Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 274: KẾ HOẠCH CÂU CÁ
Diệp Ức Lạc
18/06/2024
Sau khi Tiểu Thải đã thăng cấp xong, Lâm Sơ Văn cũng lười đi đối phó với mấy người tới chúc mừng mà thông qua Truyền Tống Trận quay lại Thiên
Nhàn Đảo rồi về thẳng Thiên Hà hoa lâm luôn.
Hai người Lâm Sơ Văn vừa về chưa được bao lâu thì Cung Thần liền tới thăm, dò hỏi chuyện bán buôn giữa hai giới. Sở Diệp nhìn thấy sắc mặt hồng hào của Cung Thần là biết mấy nay Cung Thần làm ăn rất tốt, chắc là kiếm được không ít tiền.
"Mấy chuyện này Cung thiếu cứ tuỳ ý xử lý là được rồi." Sở Diệp nói. Một khi giao thương giữa hai giới bắt đầu lợi nhuận sẽ kinh người, nếu giao phó toàn quyền cho người khác rất dễ dàng bị người ta lén lút lấy hết tiền lời, chẳng qua chuyện này cũng không có cách nào khác, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng không có thời gian xử lý.
Cung Thần thắc mắc hỏi: "Sở thiếu còn bận rộn chuyện gì khác hay sao?" Cung Thần về sớm hơn Sở Diệp, kịp bán ra một đống vật tư thu hồi lợi nhuận gấp năm sáu lần. Lợi nhuận cao như vậy chọc cho một đám trưởng lão Hải Long Cung cố gắng hết sức muốn sắp xếp một đám thuộc hạ tới đây để chia một chén canh, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ngược ngạo rồi, nhìn cứ như không muốn quan tâm tới bất cứ chuyện gì vậy.
Sở Diệp gật đầu, "Quả thật có chút việc."
Cung Thần tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ta muốn rèn luyện thêm sức chiến đấu cho Hồn Thú, để cho Hồn Thú tham gia chiến đấu nhiều hơn." Sở Diệp nói. Có nhiều tiền đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua có tiền cũng phải còn mạng mới tiêu xài được, biết Lâm Mộng Dung với Mộ Lăng Thiên đã được thế lực Hoàng cấp mang đi rồi khiến cho Sở Diệp hơi bất an. Dù sao cũng là nam nữ chính đó, mặc dù có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi nhưng vẫn không được coi thường đâu.
"Hồn Sủng của Sở thiếu với Lâm thiếu phần lớn đều là Hồn Sủng trên đất liền ha! Ở trên biển thật không có ưu thế!" Cung Thần nói.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy!" Bên hắn thì có Kinh Trập Long với Ảnh Thú có thể tự do xuống nước, còn Tiểu Ngân với Tiểu Bạch mà xuống nước là chiến lực giảm mạnh. Về phía Sơ Văn, toàn bộ Hồn Thú đều không thích hợp tác chiến trong nước. "Cho nên ta muốn tìm một đảo hoang không người để câu cá." Dụ cho hải thú tới gần bờ thì Hồn Thú của hắn mới có thể phát huy được uy lực càng lớn hơn. Ba mươi sáu đảo của Thiên Hải Vực toàn là đảo lớn, xung quanh có vô số đảo nhỏ.
Cung Thần bất đắc dĩ nói: "Hầu hết đảo nhỏ không người đều rất hoang vắng, thú biển cũng hiếm khi tới gần đó." Với hồn lực của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn chắc cũng chỉ có hứng thú với thú biển Vương giai mà thôi. Thứ như hải thú lúc ngươi muốn đi kiếm nó kiếm đỏ mắt cũng không gặp, lúc ngươi không đi kiếm nó thì nó lại tự động bơi tới trước mặt. Một vài Hồn Vương có được tin tức Vương thú nhưng chờ mấy mươi năm cũng chưa chắc có thể chờ được, có vài Hồn Vương không muốn gặp được Vương thú lại phải vùi thây trong bụng hải thú. Khi còn trẻ phụ thân cũng là phần tử hiếu chiến, để chờ cho được Xích Huyết Vương Ngư có thể thanh lọc được huyết thống Thương Long mà chực chờ tận mười năm ròng mới rốt cuộc được như ước nguyện. Tốc độ di chuyển trong nước của Xích Huyết Vương Ngư cực nhanh, lúc Thương Long vồ mồi suýt chút nữa để cho đối phương trốn thoát được, may mắn là sau đó đã đuổi kịp nếu không thực sự uổng phí mười mấy năm vất vả của phụ thân rồi.
