Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 271: TÌM KIẾM NGŨ ĐỘC LÃO TỔ
Diệp Ức Lạc
18/06/2024
Phong Vân Lâu.
Sở Diệp đang trò chuyện với Lâm Sơ Văn thì Cung Thần bước tới.
"Sở thiếu, Lâm thiếu, ta chuẩn bị quay về."
Sở Diệp liếc nhìn Cung Thần, hỏi: "Không chơi thêm một thời gian nữa sao?"
Cung Thần cười nói: "Không xê xích bao nhiêu, đi về trước một chuyến rồi nói tiếp, con đường giao thương đã được đả thông rồi, sau này tới lui cũng dễ dàng hơn, lần tới qua chơi cũng được mà." Phần lớn tài nguyên trong tay Cung Thần đều đã giao dịch với bên ngoài, cũng thu thập được một số lớn tài nguyên, Cung Thần hơi vội vàng muốn trở về bán số tài nguyên này ra, cũng muốn sắp xếp thêm một nhóm người nữa qua đây.
Sở Diệp gật đầu, "Vậy cũng được, đi về trước cũng tốt." Dù sao Truyền Tống Trận cũng không bị phá hư cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể qua lại.
Cung Thần dò hỏi Sở Diệp: "Sở thiếu còn quay lại Thiên Hải Vực không?"
Sở Diệp gật đầu, "Còn chứ." Nói tới hoàn cảnh tu luyện thì Thiên Hải Vực vẫn tốt hơn chút ít, "Nhưng mà cần phải giải quyết cho xong Ngũ Độc lão tổ cái đã." Ngũ Độc lão tổ hung ác độc địa, giữ lại một người như vậy luôn là tai hoạ ngầm.
Cung Thần cau mày, hơi khó xử, "Thực lực Ngũ Độc lão tổ cũng chỉ có như vậy thôi, giết gã cũng không khó khăn gì, chẳng qua lão già này dường như trốn mất biệt rồi." Lúc trước Đường Thiên Túng đi Phong Châu chính là để giết Ngũ Độc lão tổ, đưa một phần nhân tình cho Lâm Sơ Văn, nhưng lão già kia trốn mất biệt không thấy bóng người khiến bọn họ chụp hụt.
Sở Diệp thản nhiên nói: "Không vấn đề gì, cẩn thận tìm là được."
Cung Thần nghĩ thầm: Làm dễ gì tìm được đây! Một cường giả Hồn Vương nếu cố tình che giấu khí tức rất khó bị phát hiện.
Sở Diệp thấy biểu tình Cung Thần đại khái cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Sở Diệp chỉ cười chứ cũng không giải thích thêm gì.
Ngũ Độc lão tổ hung ác quỷ quyệt, vừa nghe phong thanh là bỏ chạy, tuy nhiên chuyện này đối với hắn không phải là vấn đề, hắn có la bàn trong tay, tu sĩ Vương giai trên la bàn nhìn thấy rõ ràng giống y như hải đăng trong đêm tối vậy. Ngũ Độc lão tổ chắc hẳn vẫn còn ở Phong Châu, chỉ cần hắn tới Phong Châu thì nhờ vào la bàn chắc chắn có thể tìm ra người.
Cung Thần gật đầu, "Một khi đã như vậy thì chúc Sở thiếu mã đáo thành công."
Sở Diệp cười nói: "Không dám, không dám."
......
Không bao lâu sau khi Cung Thần rời đi Sở Diệp khống chế Kinh Trập Long bay lên trời, phi hành thẳng về phía Phong Châu. Thân thể Kinh Trập Long khổng lồ bay ngang qua không trung Lưỡng Giới Thành khiến cho vô số người dừng chân trông ngóng. Hiện giờ Lưỡng Giới Thành tụ tập rất nhiều người, đa số đều là thủ lĩnh các thế lực một phương, một đám sắc mặt phức tạp nhìn theo hướng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi.
"Đó là hướng về Phong Châu mà!"
"Sở Diệp đây là đi lấy lại thể diện phải không?"
"Ngũ Độc lão tổ đánh lại Sở thiếu với Lâm thiếu không?"
"Nói nhảm, đánh lại thì đã không trốn đi rồi, cũng không nhìn coi bây giờ Sở thiếu với Lâm thiếu có bao nhiêu Hồn Sủng Vương cấp."
"Nói cũng đúng!" Một mình Sở Diệp thôi đã có ba con Hồn Sủng Vương giai rồi, lại thêm Lâm Sơ Văn nữa, luân phiên đánh thì thế nào cũng tiêu hao Ngũ Độc lão tổ tới chết thôi."
