Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 279: MẶC ĐOÀN TỬ ĐỘT PHÁ
Diệp Ức Lạc
18/06/2024
Ngân Sương Đảo.
"Sơ Văn ơi, Tụ Âm dược tề đã phối chế xong chưa?" Sở Diệp hỏi. Không lâu trước Mặc Đoàn Tử mới hấp thu Âm Tinh Toản xong, mấy ngày trước lại hấp thu quá chừng sát khí cực phẩm, ba ngày trước lại từ vùng biển sâu phát hiện thêm một con thuyền hiến tế nữa rồi tìm được một khối âm ngọc có phẩm chất rất tốt trong đó nên thực lực nhanh chóng gia tăng sắp áp chế không được nữa rồi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ừa, luyện chế ra được rồi." Tỷ lệ thành công khi luyện chế Tụ Âm dược tề của Lâm Sơ Văn không tính là cao, thất bại bảy lần liên tục mới thành công. Cũng may Cung Thần chuẩn bị linh thảo sung túc, lại thêm phần Tuyết Dương gửi tặng hồi trước nữa tổng cộng được mười cây, nếu không thì thật sự quá khó khăn.
Sở Diệp gật đầu, "Vậy được rồi, đêm nay chuẩn bị sẵn sàng đột phá đi." Ảnh Thú là thứ thuộc về âm quỷ cho nên ban đêm càng thuận lợi hành động, chọn ban đêm đột phá động tĩnh sẽ nhỏ hơn chút. Sở Diệp ngẫm nghĩ, ba con Vương thú của hắn thôi đã quá gây chú ý rồi, giờ mà nhiều thêm một con sẽ càng rêu rao. Chờ tới ban đêm hắn kích hoạt một vài trận pháp che chắn với gây hỗn loạn chắc là có thể che giấu được dị tượng đột phá của Mặc Đoàn Tử, mà dù cho không thể hoàn toàn che giấu cũng có thể khiến cho người khác không có cách nào xác định được chân tướng.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Được."
Ban đêm, Mặc Đoàn Tử với mấy đứa nhỏ đứng thành hàng. Mặc Đoàn Tử trôi lơ lửng cứ như hồn ma không ngừng biến hình.
Quạ đen đập cánh, nói: "Mặc Đoàn Tử vầy nhìn y như kẹo bông gòn ha!"
Tiểu hồ ly liếc quạ đen, "Mi muốn ăn hở?"
Quạ đen lắc đầu, "Hông muốn đâu." Nó không ham ăn vậy đâu, thật sự mà ăn luôn Mặc Đoàn Tử e là cũng bị khó tiêu.
Mặc Đoàn Tử hấp thu Tụ Âm dược tề Lâm Sơ Văn luyện chế, bắt đầu hấp thu âm khí trong phạm vi lớn. Ban đêm Ngân Sương Đảo khá âm u lạnh lẽo, Mặc Đoàn Tử lại còn lôi kéo âm khí tới đây khiến nhiệt độ không khí trên đảo lại giảm thêm mấy phần. Bỗng nhiên gió lạnh mãnh liệt nổi dậy, cây cối nghiêng ngả, xung quanh Ngân Sương Đảo ngợp trời vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
"Sao vầy nè? Ảnh Thú đột phá động tĩnh đều dữ dội vậy sao?" Lâm Sơ Văn cau mày nói. Tuy rằng xung quanh tối đen như mực nhưng tới cấp độ của Lâm Sơ Văn vẫn có thể nhìn được trong bóng tối. Lâm Sơ Văn nhìn thấy rất rất nhiều mây đen chồng chất tích tụ trên trời, vô số âm hồn hiện lên từ dưới đáy biển sâu trôi lơ lửng trên mặt biển, như thể quỷ môn mở ra, hết thảy quỷ đều đi ra.
Sở Diệp hít một hơi thật sâu, nói: "Hình như Mặc Đoàn Tử hấp thu âm khí đã khơi lên cái gì rồi."
Lâm Sơ Văn cũng hít sâu một hơi, "Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Sở Diệp cau mày, "Không biết nữa." Gió lạnh thét gào càng ngày càng lớn, tiếng rít càng ngày càng vang dội.
Ô Ô vỗ cánh phành phạch, nóng nảy la hét: "Cơn gió chết tiệt này thổi cho kiểu tóc của ta rối tung hết lên rồi!"
Sở Diệp: "....." Đã là lúc nào rồi mà Ô Ô còn quan tâm kiểu tóc của mình vậy hả!?
Mặc Đoàn Tử đột phá hình như đã quấy rầy tới cái gì cho nên gió càng lúc càng lạnh thấu xương, Sở Diệp còn thấy được vô số bóng ma âm hồn lao tới.
Mộc Tiên Điểu bay ra, đập cánh, lẩm bẩm một câu 'không ổn' rồi lại trốn trở về trong túi linh thú.
Sở Diệp quay qua hỏi Lâm Sơ Văn: "Sơ Văn, Thuý Vũ nó nói gì vậy?"