"Lâm Sơ Văn có Dụ Yêu dược tề, có thể dụ yêu thú tới chỗ sau đó ra tay." Sở Diệp nói.
Cung Thần: "......" Hắn quên mất tiêu Lâm Sơ Văn là Dược tề sư, Dược tề sư có rất nhiều thủ đoạn khiến cho rất nhiều chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
"Lâm thiếu cũng có Dụ Yêu dược tề hấp dẫn được Vương thú nữa hả?" Thiên Hải Vực chỉ có hai vị trưởng lão của Hiệp hội Dược tề sư mới phối trí được Dụ Yêu dược tề Địa giai.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy."
Dụ Yêu dược tề có nhiều cấp bậc khác nhau, Dụ Yêu dược tề bình thường có thể hấp dẫn yêu thú cấp Chiến Tướng chủng loại đa dạng, còn có thể hấp dẫn hải thú Vương giai chỉ có số ít mà thôi. Phải biết rằng hải thú Vương giai bởi vì thực lực mạnh mẽ, phẩm vị tương đối cao cho nên rất nhiều dược tề khiến cho hải thú cấp Chiến Tướng phải điên cuồng thì hải thú Vương giai căn bản khinh thường không thèm đếm xỉa.
Dụ Yêu dược tề cũng là con dao hai lưỡi, có người lợi dụng dược tề này kiếm được đầy bồn đầy chén, cũng có người dùng dược tề này hấp dẫn được hải thú quá mức lợi hại khiến cho thân tử đạo tiêu. Dụ Yêu dược tề Địa giai thật ra là dược tề bị cấm, uy lực của dược tề này quá lớn, thông thường sẽ dẫn phát ra những hậu quả phi thường khủng bố cho nên đã bị quản chế. Xưa kia từng có Hồn Sư có mối thù với một Hồn Vương, người này tự biết bản thân không thể đối phó được Hồn Vương đó cho nên dẫn hải thú triều tới công kích vào đảo nhỏ của Hồn Vương nọ, cuối cùng cư dân trên hòn đảo đó chết hết chín phần còn cường giả Hồn Vương đó lại tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong lịch sử đã từng xảy ra sự kiện hải thú tàn sát dân cư trong thành khắp nơi do Dụ Yêu dược tề Địa giai nên rất nhiều Hồn Sủng Sư đều căm thù loại dược tề này tới tận xương tuỷ.
Cung Thần hít sâu một hơi, nói: "Lâm dược sư dùng dược tề này tuyệt đối phải cẩn thận đó!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Biết rồi, cho nên ta mới hy vọng có thể tìm được một đảo nhỏ hoang vắng ở thật xa." Như vậy một khi dược tề có bị mất khống chế hấp dẫn tới quá chừng hải thú Vương giai bọn họ cũng có thể bỏ đảo chạy trốn, không tới mức gây ra hoạ lớn. "Không biết có đảo nhỏ nào thích hợp hay không nữa." Thiên Hải Vực có rất nhiều đảo nhỏ nhưng muốn tìm một hòn đảo phù hợp yêu cầu hình như cũng không quá dễ dàng.
Cung Thần ngẫm nghĩ, nói: "Nếu đã vậy để ta đi hỏi phụ thân thử coi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy thì làm phiền nha."
Cung Thần cười nói: "Cũng không phải chuyện to tát gì mà." Dược tề thuật của Lâm Sơ Văn vẫn luôn tiến bộ nhanh như bay, rất có khả năng sẽ vấn đỉnh, trở thành Dược tề sư Hoàng cấp trong truyền thuyết, điều này càng khiến Cung Thần vô cùng kiên định quyết tâm cùng hai người giao hảo.
......
Rất nhanh Sở Diệp đã nhận được phản hồi từ phía Cung Thần, Cung Thần đã sàng lọc chọn ra được mười đảo nhỏ phù hợp. Đảo nhỏ Cung Thần lựa ra đều có vị trí tương đối xa xôi hẻo lánh, hải thú ở vùng biển xung quanh cũng tương đối phong phú, rất hứa hẹn sẽ hấp dẫn được Hồn Thú Vương giai, đã vậy dân cư còn rất thưa thớt. Mỗi hòn đảo Cung Thần đều có đính kèm giới thiệu có liên quan.