"Lần này Ngũ Độc lão tổ xui rồi!"
"Ngũ Độc lão tổ quá nham hiểm mà! Người ta đã trốn đi từ lâu, bây giờ vấn đề của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng không phải là có thể đánh thắng được Ngũ Độc lão tổ hay không, mà là có thể tìm ra được người hay không nè chứ!"
"Ai mà ngờ người kiêu ngạo như Ngũ Độc lão tổ vậy mà cũng có ngày phải trốn chui trốn nhủi."
......
Một đám tu sĩ bàn tán xôn xao, rất nhiều tu sĩ đều cảm thấy thổn thức. Năm đó Ngũ Độc lão tổ uy thế ngập trời, ép buộc cho Sở Diệp với Lâm Sơ Văn phải đi tha hương phương xa, mà bây giờ sông có khúc, người có lúc, tới phiên Sở Diệp với Lâm Sơ Văn chủ động xuất kích rồi.
Tư Nam Nguyệt hít sâu một hơi, "Sở Diệp với Lâm Sơ Văn xuất phát rồi!"
Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: "Ừ."
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người cưỡi Kinh Trập Long rời đi. Có toạ kỵ như Kinh Trập Long chắc hẳn không mất bao lâu Sở Diệp đã có thể tới Phong Châu. Nhìn bộ dáng hùng hổ của Sở Diệp thì chắc chắn không đạt được mục đích thề không bỏ qua rồi.
Tư Nam Nguyệt lại hít sâu một hơi, nói: "Hai tên gia hoả Sở Diệp với Lâm Sơ Văn này thật là khó có thể tưởng tượng được mà." Sở Diệp mới rời đi bao lâu đâu! Thuộc hạ liền nhiều thêm bốn con Vương thú, Kinh Trập Long hình như còn là Vương giai tứ giai nữa đó, tốc độ tu luyện như vậy cũng đủ làm cho mấy Hồn Vương mấy châu xung quanh Lưỡng Giới Thành đều hổ thẹn không thôi.
Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: "Đúng rồi!"
Tiểu Bạch ngồi trên đầu Kinh Trập Long, dọc đường đi cứ gào thét "ngao ngao" doạ cho một đám Hồn Thú, hung thú ven đường hồn vía lên mây.
"Đó là Bạch Hổ phải không?"
"Bộ dáng nhỏ nhắn thực đáng yêu mà!"
"Đừng nhìn thấy tên nhóc này đáng yêu chứ chiến đấu một cái là rất khủng bố đó."
......
Tốc độ Kinh Trập Long rất nhanh, mới một ngày đã tiến vào địa giới Phong Châu.
"Sở Diệp với Lâm Sơ Văn tới."
"Gia hoả Sở Diệp này là tới trả thù hay gì?"
"Hơn phân nửa là vậy rồi, năm đó Ngũ Độc lão tổ đuổi giết Sở Diệp với Lâm Sơ Văn khiến cho hai người phải chạy trốn, bây giờ hai người đã trở thành Hồn Vương đương nhiên là muốn trả thù rồi."
"Lần trước, người cưỡi Thượng Cực Thiên Ưng lại đây hình như cũng là tìm giết Ngũ Độc lão tổ đó, chỉ là loanh quanh một vòng cũng không tìm được người nên mới đánh mấy kẻ tuyên bố treo tiền thưởng một trận rồi về."
"Mấy kẻ treo tiền thưởng cũng thật là, vậy mà còn chưa gỡ treo thưởng xuống nữa."
"Đây không phải là do Sở thiếu quay về vội quá cho nên mấy người này còn chưa kịp phản ứng hay sao?"
"Sở Diệp thật là lợi hại mà! Nào là Rồng, nào là Bạch Hổ, Hồn Thú lợi hại nào cũng bị hắn tóm được hết."
"Các ngươi nói coi Sở thiếu với Ngũ Độc lão tổ người nào lợi hại hơn ha!"
"Có lẽ là Sở thiếu đi, bằng không Ngũ Độc lão tổ cũng sẽ không trốn chui trốn nhủi vậy rồi."
"Ngũ Độc lão tổ đã thăng cấp Hồn Vương từ rất lâu rồi, còn Sở thiếu vẫn là người mới mà? Nhìn chung, tu sĩ Hồn Vương hình như đều là gừng càng già càng cay mà?!"
"Nhưng Sở thiếu là thiên tài nha! Thiên tài thì không bình thường, không thấy Ngũ Độc lão tổ cũng phải chạy trốn đó sao?"