Lâm Sơ Văn cau mày trả lời: "Âm khí, âm khí cực kỳ khổng lồ, khá giống với hơi thở bên trong mộ cổ năm xưa." Thuý Vũ bị vây hãm trong lăng mộ dưới đáy biển nhiều năm nên vô cùng chán ghét âm khí do đó trực tiếp trốn mất tích.
Sở Diệp thắc mắc: "Âm khí vùng biển này vậy mà nồng đậm như vậy, trước kia cũng không phát hiện ra nha!"
Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, "Lúc trước âm khí nằm rải rác sâu dưới đáy biển mà." Bây giờ mới lộ ra.
......
Mấy tu sĩ đang ẩn nấp quanh Ngân Sương Đảo đang hồi hộp bàn tán. Lúc trước Cung Thần đã dọn dẹp quanh Ngân Sương Đảo một lần, ngư dân quanh đó đều đã bị đuổi đi. Nhưng vẫn còn một vài thám tử của một số thế lực không sợ chết với Hồn Sủng Sư muốn kiếm hời như cũ lượn lờ xung quanh.
Ngày thường Sở Diệp vội vàng săn bắt cá rồi tu luyện cho nên cũng lười để ý tới mấy người này. Bây giờ Mặc Đoàn Tử đột phá khiến tập hợp vô số âm khí, đột nhiên gió rít nhạn kêu khiến mấy tu sĩ đang ẩn nấp xung quanh bị doạ sợ hết hồn.
"Các ngươi có nghe được tiếng khóc không?"
Biển đêm vốn dĩ âm u lạnh lẽo, sau khi âm khí tràn lan vô tận càng khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh tới tận xương.
"Hình như ta cũng nghe thấy, còn có tiếng kêu gào cầu xin tha thứ nữa."
"Đây là tiếng gì vậy?! Nghe thật khó chịu."
Mấy người lên tiếng chính là thám tử ẩn nấp xung quanh Ngân Sương Đảo, vốn dĩ mỗi thám tử đều thuộc về các thế lực khác nhau, nước sông không phạm nước giếng, nhưng giờ xuất hiện biến động nguy hiểm, mấy người đều bị doạ hết hồn cho nên không thể không ôm nhau sưởi ấm.
"Đó là gì vậy?" Mấy tu sĩ nhìn thấy những chiếc thuyền biển khổng lồ trôi nổi vô số âm linh trên đó.
"Thuyền hiến tế Hoàng cấp đi ngang qua kìa!" Một tu sĩ đánh bò cạp nói. Tu sĩ nói chuyện đã hiểu rõ mình đang nhìn thấy cái gì, chỉ sợ là hắn đang nhìn thấy ảo ảnh từ mấy ngàn thậm chí là mấy vạn năm trước.
Mấy vạn năm trước khi Hồn Sủng Sư Hoàng cấp tử vong thường sẽ có thêm hàng vạn, hàng chục vạn người bị giết chôn theo cùng, mà những người chết oan chết uổng đó sau khi chết linh hồn không được giải thoát nên thường xuyên xảy ra những chuyện quỷ dị.
Trước đây từng có người nhìn thấy thuyền hiến tế âm hồn trên biển mà mấy người đó đều đã chết hết rồi.
"Làm sao lại đụng phải thứ này vậy trời?!"
"Môi Vận Quạ, nhất định là do Môi Vận Quạ gây ra rồi, mắc gì Lâm dược sư lại không muốn trải qua ngày tháng yên lành mà phải đi khế ước với Môi Vận Quạ vậy hả trời?!"
"Quả nhiên Lâm Sơ Văn với Sở Diệp sắp gặp xúi quẩy rồi."
......
Trên Ngân Sương Đảo, Ô Ô đập cánh, tràn đầy phiền muộn nói: "Gia hoả Mặc Đoàn Tử này hình như khơi ra cái gì rồi, muốn náo loạn ra rắc rối to rồi!"
Sở Diệp liếc mắt nhìn Ô Ô, hỏi: "Rốt cuộc là Mặc Đoàn Tử dẫn cái gì ra?"
Tiểu Bạch nằm một bên trả lời: "Oán linh, chủ nhân thuyền hiến tế lừa gạt giết người, sau khi chết rồi mấy người đó không cam lòng nên hình thành oán linh." Liên tưởng tới chuyện trước đó Mặc Đoàn Tử phát hiện được thuyền hiến tế ở khu vực này thì có thể xác định vùng biển này chính là nghĩa trang của một cường giả Hoàng cấp.
"Là chuyện tốt hay chuyện xấu hả?" Sở Diệp hỏi.
Tiểu Bạch cười nói: "Đương nhiên là chuyện tốt rồi, chỉ cần nhiêu oán khí đây cũng đủ cho nó tiến vào Vương giai rồi." Tiểu Bạch đắc ý ngẩng đầu, lập tức sẽ có tiểu đệ Vương giai rồi, Tiểu Bạch thật mong chờ. Tiểu Bạch nghĩ thầm: Nó có thuộc hạ, Tiểu Ngân cũng có thuộc hạ, mà nó chỉ có một còn Tiểu Ngân có một đống, chẳng qua binh không ở nhiều mà ở tinh, nếu Mặc Đoàn Tử đã đột phá Vương giai thì dù thuộc hạ của Tiểu Ngân có nhiều hơn bao nhiêu cũng không thể nào sánh được.