Sở Diệp nhìn giới thiệu của mấy hòn đảo nhỏ mà bất đắc dĩ, "Cung Thần thật sự quá tận tâm rồi." Một lúc phải chọn trong mười hòn đảo khiến cho người có chứng khó lựa chọn như Sở Diệp không biết nên lấy hay bỏ. Mười hòn đảo Cung Thần chọn đều có đặc sắc riêng. Tài nguyên đất ở Thiên Hải Vực vô cùng khan hiếm, một khi các đảo nhỏ này vừa xuất hiện rất nhanh đã bị các thế lực lớn tranh đoạt, có thể trở thành đảo hoang đều có các nguyên nhân riêng của chúng.
"Sơ Văn, đệ thấy Đảo Cá Sấu này thì sao?" Trên Đảo Cá Sấu vốn có một đàn cá sấu thượng cổ đang sinh sống, đã từng có rất nhiều thế lực muốn chiếm lĩnh Đảo Cá Sấu, kết quả tất cả những ai tới đó đều trở thành đồ ăn của Cá Sấu.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Khá nguy hiểm." Trên tư liệu có nói đã từng có hai Hồn Vương đi qua đó nhưng cũng vẫn bị ăn luôn như cũ, mức độ nguy hiểm của Đảo Cá Sấu có thể có thể được xếp vào top ba trong mười đảo nhỏ.
"Nói cũng đúng, Đại Phong Đảo này thì sao?" Sở Diệp hỏi. Đại Phong Đảo nhìn tên đoán nghĩa, trên đảo thường xuyên phải hứng chịu những cơn gió biển kịch liệt, trước đây trên đảo cũng từng có người ở nhưng mấy năm trước một cơn gió lớn đã cuốn đi hầu hết nhà cửa trên đảo, chín phần cư dân trên đảo cũng bị gió xé nát trong trận cuồng phong cho nên sau này không còn ai ở đó nữa.
Quạ đen vỗ cánh nói: "Ngươi chọn hòn đảo rách nát gì vậy, Đại Phong Đảo, tới đó ngáp gió hay gì? Vừa nghe là biết hòn đảo chẳng ra gì rồi."
Sở Diệp: "......"
Ô Ô bay một vòng quanh bản đồ rồi nói: "Để bổn đại nhân nhìn coi hòn đảo nào phù hợp nhất, nếu đi tới đó sẽ dồi dào may mắn nhất."
Lâm Sơ Văn tâm trạng rất tốt nhìn quạ đen, lúc trước khi Tiểu Thải đột phá Ô Ô sử dụng chúc phúc, vốn dĩ cần phải có thời gian dài mới khôi phục nguyên khí, chẳng qua Thuý Vũ cứ ngày ba bữa dùng linh khí tiến hành linh khí cọ rửa cho Ô Ô khiến cho quạ đen nhanh chóng khôi phục nguyên khí rồi.
"Ồ ồ, thấy rồi, Ngân Sương Đảo này rất tốt nè." Móng vuốt quạ đen dẫm lên vị trí Ngân Sương Đảo trên bản đồ rồi nói.
Sở Diệp nhìn quạ đen, nghi ngờ hỏi: "Ngân Sương Đảo hở? Ngươi có chắc chưa đó?"
Quạ đen hừ hừ trả lời: "Ngươi vậy mà dám nghi ngờ Ô Ô đại nhân vĩ đại sao? Ngươi là đồ khốn kiếp."
Sở Diệp: "......"
Tiểu Bạch đọc lại tư liệu Ngân Sương Đảo, hỏi: "Hòn đảo này rất nhiều Thần Diệu Ngư đó! Có phải do ngươi muốn ăn Thần Diệu Ngư cho nên mới nói vậy hay không?"
Quạ đen nhìn Tiểu Bạch, hừ khẽ một tiếng, mặt mày kiêu căng, "Khốn kiếp ngươi cho rằng Ô Ô đại nhân vĩ đại là con quạ nông cạn như vậy hay sao hả?"
Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, "Ừ" một tiếng rồi nói: "Đúng vậy đó!"