......
Ngũ Độc lão tổ đã từng là nhân vật có thể ngăn con nít khóc đêm, tuy nhiên mấy năm trước từ khi đối phương nhằm vào Sở Diệp nhưng liên tục thất bại khiến cho mất hết uy tín, mấy ngày trước Đường Thiên Túng tới đây kiếm Ngũ Độc lão tổ mà gã chạy trốn mất tích, giờ tới Sở Diệp và Lâm Sơ Văn tới kiếm mà Ngũ Độc lão tổ vẫn không xuất hiện, điều này khiến cho địa vị của Ngũ Độc lão tổ trong cảm nhận của mọi người ở Phong Châu sụt giảm thê thảm.
......
Sở Diệp điều khiển Kinh Trập Long rong chơi trên không trung Phong Châu. Sở Diệp có la bàn, chỉ cần dạo quanh thành trì Phong Châu một vòng là có thể biết được trong thành có cường giả Hồn Vương ẩn núp hay không. Cường giả Hồn Vương ở Phong Châu cũng chỉ có mấy người, điều tra toàn bộ Phong Châu cũng chỉ mất ba bốn ngày là xong. Sở Diệp tuyên bố treo thưởng tung tích Ngũ Độc lão tử cho các thế lực lớn ở Phong Châu. Các thế lực lớn Phong Châu vốn tính toán sống chết mặc bây, nhưng đối mặt với Hồn Thú của Sở Diệp cũng chỉ có nước lựa chọn khuất phục mà thôi.
Nhất cử nhất động của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều vô cùng gây chú ý, chuyện Sở Diệp tuyên bố treo thưởng cũng nhanh chóng lan truyền rộng rãi.
......
Lưỡng Giới Thành.
"Sở Diệp tuyên bố treo thưởng, ai có thể cung cấp tung tích Ngũ Độc lão tổ thưởng một trăm vạn đồng vàng, tung tích tiểu độc vương là mười vạn đồng vàng." Tư Phi Tuyết lắc đầu, không còn lời nào để nói.
Tư Đông Phong buồn cười, "Sở thiếu không khỏi quá trùm sò rồi." Một trăm vạn đồng vàng nhìn thì có vẻ nhiều nhưng cũng còn tuỳ vào treo thưởng là cái gì. Năm đó Ngũ Độc lão tổ cũng từng tuyên bố treo thưởng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, mà khi đó hai người chỉ là hai Hồn Sư thôi nhưng giá trị treo thưởng đã gấp mấy lần so với giá trị treo thưởng Ngũ Độc lão tổ hiện giờ rồi. Rõ ràng Sở Diệp cũng không trông cậy tác dụng của treo thưởng này, chỉ làm vậy để ghê tởm Ngũ Độc lão tổ mà thôi.
Tư Phi Tuyết thắc mắc, "Sư huynh, huynh nói Sở Diệp có thể tìm ra được người không?"
Tư Đông Phong cau mày, "Không biết nữa!" Tư Đông Phong đi theo bên cạnh Không Minh lão tổ nên từng nhiều lần tận mắt chứng kiến sư phụ giao chiến với Ngũ Độc lão tổ nên cũng biết Ngũ Độc lão tổ khó chơi thế nào.
"Muội thấy Sở thiếu tràn đầy tự tin nên chắc là sẽ không thất bại đâu, sợ là Ngũ Độc lão tổ chuyến này xong đời rồi." Tư Phi Tuyết nói.
Tư Đông Phong cười, "Sư phụ mà nghe muội nói vậy sẽ vô cùng mất mát cho coi." Tuy rằng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn có thể giải quyết được Ngũ Độc lão tổ là chuyện tốt, nhưng đối thủ từng làm sư phụ đau đầu không thôi lại được hai hậu bối như Sở Diệp với Lâm Sơ Văn giải quyết dễ như trở bàn tay, sợ là sư phụ phải muộn phiền rồi. Tuy nói có rất nhiều tấm gương thiếu niên anh tài trong giới Hồn Sủng Sư vượt trội hơn so với tiền bối, nhưng mà việc này phát sinh ngay bên cạnh mình luôn khiến cho con người ta cảm thấy hụt hẫng.
......
Thôn Phi Vân.
"Sao lão Hạ lại chết rồi?"
"Hình như là té chết."
"Nói mới nhớ, hai ngày trước Thiết Đầu cũng đột quỵ chết rồi, hôm qua Lâm lão đang đào thảo dược thì bị rớt xuống hồ, lão Hạ vậy mà cũng té chết... Có phải năm nay thôn chúng ta bị dính xui xẻo hay không?!" Mới có một tháng mà trong thôn đã chết tận tám người rồi.