Ô Ô trợn trắng mắt, "Là chuyện tốt sao? Thật sự là chuyện tốt sao? Ngươi không cảm thấy quá nhiều rồi sao? Oán khí này không những đủ cho nó đột phá mà còn đủ khiến nổ chết nó luôn đó."
Tiểu Bạch liếc mắt khinh thường Ô Ô, "Ngu ngốc, ngươi quên rồi hả? Nó là trành thú của ta."
Sở Diệp chấn động cả người, không biết vì sao, Sở Diệp cảm thấy câu này vừa nói ra khiến Tiểu Bạch khí phách ngời ngời.
Ô Ô đập cánh cà khịa: "Hời cho ngươi." Ô Ô nghe Tiểu Bạch nói xong cũng bình tĩnh trở lại. Mặc Đoàn Tử là trành thú của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có thể rút được linh lực từ trên người Mặc Đoàn Tử, thực tế ban đầu lúc mới ràng buộc cùng Mặc Đoàn Tử, Tiểu Bạch cũng thường xuyên rút linh lực từ Mặc Đoàn Tử, sau này linh lực trong cơ thể Tiểu Bạch không ngừng được mở phong ấn khiến cho thực lực của Tiểu Bạch vượt qua Mặc Đoàn Tử mới ít khi nào làm vậy nữa.
Vô số u linh bị hấp dẫn tới đây biến thành đồ ăn cho Mặc Đoàn Tử. Mặc Đoàn Tử không ngừng hấp thu oán khí chuyển hoá thành linh lực, Tiểu Bạch không ngừng rút linh lực trong người Mặc Đoàn Tử ngăn ngừa Mặc Đoàn Tử căng quá nổ tung.
Sát khí dày đặc che trời lấp đất mà tới, phảng phất như có muôn vàn quỷ ảnh lập loè trên bầu trời. Gió lạnh thổi vào người có cảm giác giá buốt thấu xương. Sở Diệp đành phải vận chuyển linh lực chống đỡ gió lạnh xâm lấn.
"Đừng giết ta."
"Ta không muốn chết."
"Ta oan uổng!"
......
Sở Diệp cau mày, hình như nghe được tiếng kêu khóc trước khi chết của vô số người. Tiếng kêu khóc theo gió truyền tới dường như có thể cảm nhiễm cảm xúc của mọi người, nghe tiếng kêu khóc kia khiến Sở Diệp không khỏi phập phồng không yên.
"Đó là gì vậy?" Lâm Sơ Văn ngửa đầu nhìn lên trời, dựa vào ngọn lửa* trên người tiểu hồ ly nhìn thấy được một khuôn mặt quỷ trong không trung.
Mặt quỷ âm khí vừa xuất hiện Sở Diệp liền cảm giác vô cùng táo bạo, có ý niệm muốn giết người.
"Đây chính là oán quỷ ngưng kết từ các loại oán niệm, có thể gợi lên thất tình lục dục của con người với Hồn Thú, khiến người ta trở nên điên cuồng." Ô Ô đập cánh nói.
Oán quỷ này cũng coi oán khí là thức ăn của nó, Mặc Đoàn Tử hấp thu âm khí phạm vi lớn như vậy, tính ra cũng là cướp thức ăn với oán quỷ. Cái bóng khổng lồ màu đen trong không trung mở rộng miệng nhào về phía Mặc Đoàn Tử rồi bập một phát. Mặc Đoàn Tử không chịu thua kém cắn ngược trở lại oán quỷ, hai bóng đen cắn nhau không chịu tách ra.
"Không tốt." Sở Diệp cau mày, phát hiện Mặc Đoàn Tử ở thế yếu.
Ô Ô đập cánh, lo lắng la hét: "Không được rồi! Oán quỷ này không biết đã hấp thu biết bao nhiêu oán khí mà đã là Vương giai rồi."
Tiểu Bạch vọt qua rống một tiếng về phía oán quỷ. Tranh thủ oán quỷ dính tiếng rống của Bạch Hổ, Mặc Đoàn Tử nhân cơ hội cạp oán quỷ một ngụm, hấp thu một lượng lớn âm sát khí. Oán quỷ bị cắn mất một miếng bự, giận dữ, lần nữa công kích về phía Mặc Đoàn Tử lại bị Tiểu Bạch chặn lại.
Thực ra oán quỷ với Mặc Đoàn Tử cũng cùng loài, Định Hồn Rống của Tiểu Bạch là khắc tinh của Mặc Đoàn Tử tương tự cũng là khắc tinh của oán quỷ. Mỗi lần oán quỷ có ý định thi triển sát chiêu đều bị Tiểu Bạch dùng Định Hồn Rống ngăn lại tắt ngúm. Sở Diệp nhìn bộ dáng phẫn nộ điên cuồng của oán quỷ mà âm thầm đồng cảm với nó.