Quạ đen vỗ cánh phành phạch, tức giận nói: "Nhìn thấu nhưng không nói ra chớ, dù là thời thượng cổ Thần Diệu Ngư cũng đã là một trong tám món ăn quý lạ nhất rồi đó, ngươi không muốn ăn ha gì?"
Tiểu Bạch vừa nghe vậy nghiêm túc quay đầu nhìn Sở Diệp, "Lão đại, chỗ này vừa nhìn là thấy có rất nhiều Vương thú tụ tập rồi, sẽ dễ dàng hấp dẫn nhiều Vương thú tụ tập tới, rất thích hợp để câu cá đó."
Sở Diệp: "....." Vì có được một miếng ăn mà Tiểu Bạch chịu đi chung đường với quạ đen luôn rồi, thật sự là thói đời bạc bẽo, lòng thú suy đồi mà. Hai đứa này thực sự đều là Hồn Thú cực phẩm? Hồn Thú cực phẩm đều là kiểu đức hạnh này sao!
Sở Diệp nói với quạ đen, "Ngươi cũng nói là chỗ này có nhiều Vương thú nha! Vậy lỡ như chúng ta thu hút tới quá nhiều Vương thú thì làm sao bây giờ?"
Quạ đen ngẩng đầu, "Có liên quan gì đâu, cứ làm thôi!"
"Nếu đông quá đánh chết ngươi thì sao?" Sở Diệp hỏi.
Quạ đen dang rộng cánh, khinh thường liếc Sở Diệp, "Ô Ô đại nhân mới không dễ chết vậy đâu, muốn chết cũng là tay trói gà không chặt như ngươi chết trước á!"
Sở Diệp: "....." Thuộc hạ không đáng tin cậy phải làm sao bây giờ đây hả?!
"Ô Ô, ngươi thật sự có thể đoán được sự thay đổi vận may của chúng ta sau khi tới từng hòn đảo hả?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Quạ đen hơi do dự một lát mới trả lời: "Có thể, chẳng qua phải ghé từng hòn đảo tuần tra một lần, rồi mới căn cứ vào cột vận may mà phán đoán."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy chúng ta cứ tới tuần tự từng đảo mà tiến hành khảo sát thực địa đi rồi nói." Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Mài dao không hoài công đốn củi, chuyện thu hút hải thú rèn luyện thực lực mất rất nhiều thời gian cho nên phải nhìn cho thật kỹ rồi lại nói.
Tuy rằng muốn ăn Thần Diệu Ngư nhưng quạ đen vẫn gật đầu, "Cũng được."
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cưỡi Kinh Trập Long mất một tháng tuần tra một vòng khắp nơi cuối cùng vẫn chọn Ngân Sương Đảo.
"Ngươi xác định chúng ta tới đây mới là may mắn nhất đúng không?" Sở Diệp hỏi.
Quạ đen gật đầu, "Đương nhiên, Ô Ô đại nhân tuyệt đối sẽ không nhìn lầm đâu, các ngươi mà chọn chỗ này thì sẽ may mắn hơn mấy lần so với các hòn đảo khác."
"Nghe nói Ngân Sương Đảo vốn dĩ cũng từng có người cư ngụ nhưng hình như phong thuỷ hòn đảo này không được tốt cho lắm, từng phát sinh vài lần thú triều, người trên đảo cũng mấy lần bị nuốt sống, kể từ đó không còn ai dám định cư ở chỗ này nữa, chẳng qua thỉnh thoảng vẫn sẽ có người tới đây rèn luyện." Sở Diệp vừa kể vừa đặt chân lên đảo.
Quạ đen phe phẩy cánh, "Yên tâm đi, có bản đại nhân chúc phúc sẽ không để cho ngươi bị hải thú ăn sống đâu."
Sở Diệp không nói nên lời: "Vậy thì thật là cám ơn ngài à..." Ô Ô mang bộ dáng Môi Vận Quạ mà nói cái gì chúc phúc thật sự khiến con người ta thể nào yên tâm nổi mà!
Quạ đen chớp chớp mắt, nói: "Ngươi không tin lời bản đại nhân nói sao?"
Tiểu Bạch cũng chớp chớp mắt, "Ngươi như vậy rất khó khiến cho người khác tin tưởng à nha!"