"Tuổi lớn rồi nên cũng dễ chết, có lẽ là do số xui đó." Một ông lão u sầu nói. Một đám bạn già lần lượt qua đời không khỏi khiến cho người ta có cảm thán một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
"Mọi chuyện quá không suôn sẻ rồi, chúng ta kiếm đại sư tới tìm cách đi."
......
Mấy cụ già thôn Phi Vân tụ tập lại bàn tán sôi nổi, ai cũng lo lắng sốt ruột, sau khi thảo luận xong mấy cụ vẫn quyết định mời đại sư tới làm phép trừ đi xúi quẩy.
......
Trong một căn nhà nhỏ trong thôn Phi Vân có hai người đang bàn bạc với nhau.
"Con lại giết người nữa rồi!"
"Chỉ là mấy tên dân đen mà thôi." Tiểu độc vương buồn bực nói.
"Bây giờ tốt hơn hết vẫn phải khiêm tốn mới được."
Chiều hướng thả châu chấu của tiểu độc vương năm đó đã bị Lâm Sơ Văn phá vỡ cho nên hắn đột phá Hồn Vương thất bại, sau đó tính tình càng trở nên hung bạo bất thường. Từ sau khi Lâm Sơ Văn với Sở Diệp đi rồi, Ngũ Độc lão tổ lại giao chiến với Không Minh lão tổ thêm vài lần nữa. Năm xưa Lâm Nam Cương chết trận, mấy phó sủng liên hệ với Ngũ Độc lão tổ cũng chết theo, có vài người không vừa mắt Ngũ Độc lão tổ cũng âm thầm lén giậu đổ bìm leo khiến cho trong lúc giao chiến với Không Minh lão tổ thì Ngũ Độc lão tổ rơi vào thế bất lợi, chỉ đành phải hành quân lặng lẽ. Vốn dĩ tiểu độc vương còn muốn chờ tới sau khi Ngũ Độc lão tổ khôi phục lại rồi tìm lại thể diện, nào ngờ đâu Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vậy mà đã quay trở lại, còn dẫn theo mấy Hồn Vương đi theo lại đây hỗ trợ. Mấy ngày trước Ngũ Độc lão tổ nghe được tin tức Đường Thiên Túng muốn tới đây chỉ đành phải tạm lánh mũi nhọn. Lão ta giết chết hai ông cháu trong thôn xóm này rồi nguỵ trang thành bộ dáng của hai người nọ cho nên mới tránh thoát được sự lần theo của Đường Thiên Túng.
Tiểu độc vương vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn trả thù Sở Diệp với Lâm Sơ Văn nhưng giờ đây khi hai người thực sự trở lại gã lại chỉ có thể trốn tránh, tâm trạng thực sự vô cùng tồi tệ. Chuyện của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lan truyền vô cùng ồn ào huyên náo, mấy ngày gần đây ở trong thôn gã cũng nghe được rất nhiều người bàn tán chuyện của họ.
Mấy người già trong thôn cũng không ngờ tới Ngũ Độc lão tổ với tiểu độc vương tiếng tăm lừng lẫy sẽ trốn tới ẩu náu trong thôn xóm nhỏ như thế này nên nói chuyện cũng không dè chừng xíu nào. Nói thẳng Ngũ Độc lão tổ là rùa đen rút đầu hèn nhát, một khi vừa ngoi đầu tất nhiên sẽ bị giết chết liền.
Tuy rằng Ngũ Độc lão tổ xuất thân Phong Châu chẳng qua ở Phong Châu lão ta cũng chẳng có thanh danh gì tốt. Trong ngoài lời nói của mấy người trong thôn đều bày tỏ sự mong đợi đối với việc Ngũ Độc lão tổ xong đời càng nhanh càng tốt mới được. Mấy người này còn kinh ngạc cảm thán sự lợi hại của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, còn trẻ măng vậy đã trở thành Hồn Vương rồi, tiểu độc vương nghe được lời này thì cảm thấy cực kỳ chán ghét. Với tính tình như trước kia của tiểu độc vương thì thôn này một người cũng trốn không thoát, chẳng qua trước mắt gã còn phải che giấu tung tích cho nên chỉ có thể lén lút ra tay mà thôi.
Sợ khiến cho nhiều người để ý cho nên mỗi lần tiểu độc vương cũng không dám giết quá nhiều, đã vậy còn nguỵ trang thành chuyện ngoài ý muốn, chỉ giết chết mấy người bình thường thôi mà còn phải che che giấu giấu khiến cho tiểu độc vương cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Sở Diệp đang trò chuyện với Lâm Sơ Văn thì Cung Thần bước tới.