Dưới sự bảo vệ của Tiểu Bạch, Mặc Đoàn Tử điên cuồng cắn xé thân thể của oán quỷ. Hơi thở oán quỷ không ngừng bị suy yếu, còn hơi thở của Mặc Đoàn Tử thì không ngừng dâng cao. Sở Diệp nghĩ thầm: Tuy rằng có đôi khi Tiểu Bạch rất không khách sáo sai phái Mặc Đoàn Tử làm này làm kia, nhưng vào những thời khắc mấu chốt vẫn thực biết cách chăm sóc tiểu đệ của mình nha!
Có lẽ oán quỷ mạnh hơn chút so với Mặc Đoàn Tử, nhưng lại yếu hơn Tiểu Bạch rất nhiều. Sở Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch phát hiện thực lực của nó cũng đang tăng nhanh như bay, dường như có xu thế tiến vào Vương giai tứ giai kìa. Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, nghĩ thầm: Đây mới chính là bộ dáng mà Hồn Thú cực phẩm nên có sao? Tu vi nhích từng chút một không ngừng tăng trưởng.
"Ăn nó, ăn nó." Tiểu Bạch hưng phấn nhảy nhót.
Mặc Đoàn Tử nghe Tiểu Bạch cổ vũ, nó túm lấy thân thể của oán quỷ rồi bắt đầu cắn xé. Thân thể oán quỷ nhanh chóng thu nhỏ lại, chẳng bao lâu sau chỉ còn bằng một phần ba kích thước trước đó. Sau khi âm khí dày đặc xâm nhập vào thân thể Mặc Đoàn Tử, có tám phần trong đó dường như đã bị Tiểu Bạch hấp thu. Oán quỷ phát hiện không ổn nên muốn chạy trốn thì bị Tiểu Bạch chặn lại, Mặc Đoàn Tử ăn sạch sẽ phần còn lại của oán quỷ.
Trên mặt biển lửa ma trơi âm u cùng với tầng tầng lớp lớp bóng quỷ khiến cho lòng người hoảng sợ.
"Âm sát khí thật là dày đặc." Âm sát khí từ trong biển cuồn cuộn không ngừng chen chúc nhau tràn tới không dứt. "Mặc Đoàn Tử ăn oán quỷ nhưng cũng đừng buông tha sát khí đang lao tới nha." Nhiều âm sát khí như vậy nếu để cho Mặc Đoàn Tử hấp thu toàn bộ sợ là phải nổ tanh banh thôi. Nhưng giờ thế này lai thành ra chuyện tốt, Tiểu Bạch muốn thăng cấp cần phải có tài nguyên khổng lồ, làm vầy tiết kiệm được biết bao nhiêu.
Vô số âm khí hội tụ vào trong thân thể Tiểu Bạch, Mặc Đoàn Tử vẫn chưa đột phá nhưng Tiểu Bạch lại thăng cấp Vương giai tứ giai trước một bước rồi.
Kinh Trập Long tránh một bên thầm kín nhìn Tiểu Bạch, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Tâm nguyện của Kinh Trập Long giờ phút này quá mức bỏng cháy khiến cho Sở Diệp có thể cảm nhận rõ ràng mà không cần phải cố sức cảm giác, giờ đây trong lòng Kinh Trập Long đang điên cuồng hò hét: Ta cũng muốn thu một tiểu đệ y như vậy á. Sở Diệp bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ thầm: Tiểu đệ không phải ngươi muốn nhận là có thể thu được đâu. Phải biết rằng Mặc Đoàn Tử chính là Hồn Thú đặc thù hiếm có, không phải cứ muốn là được, Kinh Trập Long muốn nhận một tiểu đệ bình thường thật ra không khó khăn gì, chỉ là muốn nhận một đứa phù hợp lại không phải là việc đơn giản.
Được âm khí rót vào, rốt cuộc Mặc Đoàn Tử được như ý nguyện đột phá gông cùm xiềng xích thăng cấp Vương giai. Sau khi Mặc Đoàn Tử đột phá cũng không dừng hấp thu âm khí, dưới sự hấp thu điên cuồng của hai cái bụng không đáy Tiểu Bạch với Mặc Đoàn Tử, âm khí đang dày đặc tới mức tận cùng vậy mà dần dần trở nên loãng hơn. Mặc Đoàn Tử hấp thu âm khí cứ y như là quỷ chết đói đầu thai, Sở Diệp không khỏi lo lắng đối phương no căng quá chết. Hơi thở trên người Tiểu Bạch cũng không ngừng tăng lên, thăng cấp Vương giai tứ giai xong cũng không dừng lại, mơ hồ có xu thế tiếp cận Vương giai ngũ giai.
Sở Diệp nhìn Mặc Đoàn Tử với Tiểu Bạch đang mê mẩn trong bữa đại tiệc, đoán chừng trong thời gian này hai nhóc con có no căng cũng không chết được nên không thèm để ý nhiều tới nữa.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
*U hoả: lửa ma, lửa ma trơi...