Quạ đen hừ hừ với Tiểu Bạch, "Ngu xuẩn, bản đại nhân sẽ để cho các ngươi biết ta có bao nhiêu lợi hại."
Sở Diệp: "....." Nếu được vậy thật thì tốt quá rồi.
Hai người Lâm Sơ Văn vừa về chưa được bao lâu thì Cung Thần liền tới thăm, dò hỏi chuyện bán buôn giữa hai giới. Sở Diệp nhìn thấy sắc mặt hồng hào của Cung Thần là biết mấy nay Cung Thần làm ăn rất tốt, chắc là kiếm được không ít tiền.
"Mấy chuyện này Cung thiếu cứ tuỳ ý xử lý là được rồi." Sở Diệp nói. Một khi giao thương giữa hai giới bắt đầu lợi nhuận sẽ kinh người, nếu giao phó toàn quyền cho người khác rất dễ dàng bị người ta lén lút lấy hết tiền lời, chẳng qua chuyện này cũng không có cách nào khác, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng không có thời gian xử lý.
Cung Thần thắc mắc hỏi: "Sở thiếu còn bận rộn chuyện gì khác hay sao?" Cung Thần về sớm hơn Sở Diệp, kịp bán ra một đống vật tư thu hồi lợi nhuận gấp năm sáu lần. Lợi nhuận cao như vậy chọc cho một đám trưởng lão Hải Long Cung cố gắng hết sức muốn sắp xếp một đám thuộc hạ tới đây để chia một chén canh, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ngược ngạo rồi, nhìn cứ như không muốn quan tâm tới bất cứ chuyện gì vậy.
Sở Diệp gật đầu, "Quả thật có chút việc."
Cung Thần tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ta muốn rèn luyện thêm sức chiến đấu cho Hồn Thú, để cho Hồn Thú tham gia chiến đấu nhiều hơn." Sở Diệp nói. Có nhiều tiền đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua có tiền cũng phải còn mạng mới tiêu xài được, biết Lâm Mộng Dung với Mộ Lăng Thiên đã được thế lực Hoàng cấp mang đi rồi khiến cho Sở Diệp hơi bất an. Dù sao cũng là nam nữ chính đó, mặc dù có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi nhưng vẫn không được coi thường đâu.
"Hồn Sủng của Sở thiếu với Lâm thiếu phần lớn đều là Hồn Sủng trên đất liền ha! Ở trên biển thật không có ưu thế!" Cung Thần nói.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy!" Bên hắn thì có Kinh Trập Long với Ảnh Thú có thể tự do xuống nước, còn Tiểu Ngân với Tiểu Bạch mà xuống nước là chiến lực giảm mạnh. Về phía Sơ Văn, toàn bộ Hồn Thú đều không thích hợp tác chiến trong nước. "Cho nên ta muốn tìm một đảo hoang không người để câu cá." Dụ cho hải thú tới gần bờ thì Hồn Thú của hắn mới có thể phát huy được uy lực càng lớn hơn. Ba mươi sáu đảo của Thiên Hải Vực toàn là đảo lớn, xung quanh có vô số đảo nhỏ.
Cung Thần bất đắc dĩ nói: "Hầu hết đảo nhỏ không người đều rất hoang vắng, thú biển cũng hiếm khi tới gần đó." Với hồn lực của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn chắc cũng chỉ có hứng thú với thú biển Vương giai mà thôi. Thứ như hải thú lúc ngươi muốn đi kiếm nó kiếm đỏ mắt cũng không gặp, lúc ngươi không đi kiếm nó thì nó lại tự động bơi tới trước mặt. Một vài Hồn Vương có được tin tức Vương thú nhưng chờ mấy mươi năm cũng chưa chắc có thể chờ được, có vài Hồn Vương không muốn gặp được Vương thú lại phải vùi thây trong bụng hải thú. Khi còn trẻ phụ thân cũng là phần tử hiếu chiến, để chờ cho được Xích Huyết Vương Ngư có thể thanh lọc được huyết thống Thương Long mà chực chờ tận mười năm ròng mới rốt cuộc được như ước nguyện. Tốc độ di chuyển trong nước của Xích Huyết Vương Ngư cực nhanh, lúc Thương Long vồ mồi suýt chút nữa để cho đối phương trốn thoát được, may mắn là sau đó đã đuổi kịp nếu không thực sự uổng phí mười mấy năm vất vả của phụ thân rồi.
