huynh vẫn kiên trì thì làm thôi."
Sở Diệp gật đầu nói: "Giao cho ngươi."
Lâm Sơ Văn bước vào phòng, nghi ngờ hỏi: "Làm sao đó, tâm trạng không tốt ha!"
"Sau này phải bỏ tiền ra mua xương thú, lại thêm một khoản chi ra rồi." Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Vậy thì có sao đâu, gần đây thu nhập rất khả quan, cứ tiêu xài thôi." Tài nguyên xương thú trên Thiên Nhàn Đảo này vẫn rất dồi dào, cho dù tốn tiền thì so ra vẫn rẻ hơn so với Lưỡng Giới Thành.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Chỉ có thể làm vậy thôi."
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đang nói chuyện thì Tiểu Thải bay vào thông báo: "Cung Thần tới."
Sở Diệp không nói nên lời, "Cung thiếu sao lại tới nữa?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Đảo chủ muốn tới thì cứ tới thôi." Thân phận của Cung Thần vẫn rất hữu dụng, bọn họ gần đây kiếm lời được không ít, khá là bắt mắt, người trên đảo biết bọn họ thường lui tới với Cung Thần cũng sẽ cố kỵ ba phần.
Sở Diệp bất đắc dĩ nói: "Cung Thần tới cũng quá thường xuyên rồi." Mấy bữa trước Hạ Lam phu nhân của Cung Thần cũng đã tới một lần, đi dạo một vòng chỗ này của bọn họ, kiểu như đang tìm kiếm cái gì.
Lúc đó Sở Diệp còn tưởng sát hố bị bại lộ, xong rồi mới biết là bởi vì Cung Thần cứ luôn tìm tới chỗ bọn họ cho nên Hạ Lam nghi ngờ có một tên yêu diễm đê tiện nào đó đang ẩn náu ở chỗ của bọn họ khiến cho Cung Thần mất hồn mất vía.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Ra nghênh đón thôi."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được."
Cung Thần làm người không tệ, trong khoảng thời gian này Lâm Sơ Văn luyện chế dược tề cần một vài loại linh thảo mà không tìm ra, nhờ vả quản gia Cung Thần thì cơ bản rất mau đã có thể vơ vét tới tay. Một phần dược tề luyện chế ra nhờ quản gia Cung Thần bán ra ngoài, giá cả bán được cũng rất khả quan.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi tới đại sảnh tiếp đãi Cung Thần.
"Cung thiếu, có phải ngài tới chỗ chúng ta hơi bị cần mẫn quá mức rồi không?!" Sở Diệp bất đắc dĩ hỏi.
Cung Thần ấm ức liếc mắt nhìn Sở Diệp, "Sở lão bản chê ta phiền hả?"
Sở Diệp lắc đầu, "Chê phiền thì không có, ta chỉ lo là Cung thiếu tới đây thường xuyên như vầy khiến mấy phu nhân của ngài ghen."
Cung Thần nhàn nhạt nói: "Không sao, các nàng có thể tự mình chơi."
Sở Diệp: "....." Các nàng có thể tự mình chơi? Đây là từ ngữ hổ báo gì đây trời!
Cung Thần khó hiểu khi thấy biểu tình kinh hãi của Sở Diệp, "Sở thiếu, ngươi sao đó? Ta nói sai gì rồi sao?"
Sở Diệp cười gượng, vội vàng giải thích, "Không có gì, không có gì, ta chỉ cảm thấy Cung thiếu thật là cởi mở thôi à!"
Cung Thần chống cằm nói: "Các nàng có thể đánh bài, dạo phố, săn thú cùng nhau..."
Sở Diệp: "....." Hoá ra là tự mình chơi kiểu này đó hả?! Hình như hắn lỡ suy nghĩ quá nhiều rồi hay sao á.
Cung Thần cười cươi nhìn Sở Diệp, "Sở thiếu không có chuyện gì chứ?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không có gì đâu, Cung thiếu, hay là ngài nên quan tâm tới các phu nhân của ngài nhiều hơn chút."
Cung Thần thở dài một hơi, "Nhiều quá quan tâm không hết nổi."
Sở Diệp: "....." Tên cặn bã! Quan tâm không hết nổi mà còn cưới chi cho nhiều vậy.
Cung Thần uống một hớp trà, thản nhiên nói: "Nặng bên này nhẹ bên kia hậu trạch rất dễ bị cháy, thay vì quan tâm đồng đều thì thà không quan tâm còn hơn."
Sở Diệp: "....." Lời này của Cung Thần hình như cũng có lý nha, lại kiểu như không có chút đạo lý nào.
"Lần này ta tới là có việc muốn nhờ Lâm dược sư." Cung Thần nói.
Lâm Sơ Văn hơi bất ngờ hỏi: "Tìm ta sao? Không biết ta có thể giúp đỡ được gì?"