"Sơ Văn ơi, Tụ Âm dược tề đã phối chế xong chưa?" Sở Diệp hỏi. Không lâu trước Mặc Đoàn Tử mới hấp thu Âm Tinh Toản xong, mấy ngày trước lại hấp thu quá chừng sát khí cực phẩm, ba ngày trước lại từ vùng biển sâu phát hiện thêm một con thuyền hiến tế nữa rồi tìm được một khối âm ngọc có phẩm chất rất tốt trong đó nên thực lực nhanh chóng gia tăng sắp áp chế không được nữa rồi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ừa, luyện chế ra được rồi." Tỷ lệ thành công khi luyện chế Tụ Âm dược tề của Lâm Sơ Văn không tính là cao, thất bại bảy lần liên tục mới thành công. Cũng may Cung Thần chuẩn bị linh thảo sung túc, lại thêm phần Tuyết Dương gửi tặng hồi trước nữa tổng cộng được mười cây, nếu không thì thật sự quá khó khăn.
Sở Diệp gật đầu, "Vậy được rồi, đêm nay chuẩn bị sẵn sàng đột phá đi." Ảnh Thú là thứ thuộc về âm quỷ cho nên ban đêm càng thuận lợi hành động, chọn ban đêm đột phá động tĩnh sẽ nhỏ hơn chút. Sở Diệp ngẫm nghĩ, ba con Vương thú của hắn thôi đã quá gây chú ý rồi, giờ mà nhiều thêm một con sẽ càng rêu rao. Chờ tới ban đêm hắn kích hoạt một vài trận pháp che chắn với gây hỗn loạn chắc là có thể che giấu được dị tượng đột phá của Mặc Đoàn Tử, mà dù cho không thể hoàn toàn che giấu cũng có thể khiến cho người khác không có cách nào xác định được chân tướng.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Được."
Ban đêm, Mặc Đoàn Tử với mấy đứa nhỏ đứng thành hàng. Mặc Đoàn Tử trôi lơ lửng cứ như hồn ma không ngừng biến hình.
Quạ đen đập cánh, nói: "Mặc Đoàn Tử vầy nhìn y như kẹo bông gòn ha!"
Tiểu hồ ly liếc quạ đen, "Mi muốn ăn hở?"
Quạ đen lắc đầu, "Hông muốn đâu." Nó không ham ăn vậy đâu, thật sự mà ăn luôn Mặc Đoàn Tử e là cũng bị khó tiêu.
Mặc Đoàn Tử hấp thu Tụ Âm dược tề Lâm Sơ Văn luyện chế, bắt đầu hấp thu âm khí trong phạm vi lớn. Ban đêm Ngân Sương Đảo khá âm u lạnh lẽo, Mặc Đoàn Tử lại còn lôi kéo âm khí tới đây khiến nhiệt độ không khí trên đảo lại giảm thêm mấy phần. Bỗng nhiên gió lạnh mãnh liệt nổi dậy, cây cối nghiêng ngả, xung quanh Ngân Sương Đảo ngợp trời vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
"Sao vầy nè? Ảnh Thú đột phá động tĩnh đều dữ dội vậy sao?" Lâm Sơ Văn cau mày nói. Tuy rằng xung quanh tối đen như mực nhưng tới cấp độ của Lâm Sơ Văn vẫn có thể nhìn được trong bóng tối. Lâm Sơ Văn nhìn thấy rất rất nhiều mây đen chồng chất tích tụ trên trời, vô số âm hồn hiện lên từ dưới đáy biển sâu trôi lơ lửng trên mặt biển, như thể quỷ môn mở ra, hết thảy quỷ đều đi ra.
Sở Diệp hít một hơi thật sâu, nói: "Hình như Mặc Đoàn Tử hấp thu âm khí đã khơi lên cái gì rồi."
Lâm Sơ Văn cũng hít sâu một hơi, "Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Sở Diệp cau mày, "Không biết nữa." Gió lạnh thét gào càng ngày càng lớn, tiếng rít càng ngày càng vang dội.
Ô Ô vỗ cánh phành phạch, nóng nảy la hét: "Cơn gió chết tiệt này thổi cho kiểu tóc của ta rối tung hết lên rồi!"
Sở Diệp: "....." Đã là lúc nào rồi mà Ô Ô còn quan tâm kiểu tóc của mình vậy hả!?
Mặc Đoàn Tử đột phá hình như đã quấy rầy tới cái gì cho nên gió càng lúc càng lạnh thấu xương, Sở Diệp còn thấy được vô số bóng ma âm hồn lao tới.
Mộc Tiên Điểu bay ra, đập cánh, lẩm bẩm một câu 'không ổn' rồi lại trốn trở về trong túi linh thú.
Sở Diệp quay qua hỏi Lâm Sơ Văn: "Sơ Văn, Thuý Vũ nó nói gì vậy?"