"Lâm Sơ Văn có Dụ Yêu dược tề, có thể dụ yêu thú tới chỗ sau đó ra tay." Sở Diệp nói.
Cung Thần: "......" Hắn quên mất tiêu Lâm Sơ Văn là Dược tề sư, Dược tề sư có rất nhiều thủ đoạn khiến cho rất nhiều chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
"Lâm thiếu cũng có Dụ Yêu dược tề hấp dẫn được Vương thú nữa hả?" Thiên Hải Vực chỉ có hai vị trưởng lão của Hiệp hội Dược tề sư mới phối trí được Dụ Yêu dược tề Địa giai.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy."
Dụ Yêu dược tề có nhiều cấp bậc khác nhau, Dụ Yêu dược tề bình thường có thể hấp dẫn yêu thú cấp Chiến Tướng chủng loại đa dạng, còn có thể hấp dẫn hải thú Vương giai chỉ có số ít mà thôi. Phải biết rằng hải thú Vương giai bởi vì thực lực mạnh mẽ, phẩm vị tương đối cao cho nên rất nhiều dược tề khiến cho hải thú cấp Chiến Tướng phải điên cuồng thì hải thú Vương giai căn bản khinh thường không thèm đếm xỉa.
Dụ Yêu dược tề cũng là con dao hai lưỡi, có người lợi dụng dược tề này kiếm được đầy bồn đầy chén, cũng có người dùng dược tề này hấp dẫn được hải thú quá mức lợi hại khiến cho thân tử đạo tiêu. Dụ Yêu dược tề Địa giai thật ra là dược tề bị cấm, uy lực của dược tề này quá lớn, thông thường sẽ dẫn phát ra những hậu quả phi thường khủng bố cho nên đã bị quản chế. Xưa kia từng có Hồn Sư có mối thù với một Hồn Vương, người này tự biết bản thân không thể đối phó được Hồn Vương đó cho nên dẫn hải thú triều tới công kích vào đảo nhỏ của Hồn Vương nọ, cuối cùng cư dân trên hòn đảo đó chết hết chín phần còn cường giả Hồn Vương đó lại tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong lịch sử đã từng xảy ra sự kiện hải thú tàn sát dân cư trong thành khắp nơi do Dụ Yêu dược tề Địa giai nên rất nhiều Hồn Sủng Sư đều căm thù loại dược tề này tới tận xương tuỷ.
Cung Thần hít sâu một hơi, nói: "Lâm dược sư dùng dược tề này tuyệt đối phải cẩn thận đó!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Biết rồi, cho nên ta mới hy vọng có thể tìm được một đảo nhỏ hoang vắng ở thật xa." Như vậy một khi dược tề có bị mất khống chế hấp dẫn tới quá chừng hải thú Vương giai bọn họ cũng có thể bỏ đảo chạy trốn, không tới mức gây ra hoạ lớn. "Không biết có đảo nhỏ nào thích hợp hay không nữa." Thiên Hải Vực có rất nhiều đảo nhỏ nhưng muốn tìm một hòn đảo phù hợp yêu cầu hình như cũng không quá dễ dàng.
Cung Thần ngẫm nghĩ, nói: "Nếu đã vậy để ta đi hỏi phụ thân thử coi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy thì làm phiền nha."
Cung Thần cười nói: "Cũng không phải chuyện to tát gì mà." Dược tề thuật của Lâm Sơ Văn vẫn luôn tiến bộ nhanh như bay, rất có khả năng sẽ vấn đỉnh, trở thành Dược tề sư Hoàng cấp trong truyền thuyết, điều này càng khiến Cung Thần vô cùng kiên định quyết tâm cùng hai người giao hảo.
......
Rất nhanh Sở Diệp đã nhận được phản hồi từ phía Cung Thần, Cung Thần đã sàng lọc chọn ra được mười đảo nhỏ phù hợp. Đảo nhỏ Cung Thần lựa ra đều có vị trí tương đối xa xôi hẻo lánh, hải thú ở vùng biển xung quanh cũng tương đối phong phú, rất hứa hẹn sẽ hấp dẫn được Hồn Thú Vương giai, đã vậy dân cư còn rất thưa thớt. Mỗi hòn đảo Cung Thần đều có đính kèm giới thiệu có liên quan.