"Sở thiếu, Lâm thiếu, ta chuẩn bị quay về."
Sở Diệp liếc nhìn Cung Thần, hỏi: "Không chơi thêm một thời gian nữa sao?"
Cung Thần cười nói: "Không xê xích bao nhiêu, đi về trước một chuyến rồi nói tiếp, con đường giao thương đã được đả thông rồi, sau này tới lui cũng dễ dàng hơn, lần tới qua chơi cũng được mà." Phần lớn tài nguyên trong tay Cung Thần đều đã giao dịch với bên ngoài, cũng thu thập được một số lớn tài nguyên, Cung Thần hơi vội vàng muốn trở về bán số tài nguyên này ra, cũng muốn sắp xếp thêm một nhóm người nữa qua đây.
Sở Diệp gật đầu, "Vậy cũng được, đi về trước cũng tốt." Dù sao Truyền Tống Trận cũng không bị phá hư cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể qua lại.
Cung Thần dò hỏi Sở Diệp: "Sở thiếu còn quay lại Thiên Hải Vực không?"
Sở Diệp gật đầu, "Còn chứ." Nói tới hoàn cảnh tu luyện thì Thiên Hải Vực vẫn tốt hơn chút ít, "Nhưng mà cần phải giải quyết cho xong Ngũ Độc lão tổ cái đã." Ngũ Độc lão tổ hung ác độc địa, giữ lại một người như vậy luôn là tai hoạ ngầm.
Cung Thần cau mày, hơi khó xử, "Thực lực Ngũ Độc lão tổ cũng chỉ có như vậy thôi, giết gã cũng không khó khăn gì, chẳng qua lão già này dường như trốn mất biệt rồi." Lúc trước Đường Thiên Túng đi Phong Châu chính là để giết Ngũ Độc lão tổ, đưa một phần nhân tình cho Lâm Sơ Văn, nhưng lão già kia trốn mất biệt không thấy bóng người khiến bọn họ chụp hụt.
Sở Diệp thản nhiên nói: "Không vấn đề gì, cẩn thận tìm là được."
Cung Thần nghĩ thầm: Làm dễ gì tìm được đây! Một cường giả Hồn Vương nếu cố tình che giấu khí tức rất khó bị phát hiện.
Sở Diệp thấy biểu tình Cung Thần đại khái cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Sở Diệp chỉ cười chứ cũng không giải thích thêm gì.
Ngũ Độc lão tổ hung ác quỷ quyệt, vừa nghe phong thanh là bỏ chạy, tuy nhiên chuyện này đối với hắn không phải là vấn đề, hắn có la bàn trong tay, tu sĩ Vương giai trên la bàn nhìn thấy rõ ràng giống y như hải đăng trong đêm tối vậy. Ngũ Độc lão tổ chắc hẳn vẫn còn ở Phong Châu, chỉ cần hắn tới Phong Châu thì nhờ vào la bàn chắc chắn có thể tìm ra người.
Cung Thần gật đầu, "Một khi đã như vậy thì chúc Sở thiếu mã đáo thành công."
Sở Diệp cười nói: "Không dám, không dám."
......
Không bao lâu sau khi Cung Thần rời đi Sở Diệp khống chế Kinh Trập Long bay lên trời, phi hành thẳng về phía Phong Châu. Thân thể Kinh Trập Long khổng lồ bay ngang qua không trung Lưỡng Giới Thành khiến cho vô số người dừng chân trông ngóng. Hiện giờ Lưỡng Giới Thành tụ tập rất nhiều người, đa số đều là thủ lĩnh các thế lực một phương, một đám sắc mặt phức tạp nhìn theo hướng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời đi.
"Đó là hướng về Phong Châu mà!"
"Sở Diệp đây là đi lấy lại thể diện phải không?"
"Ngũ Độc lão tổ đánh lại Sở thiếu với Lâm thiếu không?"
"Nói nhảm, đánh lại thì đã không trốn đi rồi, cũng không nhìn coi bây giờ Sở thiếu với Lâm thiếu có bao nhiêu Hồn Sủng Vương cấp."
"Nói cũng đúng!" Một mình Sở Diệp thôi đã có ba con Hồn Sủng Vương giai rồi, lại thêm Lâm Sơ Văn nữa, luân phiên đánh thì thế nào cũng tiêu hao Ngũ Độc lão tổ tới chết thôi."