Lâm Sơ Văn cau mày trả lời: "Âm khí, âm khí cực kỳ khổng lồ, khá giống với hơi thở bên trong mộ cổ năm xưa." Thuý Vũ bị vây hãm trong lăng mộ dưới đáy biển nhiều năm nên vô cùng chán ghét âm khí do đó trực tiếp trốn mất tích.
Sở Diệp thắc mắc: "Âm khí vùng biển này vậy mà nồng đậm như vậy, trước kia cũng không phát hiện ra nha!"
Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, "Lúc trước âm khí nằm rải rác sâu dưới đáy biển mà." Bây giờ mới lộ ra.
......
Mấy tu sĩ đang ẩn nấp quanh Ngân Sương Đảo đang hồi hộp bàn tán. Lúc trước Cung Thần đã dọn dẹp quanh Ngân Sương Đảo một lần, ngư dân quanh đó đều đã bị đuổi đi. Nhưng vẫn còn một vài thám tử của một số thế lực không sợ chết với Hồn Sủng Sư muốn kiếm hời như cũ lượn lờ xung quanh.
Ngày thường Sở Diệp vội vàng săn bắt cá rồi tu luyện cho nên cũng lười để ý tới mấy người này. Bây giờ Mặc Đoàn Tử đột phá khiến tập hợp vô số âm khí, đột nhiên gió rít nhạn kêu khiến mấy tu sĩ đang ẩn nấp xung quanh bị doạ sợ hết hồn.
"Các ngươi có nghe được tiếng khóc không?"
Biển đêm vốn dĩ âm u lạnh lẽo, sau khi âm khí tràn lan vô tận càng khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh tới tận xương.
"Hình như ta cũng nghe thấy, còn có tiếng kêu gào cầu xin tha thứ nữa."
"Đây là tiếng gì vậy?! Nghe thật khó chịu."
Mấy người lên tiếng chính là thám tử ẩn nấp xung quanh Ngân Sương Đảo, vốn dĩ mỗi thám tử đều thuộc về các thế lực khác nhau, nước sông không phạm nước giếng, nhưng giờ xuất hiện biến động nguy hiểm, mấy người đều bị doạ hết hồn cho nên không thể không ôm nhau sưởi ấm.
"Đó là gì vậy?" Mấy tu sĩ nhìn thấy những chiếc thuyền biển khổng lồ trôi nổi vô số âm linh trên đó.
"Thuyền hiến tế Hoàng cấp đi ngang qua kìa!" Một tu sĩ đánh bò cạp nói. Tu sĩ nói chuyện đã hiểu rõ mình đang nhìn thấy cái gì, chỉ sợ là hắn đang nhìn thấy ảo ảnh từ mấy ngàn thậm chí là mấy vạn năm trước.
Mấy vạn năm trước khi Hồn Sủng Sư Hoàng cấp tử vong thường sẽ có thêm hàng vạn, hàng chục vạn người bị giết chôn theo cùng, mà những người chết oan chết uổng đó sau khi chết linh hồn không được giải thoát nên thường xuyên xảy ra những chuyện quỷ dị.
Trước đây từng có người nhìn thấy thuyền hiến tế âm hồn trên biển mà mấy người đó đều đã chết hết rồi.
"Làm sao lại đụng phải thứ này vậy trời?!"
"Môi Vận Quạ, nhất định là do Môi Vận Quạ gây ra rồi, mắc gì Lâm dược sư lại không muốn trải qua ngày tháng yên lành mà phải đi khế ước với Môi Vận Quạ vậy hả trời?!"
"Quả nhiên Lâm Sơ Văn với Sở Diệp sắp gặp xúi quẩy rồi."
......
Trên Ngân Sương Đảo, Ô Ô đập cánh, tràn đầy phiền muộn nói: "Gia hoả Mặc Đoàn Tử này hình như khơi ra cái gì rồi, muốn náo loạn ra rắc rối to rồi!"
Sở Diệp liếc mắt nhìn Ô Ô, hỏi: "Rốt cuộc là Mặc Đoàn Tử dẫn cái gì ra?"
Tiểu Bạch nằm một bên trả lời: "Oán linh, chủ nhân thuyền hiến tế lừa gạt giết người, sau khi chết rồi mấy người đó không cam lòng nên hình thành oán linh." Liên tưởng tới chuyện trước đó Mặc Đoàn Tử phát hiện được thuyền hiến tế ở khu vực này thì có thể xác định vùng biển này chính là nghĩa trang của một cường giả Hoàng cấp.
"Là chuyện tốt hay chuyện xấu hả?" Sở Diệp hỏi.
Tiểu Bạch cười nói: "Đương nhiên là chuyện tốt rồi, chỉ cần nhiêu oán khí đây cũng đủ cho nó tiến vào Vương giai rồi." Tiểu Bạch đắc ý ngẩng đầu, lập tức sẽ có tiểu đệ Vương giai rồi, Tiểu Bạch thật mong chờ. Tiểu Bạch nghĩ thầm: Nó có thuộc hạ, Tiểu Ngân cũng có thuộc hạ, mà nó chỉ có một còn Tiểu Ngân có một đống, chẳng qua binh không ở nhiều mà ở tinh, nếu Mặc Đoàn Tử đã đột phá Vương giai thì dù thuộc hạ của Tiểu Ngân có nhiều hơn bao nhiêu cũng không thể nào sánh được.