Sở Diệp nhìn giới thiệu của mấy hòn đảo nhỏ mà bất đắc dĩ, "Cung Thần thật sự quá tận tâm rồi." Một lúc phải chọn trong mười hòn đảo khiến cho người có chứng khó lựa chọn như Sở Diệp không biết nên lấy hay bỏ. Mười hòn đảo Cung Thần chọn đều có đặc sắc riêng. Tài nguyên đất ở Thiên Hải Vực vô cùng khan hiếm, một khi các đảo nhỏ này vừa xuất hiện rất nhanh đã bị các thế lực lớn tranh đoạt, có thể trở thành đảo hoang đều có các nguyên nhân riêng của chúng.
"Sơ Văn, đệ thấy Đảo Cá Sấu này thì sao?" Trên Đảo Cá Sấu vốn có một đàn cá sấu thượng cổ đang sinh sống, đã từng có rất nhiều thế lực muốn chiếm lĩnh Đảo Cá Sấu, kết quả tất cả những ai tới đó đều trở thành đồ ăn của Cá Sấu.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Khá nguy hiểm." Trên tư liệu có nói đã từng có hai Hồn Vương đi qua đó nhưng cũng vẫn bị ăn luôn như cũ, mức độ nguy hiểm của Đảo Cá Sấu có thể có thể được xếp vào top ba trong mười đảo nhỏ.
"Nói cũng đúng, Đại Phong Đảo này thì sao?" Sở Diệp hỏi. Đại Phong Đảo nhìn tên đoán nghĩa, trên đảo thường xuyên phải hứng chịu những cơn gió biển kịch liệt, trước đây trên đảo cũng từng có người ở nhưng mấy năm trước một cơn gió lớn đã cuốn đi hầu hết nhà cửa trên đảo, chín phần cư dân trên đảo cũng bị gió xé nát trong trận cuồng phong cho nên sau này không còn ai ở đó nữa.
Quạ đen vỗ cánh nói: "Ngươi chọn hòn đảo rách nát gì vậy, Đại Phong Đảo, tới đó ngáp gió hay gì? Vừa nghe là biết hòn đảo chẳng ra gì rồi."
Sở Diệp: "......"
Ô Ô bay một vòng quanh bản đồ rồi nói: "Để bổn đại nhân nhìn coi hòn đảo nào phù hợp nhất, nếu đi tới đó sẽ dồi dào may mắn nhất."
Lâm Sơ Văn tâm trạng rất tốt nhìn quạ đen, lúc trước khi Tiểu Thải đột phá Ô Ô sử dụng chúc phúc, vốn dĩ cần phải có thời gian dài mới khôi phục nguyên khí, chẳng qua Thuý Vũ cứ ngày ba bữa dùng linh khí tiến hành linh khí cọ rửa cho Ô Ô khiến cho quạ đen nhanh chóng khôi phục nguyên khí rồi.
"Ồ ồ, thấy rồi, Ngân Sương Đảo này rất tốt nè." Móng vuốt quạ đen dẫm lên vị trí Ngân Sương Đảo trên bản đồ rồi nói.
Sở Diệp nhìn quạ đen, nghi ngờ hỏi: "Ngân Sương Đảo hở? Ngươi có chắc chưa đó?"
Quạ đen hừ hừ trả lời: "Ngươi vậy mà dám nghi ngờ Ô Ô đại nhân vĩ đại sao? Ngươi là đồ khốn kiếp."
Sở Diệp: "......"
Tiểu Bạch đọc lại tư liệu Ngân Sương Đảo, hỏi: "Hòn đảo này rất nhiều Thần Diệu Ngư đó! Có phải do ngươi muốn ăn Thần Diệu Ngư cho nên mới nói vậy hay không?"
Quạ đen nhìn Tiểu Bạch, hừ khẽ một tiếng, mặt mày kiêu căng, "Khốn kiếp ngươi cho rằng Ô Ô đại nhân vĩ đại là con quạ nông cạn như vậy hay sao hả?"
Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, "Ừ" một tiếng rồi nói: "Đúng vậy đó!"
Quạ đen vỗ cánh phành phạch, tức giận nói: "Nhìn thấu nhưng không nói ra chớ, dù là thời thượng cổ Thần Diệu Ngư cũng đã là một trong tám món ăn quý lạ nhất rồi đó, ngươi không muốn ăn ha gì?"