"Lần này Ngũ Độc lão tổ xui rồi!"
"Ngũ Độc lão tổ quá nham hiểm mà! Người ta đã trốn đi từ lâu, bây giờ vấn đề của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng không phải là có thể đánh thắng được Ngũ Độc lão tổ hay không, mà là có thể tìm ra được người hay không nè chứ!"
"Ai mà ngờ người kiêu ngạo như Ngũ Độc lão tổ vậy mà cũng có ngày phải trốn chui trốn nhủi."
......
Một đám tu sĩ bàn tán xôn xao, rất nhiều tu sĩ đều cảm thấy thổn thức. Năm đó Ngũ Độc lão tổ uy thế ngập trời, ép buộc cho Sở Diệp với Lâm Sơ Văn phải đi tha hương phương xa, mà bây giờ sông có khúc, người có lúc, tới phiên Sở Diệp với Lâm Sơ Văn chủ động xuất kích rồi.
Tư Nam Nguyệt hít sâu một hơi, "Sở Diệp với Lâm Sơ Văn xuất phát rồi!"
Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: "Ừ."
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người cưỡi Kinh Trập Long rời đi. Có toạ kỵ như Kinh Trập Long chắc hẳn không mất bao lâu Sở Diệp đã có thể tới Phong Châu. Nhìn bộ dáng hùng hổ của Sở Diệp thì chắc chắn không đạt được mục đích thề không bỏ qua rồi.
Tư Nam Nguyệt lại hít sâu một hơi, nói: "Hai tên gia hoả Sở Diệp với Lâm Sơ Văn này thật là khó có thể tưởng tượng được mà." Sở Diệp mới rời đi bao lâu đâu! Thuộc hạ liền nhiều thêm bốn con Vương thú, Kinh Trập Long hình như còn là Vương giai tứ giai nữa đó, tốc độ tu luyện như vậy cũng đủ làm cho mấy Hồn Vương mấy châu xung quanh Lưỡng Giới Thành đều hổ thẹn không thôi.
Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: "Đúng rồi!"
Tiểu Bạch ngồi trên đầu Kinh Trập Long, dọc đường đi cứ gào thét "ngao ngao" doạ cho một đám Hồn Thú, hung thú ven đường hồn vía lên mây.
"Đó là Bạch Hổ phải không?"
"Bộ dáng nhỏ nhắn thực đáng yêu mà!"
"Đừng nhìn thấy tên nhóc này đáng yêu chứ chiến đấu một cái là rất khủng bố đó."
......
Tốc độ Kinh Trập Long rất nhanh, mới một ngày đã tiến vào địa giới Phong Châu.
"Sở Diệp với Lâm Sơ Văn tới."
"Gia hoả Sở Diệp này là tới trả thù hay gì?"
"Hơn phân nửa là vậy rồi, năm đó Ngũ Độc lão tổ đuổi giết Sở Diệp với Lâm Sơ Văn khiến cho hai người phải chạy trốn, bây giờ hai người đã trở thành Hồn Vương đương nhiên là muốn trả thù rồi."
"Lần trước, người cưỡi Thượng Cực Thiên Ưng lại đây hình như cũng là tìm giết Ngũ Độc lão tổ đó, chỉ là loanh quanh một vòng cũng không tìm được người nên mới đánh mấy kẻ tuyên bố treo tiền thưởng một trận rồi về."
"Mấy kẻ treo tiền thưởng cũng thật là, vậy mà còn chưa gỡ treo thưởng xuống nữa."
"Đây không phải là do Sở thiếu quay về vội quá cho nên mấy người này còn chưa kịp phản ứng hay sao?"
"Sở Diệp thật là lợi hại mà! Nào là Rồng, nào là Bạch Hổ, Hồn Thú lợi hại nào cũng bị hắn tóm được hết."
"Các ngươi nói coi Sở thiếu với Ngũ Độc lão tổ người nào lợi hại hơn ha!"
"Có lẽ là Sở thiếu đi, bằng không Ngũ Độc lão tổ cũng sẽ không trốn chui trốn nhủi vậy rồi."
"Ngũ Độc lão tổ đã thăng cấp Hồn Vương từ rất lâu rồi, còn Sở thiếu vẫn là người mới mà? Nhìn chung, tu sĩ Hồn Vương hình như đều là gừng càng già càng cay mà?!"
"Nhưng Sở thiếu là thiên tài nha! Thiên tài thì không bình thường, không thấy Ngũ Độc lão tổ cũng phải chạy trốn đó sao?"
......