Ô Ô trợn trắng mắt, "Là chuyện tốt sao? Thật sự là chuyện tốt sao? Ngươi không cảm thấy quá nhiều rồi sao? Oán khí này không những đủ cho nó đột phá mà còn đủ khiến nổ chết nó luôn đó."
Tiểu Bạch liếc mắt khinh thường Ô Ô, "Ngu ngốc, ngươi quên rồi hả? Nó là trành thú của ta."
Sở Diệp chấn động cả người, không biết vì sao, Sở Diệp cảm thấy câu này vừa nói ra khiến Tiểu Bạch khí phách ngời ngời.
Ô Ô đập cánh cà khịa: "Hời cho ngươi." Ô Ô nghe Tiểu Bạch nói xong cũng bình tĩnh trở lại. Mặc Đoàn Tử là trành thú của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có thể rút được linh lực từ trên người Mặc Đoàn Tử, thực tế ban đầu lúc mới ràng buộc cùng Mặc Đoàn Tử, Tiểu Bạch cũng thường xuyên rút linh lực từ Mặc Đoàn Tử, sau này linh lực trong cơ thể Tiểu Bạch không ngừng được mở phong ấn khiến cho thực lực của Tiểu Bạch vượt qua Mặc Đoàn Tử mới ít khi nào làm vậy nữa.
Vô số u linh bị hấp dẫn tới đây biến thành đồ ăn cho Mặc Đoàn Tử. Mặc Đoàn Tử không ngừng hấp thu oán khí chuyển hoá thành linh lực, Tiểu Bạch không ngừng rút linh lực trong người Mặc Đoàn Tử ngăn ngừa Mặc Đoàn Tử căng quá nổ tung.
Sát khí dày đặc che trời lấp đất mà tới, phảng phất như có muôn vàn quỷ ảnh lập loè trên bầu trời. Gió lạnh thổi vào người có cảm giác giá buốt thấu xương. Sở Diệp đành phải vận chuyển linh lực chống đỡ gió lạnh xâm lấn.
"Đừng giết ta."
"Ta không muốn chết."
"Ta oan uổng!"
......
Sở Diệp cau mày, hình như nghe được tiếng kêu khóc trước khi chết của vô số người. Tiếng kêu khóc theo gió truyền tới dường như có thể cảm nhiễm cảm xúc của mọi người, nghe tiếng kêu khóc kia khiến Sở Diệp không khỏi phập phồng không yên.
"Đó là gì vậy?" Lâm Sơ Văn ngửa đầu nhìn lên trời, dựa vào ngọn lửa* trên người tiểu hồ ly nhìn thấy được một khuôn mặt quỷ trong không trung.
Mặt quỷ âm khí vừa xuất hiện Sở Diệp liền cảm giác vô cùng táo bạo, có ý niệm muốn giết người.
"Đây chính là oán quỷ ngưng kết từ các loại oán niệm, có thể gợi lên thất tình lục dục của con người với Hồn Thú, khiến người ta trở nên điên cuồng." Ô Ô đập cánh nói.
Oán quỷ này cũng coi oán khí là thức ăn của nó, Mặc Đoàn Tử hấp thu âm khí phạm vi lớn như vậy, tính ra cũng là cướp thức ăn với oán quỷ. Cái bóng khổng lồ màu đen trong không trung mở rộng miệng nhào về phía Mặc Đoàn Tử rồi bập một phát. Mặc Đoàn Tử không chịu thua kém cắn ngược trở lại oán quỷ, hai bóng đen cắn nhau không chịu tách ra.
"Không tốt." Sở Diệp cau mày, phát hiện Mặc Đoàn Tử ở thế yếu.
Ô Ô đập cánh, lo lắng la hét: "Không được rồi! Oán quỷ này không biết đã hấp thu biết bao nhiêu oán khí mà đã là Vương giai rồi."
Tiểu Bạch vọt qua rống một tiếng về phía oán quỷ. Tranh thủ oán quỷ dính tiếng rống của Bạch Hổ, Mặc Đoàn Tử nhân cơ hội cạp oán quỷ một ngụm, hấp thu một lượng lớn âm sát khí. Oán quỷ bị cắn mất một miếng bự, giận dữ, lần nữa công kích về phía Mặc Đoàn Tử lại bị Tiểu Bạch chặn lại.
Thực ra oán quỷ với Mặc Đoàn Tử cũng cùng loài, Định Hồn Rống của Tiểu Bạch là khắc tinh của Mặc Đoàn Tử tương tự cũng là khắc tinh của oán quỷ. Mỗi lần oán quỷ có ý định thi triển sát chiêu đều bị Tiểu Bạch dùng Định Hồn Rống ngăn lại tắt ngúm. Sở Diệp nhìn bộ dáng phẫn nộ điên cuồng của oán quỷ mà âm thầm đồng cảm với nó.