Tiểu Bạch vừa nghe vậy nghiêm túc quay đầu nhìn Sở Diệp, "Lão đại, chỗ này vừa nhìn là thấy có rất nhiều Vương thú tụ tập rồi, sẽ dễ dàng hấp dẫn nhiều Vương thú tụ tập tới, rất thích hợp để câu cá đó."
Sở Diệp: "....." Vì có được một miếng ăn mà Tiểu Bạch chịu đi chung đường với quạ đen luôn rồi, thật sự là thói đời bạc bẽo, lòng thú suy đồi mà. Hai đứa này thực sự đều là Hồn Thú cực phẩm? Hồn Thú cực phẩm đều là kiểu đức hạnh này sao!
Sở Diệp nói với quạ đen, "Ngươi cũng nói là chỗ này có nhiều Vương thú nha! Vậy lỡ như chúng ta thu hút tới quá nhiều Vương thú thì làm sao bây giờ?"
Quạ đen ngẩng đầu, "Có liên quan gì đâu, cứ làm thôi!"
"Nếu đông quá đánh chết ngươi thì sao?" Sở Diệp hỏi.
Quạ đen dang rộng cánh, khinh thường liếc Sở Diệp, "Ô Ô đại nhân mới không dễ chết vậy đâu, muốn chết cũng là tay trói gà không chặt như ngươi chết trước á!"
Sở Diệp: "....." Thuộc hạ không đáng tin cậy phải làm sao bây giờ đây hả?!
"Ô Ô, ngươi thật sự có thể đoán được sự thay đổi vận may của chúng ta sau khi tới từng hòn đảo hả?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Quạ đen hơi do dự một lát mới trả lời: "Có thể, chẳng qua phải ghé từng hòn đảo tuần tra một lần, rồi mới căn cứ vào cột vận may mà phán đoán."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy chúng ta cứ tới tuần tự từng đảo mà tiến hành khảo sát thực địa đi rồi nói." Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Mài dao không hoài công đốn củi, chuyện thu hút hải thú rèn luyện thực lực mất rất nhiều thời gian cho nên phải nhìn cho thật kỹ rồi lại nói.
Tuy rằng muốn ăn Thần Diệu Ngư nhưng quạ đen vẫn gật đầu, "Cũng được."
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cưỡi Kinh Trập Long mất một tháng tuần tra một vòng khắp nơi cuối cùng vẫn chọn Ngân Sương Đảo.
"Ngươi xác định chúng ta tới đây mới là may mắn nhất đúng không?" Sở Diệp hỏi.
Quạ đen gật đầu, "Đương nhiên, Ô Ô đại nhân tuyệt đối sẽ không nhìn lầm đâu, các ngươi mà chọn chỗ này thì sẽ may mắn hơn mấy lần so với các hòn đảo khác."
"Nghe nói Ngân Sương Đảo vốn dĩ cũng từng có người cư ngụ nhưng hình như phong thuỷ hòn đảo này không được tốt cho lắm, từng phát sinh vài lần thú triều, người trên đảo cũng mấy lần bị nuốt sống, kể từ đó không còn ai dám định cư ở chỗ này nữa, chẳng qua thỉnh thoảng vẫn sẽ có người tới đây rèn luyện." Sở Diệp vừa kể vừa đặt chân lên đảo.
Quạ đen phe phẩy cánh, "Yên tâm đi, có bản đại nhân chúc phúc sẽ không để cho ngươi bị hải thú ăn sống đâu."
Sở Diệp không nói nên lời: "Vậy thì thật là cám ơn ngài à..." Ô Ô mang bộ dáng Môi Vận Quạ mà nói cái gì chúc phúc thật sự khiến con người ta thể nào yên tâm nổi mà!
Quạ đen chớp chớp mắt, nói: "Ngươi không tin lời bản đại nhân nói sao?"
Tiểu Bạch cũng chớp chớp mắt, "Ngươi như vậy rất khó khiến cho người khác tin tưởng à nha!"
Quạ đen hừ hừ với Tiểu Bạch, "Ngu xuẩn, bản đại nhân sẽ để cho các ngươi biết ta có bao nhiêu lợi hại."
Sở Diệp: "....." Nếu được vậy thật thì tốt quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.