Ngũ Độc lão tổ đã từng là nhân vật có thể ngăn con nít khóc đêm, tuy nhiên mấy năm trước từ khi đối phương nhằm vào Sở Diệp nhưng liên tục thất bại khiến cho mất hết uy tín, mấy ngày trước Đường Thiên Túng tới đây kiếm Ngũ Độc lão tổ mà gã chạy trốn mất tích, giờ tới Sở Diệp và Lâm Sơ Văn tới kiếm mà Ngũ Độc lão tổ vẫn không xuất hiện, điều này khiến cho địa vị của Ngũ Độc lão tổ trong cảm nhận của mọi người ở Phong Châu sụt giảm thê thảm.
......
Sở Diệp điều khiển Kinh Trập Long rong chơi trên không trung Phong Châu. Sở Diệp có la bàn, chỉ cần dạo quanh thành trì Phong Châu một vòng là có thể biết được trong thành có cường giả Hồn Vương ẩn núp hay không. Cường giả Hồn Vương ở Phong Châu cũng chỉ có mấy người, điều tra toàn bộ Phong Châu cũng chỉ mất ba bốn ngày là xong. Sở Diệp tuyên bố treo thưởng tung tích Ngũ Độc lão tử cho các thế lực lớn ở Phong Châu. Các thế lực lớn Phong Châu vốn tính toán sống chết mặc bây, nhưng đối mặt với Hồn Thú của Sở Diệp cũng chỉ có nước lựa chọn khuất phục mà thôi.
Nhất cử nhất động của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều vô cùng gây chú ý, chuyện Sở Diệp tuyên bố treo thưởng cũng nhanh chóng lan truyền rộng rãi.
......
Lưỡng Giới Thành.
"Sở Diệp tuyên bố treo thưởng, ai có thể cung cấp tung tích Ngũ Độc lão tổ thưởng một trăm vạn đồng vàng, tung tích tiểu độc vương là mười vạn đồng vàng." Tư Phi Tuyết lắc đầu, không còn lời nào để nói.
Tư Đông Phong buồn cười, "Sở thiếu không khỏi quá trùm sò rồi." Một trăm vạn đồng vàng nhìn thì có vẻ nhiều nhưng cũng còn tuỳ vào treo thưởng là cái gì. Năm đó Ngũ Độc lão tổ cũng từng tuyên bố treo thưởng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, mà khi đó hai người chỉ là hai Hồn Sư thôi nhưng giá trị treo thưởng đã gấp mấy lần so với giá trị treo thưởng Ngũ Độc lão tổ hiện giờ rồi. Rõ ràng Sở Diệp cũng không trông cậy tác dụng của treo thưởng này, chỉ làm vậy để ghê tởm Ngũ Độc lão tổ mà thôi.
Tư Phi Tuyết thắc mắc, "Sư huynh, huynh nói Sở Diệp có thể tìm ra được người không?"
Tư Đông Phong cau mày, "Không biết nữa!" Tư Đông Phong đi theo bên cạnh Không Minh lão tổ nên từng nhiều lần tận mắt chứng kiến sư phụ giao chiến với Ngũ Độc lão tổ nên cũng biết Ngũ Độc lão tổ khó chơi thế nào.
"Muội thấy Sở thiếu tràn đầy tự tin nên chắc là sẽ không thất bại đâu, sợ là Ngũ Độc lão tổ chuyến này xong đời rồi." Tư Phi Tuyết nói.
Tư Đông Phong cười, "Sư phụ mà nghe muội nói vậy sẽ vô cùng mất mát cho coi." Tuy rằng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn có thể giải quyết được Ngũ Độc lão tổ là chuyện tốt, nhưng đối thủ từng làm sư phụ đau đầu không thôi lại được hai hậu bối như Sở Diệp với Lâm Sơ Văn giải quyết dễ như trở bàn tay, sợ là sư phụ phải muộn phiền rồi. Tuy nói có rất nhiều tấm gương thiếu niên anh tài trong giới Hồn Sủng Sư vượt trội hơn so với tiền bối, nhưng mà việc này phát sinh ngay bên cạnh mình luôn khiến cho con người ta cảm thấy hụt hẫng.
......
Thôn Phi Vân.
"Sao lão Hạ lại chết rồi?"
"Hình như là té chết."
"Nói mới nhớ, hai ngày trước Thiết Đầu cũng đột quỵ chết rồi, hôm qua Lâm lão đang đào thảo dược thì bị rớt xuống hồ, lão Hạ vậy mà cũng té chết... Có phải năm nay thôn chúng ta bị dính xui xẻo hay không?!" Mới có một tháng mà trong thôn đã chết tận tám người rồi.