Cung Thần lấy một cái bình ngọc rồi mở ra.
Lâm Sơ Văn vừa nhìn thấy thứ trong bình ngọc tức thì hết hồn. "Thọ Vương Tương? Chắc không phải Cung thiếu muốn nhờ ta luyện chế Duyên Thọ dược tề chứ hả?" Thọ Vương Tương cũng giống như Duyên Thọ Thảo, đều có thể luyện chế ra Duyên Thọ dược tề, còn điểm khác nhau chính là hiệu quả của Duyên Thọ dược tề luyện chế bằng Thọ Vương Tương càng tốt hơn.
Cung Thần gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nói: "Cung thiếu, Duyên Thọ dược tề chính là Địa cấp dược tề đó, ta giờ vẫn còn là Huyền cấp Dược tề sư đó."
"Ta biết, Mạc lão nói Lâm thiếu có nhờ y mở bán dược tề, có rất nhiều loại đều là dược tề Huyền cấp cao cấp, phẩm chất cực cao, chắc chắn đã có năng lực bước đầu luyện chế dược tề Địa giai rồi." Cung Thần nói. Mạc lão là quản gia thân tín của Cung Thần, phần lớn dược tề của Lâm Sơ Văn hiện giờ đều do người này xử lý.
Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nửa năm nay cậu tìm tòi được rất nhiều linh thảo ngàn năm, cũng thử luyện chế dược tề Địa giai, dược tề thuật tiến bộ phi thường rõ ràng. Thực tế, cậu cũng đã từng luyện chế ra thành công bốn lọ dược tề Địa giai, chẳng qua Duyên Thọ dược tề không giống vậy.
Luyện chế Duyên Thọ dược tề còn khó khăn hơn rất nhiều so với mấy loại dược tề cậu đã từng luyện chế qua. Những dược tề khác mà luyện chế thất bại thì đồng nghĩa với tổn thất một vài loại tài liệu, còn luyện chế Duyên Thọ dược tề thất bại chính là tổn hại khả năng tiếp tục sống của một người luôn đó!
Cung Thần luyện chế Duyên Thọ dược tề chắc chắn là vì Cung Khiếu. Dược tề sư Địa giai tuy rằng thưa thớt nhưng với thân phận của Cung Khiếu chắc không chỉ quen biết một hai người Dược tề sư Địa giai đâu. Không nói đâu xa, bản thân Hải Long Cung chắc chắn phải có Dược tề sư Địa giai, Cung Khiếu chính là đại trưởng lão Hải Long Cung đó! Dưới tình hình này mà Cung Thần còn thỉnh cậu luyện chế Duyên Thọ dược tề cũng đủ hiểu Cung Thần chắc là tin không nổi mấy Dược tề sư đó rồi.
"Cung thiếu, ngài coi trọng ta quá rồi, ta chỉ từng luyện chế Huyền cấp dược tề, có lẽ đúng như ngài nói ta xác thật có năng lực luyện chế Địa giai dược tề, nhưng Cung thiếu ngài chắc phải biết là Dược tề sư mới bước vào Địa giai khả năng luyện chế thành công Địa giai dược tề sẽ rất thấp." Lâm Sơ Văn nói.
Cung Thần gật đầu, "Lâm thiếu yên tâm, dù cho kết quả có ra sao đi nữa ta đều có thể chấp nhận, Lâm dược sư chỉ cần hết lòng hết sức là được, nếu Lâm dược sư luyện chế ra được thành phẩm, tất nhiên ta phải chuẩn bị một phần hậu lễ." Cung Thần nhờ Lâm Sơ Văn ra tay là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, theo Cung Thần biết là Lâm Sơ Văn đang ra giá cao thu thập một vài tài liệu quý trọng nên chắc là đang thử luyện chế dược tề Địa giai.
Cung Thần còn nghe được một chuyện, mấy tháng trước Lâm Sơ Văn đã từng đạt thành giao dịch bí mật với Huyết Đấu, lúc đó Lâm Sơ Văn dùng dược tề đổi lấy Cửu Tuyệt Đằng ngàn năm trong tay Huyết Đấu. Sau đó không lâu, hơi thở của Tuyết Hồ nhà Lâm Sơ Văn liền tăng dũng mãnh, Cung Thần đoán chắc Lâm Sơ Văn có thể đã luyện chế Cửu Tuyệt Đằng thành Cửu Tuyệt dược tề rồi.
Lâm Sơ Văn nhìn Cung Thần nói: "Cảm tạ Cung thiếu coi trọng, có thể ta cần một chút thời gian để làm vài công tác chuẩn bị."
Cung Thần gật đầu nói: "Tốt." Đối với Cung Thần mà nói Lâm Sơ Văn càng thận trọng càng tốt, về phần phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa cũng không phải là vấn đề gì lớn lao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.