Dưới sự bảo vệ của Tiểu Bạch, Mặc Đoàn Tử điên cuồng cắn xé thân thể của oán quỷ. Hơi thở oán quỷ không ngừng bị suy yếu, còn hơi thở của Mặc Đoàn Tử thì không ngừng dâng cao. Sở Diệp nghĩ thầm: Tuy rằng có đôi khi Tiểu Bạch rất không khách sáo sai phái Mặc Đoàn Tử làm này làm kia, nhưng vào những thời khắc mấu chốt vẫn thực biết cách chăm sóc tiểu đệ của mình nha!
Có lẽ oán quỷ mạnh hơn chút so với Mặc Đoàn Tử, nhưng lại yếu hơn Tiểu Bạch rất nhiều. Sở Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch phát hiện thực lực của nó cũng đang tăng nhanh như bay, dường như có xu thế tiến vào Vương giai tứ giai kìa. Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, nghĩ thầm: Đây mới chính là bộ dáng mà Hồn Thú cực phẩm nên có sao? Tu vi nhích từng chút một không ngừng tăng trưởng.
"Ăn nó, ăn nó." Tiểu Bạch hưng phấn nhảy nhót.
Mặc Đoàn Tử nghe Tiểu Bạch cổ vũ, nó túm lấy thân thể của oán quỷ rồi bắt đầu cắn xé. Thân thể oán quỷ nhanh chóng thu nhỏ lại, chẳng bao lâu sau chỉ còn bằng một phần ba kích thước trước đó. Sau khi âm khí dày đặc xâm nhập vào thân thể Mặc Đoàn Tử, có tám phần trong đó dường như đã bị Tiểu Bạch hấp thu. Oán quỷ phát hiện không ổn nên muốn chạy trốn thì bị Tiểu Bạch chặn lại, Mặc Đoàn Tử ăn sạch sẽ phần còn lại của oán quỷ.
Trên mặt biển lửa ma trơi âm u cùng với tầng tầng lớp lớp bóng quỷ khiến cho lòng người hoảng sợ.
"Âm sát khí thật là dày đặc." Âm sát khí từ trong biển cuồn cuộn không ngừng chen chúc nhau tràn tới không dứt. "Mặc Đoàn Tử ăn oán quỷ nhưng cũng đừng buông tha sát khí đang lao tới nha." Nhiều âm sát khí như vậy nếu để cho Mặc Đoàn Tử hấp thu toàn bộ sợ là phải nổ tanh banh thôi. Nhưng giờ thế này lai thành ra chuyện tốt, Tiểu Bạch muốn thăng cấp cần phải có tài nguyên khổng lồ, làm vầy tiết kiệm được biết bao nhiêu.
Vô số âm khí hội tụ vào trong thân thể Tiểu Bạch, Mặc Đoàn Tử vẫn chưa đột phá nhưng Tiểu Bạch lại thăng cấp Vương giai tứ giai trước một bước rồi.
Kinh Trập Long tránh một bên thầm kín nhìn Tiểu Bạch, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Tâm nguyện của Kinh Trập Long giờ phút này quá mức bỏng cháy khiến cho Sở Diệp có thể cảm nhận rõ ràng mà không cần phải cố sức cảm giác, giờ đây trong lòng Kinh Trập Long đang điên cuồng hò hét: Ta cũng muốn thu một tiểu đệ y như vậy á. Sở Diệp bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ thầm: Tiểu đệ không phải ngươi muốn nhận là có thể thu được đâu. Phải biết rằng Mặc Đoàn Tử chính là Hồn Thú đặc thù hiếm có, không phải cứ muốn là được, Kinh Trập Long muốn nhận một tiểu đệ bình thường thật ra không khó khăn gì, chỉ là muốn nhận một đứa phù hợp lại không phải là việc đơn giản.
Được âm khí rót vào, rốt cuộc Mặc Đoàn Tử được như ý nguyện đột phá gông cùm xiềng xích thăng cấp Vương giai. Sau khi Mặc Đoàn Tử đột phá cũng không dừng hấp thu âm khí, dưới sự hấp thu điên cuồng của hai cái bụng không đáy Tiểu Bạch với Mặc Đoàn Tử, âm khí đang dày đặc tới mức tận cùng vậy mà dần dần trở nên loãng hơn. Mặc Đoàn Tử hấp thu âm khí cứ y như là quỷ chết đói đầu thai, Sở Diệp không khỏi lo lắng đối phương no căng quá chết. Hơi thở trên người Tiểu Bạch cũng không ngừng tăng lên, thăng cấp Vương giai tứ giai xong cũng không dừng lại, mơ hồ có xu thế tiếp cận Vương giai ngũ giai.
Sở Diệp nhìn Mặc Đoàn Tử với Tiểu Bạch đang mê mẩn trong bữa đại tiệc, đoán chừng trong thời gian này hai nhóc con có no căng cũng không chết được nên không thèm để ý nhiều tới nữa.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
*U hoả: lửa ma, lửa ma trơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.