"Tuổi lớn rồi nên cũng dễ chết, có lẽ là do số xui đó." Một ông lão u sầu nói. Một đám bạn già lần lượt qua đời không khỏi khiến cho người ta có cảm thán một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
"Mọi chuyện quá không suôn sẻ rồi, chúng ta kiếm đại sư tới tìm cách đi."
......
Mấy cụ già thôn Phi Vân tụ tập lại bàn tán sôi nổi, ai cũng lo lắng sốt ruột, sau khi thảo luận xong mấy cụ vẫn quyết định mời đại sư tới làm phép trừ đi xúi quẩy.
......
Trong một căn nhà nhỏ trong thôn Phi Vân có hai người đang bàn bạc với nhau.
"Con lại giết người nữa rồi!"
"Chỉ là mấy tên dân đen mà thôi." Tiểu độc vương buồn bực nói.
"Bây giờ tốt hơn hết vẫn phải khiêm tốn mới được."
Chiều hướng thả châu chấu của tiểu độc vương năm đó đã bị Lâm Sơ Văn phá vỡ cho nên hắn đột phá Hồn Vương thất bại, sau đó tính tình càng trở nên hung bạo bất thường. Từ sau khi Lâm Sơ Văn với Sở Diệp đi rồi, Ngũ Độc lão tổ lại giao chiến với Không Minh lão tổ thêm vài lần nữa. Năm xưa Lâm Nam Cương chết trận, mấy phó sủng liên hệ với Ngũ Độc lão tổ cũng chết theo, có vài người không vừa mắt Ngũ Độc lão tổ cũng âm thầm lén giậu đổ bìm leo khiến cho trong lúc giao chiến với Không Minh lão tổ thì Ngũ Độc lão tổ rơi vào thế bất lợi, chỉ đành phải hành quân lặng lẽ. Vốn dĩ tiểu độc vương còn muốn chờ tới sau khi Ngũ Độc lão tổ khôi phục lại rồi tìm lại thể diện, nào ngờ đâu Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vậy mà đã quay trở lại, còn dẫn theo mấy Hồn Vương đi theo lại đây hỗ trợ. Mấy ngày trước Ngũ Độc lão tổ nghe được tin tức Đường Thiên Túng muốn tới đây chỉ đành phải tạm lánh mũi nhọn. Lão ta giết chết hai ông cháu trong thôn xóm này rồi nguỵ trang thành bộ dáng của hai người nọ cho nên mới tránh thoát được sự lần theo của Đường Thiên Túng.
Tiểu độc vương vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn trả thù Sở Diệp với Lâm Sơ Văn nhưng giờ đây khi hai người thực sự trở lại gã lại chỉ có thể trốn tránh, tâm trạng thực sự vô cùng tồi tệ. Chuyện của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lan truyền vô cùng ồn ào huyên náo, mấy ngày gần đây ở trong thôn gã cũng nghe được rất nhiều người bàn tán chuyện của họ.
Mấy người già trong thôn cũng không ngờ tới Ngũ Độc lão tổ với tiểu độc vương tiếng tăm lừng lẫy sẽ trốn tới ẩu náu trong thôn xóm nhỏ như thế này nên nói chuyện cũng không dè chừng xíu nào. Nói thẳng Ngũ Độc lão tổ là rùa đen rút đầu hèn nhát, một khi vừa ngoi đầu tất nhiên sẽ bị giết chết liền.
Tuy rằng Ngũ Độc lão tổ xuất thân Phong Châu chẳng qua ở Phong Châu lão ta cũng chẳng có thanh danh gì tốt. Trong ngoài lời nói của mấy người trong thôn đều bày tỏ sự mong đợi đối với việc Ngũ Độc lão tổ xong đời càng nhanh càng tốt mới được. Mấy người này còn kinh ngạc cảm thán sự lợi hại của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, còn trẻ măng vậy đã trở thành Hồn Vương rồi, tiểu độc vương nghe được lời này thì cảm thấy cực kỳ chán ghét. Với tính tình như trước kia của tiểu độc vương thì thôn này một người cũng trốn không thoát, chẳng qua trước mắt gã còn phải che giấu tung tích cho nên chỉ có thể lén lút ra tay mà thôi.
Sợ khiến cho nhiều người để ý cho nên mỗi lần tiểu độc vương cũng không dám giết quá nhiều, đã vậy còn nguỵ trang thành chuyện ngoài ý muốn, chỉ giết chết mấy người bình thường thôi mà còn phải che che giấu giấu khiến cho tiểu độc vương cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.